Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Ông Lão Kỳ Lạ (...
2024-11-06 10:10:07
" Tiểu Điềm Điềm, em có đi học mẫu giáo không? "
Tiểu Điềm Điềm ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, lắc đầu, giọng ngọt ngào đáp: " Không ạ, em ở trong đạo quán suốt thôi! "
Vừa hoàn hồn, Tống Hàn Tinh bĩu môi nói: " Em năm tuổi rồi mà chưa từng đến trường, sư phụ của em chắc chắn không có trách nhiệm gì cả. "
Bây giờ là giáo dục bắt buộc rồi, sư phụ của Tiểu Điềm Điềm lại không cho cô bé đi học!
Anh bấm tin nhắn bùm bụp, " Sư phụ của em tệ quá. Để anh nhờ ông già nhà anh tìm cho em một trường học tốt, đưa em đi học! "
Điện thoại "tinh tinh" vang lên một cái, có tin nhắn mới đến.
Tống Hàn Tinh đưa điện thoại cho Tiểu Điềm Điềm xem, " Anh lo xong rồi. "
Nghe nói trẻ con bây giờ phải cạnh tranh từ mẫu giáo, coi như là anh trả nợ cho Tiểu Điềm Điềm đi!
Tống Hàn Tinh nhếch miệng cười ranh mãnh.
Tiểu Điềm Điềm liếc nhìn màn hình điện thoại, dù cô bé chưa đi học nhưng không có nghĩa là không biết đọc chữ.
Nhìn rõ nội dung trên đó, cô bé phức tạp nhìn Tống Hàn Tinh, rồi mở miệng:
" Anh Tinh Tinh à, sư phụ của em là cao tổ của anh đó… không được bất kính với người lớn nha. "
Thấy anh đứng hình, Tiểu Điềm Điềm không nhịn được bật cười.
" Cao tổ? Ông của ông nội anh?! "
" Không lẽ ông cụ còn sống khỏe mạnh như vậy sao?! "
Tống Hàn Tinh bàng hoàng, khuôn mặt "cool ngầu" giờ đầy vẻ ngơ ngác.
Tiểu Điềm Điềm tiếc nuối lắc đầu, " Sư phụ không cho em nói về người, nên em không thể kể cho anh đâu. "
Tống Hàn Tinh: " ... Người lớn thật khó hiểu. "
Phía trước, Lý Vĩ cười hô hố như một con vịt.
" Anh nói cho em nghe nhé Tiểu Điềm Điềm, anh Tinh Tinh của em trong làng giải trí không may mắn tí nào! Chương trình nào cậu ấy tham gia cũng bị hoãn, hoặc là cảnh của cậu ấy bị cắt mất. "
" Khó khăn lắm mới có một chương trình tạp kỹ đồng ý cho cậu ấy một suất, nhưng chương trình này yêu cầu phải kết hợp với trẻ em, nên khả năng cao là anh Tinh Tinh của em không thể lên sóng, mà cũng không kiếm được tiền. Em nói xem, anh Tinh Tinh có đáng thương không? "
Dù trong lời nói là thương cảm nhưng thật ra Lý Vĩ đang cố ý khơi gợi lòng trắc ẩn của cô bé.
Tiểu Điềm Điềm nhìn sang Tống Hàn Tinh đang buồn bã ngồi trong góc, giọng ngọt ngào hỏi: " Tham gia chương trình là có tiền phải không? "
" Đương nhiên rồi! "
" Vậy, anh Tinh Tinh và trẻ em sẽ giống như Shuke và Beta đi phiêu lưu à? "
" Đúng rồi đấy. " Anh Lý nhìn qua gương chiếu hậu, giọng như đang dụ dỗ trẻ con, " Tiểu Điềm Điềm, em có muốn giúp anh Tinh Tinh đáng thương của em không? "
Tống Hàn Tinh vừa nghe đã cau mày, " Anh Lý, em ấy là người ngoài giới, không thích hợp cho em ấy tham gia. "
Lý Vĩ cười nhạo sự ngây thơ của Tống Hàn Tinh, " Mấy khách mời khác đều đưa người thân của mình đi, có thể dễ dàng thu hút thiện cảm từ khán giả! Cậu thì bày đặt nhiều trò, lại còn muốn ghép với sao nhí, người xa lạ thì tạo được cảm xúc gì chứ? Cậu tưởng vị trí thứ mười tám còn chưa đủ mờ nhạt sao? "
Giọng anh ấy đầy sự trách mắng.
Tiểu Điềm Điềm ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, lắc đầu, giọng ngọt ngào đáp: " Không ạ, em ở trong đạo quán suốt thôi! "
Vừa hoàn hồn, Tống Hàn Tinh bĩu môi nói: " Em năm tuổi rồi mà chưa từng đến trường, sư phụ của em chắc chắn không có trách nhiệm gì cả. "
Bây giờ là giáo dục bắt buộc rồi, sư phụ của Tiểu Điềm Điềm lại không cho cô bé đi học!
Anh bấm tin nhắn bùm bụp, " Sư phụ của em tệ quá. Để anh nhờ ông già nhà anh tìm cho em một trường học tốt, đưa em đi học! "
Điện thoại "tinh tinh" vang lên một cái, có tin nhắn mới đến.
Tống Hàn Tinh đưa điện thoại cho Tiểu Điềm Điềm xem, " Anh lo xong rồi. "
Nghe nói trẻ con bây giờ phải cạnh tranh từ mẫu giáo, coi như là anh trả nợ cho Tiểu Điềm Điềm đi!
Tống Hàn Tinh nhếch miệng cười ranh mãnh.
Tiểu Điềm Điềm liếc nhìn màn hình điện thoại, dù cô bé chưa đi học nhưng không có nghĩa là không biết đọc chữ.
Nhìn rõ nội dung trên đó, cô bé phức tạp nhìn Tống Hàn Tinh, rồi mở miệng:
" Anh Tinh Tinh à, sư phụ của em là cao tổ của anh đó… không được bất kính với người lớn nha. "
Thấy anh đứng hình, Tiểu Điềm Điềm không nhịn được bật cười.
" Cao tổ? Ông của ông nội anh?! "
" Không lẽ ông cụ còn sống khỏe mạnh như vậy sao?! "
Tống Hàn Tinh bàng hoàng, khuôn mặt "cool ngầu" giờ đầy vẻ ngơ ngác.
Tiểu Điềm Điềm tiếc nuối lắc đầu, " Sư phụ không cho em nói về người, nên em không thể kể cho anh đâu. "
Tống Hàn Tinh: " ... Người lớn thật khó hiểu. "
Phía trước, Lý Vĩ cười hô hố như một con vịt.
" Anh nói cho em nghe nhé Tiểu Điềm Điềm, anh Tinh Tinh của em trong làng giải trí không may mắn tí nào! Chương trình nào cậu ấy tham gia cũng bị hoãn, hoặc là cảnh của cậu ấy bị cắt mất. "
" Khó khăn lắm mới có một chương trình tạp kỹ đồng ý cho cậu ấy một suất, nhưng chương trình này yêu cầu phải kết hợp với trẻ em, nên khả năng cao là anh Tinh Tinh của em không thể lên sóng, mà cũng không kiếm được tiền. Em nói xem, anh Tinh Tinh có đáng thương không? "
Dù trong lời nói là thương cảm nhưng thật ra Lý Vĩ đang cố ý khơi gợi lòng trắc ẩn của cô bé.
Tiểu Điềm Điềm nhìn sang Tống Hàn Tinh đang buồn bã ngồi trong góc, giọng ngọt ngào hỏi: " Tham gia chương trình là có tiền phải không? "
" Đương nhiên rồi! "
" Vậy, anh Tinh Tinh và trẻ em sẽ giống như Shuke và Beta đi phiêu lưu à? "
" Đúng rồi đấy. " Anh Lý nhìn qua gương chiếu hậu, giọng như đang dụ dỗ trẻ con, " Tiểu Điềm Điềm, em có muốn giúp anh Tinh Tinh đáng thương của em không? "
Tống Hàn Tinh vừa nghe đã cau mày, " Anh Lý, em ấy là người ngoài giới, không thích hợp cho em ấy tham gia. "
Lý Vĩ cười nhạo sự ngây thơ của Tống Hàn Tinh, " Mấy khách mời khác đều đưa người thân của mình đi, có thể dễ dàng thu hút thiện cảm từ khán giả! Cậu thì bày đặt nhiều trò, lại còn muốn ghép với sao nhí, người xa lạ thì tạo được cảm xúc gì chứ? Cậu tưởng vị trí thứ mười tám còn chưa đủ mờ nhạt sao? "
Giọng anh ấy đầy sự trách mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro