Cảm ơn Thiển Thiển
Bằng Lăng Nắng Hạ
2024-05-23 04:53:38
“Đừng quên em còn đang nợ tiền bồi thường đấy nhé”
Trắc Vịnh Thiển nhìn anh, cô mỉm cười nhưng khách sáo nói:
“Anh Nghiêm hình như tôi nhớ không lầm là anh không cần tiền bồi thường”.
Lúc này, Nghiêm Minh Hữu nhìn cô, gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nhúng vai:
“Tôi đúng là có nói như vậy nhưng không phải em một mực muốn trả sao?”
Trắc Vịnh Thiển nhìn thẳng vào Nghiêm Minh Hữu, cô dù cao đến một mét sáu mươi tám nhưng khi đứng đối diện một người cao đến một mét tám mươi chín như Nghiêm Minh Hữu cũng cảm thấy như bản thân đang bị áp bức chết người.
Cô khẽ thở dài rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Được, bữa tối hôm nay của anh Nghiêm, tôi mời”
Rồi Vịnh Thiển lách qua người anh, bấm mật khẩu rồi mở cửa đi vào nhà.
“Anh Nghiêm chớ để ý nhà tôi chưa dọn dẹp nhé”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Minh Hữu bước vào nhà của một cô gái. Anh rất nhanh đã nhìn bao quát mọi thứ. Nghiêm Minh Hữu để ý nếu nhìn từ căn phòng khách nhà cô sẽ thấy có một chậu cây xương rồng và dàn hoa hồng leo ở ngoài ban công. Nhưng Nghiêm Minh Hữu bị thu hút bởi một loài hoa có cánh xanh nhụy trắng, sự xinh đẹp của loài hoa này tạo nên sức hút mãnh liệt mà nếu ai đó nhìn vào cũng sẽ khó lòng rời mắt.
Nghiêm Minh Hữu nhìn một vòng lớn trong căn hộ của Trắc Vịnh Thiển, diện tích căn hộ không quá lớn. Anh nhìn thấy trong nhà cô có rất nhiều đồ bằng gốm, còn có một vài đĩa than và một chiếc máy phát nhạc ở trên một cái tủ nhỏ cạnh tivi.
Nghiêm Minh Hữu thấy từ trong phòng bước ra, anh hỏi:
“Em thích nghe nhạc từ đĩa than à?”
Trắc Vịnh Thiển mang ra cho anh một ly nước lọc: “Không phải, trong trí nhớ của tôi thì ba tôi thích đĩa than”
Cô không hiểu tại sao bản thân lại thoải mái kể chuyện này cho Nghiêm Minh Hữu nghe. Có lẽ là do cô biết không tự nói thì một tư bản như anh cũng sẽ tra ra được chăng?
Cô nhìn anh rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi không muốn nấu ăn, anh có thể ăn đồ bên ngoài được không?”
Nghiêm Minh Hữu nổi ý muốn trêu chọc cô: “Sao thế? Em đang quan tâm tôi đấy à?”
Trắc Vịnh Thiển trong giây lát bất ngờ nhưng rất nhanh cô đã mỉm cười ngây thơ với anh làm bản thân Nghiêm Minh Hữu nhìn cô đến ngẩng người.
Anh nghe cô nói: “Không đâu, nếu anh không ăn được đồ ăn ngoài thì tôi chỉ gọi phần một người và sẽ làm bữa tối cho anh”.
“Em làm bữa tối cho tôi thật à?” Anh nói.
Trắc Vịnh Thiển đứng lên rồi khách sáo: “Tất nhiên rồi, phần ăn của anh Nghiêm chính là mì tôm nhà tôi và dĩ nhiên là sẽ không có quả trứng hay thịt luộc rau xanh đi kèm”
Sau đó, Trắc Vịnh Thiển đi ra khỏi căn hộ chạy xuống tầng lấy đồ ăn đã đặt trước đó.
Nghiêm Minh Hữu đang ngồi trên ghế sofa dõi theo bóng dáng yểu điệu của Trắc Vịnh Thiển:
“Thật là kì lạ mà”
Vừa nãy còn vui vẻ trò chuyện với anh nhưng giây sau đã lạnh nhạt khách sáo.
Nhưng không sao, Trắc Vịnh Thiển vẫn gọi anh là ‘anh Nghiêm’ vậy là đủ rồi.
Đợi khoảng mười phút sau vẫn không nhìn thấy Vịnh Thiển trở lại, vì thế Nghiêm Minh Hữu nhanh chóng đi xuống tầng xem tình hình.
Vừa xuống tới, anh nhìn thấy Trắc Vịnh Thiển mặc một chiếc áo hoodie màu xám ngồi xổm dưới cây bạch quả cho mèo ăn. Anh nhìn đến mê mẩn, những con mèo kia rất đáng yêu và ngoan ngoãn, khi chúng ăn xong liền dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân của Trắc Vịnh Thiển.
Anh đi lại bên cạnh cô, khẽ nói: “Em định bỏ đói tôi vì mấy con mèo này à?”
Vịnh Thiển cho mèo ăn xong liền phủi phủi tay rồi đứng lên nói với người đàn ông trước mặt:
“Anh Nghiêm, giờ tôi sẽ cho anh ăn đây”
Cô giơ túi đồ ăn lên, rồi lướt qua anh sau đó đi lên nhà.
Nghiêm Minh Hữu đi theo phía sau cô, anh hỏi:
“Không phải em nói sẽ nấu mì gói cho tôi sao, đồ ăn sao lại đến nhanh như vậy?”
Vịnh Thiển vừa vào thang máy đã nói: “Lúc nói chuyện với anh là tôi đã đặt xong rồi”.
Nghe vậy, Nghiêm Minh Hữu nhíu mày: “Vậy em còn hỏi tôi làm gì?”
“Để cho anh Nghiêm cảm thấy bản thân có một chút tiếng nói”
Cô nói như vậy làm anh ngớ ngẩn, nhưng sau đó anh lại bật cười.
Nghiêm Minh Hữu nói với cô: “Vậy nên tôi phải cảm ơn em rồi nhỉ?”
Anh nắm lấy tay phải của Trắc Vịnh Thiển: “Cảm ơn Thiển Thiển”
Xong, anh khẽ cúi xuống rồi hôn lên mu bàn tay của cô.
Cửa thang máy mở ra và Nghiêm Minh Hữu cứ như thế mà nắm tay cô đi về hướng căn hộ.
Trắc Vịnh Thiển đứng hình rồi cứ như vậy mà không biết bản thân đã cùng Nghiêm Minh Hữu về đến căn hộ bằng cách nào.
Khi cô định thần lại, Trắc Vịnh Thiển nhìn xuống bàn tay đang được anh nắm, lãnh đạm nói:
“Anh Nghiêm, tôi không muốn lên báo cùng anh”
Rồi cô khẽ rút tay ra, sau đó mở cửa đi vào nhà.
Nghiêm Minh Hữu đi vào theo sau Vịnh Thiển, anh nhìn cô đang lấy đồ ăn tối từ trong túi, Minh Hữu đi lại bàn nhìn thấy trên bàn là các món ăn cùng với cơm trắng. Có cá kho, rau củ xào và canh bí đỏ.
Trắc Vịnh Thiển hỏi anh: “Những món này phù hợp với anh Nghiêm chứ”
Nghiêm Minh Hữu nhìn cô, buồn cười nói: “Em nghĩ tôi bao lâu nay tôi ăn gì để sống?”
Sơn hào hải vị gì đó, một thời gian sẽ ngán ngẫm nhưng cơm nhà thì khác dù chỉ là cơm trắng và kho quẹt cũng sẽ thấy ngon.
Trắc Vịnh Thiển vào bếp rửa tay, cô nói một cách không câu nệ: “Vậy mà tôi cứ nghĩ những người giàu có thì sẽ sống khác dân đen bọn tôi chứ”
Nghiêm Minh Hữu ngồi vào bàn, anh bật cười: “Vậy em cứ xem tôi là ngoại lệ trong giới thượng lưu đi”
“Ý kiến hay đấy” Vịnh Thiển cũng ngồi xuống bàn.
Thật sự ban đầu cô không nghĩ Nghiêm Minh Hữu sẽ chịu ngồi xuống ăn những món ăn từ ngoài đường mang về thế này. Nhưng bây giờ, Nghiêm Minh Hữu không những chịu ăn mà còn ăn rất ngon lành. Vịnh Thiển nhìn anh cảm thấy anh giống như đã bị chết đói nhiều ngày vậy.
Trắc Vịnh Thiển khẽ đánh giá người đàn ông này, không biết là vô tình hay cố ý nhưng trang phục của cô và anh hôm nay cùng tông màu với nhau, xanh rêu kết hợp với màu trắng tạo nên tổng thể hài hoà.
Cô nghe thấy Nghiêm Minh Hữu ngồi đối diện nói: “Nhìn tôi như vậy, có phải đã để ý đến tôi rồi phải không?”
Rồi anh gắp một miếng cá đã gỡ xương để vào chén cơm của Trắc Vịnh Thiển.
Anh nói tiếp: “Nếu đã thích tôi thì cứ việc nói thẳng với tôi, không sao hết”
Trắc Vịnh Thiển nói với giọng điệu không khách sáo: “Anh Nghiêm, tôi không thích chơi nhập vai với anh”
Nghiêm Minh Hữu nghe câu này là lần thứ hai, anh nhìn cô khẽ cười: “Được, không thích chơi trò nhập vai thì chúng ta sẽ chơi trò theo đuổi, tôi theo đuổi cô có được không?”
“Tôi ngại phiền phức”. Rồi Vịnh Thiển tiếp tục ăn cơm không thèm để ý đến Nghiêm Minh Hữu đang đặt ánh mắt thú vị nóng bỏng lên người cô.
Trắc Vịnh Thiển nhìn anh, cô mỉm cười nhưng khách sáo nói:
“Anh Nghiêm hình như tôi nhớ không lầm là anh không cần tiền bồi thường”.
Lúc này, Nghiêm Minh Hữu nhìn cô, gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nhúng vai:
“Tôi đúng là có nói như vậy nhưng không phải em một mực muốn trả sao?”
Trắc Vịnh Thiển nhìn thẳng vào Nghiêm Minh Hữu, cô dù cao đến một mét sáu mươi tám nhưng khi đứng đối diện một người cao đến một mét tám mươi chín như Nghiêm Minh Hữu cũng cảm thấy như bản thân đang bị áp bức chết người.
Cô khẽ thở dài rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Được, bữa tối hôm nay của anh Nghiêm, tôi mời”
Rồi Vịnh Thiển lách qua người anh, bấm mật khẩu rồi mở cửa đi vào nhà.
“Anh Nghiêm chớ để ý nhà tôi chưa dọn dẹp nhé”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Minh Hữu bước vào nhà của một cô gái. Anh rất nhanh đã nhìn bao quát mọi thứ. Nghiêm Minh Hữu để ý nếu nhìn từ căn phòng khách nhà cô sẽ thấy có một chậu cây xương rồng và dàn hoa hồng leo ở ngoài ban công. Nhưng Nghiêm Minh Hữu bị thu hút bởi một loài hoa có cánh xanh nhụy trắng, sự xinh đẹp của loài hoa này tạo nên sức hút mãnh liệt mà nếu ai đó nhìn vào cũng sẽ khó lòng rời mắt.
Nghiêm Minh Hữu nhìn một vòng lớn trong căn hộ của Trắc Vịnh Thiển, diện tích căn hộ không quá lớn. Anh nhìn thấy trong nhà cô có rất nhiều đồ bằng gốm, còn có một vài đĩa than và một chiếc máy phát nhạc ở trên một cái tủ nhỏ cạnh tivi.
Nghiêm Minh Hữu thấy từ trong phòng bước ra, anh hỏi:
“Em thích nghe nhạc từ đĩa than à?”
Trắc Vịnh Thiển mang ra cho anh một ly nước lọc: “Không phải, trong trí nhớ của tôi thì ba tôi thích đĩa than”
Cô không hiểu tại sao bản thân lại thoải mái kể chuyện này cho Nghiêm Minh Hữu nghe. Có lẽ là do cô biết không tự nói thì một tư bản như anh cũng sẽ tra ra được chăng?
Cô nhìn anh rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi không muốn nấu ăn, anh có thể ăn đồ bên ngoài được không?”
Nghiêm Minh Hữu nổi ý muốn trêu chọc cô: “Sao thế? Em đang quan tâm tôi đấy à?”
Trắc Vịnh Thiển trong giây lát bất ngờ nhưng rất nhanh cô đã mỉm cười ngây thơ với anh làm bản thân Nghiêm Minh Hữu nhìn cô đến ngẩng người.
Anh nghe cô nói: “Không đâu, nếu anh không ăn được đồ ăn ngoài thì tôi chỉ gọi phần một người và sẽ làm bữa tối cho anh”.
“Em làm bữa tối cho tôi thật à?” Anh nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trắc Vịnh Thiển đứng lên rồi khách sáo: “Tất nhiên rồi, phần ăn của anh Nghiêm chính là mì tôm nhà tôi và dĩ nhiên là sẽ không có quả trứng hay thịt luộc rau xanh đi kèm”
Sau đó, Trắc Vịnh Thiển đi ra khỏi căn hộ chạy xuống tầng lấy đồ ăn đã đặt trước đó.
Nghiêm Minh Hữu đang ngồi trên ghế sofa dõi theo bóng dáng yểu điệu của Trắc Vịnh Thiển:
“Thật là kì lạ mà”
Vừa nãy còn vui vẻ trò chuyện với anh nhưng giây sau đã lạnh nhạt khách sáo.
Nhưng không sao, Trắc Vịnh Thiển vẫn gọi anh là ‘anh Nghiêm’ vậy là đủ rồi.
Đợi khoảng mười phút sau vẫn không nhìn thấy Vịnh Thiển trở lại, vì thế Nghiêm Minh Hữu nhanh chóng đi xuống tầng xem tình hình.
Vừa xuống tới, anh nhìn thấy Trắc Vịnh Thiển mặc một chiếc áo hoodie màu xám ngồi xổm dưới cây bạch quả cho mèo ăn. Anh nhìn đến mê mẩn, những con mèo kia rất đáng yêu và ngoan ngoãn, khi chúng ăn xong liền dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân của Trắc Vịnh Thiển.
Anh đi lại bên cạnh cô, khẽ nói: “Em định bỏ đói tôi vì mấy con mèo này à?”
Vịnh Thiển cho mèo ăn xong liền phủi phủi tay rồi đứng lên nói với người đàn ông trước mặt:
“Anh Nghiêm, giờ tôi sẽ cho anh ăn đây”
Cô giơ túi đồ ăn lên, rồi lướt qua anh sau đó đi lên nhà.
Nghiêm Minh Hữu đi theo phía sau cô, anh hỏi:
“Không phải em nói sẽ nấu mì gói cho tôi sao, đồ ăn sao lại đến nhanh như vậy?”
Vịnh Thiển vừa vào thang máy đã nói: “Lúc nói chuyện với anh là tôi đã đặt xong rồi”.
Nghe vậy, Nghiêm Minh Hữu nhíu mày: “Vậy em còn hỏi tôi làm gì?”
“Để cho anh Nghiêm cảm thấy bản thân có một chút tiếng nói”
Cô nói như vậy làm anh ngớ ngẩn, nhưng sau đó anh lại bật cười.
Nghiêm Minh Hữu nói với cô: “Vậy nên tôi phải cảm ơn em rồi nhỉ?”
Anh nắm lấy tay phải của Trắc Vịnh Thiển: “Cảm ơn Thiển Thiển”
Xong, anh khẽ cúi xuống rồi hôn lên mu bàn tay của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa thang máy mở ra và Nghiêm Minh Hữu cứ như thế mà nắm tay cô đi về hướng căn hộ.
Trắc Vịnh Thiển đứng hình rồi cứ như vậy mà không biết bản thân đã cùng Nghiêm Minh Hữu về đến căn hộ bằng cách nào.
Khi cô định thần lại, Trắc Vịnh Thiển nhìn xuống bàn tay đang được anh nắm, lãnh đạm nói:
“Anh Nghiêm, tôi không muốn lên báo cùng anh”
Rồi cô khẽ rút tay ra, sau đó mở cửa đi vào nhà.
Nghiêm Minh Hữu đi vào theo sau Vịnh Thiển, anh nhìn cô đang lấy đồ ăn tối từ trong túi, Minh Hữu đi lại bàn nhìn thấy trên bàn là các món ăn cùng với cơm trắng. Có cá kho, rau củ xào và canh bí đỏ.
Trắc Vịnh Thiển hỏi anh: “Những món này phù hợp với anh Nghiêm chứ”
Nghiêm Minh Hữu nhìn cô, buồn cười nói: “Em nghĩ tôi bao lâu nay tôi ăn gì để sống?”
Sơn hào hải vị gì đó, một thời gian sẽ ngán ngẫm nhưng cơm nhà thì khác dù chỉ là cơm trắng và kho quẹt cũng sẽ thấy ngon.
Trắc Vịnh Thiển vào bếp rửa tay, cô nói một cách không câu nệ: “Vậy mà tôi cứ nghĩ những người giàu có thì sẽ sống khác dân đen bọn tôi chứ”
Nghiêm Minh Hữu ngồi vào bàn, anh bật cười: “Vậy em cứ xem tôi là ngoại lệ trong giới thượng lưu đi”
“Ý kiến hay đấy” Vịnh Thiển cũng ngồi xuống bàn.
Thật sự ban đầu cô không nghĩ Nghiêm Minh Hữu sẽ chịu ngồi xuống ăn những món ăn từ ngoài đường mang về thế này. Nhưng bây giờ, Nghiêm Minh Hữu không những chịu ăn mà còn ăn rất ngon lành. Vịnh Thiển nhìn anh cảm thấy anh giống như đã bị chết đói nhiều ngày vậy.
Trắc Vịnh Thiển khẽ đánh giá người đàn ông này, không biết là vô tình hay cố ý nhưng trang phục của cô và anh hôm nay cùng tông màu với nhau, xanh rêu kết hợp với màu trắng tạo nên tổng thể hài hoà.
Cô nghe thấy Nghiêm Minh Hữu ngồi đối diện nói: “Nhìn tôi như vậy, có phải đã để ý đến tôi rồi phải không?”
Rồi anh gắp một miếng cá đã gỡ xương để vào chén cơm của Trắc Vịnh Thiển.
Anh nói tiếp: “Nếu đã thích tôi thì cứ việc nói thẳng với tôi, không sao hết”
Trắc Vịnh Thiển nói với giọng điệu không khách sáo: “Anh Nghiêm, tôi không thích chơi nhập vai với anh”
Nghiêm Minh Hữu nghe câu này là lần thứ hai, anh nhìn cô khẽ cười: “Được, không thích chơi trò nhập vai thì chúng ta sẽ chơi trò theo đuổi, tôi theo đuổi cô có được không?”
“Tôi ngại phiền phức”. Rồi Vịnh Thiển tiếp tục ăn cơm không thèm để ý đến Nghiêm Minh Hữu đang đặt ánh mắt thú vị nóng bỏng lên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro