Sở thích xem bản tin cuối ngày
Bằng Lăng Nắng Hạ
2024-05-23 04:53:38
Cuối năm trời se lạnh, thành phố S trở nên lạnh lẽo hơn bởi một cơn mưa kéo dài từ tầm giữa trưa đến tận đêm xuống. Ảnh hưởng từ trận mưa này đã khiến cho không ít hàng quán đóng cửa rất sớm vì vắng khách. Ngoài đường là một thảm cảnh tắc đường ngày mưa cuối năm trên quốc lộ.
Và Trắc Vịnh Thiển và Bilot cũng không khá hơn mọi người, mưa cứ trút xuống mạnh dần và hai người họ vẫn chưa được trở về nhà vì chiếc Toyota của họ đang chịu đựng sự cố tắc đường lớn nhất thành phố S từ trước đến này.
Vịnh Thiển buồn chán dựa hẳn vào ghế phó lái rồi nhắm nghiền đôi mắt lại nghỉ ngơi.
Bilot ở bên cạnh chửi thề một câu: “F**k, lâu chết được“.
“Không tắc đường ngày mưa không phải thành phố S” Trắc Vịnh Thiển uể oải mở mắt, mệt chết cô rồi. Từ sáng đến giờ, cô đã trang điểm cho hơn năm cô dâu. Bây giờ cô thật sự rất muốn về nhà lăn lên giường rồi đánh một giấc tới sáng.
Vịnh Thiển lấy trong túi xách ra một vài viên kẹo cà phê sữa. Hy vọng những viên kẹo này có thể giúp cô tỉnh táo được một chút.
Bilot từ nãy giờ vẫn bực tức chuyện tắc đường hiển nhiên ở cái thành phố S này. Cậu và Vịnh Thiển là hai chuyên viên trang điểm, là đồng đội và là những người bạn tốt của nhau tại một thành phố bậc nhất nước.
Thành phố S, nơi tập hợp của các tập đoàn đa lĩnh vực, các gia đình tài phiệt. Mức sống ở đây nếu là một công nhân bình thường chắc chắn sẽ phải ôm đầu đau khổ vì mức sinh hoạt quá cao. Khỏi phải nói đâu xa, chính Trắc Vịnh Thiển và Bilot cũng đang sinh sống ở tại thành phố này. Đầu tháng như tỉ phú đô la, cuối tháng cứ như hai tên ăn mày. Nếu không phải nhờ tài năng trang điểm của Bilot và một chút hiểu biết ngoại ngữ của Vịnh Thiển thì chắc bây giờ cả hai còn chẳng thuê nổi một căn hộ đủ cho hai bọn họ.
Xe bắt đầu được lăn bánh dần, dù còn rất chậm nhưng đỡ hơn là phải chết dí tại con đường này với trời mưa và nhiệt độ đã giảm còn 11 độ.
Trắc Vịnh Thiển ngậm tan viên kẹo cà phê sữa, quay sang nhìn Bilot: “Ê Bi, tết này mày có về nhà không?“.
Bilot không phải người ở thành phố S, cậu là dân ở một tỉnh vùng biển nằm ở phía Đông của thành phố S.
Cậu vừa tập trung lái xe, lơ đãng nói: “Chắc là không, ở đó còn ai nữa đâu mà về“.
Ba mẹ cậu đã từ mặt cậu từ năm cậu 18 tuổi. Sau khi cậu quyết định công khai bản thân là Gay với họ, nhưng sau đó họ đã đuổi cậu ra khỏi nhà và quyết từ mặt con trai. Cậu không trách móc hai người họ, cậu chỉ trách rằng bản thân đã chưa chăm sóc tốt cho họ. Bilot còn có một cô em gái 17 tuổi đang học trung học, hai anh em luôn giữ liên lạc với nhau nhờ đó mà cậu cũng biết được tình hình sức khoẻ của ba mẹ.
Vịnh Thiển không hỏi gì thêm, cô im lặng nhìn ra ngoài đường phố. Tầm này chắc cũng đã gần 20 giờ 30 phút, con đường đã bớt ùn tắc hơn vừa rồi. Lực lượng cảnh sát giao thông của thành phố đã nhanh chóng điều khiển các phương tiên của người dân được lưu thông an toàn trở lại.
Và chiếc Toyota của hai người Trắc Vịnh Thiển và Bilot đã có thể tiếp tục đưa họ về nhà.
Nhà của Vịnh Thiển và Bilot là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ nằm trong một tiểu khu tầm trung của thành phố S. Đa số người dân ở đây là các nhân viên văn phòng hoặc những người giao hàng. Cô và Bilot không cần căn hộ lớn, chỉ cần an ninh tốt một chút là được.
Căn hộ này là Vịnh Thiển thuê khi cô vừa tốt nghiệp đại học. Thời điểm còn là sinh viên ngành ngôn ngữ Tây Ban Nha thì cô đã đi làm thêm với công việc thiết kế bìa sách và là một cộng tác viên báo thời trang. Tiết kiệm được một số tiền, cô liền đi tìm nhà để thuê, chính là căn hộ này. Sau này khi học trang điểm chuyên nghiệp thì gặp Bilot, là bạn học ở lớp trang điểm với cô đang không tìm được nhà để thuê, Trắc Vịnh Thiển liền kêu Bilot hãy ở ghép với cô, dù sao căn hộ này vẫn còn một căn phòng trống. Và thế là họ ở chung nhà, là những người bạn tốt tại cái thành phố xa hoa diễm lệ nhưng cũng đầy rẫy cạm bẫy này.
Vịnh Thiển vừa vào tới căn hộ đã chạy nhanh lại cầm lấy điều khiển tivi: “Hy vọng chưa hết bản tin cuối ngày“.
Bilot đang đẩy chiếc vali đầy đồ trang điểm của cậu vào phòng, quay sang nhìn Vịnh Thiển ngao ngán nói:
“Này Trắc, sao suốt ngày mày chỉ coi đúng cái chương trình bản tin đó thôi thế?”
Đúng là con người khô khan mà, Bilot không hiểu tại sao Trắc Vịnh Thiển lại có thể học trang điểm chuyên nghiệp trong khi bản thân lại rất gai góc và khô khan như thế. Không có một chút gì gọi là tận hưởng hương vị cuộc sống.
Nhìn thấy bản tin cuối ngày vẫn chưa hết, Trắc Vịnh Thiển thở phào vui sướng mà nằm dài trên chiếc sofa vừa được Bilot và cô mang về từ tuần trước.
Cô nhìn Bilot thoải mái nói: “Lăn lộn ngoài đường cả ngày, xem một chút tin tức cũng là một loại hưởng thụ đấy“.
“Ok, vậy mày cứ hưởng thụ đi, đồ bà già 23 tuổi“. Bilot đóng cửa phòng ngủ lại rồi đi lại chỗ Vịnh Thiển đang nằm đẩy cô nằm nhích qua một bên. Sau đó nằm dài xuống bấm điện thoại.
Ti vi đang đưa tin về một sự kiện ra mắt phần mềm công nghệ. Nữ biên tập viên xinh đẹp trên màn hình đang phổ biến đến người xem đài phần tin tức này.
“Vào lúc 8 giờ 15 phút sáng hôm nay, tại khách sạn The Stormwell đã diễn ra sự kiện kí kết hợp tác giữa người đứng đầu công ty công nghệ Nghiêm Hữu, anh Nghiêm Minh Hữu và người đại diện tập đoàn công nghệ F có tiếng tại Mỹ, ông Jason trong dự án 'Công nghệ xanh-kỉ nguyên vũ trụ', được biết đây là dự án đánh dấu bước ngoặc đánh dấu sự phát triển ngành công nghệ của thành phố S trong năm nay“.
Trắc Vịnh Thiển đang lục lọi trong bếp để nấu hai tô mì trứng cho cô và Bilot.
“Không thể tin nổi, thành phố này có một người đẹp trai lại tài giỏi như thế à?” Bilot vừa xem tin tức vừa trầm trồ. Nghĩ chắc đây là lí do Trắc Vịnh Thiển thích xem bản tin cuối ngày như vậy. Chắc là sau này cậu cũng phải xem cùng cô, biết đâu lại được làm sáng mắt một trận.
Vịnh Thiển mang hai tô mì ra: “Cái gì?“. Rồi ngồi xuống ăn tối.
Bilot chỉ tay lên màn hình: “Đó, đẹp trai tài giỏi”
“Chỉ thấy đó là phông bạt“.
Bilot lắc đầu nhìn cô: “Mày không đẹp là tao đánh mày rồi“.
“Ăn đi, nguội hết bây giờ“. Vịnh Thiển nhịn cười, cô nhìn lên ti vi liền thấy rõ gương mặt của cái người tên Nghiêm Minh Hữu mà Bilot vừa khen ngợi. Đúng là có chút đẹp.
Lúc này cô mới nói lên cảm nghĩ thật với Bilot:
“Cũng đẹp, nhưng vừa đẹp vừa tài giỏi đâu có thiếu“.
“Ngoài người này ra còn ai nữa hả?“. Nếu biết xem tin tức thích như vậy chắc chắn Bilot sẽ xem cùng Vịnh Thiển mỗi ngày.
Trắc Vịnh Thiển tự vỗ ngực nói: “Chính là tôi”, cô nhìn sang Bilot nhướng mày nói tiếp:
“Và cả mày nữa, chúng ta đều rất giỏi“.
Bilot bất đắc dĩ cười ngại ngùng: “Bó tay“.
Và Trắc Vịnh Thiển và Bilot cũng không khá hơn mọi người, mưa cứ trút xuống mạnh dần và hai người họ vẫn chưa được trở về nhà vì chiếc Toyota của họ đang chịu đựng sự cố tắc đường lớn nhất thành phố S từ trước đến này.
Vịnh Thiển buồn chán dựa hẳn vào ghế phó lái rồi nhắm nghiền đôi mắt lại nghỉ ngơi.
Bilot ở bên cạnh chửi thề một câu: “F**k, lâu chết được“.
“Không tắc đường ngày mưa không phải thành phố S” Trắc Vịnh Thiển uể oải mở mắt, mệt chết cô rồi. Từ sáng đến giờ, cô đã trang điểm cho hơn năm cô dâu. Bây giờ cô thật sự rất muốn về nhà lăn lên giường rồi đánh một giấc tới sáng.
Vịnh Thiển lấy trong túi xách ra một vài viên kẹo cà phê sữa. Hy vọng những viên kẹo này có thể giúp cô tỉnh táo được một chút.
Bilot từ nãy giờ vẫn bực tức chuyện tắc đường hiển nhiên ở cái thành phố S này. Cậu và Vịnh Thiển là hai chuyên viên trang điểm, là đồng đội và là những người bạn tốt của nhau tại một thành phố bậc nhất nước.
Thành phố S, nơi tập hợp của các tập đoàn đa lĩnh vực, các gia đình tài phiệt. Mức sống ở đây nếu là một công nhân bình thường chắc chắn sẽ phải ôm đầu đau khổ vì mức sinh hoạt quá cao. Khỏi phải nói đâu xa, chính Trắc Vịnh Thiển và Bilot cũng đang sinh sống ở tại thành phố này. Đầu tháng như tỉ phú đô la, cuối tháng cứ như hai tên ăn mày. Nếu không phải nhờ tài năng trang điểm của Bilot và một chút hiểu biết ngoại ngữ của Vịnh Thiển thì chắc bây giờ cả hai còn chẳng thuê nổi một căn hộ đủ cho hai bọn họ.
Xe bắt đầu được lăn bánh dần, dù còn rất chậm nhưng đỡ hơn là phải chết dí tại con đường này với trời mưa và nhiệt độ đã giảm còn 11 độ.
Trắc Vịnh Thiển ngậm tan viên kẹo cà phê sữa, quay sang nhìn Bilot: “Ê Bi, tết này mày có về nhà không?“.
Bilot không phải người ở thành phố S, cậu là dân ở một tỉnh vùng biển nằm ở phía Đông của thành phố S.
Cậu vừa tập trung lái xe, lơ đãng nói: “Chắc là không, ở đó còn ai nữa đâu mà về“.
Ba mẹ cậu đã từ mặt cậu từ năm cậu 18 tuổi. Sau khi cậu quyết định công khai bản thân là Gay với họ, nhưng sau đó họ đã đuổi cậu ra khỏi nhà và quyết từ mặt con trai. Cậu không trách móc hai người họ, cậu chỉ trách rằng bản thân đã chưa chăm sóc tốt cho họ. Bilot còn có một cô em gái 17 tuổi đang học trung học, hai anh em luôn giữ liên lạc với nhau nhờ đó mà cậu cũng biết được tình hình sức khoẻ của ba mẹ.
Vịnh Thiển không hỏi gì thêm, cô im lặng nhìn ra ngoài đường phố. Tầm này chắc cũng đã gần 20 giờ 30 phút, con đường đã bớt ùn tắc hơn vừa rồi. Lực lượng cảnh sát giao thông của thành phố đã nhanh chóng điều khiển các phương tiên của người dân được lưu thông an toàn trở lại.
Và chiếc Toyota của hai người Trắc Vịnh Thiển và Bilot đã có thể tiếp tục đưa họ về nhà.
Nhà của Vịnh Thiển và Bilot là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ nằm trong một tiểu khu tầm trung của thành phố S. Đa số người dân ở đây là các nhân viên văn phòng hoặc những người giao hàng. Cô và Bilot không cần căn hộ lớn, chỉ cần an ninh tốt một chút là được.
Căn hộ này là Vịnh Thiển thuê khi cô vừa tốt nghiệp đại học. Thời điểm còn là sinh viên ngành ngôn ngữ Tây Ban Nha thì cô đã đi làm thêm với công việc thiết kế bìa sách và là một cộng tác viên báo thời trang. Tiết kiệm được một số tiền, cô liền đi tìm nhà để thuê, chính là căn hộ này. Sau này khi học trang điểm chuyên nghiệp thì gặp Bilot, là bạn học ở lớp trang điểm với cô đang không tìm được nhà để thuê, Trắc Vịnh Thiển liền kêu Bilot hãy ở ghép với cô, dù sao căn hộ này vẫn còn một căn phòng trống. Và thế là họ ở chung nhà, là những người bạn tốt tại cái thành phố xa hoa diễm lệ nhưng cũng đầy rẫy cạm bẫy này.
Vịnh Thiển vừa vào tới căn hộ đã chạy nhanh lại cầm lấy điều khiển tivi: “Hy vọng chưa hết bản tin cuối ngày“.
Bilot đang đẩy chiếc vali đầy đồ trang điểm của cậu vào phòng, quay sang nhìn Vịnh Thiển ngao ngán nói:
“Này Trắc, sao suốt ngày mày chỉ coi đúng cái chương trình bản tin đó thôi thế?”
Đúng là con người khô khan mà, Bilot không hiểu tại sao Trắc Vịnh Thiển lại có thể học trang điểm chuyên nghiệp trong khi bản thân lại rất gai góc và khô khan như thế. Không có một chút gì gọi là tận hưởng hương vị cuộc sống.
Nhìn thấy bản tin cuối ngày vẫn chưa hết, Trắc Vịnh Thiển thở phào vui sướng mà nằm dài trên chiếc sofa vừa được Bilot và cô mang về từ tuần trước.
Cô nhìn Bilot thoải mái nói: “Lăn lộn ngoài đường cả ngày, xem một chút tin tức cũng là một loại hưởng thụ đấy“.
“Ok, vậy mày cứ hưởng thụ đi, đồ bà già 23 tuổi“. Bilot đóng cửa phòng ngủ lại rồi đi lại chỗ Vịnh Thiển đang nằm đẩy cô nằm nhích qua một bên. Sau đó nằm dài xuống bấm điện thoại.
Ti vi đang đưa tin về một sự kiện ra mắt phần mềm công nghệ. Nữ biên tập viên xinh đẹp trên màn hình đang phổ biến đến người xem đài phần tin tức này.
“Vào lúc 8 giờ 15 phút sáng hôm nay, tại khách sạn The Stormwell đã diễn ra sự kiện kí kết hợp tác giữa người đứng đầu công ty công nghệ Nghiêm Hữu, anh Nghiêm Minh Hữu và người đại diện tập đoàn công nghệ F có tiếng tại Mỹ, ông Jason trong dự án 'Công nghệ xanh-kỉ nguyên vũ trụ', được biết đây là dự án đánh dấu bước ngoặc đánh dấu sự phát triển ngành công nghệ của thành phố S trong năm nay“.
Trắc Vịnh Thiển đang lục lọi trong bếp để nấu hai tô mì trứng cho cô và Bilot.
“Không thể tin nổi, thành phố này có một người đẹp trai lại tài giỏi như thế à?” Bilot vừa xem tin tức vừa trầm trồ. Nghĩ chắc đây là lí do Trắc Vịnh Thiển thích xem bản tin cuối ngày như vậy. Chắc là sau này cậu cũng phải xem cùng cô, biết đâu lại được làm sáng mắt một trận.
Vịnh Thiển mang hai tô mì ra: “Cái gì?“. Rồi ngồi xuống ăn tối.
Bilot chỉ tay lên màn hình: “Đó, đẹp trai tài giỏi”
“Chỉ thấy đó là phông bạt“.
Bilot lắc đầu nhìn cô: “Mày không đẹp là tao đánh mày rồi“.
“Ăn đi, nguội hết bây giờ“. Vịnh Thiển nhịn cười, cô nhìn lên ti vi liền thấy rõ gương mặt của cái người tên Nghiêm Minh Hữu mà Bilot vừa khen ngợi. Đúng là có chút đẹp.
Lúc này cô mới nói lên cảm nghĩ thật với Bilot:
“Cũng đẹp, nhưng vừa đẹp vừa tài giỏi đâu có thiếu“.
“Ngoài người này ra còn ai nữa hả?“. Nếu biết xem tin tức thích như vậy chắc chắn Bilot sẽ xem cùng Vịnh Thiển mỗi ngày.
Trắc Vịnh Thiển tự vỗ ngực nói: “Chính là tôi”, cô nhìn sang Bilot nhướng mày nói tiếp:
“Và cả mày nữa, chúng ta đều rất giỏi“.
Bilot bất đắc dĩ cười ngại ngùng: “Bó tay“.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro