Đám cưới hào môn
Bằng Lăng Nắng Hạ
2024-05-23 04:53:38
Vai phản diện Sương Mộc trong phim điện ảnh của đạo diễn Hà Kiến Thành cuối cùng đã được nhà sản xuất chọn Trắc Vịnh Thiển thủ vai. Khi nhận được tin này là lúc Trắc Vịnh Thiển đang trang điểm cho một phu nhân của một tập đoàn lớn ở trong một biệt phủ xa hoa. Nghe nói hôm nay là đám cưới của giám đốc công ty đầu tư Bách Thịnh và tiểu thư tập đoàn Phong thị.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến” Trắc Vịnh Thiển nói xong rồi tắt điện thoại.
Cô quay lại nhìn vị phu nhân đang ngồi đó đợi cô trở lại trang điểm cho bà.
Trắc Vịnh Thiển nở nụ cười công nghiệp, vừa cung kính nói: “Thứ lỗi cho tôi thưa phu nhân“.
“Không sao, có việc bận thì cứ nghe điện thoại” Vị phu nhân ấy nói.
Trắc Vịnh Thiển tiếp tục trang điểm cho phu nhân ấy. Cô nhìn bà, dù đã ngoài năm mươi nhưng da dẻ rất mịn màng chứng tỏ được bảo dưỡng rất tốt. Mái tóc của vị phu nhân đã có lưa thưa vài sợi tóc bạc nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ đẹp cũng như khí chất vương giả của bà.
Khoảng ba mươi phút sau, lớp trang điểm đã được Trắc Vịnh Thiển hoàn thành. Sau khi xịt khoá lớp trang điểm trên gương mặt của bà, cô nói:
“Thưa phu nhân, đã xong rồi”
Vị phu nhân nhìn lên gương, Trắc Vịnh Thiển chọn cho bà lối trang điểm nhẹ nhàng vừa vặn tôn lên đường nét trên gương mặt đài cát của phu nhân.
Bà gật đầu rồi nhìn Trắc Vịnh Thiển đang thu dọn dụng cụ: “Cảm ơn cô, tôi rất thích”
Vịnh Thiển vẫn mỉm cười thân thiện chuyên nghiệp: “Cảm ơn phu nhân đã khen“.
Bà nhìn cô, không phải là lần đầu tiên bà mời người trang điểm về làm cho bà nhưng đây là lần đầu bà hài lòng. Cô gái này không phải là một người quá hoạt ngôn, bà nhìn cô có chút tĩnh lặng và điềm tĩnh. Nhìn cô gái này, bà lại nhớ đến bản thân khi còn là một cô gái độ tuổi hai mươi.
Bà cầm điện thoại khi có tiếng chuông có cuộc gọi.
Màn hình hiện lên [Con trai đang gọi đến]
Bà nhận cuộc gọi: “Ừ, mẹ xong rồi, con đến đón đi“.
Bên này, Trắc Vịnh Thiển đang kiểm tra công việc ở email và Instagram. Gần đến tết nên cô đã hủy hết các công việc liên quan đến trang điểm.
Sau đó, Trắc Vịnh Thiển đóng vali và chuẩn bị rời đi.
“Xin phép phu nhân, tôi đi trước” Cô cung kính nói.
Vị phu nhân gật đầu: “Được, tạm biệt cô“.
Trắc Vịnh Thiển kéo vali ra khỏi phòng. Bước đến thang máy, cô liền vô tình va phải một người đàn ông.
Cô không nhìn rõ mặt, vội nói: “Xin lỗi“. Rồi bước vào thang máy để xuống tầng dưới.
Nghiêm Minh Hữu sau khi gọi điện cho mẹ đã lái xe đến biệt phủ đón bà. Anh vừa bước ra khỏi thang máy đã đụng trúng một cô gái đang kéo vali đen.
Anh nghe cô gái đó vội nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng vẫn vừa kịp lúc để Nghiêm Minh Hữu nhìn rõ gương mặt của cô gái ấy.
Gương mặt vừa thanh thuần như nắng mùa xuân vừa quyến rũ điềm tĩnh như tiết trời mùa đông. Khẽ lướt nhìn thân hình của cô gái ấy, vừa thướt tha vừa nóng bỏng, anh đoán cô gái cao tầm một mét sáu mươi tám.
Không phải là lần đầu tiên Nghiêm Minh Hữu nhìn thấy người đẹp nhưng cô gái này lại cho anh một cảm giác khác lạ chưa từng có.
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, Nghiêm Minh Hữu có chút bật cười. Anh bị làm sao vậy trời?
Vào phòng đã nhìn thấy mẹ anh ngồi ở bàn trang điểm. Bà nhìn thấy anh liền nói: “Chịu về rồi à?”
Nghiêm phu nhân nhìn thằng con trai lâu ngày không chịu về nhà mà trách móc. Nghiêm Minh Hữu lại xoa bóp vai cho mẹ, rồi nói với giọng hối lỗi:
“Con xin lỗi mà, không phải bây giờ con đang đứng đây sao?”
“Tôi thấy anh sắp quên người mẹ này rồi” Nghiêm phu nhân vờ giận dỗi.
Nghiêm Minh Hữu nói: “Mẹ đừng nói vậy, mẹ xinh đẹp của con không được giận dỗi nhé, như vậy sẽ có nếp nhăn đấy“.
Anh nói tiếp: “Hôm nay là mẹ tự trang điểm à, nhìn rất đẹp đó“.
Trông mẹ anh như trẻ ra vài tuổi. Thực ra, anh biết lớp trang điểm này là do người khác làm nhưng anh cố tình hỏi vậy để muốn tìm hiểu cô gái mà anh gặp ở thang máy.
Nghiêm phu nhân nhìn mình trong gương: “Không phải, là một nữ chuyên viên làm giúp mẹ“.
Dường như bà nhớ ra gì đó: “Ôi trời, mẹ quên mất, còn chưa xin phương thức liên lạc của cô gái đó, mẹ còn định sẽ đặt lịch hẹn cô ấy làm việc cho mẹ dài hạn đây“.
“Không phải sẽ có đưa danh thiếp sao?“. Anh thắc mắc.
Nghiêm phu nhân thở dài: “Khi liên hệ với cô gái đó qua một người bạn, con nhớ bác Mộc không? Là bác ấy liên hệ giúp mẹ. Chắc mẹ phải xin số điện thoại của cô gái đó mới được“.
Nghiêm Minh Hữu ngăn lại: “Mẹ không cần làm đâu, để con nói với Hạo Tần tìm giúp mẹ“.
“Gì đây? Đừng nói con tò mò về cô gái đó nhé?” Nghiêm phu nhân quá rõ tính con mình.
Nghiêm Minh Hữu khẽ cười, nói: “Lúc nãy con có gặp một cô gái ở thang máy, chắc là cô ấy, Nghiêm gia chúng ta tìm một người đâu phải chuyện khó“.
Với lại anh cũng muốn gặp lại cô gái kia.
Nghiêm phu nhân không nói gì thêm, con trai bà muốn làm gì thì làm, chỉ hy vọng Nghiêm Minh Hữu mang về một cô con dâu tốt cho bà là được rồi.
Sau đó, Nghiêm Minh Hữu và mẹ đi đến khách sạn, nơi tổ chức đám cưới của chú ruột của anh và con gái tập đoàn Phong thị.
Tại tiểu khu
Trắc Vịnh Thiển trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Hôm nay cô đã trang điểm cho các vị phu nhân từ sáng đến tận khi trời xuống đêm.
Mở tivi lên, giờ này đã đến bản tin cuối ngày. Biên tập viên trên tivi bắt đầu đưa tin.
“Hôm nay, là ngày đám cưới cổ tích của giám đốc công ty đầu tư Bách Thịnh, Nghiêm Thịnh và tiểu thư tập đoàn Phong thị, Phong Hoàn Chân. Ông Nghiêm Thịnh là con trai của chủ tịch đời thứ hai tập đoàn Nghiêm thị, gia tộc lớn nhất thành phố S, được biết Nghiêm gia đã chi hơn 30 triệu đô la Mỹ để chuẩn bị chào mừng tiểu thư Phong thị, Phong Hoàn Chân trở thành con dâu Nghiêm gia“.
Trắc Vịnh Thiển vẫn còn nhớ dáng vẻ uất ức của cô tiểu thư tên Phong Hoàn Chân này. Khi ấy, Vịnh Thiển còn nói nhiều hơn mọi ngày để an ủi cô gái đó. Nhìn Phong Hoàn Chân khóc lúc ấy, rồi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phong Hoàn Chân bây giờ cô thầm nghĩ: “Làm con dâu hào môn cũng không sung sướng gì“.
Tại khách sạn De Cabras
Khách sạn De Cabras là một trong những sản nghiệp của Nghiêm gia, vì thế tổ chức đám cưới ở đây cũng là điều hợp lý. Tránh được phóng viên và những tay săn ảnh.
Buổi hôn lễ đã bắt đầu đón tiếp của vị khách. Tất cả những người ở đây đều là những thương nhân hoặc các gia tộc khác, một số khác còn là thị trưởng thành phố, các quan chức khác của thành phố S, nhìn chung hôn lễ này hiện đang tập hợp những nhân vật có vị thế trên thương trường, chính trường và cả quân đội.
Phong Hoàn Chân đang ở trong phòng nghỉ để chờ đến giờ cử hành hôn lễ. Tay cô cứ mân mê một sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá. Khẽ nói:
“Đáy biển lạnh lẽo như vậy, anh có trách em không, Hải Duệ“.
Có lẽ mối tình ấy sẽ chấm dứt mãi mãi khi Phong Hoàn Chân tiến vào hôn nhân này.
Khi cô kiên quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại này, Phong phu nhân đã nói với cô:
“Con gái, hãy quên đi Hải Duệ đi con, Nghiêm Thịnh là một chàng trai tốt, con kết hôn với cậu ấy cũng sẽ không chịu thiệt thòi“.
Cô vẫn còn nhớ rõ lời nói ấy. Có lẽ đây là số phận của Phong Hoàn Chân, con đường này cô vẫn phải tiếp tục bước đi. Dù Hải Duệ đã không còn bên cạnh.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến” Trắc Vịnh Thiển nói xong rồi tắt điện thoại.
Cô quay lại nhìn vị phu nhân đang ngồi đó đợi cô trở lại trang điểm cho bà.
Trắc Vịnh Thiển nở nụ cười công nghiệp, vừa cung kính nói: “Thứ lỗi cho tôi thưa phu nhân“.
“Không sao, có việc bận thì cứ nghe điện thoại” Vị phu nhân ấy nói.
Trắc Vịnh Thiển tiếp tục trang điểm cho phu nhân ấy. Cô nhìn bà, dù đã ngoài năm mươi nhưng da dẻ rất mịn màng chứng tỏ được bảo dưỡng rất tốt. Mái tóc của vị phu nhân đã có lưa thưa vài sợi tóc bạc nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ đẹp cũng như khí chất vương giả của bà.
Khoảng ba mươi phút sau, lớp trang điểm đã được Trắc Vịnh Thiển hoàn thành. Sau khi xịt khoá lớp trang điểm trên gương mặt của bà, cô nói:
“Thưa phu nhân, đã xong rồi”
Vị phu nhân nhìn lên gương, Trắc Vịnh Thiển chọn cho bà lối trang điểm nhẹ nhàng vừa vặn tôn lên đường nét trên gương mặt đài cát của phu nhân.
Bà gật đầu rồi nhìn Trắc Vịnh Thiển đang thu dọn dụng cụ: “Cảm ơn cô, tôi rất thích”
Vịnh Thiển vẫn mỉm cười thân thiện chuyên nghiệp: “Cảm ơn phu nhân đã khen“.
Bà nhìn cô, không phải là lần đầu tiên bà mời người trang điểm về làm cho bà nhưng đây là lần đầu bà hài lòng. Cô gái này không phải là một người quá hoạt ngôn, bà nhìn cô có chút tĩnh lặng và điềm tĩnh. Nhìn cô gái này, bà lại nhớ đến bản thân khi còn là một cô gái độ tuổi hai mươi.
Bà cầm điện thoại khi có tiếng chuông có cuộc gọi.
Màn hình hiện lên [Con trai đang gọi đến]
Bà nhận cuộc gọi: “Ừ, mẹ xong rồi, con đến đón đi“.
Bên này, Trắc Vịnh Thiển đang kiểm tra công việc ở email và Instagram. Gần đến tết nên cô đã hủy hết các công việc liên quan đến trang điểm.
Sau đó, Trắc Vịnh Thiển đóng vali và chuẩn bị rời đi.
“Xin phép phu nhân, tôi đi trước” Cô cung kính nói.
Vị phu nhân gật đầu: “Được, tạm biệt cô“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trắc Vịnh Thiển kéo vali ra khỏi phòng. Bước đến thang máy, cô liền vô tình va phải một người đàn ông.
Cô không nhìn rõ mặt, vội nói: “Xin lỗi“. Rồi bước vào thang máy để xuống tầng dưới.
Nghiêm Minh Hữu sau khi gọi điện cho mẹ đã lái xe đến biệt phủ đón bà. Anh vừa bước ra khỏi thang máy đã đụng trúng một cô gái đang kéo vali đen.
Anh nghe cô gái đó vội nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng vẫn vừa kịp lúc để Nghiêm Minh Hữu nhìn rõ gương mặt của cô gái ấy.
Gương mặt vừa thanh thuần như nắng mùa xuân vừa quyến rũ điềm tĩnh như tiết trời mùa đông. Khẽ lướt nhìn thân hình của cô gái ấy, vừa thướt tha vừa nóng bỏng, anh đoán cô gái cao tầm một mét sáu mươi tám.
Không phải là lần đầu tiên Nghiêm Minh Hữu nhìn thấy người đẹp nhưng cô gái này lại cho anh một cảm giác khác lạ chưa từng có.
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, Nghiêm Minh Hữu có chút bật cười. Anh bị làm sao vậy trời?
Vào phòng đã nhìn thấy mẹ anh ngồi ở bàn trang điểm. Bà nhìn thấy anh liền nói: “Chịu về rồi à?”
Nghiêm phu nhân nhìn thằng con trai lâu ngày không chịu về nhà mà trách móc. Nghiêm Minh Hữu lại xoa bóp vai cho mẹ, rồi nói với giọng hối lỗi:
“Con xin lỗi mà, không phải bây giờ con đang đứng đây sao?”
“Tôi thấy anh sắp quên người mẹ này rồi” Nghiêm phu nhân vờ giận dỗi.
Nghiêm Minh Hữu nói: “Mẹ đừng nói vậy, mẹ xinh đẹp của con không được giận dỗi nhé, như vậy sẽ có nếp nhăn đấy“.
Anh nói tiếp: “Hôm nay là mẹ tự trang điểm à, nhìn rất đẹp đó“.
Trông mẹ anh như trẻ ra vài tuổi. Thực ra, anh biết lớp trang điểm này là do người khác làm nhưng anh cố tình hỏi vậy để muốn tìm hiểu cô gái mà anh gặp ở thang máy.
Nghiêm phu nhân nhìn mình trong gương: “Không phải, là một nữ chuyên viên làm giúp mẹ“.
Dường như bà nhớ ra gì đó: “Ôi trời, mẹ quên mất, còn chưa xin phương thức liên lạc của cô gái đó, mẹ còn định sẽ đặt lịch hẹn cô ấy làm việc cho mẹ dài hạn đây“.
“Không phải sẽ có đưa danh thiếp sao?“. Anh thắc mắc.
Nghiêm phu nhân thở dài: “Khi liên hệ với cô gái đó qua một người bạn, con nhớ bác Mộc không? Là bác ấy liên hệ giúp mẹ. Chắc mẹ phải xin số điện thoại của cô gái đó mới được“.
Nghiêm Minh Hữu ngăn lại: “Mẹ không cần làm đâu, để con nói với Hạo Tần tìm giúp mẹ“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gì đây? Đừng nói con tò mò về cô gái đó nhé?” Nghiêm phu nhân quá rõ tính con mình.
Nghiêm Minh Hữu khẽ cười, nói: “Lúc nãy con có gặp một cô gái ở thang máy, chắc là cô ấy, Nghiêm gia chúng ta tìm một người đâu phải chuyện khó“.
Với lại anh cũng muốn gặp lại cô gái kia.
Nghiêm phu nhân không nói gì thêm, con trai bà muốn làm gì thì làm, chỉ hy vọng Nghiêm Minh Hữu mang về một cô con dâu tốt cho bà là được rồi.
Sau đó, Nghiêm Minh Hữu và mẹ đi đến khách sạn, nơi tổ chức đám cưới của chú ruột của anh và con gái tập đoàn Phong thị.
Tại tiểu khu
Trắc Vịnh Thiển trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Hôm nay cô đã trang điểm cho các vị phu nhân từ sáng đến tận khi trời xuống đêm.
Mở tivi lên, giờ này đã đến bản tin cuối ngày. Biên tập viên trên tivi bắt đầu đưa tin.
“Hôm nay, là ngày đám cưới cổ tích của giám đốc công ty đầu tư Bách Thịnh, Nghiêm Thịnh và tiểu thư tập đoàn Phong thị, Phong Hoàn Chân. Ông Nghiêm Thịnh là con trai của chủ tịch đời thứ hai tập đoàn Nghiêm thị, gia tộc lớn nhất thành phố S, được biết Nghiêm gia đã chi hơn 30 triệu đô la Mỹ để chuẩn bị chào mừng tiểu thư Phong thị, Phong Hoàn Chân trở thành con dâu Nghiêm gia“.
Trắc Vịnh Thiển vẫn còn nhớ dáng vẻ uất ức của cô tiểu thư tên Phong Hoàn Chân này. Khi ấy, Vịnh Thiển còn nói nhiều hơn mọi ngày để an ủi cô gái đó. Nhìn Phong Hoàn Chân khóc lúc ấy, rồi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phong Hoàn Chân bây giờ cô thầm nghĩ: “Làm con dâu hào môn cũng không sung sướng gì“.
Tại khách sạn De Cabras
Khách sạn De Cabras là một trong những sản nghiệp của Nghiêm gia, vì thế tổ chức đám cưới ở đây cũng là điều hợp lý. Tránh được phóng viên và những tay săn ảnh.
Buổi hôn lễ đã bắt đầu đón tiếp của vị khách. Tất cả những người ở đây đều là những thương nhân hoặc các gia tộc khác, một số khác còn là thị trưởng thành phố, các quan chức khác của thành phố S, nhìn chung hôn lễ này hiện đang tập hợp những nhân vật có vị thế trên thương trường, chính trường và cả quân đội.
Phong Hoàn Chân đang ở trong phòng nghỉ để chờ đến giờ cử hành hôn lễ. Tay cô cứ mân mê một sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá. Khẽ nói:
“Đáy biển lạnh lẽo như vậy, anh có trách em không, Hải Duệ“.
Có lẽ mối tình ấy sẽ chấm dứt mãi mãi khi Phong Hoàn Chân tiến vào hôn nhân này.
Khi cô kiên quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại này, Phong phu nhân đã nói với cô:
“Con gái, hãy quên đi Hải Duệ đi con, Nghiêm Thịnh là một chàng trai tốt, con kết hôn với cậu ấy cũng sẽ không chịu thiệt thòi“.
Cô vẫn còn nhớ rõ lời nói ấy. Có lẽ đây là số phận của Phong Hoàn Chân, con đường này cô vẫn phải tiếp tục bước đi. Dù Hải Duệ đã không còn bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro