Gia thế của Nhuế Lan
Bằng Lăng Nắng Hạ
2024-05-23 04:53:38
Thấm thoát cũng đã đến thứ bảy. Hôm ấy, Trắc Vịnh Thiển dậy rất sớm. Mở một video yoga tại nhà để tập luyện. Tầm khoảng một tiếng sau, cô kết thúc bài tập yoga rồi chuẩn bị đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân.
[Thịnh Nhuế Lan: 8 giờ 30, nhớ đến thử vai nhé Vịnh Thiển]
Vừa tắm xong đã nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Nhuế Lan, cô trả lời lại bằng một biểu tượng 'OK'. Rồi sao đó ngồi chuẩn bị trang điểm.
Vì là đi thử vai, nên cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với chiếc áo len cổ lọ mà cô đang mặc trên người.
Trắc Vịnh Thiển nhìn đồng hồ, còn khoảng một tiếng nữa sẽ đến giờ thử vai. Cô định sẽ ra ngoài ăn sáng. Nghĩ vậy Trắc Vịnh Thiển liền cầm túi xách và điện thoại rồi sau đó đi ra ngoài.
Bilot đang làm việc ở một đài truyền hình trong thành phố, còn ba ngày nữa là sẽ đến tết dương lịch nên công việc của Bilot khá bận rộn ở các sự kiện bên đài truyền hình. Có lần cậu than thở với Vịnh Thiển:
“Baby à, makeup artist thật khổ sở, hôm nay tao đã hoạ hơn mười khuôn mặt đấy“.
Lần đầu còn thông cảm, nhưng nghe nhiều lần Vịnh Thiển cũng quen dần. Nên cô cũng mặc kệ Bilot. Cô biết, cậu than vãn như vậy nhưng chắc chắn sẽ không bỏ nghề.
Khác với Bilot luôn nhận công việc vào cuối năm, Trắc Vịnh Thiển thường nhận công việc trang điểm này vào đầu năm và giữa năm, đến cuối năm cô thường chỉ nhận trang điểm cho một vài cô dâu. Nhưng đến cận nửa tháng cuối năm, cô sẽ không nhận bất kì một công việc liên quan đến trang điểm, gần như thời điểm này cô chỉ dành thời gian cho bản thân.
Trắc Vịnh Thiển lái chiếc Toyota ra khỏi tiểu khu, đánh lái một vòng ra đến con đường dẫn đến trung tâm của thành phố S.
Thành phố này là tập hợp gần như toàn bộ các tập đoàn lớn nhất nhì cả nước. Các toà nhà cao tầng mọc lên ngày càng nhiều. Càng về đến trung tâm thành phố S, không khí càng náo nhiệt. Sự bận rộn ở thành phố này không trừ đi thứ bảy. Có lẽ với người dân nơi đây, họ chỉ có chủ nhật là ngày rãnh rỗi.
Đa phần người dân nơi đây hiếm ai có nhà mặt đất, họ thường sẽ xong trong những căn hộ. Càng lên cao, giá căn hộ càng tăng. Vì thế mà tại thành phố này, luôn có sự phân chia cấp bậc trong xã hội.
Trắc Vịnh Thiển đôi khi không hiểu, không phải là sống nay chết mai sao? Tại sao phải phân chia như vậy? Lúc họ từ trên lưng rồng rơi xuống và sao đó biến thành một con chuột ở một cái cống nào đó thì sao nhỉ? Liệu họ từng nghĩ đến điều đó chưa?
Đó là những câu hỏi cứ xoay quanh cô khi Trắc Vịnh Thiển 15 tuổi. Nhưng dần dần, cô không còn tự hỏi những điều đó. Sống tại thành phố xa hoa này, Trắc Vịnh Thiển nhận ra, có một người thành công leo lên lưng rồng thì sẽ có một người khác sẽ té xuống vực thẳm.
Trắc Vịnh Thiển dừng xe tại một quán mì hoành thánh gần trung tâm tài chính. Đã nhìn thấy Thịnh Nhuế Lan đang dằn co với một người đàn ông trông rất điển trai. Cô nhìn ra ngoài, cảm thấy hai người họ là một cặp tình nhân đang cãi nhau. Vì thế, cô cũng không để tâm. Sau đó, một lần nữa cô bất giác nhìn về phía họ. Lúc này người đàn ông đã buông Thịnh Nhuế Lan ra rồi đưa cho cô một túi đồ ăn sáng. Nhìn không phải người yêu chứ là gì đây. Ban đầu còn nghĩ người đàn ông kia là biến thái đi theo Thịnh Nhuế Lan, nhưng giờ thì Trắc Vịnh Thiển đã rõ.
Ăn xong, Trắc Vịnh Thiển liền ra xe chuẩn bị đến công ty điện ảnh Kiến Thành để thử vai.
Vừa vào xe, cô liền thấy Thịnh Nhuế Lan chạy như một con thỏ về hướng xe của cô. Sau đó cô ấy mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
“Cho mình đi cùng cậu đến đó nhé” Cô ấy nói.
Vịnh Thiển ngơ ngác rồi chỉ về hướng người đàn ông kia: “Không phải bạn trai cậu đang đợi hả?“.
Vừa nói dứt câu, Nhuế Lan liền tức giận nói: “Làm gì có, cái tên đó suốt ngày bám theo mình”
Trắc Vịnh Thiển nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, tính cô không phải người tò mò chuyện của người khác.
Sau đó, Vịnh Thiển và Nhuế Lan đến công ty điện ảnh Kiến Thành.
Nhuế Lan đang ăn một chút đồ ăn sáng, vừa nói: “Cậu có thấy lần casting này không có vai chính không?”
“Có thấy, chắc là đã có diễn viên rồi” Cô vừa lái xe vừa nói.
Thịnh Nhuế Lan ăn hết miếng cuối cùng rồi nói: “Chính xác, không những vậy lại là Phùng Lam Nhi“.
Thịnh Nhuế Lan quay sang nhìn Vịnh Thiển đang đánh lái rẽ phải để tiến vào bãi đậu xe.
“Nếu không phải do cô ta đang ôm đùi của Nghiêm thiếu thì chắc giờ này vẫn đang là một ngôi sao quèn nào đó“.
Nhuế Lan nói tiếp: “Cái giới giải trí này, tư bản đứng trước tài năng đứng sau, nếu không có tư bản chống lưng thì chắc chắn không tồn tại nổi ba ngày“.
“Còn cậu thì sao, xuất thân từ viện điện ảnh cũng phải có người chống lưng hả” Vịnh Thiển thuận miệng hỏi.
Hai cô mở cửa xe bước ra, Nhuế Lan câu lấy tay của Trắc Vịnh Thiển, dí dỏm nói:
“Mình ấy à, không cần tìm, gia đình ba đời là nghệ sĩ kịch nói là đủ rồi“.
Gia đình Thịnh Nhuế Lan có truyền thống là nghệ sĩ sân khấu, kịch nói và một số khác còn là đạo diễn gạo cội. Bản thân Nhuế Lan cũng được đào tạo tại viện điện ảnh thành phố nên Trắc Vịnh Thiển nghĩ trong giới giải trí này cũng phải tôn trọng với cô ấy vài phần.
Thịnh Nhuế Lan cùng Vịnh Thiển đi vào lấy số báo danh, cô ấy nói:
“Nhưng mà cậu đừng lo, có mình ở đây mình sẽ là tư bản của cậu, hì hì”
Vịnh Thiển đã bảo vệ cô những năm đại học, khi ấy Thịnh Nhuế Lan bị bắt nạt nạn nề. Thời gian mới vào trường, cô bị một đám sinh viên chặn đường sau đó nhốt cô vào nhà vệ sinh đến tận tối khuya. Nếu lúc đó, Trắc Vịnh Thiển không phải trực vệ sinh sau trường đã nhìn thấy liền ra tay cứu Nhuế Lan thì chắc bây giờ cô không thể nhìn thấy mặt trời nữa. Từ vụ lần đó, khi đám sinh viên kia đến tìm Thịnh Nhuế Lan gây sự liền bị Trắc Vịnh Thiển cảnh cáo, khi bọn chúng hống hách liền bị Trắc Vịnh Thiển đánh cho một trận. Từ đó về sau, cuộc sống ở viện điện ảnh của Nhuế Lan mới được yên bình. Còn nhớ trước khi Trắc Vịnh Thiển nghỉ học, vì sợ đám người kia thấy cô không có ở đây sẽ ra tay bắt nạt Nhuế Lan lần nữa. Nên Vịnh Thiển đã tổng hợp hết các bằng chứng đám sinh viên đó chơi chất kích thích và thường xuyên bắt nạt bạn bè rồi tố cáo lên viện điện ảnh. Ban đầu, hiệu trưởng không giải quyết những vấn đề này, nhưng sau đó không biết vì sao ông ta lại chấp nhận và xoá thẳng đám bắt nạt đó ra khỏi danh sách sinh viên của viện điện ảnh thành phố, không những vậy đám đó còn bị đuổi học. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Nhuế Lan có hỏi Vịnh Thiển nhưng cô chỉ nói: “Vì mình có điểm yếu của họ“.
Vì thế mà Nhuế Lan rất biết ơn cứu mạng này của Vịnh Thiển.
Trắc Vịnh Thiển nghe Nhuế Lan nói vậy có chút bật cười, cô nói: “Mình không làm diễn viên cũng không chết được, yên tâm đi“.
Là câu nói này, khi Nhuế Lan mang tiền đến giúp đỡ Trắc Vịnh Thiển cô cũng đã nói câu này. Lúc ấy vì không muốn Vịnh Thiển phải nghỉ học nên Thịnh Nhuế Lan đã rút tiền túi ra để mang đến cho Vịnh Thiển mượn nhưng kết quả Vịnh Thiển không nhận lấy còn nói như thế với cô ấy. Trắc Vịnh Thiển khi ấy còn an ủi lại Nhuế Lan:
“Cậu chăm sóc tốt cho bản thân chính là đang giúp đỡ tôi rồi, mạnh mẽ lên“.
Vậy mà thời gian đúng là trôi qua nhanh, cũng đã hai năm, bây giờ hai cô gái ấy lại gặp nhau, cùng đi thử vai diễn. Đúng là nếu còn duyên còn nợ nhất định sẽ gặp lại.
[Thịnh Nhuế Lan: 8 giờ 30, nhớ đến thử vai nhé Vịnh Thiển]
Vừa tắm xong đã nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Nhuế Lan, cô trả lời lại bằng một biểu tượng 'OK'. Rồi sao đó ngồi chuẩn bị trang điểm.
Vì là đi thử vai, nên cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với chiếc áo len cổ lọ mà cô đang mặc trên người.
Trắc Vịnh Thiển nhìn đồng hồ, còn khoảng một tiếng nữa sẽ đến giờ thử vai. Cô định sẽ ra ngoài ăn sáng. Nghĩ vậy Trắc Vịnh Thiển liền cầm túi xách và điện thoại rồi sau đó đi ra ngoài.
Bilot đang làm việc ở một đài truyền hình trong thành phố, còn ba ngày nữa là sẽ đến tết dương lịch nên công việc của Bilot khá bận rộn ở các sự kiện bên đài truyền hình. Có lần cậu than thở với Vịnh Thiển:
“Baby à, makeup artist thật khổ sở, hôm nay tao đã hoạ hơn mười khuôn mặt đấy“.
Lần đầu còn thông cảm, nhưng nghe nhiều lần Vịnh Thiển cũng quen dần. Nên cô cũng mặc kệ Bilot. Cô biết, cậu than vãn như vậy nhưng chắc chắn sẽ không bỏ nghề.
Khác với Bilot luôn nhận công việc vào cuối năm, Trắc Vịnh Thiển thường nhận công việc trang điểm này vào đầu năm và giữa năm, đến cuối năm cô thường chỉ nhận trang điểm cho một vài cô dâu. Nhưng đến cận nửa tháng cuối năm, cô sẽ không nhận bất kì một công việc liên quan đến trang điểm, gần như thời điểm này cô chỉ dành thời gian cho bản thân.
Trắc Vịnh Thiển lái chiếc Toyota ra khỏi tiểu khu, đánh lái một vòng ra đến con đường dẫn đến trung tâm của thành phố S.
Thành phố này là tập hợp gần như toàn bộ các tập đoàn lớn nhất nhì cả nước. Các toà nhà cao tầng mọc lên ngày càng nhiều. Càng về đến trung tâm thành phố S, không khí càng náo nhiệt. Sự bận rộn ở thành phố này không trừ đi thứ bảy. Có lẽ với người dân nơi đây, họ chỉ có chủ nhật là ngày rãnh rỗi.
Đa phần người dân nơi đây hiếm ai có nhà mặt đất, họ thường sẽ xong trong những căn hộ. Càng lên cao, giá căn hộ càng tăng. Vì thế mà tại thành phố này, luôn có sự phân chia cấp bậc trong xã hội.
Trắc Vịnh Thiển đôi khi không hiểu, không phải là sống nay chết mai sao? Tại sao phải phân chia như vậy? Lúc họ từ trên lưng rồng rơi xuống và sao đó biến thành một con chuột ở một cái cống nào đó thì sao nhỉ? Liệu họ từng nghĩ đến điều đó chưa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là những câu hỏi cứ xoay quanh cô khi Trắc Vịnh Thiển 15 tuổi. Nhưng dần dần, cô không còn tự hỏi những điều đó. Sống tại thành phố xa hoa này, Trắc Vịnh Thiển nhận ra, có một người thành công leo lên lưng rồng thì sẽ có một người khác sẽ té xuống vực thẳm.
Trắc Vịnh Thiển dừng xe tại một quán mì hoành thánh gần trung tâm tài chính. Đã nhìn thấy Thịnh Nhuế Lan đang dằn co với một người đàn ông trông rất điển trai. Cô nhìn ra ngoài, cảm thấy hai người họ là một cặp tình nhân đang cãi nhau. Vì thế, cô cũng không để tâm. Sau đó, một lần nữa cô bất giác nhìn về phía họ. Lúc này người đàn ông đã buông Thịnh Nhuế Lan ra rồi đưa cho cô một túi đồ ăn sáng. Nhìn không phải người yêu chứ là gì đây. Ban đầu còn nghĩ người đàn ông kia là biến thái đi theo Thịnh Nhuế Lan, nhưng giờ thì Trắc Vịnh Thiển đã rõ.
Ăn xong, Trắc Vịnh Thiển liền ra xe chuẩn bị đến công ty điện ảnh Kiến Thành để thử vai.
Vừa vào xe, cô liền thấy Thịnh Nhuế Lan chạy như một con thỏ về hướng xe của cô. Sau đó cô ấy mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
“Cho mình đi cùng cậu đến đó nhé” Cô ấy nói.
Vịnh Thiển ngơ ngác rồi chỉ về hướng người đàn ông kia: “Không phải bạn trai cậu đang đợi hả?“.
Vừa nói dứt câu, Nhuế Lan liền tức giận nói: “Làm gì có, cái tên đó suốt ngày bám theo mình”
Trắc Vịnh Thiển nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, tính cô không phải người tò mò chuyện của người khác.
Sau đó, Vịnh Thiển và Nhuế Lan đến công ty điện ảnh Kiến Thành.
Nhuế Lan đang ăn một chút đồ ăn sáng, vừa nói: “Cậu có thấy lần casting này không có vai chính không?”
“Có thấy, chắc là đã có diễn viên rồi” Cô vừa lái xe vừa nói.
Thịnh Nhuế Lan ăn hết miếng cuối cùng rồi nói: “Chính xác, không những vậy lại là Phùng Lam Nhi“.
Thịnh Nhuế Lan quay sang nhìn Vịnh Thiển đang đánh lái rẽ phải để tiến vào bãi đậu xe.
“Nếu không phải do cô ta đang ôm đùi của Nghiêm thiếu thì chắc giờ này vẫn đang là một ngôi sao quèn nào đó“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhuế Lan nói tiếp: “Cái giới giải trí này, tư bản đứng trước tài năng đứng sau, nếu không có tư bản chống lưng thì chắc chắn không tồn tại nổi ba ngày“.
“Còn cậu thì sao, xuất thân từ viện điện ảnh cũng phải có người chống lưng hả” Vịnh Thiển thuận miệng hỏi.
Hai cô mở cửa xe bước ra, Nhuế Lan câu lấy tay của Trắc Vịnh Thiển, dí dỏm nói:
“Mình ấy à, không cần tìm, gia đình ba đời là nghệ sĩ kịch nói là đủ rồi“.
Gia đình Thịnh Nhuế Lan có truyền thống là nghệ sĩ sân khấu, kịch nói và một số khác còn là đạo diễn gạo cội. Bản thân Nhuế Lan cũng được đào tạo tại viện điện ảnh thành phố nên Trắc Vịnh Thiển nghĩ trong giới giải trí này cũng phải tôn trọng với cô ấy vài phần.
Thịnh Nhuế Lan cùng Vịnh Thiển đi vào lấy số báo danh, cô ấy nói:
“Nhưng mà cậu đừng lo, có mình ở đây mình sẽ là tư bản của cậu, hì hì”
Vịnh Thiển đã bảo vệ cô những năm đại học, khi ấy Thịnh Nhuế Lan bị bắt nạt nạn nề. Thời gian mới vào trường, cô bị một đám sinh viên chặn đường sau đó nhốt cô vào nhà vệ sinh đến tận tối khuya. Nếu lúc đó, Trắc Vịnh Thiển không phải trực vệ sinh sau trường đã nhìn thấy liền ra tay cứu Nhuế Lan thì chắc bây giờ cô không thể nhìn thấy mặt trời nữa. Từ vụ lần đó, khi đám sinh viên kia đến tìm Thịnh Nhuế Lan gây sự liền bị Trắc Vịnh Thiển cảnh cáo, khi bọn chúng hống hách liền bị Trắc Vịnh Thiển đánh cho một trận. Từ đó về sau, cuộc sống ở viện điện ảnh của Nhuế Lan mới được yên bình. Còn nhớ trước khi Trắc Vịnh Thiển nghỉ học, vì sợ đám người kia thấy cô không có ở đây sẽ ra tay bắt nạt Nhuế Lan lần nữa. Nên Vịnh Thiển đã tổng hợp hết các bằng chứng đám sinh viên đó chơi chất kích thích và thường xuyên bắt nạt bạn bè rồi tố cáo lên viện điện ảnh. Ban đầu, hiệu trưởng không giải quyết những vấn đề này, nhưng sau đó không biết vì sao ông ta lại chấp nhận và xoá thẳng đám bắt nạt đó ra khỏi danh sách sinh viên của viện điện ảnh thành phố, không những vậy đám đó còn bị đuổi học. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Nhuế Lan có hỏi Vịnh Thiển nhưng cô chỉ nói: “Vì mình có điểm yếu của họ“.
Vì thế mà Nhuế Lan rất biết ơn cứu mạng này của Vịnh Thiển.
Trắc Vịnh Thiển nghe Nhuế Lan nói vậy có chút bật cười, cô nói: “Mình không làm diễn viên cũng không chết được, yên tâm đi“.
Là câu nói này, khi Nhuế Lan mang tiền đến giúp đỡ Trắc Vịnh Thiển cô cũng đã nói câu này. Lúc ấy vì không muốn Vịnh Thiển phải nghỉ học nên Thịnh Nhuế Lan đã rút tiền túi ra để mang đến cho Vịnh Thiển mượn nhưng kết quả Vịnh Thiển không nhận lấy còn nói như thế với cô ấy. Trắc Vịnh Thiển khi ấy còn an ủi lại Nhuế Lan:
“Cậu chăm sóc tốt cho bản thân chính là đang giúp đỡ tôi rồi, mạnh mẽ lên“.
Vậy mà thời gian đúng là trôi qua nhanh, cũng đã hai năm, bây giờ hai cô gái ấy lại gặp nhau, cùng đi thử vai diễn. Đúng là nếu còn duyên còn nợ nhất định sẽ gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro