Trắc đại ca
Bằng Lăng Nắng Hạ
2024-05-23 04:53:38
Tài khoản Instagram của Trắc Vịnh Thiển đang ngày càng tăng lượt theo dõi ngày càng 'khủng'. Mỗi ngày cô đều nhận được cái lời mời hợp tác quảng cáo sản phẩm. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô liền ngó lơ như không biết. Vì ngày càng có nhiều thông báo nên cô đã tắt thông báo trên mạng xã hội.
Trắc Vịnh Thiển đang chuẩn bị đồ đến phim trường. Phim 'Sương Trong Gió' đã được bấm máy. Địa chỉ quay phim cũng không quá xa nhà của cô, chỉ cần lái xe tầm mười phút là tới.
Vừa đến phim trường, một bé nhân viên đã chạy ra nói: “Chị đến rồi, mau vào trong đi phục trang đang đợi chị đó“.
Trắc Vịnh Thiển cùng cô bé nhân viên đi vào, bên phía phục trang rất nhanh đã bắt tay vào chuẩn bị cho cô. Trong lúc này, cô luôn tận dụng để đọc lại kịch bản. Mặc dù là cái kịch bản này Trắc Vịnh Thiển đã nhớ đến từng chia tiết nhỏ, ngay cả lời thoại những nhân vật khác cô đều bất giác thuộc lòng nhưng cô mặc kệ, đọc lại lần nữa cho chắc chắn.
Từ bên ngoài Quân Phóng chạy vào hỏi: “Vịnh Thiển cô ấy xong chưa?”
Một người trong tổ phục trang nói: “Đã xong rồi“.
Sau đó Quân Phóng đưa cô ra hiện trường. Là một khu phố đèn đỏ đã được đoàn phim dựng lại. Là phân cảnh Sương Mộc cầm điếu thuốc lá tự dúi vào đùi trong của mình sau khi bị cưỡng bức.
Nhân viên đưa cho cô điếu thuốc được làm giả. Đây là đạo cụ quay phim, vì thế không ảnh hưởng đến da thịt của Trắc Vịnh Thiển.
Vịnh Thiển đã đi vào bối cảnh. Phố đèn đỏ được dựng lại với một không gian tối tăm, những cột đèn đã bật sáng lên. Xa xa những diễn viên quần chúng đã đứng vào vị trí, vào vai là những cô gái bán hoa. Hà Kiến Thành đang hướng dẫn cho Trắc Vịnh Thiển sẽ phải làm gì trong phân cảnh này.
Sau đó ông quay lại ghế ngồi để chỉ đạo, mọi người cũng đã vào vị trí.
Ông nói: “Máy chạy, diễn“.
Trắc Vịnh Thiển lúc này đã hoà mình vào nhân vật Sương Mộc.
Trên người cô mặc một chiếc áo phông trắng đã lấm lem. Cô dần dần đi đến rồi ngồi xuống đất ngay cạnh băng ghế. Sương Mộc nhìn thấy một điếu thuốc đã bị bỏ dở dang, nó còn chưa được dụi tắt. Cô cầm điếu thuốc lên, đôi mắt dần đờ đẫn, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. Sau đó, Sương Mộc dúi thẳng điếu thuốc vào đùi trong của mình. Không la hét, tất cả nỗi đau từ thể xác và tinh thần đều đã chuyển hoá thành nước mắt đang cố kìm nén trên đôi mắt xinh đẹp kia.
“Cắt“. Hà Kiến Thành vừa hô lên, cả đoàn phim như vừa trải qua câu chuyện của nhân vật.
Một chị nhân viên đang giúp cô chỉnh trang, nói: “Vịnh Thiển, khi nãy em khóc bọn chị ở bên ngoài cũng khóc theo em luôn đó“.
Vịnh Thiển cười xấu hổ nói: “Cái này là chị đang khen hay là đang trách em đã làm chị khóc vậy?”
“Haha, ý chị là chị thấy thích nhân vật của em hơn cả vai nữ chính ấy“. Chị nhân viên nói.
Vịnh Thiển chỉ mỉm cười nhẹ: “Em cảm ơn ạ“.
Đến tầm ba giờ sáng, Vịnh Thiển mới được thả tự do. Cả ngày hôm qua cô ở trong đoàn phim, bận đến mức không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.
Cũng còn may mắn là hôm nay cô không có cảnh quay ở đoàn, vì thế hôm nay cô có thể ngủ một giấc thật thoải mái.
Đến tận chiều, Trắc Vịnh Thiển nhận được điện thoại của Thịnh Nhuế Lan, cô ấy muốn cô đi cùng cô ấy đến một sự kiện ra mắt mỹ phẩm vào cuối tuần này.
“Mình không đi đâu?” Vịnh Thiển đi vào bếp mở tủ lạnh xem còn đồ ăn không.
Ở đầu dây bên kia, Thịnh Nhuế Lan hết sức thuyết phục: “Cậu đi cùng mình đi, phía bên sự kiện yêu cầu đi cùng một người bạn, cậu không đi cùng mình thì mình cũng không biết làm sao“.
“Vậy từ chối tham gia là được rồi“. Gia đình của Thịnh Nhuế Lan rất có danh tiếng trong giới nghệ thuật, cô ấy không tham gia cũng sẽ không có người dám nói ra nói vào.
Thịnh Nhuế Lan nghe vậy liền rầu rĩ nói: “Không được không được, nếu là sự kiện khác thì mình còn có thể từ chối nhưng mà sự kiện ra mắt mỹ phẩm lần này là của Giang thị, làm sao mà dám?“.
“Đâu có phải là Nghiêm gia hay là Nghiêm thị, vì sao lại không thể?” Cô thắc mắc.
“Chủ tịch hiện giờ của Giang thị là con rể của Nghiêm gia, ông ta và cô út nhà họ Nghiêm kết hôn với nhau. Nếu không đến tham dự cũng coi như là không nể mặt Nghiêm gia rồi, với lại, sự kiện này còn là vợ ông ta tổ chức, cậu nghĩ xem làm sao mình có thể từ chối“. Rồi cô ấy nói tiếp.
“Còn một chuyện nữa là mình không thể bỏ sự kiện này, hiện tại Nghiêm thị và Giang thị lại đang là hai nhà đầu tư chính của trung tâm nghệ thuật của nhà mình, nếu mình không đi ba mẹ sẽ cho mình ra khỏi nhà mất“.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Thịnh Nhuế Lan mếu máo: “Vịnh Vịnh, cậu thương mình lần này nha, giúp mình lần này thôi, xin cậu mà Vịnh Vịnh“.
Trắc Vịnh Thiển nghe những gì Nhuế Lan nói cũng có chút thương cảm.
“Được, mình sẽ từ bi giúp cậu lần này, nhưng mà mình không có đi không như vậy đâu nha“.
Thịnh Nhuế Lan ở đầu dây bên kia phấn khởi nói:
“Được, Trắc đại ca, trang phục của chị, em sẽ gửi qua cho chị, mãi yêu đại ca, I love you, chụt chụt“.
Vịnh Thiển nằm lại trên giường, lạnh nhạt nói: “Bạn tắt máy giúp, mình bận ngủ đây“.
“Ok đại ca”
Biệt phủ Nghiêm gia
Theo thông lệ, cuối tháng một hàng năm, Nghiêm gia sẽ tổ chức một bữa tiệc họp mặt. Trên dưới Nghiêm gia hôm nay ai cũng bận tối mặt tối mũi. Chuẩn bị chào đón lão gia nhà họ Nghiêm, Nghiêm Thương Hựu trở về.
Nghiêm Thương Hựu là chủ tịch đời thứ hai của tập đoàn Nghiêm thị. Ông là người đưa tập đoàn Nghiêm thị lên vị thế như hiện nay trên thương trường. Dù hiện tại tuổi tác đã cao luôn cần có cây gậy batoong bên cạnh nhưng khí chất vương giả và sự đĩnh đạc của Nghiêm Thương Hựu vẫn không thể che mờ. Hiện tại ông đã giao quyền cho con trai trưởng của mình là Nghiêm Vinh, an phận là lão già thích chơi chim cảnh và bonsai. Bình thường ông sẽ sống ở một thị trấn nhỏ thanh bình cách thành phố S hơn 300 km. Nhưng hôm nay, ông trở về trụ trì buổi tiệc gia đình.
Trên dưới Nghiêm gia giờ đây đã có mặt đầy đủ. Những người làm trong gia đình đứng thành hai hàng để chào đón người có quyền hạn cao nhất trong gia tộc trở về.
Buổi tiệc này không thể thiếu vắng con cháu trong nhà. Tất cả bọn họ đều là những người có sự nghiệp riêng và hiện tại đang rất thăng tiến. Điển hình là Nghiêm Thịnh, con trai thứ của Nghiêm Thương Hựu. Khi còn trẻ đã quyết định rời nhà, tự tạo một đế chế riêng. Nghiêm Thịnh vừa mới kết hôn không lâu cùng với tiểu thư Phong thị-Phong Hoàn Chân. Dù cách nhau mười tuổi nhưng hai người hiện tại đang rất mặn nồng với nhau. Nghiêm Thịnh còn có một người em gái sinh đôi là Nghiêm Thương Lan, tiểu thư nhà họ Nghiêm đã kết hôn với chủ tịch tập đoàn Giang thị và hiện tại đã có một cậu con trai tên Giang Hải. Hiện giờ con trai của Nghiêm Thương Lan đang du học ở Nga, có khả năng vào năm sau cậu sẽ trở về nước.
Chiếc xe công vụ rất dài dừng lại trước cửa lớn nhà họ Nghiêm. Nghiêm Thương Hựu bước xuống xe, theo sau là hai người vệ sĩ đáng tin nhất của Nghiêm gia là Mạnh Kiêu và Tinh Anh.
Nghiêm Thương Hựu đi vào cửa lớn đã nhìn thấy con cháu trong nhà đang xếp hàng chào đón ông. Đôi mắt thâm thúy của một người đã trải qua gần một kiếp người nhìn về phía bọn họ.
“Sao không nhìn thấy Minh Hữu?“.
Trắc Vịnh Thiển đang chuẩn bị đồ đến phim trường. Phim 'Sương Trong Gió' đã được bấm máy. Địa chỉ quay phim cũng không quá xa nhà của cô, chỉ cần lái xe tầm mười phút là tới.
Vừa đến phim trường, một bé nhân viên đã chạy ra nói: “Chị đến rồi, mau vào trong đi phục trang đang đợi chị đó“.
Trắc Vịnh Thiển cùng cô bé nhân viên đi vào, bên phía phục trang rất nhanh đã bắt tay vào chuẩn bị cho cô. Trong lúc này, cô luôn tận dụng để đọc lại kịch bản. Mặc dù là cái kịch bản này Trắc Vịnh Thiển đã nhớ đến từng chia tiết nhỏ, ngay cả lời thoại những nhân vật khác cô đều bất giác thuộc lòng nhưng cô mặc kệ, đọc lại lần nữa cho chắc chắn.
Từ bên ngoài Quân Phóng chạy vào hỏi: “Vịnh Thiển cô ấy xong chưa?”
Một người trong tổ phục trang nói: “Đã xong rồi“.
Sau đó Quân Phóng đưa cô ra hiện trường. Là một khu phố đèn đỏ đã được đoàn phim dựng lại. Là phân cảnh Sương Mộc cầm điếu thuốc lá tự dúi vào đùi trong của mình sau khi bị cưỡng bức.
Nhân viên đưa cho cô điếu thuốc được làm giả. Đây là đạo cụ quay phim, vì thế không ảnh hưởng đến da thịt của Trắc Vịnh Thiển.
Vịnh Thiển đã đi vào bối cảnh. Phố đèn đỏ được dựng lại với một không gian tối tăm, những cột đèn đã bật sáng lên. Xa xa những diễn viên quần chúng đã đứng vào vị trí, vào vai là những cô gái bán hoa. Hà Kiến Thành đang hướng dẫn cho Trắc Vịnh Thiển sẽ phải làm gì trong phân cảnh này.
Sau đó ông quay lại ghế ngồi để chỉ đạo, mọi người cũng đã vào vị trí.
Ông nói: “Máy chạy, diễn“.
Trắc Vịnh Thiển lúc này đã hoà mình vào nhân vật Sương Mộc.
Trên người cô mặc một chiếc áo phông trắng đã lấm lem. Cô dần dần đi đến rồi ngồi xuống đất ngay cạnh băng ghế. Sương Mộc nhìn thấy một điếu thuốc đã bị bỏ dở dang, nó còn chưa được dụi tắt. Cô cầm điếu thuốc lên, đôi mắt dần đờ đẫn, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. Sau đó, Sương Mộc dúi thẳng điếu thuốc vào đùi trong của mình. Không la hét, tất cả nỗi đau từ thể xác và tinh thần đều đã chuyển hoá thành nước mắt đang cố kìm nén trên đôi mắt xinh đẹp kia.
“Cắt“. Hà Kiến Thành vừa hô lên, cả đoàn phim như vừa trải qua câu chuyện của nhân vật.
Một chị nhân viên đang giúp cô chỉnh trang, nói: “Vịnh Thiển, khi nãy em khóc bọn chị ở bên ngoài cũng khóc theo em luôn đó“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vịnh Thiển cười xấu hổ nói: “Cái này là chị đang khen hay là đang trách em đã làm chị khóc vậy?”
“Haha, ý chị là chị thấy thích nhân vật của em hơn cả vai nữ chính ấy“. Chị nhân viên nói.
Vịnh Thiển chỉ mỉm cười nhẹ: “Em cảm ơn ạ“.
Đến tầm ba giờ sáng, Vịnh Thiển mới được thả tự do. Cả ngày hôm qua cô ở trong đoàn phim, bận đến mức không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.
Cũng còn may mắn là hôm nay cô không có cảnh quay ở đoàn, vì thế hôm nay cô có thể ngủ một giấc thật thoải mái.
Đến tận chiều, Trắc Vịnh Thiển nhận được điện thoại của Thịnh Nhuế Lan, cô ấy muốn cô đi cùng cô ấy đến một sự kiện ra mắt mỹ phẩm vào cuối tuần này.
“Mình không đi đâu?” Vịnh Thiển đi vào bếp mở tủ lạnh xem còn đồ ăn không.
Ở đầu dây bên kia, Thịnh Nhuế Lan hết sức thuyết phục: “Cậu đi cùng mình đi, phía bên sự kiện yêu cầu đi cùng một người bạn, cậu không đi cùng mình thì mình cũng không biết làm sao“.
“Vậy từ chối tham gia là được rồi“. Gia đình của Thịnh Nhuế Lan rất có danh tiếng trong giới nghệ thuật, cô ấy không tham gia cũng sẽ không có người dám nói ra nói vào.
Thịnh Nhuế Lan nghe vậy liền rầu rĩ nói: “Không được không được, nếu là sự kiện khác thì mình còn có thể từ chối nhưng mà sự kiện ra mắt mỹ phẩm lần này là của Giang thị, làm sao mà dám?“.
“Đâu có phải là Nghiêm gia hay là Nghiêm thị, vì sao lại không thể?” Cô thắc mắc.
“Chủ tịch hiện giờ của Giang thị là con rể của Nghiêm gia, ông ta và cô út nhà họ Nghiêm kết hôn với nhau. Nếu không đến tham dự cũng coi như là không nể mặt Nghiêm gia rồi, với lại, sự kiện này còn là vợ ông ta tổ chức, cậu nghĩ xem làm sao mình có thể từ chối“. Rồi cô ấy nói tiếp.
“Còn một chuyện nữa là mình không thể bỏ sự kiện này, hiện tại Nghiêm thị và Giang thị lại đang là hai nhà đầu tư chính của trung tâm nghệ thuật của nhà mình, nếu mình không đi ba mẹ sẽ cho mình ra khỏi nhà mất“.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Nhuế Lan mếu máo: “Vịnh Vịnh, cậu thương mình lần này nha, giúp mình lần này thôi, xin cậu mà Vịnh Vịnh“.
Trắc Vịnh Thiển nghe những gì Nhuế Lan nói cũng có chút thương cảm.
“Được, mình sẽ từ bi giúp cậu lần này, nhưng mà mình không có đi không như vậy đâu nha“.
Thịnh Nhuế Lan ở đầu dây bên kia phấn khởi nói:
“Được, Trắc đại ca, trang phục của chị, em sẽ gửi qua cho chị, mãi yêu đại ca, I love you, chụt chụt“.
Vịnh Thiển nằm lại trên giường, lạnh nhạt nói: “Bạn tắt máy giúp, mình bận ngủ đây“.
“Ok đại ca”
Biệt phủ Nghiêm gia
Theo thông lệ, cuối tháng một hàng năm, Nghiêm gia sẽ tổ chức một bữa tiệc họp mặt. Trên dưới Nghiêm gia hôm nay ai cũng bận tối mặt tối mũi. Chuẩn bị chào đón lão gia nhà họ Nghiêm, Nghiêm Thương Hựu trở về.
Nghiêm Thương Hựu là chủ tịch đời thứ hai của tập đoàn Nghiêm thị. Ông là người đưa tập đoàn Nghiêm thị lên vị thế như hiện nay trên thương trường. Dù hiện tại tuổi tác đã cao luôn cần có cây gậy batoong bên cạnh nhưng khí chất vương giả và sự đĩnh đạc của Nghiêm Thương Hựu vẫn không thể che mờ. Hiện tại ông đã giao quyền cho con trai trưởng của mình là Nghiêm Vinh, an phận là lão già thích chơi chim cảnh và bonsai. Bình thường ông sẽ sống ở một thị trấn nhỏ thanh bình cách thành phố S hơn 300 km. Nhưng hôm nay, ông trở về trụ trì buổi tiệc gia đình.
Trên dưới Nghiêm gia giờ đây đã có mặt đầy đủ. Những người làm trong gia đình đứng thành hai hàng để chào đón người có quyền hạn cao nhất trong gia tộc trở về.
Buổi tiệc này không thể thiếu vắng con cháu trong nhà. Tất cả bọn họ đều là những người có sự nghiệp riêng và hiện tại đang rất thăng tiến. Điển hình là Nghiêm Thịnh, con trai thứ của Nghiêm Thương Hựu. Khi còn trẻ đã quyết định rời nhà, tự tạo một đế chế riêng. Nghiêm Thịnh vừa mới kết hôn không lâu cùng với tiểu thư Phong thị-Phong Hoàn Chân. Dù cách nhau mười tuổi nhưng hai người hiện tại đang rất mặn nồng với nhau. Nghiêm Thịnh còn có một người em gái sinh đôi là Nghiêm Thương Lan, tiểu thư nhà họ Nghiêm đã kết hôn với chủ tịch tập đoàn Giang thị và hiện tại đã có một cậu con trai tên Giang Hải. Hiện giờ con trai của Nghiêm Thương Lan đang du học ở Nga, có khả năng vào năm sau cậu sẽ trở về nước.
Chiếc xe công vụ rất dài dừng lại trước cửa lớn nhà họ Nghiêm. Nghiêm Thương Hựu bước xuống xe, theo sau là hai người vệ sĩ đáng tin nhất của Nghiêm gia là Mạnh Kiêu và Tinh Anh.
Nghiêm Thương Hựu đi vào cửa lớn đã nhìn thấy con cháu trong nhà đang xếp hàng chào đón ông. Đôi mắt thâm thúy của một người đã trải qua gần một kiếp người nhìn về phía bọn họ.
“Sao không nhìn thấy Minh Hữu?“.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro