Chương 1
Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư Can
2024-07-14 06:51:01
01.
Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay.
Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh.
Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ.
– Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à!
– Dừng tay lại!
Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa.
Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn.
– Thả nó ra!
Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy.
– Điếc à, công chúa nhà tao bảo chúng mày buông nó ra.
Lũ con trai thả Giang Dục ra. Tôi đỡ cánh tay anh: “Anh ơi anh có sao không? Có cần đi viện không?”
Đôi mắt chạm nhau, Giang Dục nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tim tôi chộn rộn một cách khó hiểu.
– Hinh Hinh, anh khuyên em cách xa thằng này ra.
– Con mẹ chết sớm của nó bán thịt, nó cũng bẩn y như mẹ nó thôi!
Bốp!
Bỗng chốc, Giang Dục xông lên, đấm vào mặt Tống Lâm Diễn. Hắn lau máu mũi, đôi mắt như sắp vỡ tan, hét lên đầy giận dữ: “Mày dám đánh tao… Mày đâm đầu vào chỗ chết rồi!”
– Tẩn nó cho tao!
Giang Dục một đánh sáu nhưng anh lại ở kèo trên. Không thể làm to chuyện này lên được, tôi chạy ra can. Nắm đấm của Giang Dục vung về phía đối diện nhưng đã dừng lại ngay trước mũi tôi. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, không hiểu vì sao tôi lại bị anh đè lên bồn rửa tay.
Anh ôm tôi, bảo bọc tôi trong lòng mình. Từng nhát đấm của bọn Tống Lâm Diễn nện vào người anh, và anh đã bị đánh rất nhiều.
– Anh… Thả em ra đi.
– Đừng động đậy, ngoan ngoãn đợi đi.
Không phải, anh đang đè lên người em đấy.
02.
Bọn tôi bị mời phụ huynh đến. Chỉ có mỗi Giang Dục không có người thân, một mình đứng trước những lời trách mắng của bố mẹ lũ nhà giàu.
– Thầy giáo, thầy xem xem thằng bé đánh con nhà tôi đến mức nào đây!
– Hồi đầu tuyển nó vào trường tôi đã không đồng ý rồi! Học giỏi thì được cái thá gì, cái loại đĩ đượi, nát từ bên trong!
– Đuổi học nó đi!
Gương mặt Giang Dục vô cảm, ngước mắt nhìn sang, khí chất mạnh mẽ khiến mọi người phải nín lặng.
Thầy hỏi: “Ai ra tay trước?”
Bọn con trai đều bảo là Giang Dục.
Mẹ tôi lau máu mũi cho Tống Lâm Diễn, lạnh lùng nói: “Không đến mức phải đuổi học, nhưng một đứa học sinh bạo lực không đủ tư cách để cạnh tranh top ba học sinh giỏi thành phố với con trai tôi.”
– Sếp Trương nói đúng, nhưng vẫn cần phải xử phạt.
Ánh mắt Tống Lâm Diễn nhìn Giang Dục vừa ác độc lại vừa đắc ý. Giang Dục không giải thích vì sao, bởi anh biết kể cả mình có nói thì mọi người cũng không tin ư? Tâm trí tôi hiện lên cảnh tượng chàng trai tuyệt vọng cầu xin tôi hãy tin anh…
Kiếp trước, vì Giang Dục không tham dự nên Tống Lâm Diễn đã giành được giải nhất trong cuộc thi Vật Lý. Mẹ tôi sung sướng, mở tiệc ngay trong hội trường của trường.
Giang Dục xông đến, cầm dao đâm Tống Lâm Diễn. Hắn ta ôm vết thương, đẩy tôi về phía Giang Dục: “Hinh Hinh cứu anh! Cứu anh!”
Tôi nắm chặt cổ tay Giang Dục: “Giang… Giang Dục, có gì cứ nói chuyện tử tế với nhau, bạo lực không giải quyết được vấn đề, anh đừng kích động!”
– Tôi có em trai tên là Giang Tuỳ, Tuỳ trong tuỳ ý.
– Thằng bé chỉ mới bảy tuổi, nhưng nó bị mù.
Khuôn mặt Giang Dục dính máu, đôi mắt ngấn lệ, đến cả mái tóc cũng tuôn trào nỗi bi thương.
– Tống Lâm Diễn lái xe máy đâm chết thằng bé.
Tống Lâm Diễn nói: “Tao không làm, mày đừng đòi bồi thường vì thằng em đã chết của mày để hãm hại tao!”
Giang Dục cười sầu thảm, anh đẩy tôi ra, túm lấy cổ áo Tống Lâm Diễn, đâm vào bụng hắn. Khi anh rút dao ra, chuẩn bị đâm thêm nhát nữa, tôi đã nắm chặt lấy lưỡi dao. Anh nhìn tay tôi nhỏ máu mà sững sờ.
– Anh em không phải người như vậy… Em không cho phép anh… Tổn thương người nhà em!
Lúc ấy tôi cứ tưởng mình rất dũng cảm, bảo vệ được người thân, làm đúng việc nên làm.
Giang Dục dường như đã bị rút cạn sức lực, sắc mặt anh tái nhợt. Anh chạy đến chỗ cảnh sát, tuyệt vọng gào thét.
– Nó là kẻ như vậy! Nó là như thế!
– Trần Nhạc Hinh! Không ai tin tôi, tại sao đến em… Cũng không tin tôi!!
– Hinh Hinh, đừng nghe nó nói linh tinh, nó là thằng điên đấy!
Một bên là người anh tốt tính dịu dàng, một bên là kẻ côn đồ đã mất kiểm soát, tất nhiên tôi sẽ chọn người đầu tiên.
Tống Lâm Diễn không bị thương ở chỗ hiểm nên nằm viện nửa tháng đã xuất viện.
Giang Dục bị trường đuổi học và phải vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên.
03.
Khi gặp lại Giang Dục, đó là chuyện của chín năm sau. Lúc ấy, anh đã trở thành một người mới nổi đáng gờm trong giới kinh doanh. Anh tìm được bằng chứng tố cáo Tống Lâm Diễn đã đâm chết Giang Tuỳ.
Tống Lâm Diễn bị bắt vào tù.
Điều tôi không ngờ ấy là… Năm đó, mẹ tôi đã giúp Tống Lâm Diễn tiêu huỷ chiếc xe gây tai nạn, khiến cho chân tướng hoá thành tro bụi. Vậy nên, Giang Dục điên cuồng trả thù gia đình tôi, khiến công ty mẹ tôi sụp đổ. Mẹ tôi không chịu nổi nên đã bị đột quỵ, bại liệt toàn thân.
Tôi phải gồng gánh một món nợ khổng lồ, để trả nợ nên tôi đã đi làm gái nhảy ở quán bar. Đến bar, tôi bị bắt phải mặc bộ váy thiếu vải.
– Hinh Hinh, ra nhảy ở bàn này.
Cả quán bar chỉ có một bàn khách, toàn những doanh nhân giàu có, trong đó có mấy người là chủ nợ của nhà tôi.
Giang Dục cũng ở đây. Anh ăn mặc chỉnh tề, phong thái lỗi lạc, thong dong uống rượu, tựa như chẳng hề quan tâm đến mọi việc trước mắt.
Chu Khoan là người gọi tôi ra nhảy, anh ta từng tán tôi nhưng bị tôi từ chối. Chính anh ta là kẻ đã tạo nên khung cảnh này. Tôi quay người rời đi nhưng bị Chu Khoan nắm lấy cổ tay.
Chu Khoan nhìn tôi đầy ác ý với ánh mắt nhớp nhúa, tựa như con chuột dưới cống nước.
– Hinh Hinh, em xinh quá, ngoại hình hút hồn vl. Không hiểu sao anh cứ nghĩ về em mãi.
– Hay là như này, một lần một triệu, em để bọn anh chơi thoả thích được không?
Tôi vô thức nhìn về phía Giang Dục. Anh lạnh lùng chứng kiến bộ dạng thảm hại của tôi.
Nực cười, tại sao tôi lại tưởng rằng anh sẽ cứu tôi cơ chứ?
Bốp!
Tôi cầm lấy chai rượu đang mở, nện xuống đầu Chu Khoan khiến anh ta bê bết máu.
– Cô tưởng cô vẫn là gái cưng nhà họ Trần à! Cô có ô dù nào mà dám đối xử với ông đây như thế!
Chu Khoan vung tay tát tôi. Tôi kiên cường nhìn anh ta nhưng thật ra thâm tâm tôi rất sợ hãi, tuyệt vọng đến cùng cực.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Dục đã tóm lấy tay Chu Khoan rồi đấm vào mặt anh ta.
– Cô ấy có tôi, thế đã đủ chưa!
Dường như mọi người rất sợ Giang Dục, vội vàng dẹp bỏ dục vọng, ai nấy câm như hến. Chu Khoan không dám phách lối nữa, cúi người gật đầu xin lỗi.
– Sếp Giang, tôi có mắt như mù… Tôi không biết, anh vừa ý cô Trần.
Giang Dục đứng trước mặt tôi, khi anh bật cười, tôi biết anh đang nổi điên. Anh giữ gáy tôi, siết chặt tôi vào lòng.
– Buông tay ra… Anh cùng phe với chúng nó! Anh… Chó chết!
Ánh mắt anh đanh lại, cúi người xuống, hôn tôi một cách thô bạo. Đây là nụ hôn đầu của tôi. Anh hôn rất mạnh bạo, tôi vừa đau vừa ngạt thở. Mãi sau, anh mới rời đi cho tôi được thở. Hơi thở cả hai hoà vào nhau, nom chúng tôi có vẻ thắm thiết với nhau lắm.
– Trần Nhạc Hinh, kết hôn với tôi.
Xúc cảm lạnh lẽo áp xuống bên tai, chuỗi hạt trên tay anh đã chạm vào tai tôi. Giang Dục đeo vòng Phật quanh năm, nghe nói để cầu nguyện cho em trai anh được yên nghỉ.
Con quỷ ăn chay niệm Phật mà lại ép buộc tôi phải cưới anh.
– Anh điên à?
– Đúng, tôi điên rồi, điên nhiều năm rồi.
Anh lại hôn tôi, giọng anh khàn đi: “Những gì em nợ tôi vẫn còn chưa trả hết, tôi muốn em phải chuộc tội cả đời.”
04.
Kiếp trước, muốn chuộc tội cũng đã quá muộn. Giang Dục đáng thương của kiếp này, em đến bảo vệ anh đây.
– Các anh nói dối.
– Rõ ràng các anh bắt nạt Giang Dục trong nhà vệ sinh trước, Tống Lâm Diễn để cả hội đè Giang Dục lại, lấy tập bài bị dính nước bịt mặt anh ấy.
Mẹ tôi sầm mặt: “Hinh Hinh, sao con lại nói linh tinh như thế! Anh con là học sinh giỏi, sao lại biết bắt nạt người khác được?”
– Con không nói linh tinh, con quay video lại mà.
Các phụ huynh xem video, á khẩu không nói nên lời.
– Giang Dục đánh nhau vì Tống Lâm Diễn sỉ nhục mẹ anh ấy.
– Anh ấy không nên đánh lại ạ?
Bọn họ tiếp tục lặng im.
Tôi đi đến trước mặt Giang Dục: “Giang Dục, anh cởi áo ra đi.”
Giang Dục nhướng mày, nghe lời cởi áo ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, anh vẫn chưa bị bỏng do máy uốn tóc gây ra. Trên lưng anh chằng chịt vết bầm tím, là người bị thương nghiêm trọng nhất.
Hội phụ huynh mới nãy còn không chịu bỏ qua, bây giờ đã lật mặt, nói rằng trẻ con đùa bỡn nhau thôi, tốt nhất là cứ cho qua chuyện.
Giáo viên cũng ba phải.
– Thầy ơi, có bằng chứng đây rồi, nếu thầy không thể xử lí công bằng, em nghĩ có một nơi sẽ làm được.
Thầy nói: “Các em sẽ bị ghi tội vào trong học bạ, về viết bản kiểm điểm hết đi!”
Mẹ tôi nổi giận, xông ra tát tôi một cái.
– Thằng kia nó cho uống bùa mê thuốc lú gì mà con ăn cây táo rào cây sung thế hả!
– Nếu anh con bị ghi học bạ vì đánh nhau thì sao còn tranh top ba học sinh giỏi thành phố được nữa?!
– Mẹ! Chiều con thì không khác nào hại con đâu! Anh độc ác như thế, mẹ còn chiều anh nữa, sớm muộn gì anh cũng rước hoạ vào thân!
– Con… Sao con lại nói anh con như vậy!
Mẹ tôi giơ tay lên, toan tát tôi thêm cái nữa. Giang Dục túm lấy cánh tay bà, ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Còn yêu con trai kế hơn cả con gái ruột? Nó đã cứu mạng bà à?”
– Thả ra…
Mẹ tôi đau quá, khí thế cũng yếu hẳn đi. Giang Dục hất mẹ tôi ra, anh nắm cổ tay tôi, bước ra khỏi phòng Giáo dục và Chính trị mà không ngoảnh mặt lại.
– Giang…
– Cách xa tôi ra, tôi không phải người tốt lành gì đâu.
Tôi ngây như phỗng, nhìn bóng lưng anh. Giang Dục hư, anh còn như thế là mất vợ đấy!
Hết chương 1.
Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay.
Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh.
Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ.
– Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à!
– Dừng tay lại!
Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa.
Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn.
– Thả nó ra!
Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy.
– Điếc à, công chúa nhà tao bảo chúng mày buông nó ra.
Lũ con trai thả Giang Dục ra. Tôi đỡ cánh tay anh: “Anh ơi anh có sao không? Có cần đi viện không?”
Đôi mắt chạm nhau, Giang Dục nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tim tôi chộn rộn một cách khó hiểu.
– Hinh Hinh, anh khuyên em cách xa thằng này ra.
– Con mẹ chết sớm của nó bán thịt, nó cũng bẩn y như mẹ nó thôi!
Bốp!
Bỗng chốc, Giang Dục xông lên, đấm vào mặt Tống Lâm Diễn. Hắn lau máu mũi, đôi mắt như sắp vỡ tan, hét lên đầy giận dữ: “Mày dám đánh tao… Mày đâm đầu vào chỗ chết rồi!”
– Tẩn nó cho tao!
Giang Dục một đánh sáu nhưng anh lại ở kèo trên. Không thể làm to chuyện này lên được, tôi chạy ra can. Nắm đấm của Giang Dục vung về phía đối diện nhưng đã dừng lại ngay trước mũi tôi. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, không hiểu vì sao tôi lại bị anh đè lên bồn rửa tay.
Anh ôm tôi, bảo bọc tôi trong lòng mình. Từng nhát đấm của bọn Tống Lâm Diễn nện vào người anh, và anh đã bị đánh rất nhiều.
– Anh… Thả em ra đi.
– Đừng động đậy, ngoan ngoãn đợi đi.
Không phải, anh đang đè lên người em đấy.
02.
Bọn tôi bị mời phụ huynh đến. Chỉ có mỗi Giang Dục không có người thân, một mình đứng trước những lời trách mắng của bố mẹ lũ nhà giàu.
– Thầy giáo, thầy xem xem thằng bé đánh con nhà tôi đến mức nào đây!
– Hồi đầu tuyển nó vào trường tôi đã không đồng ý rồi! Học giỏi thì được cái thá gì, cái loại đĩ đượi, nát từ bên trong!
– Đuổi học nó đi!
Gương mặt Giang Dục vô cảm, ngước mắt nhìn sang, khí chất mạnh mẽ khiến mọi người phải nín lặng.
Thầy hỏi: “Ai ra tay trước?”
Bọn con trai đều bảo là Giang Dục.
Mẹ tôi lau máu mũi cho Tống Lâm Diễn, lạnh lùng nói: “Không đến mức phải đuổi học, nhưng một đứa học sinh bạo lực không đủ tư cách để cạnh tranh top ba học sinh giỏi thành phố với con trai tôi.”
– Sếp Trương nói đúng, nhưng vẫn cần phải xử phạt.
Ánh mắt Tống Lâm Diễn nhìn Giang Dục vừa ác độc lại vừa đắc ý. Giang Dục không giải thích vì sao, bởi anh biết kể cả mình có nói thì mọi người cũng không tin ư? Tâm trí tôi hiện lên cảnh tượng chàng trai tuyệt vọng cầu xin tôi hãy tin anh…
Kiếp trước, vì Giang Dục không tham dự nên Tống Lâm Diễn đã giành được giải nhất trong cuộc thi Vật Lý. Mẹ tôi sung sướng, mở tiệc ngay trong hội trường của trường.
Giang Dục xông đến, cầm dao đâm Tống Lâm Diễn. Hắn ta ôm vết thương, đẩy tôi về phía Giang Dục: “Hinh Hinh cứu anh! Cứu anh!”
Tôi nắm chặt cổ tay Giang Dục: “Giang… Giang Dục, có gì cứ nói chuyện tử tế với nhau, bạo lực không giải quyết được vấn đề, anh đừng kích động!”
– Tôi có em trai tên là Giang Tuỳ, Tuỳ trong tuỳ ý.
– Thằng bé chỉ mới bảy tuổi, nhưng nó bị mù.
Khuôn mặt Giang Dục dính máu, đôi mắt ngấn lệ, đến cả mái tóc cũng tuôn trào nỗi bi thương.
– Tống Lâm Diễn lái xe máy đâm chết thằng bé.
Tống Lâm Diễn nói: “Tao không làm, mày đừng đòi bồi thường vì thằng em đã chết của mày để hãm hại tao!”
Giang Dục cười sầu thảm, anh đẩy tôi ra, túm lấy cổ áo Tống Lâm Diễn, đâm vào bụng hắn. Khi anh rút dao ra, chuẩn bị đâm thêm nhát nữa, tôi đã nắm chặt lấy lưỡi dao. Anh nhìn tay tôi nhỏ máu mà sững sờ.
– Anh em không phải người như vậy… Em không cho phép anh… Tổn thương người nhà em!
Lúc ấy tôi cứ tưởng mình rất dũng cảm, bảo vệ được người thân, làm đúng việc nên làm.
Giang Dục dường như đã bị rút cạn sức lực, sắc mặt anh tái nhợt. Anh chạy đến chỗ cảnh sát, tuyệt vọng gào thét.
– Nó là kẻ như vậy! Nó là như thế!
– Trần Nhạc Hinh! Không ai tin tôi, tại sao đến em… Cũng không tin tôi!!
– Hinh Hinh, đừng nghe nó nói linh tinh, nó là thằng điên đấy!
Một bên là người anh tốt tính dịu dàng, một bên là kẻ côn đồ đã mất kiểm soát, tất nhiên tôi sẽ chọn người đầu tiên.
Tống Lâm Diễn không bị thương ở chỗ hiểm nên nằm viện nửa tháng đã xuất viện.
Giang Dục bị trường đuổi học và phải vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên.
03.
Khi gặp lại Giang Dục, đó là chuyện của chín năm sau. Lúc ấy, anh đã trở thành một người mới nổi đáng gờm trong giới kinh doanh. Anh tìm được bằng chứng tố cáo Tống Lâm Diễn đã đâm chết Giang Tuỳ.
Tống Lâm Diễn bị bắt vào tù.
Điều tôi không ngờ ấy là… Năm đó, mẹ tôi đã giúp Tống Lâm Diễn tiêu huỷ chiếc xe gây tai nạn, khiến cho chân tướng hoá thành tro bụi. Vậy nên, Giang Dục điên cuồng trả thù gia đình tôi, khiến công ty mẹ tôi sụp đổ. Mẹ tôi không chịu nổi nên đã bị đột quỵ, bại liệt toàn thân.
Tôi phải gồng gánh một món nợ khổng lồ, để trả nợ nên tôi đã đi làm gái nhảy ở quán bar. Đến bar, tôi bị bắt phải mặc bộ váy thiếu vải.
– Hinh Hinh, ra nhảy ở bàn này.
Cả quán bar chỉ có một bàn khách, toàn những doanh nhân giàu có, trong đó có mấy người là chủ nợ của nhà tôi.
Giang Dục cũng ở đây. Anh ăn mặc chỉnh tề, phong thái lỗi lạc, thong dong uống rượu, tựa như chẳng hề quan tâm đến mọi việc trước mắt.
Chu Khoan là người gọi tôi ra nhảy, anh ta từng tán tôi nhưng bị tôi từ chối. Chính anh ta là kẻ đã tạo nên khung cảnh này. Tôi quay người rời đi nhưng bị Chu Khoan nắm lấy cổ tay.
Chu Khoan nhìn tôi đầy ác ý với ánh mắt nhớp nhúa, tựa như con chuột dưới cống nước.
– Hinh Hinh, em xinh quá, ngoại hình hút hồn vl. Không hiểu sao anh cứ nghĩ về em mãi.
– Hay là như này, một lần một triệu, em để bọn anh chơi thoả thích được không?
Tôi vô thức nhìn về phía Giang Dục. Anh lạnh lùng chứng kiến bộ dạng thảm hại của tôi.
Nực cười, tại sao tôi lại tưởng rằng anh sẽ cứu tôi cơ chứ?
Bốp!
Tôi cầm lấy chai rượu đang mở, nện xuống đầu Chu Khoan khiến anh ta bê bết máu.
– Cô tưởng cô vẫn là gái cưng nhà họ Trần à! Cô có ô dù nào mà dám đối xử với ông đây như thế!
Chu Khoan vung tay tát tôi. Tôi kiên cường nhìn anh ta nhưng thật ra thâm tâm tôi rất sợ hãi, tuyệt vọng đến cùng cực.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Dục đã tóm lấy tay Chu Khoan rồi đấm vào mặt anh ta.
– Cô ấy có tôi, thế đã đủ chưa!
Dường như mọi người rất sợ Giang Dục, vội vàng dẹp bỏ dục vọng, ai nấy câm như hến. Chu Khoan không dám phách lối nữa, cúi người gật đầu xin lỗi.
– Sếp Giang, tôi có mắt như mù… Tôi không biết, anh vừa ý cô Trần.
Giang Dục đứng trước mặt tôi, khi anh bật cười, tôi biết anh đang nổi điên. Anh giữ gáy tôi, siết chặt tôi vào lòng.
– Buông tay ra… Anh cùng phe với chúng nó! Anh… Chó chết!
Ánh mắt anh đanh lại, cúi người xuống, hôn tôi một cách thô bạo. Đây là nụ hôn đầu của tôi. Anh hôn rất mạnh bạo, tôi vừa đau vừa ngạt thở. Mãi sau, anh mới rời đi cho tôi được thở. Hơi thở cả hai hoà vào nhau, nom chúng tôi có vẻ thắm thiết với nhau lắm.
– Trần Nhạc Hinh, kết hôn với tôi.
Xúc cảm lạnh lẽo áp xuống bên tai, chuỗi hạt trên tay anh đã chạm vào tai tôi. Giang Dục đeo vòng Phật quanh năm, nghe nói để cầu nguyện cho em trai anh được yên nghỉ.
Con quỷ ăn chay niệm Phật mà lại ép buộc tôi phải cưới anh.
– Anh điên à?
– Đúng, tôi điên rồi, điên nhiều năm rồi.
Anh lại hôn tôi, giọng anh khàn đi: “Những gì em nợ tôi vẫn còn chưa trả hết, tôi muốn em phải chuộc tội cả đời.”
04.
Kiếp trước, muốn chuộc tội cũng đã quá muộn. Giang Dục đáng thương của kiếp này, em đến bảo vệ anh đây.
– Các anh nói dối.
– Rõ ràng các anh bắt nạt Giang Dục trong nhà vệ sinh trước, Tống Lâm Diễn để cả hội đè Giang Dục lại, lấy tập bài bị dính nước bịt mặt anh ấy.
Mẹ tôi sầm mặt: “Hinh Hinh, sao con lại nói linh tinh như thế! Anh con là học sinh giỏi, sao lại biết bắt nạt người khác được?”
– Con không nói linh tinh, con quay video lại mà.
Các phụ huynh xem video, á khẩu không nói nên lời.
– Giang Dục đánh nhau vì Tống Lâm Diễn sỉ nhục mẹ anh ấy.
– Anh ấy không nên đánh lại ạ?
Bọn họ tiếp tục lặng im.
Tôi đi đến trước mặt Giang Dục: “Giang Dục, anh cởi áo ra đi.”
Giang Dục nhướng mày, nghe lời cởi áo ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, anh vẫn chưa bị bỏng do máy uốn tóc gây ra. Trên lưng anh chằng chịt vết bầm tím, là người bị thương nghiêm trọng nhất.
Hội phụ huynh mới nãy còn không chịu bỏ qua, bây giờ đã lật mặt, nói rằng trẻ con đùa bỡn nhau thôi, tốt nhất là cứ cho qua chuyện.
Giáo viên cũng ba phải.
– Thầy ơi, có bằng chứng đây rồi, nếu thầy không thể xử lí công bằng, em nghĩ có một nơi sẽ làm được.
Thầy nói: “Các em sẽ bị ghi tội vào trong học bạ, về viết bản kiểm điểm hết đi!”
Mẹ tôi nổi giận, xông ra tát tôi một cái.
– Thằng kia nó cho uống bùa mê thuốc lú gì mà con ăn cây táo rào cây sung thế hả!
– Nếu anh con bị ghi học bạ vì đánh nhau thì sao còn tranh top ba học sinh giỏi thành phố được nữa?!
– Mẹ! Chiều con thì không khác nào hại con đâu! Anh độc ác như thế, mẹ còn chiều anh nữa, sớm muộn gì anh cũng rước hoạ vào thân!
– Con… Sao con lại nói anh con như vậy!
Mẹ tôi giơ tay lên, toan tát tôi thêm cái nữa. Giang Dục túm lấy cánh tay bà, ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Còn yêu con trai kế hơn cả con gái ruột? Nó đã cứu mạng bà à?”
– Thả ra…
Mẹ tôi đau quá, khí thế cũng yếu hẳn đi. Giang Dục hất mẹ tôi ra, anh nắm cổ tay tôi, bước ra khỏi phòng Giáo dục và Chính trị mà không ngoảnh mặt lại.
– Giang…
– Cách xa tôi ra, tôi không phải người tốt lành gì đâu.
Tôi ngây như phỗng, nhìn bóng lưng anh. Giang Dục hư, anh còn như thế là mất vợ đấy!
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro