Đường ngắn nhất...
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
Vừa mới đi vào cửa tầng hầm, Lâm Tầm đã nghe thấy tiếng gào quen thuộc của nhân viên đạo cụ.
Không, cũng không thể tính là rất quen thuộc, bởi vì cậu ta đã hét đến khàn giọng rồi.
Chỉ thấy nhân viên đạo cụ loạng choạng chạy ra, một cảnh sát khống chế cậu ta lại, cậu ta liền ôm lấy đùi cảnh sát kêu khóc: “Tôi vừa tỉnh, đã thấy mình nằm trong đống thi thể! Mặc dù đều là tôi làm, tôi… tôi…”
Cảnh sát trấn an cậu ta: “Cậu đứng lên trước đã.”
Nhân viên đạo cụ sụp đổ: “Trước khi tôi tỉnh, bộ phận thi thể còn bay, tôi vừa tỉnh, tôi…”
Lúc này, Lâm Tầm mới nhớ ra khi bọn họ rời khỏi tầng hầm đến ga tàu điện ngầm hết, nhân viên đạo cụ vẫn còn hôn mê nằm trên bàn ăn.
Bên cạnh cậu ta chính là mô hình cơ thể bị đầu bếp mổ bụng.
Vậy cậu ta cũng quá đáng thương, Lâm Tầm cho một ánh mắt trìu mến. Nhưng mà có lẽ đây cũng là một lần linh hồn thăng hoa của nhân viên đạo cụ, giống như người chưa thấy heo chạy không làm được heo thực thụ vậy, chỉ có người nào bị doạ đến mức hồn lìa khỏi xác mới có thể làm ra đạo cụ phim ma tốt nhất.
Đây là một lần ra quân kết hợp, cục cảnh sát phía tây thành phố cách nơi này rất gần, chỉ chốc lát sau pháp y đã đi một chiếc xe khác đến. Thi thể trong tủ lạnh được mang ra bên ngoài để xác nhận, hình như còn không phải một người, phải chờ tiến hành xác nhận. Mọi người đã sớm đoán trước được tình huống này rồi, dù sao phần lớn ma vật tồn tại đều có liên quan đến nội tâm vặn vẹo của con người, ga tàu có một khe hở cực lớn, như vậy những bộ phận đông lạnh này có thể liên luỵ đến một vụ án lớn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cảnh sát Tào bắt tay với Lâm Tầm: “Cảm ơn cậu đã tích cực báo cáo.”
Cảnh sát: “Nhưng tôi vẫn rất hiếu kì về một loạt hành động của mấy người. Thật ra ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy mấy người có thể là một đám kỳ nhân dị sĩ, hoặc là có một chút tài năng đặc biệt.”
Lâm Tầm ngồi trên xe lăn, nháy mắt: “Những công dân nhiệt tình như chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến trị an.”
Âm thanh hệ thống vang lên: “Độ thiện cảm 10. Độ thiện cảm hiện tại: 100, hạn mức cao nhất: 100.”
“Độ thiện cảm của nhân vật đặc biệt đạt tới hạn mức cao nhất, nhận được phần thưởng “Sự tin tưởng của cảnh sát Tào”, giới thiệu vật phẩm: Khi gặp phải chuyện bất ngờ, có thể triệu hồi cảnh sát Tào tiến hành viện trợ và kết thúc công việc.”
“Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp, tổng cộng được giới hạn độ thiện cảm cao nhất của hai mươi người, nhận được phần thưởng: Linh lực 10. Đơn vị phần thưởng tiếp theo: 50.”
Lâm Tầm biết hai mươi người này, các chân nhân, tiên tử, nguyên quân của tiên đạo thỉnh thoảng cũng nhảy giá trị thiện cảm đến max cho hắn, nhưng ngoại trừ nhiệm vụ chi nhánh “Bái nhập sơn môn” ban đầu ra thì không còn phần thưởng nào nữa, Lâm Tầm cũng không chú ý tới — hoá ra đây cũng là một nhiệm vụ ẩn.
Mà giá trị phần thưởng của cảnh sát Tào cũng quá cao.
Có nghĩa là nếu lần sau còn hành động lớn gì, gặp phải trường hợp mà người tiên đạo không dễ ra tay, hoặc gây ra động tĩnh quá lớn như hôm nay — sẽ có thể mời được cảnh sát Tào đến phối hợp và kết thúc công việc! Theo một ý nghĩa nào đó, hắn cảm thấy cảnh sát Tào đã biết rõ đám người này có sức mạnh đặc biệt, chỉ là rốt cuộc sẽ hợp tác như thế nào, có thể đường đường chính chính hay không, sau đó lại viết báo cáo như thế nào thì còn phải đợi thương lượng.
Chỉ nghe cảnh sát Tào nói: “Nếu còn gặp phải chuyện này, đầu tiên mấy người phải bảo đảm sự an toàn của mình đã.”
Lâm Tầm nói với cảnh sát Tào: “Tạ ơn cảnh sát, mặc dù tôi què, nhưng tôi vẫn rất nhiệt tình làm công dân tốt.”
Cảnh sát Tào: “Ờ, tôi cũng sẽ để cậu què nhiều lần nữa.”
Lâm Tầm: “…”
Cảnh sát Tào hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc, quay người tiếp tục vùi đầu vào công việc — nhưng lúc anh ta gần đi còn xoa đầu Lâm Tầm.
Tiếp theo, các cảnh sát lại bận rộn thật lâu, vừa phải sắp xếp lại manh mối, vừa phải ghi chép hiện trường, đến khi mấy người bọn họ được thả ra đã là năm giờ chiều.
Nhưng các tiền bối cũng không giải tán, mà vây quanh người Lâm Tầm. Ban đầu Lâm Tầm còn tưởng rằng muốn khích lệ việc mình chỉ huy, kết quả câu nói đầu tiên của lão Hoắc là: “Cho chúng ta xem điện thoại tinh kia nào.”
Lâm Tầm dâng Lạc Thần lên cho sư phụ.
Điện thoại bắt đầu được các vị tiền bối truyền tay nhau. Lạc tỏ vẻ cực kì ngoan ngoãn trước mặt mọi người, thân thiện đối thoại với bọn họ.
Các tiền bối tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lâm Tầm ngồi trên xe lăn, bắt đầu quản cáo với các tiền bối: “Đây là sản phẩm chính của công ty trên danh nghĩa con, mười mấy ngày sau sẽ được đưa ra chính thức, các tiền bối có rảnh thì có thể đến hội chợ khoa học kỹ thuật xem, đến lúc đó còn mấy loại khác nhau nữa, nếu các ngài xem trọng, có thể đầu tư cho nó.”
Các tiền bối tỏ vẻ thứ này dùng rất tốt, chúng ta sẽ suy nghĩ đến lúc đó đi đầu tư cho cậu.
Lão Hoắc càng đắc ý hơn, tỏ vẻ muốn đầu tư ngay bây giờ, biết Lâm Tầm còn chưa dùng năm mươi vạn tệ mình cho mới thôi, nói chờ đồ đệ ngoan xài hết lại cho.
Cứ bàn bạc như vậy thật lâu, Lạc cũng bị đùa giỡn thật lâu, lúc này đám người mới ai đi đường nấy.
Lúc đầu Thường Tịch muốn đưa Lâm Tầm trở về, nhưng Kỳ Vân đột nhiên điên cuồng gửi một đống tin nhắn đến, nói gã rảnh rỗi nhảy nhót trong thùng tắm, kết quả thùng tắm lật, bây giờ nước đã khô, cũng không dựng thùng lên nổi, gã sắp chết khô rồi, còn gãy tay nữa, bảo Thường Tịch nhanh chóng đi về, hạn là nửa giờ.
Lâm Tầm chỉ có thể bị đẩy vào trong đại sảnh bệnh viện, vẫn ngồi trên xe lăn công cộng kia chờ phụ huynh mình đến đón.
Trên màn hình điện thoại của hắn xuất hiện ba chữ: “Mệt quá đi.”
“Cậu thì mệt cái gì.” Lâm Tầm nói: “Tôi mệt hơn.”
Lạc: “Anh thì mệt cái gì?”
Lâm Tầm: “Tôi chân gãy.”
Lạc: “Tự anh làm gãy.”
“Gãy cũng không phải vấn đề.” Lâm Tầm nói: “Nhưng anh ấy sắp tan làm rồi.”
Gần như là một giây sau, tin nhắn của Đông Quân liền nhảy ra ngoài.
Nếu là chuyện tốt, cho dù có cầu nguyện bao nhiêu lần cũng rất khó xảy ra, nhưng chuyện xấu chỉ cần nghĩ một lát sẽ lập tức ứng vào trong hiện thực, Lâm Tầm dùng tính mạng của mình để chứng minh định luật Murphy(*) lần nữa.
(*) Định luật Murphy (or trong cái rủi có cái xui >D<): Nguyên lí chung của định luật này là, nếu một điều xấu có thể xảy ra, thì chắc chắn nó sẽ xảy ra.
Nhìn tin nhắn, Lâm Tầm chuẩn bị sẵn tư tưởng, không biết vì sao, tâm trạng bây giờ của hắn giống như khi còn bé làm ra chuyện gì đó mà không dám nói cho người trong nhà.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn gọi điện cho Đông Quân.
“Sao thế?” Giọng nói của người đàn ông rất thấp, cũng rất ôn nhu, nghe âm thanh, hẳn là ở trong xe.
“Em…” Lâm Tầm dừng một chút, quyết định nói ngắn gọn: “Em gãy chân rồi.”
Sau đó liền nhắm mắt chờ đợi phê bình.
Chuyện này đúng là không được, nếu hắn là Đông Quân cũng sẽ không vui, vừa cho về nhà chưa đến một ngày đã ra ngoài làm mình làm què rồi.
Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến tính cách của hắn. Thật ra hắn rất chấp nhất xem một chuyện có làm tốt hay không, sự cố gãy chân hôm nay đúng là mình sơ sẩy dưới tình thế cấp bách.
Cả hai tăng theo cấp số cộng, hắn bướng đến trưa, đến chỗ Đông Quân thì không dám bướng nữa.
Đông Quân trầm mặc ba giây.
“Gãy xương?” Một giây sau, giọng nói của anh truyền đến, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường: “Đi bệnh viện chưa? Bây giờ đang ở đâu?”
“Không gãy.” Lâm Tầm nói: “Trật khớp, bây giờ em đỡ rồi, nhưng vẫn không thể đi.”
“Bên cạnh em có bạn bè nào không?”
Lâm Tầm: “Không có.”
“Anh đi đón em.” Đông Quân rất ngắn gọn, dừng một chút lại nói: “Đau không?”
“Cũng tạm.” Lâm Tầm: “Không nghiêm trọng.”
Đông Quân: “Chờ anh mười phút.”
Anh úp máy, Lạc tự động gửi địa chỉ qua, sau đó bắt đầu lặp đi lặp lại với trí tuệ nhân tạo của Đông Quân — giống như thứ vừa mới nói “Mệt quá đi” không phải nó vậy. Mà Lâm Tầm thì di chuyển xe lăn ra đại sảnh bệnh viện, suy nghĩ mình nên cầu sống như thế nào.
Xung quanh bệnh viện có rất nhiều cửa hàng quà tặng, còn có cửa hàng hoa, hắn đến một cửa hành hoa tươi gần nhất.
Cô gái trong tiệm nhìn hắn mấy lần: “Thưa anh, anh muốn mua gì?”
Từ nhỏ đến lớn Lâm Tầm đã bị nhìn đến quen, bây giờ tiêu chuẩn đã hạ thấp, chỉ cần không phải fans vợ của Đông Quân, nhìn thế nào cũng được.
Hắn nhìn một vòng, cuối cùng mua một bông hoa hồng rất đẹp, chỉ mua một bông là bởi vì cảm thấy một bông đẹp mắt, nhiều lại quá dày đặc.
Cô gái mỉm cười gói hoa cho hắn, chọn đi chọn lại trong đống ruy băng, cuối cùng chọn một dây màu xám bạc, đưa vào trong tay hắn.
Lâm Tầm nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Cô gái liền đáp lời: “Anh đến đăng ký sao? Một người có được không?”
Lại nói: “Tôi đẩy anh ra ngoài nhé, xe lăn không thuận tiện.”
“Cảm ơn.” Lâm Tầm nói: “Tôi đang chờ bạn.”
Cô gái nói: “Bình thường xe lăn công cộng anh ngồi đều là đến khám gấp.”
“Hẳn là không cần đâu.” Lâm Tầm nói: “Tôi không bị gãy xương. Có nhiều người ngã gãy chân sao?”
“Rất nhiều.” Cô gái cười tươi như hoa: “Một ngày có thể nhìn thấy mười lắm mười sáu người đến khám gấp, ngã kiểu gì cũng có.”
Lâm Tầm cũng cười: “Vậy tôi không tính là nặng lắm.”
Cô gái nói: “Đa số vẫn nên đi chụp.”
Lâm Tầm: “Ngã gãy chân thì có lí do gì?”
Hắn có vẻ hơi cầu xin: “Tiểu tỷ tỷ giúp tôi nghĩ một cái đi.”
Cô gái lại cười: “Anh nghĩ cái này làm gì?”
Đang cười nói, Lâm Tầm trông thấy một người bước nhanh tới bên này, người này thực sự quá dễ thấy, dáng người thẳng tắp tỉ lệ hoàn mỹ kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, dù còn chưa thấy rõ mặt, nhưng đã rất toả sáng, không hề hợp với chúng sinh.
Nhưng mà cô gái cũng không chú ý tới, chỉ tập trung nhìn hắn, còn đang cười cười nói nói.
Đông Quân đến đón mình, mình vẫn còn cùng nói chuyện bới người ngoài, Lâm Tầm hơi thấm thỏm, ho một tiếng.
Cô nương: “Hả?”
Lâm Tầm: “Bạn trai tôi tới.”
Nói xong, hắn cảm thấy mình nên tìm người đáng tin giúp đỡ chuyện này, vì vậy nói: “Tôi làm gãy chân, giải thích thế nào anh ấy mới không tức giận?”
“Hả?” Cô gái ngẩn người, sau đó lại cười, cô ấy hẳn là người Giang Chiết, lúc nói chuyện có chút khẩu âm dịu dàng nhẹ nhàng.
“Nếu là bạn trai, sao có thể tức giận chứ?” Âm cuối của cô có chút yếu ớt, nói: “Đau lòng còn không kịp đâu.”
Đang nói chuyện, Đông Quân đã chạy tới trước mặt hắn, cô gái giảm thấp giọng xuống, điều này rất bình thường, người bình thường nhìn thấy mặt Đông Quân đều sẽ phải cần một khoảng thời gian để phản ứng.
Đông Quân nhìn hắn, hoặc có thể nói ngay từ đầu ánh mắt anh chưa từng nhìn gì khác, anh hỏi: “Chân nào?”
“Bên phải.” Lâm Tầm nói.
Nói xong, lại thấy Đông Quân có xu thế nghiêng người, hắn bắt lấy cánh tay anh, giọng nói hơi hoảng, cũng rất kiên quyết: “Không, không cần nhìn…”
Đây là ở bên ngoài, Đông Quân muốn quỳ một gối xuống nhìn bắp chân hắn — không phải là không cho nhìn, hắn cảm thấy việc này không tốt cho hình tượng của nam thần.
Đông Quân bị hắn nắm chặt, cũng không tiếp tục động tác, mà liếc mắt nhìn chằm chằm hắn, lại nhìn xe lăn, hơi nhíu mày.
Lâm Tầm cũng quan sát xe lăn, một thứ màu xanh yếu ớt, còn hơi cũ.
Một giây sau, Đông Quân cúi người, cánh tay vòng qua sau vai hắn, một cánh tay khác xuyên qua đầu gối.
“Như vậy có đau không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Tầm lắc đầu, vị trí bị trật khớp sau khi được nối lại cũng không còn đau nữa, bây giờ chỉ đau từ đầu gối trở xuống.
— Một giây sau, hắn liền bị ôm ngang lên.
Không, cũng không thể tính là rất quen thuộc, bởi vì cậu ta đã hét đến khàn giọng rồi.
Chỉ thấy nhân viên đạo cụ loạng choạng chạy ra, một cảnh sát khống chế cậu ta lại, cậu ta liền ôm lấy đùi cảnh sát kêu khóc: “Tôi vừa tỉnh, đã thấy mình nằm trong đống thi thể! Mặc dù đều là tôi làm, tôi… tôi…”
Cảnh sát trấn an cậu ta: “Cậu đứng lên trước đã.”
Nhân viên đạo cụ sụp đổ: “Trước khi tôi tỉnh, bộ phận thi thể còn bay, tôi vừa tỉnh, tôi…”
Lúc này, Lâm Tầm mới nhớ ra khi bọn họ rời khỏi tầng hầm đến ga tàu điện ngầm hết, nhân viên đạo cụ vẫn còn hôn mê nằm trên bàn ăn.
Bên cạnh cậu ta chính là mô hình cơ thể bị đầu bếp mổ bụng.
Vậy cậu ta cũng quá đáng thương, Lâm Tầm cho một ánh mắt trìu mến. Nhưng mà có lẽ đây cũng là một lần linh hồn thăng hoa của nhân viên đạo cụ, giống như người chưa thấy heo chạy không làm được heo thực thụ vậy, chỉ có người nào bị doạ đến mức hồn lìa khỏi xác mới có thể làm ra đạo cụ phim ma tốt nhất.
Đây là một lần ra quân kết hợp, cục cảnh sát phía tây thành phố cách nơi này rất gần, chỉ chốc lát sau pháp y đã đi một chiếc xe khác đến. Thi thể trong tủ lạnh được mang ra bên ngoài để xác nhận, hình như còn không phải một người, phải chờ tiến hành xác nhận. Mọi người đã sớm đoán trước được tình huống này rồi, dù sao phần lớn ma vật tồn tại đều có liên quan đến nội tâm vặn vẹo của con người, ga tàu có một khe hở cực lớn, như vậy những bộ phận đông lạnh này có thể liên luỵ đến một vụ án lớn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cảnh sát Tào bắt tay với Lâm Tầm: “Cảm ơn cậu đã tích cực báo cáo.”
Cảnh sát: “Nhưng tôi vẫn rất hiếu kì về một loạt hành động của mấy người. Thật ra ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy mấy người có thể là một đám kỳ nhân dị sĩ, hoặc là có một chút tài năng đặc biệt.”
Lâm Tầm ngồi trên xe lăn, nháy mắt: “Những công dân nhiệt tình như chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến trị an.”
Âm thanh hệ thống vang lên: “Độ thiện cảm 10. Độ thiện cảm hiện tại: 100, hạn mức cao nhất: 100.”
“Độ thiện cảm của nhân vật đặc biệt đạt tới hạn mức cao nhất, nhận được phần thưởng “Sự tin tưởng của cảnh sát Tào”, giới thiệu vật phẩm: Khi gặp phải chuyện bất ngờ, có thể triệu hồi cảnh sát Tào tiến hành viện trợ và kết thúc công việc.”
“Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp, tổng cộng được giới hạn độ thiện cảm cao nhất của hai mươi người, nhận được phần thưởng: Linh lực 10. Đơn vị phần thưởng tiếp theo: 50.”
Lâm Tầm biết hai mươi người này, các chân nhân, tiên tử, nguyên quân của tiên đạo thỉnh thoảng cũng nhảy giá trị thiện cảm đến max cho hắn, nhưng ngoại trừ nhiệm vụ chi nhánh “Bái nhập sơn môn” ban đầu ra thì không còn phần thưởng nào nữa, Lâm Tầm cũng không chú ý tới — hoá ra đây cũng là một nhiệm vụ ẩn.
Mà giá trị phần thưởng của cảnh sát Tào cũng quá cao.
Có nghĩa là nếu lần sau còn hành động lớn gì, gặp phải trường hợp mà người tiên đạo không dễ ra tay, hoặc gây ra động tĩnh quá lớn như hôm nay — sẽ có thể mời được cảnh sát Tào đến phối hợp và kết thúc công việc! Theo một ý nghĩa nào đó, hắn cảm thấy cảnh sát Tào đã biết rõ đám người này có sức mạnh đặc biệt, chỉ là rốt cuộc sẽ hợp tác như thế nào, có thể đường đường chính chính hay không, sau đó lại viết báo cáo như thế nào thì còn phải đợi thương lượng.
Chỉ nghe cảnh sát Tào nói: “Nếu còn gặp phải chuyện này, đầu tiên mấy người phải bảo đảm sự an toàn của mình đã.”
Lâm Tầm nói với cảnh sát Tào: “Tạ ơn cảnh sát, mặc dù tôi què, nhưng tôi vẫn rất nhiệt tình làm công dân tốt.”
Cảnh sát Tào: “Ờ, tôi cũng sẽ để cậu què nhiều lần nữa.”
Lâm Tầm: “…”
Cảnh sát Tào hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc, quay người tiếp tục vùi đầu vào công việc — nhưng lúc anh ta gần đi còn xoa đầu Lâm Tầm.
Tiếp theo, các cảnh sát lại bận rộn thật lâu, vừa phải sắp xếp lại manh mối, vừa phải ghi chép hiện trường, đến khi mấy người bọn họ được thả ra đã là năm giờ chiều.
Nhưng các tiền bối cũng không giải tán, mà vây quanh người Lâm Tầm. Ban đầu Lâm Tầm còn tưởng rằng muốn khích lệ việc mình chỉ huy, kết quả câu nói đầu tiên của lão Hoắc là: “Cho chúng ta xem điện thoại tinh kia nào.”
Lâm Tầm dâng Lạc Thần lên cho sư phụ.
Điện thoại bắt đầu được các vị tiền bối truyền tay nhau. Lạc tỏ vẻ cực kì ngoan ngoãn trước mặt mọi người, thân thiện đối thoại với bọn họ.
Các tiền bối tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lâm Tầm ngồi trên xe lăn, bắt đầu quản cáo với các tiền bối: “Đây là sản phẩm chính của công ty trên danh nghĩa con, mười mấy ngày sau sẽ được đưa ra chính thức, các tiền bối có rảnh thì có thể đến hội chợ khoa học kỹ thuật xem, đến lúc đó còn mấy loại khác nhau nữa, nếu các ngài xem trọng, có thể đầu tư cho nó.”
Các tiền bối tỏ vẻ thứ này dùng rất tốt, chúng ta sẽ suy nghĩ đến lúc đó đi đầu tư cho cậu.
Lão Hoắc càng đắc ý hơn, tỏ vẻ muốn đầu tư ngay bây giờ, biết Lâm Tầm còn chưa dùng năm mươi vạn tệ mình cho mới thôi, nói chờ đồ đệ ngoan xài hết lại cho.
Cứ bàn bạc như vậy thật lâu, Lạc cũng bị đùa giỡn thật lâu, lúc này đám người mới ai đi đường nấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu Thường Tịch muốn đưa Lâm Tầm trở về, nhưng Kỳ Vân đột nhiên điên cuồng gửi một đống tin nhắn đến, nói gã rảnh rỗi nhảy nhót trong thùng tắm, kết quả thùng tắm lật, bây giờ nước đã khô, cũng không dựng thùng lên nổi, gã sắp chết khô rồi, còn gãy tay nữa, bảo Thường Tịch nhanh chóng đi về, hạn là nửa giờ.
Lâm Tầm chỉ có thể bị đẩy vào trong đại sảnh bệnh viện, vẫn ngồi trên xe lăn công cộng kia chờ phụ huynh mình đến đón.
Trên màn hình điện thoại của hắn xuất hiện ba chữ: “Mệt quá đi.”
“Cậu thì mệt cái gì.” Lâm Tầm nói: “Tôi mệt hơn.”
Lạc: “Anh thì mệt cái gì?”
Lâm Tầm: “Tôi chân gãy.”
Lạc: “Tự anh làm gãy.”
“Gãy cũng không phải vấn đề.” Lâm Tầm nói: “Nhưng anh ấy sắp tan làm rồi.”
Gần như là một giây sau, tin nhắn của Đông Quân liền nhảy ra ngoài.
Nếu là chuyện tốt, cho dù có cầu nguyện bao nhiêu lần cũng rất khó xảy ra, nhưng chuyện xấu chỉ cần nghĩ một lát sẽ lập tức ứng vào trong hiện thực, Lâm Tầm dùng tính mạng của mình để chứng minh định luật Murphy(*) lần nữa.
(*) Định luật Murphy (or trong cái rủi có cái xui >D<): Nguyên lí chung của định luật này là, nếu một điều xấu có thể xảy ra, thì chắc chắn nó sẽ xảy ra.
Nhìn tin nhắn, Lâm Tầm chuẩn bị sẵn tư tưởng, không biết vì sao, tâm trạng bây giờ của hắn giống như khi còn bé làm ra chuyện gì đó mà không dám nói cho người trong nhà.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn gọi điện cho Đông Quân.
“Sao thế?” Giọng nói của người đàn ông rất thấp, cũng rất ôn nhu, nghe âm thanh, hẳn là ở trong xe.
“Em…” Lâm Tầm dừng một chút, quyết định nói ngắn gọn: “Em gãy chân rồi.”
Sau đó liền nhắm mắt chờ đợi phê bình.
Chuyện này đúng là không được, nếu hắn là Đông Quân cũng sẽ không vui, vừa cho về nhà chưa đến một ngày đã ra ngoài làm mình làm què rồi.
Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến tính cách của hắn. Thật ra hắn rất chấp nhất xem một chuyện có làm tốt hay không, sự cố gãy chân hôm nay đúng là mình sơ sẩy dưới tình thế cấp bách.
Cả hai tăng theo cấp số cộng, hắn bướng đến trưa, đến chỗ Đông Quân thì không dám bướng nữa.
Đông Quân trầm mặc ba giây.
“Gãy xương?” Một giây sau, giọng nói của anh truyền đến, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường: “Đi bệnh viện chưa? Bây giờ đang ở đâu?”
“Không gãy.” Lâm Tầm nói: “Trật khớp, bây giờ em đỡ rồi, nhưng vẫn không thể đi.”
“Bên cạnh em có bạn bè nào không?”
Lâm Tầm: “Không có.”
“Anh đi đón em.” Đông Quân rất ngắn gọn, dừng một chút lại nói: “Đau không?”
“Cũng tạm.” Lâm Tầm: “Không nghiêm trọng.”
Đông Quân: “Chờ anh mười phút.”
Anh úp máy, Lạc tự động gửi địa chỉ qua, sau đó bắt đầu lặp đi lặp lại với trí tuệ nhân tạo của Đông Quân — giống như thứ vừa mới nói “Mệt quá đi” không phải nó vậy. Mà Lâm Tầm thì di chuyển xe lăn ra đại sảnh bệnh viện, suy nghĩ mình nên cầu sống như thế nào.
Xung quanh bệnh viện có rất nhiều cửa hàng quà tặng, còn có cửa hàng hoa, hắn đến một cửa hành hoa tươi gần nhất.
Cô gái trong tiệm nhìn hắn mấy lần: “Thưa anh, anh muốn mua gì?”
Từ nhỏ đến lớn Lâm Tầm đã bị nhìn đến quen, bây giờ tiêu chuẩn đã hạ thấp, chỉ cần không phải fans vợ của Đông Quân, nhìn thế nào cũng được.
Hắn nhìn một vòng, cuối cùng mua một bông hoa hồng rất đẹp, chỉ mua một bông là bởi vì cảm thấy một bông đẹp mắt, nhiều lại quá dày đặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái mỉm cười gói hoa cho hắn, chọn đi chọn lại trong đống ruy băng, cuối cùng chọn một dây màu xám bạc, đưa vào trong tay hắn.
Lâm Tầm nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Cô gái liền đáp lời: “Anh đến đăng ký sao? Một người có được không?”
Lại nói: “Tôi đẩy anh ra ngoài nhé, xe lăn không thuận tiện.”
“Cảm ơn.” Lâm Tầm nói: “Tôi đang chờ bạn.”
Cô gái nói: “Bình thường xe lăn công cộng anh ngồi đều là đến khám gấp.”
“Hẳn là không cần đâu.” Lâm Tầm nói: “Tôi không bị gãy xương. Có nhiều người ngã gãy chân sao?”
“Rất nhiều.” Cô gái cười tươi như hoa: “Một ngày có thể nhìn thấy mười lắm mười sáu người đến khám gấp, ngã kiểu gì cũng có.”
Lâm Tầm cũng cười: “Vậy tôi không tính là nặng lắm.”
Cô gái nói: “Đa số vẫn nên đi chụp.”
Lâm Tầm: “Ngã gãy chân thì có lí do gì?”
Hắn có vẻ hơi cầu xin: “Tiểu tỷ tỷ giúp tôi nghĩ một cái đi.”
Cô gái lại cười: “Anh nghĩ cái này làm gì?”
Đang cười nói, Lâm Tầm trông thấy một người bước nhanh tới bên này, người này thực sự quá dễ thấy, dáng người thẳng tắp tỉ lệ hoàn mỹ kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, dù còn chưa thấy rõ mặt, nhưng đã rất toả sáng, không hề hợp với chúng sinh.
Nhưng mà cô gái cũng không chú ý tới, chỉ tập trung nhìn hắn, còn đang cười cười nói nói.
Đông Quân đến đón mình, mình vẫn còn cùng nói chuyện bới người ngoài, Lâm Tầm hơi thấm thỏm, ho một tiếng.
Cô nương: “Hả?”
Lâm Tầm: “Bạn trai tôi tới.”
Nói xong, hắn cảm thấy mình nên tìm người đáng tin giúp đỡ chuyện này, vì vậy nói: “Tôi làm gãy chân, giải thích thế nào anh ấy mới không tức giận?”
“Hả?” Cô gái ngẩn người, sau đó lại cười, cô ấy hẳn là người Giang Chiết, lúc nói chuyện có chút khẩu âm dịu dàng nhẹ nhàng.
“Nếu là bạn trai, sao có thể tức giận chứ?” Âm cuối của cô có chút yếu ớt, nói: “Đau lòng còn không kịp đâu.”
Đang nói chuyện, Đông Quân đã chạy tới trước mặt hắn, cô gái giảm thấp giọng xuống, điều này rất bình thường, người bình thường nhìn thấy mặt Đông Quân đều sẽ phải cần một khoảng thời gian để phản ứng.
Đông Quân nhìn hắn, hoặc có thể nói ngay từ đầu ánh mắt anh chưa từng nhìn gì khác, anh hỏi: “Chân nào?”
“Bên phải.” Lâm Tầm nói.
Nói xong, lại thấy Đông Quân có xu thế nghiêng người, hắn bắt lấy cánh tay anh, giọng nói hơi hoảng, cũng rất kiên quyết: “Không, không cần nhìn…”
Đây là ở bên ngoài, Đông Quân muốn quỳ một gối xuống nhìn bắp chân hắn — không phải là không cho nhìn, hắn cảm thấy việc này không tốt cho hình tượng của nam thần.
Đông Quân bị hắn nắm chặt, cũng không tiếp tục động tác, mà liếc mắt nhìn chằm chằm hắn, lại nhìn xe lăn, hơi nhíu mày.
Lâm Tầm cũng quan sát xe lăn, một thứ màu xanh yếu ớt, còn hơi cũ.
Một giây sau, Đông Quân cúi người, cánh tay vòng qua sau vai hắn, một cánh tay khác xuyên qua đầu gối.
“Như vậy có đau không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Tầm lắc đầu, vị trí bị trật khớp sau khi được nối lại cũng không còn đau nữa, bây giờ chỉ đau từ đầu gối trở xuống.
— Một giây sau, hắn liền bị ôm ngang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro