Đường ngắn nhất...
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
Lâm Tầm bỗng nhiên mất trọng lực, chỉ có thể ôm bả vai Đông Quân. Bởi vì đột nhiên bị ôm, hắn còn hơi nảy lên, bị Đông Quân đè xuống.
Lại thấy Đông Quân nói một câu lệnh, cửa xe đỗ ở cách đó không xa mở ra, một người máy nhỏ màu bạc trắng trượt xuống, phía dưới xuất hiện vòng lăn tiến về bên này, đến dưới chân bọn họ, tổ hợp vòng tròn màu bạc biến hóa, duỗi hai cánh tay máy ra đẩy xe lăn về chỗ cũ ở bệnh viện.
Vừa rồi Lâm Tầm còn đang nghĩ, Đông Quân ôm hắn thì đẩy xe lăn kiểu gì — có lẽ đây chính là sự khác biệt của Đông Quân so với những người khác, anh có rất nhiều công nghệ đen, hoàn toàn không cần tự mình làm.
Cô gái tiệm hoa nói một tiếng “Oa”.
Đông Quân quay người ôm hắn đến chỗ xe, anh ôm rất chắc, Lâm Tầm quay đầu nhìn cô gái kia, cô gái vẫy tay tạm biệt hắn.
Hắn cũng vẫy tay, sau đó cảm giác mình bị ôm chặt hơn.
Hắn hỏi: “Em nặng không?”
Đông Quân: “Không nặng.”
Lâm Tầm đặt tay phải lên đường cong cơ bắp tay anh, tuy cách một lớp áo, nhưng vẫn có xúc cảm rất rắn chắc.
Không giống với người hay bỏ bê rèn luyện như hắn.
Đông Quân: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Tầm nghe lời nằm yên, cửa xe mở ra, hắn được bỏ vào chỗ ngồi kế bên tài xế, tựa trên lưng ghế, cầm bông hoa hồng của mình, có chút khẩn trương.
Đông Quân kéo cửa xe bên kia ra, nhưng không nổ máy xe, mà nhìn hắn.
Nói một cách nghiêm túc, là nhìn bông hồng xinh đẹp trong tay hắn.
Lâm Tầm đối mặt với anh, chớp chớp mắt.
Đông Quân: “Cô ấy tặng cho em?”
“Không.” Lâm Tầm giơ hoa lên trước mặt anh, nhấp môi, sau đó cười: “Em tặng anh.”
Đông Quân hơi nhíu mày, không nói gì.
Lâm Tầm tiếp tục đưa hoa về phía trước, Đông Quân nhận lấy, nhưng không buông tay, mà kéo tay của hắn, nhẹ nhàng chạm lên bên môi, lúc này mới cầm hoa hồng buông ra, để ở một bên, khởi động ô tô.
Vừa lái xe vừa hỏi: “Bị ngã chỗ nào?”
“Cửa tàu điện ngầm.” Lâm Tầm không có cách nào bịa ra một lí do hợp tình hợp lý không thể không ngã, chỉ có thể thừa nhận đây là mình sơ sẩy: “Không cẩn thận… liền ngã.”
Đông Quân: “Trên bậc thang?”
Lâm Tầm: “…Vâng.”
Đông Quân: “Chỗ khác thì sao?”
Lâm Tầm: “Chỗ khác không có việc gì, chỉ có ở đây thôi.”
Đông Quân đánh tay lái vào đường cái, sau đó nói: “Sau đó tự mình đi bệnh viện lấy xe lăn? Có người giúp không?”
Một mình lết từ ga tàu điện ngầm đến bệnh viện, vậy cũng quá đáng thương.
Lâm Tầm: “Không, khi đó sư huynh của em có mặt, chính là sư huynh học tôn giáo ngày đó á, anh ta đi lấy xe lăn, lại đẩy em đến bệnh viện.”
Nhìn vẻ mặt Đông Quân, hắn tiếp tục nói: “Sau đó bạn anh ta cũng bị ngã ở một chỗ khác, anh ta liền đi qua giúp người bạn kia, em ở lại bệnh viện.”
Đông Quân quay đầu nhìn hắn, Lâm Tầm không nắm chắc được tâm trạng anh, nhưng nhìn qua vẫn rất dịu dàng.
Chỉ nghe Đông Quân hỏi: “Sau đó em mới nhớ tới việc tìm bạn của em.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn lẩm bẩm một tiếng.
Đông Quân quay lại, tiếp tục lái xe, thản nhiên nói: “Về sau cẩn thận.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
Đông Quân: “Nếu như đi ra ngoài có việc, có thể gọi anh đến, đừng gọi những người bạn khác.”
Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Bạn trai sẽ không bỏ mặc em ở đại sảnh bệnh viện.”
Lâm Tầm bỗng không nói ra lời, hắn cảm thấy mình đang phát sốt, chóp mũi còn hơi cay cay, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”
Chiếc xe quẹo qua một khúc cua, rời khỏi đường chính, con đường này có rất ít xe và người đi đường, dải cây xanh ven đường cực kì um tùm, hoa ngọc lan nở trắng như tuyết. Đây không phải là đường Lâm Tầm quen thuộc, cũng không phải khung cảnh hắn biết. Năm phút sau, Đông Quân lái xe vào một bệnh viện tư nhân rất đẹp đẽ. Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, hình như thuộc về tập đoàn chữa bệnh nào đó tiếng tăm lừng lẫy. Sau khi đi vào, một bác sĩ mặc áo blouse màu trắng trong đại sảnh cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: “Lên tầng ba đi.”
Lâm Tầm làm theo hướng dẫn của bọn họ, cuối cùng được đẩy vào trong một thiết bị chụp cộng hưởng từ hạt nhân cực lớn.
Hắn cảm thấy mình không cần khám bác sĩ.
Cho dù khám bác sĩ, tùy ý chụp X quang cũng sẽ thấy xương cốt vẫn lành lặn. Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, có bị vậy mà cũng phải chụp cộng hưởng từ hạt nhân, tự nhiên lãng phí tài nguyên chữa bệnh, còn được gọi là chữa bệnh không cần thiết.
Nhưng lại tưởng tượng, đúng là Đông Quân cũng không dẫn hắn đi bệnh viện công lãng phí tài nguyên chữa bệnh của nhân dân, mà không chừng toàn bộ tập đoàn chữa bệnh này đều ở trên danh nghĩa của Ngân Hà.
Đông Quân vui là được rồi.
Tầm mười phút sau hắn được một y tá xinh đẹp đưa về phòng chờ, Đông Quân đang ngồi trên ghế sô pha chờ hắn.
Cửa sổ rất lớn, nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu xanh, ngô đồng và ngọc lan mọc đan xen, sâu trong màu xanh là màu trắng tuyết, cành cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, rất yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khiến Lâm Tầm cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, Đông Quân cầm lấy chân hắn, hôm nay hắn mặc quần khá rộng, rất dễ xắn lên, để lộ đầu gối và toàn bộ bắp chân.
Lâm Tầm có chút không được tự nhiên, lui về sau theo phản xạ, lại bị Đông Quân cầm mắt cá chân kéo về.
Hắn lại lẩm bẩm một câu, nói mắt cá chân cũng đau.
Đông Quân nhìn hắn.
Hắn nhìn Đông Quân.
Đông Quân cúi đầu nhìn chân hắn.
Hắn cũng cúi đầu nhìn chân mình.
Gen của hắn có chút ưu thế, nghe nói có liên quan đến cha mẹ đã qua đời từ nhỏ, lông tóc trên người không rậm lắm, nhìn qua vẫn rất bóng loáng. Hai năm nay còn không để lộ ra ngoài, làn da cũng được tính là trắng, bởi vì va chạm hôm nay, hoặc là vì tác dụng của “Tử Tiêu Đoạn Tục đan” gì đó kia, phần đùi ửng hồng khá mất tự nhiên, xung quanh đầu gối đã xuất hiện máu ứ đọng, rất chói mắt.
Đông Quân buông mắt cá chân hắn ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên đầu gối, hỏi hắn có đau không.
Hôm nay anh đã hỏi vậy rất nhiều lần rồi, Lâm Tầm nói không đau lắm.
Đông Quân nói hỏi có đau không không phải là đau đến mức nào.
Lâm Tầm liền cười với anh, nói ngài xem đây phải em vẫn có thể duy trì vẻ mặt bình thường sao.
Đông Quân nói sắc mặt em không tốt lắm.
Lâm Tầm nói ngài cứ chăm chút em như thế, em sẽ trở nên yếu ớt.
Đông Quân cong khóe môi, thu tay lại, rồi nâng lên sửa tóc cho Lâm Tầm. Động tác của anh rất tự nhiên, giống như chỉ là một hành động bình thường, nhưng đối với Lâm Tầm lại không phải, chưa có ai dùng động tác thân mật như vậy biểu đạt sự quan tâm với hắn.
Có lẽ đây là sự khác biệt của bạn trai và bạn bè.
Hắn cảm thấy trước đó mình vẫn không nhận thức được đúng mối quan hệ này, hoặc là đánh giá thấp một thứ gì đó — đến bây giờ, Đông Quân chưa từng nặng lời với hắn một câu nào cả. Hắn ngẩng đầu nhìn Đông Quân, xác nhận trừ khi người này trời sinh đã có đôi mắt như vậy, nếu không đúng là tình sâu như biển.
Hắn cảm thấy mình sẽ bị chết đuối, giống một con bọ có cánh rơi vào trong nước ấm.
“Xin chú ý cử chỉ của hai người một chút.” Bác sĩ trẻ tuổi mỉm cười đi vào cửa, ngồi xuống đối diện bọn họ, cầm một bản báo cáo trong tay.
Hắn ta nói lần lượt một đống danh từ trật tự rõ ràng nói một đống “Mô mềm XX” “Đầu gối XX”, cuối cùng đưa ra kết luận là không có chuyện gì lớn, cậu có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt, năm ngày sau tới kiểm tra lại.
Lâm Tầm nhận lấy tờ đơn, nói cảm ơn.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào chân hắn, cho đến khi Đông Quân lạnh lùng kéo ống quần xuống.
“Ặc.” Bác sĩ nói: “Chân của bạn nhỏ nhà anh rất đẹp, giống tỉ lệ xương cốt trong sách giáo khoa vậy.”
Đông Quân: “Cho nên?”
“Cho nên lần sau mà gãy thì nhất định phải đến tìm tôi.”
Lâm Tầm nhìn hai người bọn họ đối mặt.
Chỉ nghe Đông Quân nói: “Không có lần sau, tôi sẽ quyên tiền cho ga tàu điện ngầm gia tăng biện pháp phòng chống trơn trượt.”
Giọng điệu của bác sĩ rất chân thành: “Có nhiều biện pháp đề phòng cũng không ngăn được một người hoạt bát, tôi cảm thấy hắn có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai.”
Giọng điệu của Đông Quân cũng rất chân thành: “Lần sau, chân của em ấy sẽ gãy bởi vì chuồn ra cửa một mình mà bị tôi đánh gãy.”
“Anh có thể ra tay nặng một chút, không cần để ý đến việc đau đâu.” Bác sĩ nói: “Tôi đều có thể chữa khỏi.”
Đông Quân: “Làm phiền anh.”
Lâm Tầm: “?”
Một giây vừa nãy em còn đang suy nghĩ ngài thật là một người rất dịu dàng, thật đấy.
Lại thấy Đông Quân nói một câu lệnh, cửa xe đỗ ở cách đó không xa mở ra, một người máy nhỏ màu bạc trắng trượt xuống, phía dưới xuất hiện vòng lăn tiến về bên này, đến dưới chân bọn họ, tổ hợp vòng tròn màu bạc biến hóa, duỗi hai cánh tay máy ra đẩy xe lăn về chỗ cũ ở bệnh viện.
Vừa rồi Lâm Tầm còn đang nghĩ, Đông Quân ôm hắn thì đẩy xe lăn kiểu gì — có lẽ đây chính là sự khác biệt của Đông Quân so với những người khác, anh có rất nhiều công nghệ đen, hoàn toàn không cần tự mình làm.
Cô gái tiệm hoa nói một tiếng “Oa”.
Đông Quân quay người ôm hắn đến chỗ xe, anh ôm rất chắc, Lâm Tầm quay đầu nhìn cô gái kia, cô gái vẫy tay tạm biệt hắn.
Hắn cũng vẫy tay, sau đó cảm giác mình bị ôm chặt hơn.
Hắn hỏi: “Em nặng không?”
Đông Quân: “Không nặng.”
Lâm Tầm đặt tay phải lên đường cong cơ bắp tay anh, tuy cách một lớp áo, nhưng vẫn có xúc cảm rất rắn chắc.
Không giống với người hay bỏ bê rèn luyện như hắn.
Đông Quân: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Tầm nghe lời nằm yên, cửa xe mở ra, hắn được bỏ vào chỗ ngồi kế bên tài xế, tựa trên lưng ghế, cầm bông hoa hồng của mình, có chút khẩn trương.
Đông Quân kéo cửa xe bên kia ra, nhưng không nổ máy xe, mà nhìn hắn.
Nói một cách nghiêm túc, là nhìn bông hồng xinh đẹp trong tay hắn.
Lâm Tầm đối mặt với anh, chớp chớp mắt.
Đông Quân: “Cô ấy tặng cho em?”
“Không.” Lâm Tầm giơ hoa lên trước mặt anh, nhấp môi, sau đó cười: “Em tặng anh.”
Đông Quân hơi nhíu mày, không nói gì.
Lâm Tầm tiếp tục đưa hoa về phía trước, Đông Quân nhận lấy, nhưng không buông tay, mà kéo tay của hắn, nhẹ nhàng chạm lên bên môi, lúc này mới cầm hoa hồng buông ra, để ở một bên, khởi động ô tô.
Vừa lái xe vừa hỏi: “Bị ngã chỗ nào?”
“Cửa tàu điện ngầm.” Lâm Tầm không có cách nào bịa ra một lí do hợp tình hợp lý không thể không ngã, chỉ có thể thừa nhận đây là mình sơ sẩy: “Không cẩn thận… liền ngã.”
Đông Quân: “Trên bậc thang?”
Lâm Tầm: “…Vâng.”
Đông Quân: “Chỗ khác thì sao?”
Lâm Tầm: “Chỗ khác không có việc gì, chỉ có ở đây thôi.”
Đông Quân đánh tay lái vào đường cái, sau đó nói: “Sau đó tự mình đi bệnh viện lấy xe lăn? Có người giúp không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một mình lết từ ga tàu điện ngầm đến bệnh viện, vậy cũng quá đáng thương.
Lâm Tầm: “Không, khi đó sư huynh của em có mặt, chính là sư huynh học tôn giáo ngày đó á, anh ta đi lấy xe lăn, lại đẩy em đến bệnh viện.”
Nhìn vẻ mặt Đông Quân, hắn tiếp tục nói: “Sau đó bạn anh ta cũng bị ngã ở một chỗ khác, anh ta liền đi qua giúp người bạn kia, em ở lại bệnh viện.”
Đông Quân quay đầu nhìn hắn, Lâm Tầm không nắm chắc được tâm trạng anh, nhưng nhìn qua vẫn rất dịu dàng.
Chỉ nghe Đông Quân hỏi: “Sau đó em mới nhớ tới việc tìm bạn của em.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn lẩm bẩm một tiếng.
Đông Quân quay lại, tiếp tục lái xe, thản nhiên nói: “Về sau cẩn thận.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
Đông Quân: “Nếu như đi ra ngoài có việc, có thể gọi anh đến, đừng gọi những người bạn khác.”
Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Bạn trai sẽ không bỏ mặc em ở đại sảnh bệnh viện.”
Lâm Tầm bỗng không nói ra lời, hắn cảm thấy mình đang phát sốt, chóp mũi còn hơi cay cay, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”
Chiếc xe quẹo qua một khúc cua, rời khỏi đường chính, con đường này có rất ít xe và người đi đường, dải cây xanh ven đường cực kì um tùm, hoa ngọc lan nở trắng như tuyết. Đây không phải là đường Lâm Tầm quen thuộc, cũng không phải khung cảnh hắn biết. Năm phút sau, Đông Quân lái xe vào một bệnh viện tư nhân rất đẹp đẽ. Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, hình như thuộc về tập đoàn chữa bệnh nào đó tiếng tăm lừng lẫy. Sau khi đi vào, một bác sĩ mặc áo blouse màu trắng trong đại sảnh cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: “Lên tầng ba đi.”
Lâm Tầm làm theo hướng dẫn của bọn họ, cuối cùng được đẩy vào trong một thiết bị chụp cộng hưởng từ hạt nhân cực lớn.
Hắn cảm thấy mình không cần khám bác sĩ.
Cho dù khám bác sĩ, tùy ý chụp X quang cũng sẽ thấy xương cốt vẫn lành lặn. Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, có bị vậy mà cũng phải chụp cộng hưởng từ hạt nhân, tự nhiên lãng phí tài nguyên chữa bệnh, còn được gọi là chữa bệnh không cần thiết.
Nhưng lại tưởng tượng, đúng là Đông Quân cũng không dẫn hắn đi bệnh viện công lãng phí tài nguyên chữa bệnh của nhân dân, mà không chừng toàn bộ tập đoàn chữa bệnh này đều ở trên danh nghĩa của Ngân Hà.
Đông Quân vui là được rồi.
Tầm mười phút sau hắn được một y tá xinh đẹp đưa về phòng chờ, Đông Quân đang ngồi trên ghế sô pha chờ hắn.
Cửa sổ rất lớn, nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu xanh, ngô đồng và ngọc lan mọc đan xen, sâu trong màu xanh là màu trắng tuyết, cành cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, rất yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khiến Lâm Tầm cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, Đông Quân cầm lấy chân hắn, hôm nay hắn mặc quần khá rộng, rất dễ xắn lên, để lộ đầu gối và toàn bộ bắp chân.
Lâm Tầm có chút không được tự nhiên, lui về sau theo phản xạ, lại bị Đông Quân cầm mắt cá chân kéo về.
Hắn lại lẩm bẩm một câu, nói mắt cá chân cũng đau.
Đông Quân nhìn hắn.
Hắn nhìn Đông Quân.
Đông Quân cúi đầu nhìn chân hắn.
Hắn cũng cúi đầu nhìn chân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gen của hắn có chút ưu thế, nghe nói có liên quan đến cha mẹ đã qua đời từ nhỏ, lông tóc trên người không rậm lắm, nhìn qua vẫn rất bóng loáng. Hai năm nay còn không để lộ ra ngoài, làn da cũng được tính là trắng, bởi vì va chạm hôm nay, hoặc là vì tác dụng của “Tử Tiêu Đoạn Tục đan” gì đó kia, phần đùi ửng hồng khá mất tự nhiên, xung quanh đầu gối đã xuất hiện máu ứ đọng, rất chói mắt.
Đông Quân buông mắt cá chân hắn ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên đầu gối, hỏi hắn có đau không.
Hôm nay anh đã hỏi vậy rất nhiều lần rồi, Lâm Tầm nói không đau lắm.
Đông Quân nói hỏi có đau không không phải là đau đến mức nào.
Lâm Tầm liền cười với anh, nói ngài xem đây phải em vẫn có thể duy trì vẻ mặt bình thường sao.
Đông Quân nói sắc mặt em không tốt lắm.
Lâm Tầm nói ngài cứ chăm chút em như thế, em sẽ trở nên yếu ớt.
Đông Quân cong khóe môi, thu tay lại, rồi nâng lên sửa tóc cho Lâm Tầm. Động tác của anh rất tự nhiên, giống như chỉ là một hành động bình thường, nhưng đối với Lâm Tầm lại không phải, chưa có ai dùng động tác thân mật như vậy biểu đạt sự quan tâm với hắn.
Có lẽ đây là sự khác biệt của bạn trai và bạn bè.
Hắn cảm thấy trước đó mình vẫn không nhận thức được đúng mối quan hệ này, hoặc là đánh giá thấp một thứ gì đó — đến bây giờ, Đông Quân chưa từng nặng lời với hắn một câu nào cả. Hắn ngẩng đầu nhìn Đông Quân, xác nhận trừ khi người này trời sinh đã có đôi mắt như vậy, nếu không đúng là tình sâu như biển.
Hắn cảm thấy mình sẽ bị chết đuối, giống một con bọ có cánh rơi vào trong nước ấm.
“Xin chú ý cử chỉ của hai người một chút.” Bác sĩ trẻ tuổi mỉm cười đi vào cửa, ngồi xuống đối diện bọn họ, cầm một bản báo cáo trong tay.
Hắn ta nói lần lượt một đống danh từ trật tự rõ ràng nói một đống “Mô mềm XX” “Đầu gối XX”, cuối cùng đưa ra kết luận là không có chuyện gì lớn, cậu có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt, năm ngày sau tới kiểm tra lại.
Lâm Tầm nhận lấy tờ đơn, nói cảm ơn.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào chân hắn, cho đến khi Đông Quân lạnh lùng kéo ống quần xuống.
“Ặc.” Bác sĩ nói: “Chân của bạn nhỏ nhà anh rất đẹp, giống tỉ lệ xương cốt trong sách giáo khoa vậy.”
Đông Quân: “Cho nên?”
“Cho nên lần sau mà gãy thì nhất định phải đến tìm tôi.”
Lâm Tầm nhìn hai người bọn họ đối mặt.
Chỉ nghe Đông Quân nói: “Không có lần sau, tôi sẽ quyên tiền cho ga tàu điện ngầm gia tăng biện pháp phòng chống trơn trượt.”
Giọng điệu của bác sĩ rất chân thành: “Có nhiều biện pháp đề phòng cũng không ngăn được một người hoạt bát, tôi cảm thấy hắn có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai.”
Giọng điệu của Đông Quân cũng rất chân thành: “Lần sau, chân của em ấy sẽ gãy bởi vì chuồn ra cửa một mình mà bị tôi đánh gãy.”
“Anh có thể ra tay nặng một chút, không cần để ý đến việc đau đâu.” Bác sĩ nói: “Tôi đều có thể chữa khỏi.”
Đông Quân: “Làm phiền anh.”
Lâm Tầm: “?”
Một giây vừa nãy em còn đang suy nghĩ ngài thật là một người rất dịu dàng, thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro