Cầu thân
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
“ẦM----- “ Một tiếng sấm vang trời, nặng nề đập xuống đêm hè.
Thủ vệ canh cửa nhân lúc trời chưa mưa, vội chạy ra khoá cửa lại, trong miệng còn lẩm bẩm: “E là trời sắp nổi cơn dông tố đây.”
Hắn cầm then cửa vừa định xuyên qua thanh cài thì có người ở bên ngoài đẩy cửa ra, lực đạo rất mạnh làm thủ vệ đứng không vững, phải lui lại vài bước, hắn chưa kịp ổn định thân thể đã quát hỏi: “Người nào dám tự tiện xông vào Trần phủ?!”
Đèn lồng treo ở mái hiên chiếu xuống, bên ngoài không biết đã bị quan binh bao vây từ lúc nào, cánh cửa lớn bị đẩy rộng ra, thủ vệ nhìn thấy bọn họ ăn mặc khác với nha sai bình thường, nhìn rõ lệnh bài bên hông, trên trán lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh.
Là Tây Hán Đông Xưởng.
Ai cũng biết Tây Hán có hoàng quyền cho phép, quan viên đều là bắt trước bẩm sau, bọn họ tới đây lúc này, chẳng lẽ là để bắt đại nhân.
“Mời Chưởng ấn.” Quan binh tách ra hai bên tạo thành một lối đi ở giữa.
Ti Lễ giám Chưởng ấn cũng đích thân tới, thủ vệ trong nháy mắt hoảng sợ nhảy ra, hắn nhìn không chớp mắt người mặc thanh sam kia, mặt mày hắn tuấn dật, thong thả đi từng bước, bước qua cửa đến trước mặt tên hắn.
Trọng Cửu nhìn tên thủ vệ đã bị doạ ngốc, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi thông truyền cho Trần đại nhân, Chưởng ấn cầu kiến.”
***
Trong thư phòng, Trần phu nhân tự mình cầm ấm trà vừa pha rót cho phu quân mình, cũng chính là Tả đô Ngự sử Trần Thuận An.
Trần phu nhân nhìn tờ trình Trần Thuận An cầm trong tay, bên trong là từng lời lưu loát vạch tội Ti Lễ giám Chưởng ấn, mắt bà lộ vẻ ưu tư: “Lão gia thật sự muốn đích thân tấu trình lên?”
Trần Thuận An cũng không ngẩng đầu lên: “Bà nói xem.”
Hiện giờ Hoàng thượng sủng tin gian hoạn, trầm mê luyện đan, gần đây lại tin vào lời gièm gia của đạo sĩ, muốn tìm chí âm nữ tử tu luyện lô đỉnh. Không những thế còn để Tạ Vụ Hành phê duyệt tấu chương, bao nhiêu tờ trình của văn võ bá quan trong triều đều phải qua mắt hắn, có không ít quan viên chân trước vừa thượng tấu, chân sau đã bị vạch ra sai lầm mà bị phạt. Hắn thân là Đô Ngự sử, là người được phép hạch tội tác phong và kỉ luật của thiên tử và quan lại, có thể trực tiếp diện thánh.
Hiện giờ thế lực của hoạn quan lớn, Trần phu nhân không muốn trượng phu đối đầu trực tiếp với Tạ Vụ Hành, “Không phải còn có Triệu đại nhân, Thái phó... còn có các đại thần, bọn họ đều có thể trực tiếp diện thánh, bọn họ đều án binh bất động, tội gì ngài phải ra mặt.”
“Nữ nhân đừng lên ý kiến.” Trần Thuận An đặt mạnh cái bút trên tay xuống, khó chịu nhìn Trần phu nhân “Trách nhiệm của ta là vì Hoàng thượng, sao có thể sợ hãi một tên hoạn quan lộng quyền.”
Trần phu nhân còn định khuyên tiếp, cửa thư phòng đã bị đẩy ra, một âm thanh lạnh nhạt truyền vào.
“Trần đại nhân cương trực công chính, nhưng mà so ra vẫn không thông thấu bằng lệnh phu nhân.”
Phu thê hai người Trần Thuận An nhìn người vừa tiến vào mà thay đổi sắc mặt.
Thủ vệ đứng sau lưng Tạ Vụ Hành run rẩy nói: “Lão gia, Chưởng ấn cầu kiến...”
Trần Thuận An đưa mắt nhìn người Đông xưởng đứng đầy trong đình viện, cười lạnh nói: “Mang theo quan sai trực tiếp xông vào, đây mà gọi là cầu kiến à, bản quan ngược lại chưa nghe bao giờ.”
Tạ Vụ Hành cười, đi đến một bên ghế bành ngồi xuống, “Vậy hôm nay ta giúp Trần đại nhân mở mang tầm mắt rồi.”
Trần Thuận An giận dữ, cuồn vọng như thế, quả thực là không coi ai vào mắt.
“Không biết Chưởng ấn đến có việc gì?”
Tạ Vụ Hành nhìn lướt qua tờ trình trên bàn, Trần phu nhân giật mình vội đưa tay khép lại.
“Sợ cái gì!” Trần Thuận An quát lớn, xong lại lạnh lùng nhìn Tạ Vụ Hành: “Chưởng ấn dẫn người đến, chỉ e là đã có kế sách, nhưng bản quan làm người liêm chính, cũng không sợ kẻ khác vu oan hãm hại, không bằng hiện tại liền cùng chưởng ấn tiến cung diện thánh.”
“Trần đại nhân quá lời rồi.” Tạ Vụ Hành cười đến vô hại, “Chúng ta tới đương nhiên là có chuyện cần làm, bất quá trước tiên, còn có việc muốn thương lượng cùng Trần đại nhân.”
“Bản quan cùng Chưởng ấn đạo bất đồng (1), sợ là không có gì cần thương lượng.” Trần Thuận An phất tay đi sang một bên.
(1) đạo bất đồng: lấy từ câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau làm chuyện lớn.
Tạ Vụ Hành vẫn nói chuyện như nước chảy mây trôi, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tiểu cữu của Trần đại nhân vừa nhậm chức thuyền tư (2) thì phải?”
(2) thuyền tư: quan lại có nhiệm vụ quản lý thuyền qua lại ở bến cảng.
Hắn vừa dứt lời, Trần Thuận An còn chưa nói gì, Trần phu nhân đã hoảng sợ, Chưởng ấn nói, chính là đệ đệ ruột thịt của bà, bà vội vàng hỏi: “Nhị đệ ta làm sao?”
“Cũng không có gì.” Tạ Vụ Hành cười đáp, “Chỉ là việc quan rối rắm, thông đồng với mấy phiên thương (3), mưu cầu chút việc riêng.”
(3) phiên thương: thương nhân nước khác sang buôn bán, thuyền tư cần phải quản lý chặt vì có thể họ là nội gián hoặc có ý đồ buôn bán những thứ bất lợi đối với nước mình (vàng, vũ khí...)
Tạ Vụ Hành nói rất nhẹ nhàng, nhưng thuyền tư thông đồng với với phiên thương, hai chữ tham ô cũng chưa nói đủ.
Trần phu nhân thấy người mình như nhũn ra, cầm lấy tay phu quân: “Lão gia...”
Trần Thuận An cũng thay đổi sắc mặt, không còn cái khí thế đập nồi dìm thuyền như vừa rồi, nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành không nói một lời.
Tạ Vụ Hành tiếp tục nói: “Hoàng thượng có ý điều Phó Đô Ngự sử Cao đại nhân đi xử lý, nhưng mà theo ý ta, Trần đại nhân thích hợp hơn.”
Động tác gõ bàn dừng lại, hắn nhướng mày, thâm ý nói: “Không biết Trần đại nhân có đồng ý không?”
Trần Thuận An làm quan nhiều năm, cũng gặp qua không ít sóng gió, nhưng thời khắc này bị Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm như vậy hắn liền lạnh cả người.
Ý Tạ Vụ Hành là, nếu ông không đáp ứng, chuyến này Cao Minh đi thì đệ đệ của thê tử ông khó tránh được một kiếp, máu mủ ruột già, chíng ông cũng không tránh được liên luỵ, nhưng nếu hắn đi, từ đây nhược điểm này đều ở trên tay hắn, thậm chí tương lai đều phải theo hắn.
Tạ Vụ Hành nhìn Trần Thuận An kinh sợ, liền trấn an: “Không vội, Trần đại nhân từ từ nghĩ, một nén hương thôi.”
Từ từ nghĩ? Một nén hương? Rõ ràng hắn ép buộc phải lập tức trả lời.
Gân xanh trên trán Trần Thuận An giật giật, nhất thời khó có thể quyết đoán, Tạ Vụ Hành như có như không gõ lên mặt bàn, tiếng vang kia giống như đang đòi mạng.
Trần phu nhân đã sớm rối loạn, nắm tay chồng đau khổ cầu xin: “Lão gia, thiếp chỉ có một đệ đệ này thôi, hắn không thể xảy ra chuyện gì được, ngài nấht định phải cứu hắn...”
Trần Thuận An không kiềm được giận, một phen hất tay bà ra: “Bà muốn ta thông đồng với hắn làm bậy à?”
Trần phu nhân lại nhào qua: “Lão gia, thông đồng với phiên thương đừng nói là hắn, chúng ta cũng chưa chắc đã thoát được liên quan, ngài đi đi, còn có cơ hội tìm đường sống...”
Trần phu nhân vừa nói vừa rơi nước mắt, đau khổ cầu xin, phu thê tử thưở niên thiếu, Trần Thuận An sao có thể vô tâm làm ngơ, tay hắn nắm chặt, dao động không quyết.
Tạ Vụ Hành giống như chuyện không liên quan đến mình đứng xem ở một bên, hắn mở miệng nói tiếp: “Còn nửa nén hương.”
“Lão gia, thiếp thân van xin ngài...” Trần phu nhân nói xong liền quỳ xuống.
“Phu nhân!” Trần Thuận An vội vàng đỡ lấy bà, khớp hàm cắn chặt, gian nan trả lời: “Ta đáp ứng Chưởng ấn.”
Tạ Vụ Hành đột nhiên cười: “Như vậy là được rồi.”
Nói xong liền phủi áo bào đứng lên, đi được hai bước lại quay lại nói: “Quên mất, ta còn một chuyện nữa.”
Trần Thuận An đỏ mắt, “Chưởng ấn còn muốn thế nào?”
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Trần đại nhân chắc cũng biết, chúng ta đang giúp Hoàng thượng tìm chí âm nữ tử, ta nhớ nữ nhi của Trần đại nhân sinh năm Kỷ Hợi, ngày bốn tháng hai, canh giờ là giờ Tỵ...”
Theo lời hắn nói, sắc mặt của Trần đại nhân cùng phu nhân đều dần trở nên trắng bệch, Tạ Vụ Hành nghiền ngẫm nhìn hai người, sau đó không nhanh không chậm nói tiếp: “Hay là giờ Thìn canh ba nhỉ, sợ là chúng ta lầm.”
“Giờ Thìn canh ba, là giờ Thìn canh ba!” Trần phu nhân vội vàng nói.
Kỳ thật, nữ nhi của bà sinh giờ Tỵ, theo bát tự chính là chí âm nữ tử, bà khẩn trương thở gấp, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Tạ Vụ Hành im lặng không lên tiếng nhìn Trần Thuận An.
Trần Thuận An cong lưng nói: “Đúng là giờ Thìn canh ba.”
Tạ Vụ Hành nhíu mày, cũng không làm khó nữa, cười cười nói: “Vậy là ta nhớ lầm rồi.”
Trần Thuận An đi đến bàn, cầm lấy tấu sớ đưa cho Tạ Vụ Hành, cúi người nói: “Đa tạ Chưởng ấn.”
Tạ Vụ Hành từ trên cao nhìn xuống, một lúc sau mới nhận lấy đi ra ngoài.
Rời khỏi Trần phủ, Tạ Vụ Hành ném tấu sớ trong tay cho Trọng Cửu, khoé miệng châm chọc: “Thanh cao liêm chính, cũng chỉ đến thế.”
“ẦM---” lại thêm một tiếng sấm vang trời, cơn mưa nghẹn nửa ngày cuối cùng cũng trút xuống.
Xe ngựa đi vào hoàng thành từ An Môn đã là đêm khuya.
Thái giam canh giữ bên ngoài Ti Lễ giám thấy hắn trở về vội bung dù ra đón: “Chưởng ấn đã về.”
Tạ Vụ Hành vừa đi vừa hỏi: “Chuyện Ngô Dũng làm xong chưa?”
“Bẩm Chưởng ấn, hôm qua Thiên Hộ tự mình đi tiếp đãi sứ thần Tây U, hiện giờ đang ở hành cung, Chưởng ấn có thể qua bất cứ lúc nào.” Thái giám thấp giọng hồi báo, không dám để sót một chuyện nào, “Hai canh giờ trước, thám tử đến báo, nói là lúc chạng vạng, Tứ công chúa vụng trộm xuất cung đi gặp sứ thần.”
Tạ Vụ Hành bước lên bậc thềm gạch xanh ngọc nghe vậy liền dừng lại, bọt nước bắt lên áo hắn thấm ra những đốm tối màu.
Tiêu Tịch Ninh? Suýt chút nữa hắn đã quên nàng ta.
*
Hạ Lan Loan giúp Vụ Nguyệt tìm bí thuật “phục dương thuật” qua mấy ngày, thật sự tìm ra.
Nhưng nàng chưa gặp được Tạ Vụ Hành, sứ thần Tây U đã vào kinh trước một bước.
Sáng sớm, lúc Thuận Ý vội vàng chạy vào tẩm điện thì Vụ Nguyệt đã bị Hạ Lan Loan ấn ngồi trước gương trang điểm từ lúc nào.
“Công chúa... yến tiệc sắp bắt đầu rồi... nhanh...” Hắn nói được một nửa, thì Vụ Nguyệt xoay mặt qua nhìn, thanh âm liền im bặt trong cổ họng, xuất thuần trong chớp mắt.
Tóc đen vấn thấp, một nửa như lụa vẫn như cũ rủ xuống đến thắt lưng, trên người là bộ váy lụa Lạc Hà màu đỏ, không những diễm lệ mà còn tôn lên làn da trắng nõn của nàng vẻ băng cơ ngọc cốt, hai gò má điểm tô chút phấn hồng, hàng lông mày như nét xuân sơn, xinh đẹp như một bức hoạ.
Trước đây Công chúa không trưng diện đã đủ xinh đẹp, không ngờ ăn mặc lên, lại đẹp đến mức người khác không dám nhìn gần, Thuận Ý ngây ra như phỗng ngay lập tức nghĩ đến hai chữ, tiên nữ.
Hạ Lan Loan đang chọn châu thoa cài tóc cho Vụ Nguyệt, nầng áy bất mãn trừng Thuận Ý, “Gấp cái gì, ngày như hôm nay phải ăn mặc đẹp một chút mới tốt.”
Thuận Ý bị mắng sao dám nói gì nữa, thành thật đứng chờ ở một bên.
Hạ Lan Loan dùng cả hai tay lấy đủ loại trâm cài lên so, nàng ấy khua tay múa chân một lúc, sau đó chọn một trân châu thật lớn điểm xuyết giữa mái tóc Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt ngồi trước gương bắt đầu thấy mệt mỏi, “Biểu tỷ, chúng ta đi nhanh đi.”
Hai người xong xuôi liền đến thẳng Kim Loan điện, may mà chưa muộn, chưa nhiều người tới.
“Ngũ công chúa đến, Hạ Lan công chúa đếnnn”
Thái giám ở ngoài cửa cao giọng thông truyền.
Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan sóng vai đi vào đại điện, hai người cùng hành lễ trước Nguyên Võ đế ngồi trên long ỷ.
“Bái kiến Phụ hoàng.”
“Bái kiến Hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Âm thanh Nguyên Võ đế ôn hoà, ánh mắt ông ta ngừng trên người Vụ Nguyệt như đang dò xét, chậm chạp không ban ngồi.
Vụ Nguyệt đứng giữa điện, cả người thấy không được tự nhiên, Hạ Lan Loan thì ngược lại, nhìn thấy người trong điện đều dán mắt vào Vụ Nguyệt, nàng ấy còn kiêu ngạo đắc ý vô cùng.
Tiêu Tịch Ninh ngồi ở dưới, ánh mắt lạnh băng thâm độc, nàng ta hừ lạnh, cứ rêu rao đi, hôm nay chỉ sợ sẽ còn náo nhiệt hơn thế nhiều. Tiêu Vụ Nguyệt chắc hẳn không biết chốc lát sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ti Lễ giám Chưởng ấn đến, Tây U sứ thần Lận Uý đếnnnn”
Tiêu Tịch Ninh nghe tiếng thông truyền thì liền mím môi cười, đến rồi.
Vụ Nguyệt nghe xong cũng chấn động trong lòng, Tạ Vụ Hành về rồi, nàng quay đầu nhìn về cửa điện, Tạ Vụ Hành cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt đen láy bình tĩnh giấu giếm vẻ bừng sáng không dễ phát hiện, còn chưa vào điện hắn đã nhìn thấy Công chúa, một bộ váy đỏ loá mắt, đang là trung tâm chú ý của mọi người.
Bao nhiêu đôi mắt dính lên người nàng, hắn muốn khoét ra từng đôi một.
*
Vụ Nguyệt đương nhiên không biết Tạ Vụ Hành nghĩ gì, nàng chỉ biết, đã vài ngày không gặp hắn, lúc này liền thấy khẩn trương, vội vàng muốn nói chuyện với hắn, còn có chuyện Phục Dương thuật kia, nàng cũng gấp gáp muốn nói cho hắn biết.
Nghe Nguyên Võ đế ban ngồi, Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan mới cùng nhau đến vị trí của mình ngồi xuống.
Tạ Vụ Hành hành lễ xong cũng ngồi vào vị trí của bách quan.
Lục Bức Nghiễn cũng có mặt trong bữa tiệc, hắn thất thần nhìn Vụ Nguyệt đẹp đến mức không có gì sánh được ở đấy, chợt cảm nhận thấy có một ánh mắt lạnh băng nhìn mình, quay đầu tìm kiếm lại không thấy đâu.
Nhìn về phía Vụ Nguyệt lần nữa, phát hiện nàng cũng đang nhìn về nơi này, trong lòng Lục Bức Nghiễn liền dâng lên sự chờ mong, nhưng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện, người nàng nhìn không phải là hắn.
Lục Bức Nghiễn nhìn theo ánh mắt nàng, ý thức được nàng nhìn Tạ Vụ Hành, mi tâm liền nhíu chặt lại, xuất phát từ lập trường của một người bằng hữu, hắn không hi vọng Công chúa cùng người này tiếp xúc nhiều, tốt nhất là không nên dính dáng tới, loại người càn rỡ lộng quyền này, ắt sẽ gặp báo ứng, để tránh tương lai liên luỵ đến nàng.
Lục Bức Nghiễn nghĩ kĩ càng, chờ hắn tìm cơ hội, vẫn nên nhắc nhở đôi câu.
Tây U sứ thần hành lễ với Nguyên Võ đế xong, lại cho người dâng cống vật lên, rồi mới nói: “Thần đến lần nàu, còn có một nhiệm vụ trọng yếu, đó chính là thay Vương thượng cầu thân.”
Lời này vừa nói ra, trên đại điện liền vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ. Năm đó Tây U Vương xuất binh giúp Nguyên Võ đế làm nên đại nghiệp, hai nước kết bang giao, Nguyên Võ đế cũng gả trưởng nữ Ngọc An công chúa cho Tây U vương, năm kia Ngọc An công chúa chết bệnh, hiện giờ Tây U lại muốn cầu hôn một lần nữa.
Tây U sứ thần nói: “Vương thượng hy vọng Tây U cùng Đại Dận đời đời bang giao, từ khi Vương hậu đi về cõi tiên thì vẫn chưa lập ai khác làm Hậu, còn dựa theo lễ tiết của Đại Dận mà chịu tang hai năm, mới lại đến cầu thân.”
Sứ thần Tây U tỏ rõ thái độ, bất luận là xuất phát từ bang giao hai nước hay là việc năm đó Tây U xuất binh tương trợ, Nguyên Võ đế cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Điều duy nhất phải suy tính hiện tại, đó là, nên chọn Công chúa nào để gả đi.
“Trước khi thần đến, Vương thượng cũng đã nói muốn lấy một người.”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy thì trên mặt liền hiện lên ý cười, trước đây nàng ta từng nghe hoàng huynh nói qua Tây U có ý muốn hoà thân, cho nên khi biết sứ thần đến triều bái liền có suy đoán trong lòng, mà nàng ta đã cầm bức hoạ của Vụ Nguyệt đi gặp sứ thần, nói thêm vài lời...
Khoé môi Tiêu Tịch Ninh không nhịn được nhếch lên, Tây U vương cùng Phụ hoàng tuổi tác tương đương, lão già kia, tàn bạo biến thái, thật xứng với Tiêu Vụ Nguyệt làm sao.
Sứ thần tiếp tục nói: “Thần thay Vương thượng hướng Đại dận cầu lấy Tứ công chúa!”
Nụ cười của Tiêu Tịch Ninh cứng đờ trên môi, nàng ta quay đầu lại nhìn sứ thần, sao lại như vậy, có phải nói nhầm rồi hay không.
Sứ thần nói tiếp: “Nghe nói Tứ công chúa huệ chất lan tâm, chung linh dục tú (4), cho nên đặc biệt đến cầu thân Tứ công chúa Tiêu Tịch Ninh.”
(4) huệ chất lan tâm: cao nhã, thanh khiết; chung linh dục tú: hội tụ những phẩm tốt đẹp
“Phụ hoàng, nhi thần không muốn.” Tiêu Tịch Ninh lập tức đứng dậy, động tác lớn đến mức suýt nữa xô đổ cái bàn trước mặt.
Không phải là Tiêu Vụ Nguyệt mới đúng sao, sao lại thành như vậy, như thế nào sẽ là thế này, nàng ta nhìn về phía Vụ Nguyệt, ánh mắt giống như mang độc.
Vụ Nguyệt nhìn lại nàng, hơi nhíu mày, Tây U sứ thần vậy mà lại chỉ đích danh nàng ta để cầu thân, tiểu công chúa cũng cảm thấy bất ngờ. Chỉ là ánh mắt Tiêu Tịch Ninh làm nàng buông xuống cảm giác trầm tư trong lòng, không quan tâm đến nàng ta.
Mà lúc này không biết Tiêu Tịch Ninh nghĩ đến điều gì, ánh mắt cứng đờ nhìn về phía Tạ Vụ Hành mặt không đổi sắc, đang cầm chén rượu lên uống, nàng ta bí mật như vậy, không lẽ vẫn bị phát hiện, ngoại trừ hắn, không ai khác có thể.
Nhưng hắn có bản lĩnh gì khiến sứ thần nghe theo, quá vớ vẩn.
Không đúng, còn có chuyện vớ vẩn hơn. Lần trước nàng ấy dùng máu lươn dẫn dơi đến chỗ Vụ Nguyệt, kết quả lại huỷ cả tế đàn, hiện tại cũng như vậy.
Từng sự việc được xâu chuỗi lại, Tiêu Tịch Ninh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Trên long ỷ, Nguyên Võ đế cũng đang nhíu mày, Tứ công chúa dù sao cũng là đích nữ của ông và Hoàng hậu, “Sứ thần mới đến chắc chưa kịp lĩnh hội phong tình của Đại Dận, chuyện này không vội, từ từ lại tính.”
Cứ như vậy, chuyện này tạm thời được gác lại, yến hội tiếp tục náo nhiệt.
Màn đêm dần buông, yến tiệc vẫn đang tiếp tục, Vụ Nguyệt thấy sắc trời đã không còn sớm, liền cáo lui về trước.
Đi ra ngoài Kim Loan điện, nàng chú ý tới ánh mắt Tạ Vụ Hành như có như không lướt qua trên người mình, suy đoán lát nữa hắn sẽ đến tìm.
Vì thế khi vừa trở về Chiếu Nguyệt lâu, tiểu công chúa liền lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong chính là Phục Dương dược mà biểu tỷ lấy về cho nàng.
Nàng mở lắp bình để sát vào mũi ngửi một chút, cũng không có mùi gì, biểu tỷ nói mỗi ngày dùng ba giọt, chậm rãi sẽ có kết quả.
Cũng không biết có tác dụng hay không.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, nàng còn tưởng là Tạ Vụ Hành đến, quay đầu liền thấy Tâm Đàn bưng sữa bò vào.
Nàng ấy đem sữa bò đến trước mặt Vụ Nguyệt: “Công chúa tranh thủ còn nóng uống đi ạ.”
Vụ Nguyệt cũng không có tâm tư nào uống, “Đặt đó đi, chốc nữa ta uống.”
Tâm Đàn gật đầu, đặt sữa xuống rồi cũng lui ra ngoài.
Vụ Nguyệt vẫn đang cầm bình thuốc suy nghĩ, cũng không biết dược này có khó uống không, quét mắt nhìn thoáng qua chén sữa, nếu kèm sữa có lẽ sẽ dễ dàng hơn chút, nàng liền cẩn thận từng li từng tí rót ba giọt vào chén.
Vừa cất cái chai đi, Tạ Vụ Hành liền đẩy cửa vào.
Vụ Nguyệt nhìn về phía hắn: “Chàng đến rồi.”
Tạ Vụ Hành đứng ở cửa mà không vào, hắn cứ như thế nhìn chăm chú vào Vụ Nguyệt, tiểu công chúa vẫn mặc chiếc váy đỏ lúc ở bữa tiệc, khi đó hắn đã muốn đem nàng giấu đi, hiện tại tốt cuộc cũng chỉ có một mình hắn nhìn nàng.
Váy áo diễm lệ mờ nhạt dưới ánh nến nhưng lại khiến hắn loá mắt, eo lưng buộc chặt, càng phác hoạ rõ dáng vẻ lung linh của nàng.
Có lẽ là do uống chút rượu, trên người hắn còn mùi hương nhàn nhạt, vốn dĩ thanh lãnh, giờ phút này lại lộ ra cảm giác mờ mịt, đáy mắt ý vị không rõ nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt làm ngực nàng siết chặt lại.
Không biết tại sao lại không chịu nổi ánh mắt hắn nhìn nàng như vậy, nàng dời mắt đi, vuốt ve miệng cái bát trong tay, “Ta có lời muốn nói với chàng.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nói chuyện trước đã.”
Tạ Vụ Hành cười cười: “Không thì Công chúa tưởng sẽ làm gì trước?”
Tạ Vụ Hành cười làm vành tai Vụ Nguyệt nóng lên, nàng cắn môi không đáp.
Tạ Vụ Hành ngồi xuống đối diện nàng, thấy tiểu công chúa cứ cọ qua cọ lại cái bát trong tay, hắn nghĩ, đầu ngón tay nàng thay vì cọ mép bát chi bằng cọ trong lòng hắn, “Nếu Công chúa không uống thì đừng chà đạp nó.”
Vụ Nguyệt liền dừng tay, “Ta không uống.”
“Cho ta à?” Tạ Vụ Hành đưa tay muốn cầm lấy.
Vụ Nguyệt đúng là định để hắn uống nên cũng buông tay ra, thấy Tạ Vụ Hành đưa bát lên miệng từng ngụm uống xong, trong lòng nàng liền thình thịch, cũng không biết có tác dụng hay không.
Sữa bò vào miệng, Tạ Vụ Hành mơ hồ nếm được vị lạ, chỉ là hắn không để ý, cho rằng là hương vị của Vụ Nguyệt.
Thấy hắn buông bát xuống, Vụ Nguyệt hơi mím môi nói: “Ta nghĩ rồi, chỗ Lan ma ma tạm thời không nói.”
Nàng phun ra nuốt vào từng chút một, nhìn vào mắt Tạ Vụ Hành, lại tiếp tục: “Biểu tỷ tìm một phương thuốc phục dương cho nam tử, chàng chỉ cần sử dụng một thời gian là có thể khôi phục như người bình thường, đến lúc đó chúng ta có thể nói với ma ma, tương lai nếu chàng không leo lên được vị trí cao cũng không sao, đến lúc đó đổi một thân phận khác, ta chiêu chàng làm phò mã, không ai biết cả...”
Vụ Nguyệt một hơi nói hết cả không ngừng lúc nào, sau đó liền thở hổn hển, ánh mắt vẫn nhìn chằm Tạ Vụ Hành, tựa hồ là vì rượu nên mặt hắn hơi đỏ lên, mày hơi nhíu lại, hơi thở cũng dần thay đổi.
Vụ Nguyệt đưa mắt nhìn xuống xong lại nhìn lên, cũng không biết nàng nhìn cái gì, một lúc lâu sau mới do dự hỏi: “Chàng... thấy thế nào?”
Thủ vệ canh cửa nhân lúc trời chưa mưa, vội chạy ra khoá cửa lại, trong miệng còn lẩm bẩm: “E là trời sắp nổi cơn dông tố đây.”
Hắn cầm then cửa vừa định xuyên qua thanh cài thì có người ở bên ngoài đẩy cửa ra, lực đạo rất mạnh làm thủ vệ đứng không vững, phải lui lại vài bước, hắn chưa kịp ổn định thân thể đã quát hỏi: “Người nào dám tự tiện xông vào Trần phủ?!”
Đèn lồng treo ở mái hiên chiếu xuống, bên ngoài không biết đã bị quan binh bao vây từ lúc nào, cánh cửa lớn bị đẩy rộng ra, thủ vệ nhìn thấy bọn họ ăn mặc khác với nha sai bình thường, nhìn rõ lệnh bài bên hông, trên trán lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh.
Là Tây Hán Đông Xưởng.
Ai cũng biết Tây Hán có hoàng quyền cho phép, quan viên đều là bắt trước bẩm sau, bọn họ tới đây lúc này, chẳng lẽ là để bắt đại nhân.
“Mời Chưởng ấn.” Quan binh tách ra hai bên tạo thành một lối đi ở giữa.
Ti Lễ giám Chưởng ấn cũng đích thân tới, thủ vệ trong nháy mắt hoảng sợ nhảy ra, hắn nhìn không chớp mắt người mặc thanh sam kia, mặt mày hắn tuấn dật, thong thả đi từng bước, bước qua cửa đến trước mặt tên hắn.
Trọng Cửu nhìn tên thủ vệ đã bị doạ ngốc, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi thông truyền cho Trần đại nhân, Chưởng ấn cầu kiến.”
***
Trong thư phòng, Trần phu nhân tự mình cầm ấm trà vừa pha rót cho phu quân mình, cũng chính là Tả đô Ngự sử Trần Thuận An.
Trần phu nhân nhìn tờ trình Trần Thuận An cầm trong tay, bên trong là từng lời lưu loát vạch tội Ti Lễ giám Chưởng ấn, mắt bà lộ vẻ ưu tư: “Lão gia thật sự muốn đích thân tấu trình lên?”
Trần Thuận An cũng không ngẩng đầu lên: “Bà nói xem.”
Hiện giờ Hoàng thượng sủng tin gian hoạn, trầm mê luyện đan, gần đây lại tin vào lời gièm gia của đạo sĩ, muốn tìm chí âm nữ tử tu luyện lô đỉnh. Không những thế còn để Tạ Vụ Hành phê duyệt tấu chương, bao nhiêu tờ trình của văn võ bá quan trong triều đều phải qua mắt hắn, có không ít quan viên chân trước vừa thượng tấu, chân sau đã bị vạch ra sai lầm mà bị phạt. Hắn thân là Đô Ngự sử, là người được phép hạch tội tác phong và kỉ luật của thiên tử và quan lại, có thể trực tiếp diện thánh.
Hiện giờ thế lực của hoạn quan lớn, Trần phu nhân không muốn trượng phu đối đầu trực tiếp với Tạ Vụ Hành, “Không phải còn có Triệu đại nhân, Thái phó... còn có các đại thần, bọn họ đều có thể trực tiếp diện thánh, bọn họ đều án binh bất động, tội gì ngài phải ra mặt.”
“Nữ nhân đừng lên ý kiến.” Trần Thuận An đặt mạnh cái bút trên tay xuống, khó chịu nhìn Trần phu nhân “Trách nhiệm của ta là vì Hoàng thượng, sao có thể sợ hãi một tên hoạn quan lộng quyền.”
Trần phu nhân còn định khuyên tiếp, cửa thư phòng đã bị đẩy ra, một âm thanh lạnh nhạt truyền vào.
“Trần đại nhân cương trực công chính, nhưng mà so ra vẫn không thông thấu bằng lệnh phu nhân.”
Phu thê hai người Trần Thuận An nhìn người vừa tiến vào mà thay đổi sắc mặt.
Thủ vệ đứng sau lưng Tạ Vụ Hành run rẩy nói: “Lão gia, Chưởng ấn cầu kiến...”
Trần Thuận An đưa mắt nhìn người Đông xưởng đứng đầy trong đình viện, cười lạnh nói: “Mang theo quan sai trực tiếp xông vào, đây mà gọi là cầu kiến à, bản quan ngược lại chưa nghe bao giờ.”
Tạ Vụ Hành cười, đi đến một bên ghế bành ngồi xuống, “Vậy hôm nay ta giúp Trần đại nhân mở mang tầm mắt rồi.”
Trần Thuận An giận dữ, cuồn vọng như thế, quả thực là không coi ai vào mắt.
“Không biết Chưởng ấn đến có việc gì?”
Tạ Vụ Hành nhìn lướt qua tờ trình trên bàn, Trần phu nhân giật mình vội đưa tay khép lại.
“Sợ cái gì!” Trần Thuận An quát lớn, xong lại lạnh lùng nhìn Tạ Vụ Hành: “Chưởng ấn dẫn người đến, chỉ e là đã có kế sách, nhưng bản quan làm người liêm chính, cũng không sợ kẻ khác vu oan hãm hại, không bằng hiện tại liền cùng chưởng ấn tiến cung diện thánh.”
“Trần đại nhân quá lời rồi.” Tạ Vụ Hành cười đến vô hại, “Chúng ta tới đương nhiên là có chuyện cần làm, bất quá trước tiên, còn có việc muốn thương lượng cùng Trần đại nhân.”
“Bản quan cùng Chưởng ấn đạo bất đồng (1), sợ là không có gì cần thương lượng.” Trần Thuận An phất tay đi sang một bên.
(1) đạo bất đồng: lấy từ câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau làm chuyện lớn.
Tạ Vụ Hành vẫn nói chuyện như nước chảy mây trôi, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tiểu cữu của Trần đại nhân vừa nhậm chức thuyền tư (2) thì phải?”
(2) thuyền tư: quan lại có nhiệm vụ quản lý thuyền qua lại ở bến cảng.
Hắn vừa dứt lời, Trần Thuận An còn chưa nói gì, Trần phu nhân đã hoảng sợ, Chưởng ấn nói, chính là đệ đệ ruột thịt của bà, bà vội vàng hỏi: “Nhị đệ ta làm sao?”
“Cũng không có gì.” Tạ Vụ Hành cười đáp, “Chỉ là việc quan rối rắm, thông đồng với mấy phiên thương (3), mưu cầu chút việc riêng.”
(3) phiên thương: thương nhân nước khác sang buôn bán, thuyền tư cần phải quản lý chặt vì có thể họ là nội gián hoặc có ý đồ buôn bán những thứ bất lợi đối với nước mình (vàng, vũ khí...)
Tạ Vụ Hành nói rất nhẹ nhàng, nhưng thuyền tư thông đồng với với phiên thương, hai chữ tham ô cũng chưa nói đủ.
Trần phu nhân thấy người mình như nhũn ra, cầm lấy tay phu quân: “Lão gia...”
Trần Thuận An cũng thay đổi sắc mặt, không còn cái khí thế đập nồi dìm thuyền như vừa rồi, nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành không nói một lời.
Tạ Vụ Hành tiếp tục nói: “Hoàng thượng có ý điều Phó Đô Ngự sử Cao đại nhân đi xử lý, nhưng mà theo ý ta, Trần đại nhân thích hợp hơn.”
Động tác gõ bàn dừng lại, hắn nhướng mày, thâm ý nói: “Không biết Trần đại nhân có đồng ý không?”
Trần Thuận An làm quan nhiều năm, cũng gặp qua không ít sóng gió, nhưng thời khắc này bị Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm như vậy hắn liền lạnh cả người.
Ý Tạ Vụ Hành là, nếu ông không đáp ứng, chuyến này Cao Minh đi thì đệ đệ của thê tử ông khó tránh được một kiếp, máu mủ ruột già, chíng ông cũng không tránh được liên luỵ, nhưng nếu hắn đi, từ đây nhược điểm này đều ở trên tay hắn, thậm chí tương lai đều phải theo hắn.
Tạ Vụ Hành nhìn Trần Thuận An kinh sợ, liền trấn an: “Không vội, Trần đại nhân từ từ nghĩ, một nén hương thôi.”
Từ từ nghĩ? Một nén hương? Rõ ràng hắn ép buộc phải lập tức trả lời.
Gân xanh trên trán Trần Thuận An giật giật, nhất thời khó có thể quyết đoán, Tạ Vụ Hành như có như không gõ lên mặt bàn, tiếng vang kia giống như đang đòi mạng.
Trần phu nhân đã sớm rối loạn, nắm tay chồng đau khổ cầu xin: “Lão gia, thiếp chỉ có một đệ đệ này thôi, hắn không thể xảy ra chuyện gì được, ngài nấht định phải cứu hắn...”
Trần Thuận An không kiềm được giận, một phen hất tay bà ra: “Bà muốn ta thông đồng với hắn làm bậy à?”
Trần phu nhân lại nhào qua: “Lão gia, thông đồng với phiên thương đừng nói là hắn, chúng ta cũng chưa chắc đã thoát được liên quan, ngài đi đi, còn có cơ hội tìm đường sống...”
Trần phu nhân vừa nói vừa rơi nước mắt, đau khổ cầu xin, phu thê tử thưở niên thiếu, Trần Thuận An sao có thể vô tâm làm ngơ, tay hắn nắm chặt, dao động không quyết.
Tạ Vụ Hành giống như chuyện không liên quan đến mình đứng xem ở một bên, hắn mở miệng nói tiếp: “Còn nửa nén hương.”
“Lão gia, thiếp thân van xin ngài...” Trần phu nhân nói xong liền quỳ xuống.
“Phu nhân!” Trần Thuận An vội vàng đỡ lấy bà, khớp hàm cắn chặt, gian nan trả lời: “Ta đáp ứng Chưởng ấn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Vụ Hành đột nhiên cười: “Như vậy là được rồi.”
Nói xong liền phủi áo bào đứng lên, đi được hai bước lại quay lại nói: “Quên mất, ta còn một chuyện nữa.”
Trần Thuận An đỏ mắt, “Chưởng ấn còn muốn thế nào?”
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Trần đại nhân chắc cũng biết, chúng ta đang giúp Hoàng thượng tìm chí âm nữ tử, ta nhớ nữ nhi của Trần đại nhân sinh năm Kỷ Hợi, ngày bốn tháng hai, canh giờ là giờ Tỵ...”
Theo lời hắn nói, sắc mặt của Trần đại nhân cùng phu nhân đều dần trở nên trắng bệch, Tạ Vụ Hành nghiền ngẫm nhìn hai người, sau đó không nhanh không chậm nói tiếp: “Hay là giờ Thìn canh ba nhỉ, sợ là chúng ta lầm.”
“Giờ Thìn canh ba, là giờ Thìn canh ba!” Trần phu nhân vội vàng nói.
Kỳ thật, nữ nhi của bà sinh giờ Tỵ, theo bát tự chính là chí âm nữ tử, bà khẩn trương thở gấp, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Tạ Vụ Hành im lặng không lên tiếng nhìn Trần Thuận An.
Trần Thuận An cong lưng nói: “Đúng là giờ Thìn canh ba.”
Tạ Vụ Hành nhíu mày, cũng không làm khó nữa, cười cười nói: “Vậy là ta nhớ lầm rồi.”
Trần Thuận An đi đến bàn, cầm lấy tấu sớ đưa cho Tạ Vụ Hành, cúi người nói: “Đa tạ Chưởng ấn.”
Tạ Vụ Hành từ trên cao nhìn xuống, một lúc sau mới nhận lấy đi ra ngoài.
Rời khỏi Trần phủ, Tạ Vụ Hành ném tấu sớ trong tay cho Trọng Cửu, khoé miệng châm chọc: “Thanh cao liêm chính, cũng chỉ đến thế.”
“ẦM---” lại thêm một tiếng sấm vang trời, cơn mưa nghẹn nửa ngày cuối cùng cũng trút xuống.
Xe ngựa đi vào hoàng thành từ An Môn đã là đêm khuya.
Thái giam canh giữ bên ngoài Ti Lễ giám thấy hắn trở về vội bung dù ra đón: “Chưởng ấn đã về.”
Tạ Vụ Hành vừa đi vừa hỏi: “Chuyện Ngô Dũng làm xong chưa?”
“Bẩm Chưởng ấn, hôm qua Thiên Hộ tự mình đi tiếp đãi sứ thần Tây U, hiện giờ đang ở hành cung, Chưởng ấn có thể qua bất cứ lúc nào.” Thái giám thấp giọng hồi báo, không dám để sót một chuyện nào, “Hai canh giờ trước, thám tử đến báo, nói là lúc chạng vạng, Tứ công chúa vụng trộm xuất cung đi gặp sứ thần.”
Tạ Vụ Hành bước lên bậc thềm gạch xanh ngọc nghe vậy liền dừng lại, bọt nước bắt lên áo hắn thấm ra những đốm tối màu.
Tiêu Tịch Ninh? Suýt chút nữa hắn đã quên nàng ta.
*
Hạ Lan Loan giúp Vụ Nguyệt tìm bí thuật “phục dương thuật” qua mấy ngày, thật sự tìm ra.
Nhưng nàng chưa gặp được Tạ Vụ Hành, sứ thần Tây U đã vào kinh trước một bước.
Sáng sớm, lúc Thuận Ý vội vàng chạy vào tẩm điện thì Vụ Nguyệt đã bị Hạ Lan Loan ấn ngồi trước gương trang điểm từ lúc nào.
“Công chúa... yến tiệc sắp bắt đầu rồi... nhanh...” Hắn nói được một nửa, thì Vụ Nguyệt xoay mặt qua nhìn, thanh âm liền im bặt trong cổ họng, xuất thuần trong chớp mắt.
Tóc đen vấn thấp, một nửa như lụa vẫn như cũ rủ xuống đến thắt lưng, trên người là bộ váy lụa Lạc Hà màu đỏ, không những diễm lệ mà còn tôn lên làn da trắng nõn của nàng vẻ băng cơ ngọc cốt, hai gò má điểm tô chút phấn hồng, hàng lông mày như nét xuân sơn, xinh đẹp như một bức hoạ.
Trước đây Công chúa không trưng diện đã đủ xinh đẹp, không ngờ ăn mặc lên, lại đẹp đến mức người khác không dám nhìn gần, Thuận Ý ngây ra như phỗng ngay lập tức nghĩ đến hai chữ, tiên nữ.
Hạ Lan Loan đang chọn châu thoa cài tóc cho Vụ Nguyệt, nầng áy bất mãn trừng Thuận Ý, “Gấp cái gì, ngày như hôm nay phải ăn mặc đẹp một chút mới tốt.”
Thuận Ý bị mắng sao dám nói gì nữa, thành thật đứng chờ ở một bên.
Hạ Lan Loan dùng cả hai tay lấy đủ loại trâm cài lên so, nàng ấy khua tay múa chân một lúc, sau đó chọn một trân châu thật lớn điểm xuyết giữa mái tóc Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt ngồi trước gương bắt đầu thấy mệt mỏi, “Biểu tỷ, chúng ta đi nhanh đi.”
Hai người xong xuôi liền đến thẳng Kim Loan điện, may mà chưa muộn, chưa nhiều người tới.
“Ngũ công chúa đến, Hạ Lan công chúa đếnnn”
Thái giám ở ngoài cửa cao giọng thông truyền.
Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan sóng vai đi vào đại điện, hai người cùng hành lễ trước Nguyên Võ đế ngồi trên long ỷ.
“Bái kiến Phụ hoàng.”
“Bái kiến Hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Âm thanh Nguyên Võ đế ôn hoà, ánh mắt ông ta ngừng trên người Vụ Nguyệt như đang dò xét, chậm chạp không ban ngồi.
Vụ Nguyệt đứng giữa điện, cả người thấy không được tự nhiên, Hạ Lan Loan thì ngược lại, nhìn thấy người trong điện đều dán mắt vào Vụ Nguyệt, nàng ấy còn kiêu ngạo đắc ý vô cùng.
Tiêu Tịch Ninh ngồi ở dưới, ánh mắt lạnh băng thâm độc, nàng ta hừ lạnh, cứ rêu rao đi, hôm nay chỉ sợ sẽ còn náo nhiệt hơn thế nhiều. Tiêu Vụ Nguyệt chắc hẳn không biết chốc lát sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ti Lễ giám Chưởng ấn đến, Tây U sứ thần Lận Uý đếnnnn”
Tiêu Tịch Ninh nghe tiếng thông truyền thì liền mím môi cười, đến rồi.
Vụ Nguyệt nghe xong cũng chấn động trong lòng, Tạ Vụ Hành về rồi, nàng quay đầu nhìn về cửa điện, Tạ Vụ Hành cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt đen láy bình tĩnh giấu giếm vẻ bừng sáng không dễ phát hiện, còn chưa vào điện hắn đã nhìn thấy Công chúa, một bộ váy đỏ loá mắt, đang là trung tâm chú ý của mọi người.
Bao nhiêu đôi mắt dính lên người nàng, hắn muốn khoét ra từng đôi một.
*
Vụ Nguyệt đương nhiên không biết Tạ Vụ Hành nghĩ gì, nàng chỉ biết, đã vài ngày không gặp hắn, lúc này liền thấy khẩn trương, vội vàng muốn nói chuyện với hắn, còn có chuyện Phục Dương thuật kia, nàng cũng gấp gáp muốn nói cho hắn biết.
Nghe Nguyên Võ đế ban ngồi, Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan mới cùng nhau đến vị trí của mình ngồi xuống.
Tạ Vụ Hành hành lễ xong cũng ngồi vào vị trí của bách quan.
Lục Bức Nghiễn cũng có mặt trong bữa tiệc, hắn thất thần nhìn Vụ Nguyệt đẹp đến mức không có gì sánh được ở đấy, chợt cảm nhận thấy có một ánh mắt lạnh băng nhìn mình, quay đầu tìm kiếm lại không thấy đâu.
Nhìn về phía Vụ Nguyệt lần nữa, phát hiện nàng cũng đang nhìn về nơi này, trong lòng Lục Bức Nghiễn liền dâng lên sự chờ mong, nhưng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện, người nàng nhìn không phải là hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bức Nghiễn nhìn theo ánh mắt nàng, ý thức được nàng nhìn Tạ Vụ Hành, mi tâm liền nhíu chặt lại, xuất phát từ lập trường của một người bằng hữu, hắn không hi vọng Công chúa cùng người này tiếp xúc nhiều, tốt nhất là không nên dính dáng tới, loại người càn rỡ lộng quyền này, ắt sẽ gặp báo ứng, để tránh tương lai liên luỵ đến nàng.
Lục Bức Nghiễn nghĩ kĩ càng, chờ hắn tìm cơ hội, vẫn nên nhắc nhở đôi câu.
Tây U sứ thần hành lễ với Nguyên Võ đế xong, lại cho người dâng cống vật lên, rồi mới nói: “Thần đến lần nàu, còn có một nhiệm vụ trọng yếu, đó chính là thay Vương thượng cầu thân.”
Lời này vừa nói ra, trên đại điện liền vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ. Năm đó Tây U Vương xuất binh giúp Nguyên Võ đế làm nên đại nghiệp, hai nước kết bang giao, Nguyên Võ đế cũng gả trưởng nữ Ngọc An công chúa cho Tây U vương, năm kia Ngọc An công chúa chết bệnh, hiện giờ Tây U lại muốn cầu hôn một lần nữa.
Tây U sứ thần nói: “Vương thượng hy vọng Tây U cùng Đại Dận đời đời bang giao, từ khi Vương hậu đi về cõi tiên thì vẫn chưa lập ai khác làm Hậu, còn dựa theo lễ tiết của Đại Dận mà chịu tang hai năm, mới lại đến cầu thân.”
Sứ thần Tây U tỏ rõ thái độ, bất luận là xuất phát từ bang giao hai nước hay là việc năm đó Tây U xuất binh tương trợ, Nguyên Võ đế cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Điều duy nhất phải suy tính hiện tại, đó là, nên chọn Công chúa nào để gả đi.
“Trước khi thần đến, Vương thượng cũng đã nói muốn lấy một người.”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy thì trên mặt liền hiện lên ý cười, trước đây nàng ta từng nghe hoàng huynh nói qua Tây U có ý muốn hoà thân, cho nên khi biết sứ thần đến triều bái liền có suy đoán trong lòng, mà nàng ta đã cầm bức hoạ của Vụ Nguyệt đi gặp sứ thần, nói thêm vài lời...
Khoé môi Tiêu Tịch Ninh không nhịn được nhếch lên, Tây U vương cùng Phụ hoàng tuổi tác tương đương, lão già kia, tàn bạo biến thái, thật xứng với Tiêu Vụ Nguyệt làm sao.
Sứ thần tiếp tục nói: “Thần thay Vương thượng hướng Đại dận cầu lấy Tứ công chúa!”
Nụ cười của Tiêu Tịch Ninh cứng đờ trên môi, nàng ta quay đầu lại nhìn sứ thần, sao lại như vậy, có phải nói nhầm rồi hay không.
Sứ thần nói tiếp: “Nghe nói Tứ công chúa huệ chất lan tâm, chung linh dục tú (4), cho nên đặc biệt đến cầu thân Tứ công chúa Tiêu Tịch Ninh.”
(4) huệ chất lan tâm: cao nhã, thanh khiết; chung linh dục tú: hội tụ những phẩm tốt đẹp
“Phụ hoàng, nhi thần không muốn.” Tiêu Tịch Ninh lập tức đứng dậy, động tác lớn đến mức suýt nữa xô đổ cái bàn trước mặt.
Không phải là Tiêu Vụ Nguyệt mới đúng sao, sao lại thành như vậy, như thế nào sẽ là thế này, nàng ta nhìn về phía Vụ Nguyệt, ánh mắt giống như mang độc.
Vụ Nguyệt nhìn lại nàng, hơi nhíu mày, Tây U sứ thần vậy mà lại chỉ đích danh nàng ta để cầu thân, tiểu công chúa cũng cảm thấy bất ngờ. Chỉ là ánh mắt Tiêu Tịch Ninh làm nàng buông xuống cảm giác trầm tư trong lòng, không quan tâm đến nàng ta.
Mà lúc này không biết Tiêu Tịch Ninh nghĩ đến điều gì, ánh mắt cứng đờ nhìn về phía Tạ Vụ Hành mặt không đổi sắc, đang cầm chén rượu lên uống, nàng ta bí mật như vậy, không lẽ vẫn bị phát hiện, ngoại trừ hắn, không ai khác có thể.
Nhưng hắn có bản lĩnh gì khiến sứ thần nghe theo, quá vớ vẩn.
Không đúng, còn có chuyện vớ vẩn hơn. Lần trước nàng ấy dùng máu lươn dẫn dơi đến chỗ Vụ Nguyệt, kết quả lại huỷ cả tế đàn, hiện tại cũng như vậy.
Từng sự việc được xâu chuỗi lại, Tiêu Tịch Ninh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Trên long ỷ, Nguyên Võ đế cũng đang nhíu mày, Tứ công chúa dù sao cũng là đích nữ của ông và Hoàng hậu, “Sứ thần mới đến chắc chưa kịp lĩnh hội phong tình của Đại Dận, chuyện này không vội, từ từ lại tính.”
Cứ như vậy, chuyện này tạm thời được gác lại, yến hội tiếp tục náo nhiệt.
Màn đêm dần buông, yến tiệc vẫn đang tiếp tục, Vụ Nguyệt thấy sắc trời đã không còn sớm, liền cáo lui về trước.
Đi ra ngoài Kim Loan điện, nàng chú ý tới ánh mắt Tạ Vụ Hành như có như không lướt qua trên người mình, suy đoán lát nữa hắn sẽ đến tìm.
Vì thế khi vừa trở về Chiếu Nguyệt lâu, tiểu công chúa liền lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong chính là Phục Dương dược mà biểu tỷ lấy về cho nàng.
Nàng mở lắp bình để sát vào mũi ngửi một chút, cũng không có mùi gì, biểu tỷ nói mỗi ngày dùng ba giọt, chậm rãi sẽ có kết quả.
Cũng không biết có tác dụng hay không.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, nàng còn tưởng là Tạ Vụ Hành đến, quay đầu liền thấy Tâm Đàn bưng sữa bò vào.
Nàng ấy đem sữa bò đến trước mặt Vụ Nguyệt: “Công chúa tranh thủ còn nóng uống đi ạ.”
Vụ Nguyệt cũng không có tâm tư nào uống, “Đặt đó đi, chốc nữa ta uống.”
Tâm Đàn gật đầu, đặt sữa xuống rồi cũng lui ra ngoài.
Vụ Nguyệt vẫn đang cầm bình thuốc suy nghĩ, cũng không biết dược này có khó uống không, quét mắt nhìn thoáng qua chén sữa, nếu kèm sữa có lẽ sẽ dễ dàng hơn chút, nàng liền cẩn thận từng li từng tí rót ba giọt vào chén.
Vừa cất cái chai đi, Tạ Vụ Hành liền đẩy cửa vào.
Vụ Nguyệt nhìn về phía hắn: “Chàng đến rồi.”
Tạ Vụ Hành đứng ở cửa mà không vào, hắn cứ như thế nhìn chăm chú vào Vụ Nguyệt, tiểu công chúa vẫn mặc chiếc váy đỏ lúc ở bữa tiệc, khi đó hắn đã muốn đem nàng giấu đi, hiện tại tốt cuộc cũng chỉ có một mình hắn nhìn nàng.
Váy áo diễm lệ mờ nhạt dưới ánh nến nhưng lại khiến hắn loá mắt, eo lưng buộc chặt, càng phác hoạ rõ dáng vẻ lung linh của nàng.
Có lẽ là do uống chút rượu, trên người hắn còn mùi hương nhàn nhạt, vốn dĩ thanh lãnh, giờ phút này lại lộ ra cảm giác mờ mịt, đáy mắt ý vị không rõ nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt làm ngực nàng siết chặt lại.
Không biết tại sao lại không chịu nổi ánh mắt hắn nhìn nàng như vậy, nàng dời mắt đi, vuốt ve miệng cái bát trong tay, “Ta có lời muốn nói với chàng.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nói chuyện trước đã.”
Tạ Vụ Hành cười cười: “Không thì Công chúa tưởng sẽ làm gì trước?”
Tạ Vụ Hành cười làm vành tai Vụ Nguyệt nóng lên, nàng cắn môi không đáp.
Tạ Vụ Hành ngồi xuống đối diện nàng, thấy tiểu công chúa cứ cọ qua cọ lại cái bát trong tay, hắn nghĩ, đầu ngón tay nàng thay vì cọ mép bát chi bằng cọ trong lòng hắn, “Nếu Công chúa không uống thì đừng chà đạp nó.”
Vụ Nguyệt liền dừng tay, “Ta không uống.”
“Cho ta à?” Tạ Vụ Hành đưa tay muốn cầm lấy.
Vụ Nguyệt đúng là định để hắn uống nên cũng buông tay ra, thấy Tạ Vụ Hành đưa bát lên miệng từng ngụm uống xong, trong lòng nàng liền thình thịch, cũng không biết có tác dụng hay không.
Sữa bò vào miệng, Tạ Vụ Hành mơ hồ nếm được vị lạ, chỉ là hắn không để ý, cho rằng là hương vị của Vụ Nguyệt.
Thấy hắn buông bát xuống, Vụ Nguyệt hơi mím môi nói: “Ta nghĩ rồi, chỗ Lan ma ma tạm thời không nói.”
Nàng phun ra nuốt vào từng chút một, nhìn vào mắt Tạ Vụ Hành, lại tiếp tục: “Biểu tỷ tìm một phương thuốc phục dương cho nam tử, chàng chỉ cần sử dụng một thời gian là có thể khôi phục như người bình thường, đến lúc đó chúng ta có thể nói với ma ma, tương lai nếu chàng không leo lên được vị trí cao cũng không sao, đến lúc đó đổi một thân phận khác, ta chiêu chàng làm phò mã, không ai biết cả...”
Vụ Nguyệt một hơi nói hết cả không ngừng lúc nào, sau đó liền thở hổn hển, ánh mắt vẫn nhìn chằm Tạ Vụ Hành, tựa hồ là vì rượu nên mặt hắn hơi đỏ lên, mày hơi nhíu lại, hơi thở cũng dần thay đổi.
Vụ Nguyệt đưa mắt nhìn xuống xong lại nhìn lên, cũng không biết nàng nhìn cái gì, một lúc lâu sau mới do dự hỏi: “Chàng... thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro