Trầm luân
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Vụ Nguyệt thở phì phò nhìn lại bàn tay mình vừa quét qua mặt hắn, nhất thời sửng sốt, sao nàng lại đánh hắn.
Dù sao thì, khi nghe hắn nói như vậy, nàng liền thấy rất tức giận, đợi đến khi phản ứng lại, chính là như bây giờ.
Vụ Nguyệt cuộn tròn đầu ngón tay, nhìn cánh môi Tạ Vụ Hành cùng lòng bàn bàn tay mình, đồng thời run lên.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ chột dạ, âm thanh vừa rồi cũng không hề nhỏ, chắc là hứn không đau đâu nhỉ.
Mà đau thì sao chứ, ai bảo hắn biến thành như vậy, bản thân nàng chưa từng phạt hắn bao giờ, lần này đánh cũng không quá phận.
Vụ Nguyệt qua loa muốn thu tay lại, đột nhiên Tạ Vụ Hành lại nắm lấy cổ tay nàng, “Công chúa tức giận sao?”
Như bị chọc thủng tâm tư, Vụ Nguyệt theo bản năng muốn phản bác lại, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Tạ Vụ Hành, lại không nói nên lời.
Tạ Vụ Hành cũng khôg vội muốn nghe nàng trả lời, như có như không mổ hôn lòng bàn tay của nàng, “Công chúa không thích nô tài, sao lại tức giận, đương nhiên cũng không cần để ý nô tài ở bên cạnh ai, làm chuyện gì.”
Lời vừa dứt, phần thịt mềm trong lòng bàn tay nàng liền bị hắn ngậm trên môi, thở ra từng đợt khí nóng, âm thanh không lạnh không nóng ghé vào tai nàng, trong lòng nàng vẫn là không nguyện ý, không phải kháng cự cái hôn của hắn mà là kháng cự lời hắn nói.
Rõ ràng trước đây còn thu xếp tìm đối thực cho hắn, khi đó nàng còn chút cảm xúc không tình nguyện không nói rõ, nhưng lại không giống như vây giờ.
Hiện tại, nàng một chút cũng không muốn.
Ý thức được điều này, Vụ Nguyệt liền thấy mọi chuyện trở nên tệ quá.
Tạ Vụ Hành lẩm bẩm bên tai nàng: “Bất luận là ai, được nô tài để ý, ở bên cạnh nô tài, nô tài đều chỉ thấy chán ghét. Duy chỉ có Công chúa, mới khiến nô tài muốn trầm luân.”
Vụ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy lời nói của một người có thể khiến nàng giống như đang đu dây, chốc lát nàng còn ở dưới đất chốc lát đã bay lên không trung.
Nàng chỉ có thể thở gấp, cánh tay đột nhiên truyền đến cơn đau, là Tạ Vụ Hành đang dùng răng ma sát bàn tay nàng.
“Như thế nào hôn cũng không đủ... Chỗ nào cũng thơm, nô tài hận không thể đi vào thân thể công chúa, nếm thử một phen.” Âm thanh khàn khàn truyền ra từ cổ họng, phóng túng, nhưng lại rất thành kính.
Loại cảm giác ẩn nhẫn cùng cuồng si kia kết hợp cùng một chỗ, kích thích hôn hấp Vụ Nguyệt trở nên lộn xộn, trái tim nàng đập loạn.
“Giống như Công chúa, nếu có người nào khác thân mật với Công chúa, nô tài chỉ sợ sẽ nổi điên...”
Giết hắn!
Hai chữ cuối cùng hắn không nói ra, chỉ thoáng dùng sức cắn ngón tay Vụ Nguyệt.
“A~~” Không biết là bị cắn đau hay do sự run rẩy từ đầu quả tim, khiến Vụ Nguyệt tràn ra tiếng ngâm nhẹ giữa môi răng.
Trăm lần nghĩ ngợi không bằng một lần thẳng thắn.
Tạ Vụ Hành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vụ Nguyệt, tiểu công chúa chưa kịp né tránh ánh mắt hắn đã bị bắt lại, “Thừa nhận thích nô tài... khó như vậy sao?”
Hắn đã biết, hắn đã nhìn ra, phản ứng đầu tiên của Vụ Nguyệt chính là không thể gạt được hắn.
Không thể gạt được hắn cũng không thể gạt được chính mình.
Tạ Vụ Hành không chỉ từng bước ép sát mà tay hắn còn vòng qua sau gáy Vụ Nguyệt, nâng đầu Vụ Nguyệt lên, khiến nàng không còn chỗ dựa chỉ có thể bám chặt lấy hắn, nhìn một mình hắn.
Vụ Nguyệt đã sớm rối loạn, hơi thở gấp gáp, bàn tay nắm chặt vạt áo Tạ Vụ Hành căng chặt đến mức trắng bệch.
Tạ Vụ Hành cuối cùng cũng ôn nhu hơn một chút, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Vụ Nguyệt, để tiểu công chúa nhu nhược đáng thương tựa đầu vào ngực mình: “Công chúa không cần hoài nghi trái tim của nô tài, nó chỉ vì Công chúa mà đập, cũng vĩnh viễn trung thành với Công chúa. Công chúa cũng không cần sợ ánh mắt của người khác, nô tài nhất định sẽ trèo lên trên, ai dám nói cái gì.”
Hắn khẽ lẩm bẩm, tim của hắn vì nàng mà đập, nhưng một khắc này, Vụ Nguyệt cảm thấy là tim của mình đập loạn không ngừng mới đúng.
Phòng tuyến của nàng đã sụp đổ không còn mảnh vụn, mở miệng lại không biết nói thế nào, “Nhưng...”
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn nàng, “Trừ phi Công chúa ghét bỏ nô tài là hoạn quan.”
Tạ Vụ Hành cũng không biết mình bị làm sao, cứ phải trêu chọc nàng.
Hắn chỉ biết, vô luận Công chúa là gì hắn vẫn si mê nàng như vậy, vì thế, hắn cũng muốn tiểu Công chúa đối với hắn như vậy.
Cảm giác người trong lòng đột nhiên cứng đờ, trong lời nói của Tạ Vụ Hành ẩn ý: “Nô tài không trọn vẹn, Công chúa còn muốn không?”
Vụ Nguyệt cứng đờ người không phải vì ghét bỏ hắn, mà là xấu hổ, nàng đã biết rõ hắn là Thái gíam, lại còn động tâm với hắn, thậm chí còn khát khao được hắn chạm vào, còn mơ giấc mộng kia. Nhưng hắn là thái giám, liệu bọn họ có thể giống như thoại bản được không...
Vụ Nguyệt bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, nàng sao có thể nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy, lại còn càng nghĩ càng thái quá, nàng vội vã lắc đầu.
“Công chúa lắc đầu là có ý gì, nô tài không hiểu.” Tạ Vụ Hành nâng mặt nàng lên.
Khổ nỗi nàng lại như con chim cút, đầu chôn trong ngực hắn, khiến hắn không làm cách nào được.
Tiếng nói ồm ồm rầu rĩ vang lên: “Ngươi... ngươi để ta nghĩ đã.”
Nói cũng nói rồi, làm cũng làm rồi, hiện tại Tạ Vụ Hành chỉ muốn một câu trả lời, ngay sau đó, Vụ Nguyệt đã cho hắn lĩnh hội cái gì gọi là cam tâm tình nguyện.
“Ta... ta thừa nhận ta thích chàng.” Thanh âm của Vụ Nguyệt nhẹ đến mức tưởng chừng không nghe thấy, tai nàng nóng muốn hỏng, “Nhưng chàng... để ta nghĩ đã.”
Nghĩ xem làm thế nào nói với Lan ma ma, nghĩ xem ngày sau phải như nào bây giờ.
Từng cơn sóng đánh vào trong lòng hắn, Tạ Vụ Hành nhắm chặt mắt, môi mỏng tràn ý cười, tiểu công chúa thật sự đắn đo hắn.
“Công chúa cứ từ từ nghĩ.”
*
Vụ Nguyệt khổ tâm suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa nghĩ ra nên nói cho Lan ma ma thế nào, dù sao tin này nhất định sẽ khiến ma ma kinh hãi.
Lúc dùng bữa, nàng cắn đũa do dự hồi lâu, quyết định thăm dò: “Ma ma, hôm ấy con đi gặp Phụ hoàng, người nói sẽ chọn phò mã cho con.”
“A?” Lan ma ma vội nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng có nói hướng vào lang quân nhà nào không?”
Vụ Nguyệt lắc đầu: “Ma ma hy vọng tương lai con gả cho người như thế nào?”
Lan ma ma suy đoán ý tứ của Hoàng đế trong lòng, cười nói: “Ma ma không cầu gì cả, chỉ có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với Công chúa là được rồi.”
Chẳng cần đại phú đại quý, chỉ cần một đời bình an, bà đã thấy hài lòng.
Đối xử tốt với nàng? Vậy Tạ Vụ Hành nhất định có thể, hắn sẽ nghe lời nàng, Vụ Nguyệt tính toàn trong lòng khẽ gật đầu. (Con gái tôi chưa gì đã muốn gả cho người ta rồi T.T)
Lan ma ma gắp một đũa món nàng thích ăn bỏ vào chén, trêu ghẹo hỏi: “Công chúa có vừa ý lang quân nào chưa?”
Bà cưng chiều nhìn Vụ Nguyệt: “Nói mới nhớ, tiểu công chúa của ma ma lớn rồi.”
“Nếu có một người đối xử tốt với con, bộ dáng cũng tốt, cũng rất có bản lĩnh, chỉ là... có một chút xíu khuyết điểm...” Vụ Nguyệt nắm chặt ngón tay, tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ, “Người như vậy, ma ma cảm thấy thế nào?”
Lan ma ma vốn chỉ muốn nói đùa, ở trong mắt bà, Vụ Nguyệt vẫn là một đứa trẻ, đối với chuyện nhi nữ tình trường vẫn là dốt đặc cán mai, lại không ngờ Vụ Nguyệt chững chạc hỏi bà như vậy.
“Công chúa thật sự có người trong lòng?”
Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Lan ma ma, Vụ Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, vạn nhất có người nào như thế, cái gì cũng tốt chỉ là có chút khuyết điểm, vậy phải làm sao bây giờ.”
Lan ma ma biết Vụ Nguyệt hầu hết vẫn rất nhu thuận, nhưng thỉnh thoảng sẽ có lúc nghịch ngơm, không ít lần ham chơi, đây cũng không phải chuyện nhỏ, bà cố ý hỏi: “Công chúa nói khuyết điểm, là khuyết điểm như thế nào.”
Vụ Nguyệt đảo mắt, giấu đầu hở đuôi gắp một miếng thịt vào miệng, mơ hồ nói không rõ: “Tuỳ tiện hỏi thôi, sao con biết được.”
Lan ma ma nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, nếu Vụ Nguyệt đã hỏi, bà cũng nghĩ kĩ một chút, một lát sau đáp: “Nếu đã có khuyết điểm cũng không tốt, nhưng mà làm gì có ai thập toàn thập mỹ, còn phải xem là khuyến điểm gì, nếu chỉ là vài cái thói quen nhỏ, cũng không tính là chuyện lớn.”
Vụ Nguyệt nghe vậy thì vẻ mặt nàng có chút suy sụp, hắn chỉ hơi thiếu hụt, nhưng thứ bị thiếu lại rất lớn.
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
***
Vụ Nguyệt bên này đang không biết nói với Lan ma ma như nào, bên kia lại sợ Tạ Vụ Hành truy vấn mình, nhất thời phiền muộn vô cùng. Nhưng may mà Thuận Ý đến truyền lời, nói Tạ Vụ Hành có việc phải xuất cung mấy ngày, nàng mới có thêm thời gian suy nghĩ.
Chỉ là nghĩ mãi vẫn chưa có biện pháp nào.
Lúc Hạ Lan Loan đến Chiếu Nguyệt lâu thì thấy Vụ Nguyệt ủ rũ buồn bã nằm trên bàn than thở, thấy Hạ Lan Loan vào cũng chỉ mệt mỏi kêu một tiếng biểu tỷ mà không nói gì thêm.
Hạ Lan Loan vừa nhìn thấy vậy, trong lòng liền đoán ra, nàng ấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Không phải bảo ta chờ xem sao, ta chờ mấy ngày, muội thì hay rồi, ngay cả cái bóng cũng không thấy.”
Vụ Nguyệt không lừa được nàng ấy, cũng không dám cãi lại, nói: “Biểu tỷ, ta thật sự thích Tạ Vụ Hành.”
Mặc dù đã sớm đoán ra nhưng nghe Vụ Nguyệt nói vậy, Hạ Lan Loan vẫn thấy đầu váng mắt hoa, không xác định hỏi lại một lần: “Thật sự?”
Vụ Nguyệt gật gật, “Ta không muốn tìm đối thực cho hắn, cũng không muốn hắn thân mật với người khác.”
Hạ Lan Loan nâng tay xoa ngực, cũng không biết là trấn an muội muội hay trấn an chính mình, ra vẻ thoái mái nói: “Thích thì thích thôi, các muội cũng xem như lưỡng tình tuơng duyệt (hai bên đều có tình cảm).”
Vụ Nguyệt nghiêng đầu, gối má lên cánh tay, “Hiện tại ta không biết nói gì với Lan ma ma, nếu ma ma biết ta thích thái giám nhất định sẽ bị hù chết.”
Vụ Nguyệt nức nở.
Hạ Lan Loan còn tưởng Vụ Nguyệt sợ hãi Hoàng Thượng, Thái hậu biết, dù sao chuyện như vậy ảnh hưởng không nhỏ đến mặt mũi Hoàng gia.
Vụ Nguyệt lắc đầu: “Đừng để họ biết là được.”
Nàng còn nghĩ qua, ở bên ngoài có thể để Tạ Vụ Hành lần nữa trở lại làm thái giám bên cạnh mình, ở trong cung nàng.
“Vậy muội cũng đừng để Lan ma ma biết là được.”
“Không giống nhau mà.” Vụ Nguyệt chỉ nói câu này, xong lại không tiếp tục nữa.
Ngày đó Tạ Vụ Hành nói sai rồi, nàng mới không thèm để ý ánh mắt của người khác, từ nhỏ đến lớn, có ánh mắt gì nàng chưa từng thấy qua, nàng đã sớm học được rằng chỉ để ý những người nàng để ý mà thôi.
Hạ Lan Loan thấy Vụ Nguyệt cũng không quan trọng này nọ, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều: “Muội bây giờ phiền não nhất chuyện hắn là thái giám sao? Sớm mấy hôm tìm ta liền không cần phiền nữa rồi.”
Vụ Nguyệt quay sang nhìn nàng, cho rằng biểu tỷ lại có chủ ý gì, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ không tin, chỉ vì kế sách của biểu tỷ mà càng ngày càng không đúng.
Hạ Lan Loan hừ một tiếng, đưa tay kéo lỗ tai muội muội lại.
Vụ Nguyệt hoài nghi nghiêng người sang. Nghe nàng nói xong, đôi mắt cũng trừng lớn, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Phục dương thuật?”
Hạ Lan Loan đắc ý, từ sớm đã nhìn ra manh mối của hai người họ, nàng đã đi trước một bước thu xếp chu đáo, kết quả lại nghe được dân gian quả thật có lưu truyền một loại thuốc có thể phục dương, làm thứ đã bị cắt đi lại mọc ra một lần nữa.
=))))))))))))))))))))))))))))))
“Thật sự có thể mọc ra?” Vụ Nguyệt cả kinh há hốc miệng.
Nếu hắn không phải thái giám, ma ma khẳng định có thể cho qua, Vụ Nguyệt vội vã hỏi: “Vậy thuốc đâu?”
“Gấp cái gì, ta đã để A Thập ra ngoài cung tìm.” Hạ Lan Loan đắc ý nâng cằm: “Ta sao có thể nhẫn tâm để muội cùng một thái giám ở một chỗ chứ, chẳng nhẽ ngay cả cảm giác Đôn Luân chi nhạc cũng không được trải qua.”
Vụ Nguyệt bị nàng nói đến mức mặt đỏ tai hồng.
Hạ Lan Loan hai tay chống má hỏi: “Cùng thái giám hôn môi, có cảm giác sao ạ, thật sự có nhiều chiêu thức à?”
Chiêu thức... Vụ Nguyệt đảo mắt, chỉ là hôn môi nhưng mỗi lần nàng đều có cảm giác như cá nằm trên thở, vừa khô vừa khát, như thế nào cũng không đủ...
Dừng dừng dừng... Vụ Nguyệt chớp mắt, nàng như thế nào lại thật sự nghe lời biểu tỷ mà nghĩ đến loại chuyện này.
Vụ Nguyệt nâng đôi mắt đỏ ửng, giận dỗi: “Biểu tỷ!”
Hạ Lan Loan thấy nàng đỏ mắt xấu hổ, vội vàng dừng lại, đứng đắn nói: “Chờ tìm được phục dương thuật, lại để hắn giả chết, đổi cái thân phận khác, sau đó muội liền để hắn làm phò mã.”
Hạ Lan Loan càng nói càng cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt, hưng phấn vỗ tay, quay đầu nhìn Vụ Nguyệt: “Muội nói đúng không?”
Vụ Nguyệt trợn tròn đôi mắt sáng long lanh, gật đầu theo, cứ như vậy, không cần Tạ Vụ Hành liều mạng trèo lên nữa, nàng vẫn có thể gả cho hắn.
“Biểu tỷ thật thông minh.”
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Dù sao thì, khi nghe hắn nói như vậy, nàng liền thấy rất tức giận, đợi đến khi phản ứng lại, chính là như bây giờ.
Vụ Nguyệt cuộn tròn đầu ngón tay, nhìn cánh môi Tạ Vụ Hành cùng lòng bàn bàn tay mình, đồng thời run lên.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ chột dạ, âm thanh vừa rồi cũng không hề nhỏ, chắc là hứn không đau đâu nhỉ.
Mà đau thì sao chứ, ai bảo hắn biến thành như vậy, bản thân nàng chưa từng phạt hắn bao giờ, lần này đánh cũng không quá phận.
Vụ Nguyệt qua loa muốn thu tay lại, đột nhiên Tạ Vụ Hành lại nắm lấy cổ tay nàng, “Công chúa tức giận sao?”
Như bị chọc thủng tâm tư, Vụ Nguyệt theo bản năng muốn phản bác lại, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Tạ Vụ Hành, lại không nói nên lời.
Tạ Vụ Hành cũng khôg vội muốn nghe nàng trả lời, như có như không mổ hôn lòng bàn tay của nàng, “Công chúa không thích nô tài, sao lại tức giận, đương nhiên cũng không cần để ý nô tài ở bên cạnh ai, làm chuyện gì.”
Lời vừa dứt, phần thịt mềm trong lòng bàn tay nàng liền bị hắn ngậm trên môi, thở ra từng đợt khí nóng, âm thanh không lạnh không nóng ghé vào tai nàng, trong lòng nàng vẫn là không nguyện ý, không phải kháng cự cái hôn của hắn mà là kháng cự lời hắn nói.
Rõ ràng trước đây còn thu xếp tìm đối thực cho hắn, khi đó nàng còn chút cảm xúc không tình nguyện không nói rõ, nhưng lại không giống như vây giờ.
Hiện tại, nàng một chút cũng không muốn.
Ý thức được điều này, Vụ Nguyệt liền thấy mọi chuyện trở nên tệ quá.
Tạ Vụ Hành lẩm bẩm bên tai nàng: “Bất luận là ai, được nô tài để ý, ở bên cạnh nô tài, nô tài đều chỉ thấy chán ghét. Duy chỉ có Công chúa, mới khiến nô tài muốn trầm luân.”
Vụ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy lời nói của một người có thể khiến nàng giống như đang đu dây, chốc lát nàng còn ở dưới đất chốc lát đã bay lên không trung.
Nàng chỉ có thể thở gấp, cánh tay đột nhiên truyền đến cơn đau, là Tạ Vụ Hành đang dùng răng ma sát bàn tay nàng.
“Như thế nào hôn cũng không đủ... Chỗ nào cũng thơm, nô tài hận không thể đi vào thân thể công chúa, nếm thử một phen.” Âm thanh khàn khàn truyền ra từ cổ họng, phóng túng, nhưng lại rất thành kính.
Loại cảm giác ẩn nhẫn cùng cuồng si kia kết hợp cùng một chỗ, kích thích hôn hấp Vụ Nguyệt trở nên lộn xộn, trái tim nàng đập loạn.
“Giống như Công chúa, nếu có người nào khác thân mật với Công chúa, nô tài chỉ sợ sẽ nổi điên...”
Giết hắn!
Hai chữ cuối cùng hắn không nói ra, chỉ thoáng dùng sức cắn ngón tay Vụ Nguyệt.
“A~~” Không biết là bị cắn đau hay do sự run rẩy từ đầu quả tim, khiến Vụ Nguyệt tràn ra tiếng ngâm nhẹ giữa môi răng.
Trăm lần nghĩ ngợi không bằng một lần thẳng thắn.
Tạ Vụ Hành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vụ Nguyệt, tiểu công chúa chưa kịp né tránh ánh mắt hắn đã bị bắt lại, “Thừa nhận thích nô tài... khó như vậy sao?”
Hắn đã biết, hắn đã nhìn ra, phản ứng đầu tiên của Vụ Nguyệt chính là không thể gạt được hắn.
Không thể gạt được hắn cũng không thể gạt được chính mình.
Tạ Vụ Hành không chỉ từng bước ép sát mà tay hắn còn vòng qua sau gáy Vụ Nguyệt, nâng đầu Vụ Nguyệt lên, khiến nàng không còn chỗ dựa chỉ có thể bám chặt lấy hắn, nhìn một mình hắn.
Vụ Nguyệt đã sớm rối loạn, hơi thở gấp gáp, bàn tay nắm chặt vạt áo Tạ Vụ Hành căng chặt đến mức trắng bệch.
Tạ Vụ Hành cuối cùng cũng ôn nhu hơn một chút, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Vụ Nguyệt, để tiểu công chúa nhu nhược đáng thương tựa đầu vào ngực mình: “Công chúa không cần hoài nghi trái tim của nô tài, nó chỉ vì Công chúa mà đập, cũng vĩnh viễn trung thành với Công chúa. Công chúa cũng không cần sợ ánh mắt của người khác, nô tài nhất định sẽ trèo lên trên, ai dám nói cái gì.”
Hắn khẽ lẩm bẩm, tim của hắn vì nàng mà đập, nhưng một khắc này, Vụ Nguyệt cảm thấy là tim của mình đập loạn không ngừng mới đúng.
Phòng tuyến của nàng đã sụp đổ không còn mảnh vụn, mở miệng lại không biết nói thế nào, “Nhưng...”
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn nàng, “Trừ phi Công chúa ghét bỏ nô tài là hoạn quan.”
Tạ Vụ Hành cũng không biết mình bị làm sao, cứ phải trêu chọc nàng.
Hắn chỉ biết, vô luận Công chúa là gì hắn vẫn si mê nàng như vậy, vì thế, hắn cũng muốn tiểu Công chúa đối với hắn như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác người trong lòng đột nhiên cứng đờ, trong lời nói của Tạ Vụ Hành ẩn ý: “Nô tài không trọn vẹn, Công chúa còn muốn không?”
Vụ Nguyệt cứng đờ người không phải vì ghét bỏ hắn, mà là xấu hổ, nàng đã biết rõ hắn là Thái gíam, lại còn động tâm với hắn, thậm chí còn khát khao được hắn chạm vào, còn mơ giấc mộng kia. Nhưng hắn là thái giám, liệu bọn họ có thể giống như thoại bản được không...
Vụ Nguyệt bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, nàng sao có thể nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy, lại còn càng nghĩ càng thái quá, nàng vội vã lắc đầu.
“Công chúa lắc đầu là có ý gì, nô tài không hiểu.” Tạ Vụ Hành nâng mặt nàng lên.
Khổ nỗi nàng lại như con chim cút, đầu chôn trong ngực hắn, khiến hắn không làm cách nào được.
Tiếng nói ồm ồm rầu rĩ vang lên: “Ngươi... ngươi để ta nghĩ đã.”
Nói cũng nói rồi, làm cũng làm rồi, hiện tại Tạ Vụ Hành chỉ muốn một câu trả lời, ngay sau đó, Vụ Nguyệt đã cho hắn lĩnh hội cái gì gọi là cam tâm tình nguyện.
“Ta... ta thừa nhận ta thích chàng.” Thanh âm của Vụ Nguyệt nhẹ đến mức tưởng chừng không nghe thấy, tai nàng nóng muốn hỏng, “Nhưng chàng... để ta nghĩ đã.”
Nghĩ xem làm thế nào nói với Lan ma ma, nghĩ xem ngày sau phải như nào bây giờ.
Từng cơn sóng đánh vào trong lòng hắn, Tạ Vụ Hành nhắm chặt mắt, môi mỏng tràn ý cười, tiểu công chúa thật sự đắn đo hắn.
“Công chúa cứ từ từ nghĩ.”
*
Vụ Nguyệt khổ tâm suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa nghĩ ra nên nói cho Lan ma ma thế nào, dù sao tin này nhất định sẽ khiến ma ma kinh hãi.
Lúc dùng bữa, nàng cắn đũa do dự hồi lâu, quyết định thăm dò: “Ma ma, hôm ấy con đi gặp Phụ hoàng, người nói sẽ chọn phò mã cho con.”
“A?” Lan ma ma vội nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng có nói hướng vào lang quân nhà nào không?”
Vụ Nguyệt lắc đầu: “Ma ma hy vọng tương lai con gả cho người như thế nào?”
Lan ma ma suy đoán ý tứ của Hoàng đế trong lòng, cười nói: “Ma ma không cầu gì cả, chỉ có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với Công chúa là được rồi.”
Chẳng cần đại phú đại quý, chỉ cần một đời bình an, bà đã thấy hài lòng.
Đối xử tốt với nàng? Vậy Tạ Vụ Hành nhất định có thể, hắn sẽ nghe lời nàng, Vụ Nguyệt tính toàn trong lòng khẽ gật đầu. (Con gái tôi chưa gì đã muốn gả cho người ta rồi T.T)
Lan ma ma gắp một đũa món nàng thích ăn bỏ vào chén, trêu ghẹo hỏi: “Công chúa có vừa ý lang quân nào chưa?”
Bà cưng chiều nhìn Vụ Nguyệt: “Nói mới nhớ, tiểu công chúa của ma ma lớn rồi.”
“Nếu có một người đối xử tốt với con, bộ dáng cũng tốt, cũng rất có bản lĩnh, chỉ là... có một chút xíu khuyết điểm...” Vụ Nguyệt nắm chặt ngón tay, tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ, “Người như vậy, ma ma cảm thấy thế nào?”
Lan ma ma vốn chỉ muốn nói đùa, ở trong mắt bà, Vụ Nguyệt vẫn là một đứa trẻ, đối với chuyện nhi nữ tình trường vẫn là dốt đặc cán mai, lại không ngờ Vụ Nguyệt chững chạc hỏi bà như vậy.
“Công chúa thật sự có người trong lòng?”
Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Lan ma ma, Vụ Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, vạn nhất có người nào như thế, cái gì cũng tốt chỉ là có chút khuyết điểm, vậy phải làm sao bây giờ.”
Lan ma ma biết Vụ Nguyệt hầu hết vẫn rất nhu thuận, nhưng thỉnh thoảng sẽ có lúc nghịch ngơm, không ít lần ham chơi, đây cũng không phải chuyện nhỏ, bà cố ý hỏi: “Công chúa nói khuyết điểm, là khuyết điểm như thế nào.”
Vụ Nguyệt đảo mắt, giấu đầu hở đuôi gắp một miếng thịt vào miệng, mơ hồ nói không rõ: “Tuỳ tiện hỏi thôi, sao con biết được.”
Lan ma ma nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, nếu Vụ Nguyệt đã hỏi, bà cũng nghĩ kĩ một chút, một lát sau đáp: “Nếu đã có khuyết điểm cũng không tốt, nhưng mà làm gì có ai thập toàn thập mỹ, còn phải xem là khuyến điểm gì, nếu chỉ là vài cái thói quen nhỏ, cũng không tính là chuyện lớn.”
Vụ Nguyệt nghe vậy thì vẻ mặt nàng có chút suy sụp, hắn chỉ hơi thiếu hụt, nhưng thứ bị thiếu lại rất lớn.
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
***
Vụ Nguyệt bên này đang không biết nói với Lan ma ma như nào, bên kia lại sợ Tạ Vụ Hành truy vấn mình, nhất thời phiền muộn vô cùng. Nhưng may mà Thuận Ý đến truyền lời, nói Tạ Vụ Hành có việc phải xuất cung mấy ngày, nàng mới có thêm thời gian suy nghĩ.
Chỉ là nghĩ mãi vẫn chưa có biện pháp nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Hạ Lan Loan đến Chiếu Nguyệt lâu thì thấy Vụ Nguyệt ủ rũ buồn bã nằm trên bàn than thở, thấy Hạ Lan Loan vào cũng chỉ mệt mỏi kêu một tiếng biểu tỷ mà không nói gì thêm.
Hạ Lan Loan vừa nhìn thấy vậy, trong lòng liền đoán ra, nàng ấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Không phải bảo ta chờ xem sao, ta chờ mấy ngày, muội thì hay rồi, ngay cả cái bóng cũng không thấy.”
Vụ Nguyệt không lừa được nàng ấy, cũng không dám cãi lại, nói: “Biểu tỷ, ta thật sự thích Tạ Vụ Hành.”
Mặc dù đã sớm đoán ra nhưng nghe Vụ Nguyệt nói vậy, Hạ Lan Loan vẫn thấy đầu váng mắt hoa, không xác định hỏi lại một lần: “Thật sự?”
Vụ Nguyệt gật gật, “Ta không muốn tìm đối thực cho hắn, cũng không muốn hắn thân mật với người khác.”
Hạ Lan Loan nâng tay xoa ngực, cũng không biết là trấn an muội muội hay trấn an chính mình, ra vẻ thoái mái nói: “Thích thì thích thôi, các muội cũng xem như lưỡng tình tuơng duyệt (hai bên đều có tình cảm).”
Vụ Nguyệt nghiêng đầu, gối má lên cánh tay, “Hiện tại ta không biết nói gì với Lan ma ma, nếu ma ma biết ta thích thái giám nhất định sẽ bị hù chết.”
Vụ Nguyệt nức nở.
Hạ Lan Loan còn tưởng Vụ Nguyệt sợ hãi Hoàng Thượng, Thái hậu biết, dù sao chuyện như vậy ảnh hưởng không nhỏ đến mặt mũi Hoàng gia.
Vụ Nguyệt lắc đầu: “Đừng để họ biết là được.”
Nàng còn nghĩ qua, ở bên ngoài có thể để Tạ Vụ Hành lần nữa trở lại làm thái giám bên cạnh mình, ở trong cung nàng.
“Vậy muội cũng đừng để Lan ma ma biết là được.”
“Không giống nhau mà.” Vụ Nguyệt chỉ nói câu này, xong lại không tiếp tục nữa.
Ngày đó Tạ Vụ Hành nói sai rồi, nàng mới không thèm để ý ánh mắt của người khác, từ nhỏ đến lớn, có ánh mắt gì nàng chưa từng thấy qua, nàng đã sớm học được rằng chỉ để ý những người nàng để ý mà thôi.
Hạ Lan Loan thấy Vụ Nguyệt cũng không quan trọng này nọ, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều: “Muội bây giờ phiền não nhất chuyện hắn là thái giám sao? Sớm mấy hôm tìm ta liền không cần phiền nữa rồi.”
Vụ Nguyệt quay sang nhìn nàng, cho rằng biểu tỷ lại có chủ ý gì, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ không tin, chỉ vì kế sách của biểu tỷ mà càng ngày càng không đúng.
Hạ Lan Loan hừ một tiếng, đưa tay kéo lỗ tai muội muội lại.
Vụ Nguyệt hoài nghi nghiêng người sang. Nghe nàng nói xong, đôi mắt cũng trừng lớn, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Phục dương thuật?”
Hạ Lan Loan đắc ý, từ sớm đã nhìn ra manh mối của hai người họ, nàng đã đi trước một bước thu xếp chu đáo, kết quả lại nghe được dân gian quả thật có lưu truyền một loại thuốc có thể phục dương, làm thứ đã bị cắt đi lại mọc ra một lần nữa.
=))))))))))))))))))))))))))))))
“Thật sự có thể mọc ra?” Vụ Nguyệt cả kinh há hốc miệng.
Nếu hắn không phải thái giám, ma ma khẳng định có thể cho qua, Vụ Nguyệt vội vã hỏi: “Vậy thuốc đâu?”
“Gấp cái gì, ta đã để A Thập ra ngoài cung tìm.” Hạ Lan Loan đắc ý nâng cằm: “Ta sao có thể nhẫn tâm để muội cùng một thái giám ở một chỗ chứ, chẳng nhẽ ngay cả cảm giác Đôn Luân chi nhạc cũng không được trải qua.”
Vụ Nguyệt bị nàng nói đến mức mặt đỏ tai hồng.
Hạ Lan Loan hai tay chống má hỏi: “Cùng thái giám hôn môi, có cảm giác sao ạ, thật sự có nhiều chiêu thức à?”
Chiêu thức... Vụ Nguyệt đảo mắt, chỉ là hôn môi nhưng mỗi lần nàng đều có cảm giác như cá nằm trên thở, vừa khô vừa khát, như thế nào cũng không đủ...
Dừng dừng dừng... Vụ Nguyệt chớp mắt, nàng như thế nào lại thật sự nghe lời biểu tỷ mà nghĩ đến loại chuyện này.
Vụ Nguyệt nâng đôi mắt đỏ ửng, giận dỗi: “Biểu tỷ!”
Hạ Lan Loan thấy nàng đỏ mắt xấu hổ, vội vàng dừng lại, đứng đắn nói: “Chờ tìm được phục dương thuật, lại để hắn giả chết, đổi cái thân phận khác, sau đó muội liền để hắn làm phò mã.”
Hạ Lan Loan càng nói càng cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt, hưng phấn vỗ tay, quay đầu nhìn Vụ Nguyệt: “Muội nói đúng không?”
Vụ Nguyệt trợn tròn đôi mắt sáng long lanh, gật đầu theo, cứ như vậy, không cần Tạ Vụ Hành liều mạng trèo lên nữa, nàng vẫn có thể gả cho hắn.
“Biểu tỷ thật thông minh.”
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro