Lần đầu
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Vụ Nguyệt ngơ ngẩn nhìn vết máu trên váy mình, chính nàng cũng bất ngờ. Nàng nâng mắt thẫn thờ nhìn Tạ Vụ Hành, “Ta... không biết.”
Tiếng nói líu lo mang theo nức nở bật thốt ra từ cổ họng. Bất chợt Vụ Nguyệt cảm giác bên dưới có một luồng nhiệt trào ra, nàng vội vàng túm khép chân lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bất giác nhận ra sao lại có máu.
Trước đây ma ma từng nói nàng nghe về kinh nguyệt của nữ nhân, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ lần đầu của nàng tới đột ngột như vậy, còn làm bẩn váy.
thấy Tạ Vụ Hành vẫn cầm váy mình, lòng bàn tay hắn còn chạm vào vết máu trên đó, vệt đỏ từ váy thấm vào tay hắn, Vụ Nguyệt thấy thẹn vô cùng, nàng đỏ mặt, giật váy khỏi tay hắn, giấu đầu lòi đuôi cố lau đi, ấp úng nói: “Ta không sao.”
Trong lúc nói chuyện, nàng cảm giác được hai bên đùi đều ướt át, vừa quẫn bách vừa hoảng loạn, không biết phải làm sao lại nức nở khóc, ôm đầu gối ngồi xuống một góc, nhưng lời nói ra miệng vẫn rất kiên cường: “Ta thật sự không sao.”
Ánh mắt Vụ Nguyệt trốn tránh, bộ dạng kinh hoảng làm Tạ Vụ Hành càng thêm xác định phỏng đoán của mình, thái dương hai bên giật nảy lên, lệ khí bao phủ toàn thân.
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm vết máu trên váy nàng, đuôi mắt đỏ ửng, sát khí toả ra bốn phía, hắn quả thật nên giết Tiêu Diễn.
Mà chính hắn cũng là đầu sỏ đáng tội nhất, hắn tự cho rằng có thể tính toán không sai, Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại, ngực hắn phập phồng như kìm nén dã thú.
Thấy hắn như vậy, Vụ Nguyệt bất an, nhỏ giọng gọi: “Tạ Vụ Hành.”
Tạ Vụ Hành hít mấy hơi thật sau, mới áp được lệ khí xuống không làm tiểu công chúa sợ, hắn muốn cười nhưng cười nổi.
Hắn đi qua ngồi xổm trước mặt Vụ Nguyệt, đưa tay vén lọn tóc loà xoà ra sau tai nàng. Giọng nói lạnh nhạt cất lên, “Ừ, không sao hết.”
Ánh mắt thâm trầm ẩn chứa hàn băng đầy nguy hiểm, hắn sẽ giết hết bọn họ, từng người một, không tha cho bất kì ai.
Bên ngoài sơn động bất giác có tiếng bước chân truyền đến, hẳn là mấy tên cấm quân quay lại tìm hắn.
Hắn không muốn ai nhìn thấy tiểu công chúa cả, mặc kệ tất cả những mưu tính dơ bẩn kia, cũng đều vứt sang một bên.
Tạ Vụ Hành duỗi tay vòng qua đầu gối nàng, bế Vụ Nguyệt lên.
động tác của hắn quá nhanh, Vụ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã lơ lửng trên không, cảm giác không trọng lực làm nàng bất giác ôm cổ Tạ Vụ Hành, thất thanh kêu: “Ngươi làm gì vậy?!”
Tạ Vụ Hành không đáp, ôm nàng ra khỏi sơn động, đi ngược lại phương hướng của cấm quân.
Vụ Nguyệt gấp gáp, hắn đang bị trọng thương, sao còn dám ôm nàng, không cần tay nữa sao. Nàng sợ giãy giụa sẽ động vào vết thương nên toàn thân đều cứng đờ, nôn nóng nói: “Ngươi mau thả ta xuống.”
Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn nàng, cố gắng mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành: “Công chúa đừng sợ, ta mang người trở về.”
Vụ Nguyệt bất chấp cái gì gọi là thẹn thùng xấu hổ, vội vàng nói: “Chỉ là... ta chỉ là kinh nguyệt đến, không phải không tự đi được.”
Tạ Vụ Hành dừng bước, cứng đờ cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen trừng lớn, thanh âm cũng trầm thấp: “Kinh nguyệt?”
Vụ Nguyệt loé mắt, gương mặt cũng đỏ lên, không được tự nhiên gật đầu.
Tạ Vụ Hành đảo lưỡi, bất giác cảm nhận được mùi máu tươi trong khoang miệng, trái tim hắn hồi phục nảy lên.
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đá chân, làn da khẽ cọ vào cánh tay hắn làm nàng co rúm lại, tay đang ôm cổ Tạ Vụ Hành cũng chặt hơn.
Nhưng nhớ tới việc hắn đang bị thương liền thả lỏng ra, “Còn không mau thả ta xuống, ngươi không cần tay nữa sao?”
Tạ Vụ Hành nghe lời chậm rãi thả nàng xuống, “Ngươi tưởng ta bị thương à?”
Vụ Nguyệt hỏi lại. Tạ Vụ Hành nhắm mắt, tất thảy lệ khí đều nhanh chóng tan đi.
Cấm quân vào trong sơn động không thấy người cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vụ Nguyệt còn đang bực bội đường nói khó đi, hai người phải trở về như nào thì thấy có ánh đuốc ở đằng xa, nàng vui mừng, hô to: “Ở đây!”
Tạ Vụ Hành không quay đầu lại, nhanh chóng cởi áo ngoài khoác lên vai nàng.
“Sao ngươi lại cởi áo cho ta.” Trong núi gió lạnh thấu xương, hắn còn đang bị thương, Vụ Nguyệt duỗi tay muốn trả lại áo cho hắn.
“Mặc vào.” Tạ Vụ Hành nhẹ giọng nói, kiên trì khoác áo cho nàng, tầm mắt nhìn về làn váy dưới thân.
Vụ Nguyệt nhìn theo, nhận ra phía sau của nàng hỗn độn không thể nhìn, đúng là cần che đi.
“Ai đang ở phía trước?” Cấm quân nhanh chóng chạy tới.
Tạ Vụ Hành tiêu hao quá nhiều thể lực, thân thể không trụ được nữa, ngất đi.
Vụ Nguyệt kinh hoảng, vội vàng đỡ lấy hắn, hét về phía sau: “Mau tới đây!”
*
Thích khách xuất hiện làm ai náy đều hoảng sợ, yến tiệc cũng kết thúc sớm hơn lệ thường, để lại sự hỗn độn, cấm quân thì cầm kiếm tuần tra khắp nơi.
Xuân Đào cùng Hạ Hà chờ mãi ở ngoài doanh trướng mà chưa thấy bóng dáng Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành. Sắc mặt hai người đều khó coi vô cùng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, các nàng là cung nữ hầu hạ trực tiếp nhất định không tránh được liên can!
Mong mỏi mãi, rốt cuộc thấy thân ảnh của Vụ Nguyệt xuất hiện ở trước doanh địa, Xuân Đào thở ra một hơi, trước dặn Hạ Hà đi chuẩn bị nước xong mới chạy tới đỡ công chúa.
“Công chúa trở lại rồi!”
Đi đằng sau Vụ Nguyệt, Xuân Đào phát hiện tấm áo nàng khoác bên ngoài dính đầy máu, nàng ta sợ hãi hét lên.
Vụ Nguyệt vội vàng nhìn qua: “Còn không mau đỡ hắn vào.”
Tạ Vụ Hành bất tỉnh được cấm quân đữo, trên mặt tái nhợt còn có nhiều vết bẩn đen, áo trong vốn màu trắng giờ đã bị nhuộm đỏ, Xuân Đào giờ mới nhận ra Vụ Nguyệt khoác áo của Tạ Vụ Hành.
Chỉ cần không phải là công chúa bị thương thì tốt rồi, Xuân Đào ổn định tinh thần, tiến lên đỡ hắn.
Vất vả mãi mới đem được người vào trong doanh trướng, Xuân Đào chưa kịp hỏi gì đã nghe Vụ Nguyệt phân phó: “Đi thỉnh thái y, mau lên!”
Nàng ta khẽ cắn môi chạy đi.
Vụ Nguyệt không rảnh để ý đến các nàng, ngồi xổm bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành, nàng không dám chạm vào vết thương trên tay hắn, chỉ cẩn thận dùng tay áo lau bớt vết máu trên mặt.
“Ngươi cố gắng chống đỡ, thái y sắp tới rồi!” Vụ Nguyệt nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tạ Vụ Hành, nàng không nhịn được, nước mắt đã đong đầy bờ mi. Nàng cố gắng hít sâu mấy cái, nỗ lực kiềm chế tâm trạng.
Tạ Vụ Hành nghe được tiếng thở của tiểu công chúa, hắn thấy tâm cũng bình ổn lại.
“Đừng sợ.” Tiểu công chúa run rẩy cất tiếng trong tiếng khóc nức nở.
Nói với hắn cũng như nói với chính mình.
Xuân Đào vẫn nhớ lần va chạm trước với Tạ Vụ Hành nên cố ý muốn hắn chịu khổ, nàng ta đi tới đi lui, qua hơn nửa khắc mới dẫn thái y đến.
“Công chúa, thái y tới rồi.”
Vụ Nguyệt ngay lập tức đứng dậy, nhường vị trí, đôi mắt vẫn không rời khỏi Tạ Vụ Hành, “Mời thái y chữa trị cho hắn.”
“Dạ.”
Thái y hơi khom người tiến lên một bước, hắn xem qua tình hình của Tạ Vụ Hành, lấy cây kéo cắt bỏ phần tay áp của hắn, vết thương đã không còn chảy máu lộ ra trước mắt, bên trên là từng vệt máu khô trông đến là sợ.
Nghe thái y dặn dò Xuân Đào múc nước rửa vết thương cho Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt mới mở hé mắt ra nhìn.
Toàn bộ phần tay áo đã được cắt bỏ, thương thế so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, miệng vết thương dài khoảng ba tấc từ đằng trước vắt qua sau, máu ứ đọng từng khối làm người ta kinh hoảng.
Sắc mặt Vụ Nguyệt trắng bệch, thất thố không biết làm gì, thấy thái y đang dùng khăn chà sát miệng vết thương liền run rẩy dặn dò: “Nhẹ chút...”
Thái y băng bó xong, lại kê thêm một đơn thuốc, nói với Vụ Nguyệt: “Công chúa không cần quá lo lắng, vết thương tuy sâu nhưng không chạm đến kinh mạch, chỉ là...”
Vụ Nguyệt chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại hoảng hốt, nước mắt lưng tròng vội hỏi: “Chỉ là gì?”
Thái ý như đang tìm từ thích hơn: “Hắn mất quá nhiều máu, nếu không chăm sóc tốt e là vết thương sẽ bị viêm loét, đến lúc đó sẽ khó xử lý.”
“Ta nhất định sẽ chăm sóc hắn.” Vụ Nguyệt hứa hẹn, đôi mắt mong chờ nhìn về phía Tạ Vụ Hành, “Hắn sẽ khoẻ lại chứ?”
Hắn từng gặp nhiều chủ tử đối xử tốt với hạ nhân nhưng coi trọng một tên hoạn quan như vị Ngũ công chúa này quả thật hiếm thấy vô cùng.
Thái y gật đầu: “Thần nhất định tận tâm chữa trị.”
“Bao lâu hắn mới tỉnh lại?”
“Sau khi uống thuốc thì ngày mai là có thể tỉnh.”
tảng đá lớn trong lòng Vụ Nguyệt cuối cùng cũng có thể đặt xuống, “Làm phiền thái y rồi.”
Nàng xoay người định gọi Xuân Đào tiễn thái y thì lại nghe hắn nói: “Không biết công chúa có bị thương không, thần xin được chẩn trị cho người.”
Vụ Nguyệt vẫn bận tâm tình hình của Tạ Vụ Hành, thất thần lắc đầu: “Ta không sao.”
Vụ Nguyệt vẫn khoác áo ngoài đầy máu của Tạ Vụ Hành, làn váy bị bụi gai làm rách vài chỗ, tóc mai rối loạn, trên mặt loang lổ vệt nước, trông đến là chật vật.
Thái y vẫn cẩn thận nói: “Sắc mặt công chúa không tốt, vẫn nên để vi thần xem qua một chút ạ.”
Thái y đã nói đến như vậy Vụ Nguyệt cũng đành gật đầu, nàng ngồi xuống cạnh bàn, đưa cổ tay ra để hắn bắt mạch.
Lúc này tiểu công chúa mới chú ý thái y này có chút quen thuộc, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, một lát liền nhớ ra: “Ngươi là người lần trước tới chữa bệnh cho Vân nương nương, họ Trần (1)...”
Vụ Nguyệt nhất thời không nhớ ra tên hắn.
“Trần Linh” Hứa thái y tiếp lời nàng, đồng thời thu tay.
“Đúng rồi.” Vụ Nguyệt thập lòng cảm kích lại cảm tạ lần nữa, “Lần trước nhờ ngươi mà Vân nương nương có thể khỏi bệnh.”
Nàng rất tín nhiệm y thuật của vị Hứa thái y này, lần này nhất định hắn cũng có thể chữa khỏi cho Tạ Vụ Hành.
Trần Linh khiêm tốn đáp, “Trị bệnh cứu người là trách nhiệm của thần.” Dừng một lát hắn lại nói tiếp: “Thần mới vừa bắt mạch, công chúa bị chấn kinh, ngoài ra cũng không có gì đáng ngại, mấy ngày nay thân thể công chúa trong tình trạng đặc thù, cần chú ý không được để bị cảm lạnh, thần sẽ kê thêm chút thuốc, đúng giờ uống là sẽ không sao.”
Vụ Nguyệt yên tâm, lần nữa nói lời cảm tạ, thế nào lại nhớ đến Tiêu Diễn cũng đang bị thương nặng, vội vàng hỏi: “Ngươi có biết hoàng huynh bị thương thế nào không?”
Trần Linh nhíu mày: “Điện hạ ngoại trừ hai cánh tay bị trúng tên nghiêm trọng ngoài ra còn có vô số vết thương nông sâu khắp người, nhưng cũng may không có vết nào trí mạng, hiện tại cấm quân đã hộ tống người về cung chữa trị.”
Vụ Nguyệt lo lắng gật đầu, đứng dậy tiễn Trần Linh ra ngoài.
Xuân Đào vén rèm lên, theo Vụ Nguyệt vào trong trướng, “Công chúa nhất định bị doạ sợ rồi, hay là nô tỳ đi lấy nước, công chúa tắm rửa thay quần áo.”
Nghe vậy, Vụ Nguyệt quả thật cảm thấy cả người đều dính nhớp khó chịu, bộ dạng nàng cũng doạ người, vì thế gật đầu.
Xuân Đào nhìn về phía mép giường: “Vậy nô tỳ nâng hắn về chỗ ở hạ nhân trước.”
Tiểu công chúa nghe vậy thì lo lắng hắn bị thương không thể di chuyển, cũng không yên tâm để hắn trở về kia không ai quản, ở lại đây nàng còn có thể nhìn một chút.
“Cứ để hắn nằm đấy đi.”
Xuân Đào liền trừng mắt liếc người nằm trên giường một cái, công chúa đối xử với hắn quá tốt.
“Nhưng lát nữa công chúa tắm gội, hắn ở lại đây chỉ sợ không ổn lắm.” Nàng ta chưa từ bỏ ý định nói thêm.
Vụ Nguyệt nghe vậy thì cũng chần chừ, nhưng nghĩ lại, khi còn ở Trường Hàn cung, nàng tắm gội vẫn là hắn canh giữ ở bên ngoài đấy thôi. Lần này tuy ở cùng một trướng, nhưng có bình phong chắn, hắn cũng không tính là mạo phạm nàng.
Huống hồ hắn còn đang hôn mê, Vụ Nguyệt vừa nghĩ vừa nhìn về phía người nằm trên giường, ánh mắt lơ đãng lướt qua phần ngực, áo dính máu đã bị cởi bỏ, hiện tại lộ ra nửa thân trên rắn chắc nằm đấy.
Vụ Nguyệt chớp chớp mắt, không dám nhìn vội dời mắt đi.
Trong lòng nàng niệm, hắn là hoạn quan, không cần cố kị chuyện nam nữ khác biệt. Nghĩ vậy liền thúc giục Xuân Đào đi múc nước.
Nước ấm nhanh chóng được đổ đầy thfung tắm, hơi nước lập tức bốc lên tràn ngập căn phòng.
Vụ Nguyệt không quen để Xuân Đào hầu hạ, liền để nàng ta đi ra ngoài, chính mình tự đứng sau bình phong cởi y phục.
Đầu tiên là áo ngoài của Tạ Vụ Hành, sau đó là váy thêu bách điệp... Vụ Nguyệt đem tay vòng ra sau cổ cởi nốt tấm yếm đào, sau đó duỗi tay vắt lên trên bình phong.
Dây áo lướt qua tấm bình phong, vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Tạ Vụ Hành vốn yên lặng nằm trên giường, mí mắt bất giác động đậy.
Toàn thân lạnh lẽo của Vụ Nguyệt ngồi vào thùng nước, ấm áp từ ngón chân truyền đi khắp nơi, nàng không kìm được thở ra một hơi thoả mãn.
Rõ ràng nằm cách một khoảng nhưng Tạ Vụ Hành lại cảm thấy tiếng than của nàng như sát gần bên cạnh, thổi hơi vào tai hắn, ướt át, mềm mại.
Tạ Vụ Hành không dám nghĩ tiếp, bên ngoài chắc đã loạn lắm rồi, thích khách thì không rõ tung tích... Tiểu công chúa vẫn chưa tắm xong.
Tiếng nước bắn tung toé vẫn văng vẳng bên tai làm suy nghĩ của hắn hỗn loạn, Tạ Vụ Hành nhíu chặt mày.
Trước đây hắn cũng từng nghe tiếng tiểu công chúa tắm gội nhưng giờ phút này lại không thể yên lòng được.
Hắn dứa khoát mở mắt, nhìn về phía tấm bình phong, đột nhiên không phòng bị đập vào mắt là một bóng hình mảnh mai yêu kiều lúc ẩn lúc hiện.
Sương mù dày đặc cũng không che được đường cong uyển chuyển trên thân hình của nàng, gò bồng đảo đầy đặn mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng ôm, trườn đến phần mông, Tạ Vụ Hành có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiết ấy, như lúc trước hắn đã từng nhìn qua, nàng mềm mại như được điêu khắc từ khối ngọc dương chỉ (2).
Vụ Nguyệt không dám tắm lâu, chỉ nhanh chóng tẩy sạch vết bẩn trên người liền bước ra khỏi thùng tắm, cũng may khi xuất cung Lan ma ma cũng chuẩn bị cả đồ dùng khi nguyệt sự cho nàng, Vụ Nguyệt trúc trắc mặc vào, sau đó là đến quần áo.
Tạ Vụ Hành chậm rãi nắm chặt tay, thẳng đến khi đầu vai truyền đến đau đớn hắn mới hoàn hồn.
Hắn rời mắt, mặt vô cảm nhìn lên trần trướng, hô hấp hỗn loạn.
Vụ Nguyệt mặc xong quần áo thì đi từ sau bình phong ra, lập tức đến trước giường, Tạ Vụ Hành đã nhắm mắt ngủ tiếp từ lúc nào, hô hấp nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến nàng bất an.
“Bao giờ ngươi mới tỉnh lại?” Nàng cúi đầu, ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng nói.
Tạ Vụ Hành bị thương nặng, ma ma lại không có ở bên cạnh, cảm giác bất lực và cô độc mạnh mẽ đến mức nàng không biết phải làm gì.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lông mi Vụ Nguyệt khẽ run lên, thân thể vô thức co rúm lại, ngón chân giấu dưới váy siết chặt, những cử động nhỏ lộ rõ sự sợ hãi của nàng. Vụ Nguyệt cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tự an ủi mình phải dũng cảm, lúc này nàng chỉ có một mình nên không thể hoảng sợ.
Vụ Nguyệt lấy tay xoa xoa gò má, không cho phép mình nghĩ lung tung nữa.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Vụ Hành, lúc nãy Trần thái y chỉ mới lau sơ qua một lượt cho hắn, trên người hắn bây giờ vẫn còn vết máu khô chưa được lau sạch.
Vụ Nguyệt suy nghĩ một chút, lại đi tới phía sau bình phong, khi quay lại, trên tay đã bê theo một chậu nước.
Tiếng nước trong trẻo như ngọc lại vang lên bên tai hắn, Tạ Vụ Hành còn chưa kịp ý thức được Vụ Nguyệt định làm gì, lồng ngực đã cảm nhận được một tia ấm áp. Hơi thở của hắn chợt ngừng lại.
Vụ Nguyệt cầm chiếc khăn ướt cẩn thận từng chút một lau người cho Tạ Vụ Hành.
Vết máu bị lau đi, lộ ra nước da trắng nõn vốn có của hắn, Vụ Nguyệt mới phát hiện trên người hắn có mấy dấu vết mờ nhạt.
Nàng hơi cau mày nhìn lại gần, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, đó là một vết sẹo.
Đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ lên đó, không dám dùng sức vuốt ve, có lẽ vì đã qua một thời gian dài, vết thương đã mờ đi đến mức không thể nhìn thấy được, trái tim Vụ Nguyệt thắt lại, đoán rằng những vết thương này là do trước đây hắn bị người khác ức hiếp mà lưu lại.
Nàng lau càng chăm chú và cẩn thận, cho đến khi nhìn thấy máu rỉ ra từ tấm vải trắng quấn trên ngực hắn, nàng hoảng sợ đánh rơi chiếc khăn: “Sao lại chảy máu nữa chứ?”
Dưới làn da thuần khiết có một vết ửng đỏ không tự nhiên, Vụ Nguyệt dùng lòng bàn tay ấn vào đó, nóng quá.
Nàng càng hoảng hốt, run giọng nói: “Sao lại phát sốt rồi.”
Tạ Vụ Hành đè nén tâm tình, tiểu công chúa chạm vào người hắn, lôi kéo toàn bộ suy nghĩ của hắn, vết thương đau nhức như có hàng ngàn mũi kim đâm vào nhưng ẩn chứa sau cơn đau đó là cảm giác tê ngứa từ lòng bàn tay nàng truyền lại.
Hắn không rõ là muốn hất bàn tay đó ra hay muốn nàng khảm sâu hơn vào người hắn nữa.
Vụ Nguyệt gấp gáp muốn mời Trần thái y quay lại, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có người gọi.
“Ngũ công chúa có ở trong trướng không ạ, Bệ hạ cho truyền.”
Vụ Nguyệt bất giác đình trệ hô hấp, Phụ hoàng muốn gặp nàng.
Xuân Đào lên tiếng, vén rèm lên: “Công chúa, Cao công công tới truyền khẩu dụ, Hoàng Thượng có việc cần gặp công chúa.”
Vụ Nguyệt siết chặt bàn tay, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, chuyện lớn như thái giám của mình cứu Thái tử một mạng, Phụ hoàng muốn gặp đúng là không kì quái.
Vụ Nguyệt hít sâu một hơi, đáp lời: “Ta đã biết, sẽ đi ngay.”
Vụ Nguyệt nói xong liền cất bước ra ngoài.
Theo tiếng bước chân dần ra, trong doanh trướng cũng trở nên yên tĩnh không tiếng động. Tạ Vụ Hành lẳng lặng mở mắt, đưa tay chạm qua phần da thịt vừa được Vụ Nguyệt lau qua.
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ kia biến mất cùng với mùi hương của tiểu công chúa trong không khí, để lại một luồng không khí mát mẻ.
Hắn bỗng chợt hiểu ra.
Không phải đến hôm nay hắn mới bắt đầu mê mẩn mùi hương của Vụ Nguyệt, chỉ là trước đây hắn muốn kéo nàng xuống vũng bùn chung cùng mình, thế nhưng hiện tại, hắn lại sợ mình sẽ làm vấy bẩn sự trong sạch thuần khiết của nàng.
Nhưng lòng tham của hắn là vô đáy.
Lúc này, hắn chỉ muốn hấp thu càng nhiều hơn mùi hương trên người của tiểu công chúa. Nhưng bây giờ mùi hương ấy cũng đã tan đi, không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó trong không khí nữa.
Tạ Vụ Hành giơ tay lên cao trước mắt, liên tục nhìn vết máu trên ngón tay rồi từ từ đưa ngón tay lên mũi.
Rõ ràng hắn ghét nhất chính là máu, ngay cả máu của chính mình cũng khiến hắn buồn nôn, thế nhưng hắn có thể bình tĩnh ngửi lâu như vậy chỉ bởi vì trên ngón tay của hắn vẫn còn lưu lại mùi hương của tiểu công chúa.
(1) Về tên của vị thái y này, ở chương 6 đã từng xuất hiện nhưng bản cv lại dịch ông họ Hứa, đến chương này thì lại đổi thành họ Trần. Mình không rõ là chương nào sai nên quyết định sẽ thống nhất lại là họ Trần nhé.
(2) ngọc dương chỉ
Tiếng nói líu lo mang theo nức nở bật thốt ra từ cổ họng. Bất chợt Vụ Nguyệt cảm giác bên dưới có một luồng nhiệt trào ra, nàng vội vàng túm khép chân lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bất giác nhận ra sao lại có máu.
Trước đây ma ma từng nói nàng nghe về kinh nguyệt của nữ nhân, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ lần đầu của nàng tới đột ngột như vậy, còn làm bẩn váy.
thấy Tạ Vụ Hành vẫn cầm váy mình, lòng bàn tay hắn còn chạm vào vết máu trên đó, vệt đỏ từ váy thấm vào tay hắn, Vụ Nguyệt thấy thẹn vô cùng, nàng đỏ mặt, giật váy khỏi tay hắn, giấu đầu lòi đuôi cố lau đi, ấp úng nói: “Ta không sao.”
Trong lúc nói chuyện, nàng cảm giác được hai bên đùi đều ướt át, vừa quẫn bách vừa hoảng loạn, không biết phải làm sao lại nức nở khóc, ôm đầu gối ngồi xuống một góc, nhưng lời nói ra miệng vẫn rất kiên cường: “Ta thật sự không sao.”
Ánh mắt Vụ Nguyệt trốn tránh, bộ dạng kinh hoảng làm Tạ Vụ Hành càng thêm xác định phỏng đoán của mình, thái dương hai bên giật nảy lên, lệ khí bao phủ toàn thân.
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm vết máu trên váy nàng, đuôi mắt đỏ ửng, sát khí toả ra bốn phía, hắn quả thật nên giết Tiêu Diễn.
Mà chính hắn cũng là đầu sỏ đáng tội nhất, hắn tự cho rằng có thể tính toán không sai, Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại, ngực hắn phập phồng như kìm nén dã thú.
Thấy hắn như vậy, Vụ Nguyệt bất an, nhỏ giọng gọi: “Tạ Vụ Hành.”
Tạ Vụ Hành hít mấy hơi thật sau, mới áp được lệ khí xuống không làm tiểu công chúa sợ, hắn muốn cười nhưng cười nổi.
Hắn đi qua ngồi xổm trước mặt Vụ Nguyệt, đưa tay vén lọn tóc loà xoà ra sau tai nàng. Giọng nói lạnh nhạt cất lên, “Ừ, không sao hết.”
Ánh mắt thâm trầm ẩn chứa hàn băng đầy nguy hiểm, hắn sẽ giết hết bọn họ, từng người một, không tha cho bất kì ai.
Bên ngoài sơn động bất giác có tiếng bước chân truyền đến, hẳn là mấy tên cấm quân quay lại tìm hắn.
Hắn không muốn ai nhìn thấy tiểu công chúa cả, mặc kệ tất cả những mưu tính dơ bẩn kia, cũng đều vứt sang một bên.
Tạ Vụ Hành duỗi tay vòng qua đầu gối nàng, bế Vụ Nguyệt lên.
động tác của hắn quá nhanh, Vụ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã lơ lửng trên không, cảm giác không trọng lực làm nàng bất giác ôm cổ Tạ Vụ Hành, thất thanh kêu: “Ngươi làm gì vậy?!”
Tạ Vụ Hành không đáp, ôm nàng ra khỏi sơn động, đi ngược lại phương hướng của cấm quân.
Vụ Nguyệt gấp gáp, hắn đang bị trọng thương, sao còn dám ôm nàng, không cần tay nữa sao. Nàng sợ giãy giụa sẽ động vào vết thương nên toàn thân đều cứng đờ, nôn nóng nói: “Ngươi mau thả ta xuống.”
Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn nàng, cố gắng mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành: “Công chúa đừng sợ, ta mang người trở về.”
Vụ Nguyệt bất chấp cái gì gọi là thẹn thùng xấu hổ, vội vàng nói: “Chỉ là... ta chỉ là kinh nguyệt đến, không phải không tự đi được.”
Tạ Vụ Hành dừng bước, cứng đờ cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen trừng lớn, thanh âm cũng trầm thấp: “Kinh nguyệt?”
Vụ Nguyệt loé mắt, gương mặt cũng đỏ lên, không được tự nhiên gật đầu.
Tạ Vụ Hành đảo lưỡi, bất giác cảm nhận được mùi máu tươi trong khoang miệng, trái tim hắn hồi phục nảy lên.
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đá chân, làn da khẽ cọ vào cánh tay hắn làm nàng co rúm lại, tay đang ôm cổ Tạ Vụ Hành cũng chặt hơn.
Nhưng nhớ tới việc hắn đang bị thương liền thả lỏng ra, “Còn không mau thả ta xuống, ngươi không cần tay nữa sao?”
Tạ Vụ Hành nghe lời chậm rãi thả nàng xuống, “Ngươi tưởng ta bị thương à?”
Vụ Nguyệt hỏi lại. Tạ Vụ Hành nhắm mắt, tất thảy lệ khí đều nhanh chóng tan đi.
Cấm quân vào trong sơn động không thấy người cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vụ Nguyệt còn đang bực bội đường nói khó đi, hai người phải trở về như nào thì thấy có ánh đuốc ở đằng xa, nàng vui mừng, hô to: “Ở đây!”
Tạ Vụ Hành không quay đầu lại, nhanh chóng cởi áo ngoài khoác lên vai nàng.
“Sao ngươi lại cởi áo cho ta.” Trong núi gió lạnh thấu xương, hắn còn đang bị thương, Vụ Nguyệt duỗi tay muốn trả lại áo cho hắn.
“Mặc vào.” Tạ Vụ Hành nhẹ giọng nói, kiên trì khoác áo cho nàng, tầm mắt nhìn về làn váy dưới thân.
Vụ Nguyệt nhìn theo, nhận ra phía sau của nàng hỗn độn không thể nhìn, đúng là cần che đi.
“Ai đang ở phía trước?” Cấm quân nhanh chóng chạy tới.
Tạ Vụ Hành tiêu hao quá nhiều thể lực, thân thể không trụ được nữa, ngất đi.
Vụ Nguyệt kinh hoảng, vội vàng đỡ lấy hắn, hét về phía sau: “Mau tới đây!”
*
Thích khách xuất hiện làm ai náy đều hoảng sợ, yến tiệc cũng kết thúc sớm hơn lệ thường, để lại sự hỗn độn, cấm quân thì cầm kiếm tuần tra khắp nơi.
Xuân Đào cùng Hạ Hà chờ mãi ở ngoài doanh trướng mà chưa thấy bóng dáng Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành. Sắc mặt hai người đều khó coi vô cùng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, các nàng là cung nữ hầu hạ trực tiếp nhất định không tránh được liên can!
Mong mỏi mãi, rốt cuộc thấy thân ảnh của Vụ Nguyệt xuất hiện ở trước doanh địa, Xuân Đào thở ra một hơi, trước dặn Hạ Hà đi chuẩn bị nước xong mới chạy tới đỡ công chúa.
“Công chúa trở lại rồi!”
Đi đằng sau Vụ Nguyệt, Xuân Đào phát hiện tấm áo nàng khoác bên ngoài dính đầy máu, nàng ta sợ hãi hét lên.
Vụ Nguyệt vội vàng nhìn qua: “Còn không mau đỡ hắn vào.”
Tạ Vụ Hành bất tỉnh được cấm quân đữo, trên mặt tái nhợt còn có nhiều vết bẩn đen, áo trong vốn màu trắng giờ đã bị nhuộm đỏ, Xuân Đào giờ mới nhận ra Vụ Nguyệt khoác áo của Tạ Vụ Hành.
Chỉ cần không phải là công chúa bị thương thì tốt rồi, Xuân Đào ổn định tinh thần, tiến lên đỡ hắn.
Vất vả mãi mới đem được người vào trong doanh trướng, Xuân Đào chưa kịp hỏi gì đã nghe Vụ Nguyệt phân phó: “Đi thỉnh thái y, mau lên!”
Nàng ta khẽ cắn môi chạy đi.
Vụ Nguyệt không rảnh để ý đến các nàng, ngồi xổm bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành, nàng không dám chạm vào vết thương trên tay hắn, chỉ cẩn thận dùng tay áo lau bớt vết máu trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi cố gắng chống đỡ, thái y sắp tới rồi!” Vụ Nguyệt nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tạ Vụ Hành, nàng không nhịn được, nước mắt đã đong đầy bờ mi. Nàng cố gắng hít sâu mấy cái, nỗ lực kiềm chế tâm trạng.
Tạ Vụ Hành nghe được tiếng thở của tiểu công chúa, hắn thấy tâm cũng bình ổn lại.
“Đừng sợ.” Tiểu công chúa run rẩy cất tiếng trong tiếng khóc nức nở.
Nói với hắn cũng như nói với chính mình.
Xuân Đào vẫn nhớ lần va chạm trước với Tạ Vụ Hành nên cố ý muốn hắn chịu khổ, nàng ta đi tới đi lui, qua hơn nửa khắc mới dẫn thái y đến.
“Công chúa, thái y tới rồi.”
Vụ Nguyệt ngay lập tức đứng dậy, nhường vị trí, đôi mắt vẫn không rời khỏi Tạ Vụ Hành, “Mời thái y chữa trị cho hắn.”
“Dạ.”
Thái y hơi khom người tiến lên một bước, hắn xem qua tình hình của Tạ Vụ Hành, lấy cây kéo cắt bỏ phần tay áp của hắn, vết thương đã không còn chảy máu lộ ra trước mắt, bên trên là từng vệt máu khô trông đến là sợ.
Nghe thái y dặn dò Xuân Đào múc nước rửa vết thương cho Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt mới mở hé mắt ra nhìn.
Toàn bộ phần tay áo đã được cắt bỏ, thương thế so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, miệng vết thương dài khoảng ba tấc từ đằng trước vắt qua sau, máu ứ đọng từng khối làm người ta kinh hoảng.
Sắc mặt Vụ Nguyệt trắng bệch, thất thố không biết làm gì, thấy thái y đang dùng khăn chà sát miệng vết thương liền run rẩy dặn dò: “Nhẹ chút...”
Thái y băng bó xong, lại kê thêm một đơn thuốc, nói với Vụ Nguyệt: “Công chúa không cần quá lo lắng, vết thương tuy sâu nhưng không chạm đến kinh mạch, chỉ là...”
Vụ Nguyệt chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại hoảng hốt, nước mắt lưng tròng vội hỏi: “Chỉ là gì?”
Thái ý như đang tìm từ thích hơn: “Hắn mất quá nhiều máu, nếu không chăm sóc tốt e là vết thương sẽ bị viêm loét, đến lúc đó sẽ khó xử lý.”
“Ta nhất định sẽ chăm sóc hắn.” Vụ Nguyệt hứa hẹn, đôi mắt mong chờ nhìn về phía Tạ Vụ Hành, “Hắn sẽ khoẻ lại chứ?”
Hắn từng gặp nhiều chủ tử đối xử tốt với hạ nhân nhưng coi trọng một tên hoạn quan như vị Ngũ công chúa này quả thật hiếm thấy vô cùng.
Thái y gật đầu: “Thần nhất định tận tâm chữa trị.”
“Bao lâu hắn mới tỉnh lại?”
“Sau khi uống thuốc thì ngày mai là có thể tỉnh.”
tảng đá lớn trong lòng Vụ Nguyệt cuối cùng cũng có thể đặt xuống, “Làm phiền thái y rồi.”
Nàng xoay người định gọi Xuân Đào tiễn thái y thì lại nghe hắn nói: “Không biết công chúa có bị thương không, thần xin được chẩn trị cho người.”
Vụ Nguyệt vẫn bận tâm tình hình của Tạ Vụ Hành, thất thần lắc đầu: “Ta không sao.”
Vụ Nguyệt vẫn khoác áo ngoài đầy máu của Tạ Vụ Hành, làn váy bị bụi gai làm rách vài chỗ, tóc mai rối loạn, trên mặt loang lổ vệt nước, trông đến là chật vật.
Thái y vẫn cẩn thận nói: “Sắc mặt công chúa không tốt, vẫn nên để vi thần xem qua một chút ạ.”
Thái y đã nói đến như vậy Vụ Nguyệt cũng đành gật đầu, nàng ngồi xuống cạnh bàn, đưa cổ tay ra để hắn bắt mạch.
Lúc này tiểu công chúa mới chú ý thái y này có chút quen thuộc, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, một lát liền nhớ ra: “Ngươi là người lần trước tới chữa bệnh cho Vân nương nương, họ Trần (1)...”
Vụ Nguyệt nhất thời không nhớ ra tên hắn.
“Trần Linh” Hứa thái y tiếp lời nàng, đồng thời thu tay.
“Đúng rồi.” Vụ Nguyệt thập lòng cảm kích lại cảm tạ lần nữa, “Lần trước nhờ ngươi mà Vân nương nương có thể khỏi bệnh.”
Nàng rất tín nhiệm y thuật của vị Hứa thái y này, lần này nhất định hắn cũng có thể chữa khỏi cho Tạ Vụ Hành.
Trần Linh khiêm tốn đáp, “Trị bệnh cứu người là trách nhiệm của thần.” Dừng một lát hắn lại nói tiếp: “Thần mới vừa bắt mạch, công chúa bị chấn kinh, ngoài ra cũng không có gì đáng ngại, mấy ngày nay thân thể công chúa trong tình trạng đặc thù, cần chú ý không được để bị cảm lạnh, thần sẽ kê thêm chút thuốc, đúng giờ uống là sẽ không sao.”
Vụ Nguyệt yên tâm, lần nữa nói lời cảm tạ, thế nào lại nhớ đến Tiêu Diễn cũng đang bị thương nặng, vội vàng hỏi: “Ngươi có biết hoàng huynh bị thương thế nào không?”
Trần Linh nhíu mày: “Điện hạ ngoại trừ hai cánh tay bị trúng tên nghiêm trọng ngoài ra còn có vô số vết thương nông sâu khắp người, nhưng cũng may không có vết nào trí mạng, hiện tại cấm quân đã hộ tống người về cung chữa trị.”
Vụ Nguyệt lo lắng gật đầu, đứng dậy tiễn Trần Linh ra ngoài.
Xuân Đào vén rèm lên, theo Vụ Nguyệt vào trong trướng, “Công chúa nhất định bị doạ sợ rồi, hay là nô tỳ đi lấy nước, công chúa tắm rửa thay quần áo.”
Nghe vậy, Vụ Nguyệt quả thật cảm thấy cả người đều dính nhớp khó chịu, bộ dạng nàng cũng doạ người, vì thế gật đầu.
Xuân Đào nhìn về phía mép giường: “Vậy nô tỳ nâng hắn về chỗ ở hạ nhân trước.”
Tiểu công chúa nghe vậy thì lo lắng hắn bị thương không thể di chuyển, cũng không yên tâm để hắn trở về kia không ai quản, ở lại đây nàng còn có thể nhìn một chút.
“Cứ để hắn nằm đấy đi.”
Xuân Đào liền trừng mắt liếc người nằm trên giường một cái, công chúa đối xử với hắn quá tốt.
“Nhưng lát nữa công chúa tắm gội, hắn ở lại đây chỉ sợ không ổn lắm.” Nàng ta chưa từ bỏ ý định nói thêm.
Vụ Nguyệt nghe vậy thì cũng chần chừ, nhưng nghĩ lại, khi còn ở Trường Hàn cung, nàng tắm gội vẫn là hắn canh giữ ở bên ngoài đấy thôi. Lần này tuy ở cùng một trướng, nhưng có bình phong chắn, hắn cũng không tính là mạo phạm nàng.
Huống hồ hắn còn đang hôn mê, Vụ Nguyệt vừa nghĩ vừa nhìn về phía người nằm trên giường, ánh mắt lơ đãng lướt qua phần ngực, áo dính máu đã bị cởi bỏ, hiện tại lộ ra nửa thân trên rắn chắc nằm đấy.
Vụ Nguyệt chớp chớp mắt, không dám nhìn vội dời mắt đi.
Trong lòng nàng niệm, hắn là hoạn quan, không cần cố kị chuyện nam nữ khác biệt. Nghĩ vậy liền thúc giục Xuân Đào đi múc nước.
Nước ấm nhanh chóng được đổ đầy thfung tắm, hơi nước lập tức bốc lên tràn ngập căn phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vụ Nguyệt không quen để Xuân Đào hầu hạ, liền để nàng ta đi ra ngoài, chính mình tự đứng sau bình phong cởi y phục.
Đầu tiên là áo ngoài của Tạ Vụ Hành, sau đó là váy thêu bách điệp... Vụ Nguyệt đem tay vòng ra sau cổ cởi nốt tấm yếm đào, sau đó duỗi tay vắt lên trên bình phong.
Dây áo lướt qua tấm bình phong, vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Tạ Vụ Hành vốn yên lặng nằm trên giường, mí mắt bất giác động đậy.
Toàn thân lạnh lẽo của Vụ Nguyệt ngồi vào thùng nước, ấm áp từ ngón chân truyền đi khắp nơi, nàng không kìm được thở ra một hơi thoả mãn.
Rõ ràng nằm cách một khoảng nhưng Tạ Vụ Hành lại cảm thấy tiếng than của nàng như sát gần bên cạnh, thổi hơi vào tai hắn, ướt át, mềm mại.
Tạ Vụ Hành không dám nghĩ tiếp, bên ngoài chắc đã loạn lắm rồi, thích khách thì không rõ tung tích... Tiểu công chúa vẫn chưa tắm xong.
Tiếng nước bắn tung toé vẫn văng vẳng bên tai làm suy nghĩ của hắn hỗn loạn, Tạ Vụ Hành nhíu chặt mày.
Trước đây hắn cũng từng nghe tiếng tiểu công chúa tắm gội nhưng giờ phút này lại không thể yên lòng được.
Hắn dứa khoát mở mắt, nhìn về phía tấm bình phong, đột nhiên không phòng bị đập vào mắt là một bóng hình mảnh mai yêu kiều lúc ẩn lúc hiện.
Sương mù dày đặc cũng không che được đường cong uyển chuyển trên thân hình của nàng, gò bồng đảo đầy đặn mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng ôm, trườn đến phần mông, Tạ Vụ Hành có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiết ấy, như lúc trước hắn đã từng nhìn qua, nàng mềm mại như được điêu khắc từ khối ngọc dương chỉ (2).
Vụ Nguyệt không dám tắm lâu, chỉ nhanh chóng tẩy sạch vết bẩn trên người liền bước ra khỏi thùng tắm, cũng may khi xuất cung Lan ma ma cũng chuẩn bị cả đồ dùng khi nguyệt sự cho nàng, Vụ Nguyệt trúc trắc mặc vào, sau đó là đến quần áo.
Tạ Vụ Hành chậm rãi nắm chặt tay, thẳng đến khi đầu vai truyền đến đau đớn hắn mới hoàn hồn.
Hắn rời mắt, mặt vô cảm nhìn lên trần trướng, hô hấp hỗn loạn.
Vụ Nguyệt mặc xong quần áo thì đi từ sau bình phong ra, lập tức đến trước giường, Tạ Vụ Hành đã nhắm mắt ngủ tiếp từ lúc nào, hô hấp nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến nàng bất an.
“Bao giờ ngươi mới tỉnh lại?” Nàng cúi đầu, ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng nói.
Tạ Vụ Hành bị thương nặng, ma ma lại không có ở bên cạnh, cảm giác bất lực và cô độc mạnh mẽ đến mức nàng không biết phải làm gì.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lông mi Vụ Nguyệt khẽ run lên, thân thể vô thức co rúm lại, ngón chân giấu dưới váy siết chặt, những cử động nhỏ lộ rõ sự sợ hãi của nàng. Vụ Nguyệt cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tự an ủi mình phải dũng cảm, lúc này nàng chỉ có một mình nên không thể hoảng sợ.
Vụ Nguyệt lấy tay xoa xoa gò má, không cho phép mình nghĩ lung tung nữa.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Vụ Hành, lúc nãy Trần thái y chỉ mới lau sơ qua một lượt cho hắn, trên người hắn bây giờ vẫn còn vết máu khô chưa được lau sạch.
Vụ Nguyệt suy nghĩ một chút, lại đi tới phía sau bình phong, khi quay lại, trên tay đã bê theo một chậu nước.
Tiếng nước trong trẻo như ngọc lại vang lên bên tai hắn, Tạ Vụ Hành còn chưa kịp ý thức được Vụ Nguyệt định làm gì, lồng ngực đã cảm nhận được một tia ấm áp. Hơi thở của hắn chợt ngừng lại.
Vụ Nguyệt cầm chiếc khăn ướt cẩn thận từng chút một lau người cho Tạ Vụ Hành.
Vết máu bị lau đi, lộ ra nước da trắng nõn vốn có của hắn, Vụ Nguyệt mới phát hiện trên người hắn có mấy dấu vết mờ nhạt.
Nàng hơi cau mày nhìn lại gần, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, đó là một vết sẹo.
Đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ lên đó, không dám dùng sức vuốt ve, có lẽ vì đã qua một thời gian dài, vết thương đã mờ đi đến mức không thể nhìn thấy được, trái tim Vụ Nguyệt thắt lại, đoán rằng những vết thương này là do trước đây hắn bị người khác ức hiếp mà lưu lại.
Nàng lau càng chăm chú và cẩn thận, cho đến khi nhìn thấy máu rỉ ra từ tấm vải trắng quấn trên ngực hắn, nàng hoảng sợ đánh rơi chiếc khăn: “Sao lại chảy máu nữa chứ?”
Dưới làn da thuần khiết có một vết ửng đỏ không tự nhiên, Vụ Nguyệt dùng lòng bàn tay ấn vào đó, nóng quá.
Nàng càng hoảng hốt, run giọng nói: “Sao lại phát sốt rồi.”
Tạ Vụ Hành đè nén tâm tình, tiểu công chúa chạm vào người hắn, lôi kéo toàn bộ suy nghĩ của hắn, vết thương đau nhức như có hàng ngàn mũi kim đâm vào nhưng ẩn chứa sau cơn đau đó là cảm giác tê ngứa từ lòng bàn tay nàng truyền lại.
Hắn không rõ là muốn hất bàn tay đó ra hay muốn nàng khảm sâu hơn vào người hắn nữa.
Vụ Nguyệt gấp gáp muốn mời Trần thái y quay lại, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có người gọi.
“Ngũ công chúa có ở trong trướng không ạ, Bệ hạ cho truyền.”
Vụ Nguyệt bất giác đình trệ hô hấp, Phụ hoàng muốn gặp nàng.
Xuân Đào lên tiếng, vén rèm lên: “Công chúa, Cao công công tới truyền khẩu dụ, Hoàng Thượng có việc cần gặp công chúa.”
Vụ Nguyệt siết chặt bàn tay, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, chuyện lớn như thái giám của mình cứu Thái tử một mạng, Phụ hoàng muốn gặp đúng là không kì quái.
Vụ Nguyệt hít sâu một hơi, đáp lời: “Ta đã biết, sẽ đi ngay.”
Vụ Nguyệt nói xong liền cất bước ra ngoài.
Theo tiếng bước chân dần ra, trong doanh trướng cũng trở nên yên tĩnh không tiếng động. Tạ Vụ Hành lẳng lặng mở mắt, đưa tay chạm qua phần da thịt vừa được Vụ Nguyệt lau qua.
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ kia biến mất cùng với mùi hương của tiểu công chúa trong không khí, để lại một luồng không khí mát mẻ.
Hắn bỗng chợt hiểu ra.
Không phải đến hôm nay hắn mới bắt đầu mê mẩn mùi hương của Vụ Nguyệt, chỉ là trước đây hắn muốn kéo nàng xuống vũng bùn chung cùng mình, thế nhưng hiện tại, hắn lại sợ mình sẽ làm vấy bẩn sự trong sạch thuần khiết của nàng.
Nhưng lòng tham của hắn là vô đáy.
Lúc này, hắn chỉ muốn hấp thu càng nhiều hơn mùi hương trên người của tiểu công chúa. Nhưng bây giờ mùi hương ấy cũng đã tan đi, không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó trong không khí nữa.
Tạ Vụ Hành giơ tay lên cao trước mắt, liên tục nhìn vết máu trên ngón tay rồi từ từ đưa ngón tay lên mũi.
Rõ ràng hắn ghét nhất chính là máu, ngay cả máu của chính mình cũng khiến hắn buồn nôn, thế nhưng hắn có thể bình tĩnh ngửi lâu như vậy chỉ bởi vì trên ngón tay của hắn vẫn còn lưu lại mùi hương của tiểu công chúa.
(1) Về tên của vị thái y này, ở chương 6 đã từng xuất hiện nhưng bản cv lại dịch ông họ Hứa, đến chương này thì lại đổi thành họ Trần. Mình không rõ là chương nào sai nên quyết định sẽ thống nhất lại là họ Trần nhé.
(2) ngọc dương chỉ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro