Ta sẽ không để...
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Cao Toàn Chiếu dẫn Vụ Nguyệt đến đại doanh trướng, khom lưng hành lễ: “Ngũ công chúa, mời vào.”
Trên đường đi nàng đã điều chỉnh tốt trạng thái, phụ hoàng hỏi cái gì liền trả lời cái đó là được, nàng cũng không làm sai điều gì, Tạ Vụ Hành cũng lập công.
Vụ Nguyệt buông lỏng bàn tay nắm chặt trong tay áo, định thần bước vào trong, trong trước ngoài Nguyên Võ đế còn có Hoàng hậu.
Vụ Nguyệt khom người hành lễ, “Vụ Nguyệt tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Nguyên Võ đế khẽ ừ một tiếng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
“Tạ Phụ hoàng.”
Vụ Nguyệt vừa ngồi xuống liền nghe Nguyên Võ đế hỏi: “Đã mời thái y khám cho tên thái giám kia chưa?”
“Bẩm Phụ hoàng, Trần thái y đã tới xem qua, cũng giúp Tạ Vụ Hành băng bó miệng vết thương cũng như kê thuốc, chỉ là hắn bị thương không nhẹ, đến giờ cũng chưa tỉnh lại.” Vụ Nguyệt nói rõ ràng từng chữ.
“Tại sao hắn không ở lại hầu hạ trong bữa tiệc mà lại đến bãi săn.” Nguyên Võ đế hỏi tiếp.
“Là vì hắn đi tìm nhi thần.” Vụ Nguyệt do dự nói, không biết nên nói chuyện của Tiêu Tịch Ninh như thế nào mới ổn, thăm dò mở miệng, “Trong bữa tiệc...”
Hoàng hậu không để nàng nói hết đã nhăn mày, không vừa lòng mắng: “Ban đêm không nói, trong rừng cũng có dã thú, ngươi là công chúa sao dám lớn mật phóng túng như thế?”
Vụ Nguyệt cắn cánh môi, trong lòng tràn đầy uỷ khuất, cũng ý thức được, dù nàng có nói họ cũng chưa chắc đã tin, nàng không có chứng cứ chứng minh Tiêu Tịch Ninh hại mình.
Chỉ có ma ma bọn họ mới tin nàng vô điều kiện.
Hơn nữa kể cả nàng có chứng cớ, liệu Phụ hoàng cùng Mẫu hậu có đứng về phía nàng không?
Sẽ không!
Vụ Nguyệt đơn thuần nhưng không ngốc.
Nàng là nữ nhi không được Phụ hoàng sủng ái, mà Hoàng hậu lại là mẹ ruột của Tiêu Tịch Ninh, đương nhiên sẽ không thiên vị nàng.
Vụ Nguyệt buông lỏng hàm răng đang cắn môi, nuốt sự cô đơn vào bụng, lại nghĩ đến Tạ Vụ Hành còn đang trọng thương hôn mê thì không kìm được tức giận, Tiêu Tịch Ninh không những gây khó dễ nàng còn dám bắt nạt người của nàng, đây không phải là lần đầu tiên.
Mặc dù không ai đứng về phía nàng thì nàng cũng phải đem sự tình nói ra hết.
Vụ Nguyệt rũ mặt, đối với trách cứ của Hoàng hậu cũng rất khiêm tốn nhận sai: “Mẫu hậu giáo huấn rất đúng, là Vụ Nguyệt sai, không nên tham ăn thăm uống, say rượu không hiểu chuyện.”
Ngữ khí Hoàng hậu vẫn rất nghiêm khắc: “Ngươi biết thì tốt.”
Vụ Nguyệt gật đầu, lông mày nhíu chặt: “Cũng không biết là rượu gì lại mạnh như vậy, tửu lượng cũng không tốt, mới uống một ly mà đã không biết trời đất như nào. Tứ hoàng tỷ cùng con uống, mong tỷ không say.”
Hoàng hậu nghe vậy liền hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi uống rượu cùng Tứ công chúa?”
Tiêu Tịch Ninh từng trước mặt bà oán giận Vụ Nguyệt không ít lần, sao có thể cùng nàng uống rượu.
“Vâng ạ.” Đôi mắt trong suốt của Vụ Nguyệt khẽ chớp, thần sắc vô tội đáp, “Nhi thần trước nay chưa từng uống rượu, là Tứ hoàng tỷ mang rượu tới, con cũng không thể làm mất hứng.”
Nguyên Võ đến vốn im lặng uống trà nghe xong liền ngước mắt nhìn Vụ Nguyệt.
“Nhi thần nhớ Tứ hoàng tỷ còn để Bạch Khấu đỡ nhi thần đi nghỉ ngơi, nhưng chắc là do say quá nên đi lung tung mới lạc vào rừng.” Vụ Nguyệt ảo não, lòng còn sợ hãi, “Cũng may không gặp phải dã thú.”
Những lời nàng nói làm sắc mặt Hoàng hậu biến hoá, dù thật sự uống say cũng không thể nào tránh được cấm quân đi vào rừng, trừ phi... Bà ta theo bản năng lén nhìn Nguyên Võ đế, liền nghe thấy ông hỏi Vụ Nguyệt: “Vậy là sau khi tỉnh lại liền tự mình trở về.”
Vẻ mặt Vụ Nguyệt cũng khó coi, khẽ gật đầu: “Nhi thần tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn lều nhỏ, chỉ là không ngờ rằng sau khi say rượu lại còn biết tìm cho mình một chỗ để ngủ.”
Lòng Hoàng hậu ngay tập trùng xuống, bà ta liên tưởng đến nhiều chuyện, dù sao cũng là nữ nhân trong hậu cung, có thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua, Tiêu Tịch Ninh cũng quá tuỳ hứng rồi.
Bà ta nhìn lại Vụ Nguyệt từ đầu đến chân một lượt, không thấy có vấn đề gì, hơn nữa cấm quân cũng đã tra qua không có công tử nhà nào rời khỏi doanh trướng, có lẽ là đột nhiên phát sinh chuyện thích khách nên mới không gây nên hoạ.
Nguyên Võ đế uy nghi, sắc mặt không hiện rõ vui buồn, Hoàng hậu ngưng trọng, ngữ khí hoà hoãn: “Ngươi cũng chịu không ít kinh hách rồi, lưu xuống nghỉ ngơi đi.”
Vụ Nguyệt còn chờ mong Phụ hoàng sẽ nói gì đó, đôi mắt đen tuyền thiết tha nhìn lên.
Nguyên Võ đế thâm thuý nhìn xuyên qua tầm mắt nàng như muốn gợi lại trong hồi ức điều gì đó, một lát sau liền nói: “Về nghỉ ngơi đi.”
Tiếng nói hồn hậu thêm vài phần ôn hoà, Hoàng hậu vẫn ung dung ngồi bên cạnh nhưng trong tay áo, móng tay sơn đỏ đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Vụ Nguyệt mất mát rũ mắt vâng một tiếng.
Nàng vừa rời đi, Hoàng hậu đã lên tiếng trước: “Tịch Ninh cũng thật là, không biết để Ngũ hoàng muội uống cái rượu gì, may mà không có việc gì ngoài ý muốn, tên thái giám kia đi tìm công chúa kia còn trời xui đất cứu đỡ cho Thái tử một nhát kiếm.”
Nguyên Võ đế cũng không truy cứu trách nhiệm của Tiêu Tịch Ninh, thái độ lạnh nhạt nói: “Sáng mai nhổ trại hồi cung, ngươi đi xem con bé, đừng để nó làm ra chuyện gì hỗn loạn.”
“Thần thiếp đã biết.”
Hoàng hậu kính cẩn cúi đầu lui xuống, cho đến khi rời khỏi doanh trướng mới trầm mặt xuống.
*
Thanh Chỉ với vẻ mặt khẩn trương canh giữ ở ngoài doanh trướng, thấy Hoàng hậu đến sắc mặt liền trắng hơn vài phần, hoảng loạn tiến lên hành lễ.
“Còn không mau đi thông truyền.” Quản sự ma ma bên cạnh Hoàng hậu trách cứ.
Trên trán Thanh Chỉ chảy đầy mồ hôi, gian nan đáp lời, bất chợt bên trong vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Bạch Khấu run rẩy quỳ trên mặt đất, trên trán bị đồ sứ đập vào đã nhuốm máu, bên cạnh nàng ta đều là mảnh vỡ.
“Nô tỳ... nô tỳ sợ là rót sai rượu rồi.” Bạch Khấu không dám nhìn lên Tiêu Tịch Ninh, dập đầu liên tục nhận tội, trên trán đã sớm đỏ ửng rướm máu.
Nàng nhớ rõ không có sai lầm, sao lại thành ra như vậy.
Tứ công chúa trúng thuốc, Ngũ công chúa lại chỉ say, hơn nữa còn không tổn hại cọng tóc nào mà trở lại doanh trướng.
“Tiện tì!” Tiêu Tịch Ninh há miệng thở phì phò, suy yếu dựa vào đầu giường, gương mặt ửng đỏ bất thường, tóc tai hỗn loạn dính vào mặt, cả ngươi giống như vừa vớt lên từ trong nước, trong cơ thể nàng ta là từng khối nhiệt khí ép đến thở không nổi.
“Sao lại thành ra thế này?”
Mành trướng được xốc lên, Hoàng hậu nổi giận đùng đùng đi vào, thấy rõ bộ dáng của Tiêu Tịch Ninh thì tối sầm mặt, thân thể cũng lảo đảo, suýt ngã.
“Nương nương cẩn thận.” Ma ma bên cạnh vội vàng đỡ bà.
Bạch Khấu hốt hoảng nhìn Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện, đầu óc trống rỗng, sửng sốt chốc lát liền dập đầu mạnh hơn, cầu xin: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
“Câm mồm!” Tiêu Tịch Ninh tiện tay vớ được đồ vậy trong tầm tay liền ném qua.
Bạch Khấu bị ném trúng vai, không dám nói nữa chỉ lặng lẽ khóc.
Ngực Hoàng hậu phập phồng, thở ra một hồi đè ép tức giận, sắc bén liếc nhìn Hứa ma ma bên cạnh: “Lôi xuống.”
“Dạ” Hứa ma ma một tay che mồm Bạch Khấu, mặc kệ nàng ta giãy giụa như nào, cưỡng chế kéo người ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hoàng hậu càng giận dữ hơn, nhìn chằm chằm Tiêu Tịch Ninh, bà kiềm chế nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tịch Ninh bị mắng cả người đều run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo chạy lại nắm lấy tay bà, nước mắt giàn giụa, thở gấp nói: “Mẫu hậu cứuc on, con phải làm gì bây giờ...”
“Buông ra!” Hoàng hậu hận rèn sắt không thành thép, hất tay nàng ta.
Tiêu Tịch Ninh liều mạng lắc đầu, không dám buông tay, âm thanh suy yếu lộ rõ sự bất thường, “Mẫu hậu, con chịu không nổi, con khó chịu quá.”
Hoàng hậu hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Còn không nói rõ ràng mọi chuyện!”
“Con... con muốn làm Tiêu Vụ Nguyệt xấu mặt, là do tiện tì Bạch Khấu kia!” Tiêu Tịch Ninh giơ tay chỉ ra ngoài trướng, nói năng lộn xộn, “Tiện tì kia rót sai rượu, con uống phải...”
“Ngu xuẩn!” Hoàng hậu căm giận mắng, “Ngươi khóc thì có ích lợi gì? Thuốc giải đâu?!”
Tiêu Tịch Ninh lắc đầu, khóc càng to hơn, “Dược là từ ngoài cung, không có thuốc giải.”
Nàng ta muốn huỷ hoại Tiêu Vụ Nguyệt triệt để, sao có thể để nàng chạy thoát chứ, nên mới cố ý đi tìm loại thuốc kích tình có công dụng mạnh nhất này, ngoài giao hợp ra thì không có cách nào hoá giải.
Hoàng hậu nộ khí xung thiên, Tháu tử trọng thương đã làm cả tinh thần và thể xác bà mỏi mệt, hiện tại bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, nữ nhi lại còn làm ra chuyện này!
Hoàng hậu giơ tay tát mạnh vào mặt Tiêu Tịch Ninh, nàng ta trực tiếp té ngã ra đất.
Hoàng hậu chỉ tay quát hỏi, “Ban đầu ngươi an bài kẻ nào?”
“Hoắc Văn Quân.”
Hoàng hậu nhắm mắt lại, nghĩ đến tên Hoắc Văn Quân ăn chơi trác táng kia, mở mắt ra trong mắt là sự đau xót nhưng lời nói ra lại lạnh băng, “Tự làm bậy không thể sống, ngươi muốn hại người thì phải làm cho sạch sẽ, sao có thể lôi kéo chính mình vào.”
“Có hai lựa chọn, một, dựa theo kế hoạch ban đầu, ngươi gả cho Hoắc Văn Quân.”
Tiêu Tịch Ninh ôm mặt, không dám tin nhìn về phía mẫu hậu, liền mạng lắc đầu: “Không... Con không muốn gả cho hắn...”
Chỉ là một tên con thứ hèn hạ của hầu phủ, đức hạnh bại hoại, thân thể không biết ngủ qua bao nhiêu nữ nhân, nàng tuyệt đối không cần loại này!
“Vậy lựa chọn thứ hai, mẫu hậu tìm một người giúp ngươi, sau đó thì diệt khẩu.”
Tiêu Tịch Ninh tuyệt vọng khụt khịt mũi, thân thể càng ngày càng khô nóng khiến nàng không chống đỡ nổi, suy nghĩ cũng dần hỗn loạn, nàng thở dốc, “Lựa chọn thứ hai.”
Tròng mắt dần tan rã chợt hiện lên sự tàn độc, “Con chọn cái thứ hai!”
Chỉ cần diệt khẩu, sau này sẽ không ai biết cả!
*
Vụ Nguyệt chậm rãi đi về doanh trướng, nhớ lại thái độ vừa rồi của Phụ hoàng cùng Mẫu hậu, tuy đã đoán trước nhưng không tránh được khó chịu, trong lòng vừa khó chịu vừa tủi thân.
Tiểu công chúa hít một hơi thật sâu, xua tan đi sự buồn bực, Tạ Vụ Hành còn đang hôn mê, cũng không biết thế nào rồi.
Trước khi nàng rời đi hắn còn đang phát sốt.
Vụ Nguyệt không nghĩ ngợi liền nhanh chóng trở về.
Trong núi càng về khuya càng lạnh, Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy gió thổi qua gương mặt nàng đau đớn, nàng lách mình qua màn trướng, nhanh chóng giấu mình khỏi làn gió lạnh bên ngoài.
Vụ Nguyệt xoa hai tay rồi áp lên gò má lạnh băng, nhìn về phía mép giường.
Tạ Vụ Hành cúi đầu, một bàn tay chống xuống giường cố gắng ngồi dậy, ánh nến trong phòng chiếu lên cơ thể suy yếu của hắn.
Nghe được động tĩnh, hắn nâng mắt nhìn về phía nàng, “Công chúa.”
Vụ Nguyệt hơi ngơ ngác buông tay xuống, nhìn hắn hồi lâu mới mím môi nói: “Ngươi tỉnh rồi.”
Tất cả sự hoảng loạn, ủy khuất không biết nói cùng ai trên đường về đây, giờ phút này bỗng trào lên như làn sóng thủy triều.
Tạ Vụ Hành lại gọi thêm một câu: “Công chúa.”
Lời nói chưa dứt đã thấy tiểu công chúa chạy lại, Tạ Vụ Hành nhìn nàng từng bước loạng choạng, hơi cau mày nói: “Đừng chạy.”
Vụ Nguyệt như là oán trách lại như tủi thân nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, có biết ta sợ lắm không hả?”
Mũi của Vụ Nguyệt chua xót, đôi vai run lên vì nức nở.
Tạ Vụ Hành siết chặt ngón tay ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ tốt công chúa.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, giận dữ thốt lên: “Là Tiêu Tịch Ninh.”
Nàng đoán Tiêu Tịch Ninh động tay, nhưng nàng chưa từng nhìn qua thủ đoạn hiểm ác nào nên chỉ nghĩ là Tiêu Tịch Ninh muốn để nàng say rượu thất lễ khiến Phụ hoàng không vui.
Tạ Vụ Hành nói: “Về sau ta sẽ không rời công chúa nửa bước. Sẽ không để công chúa gặp nguy hiểm.”
Câu nói sau cùng này hắn nói rất nhẹ, Vụ Nguyệt vốn nghe không rõ, nhưng đúng lúc Hạ Hà bê thuốc vào, nàng tiếp nhận muốn đút hắn uống.
“Mau uống thuốc.” Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thổi mấy hơi, nhớ lại chuyện ban nãy, nói, “Vừa nãy ngươi nóng lắm, nhất định là phát sốt.”
Vừa nãy sao, Tạ Vụ Hành không nói gì.
Vụ Nguyệt giơ tay sờ trán hắn, Tạ Vụ Hành muốn tránh nhưng nhìn lòng bàn tay mềm mại của nàng lại không nhúc nhích.
Vụ Nguyệt sờ xong thấy cũng không nóng như vừa nãy nữa nhưng có chút ấm.
Tạ Vụ Hành vẫn luôn nhìn nàng, mãi cho đến khi cảm giác mềm mại trên trán qua đi mới rũ mắt, đôi mắt hắn có chút âm u.
Không dám chạm vào nhưng chạm rồi lại thấy không đủ.
Vụ Nguyệt ngồi trên ghế ở một bên, múc từng muỗng đưa lên miệng hắn: “Vẫn hơi nóng, mau uống thuốc rồi ngủ một giấc.”
“Ta tự uống.” Hắn nói xong liền giơ tay.
“Ngươi đừng nhúc nhích.” Vụ Nguyệt vội ngăn lại.
Tạ Vụ Hành ngoan ngoãn không động nữa, Vụ Nguyệt nhìn qua vết thương thấy không có máu chảy ra mới thả lỏng, nâng mắt hạnh trừng hắn, hung hăng cảnh cáo: “Há miệng.”
Tạ Vụ Hành trầm mặc uống hết thuốc, trong lòng nghĩ ngợi mông lung. Xem ra vẫn cần phải khắc chế.
Đút hắt uống thuốc xong, thần kinh căng chặt cả một đêm của Vụ Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng, cả người đều thấy hư không, mệt mỏi.
Nàng đứng lên định mang chén ra ngoài, thế nào lại mềm chân ngã xuống.
Tạ Vụ Hành biến sắc, đứng lên nhanh tay đỡ nàng, Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đến khi tỉnh táo hơn nàng đã dựa vào ngực hắn, một hồi lâu thì ý thức được sẽ đụng đến miệng vết thương, vội tránh ra, “Ngươi mau nằm xuống.”
Tạ Vụ Hành không nhúc nhích: “Công chúa mới cần phải nghỉ ngơi.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, nàng chỉ hơi mệt, Tạ Vụ Hành mới là người bị trọng thương, “Ta không mệt, Trần thái y nói rồi, ngươi nhất định phải dưỡng thương thật tốt.”
Tạ Vụ Hành vẫn bất động. Giằng co một lúc, Vụ Nguyệt cũng mệt rồi, nàng nhìn qua thấy giường cũng lớn, nhỏ giọng nói: “Vậy ta nằm cùng ngươi.”
Tạ Vụ Hành có chút cứng nhắc, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Vụ Nguyệt, kìm nén hơi thở: “Việc này không hợp quy củ”
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, do dự chớp mắt nói: “Trước mắt không cần nghĩ nhiều như vậy, vạn nhất nửa đêm ngươi lại phát sốt thì sao, ta phải trông chừng.”
Vụ Nguyệt đi tới ôm một cái chăn lên, chia giường làm hai.
Nàng nhanh chóng nằm xuống nửa giường còn lại, mí mắt díu cả lại, nói: “Ngươi không thoải mái nhất định phải gọi ta.”
Tạ Vụ Hành cứng nhắc gật đầu, lúc này nàng mới yên tâm nhắm mắt lại.
Rõ ràng giữa hai người có khoảng cách, nằm cũng xa nhau, vậy mà Tạ Vụ Hành vẫn cảm nhận rõ từng hơi thở của Vụ Nguyệt, từng làn từng làn mềm mại và mỏng manh quấn lấy hắn, như mây khói lại như gió nhẹ, đến lúc hắn muốn bắt lấy thì trong đầu bỗng vang lên một giọng nói mỉa mai. Tạ Vụ Hành, ngươi thật đáng khinh!
Con ngươi thâm trầm vì kìm nén mà nổi từng gợn sóng.
Hắn không dám chạm vào tiểu công chúa, vậy lại gần một chút đi, lại gần một chút để hơi thở của nàng có thể bao phủ lấy hắn.
Vụ Nguyệt mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, nửa thức nửa tỉnh, vì kinh nguyệt đến mà thấy không thoải mái.
Tạ Vụ Hành nằm quay lưng lại với nàng, cảm nàng lăn lộn, mở mắt ra nhưng cũng không dám nhìn sau đó liền hỏi: “Công chúa sao vậy?”
Vụ Nguyệt chưa tỉnh hắn, lông mi khẽ động, chân mày cũng nhăn chặt lại, giọng nói mơ màng: “... không thoải mái~”
Khi nàng nói, hô hấp cũng chậm lại mang theo tiếng nức nở khe khẽ, nhẹ nhàng đầy thương tiếc, Tạ Vụ Hành rốt cuộc cũng nghiêng đầu sang, tầm mắt hắn thu gọn lại trong bóng hình nằm bên cạnh.
Vụ Nguyệt nằm cuộn lại, giữa hàng lông mày lộ rõ vẻ yếu ớt, hai tay đang ôm lấy bụng.
Tiểu công chúa ngủ không yên ổn nhưng lại không có nơi nào để dựa vào, quả thật đáng thương vô cùng.
“... Lạnh~” Vụ Nguyệt nhẹ giọng nói mơ, mặt nàng cọ lên tấm chăn, thế nhưng cũng không thấy ấm áp hơn.
Tiểu công chúa kêu lạnh, hắn là thái giám của nàng, sao có thể làm như không thấy.
Tạ Vụ Hành bị lòng tham vô đáy bao trùm lấy suy nghĩ, ở trong đầu hắn hồi tưởng lại lời nói của Trần Linh lúc trước, chậm rãi mở miệng, vờ như vô tình nói, “Công chúa đến nguyệt sự, không được để bị cảm lạnh, lòng bàn tay nô tài... rất ấm!”
Trên đường đi nàng đã điều chỉnh tốt trạng thái, phụ hoàng hỏi cái gì liền trả lời cái đó là được, nàng cũng không làm sai điều gì, Tạ Vụ Hành cũng lập công.
Vụ Nguyệt buông lỏng bàn tay nắm chặt trong tay áo, định thần bước vào trong, trong trước ngoài Nguyên Võ đế còn có Hoàng hậu.
Vụ Nguyệt khom người hành lễ, “Vụ Nguyệt tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Nguyên Võ đế khẽ ừ một tiếng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
“Tạ Phụ hoàng.”
Vụ Nguyệt vừa ngồi xuống liền nghe Nguyên Võ đế hỏi: “Đã mời thái y khám cho tên thái giám kia chưa?”
“Bẩm Phụ hoàng, Trần thái y đã tới xem qua, cũng giúp Tạ Vụ Hành băng bó miệng vết thương cũng như kê thuốc, chỉ là hắn bị thương không nhẹ, đến giờ cũng chưa tỉnh lại.” Vụ Nguyệt nói rõ ràng từng chữ.
“Tại sao hắn không ở lại hầu hạ trong bữa tiệc mà lại đến bãi săn.” Nguyên Võ đế hỏi tiếp.
“Là vì hắn đi tìm nhi thần.” Vụ Nguyệt do dự nói, không biết nên nói chuyện của Tiêu Tịch Ninh như thế nào mới ổn, thăm dò mở miệng, “Trong bữa tiệc...”
Hoàng hậu không để nàng nói hết đã nhăn mày, không vừa lòng mắng: “Ban đêm không nói, trong rừng cũng có dã thú, ngươi là công chúa sao dám lớn mật phóng túng như thế?”
Vụ Nguyệt cắn cánh môi, trong lòng tràn đầy uỷ khuất, cũng ý thức được, dù nàng có nói họ cũng chưa chắc đã tin, nàng không có chứng cứ chứng minh Tiêu Tịch Ninh hại mình.
Chỉ có ma ma bọn họ mới tin nàng vô điều kiện.
Hơn nữa kể cả nàng có chứng cớ, liệu Phụ hoàng cùng Mẫu hậu có đứng về phía nàng không?
Sẽ không!
Vụ Nguyệt đơn thuần nhưng không ngốc.
Nàng là nữ nhi không được Phụ hoàng sủng ái, mà Hoàng hậu lại là mẹ ruột của Tiêu Tịch Ninh, đương nhiên sẽ không thiên vị nàng.
Vụ Nguyệt buông lỏng hàm răng đang cắn môi, nuốt sự cô đơn vào bụng, lại nghĩ đến Tạ Vụ Hành còn đang trọng thương hôn mê thì không kìm được tức giận, Tiêu Tịch Ninh không những gây khó dễ nàng còn dám bắt nạt người của nàng, đây không phải là lần đầu tiên.
Mặc dù không ai đứng về phía nàng thì nàng cũng phải đem sự tình nói ra hết.
Vụ Nguyệt rũ mặt, đối với trách cứ của Hoàng hậu cũng rất khiêm tốn nhận sai: “Mẫu hậu giáo huấn rất đúng, là Vụ Nguyệt sai, không nên tham ăn thăm uống, say rượu không hiểu chuyện.”
Ngữ khí Hoàng hậu vẫn rất nghiêm khắc: “Ngươi biết thì tốt.”
Vụ Nguyệt gật đầu, lông mày nhíu chặt: “Cũng không biết là rượu gì lại mạnh như vậy, tửu lượng cũng không tốt, mới uống một ly mà đã không biết trời đất như nào. Tứ hoàng tỷ cùng con uống, mong tỷ không say.”
Hoàng hậu nghe vậy liền hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi uống rượu cùng Tứ công chúa?”
Tiêu Tịch Ninh từng trước mặt bà oán giận Vụ Nguyệt không ít lần, sao có thể cùng nàng uống rượu.
“Vâng ạ.” Đôi mắt trong suốt của Vụ Nguyệt khẽ chớp, thần sắc vô tội đáp, “Nhi thần trước nay chưa từng uống rượu, là Tứ hoàng tỷ mang rượu tới, con cũng không thể làm mất hứng.”
Nguyên Võ đến vốn im lặng uống trà nghe xong liền ngước mắt nhìn Vụ Nguyệt.
“Nhi thần nhớ Tứ hoàng tỷ còn để Bạch Khấu đỡ nhi thần đi nghỉ ngơi, nhưng chắc là do say quá nên đi lung tung mới lạc vào rừng.” Vụ Nguyệt ảo não, lòng còn sợ hãi, “Cũng may không gặp phải dã thú.”
Những lời nàng nói làm sắc mặt Hoàng hậu biến hoá, dù thật sự uống say cũng không thể nào tránh được cấm quân đi vào rừng, trừ phi... Bà ta theo bản năng lén nhìn Nguyên Võ đế, liền nghe thấy ông hỏi Vụ Nguyệt: “Vậy là sau khi tỉnh lại liền tự mình trở về.”
Vẻ mặt Vụ Nguyệt cũng khó coi, khẽ gật đầu: “Nhi thần tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn lều nhỏ, chỉ là không ngờ rằng sau khi say rượu lại còn biết tìm cho mình một chỗ để ngủ.”
Lòng Hoàng hậu ngay tập trùng xuống, bà ta liên tưởng đến nhiều chuyện, dù sao cũng là nữ nhân trong hậu cung, có thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua, Tiêu Tịch Ninh cũng quá tuỳ hứng rồi.
Bà ta nhìn lại Vụ Nguyệt từ đầu đến chân một lượt, không thấy có vấn đề gì, hơn nữa cấm quân cũng đã tra qua không có công tử nhà nào rời khỏi doanh trướng, có lẽ là đột nhiên phát sinh chuyện thích khách nên mới không gây nên hoạ.
Nguyên Võ đế uy nghi, sắc mặt không hiện rõ vui buồn, Hoàng hậu ngưng trọng, ngữ khí hoà hoãn: “Ngươi cũng chịu không ít kinh hách rồi, lưu xuống nghỉ ngơi đi.”
Vụ Nguyệt còn chờ mong Phụ hoàng sẽ nói gì đó, đôi mắt đen tuyền thiết tha nhìn lên.
Nguyên Võ đế thâm thuý nhìn xuyên qua tầm mắt nàng như muốn gợi lại trong hồi ức điều gì đó, một lát sau liền nói: “Về nghỉ ngơi đi.”
Tiếng nói hồn hậu thêm vài phần ôn hoà, Hoàng hậu vẫn ung dung ngồi bên cạnh nhưng trong tay áo, móng tay sơn đỏ đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Vụ Nguyệt mất mát rũ mắt vâng một tiếng.
Nàng vừa rời đi, Hoàng hậu đã lên tiếng trước: “Tịch Ninh cũng thật là, không biết để Ngũ hoàng muội uống cái rượu gì, may mà không có việc gì ngoài ý muốn, tên thái giám kia đi tìm công chúa kia còn trời xui đất cứu đỡ cho Thái tử một nhát kiếm.”
Nguyên Võ đế cũng không truy cứu trách nhiệm của Tiêu Tịch Ninh, thái độ lạnh nhạt nói: “Sáng mai nhổ trại hồi cung, ngươi đi xem con bé, đừng để nó làm ra chuyện gì hỗn loạn.”
“Thần thiếp đã biết.”
Hoàng hậu kính cẩn cúi đầu lui xuống, cho đến khi rời khỏi doanh trướng mới trầm mặt xuống.
*
Thanh Chỉ với vẻ mặt khẩn trương canh giữ ở ngoài doanh trướng, thấy Hoàng hậu đến sắc mặt liền trắng hơn vài phần, hoảng loạn tiến lên hành lễ.
“Còn không mau đi thông truyền.” Quản sự ma ma bên cạnh Hoàng hậu trách cứ.
Trên trán Thanh Chỉ chảy đầy mồ hôi, gian nan đáp lời, bất chợt bên trong vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Khấu run rẩy quỳ trên mặt đất, trên trán bị đồ sứ đập vào đã nhuốm máu, bên cạnh nàng ta đều là mảnh vỡ.
“Nô tỳ... nô tỳ sợ là rót sai rượu rồi.” Bạch Khấu không dám nhìn lên Tiêu Tịch Ninh, dập đầu liên tục nhận tội, trên trán đã sớm đỏ ửng rướm máu.
Nàng nhớ rõ không có sai lầm, sao lại thành ra như vậy.
Tứ công chúa trúng thuốc, Ngũ công chúa lại chỉ say, hơn nữa còn không tổn hại cọng tóc nào mà trở lại doanh trướng.
“Tiện tì!” Tiêu Tịch Ninh há miệng thở phì phò, suy yếu dựa vào đầu giường, gương mặt ửng đỏ bất thường, tóc tai hỗn loạn dính vào mặt, cả ngươi giống như vừa vớt lên từ trong nước, trong cơ thể nàng ta là từng khối nhiệt khí ép đến thở không nổi.
“Sao lại thành ra thế này?”
Mành trướng được xốc lên, Hoàng hậu nổi giận đùng đùng đi vào, thấy rõ bộ dáng của Tiêu Tịch Ninh thì tối sầm mặt, thân thể cũng lảo đảo, suýt ngã.
“Nương nương cẩn thận.” Ma ma bên cạnh vội vàng đỡ bà.
Bạch Khấu hốt hoảng nhìn Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện, đầu óc trống rỗng, sửng sốt chốc lát liền dập đầu mạnh hơn, cầu xin: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
“Câm mồm!” Tiêu Tịch Ninh tiện tay vớ được đồ vậy trong tầm tay liền ném qua.
Bạch Khấu bị ném trúng vai, không dám nói nữa chỉ lặng lẽ khóc.
Ngực Hoàng hậu phập phồng, thở ra một hồi đè ép tức giận, sắc bén liếc nhìn Hứa ma ma bên cạnh: “Lôi xuống.”
“Dạ” Hứa ma ma một tay che mồm Bạch Khấu, mặc kệ nàng ta giãy giụa như nào, cưỡng chế kéo người ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hoàng hậu càng giận dữ hơn, nhìn chằm chằm Tiêu Tịch Ninh, bà kiềm chế nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tịch Ninh bị mắng cả người đều run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo chạy lại nắm lấy tay bà, nước mắt giàn giụa, thở gấp nói: “Mẫu hậu cứuc on, con phải làm gì bây giờ...”
“Buông ra!” Hoàng hậu hận rèn sắt không thành thép, hất tay nàng ta.
Tiêu Tịch Ninh liều mạng lắc đầu, không dám buông tay, âm thanh suy yếu lộ rõ sự bất thường, “Mẫu hậu, con chịu không nổi, con khó chịu quá.”
Hoàng hậu hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Còn không nói rõ ràng mọi chuyện!”
“Con... con muốn làm Tiêu Vụ Nguyệt xấu mặt, là do tiện tì Bạch Khấu kia!” Tiêu Tịch Ninh giơ tay chỉ ra ngoài trướng, nói năng lộn xộn, “Tiện tì kia rót sai rượu, con uống phải...”
“Ngu xuẩn!” Hoàng hậu căm giận mắng, “Ngươi khóc thì có ích lợi gì? Thuốc giải đâu?!”
Tiêu Tịch Ninh lắc đầu, khóc càng to hơn, “Dược là từ ngoài cung, không có thuốc giải.”
Nàng ta muốn huỷ hoại Tiêu Vụ Nguyệt triệt để, sao có thể để nàng chạy thoát chứ, nên mới cố ý đi tìm loại thuốc kích tình có công dụng mạnh nhất này, ngoài giao hợp ra thì không có cách nào hoá giải.
Hoàng hậu nộ khí xung thiên, Tháu tử trọng thương đã làm cả tinh thần và thể xác bà mỏi mệt, hiện tại bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, nữ nhi lại còn làm ra chuyện này!
Hoàng hậu giơ tay tát mạnh vào mặt Tiêu Tịch Ninh, nàng ta trực tiếp té ngã ra đất.
Hoàng hậu chỉ tay quát hỏi, “Ban đầu ngươi an bài kẻ nào?”
“Hoắc Văn Quân.”
Hoàng hậu nhắm mắt lại, nghĩ đến tên Hoắc Văn Quân ăn chơi trác táng kia, mở mắt ra trong mắt là sự đau xót nhưng lời nói ra lại lạnh băng, “Tự làm bậy không thể sống, ngươi muốn hại người thì phải làm cho sạch sẽ, sao có thể lôi kéo chính mình vào.”
“Có hai lựa chọn, một, dựa theo kế hoạch ban đầu, ngươi gả cho Hoắc Văn Quân.”
Tiêu Tịch Ninh ôm mặt, không dám tin nhìn về phía mẫu hậu, liền mạng lắc đầu: “Không... Con không muốn gả cho hắn...”
Chỉ là một tên con thứ hèn hạ của hầu phủ, đức hạnh bại hoại, thân thể không biết ngủ qua bao nhiêu nữ nhân, nàng tuyệt đối không cần loại này!
“Vậy lựa chọn thứ hai, mẫu hậu tìm một người giúp ngươi, sau đó thì diệt khẩu.”
Tiêu Tịch Ninh tuyệt vọng khụt khịt mũi, thân thể càng ngày càng khô nóng khiến nàng không chống đỡ nổi, suy nghĩ cũng dần hỗn loạn, nàng thở dốc, “Lựa chọn thứ hai.”
Tròng mắt dần tan rã chợt hiện lên sự tàn độc, “Con chọn cái thứ hai!”
Chỉ cần diệt khẩu, sau này sẽ không ai biết cả!
*
Vụ Nguyệt chậm rãi đi về doanh trướng, nhớ lại thái độ vừa rồi của Phụ hoàng cùng Mẫu hậu, tuy đã đoán trước nhưng không tránh được khó chịu, trong lòng vừa khó chịu vừa tủi thân.
Tiểu công chúa hít một hơi thật sâu, xua tan đi sự buồn bực, Tạ Vụ Hành còn đang hôn mê, cũng không biết thế nào rồi.
Trước khi nàng rời đi hắn còn đang phát sốt.
Vụ Nguyệt không nghĩ ngợi liền nhanh chóng trở về.
Trong núi càng về khuya càng lạnh, Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy gió thổi qua gương mặt nàng đau đớn, nàng lách mình qua màn trướng, nhanh chóng giấu mình khỏi làn gió lạnh bên ngoài.
Vụ Nguyệt xoa hai tay rồi áp lên gò má lạnh băng, nhìn về phía mép giường.
Tạ Vụ Hành cúi đầu, một bàn tay chống xuống giường cố gắng ngồi dậy, ánh nến trong phòng chiếu lên cơ thể suy yếu của hắn.
Nghe được động tĩnh, hắn nâng mắt nhìn về phía nàng, “Công chúa.”
Vụ Nguyệt hơi ngơ ngác buông tay xuống, nhìn hắn hồi lâu mới mím môi nói: “Ngươi tỉnh rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả sự hoảng loạn, ủy khuất không biết nói cùng ai trên đường về đây, giờ phút này bỗng trào lên như làn sóng thủy triều.
Tạ Vụ Hành lại gọi thêm một câu: “Công chúa.”
Lời nói chưa dứt đã thấy tiểu công chúa chạy lại, Tạ Vụ Hành nhìn nàng từng bước loạng choạng, hơi cau mày nói: “Đừng chạy.”
Vụ Nguyệt như là oán trách lại như tủi thân nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, có biết ta sợ lắm không hả?”
Mũi của Vụ Nguyệt chua xót, đôi vai run lên vì nức nở.
Tạ Vụ Hành siết chặt ngón tay ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ tốt công chúa.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, giận dữ thốt lên: “Là Tiêu Tịch Ninh.”
Nàng đoán Tiêu Tịch Ninh động tay, nhưng nàng chưa từng nhìn qua thủ đoạn hiểm ác nào nên chỉ nghĩ là Tiêu Tịch Ninh muốn để nàng say rượu thất lễ khiến Phụ hoàng không vui.
Tạ Vụ Hành nói: “Về sau ta sẽ không rời công chúa nửa bước. Sẽ không để công chúa gặp nguy hiểm.”
Câu nói sau cùng này hắn nói rất nhẹ, Vụ Nguyệt vốn nghe không rõ, nhưng đúng lúc Hạ Hà bê thuốc vào, nàng tiếp nhận muốn đút hắn uống.
“Mau uống thuốc.” Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thổi mấy hơi, nhớ lại chuyện ban nãy, nói, “Vừa nãy ngươi nóng lắm, nhất định là phát sốt.”
Vừa nãy sao, Tạ Vụ Hành không nói gì.
Vụ Nguyệt giơ tay sờ trán hắn, Tạ Vụ Hành muốn tránh nhưng nhìn lòng bàn tay mềm mại của nàng lại không nhúc nhích.
Vụ Nguyệt sờ xong thấy cũng không nóng như vừa nãy nữa nhưng có chút ấm.
Tạ Vụ Hành vẫn luôn nhìn nàng, mãi cho đến khi cảm giác mềm mại trên trán qua đi mới rũ mắt, đôi mắt hắn có chút âm u.
Không dám chạm vào nhưng chạm rồi lại thấy không đủ.
Vụ Nguyệt ngồi trên ghế ở một bên, múc từng muỗng đưa lên miệng hắn: “Vẫn hơi nóng, mau uống thuốc rồi ngủ một giấc.”
“Ta tự uống.” Hắn nói xong liền giơ tay.
“Ngươi đừng nhúc nhích.” Vụ Nguyệt vội ngăn lại.
Tạ Vụ Hành ngoan ngoãn không động nữa, Vụ Nguyệt nhìn qua vết thương thấy không có máu chảy ra mới thả lỏng, nâng mắt hạnh trừng hắn, hung hăng cảnh cáo: “Há miệng.”
Tạ Vụ Hành trầm mặc uống hết thuốc, trong lòng nghĩ ngợi mông lung. Xem ra vẫn cần phải khắc chế.
Đút hắt uống thuốc xong, thần kinh căng chặt cả một đêm của Vụ Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng, cả người đều thấy hư không, mệt mỏi.
Nàng đứng lên định mang chén ra ngoài, thế nào lại mềm chân ngã xuống.
Tạ Vụ Hành biến sắc, đứng lên nhanh tay đỡ nàng, Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đến khi tỉnh táo hơn nàng đã dựa vào ngực hắn, một hồi lâu thì ý thức được sẽ đụng đến miệng vết thương, vội tránh ra, “Ngươi mau nằm xuống.”
Tạ Vụ Hành không nhúc nhích: “Công chúa mới cần phải nghỉ ngơi.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, nàng chỉ hơi mệt, Tạ Vụ Hành mới là người bị trọng thương, “Ta không mệt, Trần thái y nói rồi, ngươi nhất định phải dưỡng thương thật tốt.”
Tạ Vụ Hành vẫn bất động. Giằng co một lúc, Vụ Nguyệt cũng mệt rồi, nàng nhìn qua thấy giường cũng lớn, nhỏ giọng nói: “Vậy ta nằm cùng ngươi.”
Tạ Vụ Hành có chút cứng nhắc, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Vụ Nguyệt, kìm nén hơi thở: “Việc này không hợp quy củ”
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, do dự chớp mắt nói: “Trước mắt không cần nghĩ nhiều như vậy, vạn nhất nửa đêm ngươi lại phát sốt thì sao, ta phải trông chừng.”
Vụ Nguyệt đi tới ôm một cái chăn lên, chia giường làm hai.
Nàng nhanh chóng nằm xuống nửa giường còn lại, mí mắt díu cả lại, nói: “Ngươi không thoải mái nhất định phải gọi ta.”
Tạ Vụ Hành cứng nhắc gật đầu, lúc này nàng mới yên tâm nhắm mắt lại.
Rõ ràng giữa hai người có khoảng cách, nằm cũng xa nhau, vậy mà Tạ Vụ Hành vẫn cảm nhận rõ từng hơi thở của Vụ Nguyệt, từng làn từng làn mềm mại và mỏng manh quấn lấy hắn, như mây khói lại như gió nhẹ, đến lúc hắn muốn bắt lấy thì trong đầu bỗng vang lên một giọng nói mỉa mai. Tạ Vụ Hành, ngươi thật đáng khinh!
Con ngươi thâm trầm vì kìm nén mà nổi từng gợn sóng.
Hắn không dám chạm vào tiểu công chúa, vậy lại gần một chút đi, lại gần một chút để hơi thở của nàng có thể bao phủ lấy hắn.
Vụ Nguyệt mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, nửa thức nửa tỉnh, vì kinh nguyệt đến mà thấy không thoải mái.
Tạ Vụ Hành nằm quay lưng lại với nàng, cảm nàng lăn lộn, mở mắt ra nhưng cũng không dám nhìn sau đó liền hỏi: “Công chúa sao vậy?”
Vụ Nguyệt chưa tỉnh hắn, lông mi khẽ động, chân mày cũng nhăn chặt lại, giọng nói mơ màng: “... không thoải mái~”
Khi nàng nói, hô hấp cũng chậm lại mang theo tiếng nức nở khe khẽ, nhẹ nhàng đầy thương tiếc, Tạ Vụ Hành rốt cuộc cũng nghiêng đầu sang, tầm mắt hắn thu gọn lại trong bóng hình nằm bên cạnh.
Vụ Nguyệt nằm cuộn lại, giữa hàng lông mày lộ rõ vẻ yếu ớt, hai tay đang ôm lấy bụng.
Tiểu công chúa ngủ không yên ổn nhưng lại không có nơi nào để dựa vào, quả thật đáng thương vô cùng.
“... Lạnh~” Vụ Nguyệt nhẹ giọng nói mơ, mặt nàng cọ lên tấm chăn, thế nhưng cũng không thấy ấm áp hơn.
Tiểu công chúa kêu lạnh, hắn là thái giám của nàng, sao có thể làm như không thấy.
Tạ Vụ Hành bị lòng tham vô đáy bao trùm lấy suy nghĩ, ở trong đầu hắn hồi tưởng lại lời nói của Trần Linh lúc trước, chậm rãi mở miệng, vờ như vô tình nói, “Công chúa đến nguyệt sự, không được để bị cảm lạnh, lòng bàn tay nô tài... rất ấm!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro