Chương 1
Úc Khanh
2024-07-24 21:46:59
"Hướng Dĩ Mạt " Giọng nói gần như quát của người đàn ông vang lên phía sau lưng.
Đương sự bị gọi tên cả người bỗng cứng đờ, hai mắt trợn tròn.
Anh Tần Sở được cô thích từ bé đến lớn, lại một lần nữa đi đến trước mặt cô ả đáng ghét luôn tỏ ra đáng thương kia, bất chấp tình nghĩa thanh mai trúc mã hơn mười năm của hai người mà che chở cô ta.
Anh Tần Sở từng không nỡ nặng lời với cô một câu, chiều chuộng cô như một nàng công chúa đã đi đâu rồi?
"Hướng Dĩ Mạt, Thượng Thành không phải là nơi để em giở thói tiểu thư công chúa, muốn làm gì thì làm. Nếu cô còn tiếp tục chọc vào Yên Nhi, thì mời cô ra khỏi Thượng Thành."
Đôi đồng tử đen nhánh của Hướng Dĩ Mạt chợt co lại, nét mặt cô chuyển từ mờ mịt đến hoảng loạn, đôi môi đỏ mọng mấp máy "Không phải đâu, anh Sở, là cô ta hắt cà phê lên người em trước."
"Đủ rồi " Tần Sở nhíu mày "Nếu không phải cô cố ý cầm chặt cái tách, thì làm sao Yên Nhi hắt vào người cô được.
Cô không cần tốn công tốn sức diễn cho tôi xem nữa, tôi tin tưởng Yên Nhi.
Cô ấy là người lương thiện như thế, lúc trước bị cô bắt nạt nhiều như thế cũng không thèm so đo, là do từ nhỏ đến giờ tôi quá dung túng cho cô.
Hướng Dĩ Mạt, trước đây tôi vẫn luôn coi cô là em gái nên nhẫn nhịn cô.
Yên Nhi mới là bạn gái của tôi, sau này, nếu cô còn dám động vào Yên Nhi nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâụ"
Người đàn ông nói những lời cay nghiệt ngay trước mặt mọi người, quả thực như bôi tro trát trấu vào mặt Hướng Dĩ Mạt, làm cô mất hết danh dự và thể diện.
Nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm đối phương nghe những lời quá đáng ấy sẽ có phản ứng gì, chỉ vội vàng hỏi cô gái bên cạnh có sao không, rồi ôm cô ta dẫn đi với vẻ đau lòng.
Họ bỏ đi để lại một mình Hướng Dĩ Mạt ở lại hệt như tên hề, còn bị đám nhân viên ở bên cạnh trước kia chỉ biết nói xấu sau lưng cô thì nay đã dám cười nhạo cô một cách lộ liễụ
Cái gì?
"Cô Hướng lúc trước vênh váo kiêu ngạo ở Thượng Thành, bây giờ lại nực cười như chó nhà có tang."
"Ỷ vào việc quen biết Tần tổng của chúng ta, cứ tưởng mình là hay, luôn thích đeo cái danh bạn gái Tần tổng, ha ha, thật sự chưa từng nhìn thấy ai mặt dày muốn làm kẻ thứ ba đến vậy."
"Ai bảo không phải, con người phải biết mình là ai, đừng ảo tưởng quá, coi mình là nhất."
"Đúng rồi, đã nghe chưa, cô Hướng? Tề Yên người ta mới là bạn gái của Tần tổng chúng tôi, còn cô, chỉ là em gái thôi "
Hướng Dĩ Mạt nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay cô buông thõng bên người vốn đã nóng rực lên, lúc này đang siết chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay tạo thành mấy vết hằn đỏ như trăng khuyết mà cô không hề biết đaụ
Cô chợt ngẩng đầu, nhìn trừng trừng những người đó bằng ánh mắt hung dữ.
Giống như... đây là sự quật cường cuối cùng của cô.
"Đám các người là cái thá gì mà dám sủa bậy trước mặt tôi, dù gì tôi cũng là tiểu thư nhà họ Hướng "
"Tề Yên hiện giờ là bạn gái của anh Sở thì đã sao? Hướng Dĩ Mạt tôi mới là mợ trẻ mà nhà họ Tần nhận định, còn Tề Yên mãi mãi đừng mơ tưởng bước chân vào cửa nhà họ Tần."
Hướng Dĩ Mạt giận dữ đáp trả lại đám người kia, xách cái túi đáng giá mấy năm tiền lương của người ta, quay mặt rời đi.
Đám người hóng hớt nhìn theo bóng lưng đi xa của cô Hướng, nghĩ rằng mấy ngày nữa Hướng Dĩ Mạt sẽ không tới.
Đương sự bị gọi tên cả người bỗng cứng đờ, hai mắt trợn tròn.
Anh Tần Sở được cô thích từ bé đến lớn, lại một lần nữa đi đến trước mặt cô ả đáng ghét luôn tỏ ra đáng thương kia, bất chấp tình nghĩa thanh mai trúc mã hơn mười năm của hai người mà che chở cô ta.
Anh Tần Sở từng không nỡ nặng lời với cô một câu, chiều chuộng cô như một nàng công chúa đã đi đâu rồi?
"Hướng Dĩ Mạt, Thượng Thành không phải là nơi để em giở thói tiểu thư công chúa, muốn làm gì thì làm. Nếu cô còn tiếp tục chọc vào Yên Nhi, thì mời cô ra khỏi Thượng Thành."
Đôi đồng tử đen nhánh của Hướng Dĩ Mạt chợt co lại, nét mặt cô chuyển từ mờ mịt đến hoảng loạn, đôi môi đỏ mọng mấp máy "Không phải đâu, anh Sở, là cô ta hắt cà phê lên người em trước."
"Đủ rồi " Tần Sở nhíu mày "Nếu không phải cô cố ý cầm chặt cái tách, thì làm sao Yên Nhi hắt vào người cô được.
Cô không cần tốn công tốn sức diễn cho tôi xem nữa, tôi tin tưởng Yên Nhi.
Cô ấy là người lương thiện như thế, lúc trước bị cô bắt nạt nhiều như thế cũng không thèm so đo, là do từ nhỏ đến giờ tôi quá dung túng cho cô.
Hướng Dĩ Mạt, trước đây tôi vẫn luôn coi cô là em gái nên nhẫn nhịn cô.
Yên Nhi mới là bạn gái của tôi, sau này, nếu cô còn dám động vào Yên Nhi nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâụ"
Người đàn ông nói những lời cay nghiệt ngay trước mặt mọi người, quả thực như bôi tro trát trấu vào mặt Hướng Dĩ Mạt, làm cô mất hết danh dự và thể diện.
Nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm đối phương nghe những lời quá đáng ấy sẽ có phản ứng gì, chỉ vội vàng hỏi cô gái bên cạnh có sao không, rồi ôm cô ta dẫn đi với vẻ đau lòng.
Họ bỏ đi để lại một mình Hướng Dĩ Mạt ở lại hệt như tên hề, còn bị đám nhân viên ở bên cạnh trước kia chỉ biết nói xấu sau lưng cô thì nay đã dám cười nhạo cô một cách lộ liễụ
Cái gì?
"Cô Hướng lúc trước vênh váo kiêu ngạo ở Thượng Thành, bây giờ lại nực cười như chó nhà có tang."
"Ỷ vào việc quen biết Tần tổng của chúng ta, cứ tưởng mình là hay, luôn thích đeo cái danh bạn gái Tần tổng, ha ha, thật sự chưa từng nhìn thấy ai mặt dày muốn làm kẻ thứ ba đến vậy."
"Ai bảo không phải, con người phải biết mình là ai, đừng ảo tưởng quá, coi mình là nhất."
"Đúng rồi, đã nghe chưa, cô Hướng? Tề Yên người ta mới là bạn gái của Tần tổng chúng tôi, còn cô, chỉ là em gái thôi "
Hướng Dĩ Mạt nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay cô buông thõng bên người vốn đã nóng rực lên, lúc này đang siết chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay tạo thành mấy vết hằn đỏ như trăng khuyết mà cô không hề biết đaụ
Cô chợt ngẩng đầu, nhìn trừng trừng những người đó bằng ánh mắt hung dữ.
Giống như... đây là sự quật cường cuối cùng của cô.
"Đám các người là cái thá gì mà dám sủa bậy trước mặt tôi, dù gì tôi cũng là tiểu thư nhà họ Hướng "
"Tề Yên hiện giờ là bạn gái của anh Sở thì đã sao? Hướng Dĩ Mạt tôi mới là mợ trẻ mà nhà họ Tần nhận định, còn Tề Yên mãi mãi đừng mơ tưởng bước chân vào cửa nhà họ Tần."
Hướng Dĩ Mạt giận dữ đáp trả lại đám người kia, xách cái túi đáng giá mấy năm tiền lương của người ta, quay mặt rời đi.
Đám người hóng hớt nhìn theo bóng lưng đi xa của cô Hướng, nghĩ rằng mấy ngày nữa Hướng Dĩ Mạt sẽ không tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro