Chương 25
Nga Ngố
2024-07-20 19:36:47
Thấy Nhân Mã dù bị mắng cũng không biết đường mà cãi lại, Thiên Yết lập tức bộc phát đặc tính gà mẹ của mình, bênh vực Nhân Mã.
- “Được rồi, có thể là cậu ấy quên thôi, nói lại cho cậu ấy biết là được rồi.”
Trương Phong Nghị giống như là nghe được chuyện gì đó buồn cười, liếc xéo Thiên Yết một cái.
- “Quên? Đây rõ ràng là không biết, quên cái gì mà quên chứ?”
Nhân Mã cảm thấy lúng túng chết đi được. Sau khi huấn luyện về, cô nhất định phải đi bổ sung kiến thức về thế giới này. Tránh sau này trong lúc vô tình lại hỏi ra mấy câu ngớ ngẩn nữa.
Mãi cho tới khi tới rừng Thiên Mã, Nhân Mã vẫn không nhận được câu trả lời cho câu hỏi của mình. Thế nhưng cô không giám nhắc lại câu hỏi, sợ lại phải nghe thêm một tràng càm ràm của Trương Phong Nghị.
Rừng Thiên Mã là một khi rừng rậm nhiệt đới nằm ở phía tây thủ đô của đế quốc. Rừng Thiên Mã rộng gần bằng nửa cái thủ đô, nơi này khí hậu nóng bức quanh năm, nhiệt độ và độ ẩm quanh năm luôn vượt ngưỡng tiêu chuẩn. Thời điểm này vốn là thời điểm có lượng mưa lớn nhất, khi bọn họ xuống xe thì trời đã bắt đầu mưa nhỏ. Rừng Thiên Mã vô cùng rậm rạp, nhiều cây cổ thụ cao lớn. Những tán cây to rộng chen chúc với nhau che khuất đi ánh sáng mặt trời khiến bên trong rừng đặc biệt âm u. Các loại động vật giống như phát hiện ra mấy người bọn họ, thi nhau kêu lên. Các loại tạp âm đua nhau lao ra khỏi bìa rừng khiến lỗ tai mấy người bọn họ ong ong cả lên.
Xử Nữ xuống xe trước, dẫn theo các học viên tiến vào bên trong rừng. Bạch Dương đi ở sau cùng, trên vai khuân một hồm đồ nặng trịch.
- “Được rồi, nghỉ ngơi ở đây.”
Khi Xử Nữ ra hiệu cho bọn họ dừng lại thì tất cả mọi người mới phát hiện ở nơi này thế nhưng có một căn nhà gỗ nhỏ. Thế nhưng Xử Nữ không ra hiệu cho bọn họ tiến vào bên trong nên tất cả mọi người chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Bạch Dương tiến lên phía trước, dừng tại vị trí bên cạnh Xử Nữ rồi mới để chiếc hòm trên tay xuống. Khi Bạch Dương mở chiếc hòm ra, bọn họ mới nhìn thấy bên trong đều là súng, dây thừng, dao găm và mấy bộ lều trại.
Xử Nữ vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức mọi người đứng thẳng ngay ngắn. Xử Nữ nhìn tất cả mọi người một lượt, cất giọng lãnh đạm.
- “15 người các cậu chia thành 7 nhóm. 6 nhóm 2 người và 1 nhóm 3 người. Nhiệm vụ của các nhóm là giải cứu con tin đã được giấu trong rừng, mang nó an toàn trở về đây. Trong hòm này là một số trang bị cần thiết mà chúng tôi cung cấp cho các cậu. Mỗi người một khẩu súng và một con dao găm. Mỗi nhóm một cuộn dây thừng và một bộ lều trại. Thức ăn sẽ chỉ được cung cấp ngày đầu tiên, 6 ngày còn lại các cậu sẽ phải tự tìm thức ăn và nước uống, trải nghiệm cuộc sống sinh tồn.”
Xử Nữ nói xong thì Bạch Dương đã cầm lên một khẩu súng ở trong hòm, hướng họng súng đen ngòm vào người đứng gần nhất là Trần Hạo Vũ. Không để cho mọi người kịp phản ứng, ‘đoàng’ một tiếng vang lên. Trước ngực áo của Trần Hạo Vũ loang ra một mảng màu đỏ rực. Đồng thời lúc này một thiết bị từ trong túi áo của Xử Nữ vang lên tiếng kêu ing ỏi.
Bạch Dương hơi nhếch miệng, thu lại khẩu súng ở trong tay, thản nhiên nói.
- “Như mọi người thấy, súng này chỉ là súng nước mà thôi. Thế nhưng chiếc máy mà mọi người đeo trên ngực kia có một phần cảm ứng, chỉ cần bị nước từ cây súng này bắn vào thì chúng tôi ở đây sẽ nhận được thông báo. Nó cũng đồng nghĩa với việc người bị bắn trúng đã chết không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.”
Đem khẩu súng trong tay quăng trở lại trong hòm, Bạch Dương tiếp tục nói.
- “Bởi vì đây là đang huấn luyện dã chiến, mọi thứ đều phải tự cung tự cấp. Trong quá trình nhiệm vụ diễn ra, dưới điều kiện không làm nguy hiểm tới tính mạng, tất cả các hình thức đối chiến đều được cho phép áp dụng bao gồm cả cướp con tin. Chỉ cần các cậu mang được con tin trở về đây, quá trình làm nhiệm vụ chúng tôi sẽ không can thiệp. Mọi người đã rõ chưa.”
Trăm miệng một lời, tiếng hô của mọi người vô cùng vang dội.
- “Rõ.”
- “Được rồi, tới nhận đồ đi.”
Mọi người xếp hàng theo từng nhóm. Song Tử và Song Ngư là hai anh em sinh đôi, độ ăn ý thì khỏi phải nói đương nhiên là sẽ chung một nhóm. Thiên Yết và Nhân Mã đã làm hòa tất nhiên sẽ đi cùng nhau. NHững người khác cũng đã chia nhóm xong hết rồi.Thế nhưng khi nhìn thấy đội hình của nhóm ba người duy nhất, Song Tử suýt chút nữa đã quỳ xuống.
- “Ba người đi với nhau, rốt cuộc là có muốn cho chúng tôi thi đấu nữa không hả.”
Trương Phong Nghị mặt tươi cười như hồ ly cả một đầu đầy mưu kế. Trần Hạo Vũ mặt than là chuyên gia bắn tỉa. Hoàng Hựu Minh mặt đầy ngượng ngùn là chuyên gia đánh cận chiến. Với cái đội hình này, quả thực là gần như vô địch. Trương Phong Nghị cười đến vô tâm vô phế, vỗ vai Song Tử an ủi.
- “Không sao đâu Tiểu Song Tử, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Nói xong liền cầm đầu, dẫn theo Trần Hao Vũ và Hoàng Hựu Minh tiến vào trong rừng đầu tiên.
Song Tử bĩu môi, bản thân cũng không chịu thua kém, túm lấy tay Song Ngư, một bộ vô cùng hùng hổ xông vào trong rừng.
- “Đi thôi, chúng ta cũng đi, không thể thua kém bọn họ được.”
Song Ngư nhìn bộ dáng háo thắng của anh trai mình cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, quay người nói với Nhân Mã và Thiên Yết còn chưa chuẩn bị rời đi.
- “Nhân Mã, Thiên Yết, hẹn gặp lại sau huấn luyện.”
Phải gặp sau khi huấn luyện kết thúc. Chứ nếu gặp trong quá trình huấn luyện thì bọn họ phải bị loại sớm rồi.
Nhân Mã đang giúp Thiên Yết mang balo đựng lều trại trên lưng, nghe Song Ngư nói thì ngẩng đầu, mỉm cười trả lời một chữ.
- “Được.”
Hi vọng bọn họ đừng gặp nhau quá sớm. Cô không muốn loại hai anh em nhà này quá sớm đâu.
Song Tử và Song Ngư đi rồi, các nhóm khác cũng lần lượt xuất phát. Nhân Mã và Thiên Yết là nhóm cuối cùng lên đường.
Nhìn từng nhóm từng nhóm học viên biến mất sau những tán cây âm u rậm rạp, Xử Nữ như có điều suy nghĩ mà hỏi Bạch Dương.
- “Anh cảm thấy nhóm nào có khả năng thắng nhất.”
Bạch Dương ngồi dưới đất thu dọn lại đồ đạc, nghe Xử Nữ hỏi cũng chỉ khẽ cười, thản nhiên trả lời.
- “Trong lòng em không phải cũng có đáp án rồi sao.”
Xử Nữ cũng không có thái độ nghiêm túc như như ở trước mặt các học viên khác mà là cười rộ lên, hai bên má ẩn hiện núm đồng tiền nhỏ xinh.
- “Đúng là em cảm thấy bọn họ có khả năng thắng nhất. Nhưng biết đâu được đấy, năm nay nhiều người tài như vậy.”
Bạch Dương nhìn Xử Nữ, đuôi mắt hơi nhếch lên, giọng điệu chắc chắn không cho phản bác.
- “Không, bon họ chắc chắn sẽ thắng. Cậu bé kia còn chưa thể hiện hết năng lực đâu.”
Xử Nữ nhún vai, từ chối cho ý kiến.
- --------------------------------------------------------------------------------------
Nơi bọn họ dừng chân lúc này mới chỉ là bìa rừng mà thôi. Khi bọn họ tiến sau vào trong rừng mới phát hiện ra nơi này còn rậm rạp hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Những gốc cây sao cứ mọc san sát vào nhau, đường đi thì nhỏ mà đồ đạc bọn họ mang theo lại rất cồng kềnh khiến mỗi lần di chuyển đều vô cùng khó khăn.
Thể lực của Thiên Yết đã sắp đột phá cấp A, đương nhiên sức khỏe là vô cùng tốt. Vì thế hầu hết đồ đạc đều là Thiên Yết mang, còn Nhân Mã chỉ đeo một balo to đựng đồ cá nhân của cô và Thiên Yết, cùng một khẩu súng được phát đi theo ở phía sau. Dù sao ở đây cô cũng chẳng biết gì cả, cứ đi theo Thiên Yết chắc chắn là một lựa chọn đúng đắn.
Thiên Yết mang theo nhiều đồ như vậy lại còn phải đi dò đường mà cũng không thở gấp lấy một tiếng. Đi cả một buổi sáng cũng không gặp được nhóm nào khác. Nhân Mã cũng không cho rằng mới ngày đầu tiên sẽ có ai bị loại.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, thời tiết vô cùng oi bức. Đồng phục trên người đã bị mồ hôi thấm ướt. Không có đồng hồ, bọn họ cũng không biết bây giờ đã là giờ nào rồi. Tán cây quá mức rậm rạp che đi hết ánh nắng, chỉ còn lại vài tia sáng lọt qua được khiến khu rừng vốn u ám sáng lên ánh sáng lờ mờ.
- “Được rồi, có thể là cậu ấy quên thôi, nói lại cho cậu ấy biết là được rồi.”
Trương Phong Nghị giống như là nghe được chuyện gì đó buồn cười, liếc xéo Thiên Yết một cái.
- “Quên? Đây rõ ràng là không biết, quên cái gì mà quên chứ?”
Nhân Mã cảm thấy lúng túng chết đi được. Sau khi huấn luyện về, cô nhất định phải đi bổ sung kiến thức về thế giới này. Tránh sau này trong lúc vô tình lại hỏi ra mấy câu ngớ ngẩn nữa.
Mãi cho tới khi tới rừng Thiên Mã, Nhân Mã vẫn không nhận được câu trả lời cho câu hỏi của mình. Thế nhưng cô không giám nhắc lại câu hỏi, sợ lại phải nghe thêm một tràng càm ràm của Trương Phong Nghị.
Rừng Thiên Mã là một khi rừng rậm nhiệt đới nằm ở phía tây thủ đô của đế quốc. Rừng Thiên Mã rộng gần bằng nửa cái thủ đô, nơi này khí hậu nóng bức quanh năm, nhiệt độ và độ ẩm quanh năm luôn vượt ngưỡng tiêu chuẩn. Thời điểm này vốn là thời điểm có lượng mưa lớn nhất, khi bọn họ xuống xe thì trời đã bắt đầu mưa nhỏ. Rừng Thiên Mã vô cùng rậm rạp, nhiều cây cổ thụ cao lớn. Những tán cây to rộng chen chúc với nhau che khuất đi ánh sáng mặt trời khiến bên trong rừng đặc biệt âm u. Các loại động vật giống như phát hiện ra mấy người bọn họ, thi nhau kêu lên. Các loại tạp âm đua nhau lao ra khỏi bìa rừng khiến lỗ tai mấy người bọn họ ong ong cả lên.
Xử Nữ xuống xe trước, dẫn theo các học viên tiến vào bên trong rừng. Bạch Dương đi ở sau cùng, trên vai khuân một hồm đồ nặng trịch.
- “Được rồi, nghỉ ngơi ở đây.”
Khi Xử Nữ ra hiệu cho bọn họ dừng lại thì tất cả mọi người mới phát hiện ở nơi này thế nhưng có một căn nhà gỗ nhỏ. Thế nhưng Xử Nữ không ra hiệu cho bọn họ tiến vào bên trong nên tất cả mọi người chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Bạch Dương tiến lên phía trước, dừng tại vị trí bên cạnh Xử Nữ rồi mới để chiếc hòm trên tay xuống. Khi Bạch Dương mở chiếc hòm ra, bọn họ mới nhìn thấy bên trong đều là súng, dây thừng, dao găm và mấy bộ lều trại.
Xử Nữ vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức mọi người đứng thẳng ngay ngắn. Xử Nữ nhìn tất cả mọi người một lượt, cất giọng lãnh đạm.
- “15 người các cậu chia thành 7 nhóm. 6 nhóm 2 người và 1 nhóm 3 người. Nhiệm vụ của các nhóm là giải cứu con tin đã được giấu trong rừng, mang nó an toàn trở về đây. Trong hòm này là một số trang bị cần thiết mà chúng tôi cung cấp cho các cậu. Mỗi người một khẩu súng và một con dao găm. Mỗi nhóm một cuộn dây thừng và một bộ lều trại. Thức ăn sẽ chỉ được cung cấp ngày đầu tiên, 6 ngày còn lại các cậu sẽ phải tự tìm thức ăn và nước uống, trải nghiệm cuộc sống sinh tồn.”
Xử Nữ nói xong thì Bạch Dương đã cầm lên một khẩu súng ở trong hòm, hướng họng súng đen ngòm vào người đứng gần nhất là Trần Hạo Vũ. Không để cho mọi người kịp phản ứng, ‘đoàng’ một tiếng vang lên. Trước ngực áo của Trần Hạo Vũ loang ra một mảng màu đỏ rực. Đồng thời lúc này một thiết bị từ trong túi áo của Xử Nữ vang lên tiếng kêu ing ỏi.
Bạch Dương hơi nhếch miệng, thu lại khẩu súng ở trong tay, thản nhiên nói.
- “Như mọi người thấy, súng này chỉ là súng nước mà thôi. Thế nhưng chiếc máy mà mọi người đeo trên ngực kia có một phần cảm ứng, chỉ cần bị nước từ cây súng này bắn vào thì chúng tôi ở đây sẽ nhận được thông báo. Nó cũng đồng nghĩa với việc người bị bắn trúng đã chết không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đem khẩu súng trong tay quăng trở lại trong hòm, Bạch Dương tiếp tục nói.
- “Bởi vì đây là đang huấn luyện dã chiến, mọi thứ đều phải tự cung tự cấp. Trong quá trình nhiệm vụ diễn ra, dưới điều kiện không làm nguy hiểm tới tính mạng, tất cả các hình thức đối chiến đều được cho phép áp dụng bao gồm cả cướp con tin. Chỉ cần các cậu mang được con tin trở về đây, quá trình làm nhiệm vụ chúng tôi sẽ không can thiệp. Mọi người đã rõ chưa.”
Trăm miệng một lời, tiếng hô của mọi người vô cùng vang dội.
- “Rõ.”
- “Được rồi, tới nhận đồ đi.”
Mọi người xếp hàng theo từng nhóm. Song Tử và Song Ngư là hai anh em sinh đôi, độ ăn ý thì khỏi phải nói đương nhiên là sẽ chung một nhóm. Thiên Yết và Nhân Mã đã làm hòa tất nhiên sẽ đi cùng nhau. NHững người khác cũng đã chia nhóm xong hết rồi.Thế nhưng khi nhìn thấy đội hình của nhóm ba người duy nhất, Song Tử suýt chút nữa đã quỳ xuống.
- “Ba người đi với nhau, rốt cuộc là có muốn cho chúng tôi thi đấu nữa không hả.”
Trương Phong Nghị mặt tươi cười như hồ ly cả một đầu đầy mưu kế. Trần Hạo Vũ mặt than là chuyên gia bắn tỉa. Hoàng Hựu Minh mặt đầy ngượng ngùn là chuyên gia đánh cận chiến. Với cái đội hình này, quả thực là gần như vô địch. Trương Phong Nghị cười đến vô tâm vô phế, vỗ vai Song Tử an ủi.
- “Không sao đâu Tiểu Song Tử, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Nói xong liền cầm đầu, dẫn theo Trần Hao Vũ và Hoàng Hựu Minh tiến vào trong rừng đầu tiên.
Song Tử bĩu môi, bản thân cũng không chịu thua kém, túm lấy tay Song Ngư, một bộ vô cùng hùng hổ xông vào trong rừng.
- “Đi thôi, chúng ta cũng đi, không thể thua kém bọn họ được.”
Song Ngư nhìn bộ dáng háo thắng của anh trai mình cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, quay người nói với Nhân Mã và Thiên Yết còn chưa chuẩn bị rời đi.
- “Nhân Mã, Thiên Yết, hẹn gặp lại sau huấn luyện.”
Phải gặp sau khi huấn luyện kết thúc. Chứ nếu gặp trong quá trình huấn luyện thì bọn họ phải bị loại sớm rồi.
Nhân Mã đang giúp Thiên Yết mang balo đựng lều trại trên lưng, nghe Song Ngư nói thì ngẩng đầu, mỉm cười trả lời một chữ.
- “Được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hi vọng bọn họ đừng gặp nhau quá sớm. Cô không muốn loại hai anh em nhà này quá sớm đâu.
Song Tử và Song Ngư đi rồi, các nhóm khác cũng lần lượt xuất phát. Nhân Mã và Thiên Yết là nhóm cuối cùng lên đường.
Nhìn từng nhóm từng nhóm học viên biến mất sau những tán cây âm u rậm rạp, Xử Nữ như có điều suy nghĩ mà hỏi Bạch Dương.
- “Anh cảm thấy nhóm nào có khả năng thắng nhất.”
Bạch Dương ngồi dưới đất thu dọn lại đồ đạc, nghe Xử Nữ hỏi cũng chỉ khẽ cười, thản nhiên trả lời.
- “Trong lòng em không phải cũng có đáp án rồi sao.”
Xử Nữ cũng không có thái độ nghiêm túc như như ở trước mặt các học viên khác mà là cười rộ lên, hai bên má ẩn hiện núm đồng tiền nhỏ xinh.
- “Đúng là em cảm thấy bọn họ có khả năng thắng nhất. Nhưng biết đâu được đấy, năm nay nhiều người tài như vậy.”
Bạch Dương nhìn Xử Nữ, đuôi mắt hơi nhếch lên, giọng điệu chắc chắn không cho phản bác.
- “Không, bon họ chắc chắn sẽ thắng. Cậu bé kia còn chưa thể hiện hết năng lực đâu.”
Xử Nữ nhún vai, từ chối cho ý kiến.
- --------------------------------------------------------------------------------------
Nơi bọn họ dừng chân lúc này mới chỉ là bìa rừng mà thôi. Khi bọn họ tiến sau vào trong rừng mới phát hiện ra nơi này còn rậm rạp hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Những gốc cây sao cứ mọc san sát vào nhau, đường đi thì nhỏ mà đồ đạc bọn họ mang theo lại rất cồng kềnh khiến mỗi lần di chuyển đều vô cùng khó khăn.
Thể lực của Thiên Yết đã sắp đột phá cấp A, đương nhiên sức khỏe là vô cùng tốt. Vì thế hầu hết đồ đạc đều là Thiên Yết mang, còn Nhân Mã chỉ đeo một balo to đựng đồ cá nhân của cô và Thiên Yết, cùng một khẩu súng được phát đi theo ở phía sau. Dù sao ở đây cô cũng chẳng biết gì cả, cứ đi theo Thiên Yết chắc chắn là một lựa chọn đúng đắn.
Thiên Yết mang theo nhiều đồ như vậy lại còn phải đi dò đường mà cũng không thở gấp lấy một tiếng. Đi cả một buổi sáng cũng không gặp được nhóm nào khác. Nhân Mã cũng không cho rằng mới ngày đầu tiên sẽ có ai bị loại.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, thời tiết vô cùng oi bức. Đồng phục trên người đã bị mồ hôi thấm ướt. Không có đồng hồ, bọn họ cũng không biết bây giờ đã là giờ nào rồi. Tán cây quá mức rậm rạp che đi hết ánh nắng, chỉ còn lại vài tia sáng lọt qua được khiến khu rừng vốn u ám sáng lên ánh sáng lờ mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro