Huấn luyện dã chiến ngày thứ nhất
Nga Ngố
2024-07-20 19:36:47
Nhân Mã nhìn xuyên qua kẽ lá, áng chừng thời gian lúc này đã là giữa trưa. Thật ra thì cô cũng không quá mệt. Ở kiếp trước với các loại hình dã chiến như thế này, cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Các kĩ năng sinh tồn cần thiết cũng có đủ, cho dù bây giờ có gặp thú dữ thì cô cũng không hoảng loạn chút nào. Thế nhưng còn Thiên Yết, ngoại trừ biết anh có thể lực tốt hơn cô ra, cô hoàn toàn không biết anh đối với loại huấn luyện này có bao nhiêu hiểu biết. Hơn nữa dù thể lực có tốt bao nhiêu, Thiên Yết cũng không thể mang đồ nặng đi cả một buổi sáng mà không mệt đi. Thế nhưng nhìn cái bộ dáng hơi thở một chút cũng không loạn kia của Thiên Yết, Nhân Mã bỗng dưng có chút do dự, không biết có nên dừng lại nghỉ ngơi hay không.
Thiên Yết phát hiện Nhân Mã cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, giống như là có lời muốn nói nhưng lại thôi. Thiên Yết đi đằng trước, đầu cũng không quay lại, chỉ lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
- “Có chuyện gì à?”
Nhân Mã nghe được câu hỏi, biết động tác nhỏ của mình đã bị Thiên Yết phát hiện, có chút ngại ngùng. Cô bước nhanh mấy bước đi tới cạnh Thiên Yết, vô cùng nghiêm túc hỏi.
- “Thiên Yết, đã giữa trưa rồi, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Thiên Yết bước châ hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên. Ánh mặt trời đã bị tán cây che đi mất, lại cộng thêm bản thân chưa cảm thấy mệt nên Thiên Yết cũng không nhận ra thời gian đã muộn như vậy rồi. Nếu như Nhân Mã không nhắc nhở, anh còn định đi tới khi nào mệt thì thôi.
Thiên Yết rũ mắt nhìn Nhân Mã đang rất nghiêm túc đứng trước mặt mình nói muốn nghỉ ngơi. Nghĩ đến cái thể chất cứ trì trệ mãi không tiến lên của cô, Thiên Yết nghĩ có lẽ Nhân Mã đã mệt, muốn nghỉ ngơi nên mới hỏi khéo anh như thế.
Đưa mắt nhìn xung quanh một chút, trong đầu thầm tính toán thật nhanh, Thiên Yết mới do dự gật đầu.
- “Chúng ta nghỉ 20 phút rồi tiếp tục xuất phát.”
Nhân Mã kinh ngạc nhìn Thiên Yết.
- “Ít thế thôi hả?”
Thiên Yết nghiêng người tựa vào thân cây, nhìn Nhân Mã thản nhiên nói.
- “Chúng ta là nhóm xuất phát muộn nhất, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Không thể để các nhóm khác bỏ lại chúng ta quá xa.”
Nhân Mã nín họng, thỏa hiệp gật đầu.
- “Được rồi.”
Cô thì không có vấn đề gì, chỉ sợ Thiên Yết nghỉ ngơi không đủ. Dù sao người mang vác nặng cũng không phải là cô.
Nhân Mã tháo balo trên vai, lấy từ bên trong ra hai thanh lương khô và hai chai nước được cấp cho. Bạch Dương chỉ cho bọn họ lương thực của ngày hôm nay là mấy mẩu lương khô và mấy chai nước trắng.
Đưa cho Thiên Yết lương khô và nước uống. Nhưng Thiên Yết lại chỉ nhận lấy lương khô, còn chai nước thì để Nhân Mã cầm.
- “Cất một chai đi. Từ giờ đến tối không biết có tìm được nguồn nước không, sử dụng tiết kiệm một chút.”
Nhân Mã cầm hai chai nước trong tay, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
- “Vậy cậu uống cái gì?”
Thiên Yết không chút để ý nói.
- “Uống chung với cậu.”
Nhân Mã suýt chút nữa thì không khống chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt dại ra.
- “Hả?”
Thấy Nhân Mã xuất hiện biểu tình kinh ngạc như vậy, Thiên Yết cảm thấy hơi khó hiểu.
- “Sao thế? Không được à?”
Nhân Mã suýt chút thì cắn vào lưỡi mình, ấp úng nói.
- “Không… Không có…”
Đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhân Mã tự an ủi trong lòng. Thiên Yết không biết cô là con gái nên mới như vậy. Nhưng cứ nghĩ mình với Thiên Yết phải uống chung một chai nước, Nhân Mã cho dù có không coi bản thân là con gái đi chăng nữa thì vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Hai người một người đứng, một người ngồi tựa lưng vào gốc cây nhanh chóng giải quyết bữa trưa. Khi nhìn thấy Thiên Yết cầm chai nước mà mình vừa sử dụng lên uống, vành tay Nhân Mã hơi đỏ lên, rời ánh mắt đi chỗ khác coi như không nhìn thấy.
- “Cậu biết đường đi trong rừng hả, có biết chỗ nào có sông hay có suối không?”
Phải nhanh nhanh tìm ra nguồn nước. Bọn họ không chỉ cần phải giải quyết nhanh nhanh vấn đề nước uống mà còn phải giải quyết cả vấn đề vệ sinh cá nhân nữa.
- “Nếu đi nhanh, trước khi trời tối chúng ta có thể tới được bờ sông.”
Nhân Mã hai mắt lập tức sáng lên.
- “Vậy chúng ta đi mau.”
Nói xong liền cầm lấy balo muốn chạy. Nhưng khi nhìn thấy xung quanh chỉ toàn cây với cây, hoàn toàn không nhìn ra phương hướng để đi, Nhân Mã chỉ có thể rụt chân lại, đi ra sau lưng Thiên Yết.Thiên Yết nhìn một loạt hành động vừa ngớ ngẩn vừa đáng yêu của Nhân Mã, cố nhịn lại khóe môi sắp giương lên, Thiên Yết bình tĩnh cất bước đi về phía trước.
Dọc đường đi, Nhân Mã vẫn luôn quan sát ở xung quanh. Đây là thói quen từ kiếp trước của cô dùng để ghi nhớ đường đi. Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn một lần là có thể ghi nhớ đến 90%. Thế nhưng lúc này đây, lần đầu tiên Nhân Mã cảm thấy não bộ của mình hoàn toàn không dùng được. Ở trong khu rừng này, cây cối luôn rậm rạp một cách kì lạ. Cho dù là khu rừng chưa được khai phá thì cũng không nên um tùm như vậy chứ.
Lại nhớ đến cái tên của khu rừng - ‘Thiên Mã’. Tại sao lại tên là Thiên Mã cơ chứ, nghe chẳng ăn nhập với khu rừng gì cả.
- “Này Thiên Yết, sao khu rừng này lại tên là Thiên Mã thế?”
Khi nghe Nhân Mã lại một lần nữa hỏi về vấn đề này, Thiên Yết đã không còn kinh ngạc nữa. Có lẽ là do cô không biết thật nên Thiên Yết cũng giải thích.
- “100 năm trước, trong trận chiến giữa liên minh đế quốc và người ngoài hành tinh có một vị nữ tướng dũng mãnh tên là Sagit. Bà ấy sở hữu tinh thần lực cấp 3S và thể chất cấp S+ hiếm có, là vị tướng mạnh nhất trong lịch sử đế quốc. Cơ giáp chuyên thuộc của bà ấy là Pegasus cũng là cơ giáp cấp S+ duy nhất đã từng được tạo ra. Bức tượng mà cậu nhìn thấy ở sân trường chính là Sagit và Pegasus.”
- “Nghe có vẻ bà ấy rất tuyệt.”
Trong mắt Nhân Mã hiện lên ánh sáng lập lánh. Con người sẽ luôn sùng bái kẻ mạnh, và Nhân Mã cũng vậy.
Thiên Yết đi ở phía trước cũng phải gật đầu đồng ý.
- “Đúng là rất tuyệt. Thế nhưng cũng vì sở hữu loại sức mạnh này, bà ấy vẫn luôn khiến những lãnh đạo cấp cao trong đế quốc kiêng dè. Trong trận chiến cuối cùng, không rõ lí do vì sao mà tinh thần lực của bà ấy đã bị mất kiểm soát. Trước khi không còn khống chế được cục diện, bà ấy đã kéo theo kẻ cầm đầu của liên minh người ngoài hành tinh cùng nhau rơi xuống khu rừng này, đồng quy vu tận. Để tưởng nhớ công lao của bà, mọi người đã đặt tên khu rừng này là Thiên Mã, tức là ngựa trời.”
Thiên Yết phát hiện Nhân Mã cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, giống như là có lời muốn nói nhưng lại thôi. Thiên Yết đi đằng trước, đầu cũng không quay lại, chỉ lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
- “Có chuyện gì à?”
Nhân Mã nghe được câu hỏi, biết động tác nhỏ của mình đã bị Thiên Yết phát hiện, có chút ngại ngùng. Cô bước nhanh mấy bước đi tới cạnh Thiên Yết, vô cùng nghiêm túc hỏi.
- “Thiên Yết, đã giữa trưa rồi, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Thiên Yết bước châ hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên. Ánh mặt trời đã bị tán cây che đi mất, lại cộng thêm bản thân chưa cảm thấy mệt nên Thiên Yết cũng không nhận ra thời gian đã muộn như vậy rồi. Nếu như Nhân Mã không nhắc nhở, anh còn định đi tới khi nào mệt thì thôi.
Thiên Yết rũ mắt nhìn Nhân Mã đang rất nghiêm túc đứng trước mặt mình nói muốn nghỉ ngơi. Nghĩ đến cái thể chất cứ trì trệ mãi không tiến lên của cô, Thiên Yết nghĩ có lẽ Nhân Mã đã mệt, muốn nghỉ ngơi nên mới hỏi khéo anh như thế.
Đưa mắt nhìn xung quanh một chút, trong đầu thầm tính toán thật nhanh, Thiên Yết mới do dự gật đầu.
- “Chúng ta nghỉ 20 phút rồi tiếp tục xuất phát.”
Nhân Mã kinh ngạc nhìn Thiên Yết.
- “Ít thế thôi hả?”
Thiên Yết nghiêng người tựa vào thân cây, nhìn Nhân Mã thản nhiên nói.
- “Chúng ta là nhóm xuất phát muộn nhất, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Không thể để các nhóm khác bỏ lại chúng ta quá xa.”
Nhân Mã nín họng, thỏa hiệp gật đầu.
- “Được rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thì không có vấn đề gì, chỉ sợ Thiên Yết nghỉ ngơi không đủ. Dù sao người mang vác nặng cũng không phải là cô.
Nhân Mã tháo balo trên vai, lấy từ bên trong ra hai thanh lương khô và hai chai nước được cấp cho. Bạch Dương chỉ cho bọn họ lương thực của ngày hôm nay là mấy mẩu lương khô và mấy chai nước trắng.
Đưa cho Thiên Yết lương khô và nước uống. Nhưng Thiên Yết lại chỉ nhận lấy lương khô, còn chai nước thì để Nhân Mã cầm.
- “Cất một chai đi. Từ giờ đến tối không biết có tìm được nguồn nước không, sử dụng tiết kiệm một chút.”
Nhân Mã cầm hai chai nước trong tay, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
- “Vậy cậu uống cái gì?”
Thiên Yết không chút để ý nói.
- “Uống chung với cậu.”
Nhân Mã suýt chút nữa thì không khống chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt dại ra.
- “Hả?”
Thấy Nhân Mã xuất hiện biểu tình kinh ngạc như vậy, Thiên Yết cảm thấy hơi khó hiểu.
- “Sao thế? Không được à?”
Nhân Mã suýt chút thì cắn vào lưỡi mình, ấp úng nói.
- “Không… Không có…”
Đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhân Mã tự an ủi trong lòng. Thiên Yết không biết cô là con gái nên mới như vậy. Nhưng cứ nghĩ mình với Thiên Yết phải uống chung một chai nước, Nhân Mã cho dù có không coi bản thân là con gái đi chăng nữa thì vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Hai người một người đứng, một người ngồi tựa lưng vào gốc cây nhanh chóng giải quyết bữa trưa. Khi nhìn thấy Thiên Yết cầm chai nước mà mình vừa sử dụng lên uống, vành tay Nhân Mã hơi đỏ lên, rời ánh mắt đi chỗ khác coi như không nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Cậu biết đường đi trong rừng hả, có biết chỗ nào có sông hay có suối không?”
Phải nhanh nhanh tìm ra nguồn nước. Bọn họ không chỉ cần phải giải quyết nhanh nhanh vấn đề nước uống mà còn phải giải quyết cả vấn đề vệ sinh cá nhân nữa.
- “Nếu đi nhanh, trước khi trời tối chúng ta có thể tới được bờ sông.”
Nhân Mã hai mắt lập tức sáng lên.
- “Vậy chúng ta đi mau.”
Nói xong liền cầm lấy balo muốn chạy. Nhưng khi nhìn thấy xung quanh chỉ toàn cây với cây, hoàn toàn không nhìn ra phương hướng để đi, Nhân Mã chỉ có thể rụt chân lại, đi ra sau lưng Thiên Yết.Thiên Yết nhìn một loạt hành động vừa ngớ ngẩn vừa đáng yêu của Nhân Mã, cố nhịn lại khóe môi sắp giương lên, Thiên Yết bình tĩnh cất bước đi về phía trước.
Dọc đường đi, Nhân Mã vẫn luôn quan sát ở xung quanh. Đây là thói quen từ kiếp trước của cô dùng để ghi nhớ đường đi. Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn một lần là có thể ghi nhớ đến 90%. Thế nhưng lúc này đây, lần đầu tiên Nhân Mã cảm thấy não bộ của mình hoàn toàn không dùng được. Ở trong khu rừng này, cây cối luôn rậm rạp một cách kì lạ. Cho dù là khu rừng chưa được khai phá thì cũng không nên um tùm như vậy chứ.
Lại nhớ đến cái tên của khu rừng - ‘Thiên Mã’. Tại sao lại tên là Thiên Mã cơ chứ, nghe chẳng ăn nhập với khu rừng gì cả.
- “Này Thiên Yết, sao khu rừng này lại tên là Thiên Mã thế?”
Khi nghe Nhân Mã lại một lần nữa hỏi về vấn đề này, Thiên Yết đã không còn kinh ngạc nữa. Có lẽ là do cô không biết thật nên Thiên Yết cũng giải thích.
- “100 năm trước, trong trận chiến giữa liên minh đế quốc và người ngoài hành tinh có một vị nữ tướng dũng mãnh tên là Sagit. Bà ấy sở hữu tinh thần lực cấp 3S và thể chất cấp S+ hiếm có, là vị tướng mạnh nhất trong lịch sử đế quốc. Cơ giáp chuyên thuộc của bà ấy là Pegasus cũng là cơ giáp cấp S+ duy nhất đã từng được tạo ra. Bức tượng mà cậu nhìn thấy ở sân trường chính là Sagit và Pegasus.”
- “Nghe có vẻ bà ấy rất tuyệt.”
Trong mắt Nhân Mã hiện lên ánh sáng lập lánh. Con người sẽ luôn sùng bái kẻ mạnh, và Nhân Mã cũng vậy.
Thiên Yết đi ở phía trước cũng phải gật đầu đồng ý.
- “Đúng là rất tuyệt. Thế nhưng cũng vì sở hữu loại sức mạnh này, bà ấy vẫn luôn khiến những lãnh đạo cấp cao trong đế quốc kiêng dè. Trong trận chiến cuối cùng, không rõ lí do vì sao mà tinh thần lực của bà ấy đã bị mất kiểm soát. Trước khi không còn khống chế được cục diện, bà ấy đã kéo theo kẻ cầm đầu của liên minh người ngoài hành tinh cùng nhau rơi xuống khu rừng này, đồng quy vu tận. Để tưởng nhớ công lao của bà, mọi người đã đặt tên khu rừng này là Thiên Mã, tức là ngựa trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro