Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Hắn Chính Là
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Bên trong một chiếc xe ngựa khác.
Tạ Nghịch sớm đã không còn bộ dáng ôn hòa vừa rồi kia. Hắn từ trước đến nay luôn có hai bộ mặt với người trên kẻ dưới. Vết máu trên mặt hắn đã khô, thần sắc ánh mắt tĩnh mịch, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn tay đã được chỉnh chỉnh tề tề xếp lại, đáy mắt tràn ra một tầng ánh sáng nhu hòa.
"Bản quan vừa rồi rất đáng sợ sao?"
Hắn hỏi thị vệ Hoắc Sầm bên cạnh.
Hoắc Sầm có chút mờ mịt lắc đầu, thủ phụ đại nhân có thời điểm không đáng sợ sao? Hắn hình như chỉ chia ra có đáng sợ, và đặc biệt đáng sợ thôi!
Tạ Nghịch không vui nghiêng qua hắn một cái:
"Vậy là bản quan vừa rồi biểu hiện không đủ ôn hòa sao?"
Giọng nói của hắn nhỏ xíu, chỉ tự mình có thể nghe được, thì thầm nói:
"Làm sao lại dọa đến nàng ấy rồi?"
Hoắc Sầm dùng sức gật đầu: "Ôn hòa!"
Thủ phụ đại nhân chẳng lẽ không biết, hắn càng ôn hòa thì càng đáng sợ, mới dọa sợ vị phu nhân kia.
Dù sao ai mà lại một lời không hợp liền để xa phu lái xe đụng vào. Kỳ thật hắn rất muốn hỏi hỏi vị phu nhân này đắc tội đại nhân ở chỗ nào, đại nhân lại muốn chỉnh nàng ta như vậy.
Tuy nói bị thương chính là đại nhân, nhưng mém chút bị hù chết lại là vị phu nhân kia.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn hắn mới suy nghĩ ra được?!
Tạ Nghịch hoàn toàn không để ý vết thương trên trán, hắn đem chiếc khăn tay đã nhuốm một mảng máu kia nhét vào trong lòng cất kỹ, có chút ảo não, xem ra lần sau gặp lại, biểu hiện của hắn càng phải ôn hòa hơn một chút mới được.
Hôm nay, là hắn lỗ mãng, nhưng hắn chỉ là......
Xe ngựa dừng lại trước cổng nhà Cố gia.
Hạ Linh và Thu Từ đỡ tay Cố Nam Chi, chân của nàng vẫn còn mềm nhũn, mém chút đã từ trên xe ngựa ngã xuống, thật sự là hậu kình kia của Tạ Nghịch quá lớn, đến bây giờ tâm thần nàng còn có chút không tập trung được.
(hậu kình: kiểu áp lực còn dư âm lại phát tác từ từ ấy)
"Chi Chi muội cuối cùng đã trở về rồi."
Nàng mới vừa xuống xe ngựa, tẩu tẩu Ôn thị liền dẫn người tiến lên tiếp đón. Thấy nàng trở về một mình, Ôn thị lập tức rất không vui, người Bùi gia cũng quá không biết lễ phép.
"Tẩu tẩu."
Gặp Ôn thị một lúc, vành mắt Cố Nam Chi liền đỏ hoe, nàng tiến đến kéo lại cánh tay Ôn thị, tựa đầu vào vai nàng ta. Đối với bọn họ mà nói thì Trung thu mới vừa gặp nhau, nhưng đối với Cố Nam Chi mà nói, bọn họ đã rất lâu không gặp.
"Chi Chi đừng sợ, còn có phụ thân huynh trưởng của muội cùng với ta đây! Đã về nhà rồi thì mọi chuyện đều tốt."
Ôn thị ôm lấy nàng tiến vào Cố gia.
Trong nhà vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, không phải dáng vẻ rách nát về sau kia khiến nàng sợ hãi.
Nàng rất may mắn, trùng sinh ở thời điểm này, phụ thân huynh trưởng còn có tẩu tẩu đều còn đây, để nàng có cơ hội ngăn lại thảm kịch đằng sau.
"Thật là Bùi Lạc Bạch đã khi dễ muội? Bùi Lạc Bạch cái đồ hỗn trướng này, ta biết ngay hắn không phải thứ gì tốt, a huynh giờ sẽ đi tìm hắn tính sổ."
Cố Nam Sơn đứng ở ngay cửa, hắn trầm mặt phất ống tay áo một cái, quay đầu liền cho người đi dắt ngựa.
"Không phải, a huynh muội chỉ là nhớ mọi người thôi."
Cố Nam Chi tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn, đôi mắt đỏ hoe cùng hắn nũng nịu giống như khi còn bé.
Ở kiếp trước, vào năm thứ hai Bùi Lạc Bạch trở về, cha bỗng nhiên nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, cách không đến một năm, a huynh ra ngoài ban sai, ngựa bị kinh hoảng lăn xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm về được.
(ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
Tẩu tẩu mang theo hai hài tử trông coi Cố gia, ai biết được ngày mùa thu trời hanh vật khô, Cố gia bị cháy lớn, cả ba người đều táng thân trong biển lửa, từ đây Cố gia chỉ còn lại một mình nàng.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, chính là bắt đầu từ lúc đó, thái độ lão phu nhân bọn họ đối với nàng đã thay đổi. Đầu tiên là từng chút từng chút làm cho nàng mất đi thực quyền, cuối cùng dứt khoát đoạt quyền quản gia của nàng. Nàng đã trở thành con chim bị bẻ gãy cánh, vây giữ trong thâm trạch ở hậu viện, chỉ có thể một lòng dốc sức trên người Khiêm ca nhi.
Tối hôm qua nàng đã suy nghĩ đến nửa đêm, những chuyện này thật sự là chỉ là ngoài ý muốn sao?
Bùi Lạc Bạch bọn hắn phát điên, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo kia, chuyện tổn hại luân thường của con người, nếu như phụ thân huynh trưởng vẫn còn, bọn họ dám độc chết nàng sao?
Bọn họ không dám.
Muốn giết nàng như vậy, có phải là trước tiên cần phải loại trừ phụ thân và huynh trưởng, loại trừ Cố gia!
"A huynh, muội biết sai rồi, muội thật sự đã biết sai rồi, muội không nên không nghe huynh và cha khuyên can, khăng khăng đòi gả cho Bùi Lạc Bạch......"
Chỉ cần nhớ tới kết quả bi thảm của phụ thân và huynh trưởng ở kiếp trước, tâm can Cố Nam Chi liền thấy quặn đau, nàng hận không thể tự giết chết chính mình, nàng ôm Cố Nam Sơn khóc nghẹn ngào.
Mặt mày Cố Nam Sơn lạnh đi, dùng ánh mắt hỏi thăm Hạ Linh và Thu Từ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hạ Linh và Thu Từ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng hai người nhất trí cho rằng, Cố Nam Chi khẳng định là bị thủ phụ đại nhân dọa sợ, thế là nói ra chuyện Tạ Nghịch bị thương.
Ôn thị thay Cố Nam Chi lau khô nước mắt, Cố Nam Sơn mang theo nàng đi vào thư phòng Cố Văn Hạc.
"Cha......"
Cố Nam Chi lại nhào vào trong ngực ông ấy khóc một hồi lâu. Cố Văn Hạc là ai? Đó chính là người ngay cả bệ hạ cũng dám chỉ vào mũi mà mắng mỏ, giờ này lại hận không thể vọt tới Bùi gia, dùng ba tấc lưỡi kia mắng bọn họ máu chó đầy đầu, cuối cùng để bọn họ nhục nhã hổ thẹn không chịu nổi, tất cả đều vung kiếm tự vẫn.
Nghe Cố Nam Sơn nói, nàng là bị Tạ Nghịch dọa sợ, ông ấy mới thu hồi ý định này.
"Thủ phụ đại nhân trước giờ luôn ôn hòa, ngài ấy sẽ không so đo, cùng lắm thì xế chiều phụ thân đi một chuyến lên phủ của hắn, tự mình nhận lỗi, chuyện này con cũng không cần lo lắng, con khóc thành dạng này, không biết còn tưởng rằng thủ phụ đại nhân là hạng người gian nịnh nào đó, đến ngay cả cái nữ nhi gia cũng không chịu buông tha."
Ông ấy vỗ vỗ đầu vai con gái nhỏ, cười trêu ghẹo nói.
Hai mắt Cố Nam Chi đẫm lệ mơ hồ, nàng chợt nhớ đến một sự kiện. Cả cuộc đời trước, Bùi Lạc Bạch chính là làm theo phương pháp của Tạ Nghịch, mới thành công thừa kế tước vị. Nghĩ như vậy, nàng lập tức cảm thấy Tạ Nghịch đã đáng sợ lại đáng hận, thế là nàng trầm giọng nói: "Hắn chính là."
Cố Nam Sơn hỏi: "Là cái gì?"
Cố Nam Chi bị dọa đến rụt cổ lại, cũng không thể nói cho phụ thân với huynh trưởng, Tạ Nghịch chính là tên đại gian thần không thể nào giả được, làm cho hắn lại nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu.
Nàng thút tha thút thít một hồi lâu, mới dần dần bình phục lại.
"Bây giờ con nói đi! Đứa bé kia là chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành con làm sao lại nghĩ tới nhận một đứa bé làm con thừa tự đến dưới gối, có đúng là Bùi gia làm khó dễ con không?"
Đợi nàng hoàn toàn nín khóc, Cố Văn Hạc mới chậm rãi cất giọng hỏi.
Bên trong một chiếc xe ngựa khác.
Tạ Nghịch sớm đã không còn bộ dáng ôn hòa vừa rồi kia. Hắn từ trước đến nay luôn có hai bộ mặt với người trên kẻ dưới. Vết máu trên mặt hắn đã khô, thần sắc ánh mắt tĩnh mịch, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn tay đã được chỉnh chỉnh tề tề xếp lại, đáy mắt tràn ra một tầng ánh sáng nhu hòa.
"Bản quan vừa rồi rất đáng sợ sao?"
Hắn hỏi thị vệ Hoắc Sầm bên cạnh.
Hoắc Sầm có chút mờ mịt lắc đầu, thủ phụ đại nhân có thời điểm không đáng sợ sao? Hắn hình như chỉ chia ra có đáng sợ, và đặc biệt đáng sợ thôi!
Tạ Nghịch không vui nghiêng qua hắn một cái:
"Vậy là bản quan vừa rồi biểu hiện không đủ ôn hòa sao?"
Giọng nói của hắn nhỏ xíu, chỉ tự mình có thể nghe được, thì thầm nói:
"Làm sao lại dọa đến nàng ấy rồi?"
Hoắc Sầm dùng sức gật đầu: "Ôn hòa!"
Thủ phụ đại nhân chẳng lẽ không biết, hắn càng ôn hòa thì càng đáng sợ, mới dọa sợ vị phu nhân kia.
Dù sao ai mà lại một lời không hợp liền để xa phu lái xe đụng vào. Kỳ thật hắn rất muốn hỏi hỏi vị phu nhân này đắc tội đại nhân ở chỗ nào, đại nhân lại muốn chỉnh nàng ta như vậy.
Tuy nói bị thương chính là đại nhân, nhưng mém chút bị hù chết lại là vị phu nhân kia.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn hắn mới suy nghĩ ra được?!
Tạ Nghịch hoàn toàn không để ý vết thương trên trán, hắn đem chiếc khăn tay đã nhuốm một mảng máu kia nhét vào trong lòng cất kỹ, có chút ảo não, xem ra lần sau gặp lại, biểu hiện của hắn càng phải ôn hòa hơn một chút mới được.
Hôm nay, là hắn lỗ mãng, nhưng hắn chỉ là......
Xe ngựa dừng lại trước cổng nhà Cố gia.
Hạ Linh và Thu Từ đỡ tay Cố Nam Chi, chân của nàng vẫn còn mềm nhũn, mém chút đã từ trên xe ngựa ngã xuống, thật sự là hậu kình kia của Tạ Nghịch quá lớn, đến bây giờ tâm thần nàng còn có chút không tập trung được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(hậu kình: kiểu áp lực còn dư âm lại phát tác từ từ ấy)
"Chi Chi muội cuối cùng đã trở về rồi."
Nàng mới vừa xuống xe ngựa, tẩu tẩu Ôn thị liền dẫn người tiến lên tiếp đón. Thấy nàng trở về một mình, Ôn thị lập tức rất không vui, người Bùi gia cũng quá không biết lễ phép.
"Tẩu tẩu."
Gặp Ôn thị một lúc, vành mắt Cố Nam Chi liền đỏ hoe, nàng tiến đến kéo lại cánh tay Ôn thị, tựa đầu vào vai nàng ta. Đối với bọn họ mà nói thì Trung thu mới vừa gặp nhau, nhưng đối với Cố Nam Chi mà nói, bọn họ đã rất lâu không gặp.
"Chi Chi đừng sợ, còn có phụ thân huynh trưởng của muội cùng với ta đây! Đã về nhà rồi thì mọi chuyện đều tốt."
Ôn thị ôm lấy nàng tiến vào Cố gia.
Trong nhà vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, không phải dáng vẻ rách nát về sau kia khiến nàng sợ hãi.
Nàng rất may mắn, trùng sinh ở thời điểm này, phụ thân huynh trưởng còn có tẩu tẩu đều còn đây, để nàng có cơ hội ngăn lại thảm kịch đằng sau.
"Thật là Bùi Lạc Bạch đã khi dễ muội? Bùi Lạc Bạch cái đồ hỗn trướng này, ta biết ngay hắn không phải thứ gì tốt, a huynh giờ sẽ đi tìm hắn tính sổ."
Cố Nam Sơn đứng ở ngay cửa, hắn trầm mặt phất ống tay áo một cái, quay đầu liền cho người đi dắt ngựa.
"Không phải, a huynh muội chỉ là nhớ mọi người thôi."
Cố Nam Chi tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn, đôi mắt đỏ hoe cùng hắn nũng nịu giống như khi còn bé.
Ở kiếp trước, vào năm thứ hai Bùi Lạc Bạch trở về, cha bỗng nhiên nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, cách không đến một năm, a huynh ra ngoài ban sai, ngựa bị kinh hoảng lăn xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm về được.
(ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
Tẩu tẩu mang theo hai hài tử trông coi Cố gia, ai biết được ngày mùa thu trời hanh vật khô, Cố gia bị cháy lớn, cả ba người đều táng thân trong biển lửa, từ đây Cố gia chỉ còn lại một mình nàng.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, chính là bắt đầu từ lúc đó, thái độ lão phu nhân bọn họ đối với nàng đã thay đổi. Đầu tiên là từng chút từng chút làm cho nàng mất đi thực quyền, cuối cùng dứt khoát đoạt quyền quản gia của nàng. Nàng đã trở thành con chim bị bẻ gãy cánh, vây giữ trong thâm trạch ở hậu viện, chỉ có thể một lòng dốc sức trên người Khiêm ca nhi.
Tối hôm qua nàng đã suy nghĩ đến nửa đêm, những chuyện này thật sự là chỉ là ngoài ý muốn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Lạc Bạch bọn hắn phát điên, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo kia, chuyện tổn hại luân thường của con người, nếu như phụ thân huynh trưởng vẫn còn, bọn họ dám độc chết nàng sao?
Bọn họ không dám.
Muốn giết nàng như vậy, có phải là trước tiên cần phải loại trừ phụ thân và huynh trưởng, loại trừ Cố gia!
"A huynh, muội biết sai rồi, muội thật sự đã biết sai rồi, muội không nên không nghe huynh và cha khuyên can, khăng khăng đòi gả cho Bùi Lạc Bạch......"
Chỉ cần nhớ tới kết quả bi thảm của phụ thân và huynh trưởng ở kiếp trước, tâm can Cố Nam Chi liền thấy quặn đau, nàng hận không thể tự giết chết chính mình, nàng ôm Cố Nam Sơn khóc nghẹn ngào.
Mặt mày Cố Nam Sơn lạnh đi, dùng ánh mắt hỏi thăm Hạ Linh và Thu Từ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hạ Linh và Thu Từ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng hai người nhất trí cho rằng, Cố Nam Chi khẳng định là bị thủ phụ đại nhân dọa sợ, thế là nói ra chuyện Tạ Nghịch bị thương.
Ôn thị thay Cố Nam Chi lau khô nước mắt, Cố Nam Sơn mang theo nàng đi vào thư phòng Cố Văn Hạc.
"Cha......"
Cố Nam Chi lại nhào vào trong ngực ông ấy khóc một hồi lâu. Cố Văn Hạc là ai? Đó chính là người ngay cả bệ hạ cũng dám chỉ vào mũi mà mắng mỏ, giờ này lại hận không thể vọt tới Bùi gia, dùng ba tấc lưỡi kia mắng bọn họ máu chó đầy đầu, cuối cùng để bọn họ nhục nhã hổ thẹn không chịu nổi, tất cả đều vung kiếm tự vẫn.
Nghe Cố Nam Sơn nói, nàng là bị Tạ Nghịch dọa sợ, ông ấy mới thu hồi ý định này.
"Thủ phụ đại nhân trước giờ luôn ôn hòa, ngài ấy sẽ không so đo, cùng lắm thì xế chiều phụ thân đi một chuyến lên phủ của hắn, tự mình nhận lỗi, chuyện này con cũng không cần lo lắng, con khóc thành dạng này, không biết còn tưởng rằng thủ phụ đại nhân là hạng người gian nịnh nào đó, đến ngay cả cái nữ nhi gia cũng không chịu buông tha."
Ông ấy vỗ vỗ đầu vai con gái nhỏ, cười trêu ghẹo nói.
Hai mắt Cố Nam Chi đẫm lệ mơ hồ, nàng chợt nhớ đến một sự kiện. Cả cuộc đời trước, Bùi Lạc Bạch chính là làm theo phương pháp của Tạ Nghịch, mới thành công thừa kế tước vị. Nghĩ như vậy, nàng lập tức cảm thấy Tạ Nghịch đã đáng sợ lại đáng hận, thế là nàng trầm giọng nói: "Hắn chính là."
Cố Nam Sơn hỏi: "Là cái gì?"
Cố Nam Chi bị dọa đến rụt cổ lại, cũng không thể nói cho phụ thân với huynh trưởng, Tạ Nghịch chính là tên đại gian thần không thể nào giả được, làm cho hắn lại nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu.
Nàng thút tha thút thít một hồi lâu, mới dần dần bình phục lại.
"Bây giờ con nói đi! Đứa bé kia là chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành con làm sao lại nghĩ tới nhận một đứa bé làm con thừa tự đến dưới gối, có đúng là Bùi gia làm khó dễ con không?"
Đợi nàng hoàn toàn nín khóc, Cố Văn Hạc mới chậm rãi cất giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro