Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Tạ Nghịch
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Cố Nam Chi càng nghĩ càng thấy bất an, thành thị đang nhộn nhịp, xe ngựa đi lại không nhanh, làm sao lại đụng vào nhau?
Nàng giương mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa kia, trên xe không có tộc huy, cũng không có bất kỳ cái tiêu ký nào, không nhìn ra được cái gì, cũng chỉ là một cỗ xe ngựa bình thường mà thôi.
"Đại nhân, sao ngài lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Ngay lúc đó, chủ nhân của chiếc xe ngựa kia cũng đang được đỡ xuống xe.
Nàng cách chiếc mũ rèm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người kia mặc một bộ trường sam xanh nhạt hoa văn hình đám mây, bên ngoài khoác lên chiếc áo lông chồn màu đen, giọt máu đỏ tươi từ trên trán hắn từ từ chảy xuống, nửa gương mặt của hắn đều đã có loang lỗ vết máu, nhìn qua so với Hạ Linh nói còn nghiêm trọng hơn mấy phần.
Dù cho đã bị vết máu nửa chặn nửa che, Cố Nam Chi vẫn liếc nhìn một cái liền nhận ra hắn.
Là hắn!
Tạ Nghịch, tự Tư Nguy!
Thủ phụ đương triều, còn là thủ phụ trẻ tuổi nhất từ lúc khai quốc đến nay. Sinh ra đã có một khuôn mặt như trích tiên, nhìn thì giống như ôn nhuận như ngọc, nhưng bên trong tâm can phổi tất cả đều màu đen, quyền khuynh triều chính, tâm ngoan thủ lạt, bụng dạ cực sâu, khiến người nghe thấy đã sợ mất mật, về sau càng là......
Theo Cố Nam Chi thấy, trên đời này không còn kẻ nào đáng sợ hơn so với hắn. Đáy lòng của nàng run lên, lảo đảo lui về sau một bước, va phải thì va phải, vì sao hết lần này tới lần khác lại là hắn?
Hạ Linh và Thu Từ đều cho là nàng bị những vệt máu trên mặt Tạ Nghịch dọa cho sợ hãi.
Kì thực nàng là bị người này dọa sợ.
Tạ Nghịch dùng tay che lấy cái trán, máu từ trong khe hở những ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của hắn chậm rãi tràn ra, càng lộ vẻ mỹ lệ chói mắt. Đuôi mắt của hắn phiếm hồng, giống như hàm chứa vụn cánh hoa đào mềm yếu, càng giống như màu máu đang loang ra, Cố Nam Chi nhìn thấy hắn như vậy thì sợ hãi.
"Ngài......"
Cách chiếc mũ rèm, Tạ Nghịch không thấy rõ nét mặt của nàng lắm, chỉ nghe ra tiếng nói của nàng đang run rẩy, hắn định thần nhìn nàng, cổ họng lăn một vòng, hạ ống tay áo rộng xuống, hắn nắm chặt tay đến đốt ngón tay trắng bệch.
Nàng đây là......
Lời nói tiếp theo của Cố Nam Chi giống như một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu hắn dội xuống, ngay sau đó tâm của hắn đều lạnh đến phát run. Nàng lấy chiếc khăn tay của mình ra, để cho Hạ Linh đưa qua, giọng nói nhỏ nhẹ phảng phất run rẩy như hồ điệp vỗ cánh, mang theo sự sợ hãi không che giấu được:
"Thủ, thủ phụ đại nhân, khăn tay là sạch sẽ, ngài trước tiên ấn nhẹ lên vết thương."
Nàng gọi hắn là cái gì?
Thủ phụ đại nhân......
"Đa tạ, phu nhân!"
Giọng nói của hắn kéo căng rất căng, mấy chữ ngắn ngủi, hầu kết của hắn cuộn lên xuống liên tục, giống như nuốt sống một chiếc đinh, cứa vào trong tim hắn đau đớn.
Cố Nam Chi thấy đuôi mắt của hắn càng lúc càng đỏ vô cùng, bị dọa cho ra mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, đại gian thần đây là...... Đau đến sắp khóc sao?
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ?
Ai có thể nghĩ ra hắn đây là một tên đại gian nịnh, vậy mà sợ đau như vậy.
Nàng cũng rất nhanh sau đó đã khóc, chính là đến cha nhìn thấy hắn cũng phải sợ hãi:
"Đại nhân, vẫn là trước tiên nên đến y quán xem một chút đi!"
Đại gian thần vẫn chưa kết hôn, nếu hắn bị hủy dung, còn không phải khám nhà diệt tộc nàng luôn sao! Dù cho cha với a huynh cùng hợp lại cũng gánh không được lửa giận của hắn a!
Tạ Nghịch nghe ra sự sợ hãi của nàng, ngón tay của hắn càng siết chặt hơn, cầm lấy chiếc khăn tay mà nàng cho người đưa tới đặt ở trên trán, ngữ khí ôn hòa nói:
"Người sai không phải là phu nhân, phu nhân đừng sợ, vốn là xa phu của ta lỗ mãng mới làm hại phu nhân chấn kinh, vẫn là đi y quán thăm khám thì tương đối ổn thỏa, còn xin phu nhân dời bước."
Nghe lời hắn nói, Cố Nam Chi càng run chân dữ dội hơn, lông mi của nàng khẽ run lên, lấm tấm nước mắt, hu hu...... Đại gian thần đây là đang nói xin lỗi với nàng sao?
Ở kiếp trước, nghe nói thời điểm hắn thịnh nộ, càng lộ vẻ ôn nhu, thủ đoạn giết người càng phát ra tàn nhẫn.
Trong đầu của hắn không lẽ đã lượt qua một trăm linh tám loại cực hình mấy lần, vì nàng đã sáng tạo riêng kiểu chết tàn nhẫn nhất!!!
"Không, không phải đại nhân sai, tất cả đều là lỗi của ta, không biết đại nhân muốn đền bù cái gì?"
Tay luống cuống nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nỗi đắng cay trong lòng trào lên đầu lưỡi.
Tạ Nghịch giết người xưa nay không cần lý do, chỉ bằng tâm tình của mình.
Hắn đều đã bị phá tướng, tâm tình có thể tốt không? Vạn nhất lại lưu lại sẹo......
Phải đền bù cái gì?
Đáy lòng Tạ Nghịch run lên, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sâu sắc, thấy nàng thật sự đã bị dọa, nếu hắn nói thêm mấy câu nữa, chi e nàng thật sự sẽ bị dọa cho sợ hãi, hắn rủ mi mắt xuống, che khuất đáy mắt ảm đạm không rõ cảm xúc, thấp giọng nói:
"Phu nhân đã quá lời, nếu như phu nhân đã không có gì đáng ngại, Tạ mỗ cáo từ trước."
Thấy hắn thật sự đã xoay người lên xe ngựa, không giết nàng, càng không có chuyện tìm nàng, Cố Nam Chi giống như đang đi trên mây, lập tức trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thực.
Chờ lên xe ngựa xong.
"Hạ Linh, ngươi mau nhéo ta một cái."
Nàng bưng lên trà đã nguội, uống một hơi cạn sạch, lòng vẫn còn sợ hãi, bối rối nắm lấy tay Hạ Linh, làm Hạ Linh cũng thấy mơ hồ.
"Tiểu thư người bị làm sao vậy? Kinh đô ai không biết thủ phụ đại nhân là ôn hòa nhất, cả triều văn võ đối với ngài ấy đều là tán thưởng có thừa, ngay cả lão gia cùng công tử đều đối với ngài ấy mười phần kính phục. Thủ phụ đại nhân đều đã nói không sao, người không cần sợ hãi như thế."
Hạ Linh và Thu Từ cùng nhau khuyên nàng, lông mi của nàng càng run rẩy. Bọn họ đều nói Tạ Nghịch ôn hòa, đó là bởi vì hắn còn chưa có lộ ra bộ mặt đáng sợ kia.
Nhưng nàng biết, Tạ Nghịch không phải như vậy.
Tạ Nghịch mà bọn họ nhìn thấy, chỉ là hắn muốn để bọn hắn nhìn thấy thôi.
Nàng cẩn thận hồi tưởng một phen, Tạ Nghịch lúc này vẫn đang nguyện ý giả bộ làm người tốt.
Nghĩ như vậy, nàng càng sợ, xong rồi, vừa rồi nàng nên biểu hiện trấn định một chút, nếu như người khác đều không nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, chỉ có một mình nàng nhìn thấu, vậy chẳng phải là nàng càng đáng chết hơn sao?!
Cố Nam Chi càng nghĩ càng thấy bất an, thành thị đang nhộn nhịp, xe ngựa đi lại không nhanh, làm sao lại đụng vào nhau?
Nàng giương mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa kia, trên xe không có tộc huy, cũng không có bất kỳ cái tiêu ký nào, không nhìn ra được cái gì, cũng chỉ là một cỗ xe ngựa bình thường mà thôi.
"Đại nhân, sao ngài lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Ngay lúc đó, chủ nhân của chiếc xe ngựa kia cũng đang được đỡ xuống xe.
Nàng cách chiếc mũ rèm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người kia mặc một bộ trường sam xanh nhạt hoa văn hình đám mây, bên ngoài khoác lên chiếc áo lông chồn màu đen, giọt máu đỏ tươi từ trên trán hắn từ từ chảy xuống, nửa gương mặt của hắn đều đã có loang lỗ vết máu, nhìn qua so với Hạ Linh nói còn nghiêm trọng hơn mấy phần.
Dù cho đã bị vết máu nửa chặn nửa che, Cố Nam Chi vẫn liếc nhìn một cái liền nhận ra hắn.
Là hắn!
Tạ Nghịch, tự Tư Nguy!
Thủ phụ đương triều, còn là thủ phụ trẻ tuổi nhất từ lúc khai quốc đến nay. Sinh ra đã có một khuôn mặt như trích tiên, nhìn thì giống như ôn nhuận như ngọc, nhưng bên trong tâm can phổi tất cả đều màu đen, quyền khuynh triều chính, tâm ngoan thủ lạt, bụng dạ cực sâu, khiến người nghe thấy đã sợ mất mật, về sau càng là......
Theo Cố Nam Chi thấy, trên đời này không còn kẻ nào đáng sợ hơn so với hắn. Đáy lòng của nàng run lên, lảo đảo lui về sau một bước, va phải thì va phải, vì sao hết lần này tới lần khác lại là hắn?
Hạ Linh và Thu Từ đều cho là nàng bị những vệt máu trên mặt Tạ Nghịch dọa cho sợ hãi.
Kì thực nàng là bị người này dọa sợ.
Tạ Nghịch dùng tay che lấy cái trán, máu từ trong khe hở những ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của hắn chậm rãi tràn ra, càng lộ vẻ mỹ lệ chói mắt. Đuôi mắt của hắn phiếm hồng, giống như hàm chứa vụn cánh hoa đào mềm yếu, càng giống như màu máu đang loang ra, Cố Nam Chi nhìn thấy hắn như vậy thì sợ hãi.
"Ngài......"
Cách chiếc mũ rèm, Tạ Nghịch không thấy rõ nét mặt của nàng lắm, chỉ nghe ra tiếng nói của nàng đang run rẩy, hắn định thần nhìn nàng, cổ họng lăn một vòng, hạ ống tay áo rộng xuống, hắn nắm chặt tay đến đốt ngón tay trắng bệch.
Nàng đây là......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói tiếp theo của Cố Nam Chi giống như một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu hắn dội xuống, ngay sau đó tâm của hắn đều lạnh đến phát run. Nàng lấy chiếc khăn tay của mình ra, để cho Hạ Linh đưa qua, giọng nói nhỏ nhẹ phảng phất run rẩy như hồ điệp vỗ cánh, mang theo sự sợ hãi không che giấu được:
"Thủ, thủ phụ đại nhân, khăn tay là sạch sẽ, ngài trước tiên ấn nhẹ lên vết thương."
Nàng gọi hắn là cái gì?
Thủ phụ đại nhân......
"Đa tạ, phu nhân!"
Giọng nói của hắn kéo căng rất căng, mấy chữ ngắn ngủi, hầu kết của hắn cuộn lên xuống liên tục, giống như nuốt sống một chiếc đinh, cứa vào trong tim hắn đau đớn.
Cố Nam Chi thấy đuôi mắt của hắn càng lúc càng đỏ vô cùng, bị dọa cho ra mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, đại gian thần đây là...... Đau đến sắp khóc sao?
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ?
Ai có thể nghĩ ra hắn đây là một tên đại gian nịnh, vậy mà sợ đau như vậy.
Nàng cũng rất nhanh sau đó đã khóc, chính là đến cha nhìn thấy hắn cũng phải sợ hãi:
"Đại nhân, vẫn là trước tiên nên đến y quán xem một chút đi!"
Đại gian thần vẫn chưa kết hôn, nếu hắn bị hủy dung, còn không phải khám nhà diệt tộc nàng luôn sao! Dù cho cha với a huynh cùng hợp lại cũng gánh không được lửa giận của hắn a!
Tạ Nghịch nghe ra sự sợ hãi của nàng, ngón tay của hắn càng siết chặt hơn, cầm lấy chiếc khăn tay mà nàng cho người đưa tới đặt ở trên trán, ngữ khí ôn hòa nói:
"Người sai không phải là phu nhân, phu nhân đừng sợ, vốn là xa phu của ta lỗ mãng mới làm hại phu nhân chấn kinh, vẫn là đi y quán thăm khám thì tương đối ổn thỏa, còn xin phu nhân dời bước."
Nghe lời hắn nói, Cố Nam Chi càng run chân dữ dội hơn, lông mi của nàng khẽ run lên, lấm tấm nước mắt, hu hu...... Đại gian thần đây là đang nói xin lỗi với nàng sao?
Ở kiếp trước, nghe nói thời điểm hắn thịnh nộ, càng lộ vẻ ôn nhu, thủ đoạn giết người càng phát ra tàn nhẫn.
Trong đầu của hắn không lẽ đã lượt qua một trăm linh tám loại cực hình mấy lần, vì nàng đã sáng tạo riêng kiểu chết tàn nhẫn nhất!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, không phải đại nhân sai, tất cả đều là lỗi của ta, không biết đại nhân muốn đền bù cái gì?"
Tay luống cuống nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nỗi đắng cay trong lòng trào lên đầu lưỡi.
Tạ Nghịch giết người xưa nay không cần lý do, chỉ bằng tâm tình của mình.
Hắn đều đã bị phá tướng, tâm tình có thể tốt không? Vạn nhất lại lưu lại sẹo......
Phải đền bù cái gì?
Đáy lòng Tạ Nghịch run lên, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sâu sắc, thấy nàng thật sự đã bị dọa, nếu hắn nói thêm mấy câu nữa, chi e nàng thật sự sẽ bị dọa cho sợ hãi, hắn rủ mi mắt xuống, che khuất đáy mắt ảm đạm không rõ cảm xúc, thấp giọng nói:
"Phu nhân đã quá lời, nếu như phu nhân đã không có gì đáng ngại, Tạ mỗ cáo từ trước."
Thấy hắn thật sự đã xoay người lên xe ngựa, không giết nàng, càng không có chuyện tìm nàng, Cố Nam Chi giống như đang đi trên mây, lập tức trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thực.
Chờ lên xe ngựa xong.
"Hạ Linh, ngươi mau nhéo ta một cái."
Nàng bưng lên trà đã nguội, uống một hơi cạn sạch, lòng vẫn còn sợ hãi, bối rối nắm lấy tay Hạ Linh, làm Hạ Linh cũng thấy mơ hồ.
"Tiểu thư người bị làm sao vậy? Kinh đô ai không biết thủ phụ đại nhân là ôn hòa nhất, cả triều văn võ đối với ngài ấy đều là tán thưởng có thừa, ngay cả lão gia cùng công tử đều đối với ngài ấy mười phần kính phục. Thủ phụ đại nhân đều đã nói không sao, người không cần sợ hãi như thế."
Hạ Linh và Thu Từ cùng nhau khuyên nàng, lông mi của nàng càng run rẩy. Bọn họ đều nói Tạ Nghịch ôn hòa, đó là bởi vì hắn còn chưa có lộ ra bộ mặt đáng sợ kia.
Nhưng nàng biết, Tạ Nghịch không phải như vậy.
Tạ Nghịch mà bọn họ nhìn thấy, chỉ là hắn muốn để bọn hắn nhìn thấy thôi.
Nàng cẩn thận hồi tưởng một phen, Tạ Nghịch lúc này vẫn đang nguyện ý giả bộ làm người tốt.
Nghĩ như vậy, nàng càng sợ, xong rồi, vừa rồi nàng nên biểu hiện trấn định một chút, nếu như người khác đều không nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, chỉ có một mình nàng nhìn thấu, vậy chẳng phải là nàng càng đáng chết hơn sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro