Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Va Chạm
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
"Ngươi nói cái gì?"
Từ bên trong miệng tôi tớ biết được, Cố Nam Chi đã về lại Cố gia, thanh âm Bùi Lạc Bạch bỗng nhiên cất cao, sắc mặt hắn biến đổi xanh xám, tức giận đến mức cánh môi hơi co giật.
Tốt lắm! Tối hôm qua tổ mẫu còn buộc hắn đi Lãm Nguyệt Các hai chuyến, cho nàng mặt mũi đúng không!
"Nàng ta không ngại mất mặt, thì để nàng ta tự mình trở về là được rồi."
Bùi Lạc Bạch hớp hai ngụm trà lớn, cười lạnh thành tiếng. Hắn cũng không phải không rời Cố Nam Chi được, lúc trước là nàng mặt dày mày dạn bám lấy hắn.
Tôi tớ bên cạnh giữ im lặng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phu nhân còn sợ mất mặt sao?
Từ sớm tại sáu năm trước, thế tử đã bỏ lại một mình nàng ở lại bữa tiệc vui, để nàng cùng một con gà trống lớn bái đường, nàng cũng đã là trò cười của toàn bộ kinh đô.
Bên kia, mạc vấn đại sư đã vào phủ, lão phu nhân và Triệu thị đang chiêu đãi ông ấy.
Đã đến giờ này, bọn họ đều coi như Bùi Lạc Bạch đã đi theo Cố Nam Chi về Cố gia rồi.
Mạc vấn đại sư một thân đạo bào màu xanh, quả nhiên là một bộ dáng vẻ mặt mũi hiền lành. Thanh danh ông ta tại kinh đô rất vang, nhà giàu sang phàm là có việc, vô luận là tang gia gả cưới, hay là thăng quan động thổ, đều phải mời ông ta đến xem một chút.
Mạc vấn đại sư vừa đến, lão phu nhân liền cho người đem Khiêm ca nhi tới.
Giang Lâm Nguyệt dẫn theo Khiêm ca nhi đi đến.
"Khiêm ca nhi qua đây."
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với Khiêm ca nhi.
"Tằng tổ mẫu."
Khiêm ca nhi buông tay Giang Lâm Nguyệt ra, nhu thuận đi vào trước mặt lão phu nhân. Mẫu thân nói, phải nghe lời tằng tổ mẫu và tổ mẫu, như vậy hai bà mới có thể thích mình.
"Mạc vấn đại sư người nhìn xem, tôn nhi này của ta là đứa có phúc khí đi!"
Triệu thị thấy Khiêm ca nhi một cái thì cười đến không ngậm được mồm.
Mạc vấn đại sư giương mắt nhìn về phía Khiêm ca nhi.
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt có chút khẩn trương, ông ta, ông ta sẽ không nhìn ra được cái gì chứ! Chợt nàng ta lại tự an ủi trong lòng. Nàng ta mới không tin cái gì mà lời nói của quỷ thần, đây là cái gì mà mạc vấn đại sư, nghĩ lại chỉ là tên thần côn lừa gạt tiền bạc, ông ta lại có thể nhìn ra được cái gì chứ!
Khoảnh khắc sau, mạc vấn đại sư nói: "Ca nhi ngược lại lớn lên là một bộ tướng mạo tốt."
Nghe lời này, lão phu nhân và Triệu thị tất cả đều rất cao hứng, người Bùi gia bọn họ tự nhiên có phúc khí.
Mạc vấn đại sư hỏi cầm tinh của Khiêm ca nhi trước, sau đó bấm đốt ngón tay một phen nói mấy cái cầm tinh cần tị huý. Lão phu nhân để Lỗ ma ma ghi lại từng cái. Cuối cùng mạc vấn đại sư lại dựa theo yêu cầu của lão phu nhân, xem ngày hoàng đạo mở từ đường đem danh tự Khiêm ca nhi chính thức viết vào gia phả.
(Tị húy: kiêng kỵ)
Ngày mười tám tháng chạp, chính là ba ngày sau.
Giang Lâm Nguyệt nghe thấy thì rất vui mừng, chờ Khiêm ca nhi nhập vào gia phả, chính là trưởng tử đường đường chính chính, đến lúc đó cả Hầu phủ đều là của Khiêm ca nhi.
Con trai của nàng ta và nàng ta thì có gì khác nhau!
Cuối cùng, lão phu nhân để Giang Lâm Nguyệt dẫn Khiêm ca nhi đi, ngay cả Triệu thị cũng bị bà đuổi ra ngoài.
Lúc này bà mới hỏi ra lời đã ép xuống đáy lòng:
"Xin hỏi mạc vấn đại sư, có thể xem cho nhũ mẫu của Khiêm ca nhi không?"
Mạc vấn đại sư gật đầu. Lão phu nhân lải nhải hỏi tiếp:
"Mệnh cách của nàng ta như thế nào? Lại có cái gì va chạm với ta không? Có ảnh hưởng gì tới khí vận Hầu phủ không?"
Hỏi xong câu hỏi này, tim của bà chực nhảy mạnh phanh phanh, nhìn chằm chằm mạc vấn đại sư.
......
Xe ngựa đã tiến vào phố xá sầm uất, bên ngoài tiếng người huyên náo, tràn đầy khí tức khói lửa nhân gian. Cố Nam Chi lười biếng nằm tựa người trên xe ngựa, nàng nhắm hờ nửa đôi mắt.
Hạ Linh ở một bên đang nghĩ linh tinh:
"Thế tử cũng rất quá đáng, rõ ràng là ngài ấy trước đây thật có lỗi với tiểu thư, như thế nào mà bồi tiểu thư về nhà một chuyến, còn muốn tiểu thư phải đuổi theo cầu xin ngài ấy sao......"
Thấy bộ dáng nàng ta tức giận, Cố Nam Chi nở nụ cười, còn không phải là Bùi Lạc Bạch vẫn chờ nàng đi cầu hắn đi!
Nàng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
"Đồ vật chiều hôm qua để các ngươi đưa đi, đã đưa đi qua đó chưa?"
Thu Từ ngạc nhiên một cái, rất nhanh đã kịp phản ứng:
"Nô tỳ đã dựa theo tiểu thư phân phó, đem mấy vò Thu Bạch đã ủ tốt đó đưa qua cho mạc vấn đại sư rồi."
Cố Nam Chi hững hờ vuốt vuốt ngón tay của mình, trầm thấp nở nụ cười, rất tốt.
Đột nhiên đối diện tiến tới một chiếc xe ngựa, một bàn tay thon dài vén màn xe lên nhìn thoáng qua, dưới ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, trơn bóng như ngọc, so ra chói mắt hơn cả ánh nắng đang chiếu xuống.
Người ở bên trong chỉ liếc nhìn một cái đã thu tay lại. Hắn đè thấp giọng điệu, tiếng nói thanh lãnh như ngọc:
"Đụng vào, nhớ kỹ, tổn thương chỉ có thể là ta, nếu người trong chiếc xe kia có nửa phần tổn thương, thì mang đầu tới gặp."
Giọng nói trầm thấp của hắn giữa bên trong phố xá sầm uất không hề khuấy động bất kỳ một điểm gợn sóng nào.
Phanh!
Một trận tiếng va chạm vang lên.
Xe ngựa lay động kịch liệt một cái, thân ảnh Cố Nam Chi cũng theo đó nghiêng đi, trong lúc bối rối nàng vội vàng nắm lấy thùng xe.
"Tiểu thư!"
Hạ Linh và Thu Từ cũng ngay lập tức đỡ lấy nàng, cho nên nàng chỉ chịu chút kinh hãi. Ngược lại trong chiếc xe đối diện kia truyền đến một tiếng kêu đau, xem ra hiển nhiên đã bị thương.
Cố Nam Chi lo lắng nắm tay Hạ Linh:
"Ngươi nhanh đi xuống xem một chút, người bị thương trong chiếc xe kia có nghiêm trọng không."
Bây giờ căn bản không phải thời điểm xoắn xuýt trách cứ ai, chỉ mong người trong chiếc xe kia bình yên vô sự mới tốt.
Hai chiếc xe ngựa đồng thời ngừng lại.
Hạ Linh vội vàng xuống xe ngựa, Cố Nam Chi vô cùng bất an mím chặt đôi môi. Hạ Linh rất nhanh đã đến báo lại. Nàng ta cũng chỉ nhìn thoáng qua xa xa, người trong xe bị đụng phải cái trán, bị thương không nhẹ, trên nửa bên mặt đều là vết máu, nàng ta nhìn thấy đều sợ hãi.
Cố Nam Chi nghe xong, cả khuôn mặt đều tái nhợt, Thu Từ đưa cho nàng chiếc mũ có rèm, hai người đỡ nàng xuống xe ngựa.
Nghe giọng nói của người bên trong chiếc xe ngựa kia là nam tử trẻ tuổi, tuy nói là nam tử, nhưng bị tổn thương ở trên mặt cũng là một chuyện lớn, nếu như hắn đã cưới vợ rồi thì còn tốt, nếu như hắn chưa cưới vợ......
"Ngươi nói cái gì?"
Từ bên trong miệng tôi tớ biết được, Cố Nam Chi đã về lại Cố gia, thanh âm Bùi Lạc Bạch bỗng nhiên cất cao, sắc mặt hắn biến đổi xanh xám, tức giận đến mức cánh môi hơi co giật.
Tốt lắm! Tối hôm qua tổ mẫu còn buộc hắn đi Lãm Nguyệt Các hai chuyến, cho nàng mặt mũi đúng không!
"Nàng ta không ngại mất mặt, thì để nàng ta tự mình trở về là được rồi."
Bùi Lạc Bạch hớp hai ngụm trà lớn, cười lạnh thành tiếng. Hắn cũng không phải không rời Cố Nam Chi được, lúc trước là nàng mặt dày mày dạn bám lấy hắn.
Tôi tớ bên cạnh giữ im lặng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phu nhân còn sợ mất mặt sao?
Từ sớm tại sáu năm trước, thế tử đã bỏ lại một mình nàng ở lại bữa tiệc vui, để nàng cùng một con gà trống lớn bái đường, nàng cũng đã là trò cười của toàn bộ kinh đô.
Bên kia, mạc vấn đại sư đã vào phủ, lão phu nhân và Triệu thị đang chiêu đãi ông ấy.
Đã đến giờ này, bọn họ đều coi như Bùi Lạc Bạch đã đi theo Cố Nam Chi về Cố gia rồi.
Mạc vấn đại sư một thân đạo bào màu xanh, quả nhiên là một bộ dáng vẻ mặt mũi hiền lành. Thanh danh ông ta tại kinh đô rất vang, nhà giàu sang phàm là có việc, vô luận là tang gia gả cưới, hay là thăng quan động thổ, đều phải mời ông ta đến xem một chút.
Mạc vấn đại sư vừa đến, lão phu nhân liền cho người đem Khiêm ca nhi tới.
Giang Lâm Nguyệt dẫn theo Khiêm ca nhi đi đến.
"Khiêm ca nhi qua đây."
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với Khiêm ca nhi.
"Tằng tổ mẫu."
Khiêm ca nhi buông tay Giang Lâm Nguyệt ra, nhu thuận đi vào trước mặt lão phu nhân. Mẫu thân nói, phải nghe lời tằng tổ mẫu và tổ mẫu, như vậy hai bà mới có thể thích mình.
"Mạc vấn đại sư người nhìn xem, tôn nhi này của ta là đứa có phúc khí đi!"
Triệu thị thấy Khiêm ca nhi một cái thì cười đến không ngậm được mồm.
Mạc vấn đại sư giương mắt nhìn về phía Khiêm ca nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt có chút khẩn trương, ông ta, ông ta sẽ không nhìn ra được cái gì chứ! Chợt nàng ta lại tự an ủi trong lòng. Nàng ta mới không tin cái gì mà lời nói của quỷ thần, đây là cái gì mà mạc vấn đại sư, nghĩ lại chỉ là tên thần côn lừa gạt tiền bạc, ông ta lại có thể nhìn ra được cái gì chứ!
Khoảnh khắc sau, mạc vấn đại sư nói: "Ca nhi ngược lại lớn lên là một bộ tướng mạo tốt."
Nghe lời này, lão phu nhân và Triệu thị tất cả đều rất cao hứng, người Bùi gia bọn họ tự nhiên có phúc khí.
Mạc vấn đại sư hỏi cầm tinh của Khiêm ca nhi trước, sau đó bấm đốt ngón tay một phen nói mấy cái cầm tinh cần tị huý. Lão phu nhân để Lỗ ma ma ghi lại từng cái. Cuối cùng mạc vấn đại sư lại dựa theo yêu cầu của lão phu nhân, xem ngày hoàng đạo mở từ đường đem danh tự Khiêm ca nhi chính thức viết vào gia phả.
(Tị húy: kiêng kỵ)
Ngày mười tám tháng chạp, chính là ba ngày sau.
Giang Lâm Nguyệt nghe thấy thì rất vui mừng, chờ Khiêm ca nhi nhập vào gia phả, chính là trưởng tử đường đường chính chính, đến lúc đó cả Hầu phủ đều là của Khiêm ca nhi.
Con trai của nàng ta và nàng ta thì có gì khác nhau!
Cuối cùng, lão phu nhân để Giang Lâm Nguyệt dẫn Khiêm ca nhi đi, ngay cả Triệu thị cũng bị bà đuổi ra ngoài.
Lúc này bà mới hỏi ra lời đã ép xuống đáy lòng:
"Xin hỏi mạc vấn đại sư, có thể xem cho nhũ mẫu của Khiêm ca nhi không?"
Mạc vấn đại sư gật đầu. Lão phu nhân lải nhải hỏi tiếp:
"Mệnh cách của nàng ta như thế nào? Lại có cái gì va chạm với ta không? Có ảnh hưởng gì tới khí vận Hầu phủ không?"
Hỏi xong câu hỏi này, tim của bà chực nhảy mạnh phanh phanh, nhìn chằm chằm mạc vấn đại sư.
......
Xe ngựa đã tiến vào phố xá sầm uất, bên ngoài tiếng người huyên náo, tràn đầy khí tức khói lửa nhân gian. Cố Nam Chi lười biếng nằm tựa người trên xe ngựa, nàng nhắm hờ nửa đôi mắt.
Hạ Linh ở một bên đang nghĩ linh tinh:
"Thế tử cũng rất quá đáng, rõ ràng là ngài ấy trước đây thật có lỗi với tiểu thư, như thế nào mà bồi tiểu thư về nhà một chuyến, còn muốn tiểu thư phải đuổi theo cầu xin ngài ấy sao......"
Thấy bộ dáng nàng ta tức giận, Cố Nam Chi nở nụ cười, còn không phải là Bùi Lạc Bạch vẫn chờ nàng đi cầu hắn đi!
Nàng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ vật chiều hôm qua để các ngươi đưa đi, đã đưa đi qua đó chưa?"
Thu Từ ngạc nhiên một cái, rất nhanh đã kịp phản ứng:
"Nô tỳ đã dựa theo tiểu thư phân phó, đem mấy vò Thu Bạch đã ủ tốt đó đưa qua cho mạc vấn đại sư rồi."
Cố Nam Chi hững hờ vuốt vuốt ngón tay của mình, trầm thấp nở nụ cười, rất tốt.
Đột nhiên đối diện tiến tới một chiếc xe ngựa, một bàn tay thon dài vén màn xe lên nhìn thoáng qua, dưới ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, trơn bóng như ngọc, so ra chói mắt hơn cả ánh nắng đang chiếu xuống.
Người ở bên trong chỉ liếc nhìn một cái đã thu tay lại. Hắn đè thấp giọng điệu, tiếng nói thanh lãnh như ngọc:
"Đụng vào, nhớ kỹ, tổn thương chỉ có thể là ta, nếu người trong chiếc xe kia có nửa phần tổn thương, thì mang đầu tới gặp."
Giọng nói trầm thấp của hắn giữa bên trong phố xá sầm uất không hề khuấy động bất kỳ một điểm gợn sóng nào.
Phanh!
Một trận tiếng va chạm vang lên.
Xe ngựa lay động kịch liệt một cái, thân ảnh Cố Nam Chi cũng theo đó nghiêng đi, trong lúc bối rối nàng vội vàng nắm lấy thùng xe.
"Tiểu thư!"
Hạ Linh và Thu Từ cũng ngay lập tức đỡ lấy nàng, cho nên nàng chỉ chịu chút kinh hãi. Ngược lại trong chiếc xe đối diện kia truyền đến một tiếng kêu đau, xem ra hiển nhiên đã bị thương.
Cố Nam Chi lo lắng nắm tay Hạ Linh:
"Ngươi nhanh đi xuống xem một chút, người bị thương trong chiếc xe kia có nghiêm trọng không."
Bây giờ căn bản không phải thời điểm xoắn xuýt trách cứ ai, chỉ mong người trong chiếc xe kia bình yên vô sự mới tốt.
Hai chiếc xe ngựa đồng thời ngừng lại.
Hạ Linh vội vàng xuống xe ngựa, Cố Nam Chi vô cùng bất an mím chặt đôi môi. Hạ Linh rất nhanh đã đến báo lại. Nàng ta cũng chỉ nhìn thoáng qua xa xa, người trong xe bị đụng phải cái trán, bị thương không nhẹ, trên nửa bên mặt đều là vết máu, nàng ta nhìn thấy đều sợ hãi.
Cố Nam Chi nghe xong, cả khuôn mặt đều tái nhợt, Thu Từ đưa cho nàng chiếc mũ có rèm, hai người đỡ nàng xuống xe ngựa.
Nghe giọng nói của người bên trong chiếc xe ngựa kia là nam tử trẻ tuổi, tuy nói là nam tử, nhưng bị tổn thương ở trên mặt cũng là một chuyện lớn, nếu như hắn đã cưới vợ rồi thì còn tốt, nếu như hắn chưa cưới vợ......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro