Chương 10
Ma Lạt Hương Chanh
2024-11-14 01:19:48
Trong cuộc trò chuyện, Điền Đại Hoa lặng lẽ quan sát khuôn mặt Khương Mậu Tùng. Anh có đường nét thanh tú, nhưng khuôn mặt lại xanh xao, rõ ràng là vết thương trước đây không nhẹ.
Bà Khương đứng bên cạnh, thấy hai người nói chuyện, cười hài lòng, rồi bắt đầu khen ngợi với Khương Mậu Tùng.
“Mậu Tùng à, con không biết đâu, con đi hơn bảy năm, cái nhà này thật sự nhờ vào vợ con rất nhiều. Con xem trong nhà, từ người già đến trẻ nhỏ, mẹ con lại mất sớm… Năm thứ hai sau khi con đi… mẹ con qua đời, lúc đó Mậu Lâm mới mười tuổi, cả nhà đều trông cậy vào vợ con. Con bé đã cực khổ đợi con bao năm, thay con nuôi dạy con trai thật tốt, giờ con trở về rồi phải đối xử thật tốt với con bé đấy.”
“Đúng vậy.” Khương Thủ Lương cũng nói. “Mậu Tùng, vợ con là người tốt, vừa đảm đang vừa hiếu thảo, là phúc của con. Giờ con đã có sự nghiệp, phải đối xử tốt với con bé.”
“Bà, cha, hai người đừng nói những chuyện này nữa.” Điền Đại Hoa vội vàng ngắt lời.
Khương Mậu Tùng cúi đầu không nói gì, một lúc sau ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
“Bà, cha, con biết rồi. Là con bất hiếu, mẹ bệnh mà con không thể ở bên chăm sóc… Mấy năm qua gia đình đã chịu khổ nhiều rồi, con muốn đi viếng mộ mẹ.”
Bà Khương đã chuẩn bị lễ vật từ sáng sớm.
Theo phong tục địa phương, phụ nữ thường không đi viếng mộ nên Khương Mậu Tùng cùng Mậu Lâm đi viếng mộ, Mậu Lâm xách giỏ đựng tiền giấy, đồ cúng, Khương Mậu Tùng cũng dẫn theo bé Thạch Đầu.
…
Sau khi Khương Mậu Tùng đi viếng mộ về, Điền Đại Hoa bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
“Đại Hoa, trưa nay chúng ta gói sủi cảo được không?” Bà Khương vui vẻ đề xuất.
“Người ta có câu ‘sủi cảo đón người, tiễn người bằng mì.’ Hồi nhỏ, Mậu Tùng thích nhất là sủi cảo nhân hẹ do bà làm.”
Điền Đại Hoa suy nghĩ rồi đồng ý.
Trưa nay làm sủi cảo, tối lại xào thêm vài món để cả nhà cùng đón Tết Trung Thu.
Ở sau nhà có một vườn rau nhỏ, Điền Đại Hoa ra cắt ít hẹ để bà Khương ngồi trên ghế nhỏ nhặt cùng rau, Phúc Nữu rán trứng gà, còn Điền Đại Hoa nhào bột. Mọi người cùng nhau làm, chẳng mấy chốc sủi cảo đã được gói xong.
Khương Mậu Tùng trở về từ mộ phần, mắt đỏ hoe, có lẽ đã khóc trước mộ mẹ. Dáng vẻ anh có phần nặng nề, sau khi ăn xong bữa trưa, Khương Mậu Tùng mang mấy hộp bánh Trung Thu đem từ thành phố về đi thăm mấy người lớn tuổi trong họ.
Buổi chiều, người trong làng và họ hàng từ các nơi lại đến thăm không ngớt. Đến lúc chập tối, vì là Tết Trung Thu, mọi người mới về nhà ăn tết, khi đó nhà cửa mới yên tĩnh lại.
Trăng tròn đã lên cao, chiếu sáng khắp mặt đất.
Bà Khương dặn dò người trong nhà dọn bữa tối ngoài sân, cả nhà quây quần bên nhau, ăn bữa cơm đoàn viên quý giá.
Các món ăn gồm thịt lợn kho, thịt lợn rừng hầm khoai tây, lòng lợn xào ớt, gan lợn luộc thái lát, lòng lợn chấm muối, một đĩa lớn gà rừng xào ớt, đậu phụ hầm, rau cải xào, đậu phộng rang, cà tím xào tỏi, thêm bánh bao chay và bánh Trung Thu nhân đậu phộng đường nâu tự làm. Còn có cả bánh Trung Thu vỏ giòn mà Khương Mậu Tùng mang từ thành phố về... Bày đầy một bàn lớn.
“Chậc, bao nhiêu năm rồi mới được ăn bữa cơm nhà phong phú thế này.” Khương Mậu Tùng nói.
“Anh cả, anh đoán xem thịt lợn rừng này từ đâu mà có?” Phúc Nữu nhồm nhoàm hỏi, vừa cười vừa nhìn Điền Đại Hoa.
“Từ đâu? Chắc là trước Tết, dân làng đi săn phải không?”
“Mẹ con săn đấy!” Bé Thạch Đầu nhanh nhảu trả lời, tay chỉ vào đĩa gà rừng xào trên bàn, giọng đầy tự hào. “Cả con gà rừng này cũng do mẹ con bắt, lần trước mẹ còn bắt cả thỏ rừng, hễ mẹ lên núi là nhà mình có thịt ăn.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bà Khương đứng bên cạnh, thấy hai người nói chuyện, cười hài lòng, rồi bắt đầu khen ngợi với Khương Mậu Tùng.
“Mậu Tùng à, con không biết đâu, con đi hơn bảy năm, cái nhà này thật sự nhờ vào vợ con rất nhiều. Con xem trong nhà, từ người già đến trẻ nhỏ, mẹ con lại mất sớm… Năm thứ hai sau khi con đi… mẹ con qua đời, lúc đó Mậu Lâm mới mười tuổi, cả nhà đều trông cậy vào vợ con. Con bé đã cực khổ đợi con bao năm, thay con nuôi dạy con trai thật tốt, giờ con trở về rồi phải đối xử thật tốt với con bé đấy.”
“Đúng vậy.” Khương Thủ Lương cũng nói. “Mậu Tùng, vợ con là người tốt, vừa đảm đang vừa hiếu thảo, là phúc của con. Giờ con đã có sự nghiệp, phải đối xử tốt với con bé.”
“Bà, cha, hai người đừng nói những chuyện này nữa.” Điền Đại Hoa vội vàng ngắt lời.
Khương Mậu Tùng cúi đầu không nói gì, một lúc sau ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
“Bà, cha, con biết rồi. Là con bất hiếu, mẹ bệnh mà con không thể ở bên chăm sóc… Mấy năm qua gia đình đã chịu khổ nhiều rồi, con muốn đi viếng mộ mẹ.”
Bà Khương đã chuẩn bị lễ vật từ sáng sớm.
Theo phong tục địa phương, phụ nữ thường không đi viếng mộ nên Khương Mậu Tùng cùng Mậu Lâm đi viếng mộ, Mậu Lâm xách giỏ đựng tiền giấy, đồ cúng, Khương Mậu Tùng cũng dẫn theo bé Thạch Đầu.
…
Sau khi Khương Mậu Tùng đi viếng mộ về, Điền Đại Hoa bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
“Đại Hoa, trưa nay chúng ta gói sủi cảo được không?” Bà Khương vui vẻ đề xuất.
“Người ta có câu ‘sủi cảo đón người, tiễn người bằng mì.’ Hồi nhỏ, Mậu Tùng thích nhất là sủi cảo nhân hẹ do bà làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Đại Hoa suy nghĩ rồi đồng ý.
Trưa nay làm sủi cảo, tối lại xào thêm vài món để cả nhà cùng đón Tết Trung Thu.
Ở sau nhà có một vườn rau nhỏ, Điền Đại Hoa ra cắt ít hẹ để bà Khương ngồi trên ghế nhỏ nhặt cùng rau, Phúc Nữu rán trứng gà, còn Điền Đại Hoa nhào bột. Mọi người cùng nhau làm, chẳng mấy chốc sủi cảo đã được gói xong.
Khương Mậu Tùng trở về từ mộ phần, mắt đỏ hoe, có lẽ đã khóc trước mộ mẹ. Dáng vẻ anh có phần nặng nề, sau khi ăn xong bữa trưa, Khương Mậu Tùng mang mấy hộp bánh Trung Thu đem từ thành phố về đi thăm mấy người lớn tuổi trong họ.
Buổi chiều, người trong làng và họ hàng từ các nơi lại đến thăm không ngớt. Đến lúc chập tối, vì là Tết Trung Thu, mọi người mới về nhà ăn tết, khi đó nhà cửa mới yên tĩnh lại.
Trăng tròn đã lên cao, chiếu sáng khắp mặt đất.
Bà Khương dặn dò người trong nhà dọn bữa tối ngoài sân, cả nhà quây quần bên nhau, ăn bữa cơm đoàn viên quý giá.
Các món ăn gồm thịt lợn kho, thịt lợn rừng hầm khoai tây, lòng lợn xào ớt, gan lợn luộc thái lát, lòng lợn chấm muối, một đĩa lớn gà rừng xào ớt, đậu phụ hầm, rau cải xào, đậu phộng rang, cà tím xào tỏi, thêm bánh bao chay và bánh Trung Thu nhân đậu phộng đường nâu tự làm. Còn có cả bánh Trung Thu vỏ giòn mà Khương Mậu Tùng mang từ thành phố về... Bày đầy một bàn lớn.
“Chậc, bao nhiêu năm rồi mới được ăn bữa cơm nhà phong phú thế này.” Khương Mậu Tùng nói.
“Anh cả, anh đoán xem thịt lợn rừng này từ đâu mà có?” Phúc Nữu nhồm nhoàm hỏi, vừa cười vừa nhìn Điền Đại Hoa.
“Từ đâu? Chắc là trước Tết, dân làng đi săn phải không?”
“Mẹ con săn đấy!” Bé Thạch Đầu nhanh nhảu trả lời, tay chỉ vào đĩa gà rừng xào trên bàn, giọng đầy tự hào. “Cả con gà rừng này cũng do mẹ con bắt, lần trước mẹ còn bắt cả thỏ rừng, hễ mẹ lên núi là nhà mình có thịt ăn.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro