Chương 11
Ma Lạt Hương Chanh
2024-11-14 01:19:48
Khương Mậu Tùng không khỏi ngạc nhiên, trong nhà toàn người già và trẻ nhỏ, anh cứ nghĩ chỉ có Mậu Lâm mới có thể theo dân làng lên núi săn bắn.
Anh không khỏi nhìn về phía Điền Đại Hoa, nhưng rồi nghĩ lại, trước khi cưới, hai người chỉ gặp nhau vài lần khi có cha mẹ và bà mối bầu bạn. Sau khi kết hôn, họ chỉ sống chung được hai tháng, ban ngày làm việc, ban đêm ngủ sớm, thật ra anh cũng chưa hiểu rõ vợ mình.
“Đại Hoa, là em săn thật sao? Em biết săn thú à? Sao lại làm được?” Khương Mậu Tùng hỏi.
“Em chỉ biết đặt bẫy thôi. Gà rừng, thỏ hoang đôi khi cũng bắt được. Còn con lợn rừng này, coi như là may mắn nhặt được.”
Điền Đại Hoa vẫn nói giản đơn như trước, bởi vì cô hiểu rằng sức mạnh kỳ lạ của mình nếu nói ra sẽ khiến người khác sợ hãi. Người nhà thì không sao, nhưng nếu tin này lan ra ngoài thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cô vừa nói xong, hai đứa trẻ đã không hài lòng.
Phúc Nữu và Thạch Đầu, vừa ăn thịt lợn rừng đến nỗi miệng đầy mỡ, vừa tranh nhau kể cho Khương Mậu Tùng nghe câu chuyện “lợn rừng nhảy núi”.
Không giống như thím ba kể chỉ là do may mắn, câu chuyện trong miệng hai đứa nhỏ đã trở nên ly kỳ và nguy hiểm hơn rất nhiều.
“... Họ nói con lợn rừng này phải đến ba trăm cân, răng nanh dài thế này...” Thạch Đầu vừa nói vừa khoa tay múa chân. “Kinh khủng lắm, mẹ con suýt bị nó cắn chết.”
“Đúng đấy, may mà chị dâu chạy nhanh, nếu là em thì chắc đã khóc rồi.” Phúc Nữu cũng hùa theo.
Nghe xong, Khương Mậu Tùng có vẻ tin, giống như những người dân trong thôn khác, anh không có lý do để nghi ngờ. Dù sao thì Điền Đại Hoa cũng chỉ là một phụ nữ trẻ nhỏ nhắn, yếu ớt, ai cũng khó tin rằng cô có thể một mình hạ gục lợn rừng.
Khương Mậu Tùng hỏi: “Nguy hiểm thật đấy. Đại Hoa, lợn rừng lớn như vậy, em làm sao mà kéo xuống núi?”
“Em kéo không nổi.” Điền Đại Hoa nói. “Bình thường em làm nhiều nên khỏe, cố kéo một đoạn cũng không được, phải gọi thím ba và mấy người nữa đến giúp.”
“Em là phụ nữ sức yếu, sau này đừng một mình lên núi nữa, gặp phải dã thú thì nguy hiểm lắm, không phải lần nào cũng may mắn vậy đâu.” Khương Mậu Tùng nghiêm túc dặn dò. “Nhất là gần đây, không nên lên núi lung tung. Bên Tây Sơn có đội quân đang chuẩn bị diệt phỉ, có thể khiến động tĩnh lớn, làm lợn rừng chạy tới đây.”
Điền Đại Hoa thầm nghĩ: “Thảo nào lợn rừng chạy ra khỏi rừng sâu. Diệt phỉ cũng tốt, một mảnh núi rừng như thế này, ai chẳng muốn có cuộc sống yên bình.”
“Diệt phỉ à?” Bà Khương gật đầu nói: "Chuyện tốt đấy, phỉ Tây Sơn sớm nên bị trừng trị rồi.”
Sau bữa cơm tối, khi cả nhà đang thu dọn bàn ăn thì Khương Căn Bảo đến.
Mọi người vội đứng dậy chào hỏi.
Khương Căn Bảo cũng mặc quân phục, theo sau là hai đứa con của anh ta.
Khương Căn Bảo và Khương Mậu Tùng là anh em họ hàng xa, Khương Căn Bảo lớn hơn Khương Mậu Tùng vài tuổi, con cái cũng lớn hơn. Anh ta đã đi bảy năm, nay con gái Khương Nha Đầu đã mười bốn, dáng vẻ thanh tú, còn Khương Thiết Đản cũng đã mười hai.
Trẻ lớn thường ít chơi với mấy đứa nhỏ, Khương Nha Đầu sau khi đến liền ngồi cười tủm tỉm bên cạnh cha mình, trong khi Thiết Đản hiếu động hơn, nhanh chóng chạy ra ngoài chơi với Phúc Nữu và Tiểu Thạch Đầu. Ba đứa trẻ chạy ra sân bắt dế.
Khương Căn Bảo đặc biệt mang theo một gói thuốc lá ngoại, nói là để tặng bà Khương.
“Chiến lợi phẩm đấy ạ, cháu cũng tiếc không dám hút.” Khương Căn Bảo vừa cười vừa nói.
Dù có một số phụ nữ khác hút thuốc lá, nhưng bà Khương thì không, nên bà cụ từ chối, bảo anh ta tự giữ lại mà hút.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Anh không khỏi nhìn về phía Điền Đại Hoa, nhưng rồi nghĩ lại, trước khi cưới, hai người chỉ gặp nhau vài lần khi có cha mẹ và bà mối bầu bạn. Sau khi kết hôn, họ chỉ sống chung được hai tháng, ban ngày làm việc, ban đêm ngủ sớm, thật ra anh cũng chưa hiểu rõ vợ mình.
“Đại Hoa, là em săn thật sao? Em biết săn thú à? Sao lại làm được?” Khương Mậu Tùng hỏi.
“Em chỉ biết đặt bẫy thôi. Gà rừng, thỏ hoang đôi khi cũng bắt được. Còn con lợn rừng này, coi như là may mắn nhặt được.”
Điền Đại Hoa vẫn nói giản đơn như trước, bởi vì cô hiểu rằng sức mạnh kỳ lạ của mình nếu nói ra sẽ khiến người khác sợ hãi. Người nhà thì không sao, nhưng nếu tin này lan ra ngoài thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cô vừa nói xong, hai đứa trẻ đã không hài lòng.
Phúc Nữu và Thạch Đầu, vừa ăn thịt lợn rừng đến nỗi miệng đầy mỡ, vừa tranh nhau kể cho Khương Mậu Tùng nghe câu chuyện “lợn rừng nhảy núi”.
Không giống như thím ba kể chỉ là do may mắn, câu chuyện trong miệng hai đứa nhỏ đã trở nên ly kỳ và nguy hiểm hơn rất nhiều.
“... Họ nói con lợn rừng này phải đến ba trăm cân, răng nanh dài thế này...” Thạch Đầu vừa nói vừa khoa tay múa chân. “Kinh khủng lắm, mẹ con suýt bị nó cắn chết.”
“Đúng đấy, may mà chị dâu chạy nhanh, nếu là em thì chắc đã khóc rồi.” Phúc Nữu cũng hùa theo.
Nghe xong, Khương Mậu Tùng có vẻ tin, giống như những người dân trong thôn khác, anh không có lý do để nghi ngờ. Dù sao thì Điền Đại Hoa cũng chỉ là một phụ nữ trẻ nhỏ nhắn, yếu ớt, ai cũng khó tin rằng cô có thể một mình hạ gục lợn rừng.
Khương Mậu Tùng hỏi: “Nguy hiểm thật đấy. Đại Hoa, lợn rừng lớn như vậy, em làm sao mà kéo xuống núi?”
“Em kéo không nổi.” Điền Đại Hoa nói. “Bình thường em làm nhiều nên khỏe, cố kéo một đoạn cũng không được, phải gọi thím ba và mấy người nữa đến giúp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em là phụ nữ sức yếu, sau này đừng một mình lên núi nữa, gặp phải dã thú thì nguy hiểm lắm, không phải lần nào cũng may mắn vậy đâu.” Khương Mậu Tùng nghiêm túc dặn dò. “Nhất là gần đây, không nên lên núi lung tung. Bên Tây Sơn có đội quân đang chuẩn bị diệt phỉ, có thể khiến động tĩnh lớn, làm lợn rừng chạy tới đây.”
Điền Đại Hoa thầm nghĩ: “Thảo nào lợn rừng chạy ra khỏi rừng sâu. Diệt phỉ cũng tốt, một mảnh núi rừng như thế này, ai chẳng muốn có cuộc sống yên bình.”
“Diệt phỉ à?” Bà Khương gật đầu nói: "Chuyện tốt đấy, phỉ Tây Sơn sớm nên bị trừng trị rồi.”
Sau bữa cơm tối, khi cả nhà đang thu dọn bàn ăn thì Khương Căn Bảo đến.
Mọi người vội đứng dậy chào hỏi.
Khương Căn Bảo cũng mặc quân phục, theo sau là hai đứa con của anh ta.
Khương Căn Bảo và Khương Mậu Tùng là anh em họ hàng xa, Khương Căn Bảo lớn hơn Khương Mậu Tùng vài tuổi, con cái cũng lớn hơn. Anh ta đã đi bảy năm, nay con gái Khương Nha Đầu đã mười bốn, dáng vẻ thanh tú, còn Khương Thiết Đản cũng đã mười hai.
Trẻ lớn thường ít chơi với mấy đứa nhỏ, Khương Nha Đầu sau khi đến liền ngồi cười tủm tỉm bên cạnh cha mình, trong khi Thiết Đản hiếu động hơn, nhanh chóng chạy ra ngoài chơi với Phúc Nữu và Tiểu Thạch Đầu. Ba đứa trẻ chạy ra sân bắt dế.
Khương Căn Bảo đặc biệt mang theo một gói thuốc lá ngoại, nói là để tặng bà Khương.
“Chiến lợi phẩm đấy ạ, cháu cũng tiếc không dám hút.” Khương Căn Bảo vừa cười vừa nói.
Dù có một số phụ nữ khác hút thuốc lá, nhưng bà Khương thì không, nên bà cụ từ chối, bảo anh ta tự giữ lại mà hút.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro