Chương 3
Ma Lạt Hương Chanh
2024-11-14 01:19:48
Điền Đại Hoa liền cười nói: "Thím Ba, em dâu, hai người muốn đi làm gì vậy ạ? Nếu mà không vội thì phiền hai người vất vả phụ con khiêng về với, đợi thu xếp xong, con sẽ chọn miếng thịt mỡ ngon nhất cho thím Ba. Dọc đường con nghĩ muốn kéo nó xuống núi, nhưng kéo thế nào cũng không kéo nổi, thật sự là mệt hết hơi luôn."
"Được được được, con đã nói như vậy rồi. Ta vốn muốn ra đồng nhổ khoai lang, đằng nào cũng không vội, vừa hay khiêng về giúp con."
Thím Ba vừa nói, vội vàng gọi con dâu đến khiêng con lợn rừng, thế nên Điền Đại Hoa kéo bó củi vác lên lưng, ba người phụ nữ hợp sức khiêng con lợn rừng đi về.
Con lợn rừng thực sự quá to, cho dù là thôn phụ quen việc đồng áng, cơ thể khỏe mạnh, nhưng ba người phụ nữ khiêng vẫn rất vất vả.
Vừa vào đến thôn, đã thu hút sự chú ý của dân làng, mồm năm miệng mười hỏi này hỏi nọ.
Còn chưa đến lượt Điền Đại Hoa lên tiếng, thím Ba đã nhanh miệng kể cho dân làng nghe câu chuyện "Lợn rừng rơi xuống vách núi, Điền Đại Hoa may mắn nhặt được", cái vẻ sinh động ấy, cứ như người chứng kiến là bà ta vậy, khiến dân làng phải tặc lưỡi ra tiếng.
Thấy ba người phụ nữ bọn họ khiêng vác vất vả, mấy người đàn ông trong thôn bèn tự giác đi qua giúp đỡ đổi tay, khiêng lợn rừng đi phía trước, Điền Đại Hoa cõng bó củi trên lưng đi theo sau. Dân làng bàn tán sôi nổi, Điền Đại Hoa mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu.
"Vận may tốt như vậy, tặc tặc, Đại Hoa, hôm nay ngươi đúng là lời to rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, con lợn rừng to thế này, hôm qua mười mấy người trong thôn vào núi đi săn, trừ mấy con thỏ, mấy con gà lôi, cũng đâu có thấy săn được con lợn rừng to như vậy."
Điền Đại Hoa cười đáp lại: "Không phải lời to đâu, ta nào có biết sẽ gặp phải con thú này chứ, sợ tới mức suýt thì mất cả mật. Cũng may, ta trốn được nhanh, còn tưởng là hôm nay bị nó gặm luôn rồi cơ."
"Cứ coi như con phúc lớn mệnh lớn, nó không gặm được con, ngược lại còn để cho con ăn thịt nó."
Lời nói của chú ba gây ra một tràng cười sảng khoái, Điền Dạ Hoa cười nói tiếp: "Chú ba, người ta đều nói chú là cây đao trong thôn chúng ta, một khách không phiền hai chủ, vừa hay lát nữa chú giúp đỡ thu xếp xong, đến tối để bố chồng con mời chú uống rượu con sẽ xào lòng với phổi lợn cho chú nhắm rượu. "
"Được thôi, xào lòng nhớ cho thêm nhiều ớt đỏ với dấm một chút." Chú Ba cười sảng khoái.
Sơn thôn nhỏ chính là như vậy, dân phong thuần phác, thôn dân đều rất nhiệt tình, ngay thẳng. Cả thôn cũng chỉ có vài hộ dân, tất cả đều họ Khương, nghe nói mấy đời trước đều cùng một tổ tiên. Thôn làng được bao quanh bởi núi, gần như tách biệt với đời, mộc mạc mà yên bình.
Điền Đại Hoa thích nơi này và cũng thích cuộc sống như thế này.
Điền Đại Hoa đi theo phía sau, một vài thôn dân nói cười khiêng con lợn rừng đi về phía trước, nhà Điền Đại Hoa ở phía đông của thôn, giống với các hộ dân khác, một dãy nhà tranh bằng đá xanh, đều từ vật liệu trên núi này.
Cửa vừa mở ra, hai đứa trẻ tầm bảy tám tuổi phi ra, vui vẻ chạy đến bên Điền Đại Hoa, một trái một phải kéo cô.
"Chị dâu, chị về rồi sao? Con lợn rừng này là do chị giết ư? Thật là đáng sợ, nó có cắn chị không?"
Bé gái bên trái mặc chiếc áo khoác đỏ, bện hai bím tóc nhỏ, ôm lấy tay của Điền Đại Hoa thân mật làm nũng.
"Mẹ ơi, mẹ giỏi quá, mẹ làm thế nào đánh chết nó vậy?" Bé trai bên phải cũng ôm lấy cánh tay cô lắc lắc, ngay lập tức kiễng chân lên kéo bó củi trên lưng cô xuống, miệng ầm ĩ, "Mẹ ơi, mẹ có mệt không? Mau để xuống, con giúp mẹ gánh củi."
"Không có cắn mẹ, nó tự ngã lăn ra chết đấy." Điền Đại Hoa buông bó củi xuống, thuận tay xoa xoa đầu cậu bé, "Thạch Đầu, Phúc Nữu, tối nay chúng ta hầm thịt lợn, nướng gà lôi."
Điền Đại Hoa buông bó củi xuống, bó củi to như vậy, Thạch Đầu ôm một lúc nhưng không ôm nổi, khuôn mặt nhỏ liền có chút không phục, liền nhẫn nhịn khom lưng lấy sức. Cậu bé kháu khỉnh, cứng cáp, dáng vẻ đọ sức với bó củi trông rất đáng yêu.
"Được được được, con đã nói như vậy rồi. Ta vốn muốn ra đồng nhổ khoai lang, đằng nào cũng không vội, vừa hay khiêng về giúp con."
Thím Ba vừa nói, vội vàng gọi con dâu đến khiêng con lợn rừng, thế nên Điền Đại Hoa kéo bó củi vác lên lưng, ba người phụ nữ hợp sức khiêng con lợn rừng đi về.
Con lợn rừng thực sự quá to, cho dù là thôn phụ quen việc đồng áng, cơ thể khỏe mạnh, nhưng ba người phụ nữ khiêng vẫn rất vất vả.
Vừa vào đến thôn, đã thu hút sự chú ý của dân làng, mồm năm miệng mười hỏi này hỏi nọ.
Còn chưa đến lượt Điền Đại Hoa lên tiếng, thím Ba đã nhanh miệng kể cho dân làng nghe câu chuyện "Lợn rừng rơi xuống vách núi, Điền Đại Hoa may mắn nhặt được", cái vẻ sinh động ấy, cứ như người chứng kiến là bà ta vậy, khiến dân làng phải tặc lưỡi ra tiếng.
Thấy ba người phụ nữ bọn họ khiêng vác vất vả, mấy người đàn ông trong thôn bèn tự giác đi qua giúp đỡ đổi tay, khiêng lợn rừng đi phía trước, Điền Đại Hoa cõng bó củi trên lưng đi theo sau. Dân làng bàn tán sôi nổi, Điền Đại Hoa mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu.
"Vận may tốt như vậy, tặc tặc, Đại Hoa, hôm nay ngươi đúng là lời to rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, con lợn rừng to thế này, hôm qua mười mấy người trong thôn vào núi đi săn, trừ mấy con thỏ, mấy con gà lôi, cũng đâu có thấy săn được con lợn rừng to như vậy."
Điền Đại Hoa cười đáp lại: "Không phải lời to đâu, ta nào có biết sẽ gặp phải con thú này chứ, sợ tới mức suýt thì mất cả mật. Cũng may, ta trốn được nhanh, còn tưởng là hôm nay bị nó gặm luôn rồi cơ."
"Cứ coi như con phúc lớn mệnh lớn, nó không gặm được con, ngược lại còn để cho con ăn thịt nó."
Lời nói của chú ba gây ra một tràng cười sảng khoái, Điền Dạ Hoa cười nói tiếp: "Chú ba, người ta đều nói chú là cây đao trong thôn chúng ta, một khách không phiền hai chủ, vừa hay lát nữa chú giúp đỡ thu xếp xong, đến tối để bố chồng con mời chú uống rượu con sẽ xào lòng với phổi lợn cho chú nhắm rượu. "
"Được thôi, xào lòng nhớ cho thêm nhiều ớt đỏ với dấm một chút." Chú Ba cười sảng khoái.
Sơn thôn nhỏ chính là như vậy, dân phong thuần phác, thôn dân đều rất nhiệt tình, ngay thẳng. Cả thôn cũng chỉ có vài hộ dân, tất cả đều họ Khương, nghe nói mấy đời trước đều cùng một tổ tiên. Thôn làng được bao quanh bởi núi, gần như tách biệt với đời, mộc mạc mà yên bình.
Điền Đại Hoa thích nơi này và cũng thích cuộc sống như thế này.
Điền Đại Hoa đi theo phía sau, một vài thôn dân nói cười khiêng con lợn rừng đi về phía trước, nhà Điền Đại Hoa ở phía đông của thôn, giống với các hộ dân khác, một dãy nhà tranh bằng đá xanh, đều từ vật liệu trên núi này.
Cửa vừa mở ra, hai đứa trẻ tầm bảy tám tuổi phi ra, vui vẻ chạy đến bên Điền Đại Hoa, một trái một phải kéo cô.
"Chị dâu, chị về rồi sao? Con lợn rừng này là do chị giết ư? Thật là đáng sợ, nó có cắn chị không?"
Bé gái bên trái mặc chiếc áo khoác đỏ, bện hai bím tóc nhỏ, ôm lấy tay của Điền Đại Hoa thân mật làm nũng.
"Mẹ ơi, mẹ giỏi quá, mẹ làm thế nào đánh chết nó vậy?" Bé trai bên phải cũng ôm lấy cánh tay cô lắc lắc, ngay lập tức kiễng chân lên kéo bó củi trên lưng cô xuống, miệng ầm ĩ, "Mẹ ơi, mẹ có mệt không? Mau để xuống, con giúp mẹ gánh củi."
"Không có cắn mẹ, nó tự ngã lăn ra chết đấy." Điền Đại Hoa buông bó củi xuống, thuận tay xoa xoa đầu cậu bé, "Thạch Đầu, Phúc Nữu, tối nay chúng ta hầm thịt lợn, nướng gà lôi."
Điền Đại Hoa buông bó củi xuống, bó củi to như vậy, Thạch Đầu ôm một lúc nhưng không ôm nổi, khuôn mặt nhỏ liền có chút không phục, liền nhẫn nhịn khom lưng lấy sức. Cậu bé kháu khỉnh, cứng cáp, dáng vẻ đọ sức với bó củi trông rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro