Cửa
Pháo Hoa Thành Thành
2024-07-13 20:28:19
Sở cảnh sát
Nhân chứng: Thẩm Diệp
Tuổi: 15
Danh tính: Một học sinh trung học cơ sở tại trường trung học cơ sở số 2 của thành phố
Địa điểm: Phòng 301, Khoa Nội trú, Bệnh viện Dongcheng
Thời gian ghi lại: Thứ sáu, ngày 25 tháng 5 năm 398 UTC, 9:25 sáng
Nội dung thẩm vấn:
(Lời kể của nhân chứng bên dưới)
"Chiều thứ hai, em xin giáo viên tạm nghỉ để thăm một người bạn trong bệnh viện.
Sau khi tôi đi, y tá nói rằng bạn tôi đang tạm thời được điều trị và sẽ phải đợi một thời gian trước khi trở lại phòng bệnh.
Tôi đợi trong phòng bệnh của anh ấy.
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh trung học sắp đến, tôi lấy sách ra để xem lại trong khi chờ đợi.
Ban đầu, không có gì đặc biệt xảy ra.
Sau khoảng mười phút, căn phòng trở nên tối tăm.
Tôi nghĩ rằng đó là do mất điện, hoặc có thể việc điều trị của bạn tôi đã kết thúc, vì vậy tôi vô thức nhìn lên cửa.
Cửa mở ra.
Một chiếc giường bệnh trống rỗng trượt xuống hành lang.
Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi tôi nhìn chằm chằm vào giường, chỉ để thấy một người phụ nữ bò ra từ dưới gầm giường.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một người dọn dẹp, nhưng cô ấy đang mặc một chiếc váy dài màu đen cũ, và rõ ràng cô ấy trông không giống một người dọn dẹp
Tôi nghĩ cô ấy là họ hàng của bạn tôi, nhưng tôi biết ngay rằng điều đó là sai.
Bởi vì khi người phụ nữ này nhìn lên, tôi thấy rằng cô ấy không có khuôn mặt.
Cuối cùng tôi nhận ra rằng đó là một điều kỳ lạ.
Người phụ nữ đứng dậy trong một sự im lặng chết chóc và lặng lẽ trôi nổi trước mặt tôi.
~~Vâng, tôi không thể nhìn thấy chân của cô ấy.
Mái tóc đen dài tiếp tục mọc trên đầu và rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã dài tới năm, sáu mét.
Tôi rất sợ, nhưng lúc đó tôi cứng đờ và không thể di chuyển chút nào.
Cô ấy bước đến chỗ tôi, mái tóc dài của cô ấy đột nhiên xõa ra, bao bọc tôi như một cái kén.
Tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ hành lang.
Rồi tôi ngất đi.
Vậy nên......
Tôi đã bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh trung học vào ngày hôm sau.
(Kết thúc tự báo cáo)
Bản án như sau:
Qua kiểm tra, kiểm tra nghiêm ngặt theo đúng quy trình, xác định đây là học sinh vô tội, vô tình tiếp xúc với thế giới đó và vẫn trong tình trạng sốt cao, suy nhược.
Ý kiến xử lý:
Đây là một sự kiện không thể kiểm soát chỉ có thể xoa dịu nạn nhân.
Hy vọng rằng anh ấy sẽ sống sót.
~~~Hết phần đệm~~~
Anh ấy không biết mình đã ngủ bao lâu.
Rõ ràng đang tăng ca ở đơn vị, nhất thời quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, lại trở thành một người khác.
Một học sinh trung học cơ sở tên là Thẩm Diệp
Theo nhận thức của bản thân, lẽ ra cậu học sinh trung học cơ sở này đã chết vì sốt cao.
Chính mình đã thay thế cậu ấy.
Sự việc này lẽ ra phải nên nói với bố mẹ của cậu ấy.
Nhưng mà.........
Mình đã đến thế giới này và trở thành học sinh trung học cơ sở tên là Thẩm Diệp.
Nếu lúc này lại bắt đầu gây rắc rối, nếu bị đưa vào bệnh viện tâm thần, đời này coi như xong.
Bên cạnh đó
Ngày ngày đêm đêm, tự mình cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ.
Vẻ mặt mệt mỏi và đau lòng của họ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, sự đồng hành của họ cả ngày lẫn đêm đều mang lại cho mình một cảm giác không thể giải thích được.
Dù sao kiếp trước mình cũng là trẻ mồ côi, chưa từng trải qua sự chăm sóc của cha mẹ như thế này.
Cho nên........
Hay là thôi điiii
Nếu nó đến, nó sẽ an toàn
"Trông khá hơn rồi. Bác sĩ nói tình trạng của con đang khá hơn."
Mẹ Triệu Hiểu Thương bưng bát canh, múc một thìa đưa lên miệng
Món súp nhanh chóng được tiêu thụ.
Triệu Tiểu Thương đứng dậy đi rửa bát.
Thẩm Diệp là người duy nhất còn lại trong phòng
Anh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, vươn tay kéo cặp sách trên ghế bên cạnh.
Mở cặp.
Có bốn cuốn sách thu hút sự chú ý :
"Rèn luyện sức mạnh",
"Cơ thể",
"Giác ngộ tâm linh",
"Ngôn ngữ và kiến thức khoa học"
—và một đống sách bài tập.
Thế giới này hoàn toàn khác với Bluestar, và nội dung của các kỳ thi mà học sinh phải đối mặt cũng rất khác nhau.
"Tiểu Diệp"
Giọng nói của mẹ đột nhiên vang lên.
Thẩm Diệp quay đầu lại nhìn, nhìn thấy mẹ trên mặt mang theo vẻ lo lắng dày đặc
“Môn học đầu tiên chúng ta không kịp, nếu con thực sự không thể vượt qua, thì hãy ở nhà và đừng đi thi nữa".
“Lát nữa chúng ta sẽ nhờ ông nội giúp đỡ và sắp xếp một công việc cho con.”
Mẹ thận trọng nói
Bỏ thi tuyển sinh THPT......
Thẩm Diệp nhắm mắt lại suy nghĩ.
Môn học đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh trung học là "rèn luyện sức mạnh", được thiết kế đặc biệt để kiểm tra thể lực của học sinh.
Thường có những học sinh bị tổn thương cơ và xương trong kỳ thi này.
Vì vậy, sau kỳ thi này, học sinh bước vào giai đoạn ôn tập và hồi phục bảy ngày trước kỳ thi thứ hai
"Thân hình"
Thật ra đó là thân pháp và bộ pháp
Mình đã bỏ lỡ bài kiểm tra "Rèn luyện sức mạnh" và chỉ còn ba ngày nữa là đến bài kiểm tra thứ hai. "thân pháp và bộ pháp"
Chủ nhân thân thể này lúc còn sống, thành tích luôn rất tốt, toàn trường xếp hạng nhất nhì.
Cậu ấy tràn đầy khao khát được học trung học.
Lần này, đột nhiên đổ bệnh và thiếu điểm một môn kỳ thi tuyển sinh cấp 3, cho dù có đạt điểm cao trong tất cả các môn tiếp theo thì cũng không vào được trường gì tốt.
Loại đòn này không phải là không đáng kể đối với một cậu bé mười lăm tuổi.
Đó là lý do tại sao mẹ có một đề nghị như vậy.
Nhưng mà.......
Mình không mong manh như mẹ nghĩ
"Mẹ, mẹ sợ con nghĩ không thông sao?" Thẩm Diệp cười nói
Triệu Tiểu Thương nhẹ nhàng nắm tay hắn, ngừng nói.
"Đừng lo lắng, ngay cả khi con không thể vào một trường trung học trọng điểm, con cũng phải tham gia kỳ thi———con muốn tiếp tục học, ngay cả khi đó là một trường tệ." Thẩm Diệp nói.
Triệu Tiểu Thương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói:
"Mẹ sẽ đến gặp bố con ngay lập tức, và chúng ta sẽ tìm cách mua cho con một viên thuốc bổ myelin, chúng ta sẽ đảm bảo con có thể làm bài kiểm tra trong điều kiện tốt nhất có thể."
Nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Diệp.
Hắn cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn quyển sách trong tay.
Myelin Pill là một viên thuốc rất đắt tiền.
Vì để mình hồi phục, bố mẹ thật là cố gắng hết sức.
Một dòng nước ấm chảy trong tim.
Cảm giác này như là trong cơ thể ban đầu còn sót lại, lại dường như mới sinh ra trong lòng mình.
Không nghĩ nữa, cẩn thận ôn tập lai đi.
Thẩm Diệp mở cuốn sách "Bóng tối" ra đọc kỹ.
Các môn học này ở bậc trung học cơ sở đều nhằm mục đích đặt nền tảng, đồng thời cũng tính đến việc tìm hiểu kiến thức thế giới.
Ví dụ, cuốn thứ tư là "Kiến thức khoa học và ngữ văn".
Nếu có thể thông qua kỳ thi tuyển sinh trung học, có thể hy vọng học được những bài tập sâu hơn và vượt trội hơn ở trường trung học, mình không dễ dàng gí mới đến được thế gới này, chẵng nhẽ phải tùy tiện tìm một công việc, bình bình thản thản qua một đời?
Đùa.
Nhất định phải lên Trung học.
Thẩm Diệp âm thầm hạ quyết tâm.
Đột nhiên
Một giọng nói vang lên bên tai:
"Tìm thấy ngươi rồi"
Âm thanh đó đột ngột vang lên, như thể có ai đó đang đứng sau lưng và nói vào tai anh.
Lông tóc trên người Thẩm Diệp dựng đứng.
"Ai?"
Anh chợt đứng dậy khỏi giường và nhìn quanh
Tất cả đều im lặng như thường lệ.
Không có người
Không có động tĩnh
Cái gì cũng không có
Gặp quỷ, mình suýt nữa chạy ra khỏi cửa
Âm thanh đó rốt cuộc đến từ đâu
Thẩm Diệp bỗng nhiên giật mình
Không biết từ lúc nào, có một cánh cửa dựng ở cuối giường mình.
Cánh cửa này trông rất cũ, giống y hệt cánh cửa ở bệnh viện.
Nhìn qua cửa sổ trên , chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu đen.
Thẩm Diệp sững sờ tại chỗ, ánh mắt ban đầu từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
"Không sai, đây chính là cửa phòng bệnh mà chủ thân thể này trước kia gặp phải"
"Ngươi đã hại chết cậu ấy, còn muốn đối phó ta?"
Thẩm Diệp bỗng nhiên nổi giận.
Ở thế giới trước đó, dù là trẻ mồ côi nhưng mình vẫn là một kẻ vô thần, sinh ra dưới lá cờ đỏ và lớn lên trong gió xuân.
Năm đó một mình đi qua nghĩa địa còn không sợ.
Mà khi đến thế giới này rồi, lại có quỷ dám xông ra đối phó người sống?
Hại chết một thiếu niên còn chưa đủ, lại dựng một cánh cửa ở đây để dọa người
Ý gì đây?
Ta là người đã chết qua một lần, còn sợ các ngươi.
Muốn đánh muốn giết thì đến đây.
Anh nhìn trái nhìn phải, cầm chiếc đèn trên bàn đầu giường lên, lao tới cuối giường hai bước, hai tay giơ đèn, tức giận hét lên:
"Giả thần giả quỷ"
Cánh cửa bị anh đá tung ra, lộ ra khung cảnh bên trong.
---Phía sau cánh cửa là một hành lang dài tối tăm.
Ở cuối hành lang, một bộ xương hình người khổng lồ dài hơn bốn mét đang nằm đó, ăn một xác chết đẫm máu.
Nghe thấy động tĩnh, bộ xương chậm rãi nâng hộp sọ khổng lồ lên, trong hốc mắt có những tia sáng mờ nhạt hiện ra, nhìn về phía Thẩm Diệp.
Vẻ khinh thường trên mặt Thẩm Diệp lập tức cứng lại.
---Thực sự không ngờ nó lại là một điều đáng sợ như vậy.
Hừ, loại chuyện này...
“Mạo muội làm phiền, thật ngại quá, chúc bạn một bữa ăn vui vẻ!”
Anh lộ ra nụ cười rạng rỡ, gật đầu với đối phương rồi giấu chiếc đèn sau lưng.
Bộ xương đột nhiên phát ra một tiếng gầm chói tai, lao về phía bên này với tốc độ cực nhanh.
Thẩm Diệp đột nhiên đóng cửa lại.
Bụp!
Có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên và cánh cửa biến mất.
Nó biến mất rồi!
Thẩm Diệp một thân mềm nhũn, ngã xuống giường.
Gặp quỷ
Thế giới này quá nguy hiểm rồi!
Đột nhiên, Thẩm Diệp nhận thấy bốn phía có nhàn nhạt ánh sáng lấp lánh, chúng ngưng tụ trong không khí, hiện thành những dòng chữ nhỏ:
"Mục đánh giá thu được khi mở cửa lần này:"
"Người lịch sự."
"Mục màu xám (bị hỏng)."
"Trang bị mục đánh giá này và bạn sẽ nhận được những phước lành sau:"
"Khi bạn hành động lịch sự, người khác sẽ có ấn tượng tốt hơn về bạn."
"Bạn có thể giữ mục đánh giá này và nâng cấp nó trong tương lai; bạn cũng có thể nuốt chửng mục đánh giá này để nhận được điểm thuộc tính cơ bản. "
Thẩm Diệp rất nhanh đọc xong, rơi vào trầm tư.
Cánh cửa này hình như đã trở thành một loại năng lực nào đó, đồng thời cũng có thể cho ta đánh giá nhất định.
Đợi đã!
Đây có phải là khả năng của chính mình?
Đột nhiên, giọng nói đó lại xuất hiện bên tai Thẩm Diệp:
"Cuối cùng cũng tìm thấy bạn."
“Ngươi là ai?” Thẩm Diệp lập tức hỏi.
Liên kết thế giới "Thức tỉnh", một người có năng lực hạng nhất, bạn thật hiếm có, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm thấy bạn. "
Giọng nói đó tiếp tục: "Nghe này, tôi đang ngủ sâu trong thế giới ác mộng. Nếu bạn có thể đến giải cứu tôi, tôi sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho bạn."
Giải cứu?
Ta đến vào còn không dám vào, còn giải cứu á
Như biết đang nghĩ gì, giọng nói đó lại nói:
"Đừng vội từ chối. Để thể hiện sự chân thành, tôi có thể nói với bạn một điều."
“Bây giờ, mở cặp sách ra và tìm tác phẩm điêu khắc bằng kim loại trong hộp bút chì.”
Thẩm Diệp có chút tò mò nên trực tiếp xách cặp đi tới, mở hộp bút ra, quả nhiên nhìn thấy trong hộp có một tượng ma một sừng bằng kim loại.
Có gì đó không đúng.
Theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này ban đầu, cậu ấy chưa bao giờ có một tác phẩm điêu khắc kim loại như vậy.
Ai đã đặt tác phẩm điêu khắc này vào hộp bút chì?
Giọng nói đó vang lên:
"Đây là 'Tác phẩm điêu khắc bị nguyền rủa của Chúa tể tất cả các loài quỷ sa ngã'"
"Trong nhiều năm qua, con người tin rằng nó có thể mở ra một không gian khác và lấy đi mạng sống và linh hồn của người khác để tăng cường sức mạnh của chính mình."
“Điều này đã xảy ra hàng triệu lần mà không hề thất bại."
Thẩm Diệp chăm chú nghe xong liền hỏi:
"Có phải ý ngươi là ai đó đã bỏ bức tượng này vào hộp bút chì của ta để lấy mạng ta?
"Đúng vậy, nhưng ngươi chưa chết."
Giọng nói đó tiếp tục: “Điều con người không biết là tuy nó cực kỳ mạnh mẽ nhưng chỉ cần không lấy đi mạng sống của mục tiêu một lần thì toàn bộ sức mạnh tích lũy trong đó sẽ dồn vào mục tiêu đó.
"Những sức mạnh này sẽ tạo ra cho người đó những khả năng mới chưa từng có trước đây."
“——Vậy là cậu đã có được khả năng liên kết thế giới cực kỳ hiếm có.”
Thẩm Diệp lâm vào trầm mặc.
Thật ra.......
Thiếu niên đó cũng đã chết rồi mà.
Chỉ là đột nhiên kết nối liền mạch, phút chốc chiếm lấy cơ thể của cậu ấy mà thôi.
Đây có tính là BUG (Lỗi) ?
Giọng nói đó trở nên đầy khao khát:
"Nào, con người, khi ngươi tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi sẽ có thể chạm tới vực sâu của thế giới ác mộng và giải phóng ta.
Ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt, nói lời giữ lời"
“Ngươi là tồn tại như thế nào?” Thẩm Diệp hỏi.
"Ta đã dùng hết sức lực để liên lạc xuyên biên giới... nhưng cuối cùng ta cũng đã nhớ kĩ ngươi... Sau này ta sẽ lại đến tìm ngươi"
Giọng nói ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Thẩm Diệp ngồi xổm trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Ta?
Thức tỉnh sức mạnh?
Anh nhìn lại tác phẩm điêu khắc kim loại trong tay.
Nhưng anh thấy tác phẩm điêu khắc này đã trở nên xỉn màu, khi anh dùng tay xoa nó, trên bề mặt tác phẩm đột nhiên xuất hiện những vết nứt nhỏ.
(Tiếng vỡ vụn)
Tác phẩm điêu khắc bị nát nhiều mảnh vỡ.
Một cơn gió xuất hiện từ không khí loãng, thổi các mảnh vụn thành tro bay.
---Nó hoàn toàn không còn tồn tại.
Ai muốn giết Thẩm Diệp?
Không được.
Mình phải nắm bắt thời gian để tăng cường sức mạnh, ít nhất là có thể tự bảo vệ mình!
Anh lại nhìn những ký tự nhỏ phát sáng giữa không trung.
"Người lịch sự."
Đây là lối vào cái quái gì , còn không bằng dùng nó để tăng cường thực lực của chính mình.
"Thôn phệ"
Thẩm Diệp thầm nói trong lòng.
Mục nhập ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một điểm phát sáng.
Chỉ thấy điểm sáng lơ lửng trong không trung một chút rồi bay vào cơ thể của Thẩm Diệp.
----Điểm thuộc tính.
Sau khi nuốt chửng các mục đánh giá, điểm thuộc tính sẽ được tạo ra, điểm thuộc tính này có thể dùng để cải thiện thuộc tính cơ bản của một người.
Nhưng thuộc tính nào cần được cải thiện trước tiên?
Thẩm Diệp bắt đầu cẩn thận nhớ lại một ít kiến thức về thế giới này.
Nói chung, con người có năm thuộc tính chính là sức mạnh, sự nhanh nhẹn, sức mạnh tinh thần, sự hiểu biết và sự cộng hưởng.
Điều gì xảy ra nếu thêm một chút sức mạnh?
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh, chút “ánh sáng” đó đột nhiên biến thành thuộc tính sức mạnh và tăng cường lên người anh.
một khoảnh khắc
Thân thể Thẩm Diệp hơi trầm xuống, toàn thân tựa hồ trở nên dày đặc hơn một chút.
Anh nhặt chiếc đĩa ăn trên bàn lên và nhẹ nhàng bóp nó bằng cả hai tay.
Đĩa ăn bằng sắt hơi cong.
Hai dòng chữ nhỏ xuất hiện trong khoảng không:
"Thực lực cấp độ hiện tại: nam trưởng thành phổ thông."
"Thể lực của bạn hầu như không đạt tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành. Hãy tiếp tục tập luyện chăm chỉ nhé."
Một người đàn ông trưởng thành?
Thiếu niên này mới mười lăm tuổi, thân thể còn yếu ớt, nhưng thực lực lại tăng cường như vậy.
Suy nghĩ của Thẩm Diệp thay đổi.
Chút “ánh sáng” đó đột nhiên không còn tăng thêm sức mạnh nữa mà thay vào đó được anh rút ra và chuyển sang trạng thái nhanh nhẹn.
Cơ thể dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Những ký tự phát sáng nhỏ lại xuất hiện trong khoảng không:
"Xin chúc mừng, bạn đã đạt đến tiêu chuẩn của một chạy ngầu giả sơ cấp."
Thẩm Diệp khẽ chạy, nhảy lên tường, cả người bay hai bước trên tường rồi lại rơi xuống đất
Thêm vào mặt nhanh nhẹn cũng khá mạnh đấy!
Thẩm Diệp hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
Với hai lần thử nghiệm ngắn ngủi này, anh đã hiểu được một điều.
--Điểm thuộc tính có thể được rút bất cứ lúc nào và sau đó được trao ở bất kỳ nơi nào khác.
Chỗ khủng khiếp thật sự chính là ở đây
Mình có thể ngay lập tức biến đổi từ một chiến binh sức mạnh thành một sát thủ nhanh nhẹn!
Mọi chuyện có vẻ đang trở nên thú vị.
Nhân chứng: Thẩm Diệp
Tuổi: 15
Danh tính: Một học sinh trung học cơ sở tại trường trung học cơ sở số 2 của thành phố
Địa điểm: Phòng 301, Khoa Nội trú, Bệnh viện Dongcheng
Thời gian ghi lại: Thứ sáu, ngày 25 tháng 5 năm 398 UTC, 9:25 sáng
Nội dung thẩm vấn:
(Lời kể của nhân chứng bên dưới)
"Chiều thứ hai, em xin giáo viên tạm nghỉ để thăm một người bạn trong bệnh viện.
Sau khi tôi đi, y tá nói rằng bạn tôi đang tạm thời được điều trị và sẽ phải đợi một thời gian trước khi trở lại phòng bệnh.
Tôi đợi trong phòng bệnh của anh ấy.
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh trung học sắp đến, tôi lấy sách ra để xem lại trong khi chờ đợi.
Ban đầu, không có gì đặc biệt xảy ra.
Sau khoảng mười phút, căn phòng trở nên tối tăm.
Tôi nghĩ rằng đó là do mất điện, hoặc có thể việc điều trị của bạn tôi đã kết thúc, vì vậy tôi vô thức nhìn lên cửa.
Cửa mở ra.
Một chiếc giường bệnh trống rỗng trượt xuống hành lang.
Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi tôi nhìn chằm chằm vào giường, chỉ để thấy một người phụ nữ bò ra từ dưới gầm giường.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một người dọn dẹp, nhưng cô ấy đang mặc một chiếc váy dài màu đen cũ, và rõ ràng cô ấy trông không giống một người dọn dẹp
Tôi nghĩ cô ấy là họ hàng của bạn tôi, nhưng tôi biết ngay rằng điều đó là sai.
Bởi vì khi người phụ nữ này nhìn lên, tôi thấy rằng cô ấy không có khuôn mặt.
Cuối cùng tôi nhận ra rằng đó là một điều kỳ lạ.
Người phụ nữ đứng dậy trong một sự im lặng chết chóc và lặng lẽ trôi nổi trước mặt tôi.
~~Vâng, tôi không thể nhìn thấy chân của cô ấy.
Mái tóc đen dài tiếp tục mọc trên đầu và rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã dài tới năm, sáu mét.
Tôi rất sợ, nhưng lúc đó tôi cứng đờ và không thể di chuyển chút nào.
Cô ấy bước đến chỗ tôi, mái tóc dài của cô ấy đột nhiên xõa ra, bao bọc tôi như một cái kén.
Tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ hành lang.
Rồi tôi ngất đi.
Vậy nên......
Tôi đã bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh trung học vào ngày hôm sau.
(Kết thúc tự báo cáo)
Bản án như sau:
Qua kiểm tra, kiểm tra nghiêm ngặt theo đúng quy trình, xác định đây là học sinh vô tội, vô tình tiếp xúc với thế giới đó và vẫn trong tình trạng sốt cao, suy nhược.
Ý kiến xử lý:
Đây là một sự kiện không thể kiểm soát chỉ có thể xoa dịu nạn nhân.
Hy vọng rằng anh ấy sẽ sống sót.
~~~Hết phần đệm~~~
Anh ấy không biết mình đã ngủ bao lâu.
Rõ ràng đang tăng ca ở đơn vị, nhất thời quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, lại trở thành một người khác.
Một học sinh trung học cơ sở tên là Thẩm Diệp
Theo nhận thức của bản thân, lẽ ra cậu học sinh trung học cơ sở này đã chết vì sốt cao.
Chính mình đã thay thế cậu ấy.
Sự việc này lẽ ra phải nên nói với bố mẹ của cậu ấy.
Nhưng mà.........
Mình đã đến thế giới này và trở thành học sinh trung học cơ sở tên là Thẩm Diệp.
Nếu lúc này lại bắt đầu gây rắc rối, nếu bị đưa vào bệnh viện tâm thần, đời này coi như xong.
Bên cạnh đó
Ngày ngày đêm đêm, tự mình cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ.
Vẻ mặt mệt mỏi và đau lòng của họ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, sự đồng hành của họ cả ngày lẫn đêm đều mang lại cho mình một cảm giác không thể giải thích được.
Dù sao kiếp trước mình cũng là trẻ mồ côi, chưa từng trải qua sự chăm sóc của cha mẹ như thế này.
Cho nên........
Hay là thôi điiii
Nếu nó đến, nó sẽ an toàn
"Trông khá hơn rồi. Bác sĩ nói tình trạng của con đang khá hơn."
Mẹ Triệu Hiểu Thương bưng bát canh, múc một thìa đưa lên miệng
Món súp nhanh chóng được tiêu thụ.
Triệu Tiểu Thương đứng dậy đi rửa bát.
Thẩm Diệp là người duy nhất còn lại trong phòng
Anh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, vươn tay kéo cặp sách trên ghế bên cạnh.
Mở cặp.
Có bốn cuốn sách thu hút sự chú ý :
"Rèn luyện sức mạnh",
"Cơ thể",
"Giác ngộ tâm linh",
"Ngôn ngữ và kiến thức khoa học"
—và một đống sách bài tập.
Thế giới này hoàn toàn khác với Bluestar, và nội dung của các kỳ thi mà học sinh phải đối mặt cũng rất khác nhau.
"Tiểu Diệp"
Giọng nói của mẹ đột nhiên vang lên.
Thẩm Diệp quay đầu lại nhìn, nhìn thấy mẹ trên mặt mang theo vẻ lo lắng dày đặc
“Môn học đầu tiên chúng ta không kịp, nếu con thực sự không thể vượt qua, thì hãy ở nhà và đừng đi thi nữa".
“Lát nữa chúng ta sẽ nhờ ông nội giúp đỡ và sắp xếp một công việc cho con.”
Mẹ thận trọng nói
Bỏ thi tuyển sinh THPT......
Thẩm Diệp nhắm mắt lại suy nghĩ.
Môn học đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh trung học là "rèn luyện sức mạnh", được thiết kế đặc biệt để kiểm tra thể lực của học sinh.
Thường có những học sinh bị tổn thương cơ và xương trong kỳ thi này.
Vì vậy, sau kỳ thi này, học sinh bước vào giai đoạn ôn tập và hồi phục bảy ngày trước kỳ thi thứ hai
"Thân hình"
Thật ra đó là thân pháp và bộ pháp
Mình đã bỏ lỡ bài kiểm tra "Rèn luyện sức mạnh" và chỉ còn ba ngày nữa là đến bài kiểm tra thứ hai. "thân pháp và bộ pháp"
Chủ nhân thân thể này lúc còn sống, thành tích luôn rất tốt, toàn trường xếp hạng nhất nhì.
Cậu ấy tràn đầy khao khát được học trung học.
Lần này, đột nhiên đổ bệnh và thiếu điểm một môn kỳ thi tuyển sinh cấp 3, cho dù có đạt điểm cao trong tất cả các môn tiếp theo thì cũng không vào được trường gì tốt.
Loại đòn này không phải là không đáng kể đối với một cậu bé mười lăm tuổi.
Đó là lý do tại sao mẹ có một đề nghị như vậy.
Nhưng mà.......
Mình không mong manh như mẹ nghĩ
"Mẹ, mẹ sợ con nghĩ không thông sao?" Thẩm Diệp cười nói
Triệu Tiểu Thương nhẹ nhàng nắm tay hắn, ngừng nói.
"Đừng lo lắng, ngay cả khi con không thể vào một trường trung học trọng điểm, con cũng phải tham gia kỳ thi———con muốn tiếp tục học, ngay cả khi đó là một trường tệ." Thẩm Diệp nói.
Triệu Tiểu Thương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói:
"Mẹ sẽ đến gặp bố con ngay lập tức, và chúng ta sẽ tìm cách mua cho con một viên thuốc bổ myelin, chúng ta sẽ đảm bảo con có thể làm bài kiểm tra trong điều kiện tốt nhất có thể."
Nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Diệp.
Hắn cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn quyển sách trong tay.
Myelin Pill là một viên thuốc rất đắt tiền.
Vì để mình hồi phục, bố mẹ thật là cố gắng hết sức.
Một dòng nước ấm chảy trong tim.
Cảm giác này như là trong cơ thể ban đầu còn sót lại, lại dường như mới sinh ra trong lòng mình.
Không nghĩ nữa, cẩn thận ôn tập lai đi.
Thẩm Diệp mở cuốn sách "Bóng tối" ra đọc kỹ.
Các môn học này ở bậc trung học cơ sở đều nhằm mục đích đặt nền tảng, đồng thời cũng tính đến việc tìm hiểu kiến thức thế giới.
Ví dụ, cuốn thứ tư là "Kiến thức khoa học và ngữ văn".
Nếu có thể thông qua kỳ thi tuyển sinh trung học, có thể hy vọng học được những bài tập sâu hơn và vượt trội hơn ở trường trung học, mình không dễ dàng gí mới đến được thế gới này, chẵng nhẽ phải tùy tiện tìm một công việc, bình bình thản thản qua một đời?
Đùa.
Nhất định phải lên Trung học.
Thẩm Diệp âm thầm hạ quyết tâm.
Đột nhiên
Một giọng nói vang lên bên tai:
"Tìm thấy ngươi rồi"
Âm thanh đó đột ngột vang lên, như thể có ai đó đang đứng sau lưng và nói vào tai anh.
Lông tóc trên người Thẩm Diệp dựng đứng.
"Ai?"
Anh chợt đứng dậy khỏi giường và nhìn quanh
Tất cả đều im lặng như thường lệ.
Không có người
Không có động tĩnh
Cái gì cũng không có
Gặp quỷ, mình suýt nữa chạy ra khỏi cửa
Âm thanh đó rốt cuộc đến từ đâu
Thẩm Diệp bỗng nhiên giật mình
Không biết từ lúc nào, có một cánh cửa dựng ở cuối giường mình.
Cánh cửa này trông rất cũ, giống y hệt cánh cửa ở bệnh viện.
Nhìn qua cửa sổ trên , chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu đen.
Thẩm Diệp sững sờ tại chỗ, ánh mắt ban đầu từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
"Không sai, đây chính là cửa phòng bệnh mà chủ thân thể này trước kia gặp phải"
"Ngươi đã hại chết cậu ấy, còn muốn đối phó ta?"
Thẩm Diệp bỗng nhiên nổi giận.
Ở thế giới trước đó, dù là trẻ mồ côi nhưng mình vẫn là một kẻ vô thần, sinh ra dưới lá cờ đỏ và lớn lên trong gió xuân.
Năm đó một mình đi qua nghĩa địa còn không sợ.
Mà khi đến thế giới này rồi, lại có quỷ dám xông ra đối phó người sống?
Hại chết một thiếu niên còn chưa đủ, lại dựng một cánh cửa ở đây để dọa người
Ý gì đây?
Ta là người đã chết qua một lần, còn sợ các ngươi.
Muốn đánh muốn giết thì đến đây.
Anh nhìn trái nhìn phải, cầm chiếc đèn trên bàn đầu giường lên, lao tới cuối giường hai bước, hai tay giơ đèn, tức giận hét lên:
"Giả thần giả quỷ"
Cánh cửa bị anh đá tung ra, lộ ra khung cảnh bên trong.
---Phía sau cánh cửa là một hành lang dài tối tăm.
Ở cuối hành lang, một bộ xương hình người khổng lồ dài hơn bốn mét đang nằm đó, ăn một xác chết đẫm máu.
Nghe thấy động tĩnh, bộ xương chậm rãi nâng hộp sọ khổng lồ lên, trong hốc mắt có những tia sáng mờ nhạt hiện ra, nhìn về phía Thẩm Diệp.
Vẻ khinh thường trên mặt Thẩm Diệp lập tức cứng lại.
---Thực sự không ngờ nó lại là một điều đáng sợ như vậy.
Hừ, loại chuyện này...
“Mạo muội làm phiền, thật ngại quá, chúc bạn một bữa ăn vui vẻ!”
Anh lộ ra nụ cười rạng rỡ, gật đầu với đối phương rồi giấu chiếc đèn sau lưng.
Bộ xương đột nhiên phát ra một tiếng gầm chói tai, lao về phía bên này với tốc độ cực nhanh.
Thẩm Diệp đột nhiên đóng cửa lại.
Bụp!
Có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên và cánh cửa biến mất.
Nó biến mất rồi!
Thẩm Diệp một thân mềm nhũn, ngã xuống giường.
Gặp quỷ
Thế giới này quá nguy hiểm rồi!
Đột nhiên, Thẩm Diệp nhận thấy bốn phía có nhàn nhạt ánh sáng lấp lánh, chúng ngưng tụ trong không khí, hiện thành những dòng chữ nhỏ:
"Mục đánh giá thu được khi mở cửa lần này:"
"Người lịch sự."
"Mục màu xám (bị hỏng)."
"Trang bị mục đánh giá này và bạn sẽ nhận được những phước lành sau:"
"Khi bạn hành động lịch sự, người khác sẽ có ấn tượng tốt hơn về bạn."
"Bạn có thể giữ mục đánh giá này và nâng cấp nó trong tương lai; bạn cũng có thể nuốt chửng mục đánh giá này để nhận được điểm thuộc tính cơ bản. "
Thẩm Diệp rất nhanh đọc xong, rơi vào trầm tư.
Cánh cửa này hình như đã trở thành một loại năng lực nào đó, đồng thời cũng có thể cho ta đánh giá nhất định.
Đợi đã!
Đây có phải là khả năng của chính mình?
Đột nhiên, giọng nói đó lại xuất hiện bên tai Thẩm Diệp:
"Cuối cùng cũng tìm thấy bạn."
“Ngươi là ai?” Thẩm Diệp lập tức hỏi.
Liên kết thế giới "Thức tỉnh", một người có năng lực hạng nhất, bạn thật hiếm có, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm thấy bạn. "
Giọng nói đó tiếp tục: "Nghe này, tôi đang ngủ sâu trong thế giới ác mộng. Nếu bạn có thể đến giải cứu tôi, tôi sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho bạn."
Giải cứu?
Ta đến vào còn không dám vào, còn giải cứu á
Như biết đang nghĩ gì, giọng nói đó lại nói:
"Đừng vội từ chối. Để thể hiện sự chân thành, tôi có thể nói với bạn một điều."
“Bây giờ, mở cặp sách ra và tìm tác phẩm điêu khắc bằng kim loại trong hộp bút chì.”
Thẩm Diệp có chút tò mò nên trực tiếp xách cặp đi tới, mở hộp bút ra, quả nhiên nhìn thấy trong hộp có một tượng ma một sừng bằng kim loại.
Có gì đó không đúng.
Theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này ban đầu, cậu ấy chưa bao giờ có một tác phẩm điêu khắc kim loại như vậy.
Ai đã đặt tác phẩm điêu khắc này vào hộp bút chì?
Giọng nói đó vang lên:
"Đây là 'Tác phẩm điêu khắc bị nguyền rủa của Chúa tể tất cả các loài quỷ sa ngã'"
"Trong nhiều năm qua, con người tin rằng nó có thể mở ra một không gian khác và lấy đi mạng sống và linh hồn của người khác để tăng cường sức mạnh của chính mình."
“Điều này đã xảy ra hàng triệu lần mà không hề thất bại."
Thẩm Diệp chăm chú nghe xong liền hỏi:
"Có phải ý ngươi là ai đó đã bỏ bức tượng này vào hộp bút chì của ta để lấy mạng ta?
"Đúng vậy, nhưng ngươi chưa chết."
Giọng nói đó tiếp tục: “Điều con người không biết là tuy nó cực kỳ mạnh mẽ nhưng chỉ cần không lấy đi mạng sống của mục tiêu một lần thì toàn bộ sức mạnh tích lũy trong đó sẽ dồn vào mục tiêu đó.
"Những sức mạnh này sẽ tạo ra cho người đó những khả năng mới chưa từng có trước đây."
“——Vậy là cậu đã có được khả năng liên kết thế giới cực kỳ hiếm có.”
Thẩm Diệp lâm vào trầm mặc.
Thật ra.......
Thiếu niên đó cũng đã chết rồi mà.
Chỉ là đột nhiên kết nối liền mạch, phút chốc chiếm lấy cơ thể của cậu ấy mà thôi.
Đây có tính là BUG (Lỗi) ?
Giọng nói đó trở nên đầy khao khát:
"Nào, con người, khi ngươi tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi sẽ có thể chạm tới vực sâu của thế giới ác mộng và giải phóng ta.
Ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt, nói lời giữ lời"
“Ngươi là tồn tại như thế nào?” Thẩm Diệp hỏi.
"Ta đã dùng hết sức lực để liên lạc xuyên biên giới... nhưng cuối cùng ta cũng đã nhớ kĩ ngươi... Sau này ta sẽ lại đến tìm ngươi"
Giọng nói ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Thẩm Diệp ngồi xổm trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Ta?
Thức tỉnh sức mạnh?
Anh nhìn lại tác phẩm điêu khắc kim loại trong tay.
Nhưng anh thấy tác phẩm điêu khắc này đã trở nên xỉn màu, khi anh dùng tay xoa nó, trên bề mặt tác phẩm đột nhiên xuất hiện những vết nứt nhỏ.
(Tiếng vỡ vụn)
Tác phẩm điêu khắc bị nát nhiều mảnh vỡ.
Một cơn gió xuất hiện từ không khí loãng, thổi các mảnh vụn thành tro bay.
---Nó hoàn toàn không còn tồn tại.
Ai muốn giết Thẩm Diệp?
Không được.
Mình phải nắm bắt thời gian để tăng cường sức mạnh, ít nhất là có thể tự bảo vệ mình!
Anh lại nhìn những ký tự nhỏ phát sáng giữa không trung.
"Người lịch sự."
Đây là lối vào cái quái gì , còn không bằng dùng nó để tăng cường thực lực của chính mình.
"Thôn phệ"
Thẩm Diệp thầm nói trong lòng.
Mục nhập ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một điểm phát sáng.
Chỉ thấy điểm sáng lơ lửng trong không trung một chút rồi bay vào cơ thể của Thẩm Diệp.
----Điểm thuộc tính.
Sau khi nuốt chửng các mục đánh giá, điểm thuộc tính sẽ được tạo ra, điểm thuộc tính này có thể dùng để cải thiện thuộc tính cơ bản của một người.
Nhưng thuộc tính nào cần được cải thiện trước tiên?
Thẩm Diệp bắt đầu cẩn thận nhớ lại một ít kiến thức về thế giới này.
Nói chung, con người có năm thuộc tính chính là sức mạnh, sự nhanh nhẹn, sức mạnh tinh thần, sự hiểu biết và sự cộng hưởng.
Điều gì xảy ra nếu thêm một chút sức mạnh?
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh, chút “ánh sáng” đó đột nhiên biến thành thuộc tính sức mạnh và tăng cường lên người anh.
một khoảnh khắc
Thân thể Thẩm Diệp hơi trầm xuống, toàn thân tựa hồ trở nên dày đặc hơn một chút.
Anh nhặt chiếc đĩa ăn trên bàn lên và nhẹ nhàng bóp nó bằng cả hai tay.
Đĩa ăn bằng sắt hơi cong.
Hai dòng chữ nhỏ xuất hiện trong khoảng không:
"Thực lực cấp độ hiện tại: nam trưởng thành phổ thông."
"Thể lực của bạn hầu như không đạt tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành. Hãy tiếp tục tập luyện chăm chỉ nhé."
Một người đàn ông trưởng thành?
Thiếu niên này mới mười lăm tuổi, thân thể còn yếu ớt, nhưng thực lực lại tăng cường như vậy.
Suy nghĩ của Thẩm Diệp thay đổi.
Chút “ánh sáng” đó đột nhiên không còn tăng thêm sức mạnh nữa mà thay vào đó được anh rút ra và chuyển sang trạng thái nhanh nhẹn.
Cơ thể dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Những ký tự phát sáng nhỏ lại xuất hiện trong khoảng không:
"Xin chúc mừng, bạn đã đạt đến tiêu chuẩn của một chạy ngầu giả sơ cấp."
Thẩm Diệp khẽ chạy, nhảy lên tường, cả người bay hai bước trên tường rồi lại rơi xuống đất
Thêm vào mặt nhanh nhẹn cũng khá mạnh đấy!
Thẩm Diệp hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
Với hai lần thử nghiệm ngắn ngủi này, anh đã hiểu được một điều.
--Điểm thuộc tính có thể được rút bất cứ lúc nào và sau đó được trao ở bất kỳ nơi nào khác.
Chỗ khủng khiếp thật sự chính là ở đây
Mình có thể ngay lập tức biến đổi từ một chiến binh sức mạnh thành một sát thủ nhanh nhẹn!
Mọi chuyện có vẻ đang trở nên thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro