Người Là Biển Rộng Kẻ Là Mặt Trời
Chương 1
Hạ Chí
2024-06-30 01:38:30
Máy bay xuất phát từ Nagoya sẽ đáp xuống Hoài Thành sau hai tiếng đồng hồ.
Hạ Sơ Nhất ngồi ở hàng ghế trước cạnh cửa số, ôm iPad chụp mặt trời và mây mù từ nhiều góc độ suốt cả chuyến bay.
Mãi đến khi tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách thắt chặt đai an toàn và gấp bàn lại qua loa phát thanh, cô mới đưa chiếc iPad cho anh chàng ngoại quốc đẹp trai ngồi ngay bên cạnh mình. Ghế ngồi đã được chọn sẵn từ trước khi lên máy bay.
Anh chàng ngoại quốc đẹp trai có mái tóc màu hạt dẻ rất bắt mắt, sống mũi cao ngất và đôi mắt sâu thẳm khiến Hạ Sơ Nhất không sao từ chối yêu cầu của anh ta được.
Trai đẹp ngoại quốc bật cười hết sức quyến rũ: "Thank you! You've done me a great favor."
(Cảm ơn! Cô đã giúp tôi nhiều lắm đấy.)
Tiếng Anh của Hạ Sơ Nhất chỉ ở trình độ chữ được chứ mất, nhưng cô vẫn có thể nghe hiểu lời cảm kích và tán dương mà anh ta dành cho mình. Cô ngại ngùng trả lời: “Không đau, không đâu, anh khách sáo quá."
Trai đẹp ngoại quốc nhìn lướt qua những tấm ảnh mà cô đã chụp, tấm tắc gật đầu rồi nói như bắn súng liên thanh: “You are truly an excellent photographer! I have never seen wonderful works like these. Thank you for your help!" (Cô đúng là một nhiếp ảnh gia xuất sắc! Trước giờ tôi chưa từng thấy tấm ảnh nào đẹp đến thế này cả. Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi!)
Hạ Sơ Nhất càng ngượng ngùng hơn. Mấy tấm ảnh có chụp gần như đều giống hệt nhau, hoàn toàn không thấy có gì khác biệt, cô thật sự không thể nhận lời khen thái quả này của anh ta được. Nếu không phải lúc mới lên máy bay, anh ta tự xưng mình là nhà nghiên cứu thời tiết rồi năn nỉ cô chụp ảnh giúp anh ta, thì cô cũng chẳng có tâm tình đâu mà ngó ra ngoài.
Cô cảm thấy hơi mệt, vừa nghĩ tới hôm nay là ngày mùng một tháng Năm âm lịch thì cô lại càng lo lắng hơn, lòng bàn tay mướt một lớp mồ hôi mỏng.
Cô có một dự cảm rất mãnh liệt rằng hôm nay máy bay sẽ rơi, cho nên trước khi lên máy bay, cô đã nhắn tin cho Lục Phỉ Nhiên, cuối tin nhắn cô còn thêm vào một câu: Em sẽ mãi mãi yêu anh. Thoạt nhìn cứ như đang viết lời trăng trối.
Còn hai mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh. Chẳng đợi cô kịp trả lời anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia, máy bay đã bắt đầu xóc này lên xuống, rung lắc kinh khủng.
Hạ Sơ Nhất vô thức nắm chặt tay vịn an toàn, siết đến mức khớp xương cũng phát ra những tiếng “răng rắc". Tiếp viên hàng không lại nhắc nhở hành khách một lần nữa qua loa phát thanh , rằng máy bay đang đi qua vùng khí lưu , mong mọi người điều chỉnh tư thế ngồi và bình tĩnh chờ đợi . Thế nhưng không bao lâu sau khi cô tiếp viên dứt lời , máy bay lại càng lác lư dữ dội hơn , như thể ngay giây tiếp theo nó sẽ bay lệch khỏi quỹ đạo và lao thẳng xuống mặt đất .
Hạ Sơ Nhất ngồi yên tại chỗ với gương mặt trắng bệch , cô quay đầu nhìn mọi người trong khoang máy bay đang kêu khóc thảm thiết .
Ngay sau đó, máy bay đột ngột hạ xuống vài trăm mét, vì chưa ai chuẩn bị tinh thần nên cứ như thể bị ném từ trên mây xuống, ruột gan vẫn còn treo lơ lửng trên không trong khi thân xác đã rơi thẳng xuống đất. Máy bay lắc sang trái rồi lại nghiêng sang phải, mọi người khóc la om sòm, ngay cả tiếp viên hàng không luôn giữ được bình tĩnh cũng phải chau mày.
Giọt nước cuối cùng làm tràn ly chính là câu nói vang lên từ loa phát thanh: “Xin mọi người hãy chuẩn bị lấy áo phao bên dưới ghế ngồi ra bất cứ lúc nào."
Hạ Sơ Nhất quay đầu, mặt đối mặt với anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia. Anh ta toan mở miệng nói chuyện thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hạ Sơ Nhất: “Tôi sắp chết rồi sao? Trời ơi, chẳng lẽ tôi chỉ hưởng dương được hai mươi mấy tuổi thôi sao? Tôi phải sống, tôi còn chưa gặp lại mẹ mình nữa, tôi không thể chết, tuyệt đối không được!"
Quỷ thần chứng giám, khi Hạ Sơ Nhất gào đến vế sau thì cổ họng cô đã khản đặc rồi. Nỗi sợ hãi lấp đầy cơ thể cô, lồng ngực như bị quả tạ đè nặng trĩu. Trai đẹp ngoại quốc giơ nắm tay lên, tỏ ý trấn an cô: "It's OK. It's OK!" (Không sao đâu, không sao đâu!)
Nhưng Hạ Sơ Nhất đâu còn nghe được gì nữa, tiếng kêu khóc thảm thiết ở đằng sau càng khiến cô thêm phần sợ hãi Sự hoảng sợ làm cô bắt đầu nói năng lảm nhảm như một cách dùng ngôn ngữ để giải tỏa áp lực cho bản thân.
“Lúc bố đặt tên cho tôi, ông vốn không ngờ được rằng cái tên này lại khó giải thích đến thế. Tôi ra đời vào ngày mười lăm, bởi vì bố tôi muốn khoe khoang ông từng được đi học hai năm nên cứ khăng khăng giành quyền đặt tên với mẹ tôi, gọi tôi là Sơ Nhất. Đến lúc tôi đi học, năm nào giáo viên chủ nhiệm cũng hỏi sinh nhật tôi là mùng một tháng mấy. Từ năm nhất đến tận lúc tốt nghiệp đại học, tôi đã phải giải thích hơn cả trăm lần sinh nhật tôi là vào ngày mười lăm. Ngày mười lăm tháng Năm"
“Hồi đó bố tôi phải thức khuya dậy sớm suy nghĩ mới đặt được cho tôi cái tên này, ông nói qua rằm là nghĩ ngay đến mùng một. Tôi không tin nổi là bố mình từng đi học luôn đấy, ngược lại, tôi thấy chỉ số thông minh của ông ấy thật sự có vấn để. Tôi ghét mùng một, hôm nay cũng là mùng một, tôi ghét hôm nay."
**Sơ Nhất (初一) có nghĩa là mùng một.
Máy bay rung lắc như muốn nổ tung, mặc dù ngồi trên ghế nhưng ai cũng bị xóc đến nghiêng trái ngả phải. Hạ Sơ Nhất run cầm cập, cô vội vàng lôi một tờ giấy từ trong ba lô ra, vừa viết ba chữ “Lục Phỉ Nhiên" lên trên như thể đang viết di thư, vừa khóc lóc thảm thiết.
“Sao tôi xui xẻo thế này? Ngày hôm nay với tôi chẳng khác gì lời nguyền. Tôi còn trẻ như vậy, còn chưa có chồng nữa, tôi nhớ bố, tôi..."
Cô khóc dữ dội đến nỗi ho một tràng. Khi ngẩng mặt lên nhìn anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia, cô nhận ra anh ta đang dòm mình với vẻ mặt rất lo lắng.
"Our plane is descending now, we will be landing soon." (Mây bay đang hạ độ cao, chúng ta sẽ sớm hạ cánh.)
Hạ Sơ Nhất quệt đi nước mắt nước mũi, ngoài đầu nhìn phong cảnh bên ngoài của số. Những căn nhà trên mặt đất quả nhiên đã hiện ra trước mắt, màu xanh lam của ngói lợp mái đã trở nên rõ ràng hơn.
Giọng nói bình tĩnh của tiếp viên hàng không vang lên trên loa phát thanh. Do luồng khí lưu gây ra chấn động khiến mọi người hoảng sợ, tiếp viên xin thay mặt hãng hàng không gửi lời xin lỗi chân thành đến tất cả hành khách.
Cả khuôn mặt Hạ Sơ Nhất bị quệt đó đến tận mang tai, nước mũi vẫn còn thò lò, cô xấu hổ cười với trai đẹp ngoại quốc: “Vừa nãy... ha ha ha... là ảo giác thôi"
Anh chàng ngoại quốc đẹp trai cũng cười lại với cô một cách dịu dàng: "You're funny." (Cô hài thật đấy.)
Hạ Sơ Nhất gãi gãi đầu, có nhớ đến bộ dạng thất lễ của mình lúc nãy rồi trả lời: "Anh điềm tĩnh như vậy, làm tôi nhớ đến một vài nhân vật người Trung Quốc đấy."
"Who?" (Ai vậy?)
Hạ Sơ Nhất thật thà nhìn anh ta: "Văn Thiên Tường, Đàm Tự Đồng, Nhạc Phỉ với cả Hoàng Kế Quang và Triệu Nhất Mạn."
(* Văn Thiên Tường (1236-1283): là Thừa tướng nhà Nam Tống, đồng thời cũng là một thị sĩ nổi tiếng và là anh hùng dân tộc của Trung Quốc 3 Đàm Tự Đồng (1865-1898): là nhà văn, nhà thơ, nhà cách mạng Trung Quốc thời cận đại.
Nhạc Phi (1103-1142): là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, ông là danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống
* Hoàng Kế Quang (1931 - 1952) là một người lính Trung Quốc nổi tiếng trong Chiến tranh Triều Tiên.
* Triệu Nhất Mạn (1905-1936): là nữ anh hùng Trung Quốc chống đế quốc Nhật Bản.)
Hạ Sơ Nhất ngồi ở hàng ghế trước cạnh cửa số, ôm iPad chụp mặt trời và mây mù từ nhiều góc độ suốt cả chuyến bay.
Mãi đến khi tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách thắt chặt đai an toàn và gấp bàn lại qua loa phát thanh, cô mới đưa chiếc iPad cho anh chàng ngoại quốc đẹp trai ngồi ngay bên cạnh mình. Ghế ngồi đã được chọn sẵn từ trước khi lên máy bay.
Anh chàng ngoại quốc đẹp trai có mái tóc màu hạt dẻ rất bắt mắt, sống mũi cao ngất và đôi mắt sâu thẳm khiến Hạ Sơ Nhất không sao từ chối yêu cầu của anh ta được.
Trai đẹp ngoại quốc bật cười hết sức quyến rũ: "Thank you! You've done me a great favor."
(Cảm ơn! Cô đã giúp tôi nhiều lắm đấy.)
Tiếng Anh của Hạ Sơ Nhất chỉ ở trình độ chữ được chứ mất, nhưng cô vẫn có thể nghe hiểu lời cảm kích và tán dương mà anh ta dành cho mình. Cô ngại ngùng trả lời: “Không đau, không đâu, anh khách sáo quá."
Trai đẹp ngoại quốc nhìn lướt qua những tấm ảnh mà cô đã chụp, tấm tắc gật đầu rồi nói như bắn súng liên thanh: “You are truly an excellent photographer! I have never seen wonderful works like these. Thank you for your help!" (Cô đúng là một nhiếp ảnh gia xuất sắc! Trước giờ tôi chưa từng thấy tấm ảnh nào đẹp đến thế này cả. Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi!)
Hạ Sơ Nhất càng ngượng ngùng hơn. Mấy tấm ảnh có chụp gần như đều giống hệt nhau, hoàn toàn không thấy có gì khác biệt, cô thật sự không thể nhận lời khen thái quả này của anh ta được. Nếu không phải lúc mới lên máy bay, anh ta tự xưng mình là nhà nghiên cứu thời tiết rồi năn nỉ cô chụp ảnh giúp anh ta, thì cô cũng chẳng có tâm tình đâu mà ngó ra ngoài.
Cô cảm thấy hơi mệt, vừa nghĩ tới hôm nay là ngày mùng một tháng Năm âm lịch thì cô lại càng lo lắng hơn, lòng bàn tay mướt một lớp mồ hôi mỏng.
Cô có một dự cảm rất mãnh liệt rằng hôm nay máy bay sẽ rơi, cho nên trước khi lên máy bay, cô đã nhắn tin cho Lục Phỉ Nhiên, cuối tin nhắn cô còn thêm vào một câu: Em sẽ mãi mãi yêu anh. Thoạt nhìn cứ như đang viết lời trăng trối.
Còn hai mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh. Chẳng đợi cô kịp trả lời anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia, máy bay đã bắt đầu xóc này lên xuống, rung lắc kinh khủng.
Hạ Sơ Nhất vô thức nắm chặt tay vịn an toàn, siết đến mức khớp xương cũng phát ra những tiếng “răng rắc". Tiếp viên hàng không lại nhắc nhở hành khách một lần nữa qua loa phát thanh , rằng máy bay đang đi qua vùng khí lưu , mong mọi người điều chỉnh tư thế ngồi và bình tĩnh chờ đợi . Thế nhưng không bao lâu sau khi cô tiếp viên dứt lời , máy bay lại càng lác lư dữ dội hơn , như thể ngay giây tiếp theo nó sẽ bay lệch khỏi quỹ đạo và lao thẳng xuống mặt đất .
Hạ Sơ Nhất ngồi yên tại chỗ với gương mặt trắng bệch , cô quay đầu nhìn mọi người trong khoang máy bay đang kêu khóc thảm thiết .
Ngay sau đó, máy bay đột ngột hạ xuống vài trăm mét, vì chưa ai chuẩn bị tinh thần nên cứ như thể bị ném từ trên mây xuống, ruột gan vẫn còn treo lơ lửng trên không trong khi thân xác đã rơi thẳng xuống đất. Máy bay lắc sang trái rồi lại nghiêng sang phải, mọi người khóc la om sòm, ngay cả tiếp viên hàng không luôn giữ được bình tĩnh cũng phải chau mày.
Giọt nước cuối cùng làm tràn ly chính là câu nói vang lên từ loa phát thanh: “Xin mọi người hãy chuẩn bị lấy áo phao bên dưới ghế ngồi ra bất cứ lúc nào."
Hạ Sơ Nhất quay đầu, mặt đối mặt với anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia. Anh ta toan mở miệng nói chuyện thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hạ Sơ Nhất: “Tôi sắp chết rồi sao? Trời ơi, chẳng lẽ tôi chỉ hưởng dương được hai mươi mấy tuổi thôi sao? Tôi phải sống, tôi còn chưa gặp lại mẹ mình nữa, tôi không thể chết, tuyệt đối không được!"
Quỷ thần chứng giám, khi Hạ Sơ Nhất gào đến vế sau thì cổ họng cô đã khản đặc rồi. Nỗi sợ hãi lấp đầy cơ thể cô, lồng ngực như bị quả tạ đè nặng trĩu. Trai đẹp ngoại quốc giơ nắm tay lên, tỏ ý trấn an cô: "It's OK. It's OK!" (Không sao đâu, không sao đâu!)
Nhưng Hạ Sơ Nhất đâu còn nghe được gì nữa, tiếng kêu khóc thảm thiết ở đằng sau càng khiến cô thêm phần sợ hãi Sự hoảng sợ làm cô bắt đầu nói năng lảm nhảm như một cách dùng ngôn ngữ để giải tỏa áp lực cho bản thân.
“Lúc bố đặt tên cho tôi, ông vốn không ngờ được rằng cái tên này lại khó giải thích đến thế. Tôi ra đời vào ngày mười lăm, bởi vì bố tôi muốn khoe khoang ông từng được đi học hai năm nên cứ khăng khăng giành quyền đặt tên với mẹ tôi, gọi tôi là Sơ Nhất. Đến lúc tôi đi học, năm nào giáo viên chủ nhiệm cũng hỏi sinh nhật tôi là mùng một tháng mấy. Từ năm nhất đến tận lúc tốt nghiệp đại học, tôi đã phải giải thích hơn cả trăm lần sinh nhật tôi là vào ngày mười lăm. Ngày mười lăm tháng Năm"
“Hồi đó bố tôi phải thức khuya dậy sớm suy nghĩ mới đặt được cho tôi cái tên này, ông nói qua rằm là nghĩ ngay đến mùng một. Tôi không tin nổi là bố mình từng đi học luôn đấy, ngược lại, tôi thấy chỉ số thông minh của ông ấy thật sự có vấn để. Tôi ghét mùng một, hôm nay cũng là mùng một, tôi ghét hôm nay."
**Sơ Nhất (初一) có nghĩa là mùng một.
Máy bay rung lắc như muốn nổ tung, mặc dù ngồi trên ghế nhưng ai cũng bị xóc đến nghiêng trái ngả phải. Hạ Sơ Nhất run cầm cập, cô vội vàng lôi một tờ giấy từ trong ba lô ra, vừa viết ba chữ “Lục Phỉ Nhiên" lên trên như thể đang viết di thư, vừa khóc lóc thảm thiết.
“Sao tôi xui xẻo thế này? Ngày hôm nay với tôi chẳng khác gì lời nguyền. Tôi còn trẻ như vậy, còn chưa có chồng nữa, tôi nhớ bố, tôi..."
Cô khóc dữ dội đến nỗi ho một tràng. Khi ngẩng mặt lên nhìn anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia, cô nhận ra anh ta đang dòm mình với vẻ mặt rất lo lắng.
"Our plane is descending now, we will be landing soon." (Mây bay đang hạ độ cao, chúng ta sẽ sớm hạ cánh.)
Hạ Sơ Nhất quệt đi nước mắt nước mũi, ngoài đầu nhìn phong cảnh bên ngoài của số. Những căn nhà trên mặt đất quả nhiên đã hiện ra trước mắt, màu xanh lam của ngói lợp mái đã trở nên rõ ràng hơn.
Giọng nói bình tĩnh của tiếp viên hàng không vang lên trên loa phát thanh. Do luồng khí lưu gây ra chấn động khiến mọi người hoảng sợ, tiếp viên xin thay mặt hãng hàng không gửi lời xin lỗi chân thành đến tất cả hành khách.
Cả khuôn mặt Hạ Sơ Nhất bị quệt đó đến tận mang tai, nước mũi vẫn còn thò lò, cô xấu hổ cười với trai đẹp ngoại quốc: “Vừa nãy... ha ha ha... là ảo giác thôi"
Anh chàng ngoại quốc đẹp trai cũng cười lại với cô một cách dịu dàng: "You're funny." (Cô hài thật đấy.)
Hạ Sơ Nhất gãi gãi đầu, có nhớ đến bộ dạng thất lễ của mình lúc nãy rồi trả lời: "Anh điềm tĩnh như vậy, làm tôi nhớ đến một vài nhân vật người Trung Quốc đấy."
"Who?" (Ai vậy?)
Hạ Sơ Nhất thật thà nhìn anh ta: "Văn Thiên Tường, Đàm Tự Đồng, Nhạc Phỉ với cả Hoàng Kế Quang và Triệu Nhất Mạn."
(* Văn Thiên Tường (1236-1283): là Thừa tướng nhà Nam Tống, đồng thời cũng là một thị sĩ nổi tiếng và là anh hùng dân tộc của Trung Quốc 3 Đàm Tự Đồng (1865-1898): là nhà văn, nhà thơ, nhà cách mạng Trung Quốc thời cận đại.
Nhạc Phi (1103-1142): là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, ông là danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống
* Hoàng Kế Quang (1931 - 1952) là một người lính Trung Quốc nổi tiếng trong Chiến tranh Triều Tiên.
* Triệu Nhất Mạn (1905-1936): là nữ anh hùng Trung Quốc chống đế quốc Nhật Bản.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro