Người Là Biển Rộng Kẻ Là Mặt Trời
Chương 4
Hạ Chí
2024-06-30 01:38:30
Hạ Sơ Nhất cảm thấy như vậy cũng không có gì sai. Hán Châu là một đô thị lớn, còn Hoài Thành chỉ là một địa phương nhỏ, đô thị lớn ở đâu mà chẳng có cơ hội. Với năng lực của Lục Phí Nhiên, trong vòng năm năm cũng có thể cá kiếm được cả thùng tiến. Mớ tiến đó mà mang về Hoài Thành thì đúng là có thể tiêu xài cả đời thật.
Lục Phỉ Nhiên đã ở bên Hạ Sơ Nhất cả thời cấp ba và đại học, chỉ là họ sẽ phải chia đôi ngả đường trong vòng năm năm mà thôi.
Thế mà lễ tốt nghiệp sắp tới vẫn khiến lòng Hạ Sơ Nhất không yên. Cô sợ không phải là bởi cô không tin tưởng Lục Phỉ Nhiên, cô chỉ sợ lúc không có anh ở bên, bản thân cô không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Vở kịch “Ngu Công dời núi" vẫn diễn ra đúng thời điểm. Thêm các vị “con cháu" của Ngu Công vào nữa thì tổng cộng có năm mươi học sinh tham gia diễn xuất. Hạ Sơ Nhất dựa vào cái danh “Hội trưởng" và "người chủ trì" mà cơ cấu cho bản thân vai diễn “Trí Tẩu" để có thể tương tác trực diện với “Ngu Công" do Lục Phỉ Nhiên sắm vai .Bởi vì vỡ kịch được trình diễn trong lễ tốt nghiệp nên các thấy cô trong trường đều ngồi bên dưới khán phòng theo dõi. Mỗi lần hạ màn chuyển cảnh, tiếng vỗ tay từ bên dưới khán đài vang lên khắp nơi, nhiệt liệt như muốn thổi tung nóc nhà.
Hạ Sơ Nhất dàn dựng vở kịch rất lôi cuốn, cô đặt tên cho từng người con người cháu, mỗi người đều phải nói với Trí Tẩu những lời thoại giống nhau. Trí Tẩu bị áp đảo quân số, cuối cùng cứng họng, đành phải ngồi thụp xuống cầu xin bọn họ đừng nói nữa.
“Ngu Công dời núi" được sáng tác dựa trên bối cảnh thời Chiến Quốc, đây chính là thời kỳ mà xã hội có nhiều thay đổi to lớn, đồng thời cũng là thời kỳ mà giữa các nhà tư tưởng, học thuật nổ ra nhiều cuộc tranh luận. Hạ Sơ Nhất đã đưa vào một số phân cảnh gây cười để tăng thêm gia vị cho vở kịch và đạt được hiệu quả rất tốt, tất nhiên vở kịch cuối cùng vẫn làm nổi bật được chủ đề: Chăm chỉ làm việc, nghiêm túc làm người, kiên trì bền bỉ sẽ làm lay chuyển trời đất.
Cuối cùng, động tác cho màn chào kết của vở kịch mà Hạ Sơ Nhất dàn dựng chính là tất cả mọi người sẽ cùng mô phỏng lại bức bích họa Ngu Công dời núi. Người thì giơ tay như đang khuân đá, người thì cúi đầu khom lưng nhặt đá, Ngu Công chống gậy mỉm cười nhìn xuống Trí Tẩu đang ngồi xổm ở một bên cùng những người còn lại tạo nên một bức tranh sống động tràn đầy khí thế.
Khi tất cả mọi người đứng trước sân khấu thực hiện màn kết như đã diễn tập, Hạ Sơ Nhất bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất, nhìn thẳng vào Lục Phỉ Nhiên. Ánh đèn sân khấu bao trọn lấy Hạ Sơ Nhất và Lục Phỉ Nhiên.
Micro của cô vẫn chưa tất, chỉ cần mở miệng là cả hội trường đều sẽ nghe thấy rõ ràng rành mạch.
“Lạc Phi Nhiên, anh có đồng ý cưới em làm vợ không?
Trân cô đâm mô hội, diễn xong mất sức nên cô vừa nói vừa thở hổn hển Cơ thấy Lục Phi Nhiên sừng người, bèn nhắc lại một lần nữa
“Lạc Phi Nhiên, anh có đồng ý cưới em làm vợ không?"
Cô khẽ nhúc nhích, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi của bộ đồ diễn Trị Tấu rồi giờ lên giữa không trung, ngẩng đầu nhin anh
Cá hội trường im lặng như tờ, đến cá các thầy cô cũng ngừng lại, hướng mắt về phía sân khấu.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng ngắn của Lục Phi Nhiên nhận lấy chiếc nhẫn đó rồi đáp: “Anh đồng ý."
Ban đầu chỉ có hai, ba tiếng vỗ tay vang lên, sau cùng tất cả mọi người trong hội trường đều hét to: “Cưới nhau đi, cưới nhau đi, cưới nhau di..."
Chẳng đến nửa tiếng sau khi đại nam thần trường Z Lục Phí Nhiên được cầu hôn công khai, cả trường đều đã truyền tai nhau một câu nói: “Trí Tẩu cầu hôn Ngu Công."
Lúc mới yêu xa, ngày nào Lục Phỉ Nhiên cũng gọi điện thoại cho Hạ Sơ Nhất.
Khoảng thời gian đó, Hạ Sơ Nhất quay về Hoài Thành làm việc, buổi tối sau khi tan làm cô nhớ Lục Phỉ Nhiên vô cùng. Cô nhìn chiếc nhẫn mà Lục Phỉ Nhiên tặng lại cho mình sau hôm cầu hôn đó mà tim khẽ nhói đau, bây giờ đeo lên ngón áp út mới thấy nó chói mắt và đẹp đẽ biết nhường nào.
Chiếc nhẫn bạc đơn giản mà cô tặng cho anh ngày đó chỉ mang tính biểu trưng cho danh nghĩa tình yêu thôi, thế nhưng chiếc nhẫn mà Lục Phỉ Nhiên tặng lại cho cô vào ngày hôm sau lại là một chiếc nhẫn nạm kim cương thật, nó mang lại cho cô cảm giác an tâm và bình yên thật sự
Cô rảo bước trên con đường nhộn nhịp, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong ấm áp, khóe mắt đột nhiên cay sè.
Cô nói với Lục Phỉ Nhiên qua điện thoại: "Chúng ta có thể cùng thấy một vầng trăng, điều này làm em cảm thấy mình không cách xa nhau chút nào. Anh vẫn ở bên cạnh em."
Lục Phỉ Nhiên vẫn luôn kiệm lời, anh im lặng một chốc, sau đó nói một cách kiên định: “Cả đời này chúng ta sẽ chỉ phải xa nhau năm năm thôi."
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà Hạ Sơ Nhất chẳng hiểu vì cớ gì ba năm sau, Lục Phỉ Nhiên lại đòi chia tay.
Hạ Sơ Nhất mở bừng mắt thêm một lần nữa, phát hiện ra mình đã đứng trước cửa Ngân hàng Xây dựng Thương mại Hán Châu. Lúc trông thấy Lục Phỉ Nhiên với bộ dạng nghiêm túc không chút bông đùa đang phân công công việc cho nhân viên qua lớp cửa kính kia, cô chỉ muốn lao đến hỏi anh: "Không phải anh bị bắt cóc à?"
Nhưng mà hiện tại cô còn có một cảm giác khác mãnh liệt hơn: Vừa mới bay tới nên thấy hơi mệt.
Mới giây trước cô vẫn còn ở trong nhà vệ sinh của công ty, không ngờ giây tiếp theo đã có mặt ở Hán Châu thật rồi. Hạ Sơ Nhất chẳng hề cảm nhận được là mình đang bay, cô vừa nhắm mắt là đã đến thành phố khác, thậm chí còn đến được địa điểm chính xác nữa. Cô nhìn lại quần áo trên người mình,hơi ướt một chút, cô nhớ ra Hoài Thành vẫn đang đó mua, điều đó chứng minh rằng có thật sự đã bay đến đây. Chỉ là quá trình diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi dường như cô chẳng hề cảm nhận được gì.
Vào khoảnh khắc đó, não Hạ Sơ Nhất hiện lên một loạ trich doan viết trong sách: "Khoảng 99% cơ thể con ngườ chính là mối liên hệ sâu xa giữa ban và vũ trụ. Các nguyên từ sinh từ vụ nổ Big Bang, nguyên tử carbon, nito và oxi thì được tạo ra từ các hằng tỉnh. Mỗi một giây trôi qua đều sẽ có hàng trăm hàng vạn nguyên từ Carbon mang tính phóng xạ không ổn định nổ tung bên trong và giữa các tế bào của bạn."
Hạ Sơ Nhất ngẫm nghĩ, bản chất của con người và bản chất của vũ trụ giống nhau đến thế, cho nên việc trên đời này có nhiều chuyện khó lý giải được cũng chẳng đáng để ngạc nhiên.
“Bạn cũng như Trái đất, được tạo thành từ các vật chất lâu đời, một phần ba trong số đó thậm chí có tuổi thọ chẳng kém gì vũ trụ. Thế nhưng, lần đầu tiên các nguyên tử này kết hợp với nhau theo cách đó, đồng thời chúng cho rằng bản thân chúng chính là bạn. Thứ gọi là cái chết, cũng chính là quá trình phá vỡ và tái cấu trúc những tổ hợp đặc biệt của các nguyên tử trong cơ thể bạn."
Thế thì bay lượn phải chăng cũng chỉ là một phương thức khác của hiện tượng phá vỡ và tái cấu trúc nguyên tử trong cơ thể?
"Chỉ số thông minh của con người không có sự cải tiến rõ
rệt, những người Anh-điêng và người ở thời Trung Cổ cũng chẳng khác gì chúng ta, tuy nhiên môi trường sống thì lại bất đồng. Trong quá khứ, bọn họ cho rằng thần thánh và ma quỷ là có thật, giống như người hiện đại tin tưởng vào nguyên tử, proto, photon và lượng tử vậy. Xét từ góc độ này, tôi tin rằng có ma, hay nói cách khác, người hiện đại cũng có ma quỷ và thấ thánh của riêng họ. "
Lục Phỉ Nhiên đã ở bên Hạ Sơ Nhất cả thời cấp ba và đại học, chỉ là họ sẽ phải chia đôi ngả đường trong vòng năm năm mà thôi.
Thế mà lễ tốt nghiệp sắp tới vẫn khiến lòng Hạ Sơ Nhất không yên. Cô sợ không phải là bởi cô không tin tưởng Lục Phỉ Nhiên, cô chỉ sợ lúc không có anh ở bên, bản thân cô không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Vở kịch “Ngu Công dời núi" vẫn diễn ra đúng thời điểm. Thêm các vị “con cháu" của Ngu Công vào nữa thì tổng cộng có năm mươi học sinh tham gia diễn xuất. Hạ Sơ Nhất dựa vào cái danh “Hội trưởng" và "người chủ trì" mà cơ cấu cho bản thân vai diễn “Trí Tẩu" để có thể tương tác trực diện với “Ngu Công" do Lục Phỉ Nhiên sắm vai .Bởi vì vỡ kịch được trình diễn trong lễ tốt nghiệp nên các thấy cô trong trường đều ngồi bên dưới khán phòng theo dõi. Mỗi lần hạ màn chuyển cảnh, tiếng vỗ tay từ bên dưới khán đài vang lên khắp nơi, nhiệt liệt như muốn thổi tung nóc nhà.
Hạ Sơ Nhất dàn dựng vở kịch rất lôi cuốn, cô đặt tên cho từng người con người cháu, mỗi người đều phải nói với Trí Tẩu những lời thoại giống nhau. Trí Tẩu bị áp đảo quân số, cuối cùng cứng họng, đành phải ngồi thụp xuống cầu xin bọn họ đừng nói nữa.
“Ngu Công dời núi" được sáng tác dựa trên bối cảnh thời Chiến Quốc, đây chính là thời kỳ mà xã hội có nhiều thay đổi to lớn, đồng thời cũng là thời kỳ mà giữa các nhà tư tưởng, học thuật nổ ra nhiều cuộc tranh luận. Hạ Sơ Nhất đã đưa vào một số phân cảnh gây cười để tăng thêm gia vị cho vở kịch và đạt được hiệu quả rất tốt, tất nhiên vở kịch cuối cùng vẫn làm nổi bật được chủ đề: Chăm chỉ làm việc, nghiêm túc làm người, kiên trì bền bỉ sẽ làm lay chuyển trời đất.
Cuối cùng, động tác cho màn chào kết của vở kịch mà Hạ Sơ Nhất dàn dựng chính là tất cả mọi người sẽ cùng mô phỏng lại bức bích họa Ngu Công dời núi. Người thì giơ tay như đang khuân đá, người thì cúi đầu khom lưng nhặt đá, Ngu Công chống gậy mỉm cười nhìn xuống Trí Tẩu đang ngồi xổm ở một bên cùng những người còn lại tạo nên một bức tranh sống động tràn đầy khí thế.
Khi tất cả mọi người đứng trước sân khấu thực hiện màn kết như đã diễn tập, Hạ Sơ Nhất bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất, nhìn thẳng vào Lục Phỉ Nhiên. Ánh đèn sân khấu bao trọn lấy Hạ Sơ Nhất và Lục Phỉ Nhiên.
Micro của cô vẫn chưa tất, chỉ cần mở miệng là cả hội trường đều sẽ nghe thấy rõ ràng rành mạch.
“Lạc Phi Nhiên, anh có đồng ý cưới em làm vợ không?
Trân cô đâm mô hội, diễn xong mất sức nên cô vừa nói vừa thở hổn hển Cơ thấy Lục Phi Nhiên sừng người, bèn nhắc lại một lần nữa
“Lạc Phi Nhiên, anh có đồng ý cưới em làm vợ không?"
Cô khẽ nhúc nhích, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi của bộ đồ diễn Trị Tấu rồi giờ lên giữa không trung, ngẩng đầu nhin anh
Cá hội trường im lặng như tờ, đến cá các thầy cô cũng ngừng lại, hướng mắt về phía sân khấu.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng ngắn của Lục Phi Nhiên nhận lấy chiếc nhẫn đó rồi đáp: “Anh đồng ý."
Ban đầu chỉ có hai, ba tiếng vỗ tay vang lên, sau cùng tất cả mọi người trong hội trường đều hét to: “Cưới nhau đi, cưới nhau đi, cưới nhau di..."
Chẳng đến nửa tiếng sau khi đại nam thần trường Z Lục Phí Nhiên được cầu hôn công khai, cả trường đều đã truyền tai nhau một câu nói: “Trí Tẩu cầu hôn Ngu Công."
Lúc mới yêu xa, ngày nào Lục Phỉ Nhiên cũng gọi điện thoại cho Hạ Sơ Nhất.
Khoảng thời gian đó, Hạ Sơ Nhất quay về Hoài Thành làm việc, buổi tối sau khi tan làm cô nhớ Lục Phỉ Nhiên vô cùng. Cô nhìn chiếc nhẫn mà Lục Phỉ Nhiên tặng lại cho mình sau hôm cầu hôn đó mà tim khẽ nhói đau, bây giờ đeo lên ngón áp út mới thấy nó chói mắt và đẹp đẽ biết nhường nào.
Chiếc nhẫn bạc đơn giản mà cô tặng cho anh ngày đó chỉ mang tính biểu trưng cho danh nghĩa tình yêu thôi, thế nhưng chiếc nhẫn mà Lục Phỉ Nhiên tặng lại cho cô vào ngày hôm sau lại là một chiếc nhẫn nạm kim cương thật, nó mang lại cho cô cảm giác an tâm và bình yên thật sự
Cô rảo bước trên con đường nhộn nhịp, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong ấm áp, khóe mắt đột nhiên cay sè.
Cô nói với Lục Phỉ Nhiên qua điện thoại: "Chúng ta có thể cùng thấy một vầng trăng, điều này làm em cảm thấy mình không cách xa nhau chút nào. Anh vẫn ở bên cạnh em."
Lục Phỉ Nhiên vẫn luôn kiệm lời, anh im lặng một chốc, sau đó nói một cách kiên định: “Cả đời này chúng ta sẽ chỉ phải xa nhau năm năm thôi."
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà Hạ Sơ Nhất chẳng hiểu vì cớ gì ba năm sau, Lục Phỉ Nhiên lại đòi chia tay.
Hạ Sơ Nhất mở bừng mắt thêm một lần nữa, phát hiện ra mình đã đứng trước cửa Ngân hàng Xây dựng Thương mại Hán Châu. Lúc trông thấy Lục Phỉ Nhiên với bộ dạng nghiêm túc không chút bông đùa đang phân công công việc cho nhân viên qua lớp cửa kính kia, cô chỉ muốn lao đến hỏi anh: "Không phải anh bị bắt cóc à?"
Nhưng mà hiện tại cô còn có một cảm giác khác mãnh liệt hơn: Vừa mới bay tới nên thấy hơi mệt.
Mới giây trước cô vẫn còn ở trong nhà vệ sinh của công ty, không ngờ giây tiếp theo đã có mặt ở Hán Châu thật rồi. Hạ Sơ Nhất chẳng hề cảm nhận được là mình đang bay, cô vừa nhắm mắt là đã đến thành phố khác, thậm chí còn đến được địa điểm chính xác nữa. Cô nhìn lại quần áo trên người mình,hơi ướt một chút, cô nhớ ra Hoài Thành vẫn đang đó mua, điều đó chứng minh rằng có thật sự đã bay đến đây. Chỉ là quá trình diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi dường như cô chẳng hề cảm nhận được gì.
Vào khoảnh khắc đó, não Hạ Sơ Nhất hiện lên một loạ trich doan viết trong sách: "Khoảng 99% cơ thể con ngườ chính là mối liên hệ sâu xa giữa ban và vũ trụ. Các nguyên từ sinh từ vụ nổ Big Bang, nguyên tử carbon, nito và oxi thì được tạo ra từ các hằng tỉnh. Mỗi một giây trôi qua đều sẽ có hàng trăm hàng vạn nguyên từ Carbon mang tính phóng xạ không ổn định nổ tung bên trong và giữa các tế bào của bạn."
Hạ Sơ Nhất ngẫm nghĩ, bản chất của con người và bản chất của vũ trụ giống nhau đến thế, cho nên việc trên đời này có nhiều chuyện khó lý giải được cũng chẳng đáng để ngạc nhiên.
“Bạn cũng như Trái đất, được tạo thành từ các vật chất lâu đời, một phần ba trong số đó thậm chí có tuổi thọ chẳng kém gì vũ trụ. Thế nhưng, lần đầu tiên các nguyên tử này kết hợp với nhau theo cách đó, đồng thời chúng cho rằng bản thân chúng chính là bạn. Thứ gọi là cái chết, cũng chính là quá trình phá vỡ và tái cấu trúc những tổ hợp đặc biệt của các nguyên tử trong cơ thể bạn."
Thế thì bay lượn phải chăng cũng chỉ là một phương thức khác của hiện tượng phá vỡ và tái cấu trúc nguyên tử trong cơ thể?
"Chỉ số thông minh của con người không có sự cải tiến rõ
rệt, những người Anh-điêng và người ở thời Trung Cổ cũng chẳng khác gì chúng ta, tuy nhiên môi trường sống thì lại bất đồng. Trong quá khứ, bọn họ cho rằng thần thánh và ma quỷ là có thật, giống như người hiện đại tin tưởng vào nguyên tử, proto, photon và lượng tử vậy. Xét từ góc độ này, tôi tin rằng có ma, hay nói cách khác, người hiện đại cũng có ma quỷ và thấ thánh của riêng họ. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro