Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 2
2024-11-17 01:06:21
Bây giờ Ngụy Thắng đã được thừa nhận nhưng địa vị của cậu càng đáng lo hơn!
Thực tế, ngay cả bà vú và người giúp việc cũng có thể thể hiện thái độ khinh thường đối với cậu.
Sau khi sống lại, Ngụy Hoằng không còn chút tình cảm nào với gia đình.
Tất cả những thù hận thì cậu sẽ tự tay đòi lại từng chút một.
"Người đứng đầu Ngụy thị, chủ tịch của tập đoàn trong tay quản lý hàng ngàn nhân viên vậy mà cuối cùng lại không phân biệt được phải trái, thật là ngớ ngẩn!" Ngụy Hoằng cúi đầu cười nhạo, từng lời từng chữ như phun ra từ miệng: "Không trách ông nội thường nói ông là kẻ vô dụng nên luôn đào tạo tôi để kế nghiệp. Hóa ra ông nội đã sớm nhìn thấu sự mù quáng của ông. Thật nực cười!"
"Mày nói cái gì?"
Ngụy gia lương tức giận đến mức cả người run rẩy còn các thành viên khác trong Ngụy gia cũng mở trừng mắt ngạc nhiên.
Chẳng ai ngờ cậu không chỉ dám phản kháng mà còn dám chế nhạo như vậy.
"Tôi nói sai sao?" Ngụy Hoằng ngẩng đầu, hỏi lại: "Người khác nói cái gì thì ông cũng tin, ngay cả chứng cứ cũng lười tìm mà lại dám hại chính con trai ruột của mình, nếu không phải ngu xuẩn thì là xấu xa. Nếu người ta nói phân là thơm thì ông cũng sẵn sàng tin sao?"
"Chát!"
Đỗ Tư Tuệ bước tới, tức giận tát cậu một cái.
"Tiểu súc sinh, ai dạy con nói như vậy?" Bà ta tức giận mắng: "Đúng là nuôi thứ không tốt gì!"
"Các người nuôi tôi bao giờ?" Ngụy Hoằng nhếch miệng, lạnh lùng đáp: "Đừng quên, là ông nội nuôi tôi lớn!"
Đỗ Tư Tuệ nhìn cậu đầy tức giận, vô thức giơ tay lên định tát cậu lần nữa.
"Làm sao? Muốn đánh tiếp à?" Ngụy Hoằng cười lạnh: "Bà không sinh được con trai nên mới đi nhờ người đẻ hộ, vì tôi không phải con ruột của bà nên bà mới ghét tôi đúng không?"
"Hơn nữa, các người có phải đang ghen tị vì ông nội chia 30% cổ phần của tập đoàn cho tôi cho tôi nên mới không phục đúng không? Trước đây tôi vì tình thân mà cố gắng làm hài lòng các người, tưởng các người cao quý lắm sao?"
Sau khi chết một lần, cậu đã nhìn thấu hết mọi thứ!
Giờ đây, cậu chỉ muốn trả thù từng người một.
Cái gì mà thân tình, thật đúng là gặp quỷ mà!
Ngụy Hoằng nhìn những gương mặt xám xịt của mọi người, lạnh lùng nói: "Một vài cái tát vừa rồi thì tôi có thể không so đo, coi như là máu mủ ân tình. Nhưng nếu lần sau, tôi bảo đảm sẽ trả đũa từng người một, các người không tin thì có thể thử xem!"
"Một năm sau khi tôi trưởng thành, chính là lúc chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ với các người. Còn bây giờ, nếu các người không muốn bị đuổi ra ngoài thì hãy sống yên ổn với nhau. Đây là biệt thự của ông nội để lại cho tôi, nghe rõ chưa?"
Trong nháy mắt, cả phòng lặng đi như tờ!
【 Trời ạ!】Ngụy Thắng nghĩ thầm trong lòng: đã nghe nói Ngụy Hoằng mới là người đứng đầu Ngụy gia, nếu không phải ông nội qua đời sớm thì tất cả mọi người sẽ phải nghe theo cậu ấy, không ngờ lại là sự thật!
Sắc mặt mọi người dần dần trở nên tái mét!
Ngụy Gia Lương cảm thấy uy tín của mình bị tổn hại mà tức giận không thôi nên lại giơ tay lên muốn đánh: "Cái gì! Tiểu súc sinh này dám phản kháng tao sao? Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học để mày biết ai là người làm chủ ở đây!"
"Chát!"
Cái tát nảy lên nhưng Ngụy Hoằng đã không còn cảm giác gì nữa. Máu từ trán cậu bắt đầu chảy xuống.
Máu!
Thật là nhiều máu!
Ngụy Hoằng giơ tay lên, dùng roi da quật mạnh vào đầu Ngụy Gia Lương. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả khuôn mặt ông ta.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Ngụy Gia Lương sợ hãi mà ngay cả những người khác cũng không thể nhịn được mà thở dài kinh hãi.
Không ai ngờ rằng dưới cơn thịnh nộ, Ngụy Hoằng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Xem ra, các người tưởng lời tôi vừa nói chỉ là đùa sao?” Ngụy Hoằng mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự điên cuồng.
“Mày muốn làm gì?” Ngụy Gia Lương sợ hãi gầm lên: mày cùng những người lớn tuổi kia nói quá lời, thì tao đã không ra tay mạnh như vậy. Tất cả là do mày tự chuốc lấy!"
Thực tế, ngay cả bà vú và người giúp việc cũng có thể thể hiện thái độ khinh thường đối với cậu.
Sau khi sống lại, Ngụy Hoằng không còn chút tình cảm nào với gia đình.
Tất cả những thù hận thì cậu sẽ tự tay đòi lại từng chút một.
"Người đứng đầu Ngụy thị, chủ tịch của tập đoàn trong tay quản lý hàng ngàn nhân viên vậy mà cuối cùng lại không phân biệt được phải trái, thật là ngớ ngẩn!" Ngụy Hoằng cúi đầu cười nhạo, từng lời từng chữ như phun ra từ miệng: "Không trách ông nội thường nói ông là kẻ vô dụng nên luôn đào tạo tôi để kế nghiệp. Hóa ra ông nội đã sớm nhìn thấu sự mù quáng của ông. Thật nực cười!"
"Mày nói cái gì?"
Ngụy gia lương tức giận đến mức cả người run rẩy còn các thành viên khác trong Ngụy gia cũng mở trừng mắt ngạc nhiên.
Chẳng ai ngờ cậu không chỉ dám phản kháng mà còn dám chế nhạo như vậy.
"Tôi nói sai sao?" Ngụy Hoằng ngẩng đầu, hỏi lại: "Người khác nói cái gì thì ông cũng tin, ngay cả chứng cứ cũng lười tìm mà lại dám hại chính con trai ruột của mình, nếu không phải ngu xuẩn thì là xấu xa. Nếu người ta nói phân là thơm thì ông cũng sẵn sàng tin sao?"
"Chát!"
Đỗ Tư Tuệ bước tới, tức giận tát cậu một cái.
"Tiểu súc sinh, ai dạy con nói như vậy?" Bà ta tức giận mắng: "Đúng là nuôi thứ không tốt gì!"
"Các người nuôi tôi bao giờ?" Ngụy Hoằng nhếch miệng, lạnh lùng đáp: "Đừng quên, là ông nội nuôi tôi lớn!"
Đỗ Tư Tuệ nhìn cậu đầy tức giận, vô thức giơ tay lên định tát cậu lần nữa.
"Làm sao? Muốn đánh tiếp à?" Ngụy Hoằng cười lạnh: "Bà không sinh được con trai nên mới đi nhờ người đẻ hộ, vì tôi không phải con ruột của bà nên bà mới ghét tôi đúng không?"
"Hơn nữa, các người có phải đang ghen tị vì ông nội chia 30% cổ phần của tập đoàn cho tôi cho tôi nên mới không phục đúng không? Trước đây tôi vì tình thân mà cố gắng làm hài lòng các người, tưởng các người cao quý lắm sao?"
Sau khi chết một lần, cậu đã nhìn thấu hết mọi thứ!
Giờ đây, cậu chỉ muốn trả thù từng người một.
Cái gì mà thân tình, thật đúng là gặp quỷ mà!
Ngụy Hoằng nhìn những gương mặt xám xịt của mọi người, lạnh lùng nói: "Một vài cái tát vừa rồi thì tôi có thể không so đo, coi như là máu mủ ân tình. Nhưng nếu lần sau, tôi bảo đảm sẽ trả đũa từng người một, các người không tin thì có thể thử xem!"
"Một năm sau khi tôi trưởng thành, chính là lúc chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ với các người. Còn bây giờ, nếu các người không muốn bị đuổi ra ngoài thì hãy sống yên ổn với nhau. Đây là biệt thự của ông nội để lại cho tôi, nghe rõ chưa?"
Trong nháy mắt, cả phòng lặng đi như tờ!
【 Trời ạ!】Ngụy Thắng nghĩ thầm trong lòng: đã nghe nói Ngụy Hoằng mới là người đứng đầu Ngụy gia, nếu không phải ông nội qua đời sớm thì tất cả mọi người sẽ phải nghe theo cậu ấy, không ngờ lại là sự thật!
Sắc mặt mọi người dần dần trở nên tái mét!
Ngụy Gia Lương cảm thấy uy tín của mình bị tổn hại mà tức giận không thôi nên lại giơ tay lên muốn đánh: "Cái gì! Tiểu súc sinh này dám phản kháng tao sao? Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học để mày biết ai là người làm chủ ở đây!"
"Chát!"
Cái tát nảy lên nhưng Ngụy Hoằng đã không còn cảm giác gì nữa. Máu từ trán cậu bắt đầu chảy xuống.
Máu!
Thật là nhiều máu!
Ngụy Hoằng giơ tay lên, dùng roi da quật mạnh vào đầu Ngụy Gia Lương. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả khuôn mặt ông ta.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Ngụy Gia Lương sợ hãi mà ngay cả những người khác cũng không thể nhịn được mà thở dài kinh hãi.
Không ai ngờ rằng dưới cơn thịnh nộ, Ngụy Hoằng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Xem ra, các người tưởng lời tôi vừa nói chỉ là đùa sao?” Ngụy Hoằng mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự điên cuồng.
“Mày muốn làm gì?” Ngụy Gia Lương sợ hãi gầm lên: mày cùng những người lớn tuổi kia nói quá lời, thì tao đã không ra tay mạnh như vậy. Tất cả là do mày tự chuốc lấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro