Đánh Trẻ Con
2024-11-24 07:47:20
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Một tiếng sau.
“No quá —!”
Bước khỏi tiệm mì, Văn Sở Sở sờ bụng: “Cảm giác như từ phim kinh dị quay lại thế giới hiện thực vậy, sống lại rồi!”
“Tôi cũng thấy thế.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Hai người có cảm thấy lúc ở trong nhà số 444, áp suất không khí xung quanh thấp hơn bên ngoài rất nhiều không? Phong thủy chỗ đó không tốt hay sao nhỉ?”
Văn Sở Sở lắc đầu: “Thầy Bách Lý làm nghề này nên chắc không tới mức vào ở trong nhà bị ma ám đâu.”
Cũng có lý.
Từ Thanh Xuyên bị cô ta thuyết phục nên trở nên trầm ngâm.
Bạch Sương Hành nghe hai người nói chuyện, trong lúc lơ đãng cô tình cờ nhìn lướt qua con đường, lúc nhìn tới một chỗ thì chợt khựng lại.
Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên cũng nghe tiếng động nên tò mò nhìn lại, lập tức hít vào một hơi lạnh.
Trong một căn nhà mở rộng cửa cách đó không xa, có một cô bé chạy từ trong ra.
Cô bé mặc quần áo rất đơn giản, khóc tới độ hai mắt sưng húp, mà sau lưng nó là một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng, không ngừng chửi rủa.
“Mày dám chạy à?! Hôm nay ông mày phải dạy dỗ cho mày nên người mới được!”
Hắn chửi thề mấy câu, chẳng tốn chút sức nào cũng túm được cổ áo của cô bé, vung tay phải lên.
Ngay trước khi bàn tay rơi xuống, một cậu bé gầy gò lập tức chạy tới, bảo vệ cô bé ở sau lưng, mạnh mẽ nhận lấy bạt tai đó.
Tên kia càng bực hơn: “Ranh con, cút!”
Thấy hắn lại muốn giơ tay lên, Bạch Sương Hành nhíu mày bước tới, ai ngờ vừa mới cất bước thì bên cạnh đã có một bóng dáng lướt qua như một cơn gió.
Mau lẹ, gọn gàng, động tác rất liền mạch.
Người kia chạy tới gần, quen thuộc túm lấy tay phải của hắn rồi ngay trong khoảnh khắc mọi người không kịp đề phòng gì, người đó bẻ cánh tay hắn ra sau lưng.
Xương bị bẻ sai chỗ, dưới cơn đau dữ dội, tên đàn ông hét lên cực kỳ thảm thiết.
“… Ối ối.”
Từ Thanh Xuyên ngơ ngác nhìn hành động của người kia: “Văn Sở Sở, giỏi thế cơ à?”
Bạch Sương Hành: …
Bạch Sương Hành: “Suýt đã quên mất cô ấy học trường cảnh sát đấy.”
Tên đàn ông bị Văn Sở Sở khống chế bực bội: “Đm, mày làm cái gì đấy!”
Văn Sở Sở mắng: “Vừa rồi ông mới làm cái gì đấy?!”
“Ông mày dạy con, con đàn bà như mày xen vào làm gì!”
Tên đàn ông chửi đổng lên, nhưng vì kỹ năng không tốt nên bị khống chế không thể động đậy được, muốn phản kháng nhưng thành ra là suýt bị trúng một đấm.
Sở dĩ “suýt” là vì ngay trước khi Văn Sở Sở đấm tới, Bạch Sương Hành đã túm tay cô ta rồi nhìn hai đứa nhỏ.
Văn Sở Sở lập tức đã hiểu ý của cô.
Hai đứa nhỏ là nơi để tên này trút giận, nếu cô ta dạy dỗ hắn một phen, chắc chắn hắn sẽ giận cá chém thớt lên người chúng.
… Cặn bã.
Văn Sở Sở mím môi, thả lỏng sức trong tay ra.
“Sao, còn muốn đánh ông mày nữa à? Ông nói cho mày biết nhé —”
Dáng vẻ trịch thượng của tên đàn ông càng lúc càng đậm, hắn đỏ mặt tía tai, hét lên ầm ĩ khiến mấy bà dì trung niên đeo băng tay đỏ vội vàng chạy tới.
Có vẻ là Ủy ban khu phố.
“Sao lại cãi nhau với người khác nữa rồi?”
Bà dì cầm đầu bước tới mấy bước: “Được rồi được rồi, anh còn phải đi làm mà đúng không?”
Dì ta đã quen với chuyện này, lời nói với hành động đều rất thuần thục.
Tên đàn ông vẫn hùng hổ, xem thời gian trên điện thoại rồi bỏ đi, lúc sắp đi còn trừng Văn Sở Sở một cái: “Nếu không phải đi làm thì… Đừng có để ông mày nhìn thấy mày nữa đấy, xui xẻo!”
Bạch Sương Hành nghe vậy thì thấp giọng cười mỉa một tiếng, bị Từ Thanh Xuyên bối rối nhìn thoáng qua.
“Hắn đang muốn cứu vớt tí mặt mũi cho mình.”
Giọng cô rất khẽ: “Người này đánh không lại Văn Sở Sở nên chỉ có thể dùng cách hù dọa để tăng thêm dáng vẻ hiên ngang cho mình; còn chuyện đi làm chẳng qua chỉ là cái cớ cho hắn chạy trốn thôi.”
Lúc đánh hai đứa nhỏ có thấy hắn vội đi làm đâu.
Sau khi hắn đi, bà dì cầm đầu như trút được gánh nặng, nhìn một bên mặt bị sưng đỏ của cậu bé: “Anh ta lại động tay động chân nữa hả?”
Văn Sở Sở cau mày: “Tên đó thường đánh chúng lắm à?”
Cô ta vừa dứt lời thì Bạch Sương Hành bên cạnh đã chợt buông tay ra, đưa một tờ khăn giấy sạch.
Văn Sở Sở hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại được mới dùng khăn tay chùi chỗ lòng bàn tay đã từng chạm vào tên đàn ông.
Bà dì thở dài: “Ừm, tính khí anh ta không ổn, các cô cậu cố gắng đừng xung đột với anh ta nhé.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Không thể xử lý à?”
“Xử lý làm sao đây?”
Bà dì cười khổ: “Mỗi lần chúng tôi hòa giải xong, anh ta sẽ chỉ đánh mấy đứa nhỏ càng hăng thôi.”
“Loại người này không nghe lý lẽ đâu.”
Bà lão đứng một bên quan sát lắc đầu: “Nó mà tức lên chỉ tổ trút giận lên đám trẻ nhiều hơn thôi.”
Tổn hao tâm trí.
Một tiếng sau.
“No quá —!”
Bước khỏi tiệm mì, Văn Sở Sở sờ bụng: “Cảm giác như từ phim kinh dị quay lại thế giới hiện thực vậy, sống lại rồi!”
“Tôi cũng thấy thế.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Hai người có cảm thấy lúc ở trong nhà số 444, áp suất không khí xung quanh thấp hơn bên ngoài rất nhiều không? Phong thủy chỗ đó không tốt hay sao nhỉ?”
Văn Sở Sở lắc đầu: “Thầy Bách Lý làm nghề này nên chắc không tới mức vào ở trong nhà bị ma ám đâu.”
Cũng có lý.
Từ Thanh Xuyên bị cô ta thuyết phục nên trở nên trầm ngâm.
Bạch Sương Hành nghe hai người nói chuyện, trong lúc lơ đãng cô tình cờ nhìn lướt qua con đường, lúc nhìn tới một chỗ thì chợt khựng lại.
Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên cũng nghe tiếng động nên tò mò nhìn lại, lập tức hít vào một hơi lạnh.
Trong một căn nhà mở rộng cửa cách đó không xa, có một cô bé chạy từ trong ra.
Cô bé mặc quần áo rất đơn giản, khóc tới độ hai mắt sưng húp, mà sau lưng nó là một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng, không ngừng chửi rủa.
“Mày dám chạy à?! Hôm nay ông mày phải dạy dỗ cho mày nên người mới được!”
Hắn chửi thề mấy câu, chẳng tốn chút sức nào cũng túm được cổ áo của cô bé, vung tay phải lên.
Ngay trước khi bàn tay rơi xuống, một cậu bé gầy gò lập tức chạy tới, bảo vệ cô bé ở sau lưng, mạnh mẽ nhận lấy bạt tai đó.
Tên kia càng bực hơn: “Ranh con, cút!”
Thấy hắn lại muốn giơ tay lên, Bạch Sương Hành nhíu mày bước tới, ai ngờ vừa mới cất bước thì bên cạnh đã có một bóng dáng lướt qua như một cơn gió.
Mau lẹ, gọn gàng, động tác rất liền mạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người kia chạy tới gần, quen thuộc túm lấy tay phải của hắn rồi ngay trong khoảnh khắc mọi người không kịp đề phòng gì, người đó bẻ cánh tay hắn ra sau lưng.
Xương bị bẻ sai chỗ, dưới cơn đau dữ dội, tên đàn ông hét lên cực kỳ thảm thiết.
“… Ối ối.”
Từ Thanh Xuyên ngơ ngác nhìn hành động của người kia: “Văn Sở Sở, giỏi thế cơ à?”
Bạch Sương Hành: …
Bạch Sương Hành: “Suýt đã quên mất cô ấy học trường cảnh sát đấy.”
Tên đàn ông bị Văn Sở Sở khống chế bực bội: “Đm, mày làm cái gì đấy!”
Văn Sở Sở mắng: “Vừa rồi ông mới làm cái gì đấy?!”
“Ông mày dạy con, con đàn bà như mày xen vào làm gì!”
Tên đàn ông chửi đổng lên, nhưng vì kỹ năng không tốt nên bị khống chế không thể động đậy được, muốn phản kháng nhưng thành ra là suýt bị trúng một đấm.
Sở dĩ “suýt” là vì ngay trước khi Văn Sở Sở đấm tới, Bạch Sương Hành đã túm tay cô ta rồi nhìn hai đứa nhỏ.
Văn Sở Sở lập tức đã hiểu ý của cô.
Hai đứa nhỏ là nơi để tên này trút giận, nếu cô ta dạy dỗ hắn một phen, chắc chắn hắn sẽ giận cá chém thớt lên người chúng.
… Cặn bã.
Văn Sở Sở mím môi, thả lỏng sức trong tay ra.
“Sao, còn muốn đánh ông mày nữa à? Ông nói cho mày biết nhé —”
Dáng vẻ trịch thượng của tên đàn ông càng lúc càng đậm, hắn đỏ mặt tía tai, hét lên ầm ĩ khiến mấy bà dì trung niên đeo băng tay đỏ vội vàng chạy tới.
Có vẻ là Ủy ban khu phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao lại cãi nhau với người khác nữa rồi?”
Bà dì cầm đầu bước tới mấy bước: “Được rồi được rồi, anh còn phải đi làm mà đúng không?”
Dì ta đã quen với chuyện này, lời nói với hành động đều rất thuần thục.
Tên đàn ông vẫn hùng hổ, xem thời gian trên điện thoại rồi bỏ đi, lúc sắp đi còn trừng Văn Sở Sở một cái: “Nếu không phải đi làm thì… Đừng có để ông mày nhìn thấy mày nữa đấy, xui xẻo!”
Bạch Sương Hành nghe vậy thì thấp giọng cười mỉa một tiếng, bị Từ Thanh Xuyên bối rối nhìn thoáng qua.
“Hắn đang muốn cứu vớt tí mặt mũi cho mình.”
Giọng cô rất khẽ: “Người này đánh không lại Văn Sở Sở nên chỉ có thể dùng cách hù dọa để tăng thêm dáng vẻ hiên ngang cho mình; còn chuyện đi làm chẳng qua chỉ là cái cớ cho hắn chạy trốn thôi.”
Lúc đánh hai đứa nhỏ có thấy hắn vội đi làm đâu.
Sau khi hắn đi, bà dì cầm đầu như trút được gánh nặng, nhìn một bên mặt bị sưng đỏ của cậu bé: “Anh ta lại động tay động chân nữa hả?”
Văn Sở Sở cau mày: “Tên đó thường đánh chúng lắm à?”
Cô ta vừa dứt lời thì Bạch Sương Hành bên cạnh đã chợt buông tay ra, đưa một tờ khăn giấy sạch.
Văn Sở Sở hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại được mới dùng khăn tay chùi chỗ lòng bàn tay đã từng chạm vào tên đàn ông.
Bà dì thở dài: “Ừm, tính khí anh ta không ổn, các cô cậu cố gắng đừng xung đột với anh ta nhé.”
Từ Thanh Xuyên nói: “Không thể xử lý à?”
“Xử lý làm sao đây?”
Bà dì cười khổ: “Mỗi lần chúng tôi hòa giải xong, anh ta sẽ chỉ đánh mấy đứa nhỏ càng hăng thôi.”
“Loại người này không nghe lý lẽ đâu.”
Bà lão đứng một bên quan sát lắc đầu: “Nó mà tức lên chỉ tổ trút giận lên đám trẻ nhiều hơn thôi.”
Tổn hao tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro