Phép Màu Của Bạ...
2024-11-24 07:47:20
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Bạch Sương Hành quay người lại nhìn hai đứa trẻ sau lưng.
Cô còn nhớ, hai anh em này tên là… Giang Du và Giang Miên.
Em gái Giang Miên hình như bị sợ nên nước mắt vẫn đang giàn giụa, nó ra sức cắn môi, không phát ra âm thanh gì.
Giang Du là anh trai, đang nhẹ giọng an ủi em mình, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Bạch Sương Hành thì thận trọng đáp trả lại một ánh mắt dè dặt.
Như một chú thỏ đang cực kỳ đề phòng vậy.
Những đứa trẻ phải sống trong bạo lực gia đình trong thời gian dài lúc nào cũng trưởng thành sớm và cẩn thận hơn bạn cùng trang lứa, chúng cũng hiểu việc nhìn mặt để nói chuyện hơn.
“Hắn đi rồi.”
Bạch Sương Hành tiến tới vài bước, ngồi xuống trước mặt hai đứa nhỏ rồi lấy một tờ khăn giấy ra, lau nước mắt cho Giang Miên: “Khóc thành tiếng là ổn thôi.”
Hai anh em này rất gầy.
Giang Du và Giang Miên đều có khuôn mặt rất thanh tú xinh xắn, mắt lá liễu, sống mũi cao, nếu trong một gia đình bình thường thì hẳn sẽ là đối tượng được cả nhà yêu thương.
Nhưng lúc tới gần nhìn kỹ mới thấy hai má chúng hõm xuống, chẳng có tí bụ bẫm nào, trên gương mắt vốn phải trắng nõn như sứ lại có rất nhiều vết sẹo nhỏ.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, năm ngón tay thon dài trắng muốt cầm khăn giấy, chậm rãi lướt qua khuôn mặt của cô bé.
Giang Miên lẳng lặng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô.
So với anh trai, hai mắt cô bé tròn và trong hơn nhiều, sau khi bị nước mắt thấm đẫm lại càng sáng như mặt hồ.
Rụt rè nhưng rất đáng yêu.
Bạch Sương Hành không giỏi hòa nhập với đám nhóc hay ăn vạ, may mà hai đứa nhỏ này trông rất ngoan.
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng: “Còn nhớ chị không?”
Giang Miên mím môi không nói gì, im lặng cụp mắt xuống, nhìn lướt qua mắt cá chân của cô.
“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn băng cá nhân của em nhé.”
Bạch Sương Hành cong môi cười, yên lặng một chốc rồi chợt nói: “Có từng xem ảo thuật bao giờ chưa?”
Cô bé mờ mịt lắc đầu, Giang Du ở một bên thì lén nhìn sang.
“Trên tay chẳng có gì hết nhé.”
Bạch Sương Hành xòe tay trái ra tỏ ý trong tay không hề có gì, sau đó chợt nắm tay trái thành nắm đấm rồi mở tay phải ra, nắm nắm trong không khí vài lần.
Lúc lòng bàn tay phải áp vào nắm đấm bên tay trái, cô nhoẻn miệng cười: “Nhìn này.”
Giơ tay phải lên, xòe tay trái ra.
— Trong lòng bàn tay trái là hai miếng băng cá nhân nằm im lìm.
Vô lý, không biết từ đâu ra, cứ thế mà bất ngờ xuất hiện trong tay cô.
Tựa như một phép màu kỳ diệu vậy.
Cô bé quên luôn cả khóc, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ngay sau đó, Bạch Sương Hành xé mở một miếng băng cá nhân rồi nhẹ nhàng dán lên vết sẹo trên khuôn mặt nhỏ của em.
Động tác mềm mại như nước vậy.
Giang Miên kinh ngạc nhìn cô.
“Có từng đi khám bác sĩ chưa?”
Bạch Sương Hành đứng dậy, nhìn sang đứa nhỏ còn lại.
Giang Du là một cậu bé có tâm lý đề phòng rất mạnh, lúc đối mắt với cô, cả người cậu căng cứng hết cả.
Cậu bị tát một bạt tai thay em gái, da thịt mềm mại trên mặt bị móng tay cứa trầy lộ ra vết đỏ dữ tợn.
Bạch Sương Hành xé mở miếng băng cá nhân còn lại, cúi người xuống dán lên vết thương hở trên má cậu.
Chẳng biết là vì khó chịu hay thẹn thùng mà thằng bé vẫn luôn không nhìn cô, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Ừm… Sao biến ra được thế ạ?”
Cậu đang hỏi về nguyên lý hoạt động của trò ảo thuật.
Thực ra chỉ là một thủ thuật đơn giản thôi.
Sáng nay cô có mua băng cá nhân để dán vết thương trên mắt cá chân; ảo thuật chỉ ở mức cơ bản, lợi dụng góc nhìn của thị giác thôi.
Bạch Sương Hành chớp mắt.
“Ừm —”
Cô lẳng lặng cười rồi bất ngờ giơ tay phải lên xoa đầu cậu bé: “Cứ xem như là phước lành của thế gian ban cho em đi.”
Người bên dưới lập tức cứng đờ, tiếc là cậu đang cúi đầu nên Bạch Sương Hành không thấy được nét mặt.
“Ôi…”
Bà lão luôn đứng bên cạnh nhìn tỏ vẻ xót xa: “Hay là đưa tới bệnh viện để khám luôn đi.”
Văn Sở Sở vốn nhiệt tình, nghe vậy thì lập tức hưởng ứng: “Gần đây có bệnh viện nào không ạ?”
Bà lão chưa kịp lên tiếng thì dì đeo băng đỏ trên tay đã tiếp lời: “Cách đây chưa tới 2km. Cô muốn đưa tụi nó tới bệnh viện à? Chuyện này không cần phiền các cô cậu đâu, Ủy ban khu phố chúng tôi đưa đi cũng được.”
“Thế thì cảm ơn ạ.”
Bạch Sương Hành nghĩ tới chuyện gì đó nên chợt đổi chủ đề: “Chúng tôi mới chuyển tới nhà số 444, sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại.”
Giọng nói của cô bình thản, nói xong còn nghiêm túc quan sát vẻ mặt của bà dì nữa.
Nếu căn nhà đó thật sự có vấn đề thì chắc chắn đối phương sẽ lộ ra biểu cảm khác thường.
Tiếc là bà dì chỉ hơi ngạc nhiên trả lời: “Thế sao? Tôi còn nghĩ nhà đó không cho người ngoài thuê chứ.”
Dì ta cũng không rõ về nhà số 444.
Bạch Sương Hành hơi thất vọng, trong lúc vô tình quay đầu lại, cô chợt phát hiện bà lão bên cạnh đã biến sắc.
“Số 444 ư?”
Bà ta tỏ vẻ cảnh giác: “Các cô cậu tới đó làm gì?”
Từ Thanh Xuyên nhen nhóm chút hy vọng: “Sao thế ạ?”
Bà dì đeo băng đỏ nhìn anh ta một cái: “Điềm xấu thôi mà, số đó cũng xem như hiếm hoi rồi — Các cô cậu chắc không mê tín đâu nhỉ?”
“Không chỉ có thế thôi.”
Bà lão nói: “Người họ Bách Lý trong đó suốt ngày chẳng ra khỏi cửa, ai biết được làm gì trong tối chứ? Ở quê tôi ấy, kiểu người mờ ám không lộ diện như thế đều đang nghiên cứu —”
Bà ta nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: “Tà thuật.”
Văn Sở Sở: “Tà, tà thuật sao?”
“Các cô cậu phải cẩn thận đấy, dọn ra được thì dọn ngay đi.”
Bà lão trầm giọng nói: “Có khi trời tối mà đi ngang qua chỗ đó, tôi lại thấy bên ngoài cửa sổ của cô ta bốc ra một luồng khói đen, trông rất quỷ dị.”
Tà thuật.
Bạch Sương Hành nghĩ nhiều khi là vậy thật.
Thầy Bách Lý luôn đóng cửa không gặp ai, thái độ đối đãi với họ cũng không giống thầy trò mà tựa như muốn họ chết nhanh hơn.
Đạo sĩ đàng hoàng chắc không làm như thế đâu.
Người của Ủy ban khu phố đưa hai đứa nhỏ tới bệnh viện, ba người cảm ơn bà lão rồi cũng quay người về nhà số 444.
Từ khi nhìn thấy Giang Du, Giang Miên tới khi kết thúc mọi chuyện chỉ mất chưa đầy một tiếng.
Bạch Sương Hành quay người lại nhìn hai đứa trẻ sau lưng.
Cô còn nhớ, hai anh em này tên là… Giang Du và Giang Miên.
Em gái Giang Miên hình như bị sợ nên nước mắt vẫn đang giàn giụa, nó ra sức cắn môi, không phát ra âm thanh gì.
Giang Du là anh trai, đang nhẹ giọng an ủi em mình, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Bạch Sương Hành thì thận trọng đáp trả lại một ánh mắt dè dặt.
Như một chú thỏ đang cực kỳ đề phòng vậy.
Những đứa trẻ phải sống trong bạo lực gia đình trong thời gian dài lúc nào cũng trưởng thành sớm và cẩn thận hơn bạn cùng trang lứa, chúng cũng hiểu việc nhìn mặt để nói chuyện hơn.
“Hắn đi rồi.”
Bạch Sương Hành tiến tới vài bước, ngồi xuống trước mặt hai đứa nhỏ rồi lấy một tờ khăn giấy ra, lau nước mắt cho Giang Miên: “Khóc thành tiếng là ổn thôi.”
Hai anh em này rất gầy.
Giang Du và Giang Miên đều có khuôn mặt rất thanh tú xinh xắn, mắt lá liễu, sống mũi cao, nếu trong một gia đình bình thường thì hẳn sẽ là đối tượng được cả nhà yêu thương.
Nhưng lúc tới gần nhìn kỹ mới thấy hai má chúng hõm xuống, chẳng có tí bụ bẫm nào, trên gương mắt vốn phải trắng nõn như sứ lại có rất nhiều vết sẹo nhỏ.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, năm ngón tay thon dài trắng muốt cầm khăn giấy, chậm rãi lướt qua khuôn mặt của cô bé.
Giang Miên lẳng lặng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô.
So với anh trai, hai mắt cô bé tròn và trong hơn nhiều, sau khi bị nước mắt thấm đẫm lại càng sáng như mặt hồ.
Rụt rè nhưng rất đáng yêu.
Bạch Sương Hành không giỏi hòa nhập với đám nhóc hay ăn vạ, may mà hai đứa nhỏ này trông rất ngoan.
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng: “Còn nhớ chị không?”
Giang Miên mím môi không nói gì, im lặng cụp mắt xuống, nhìn lướt qua mắt cá chân của cô.
“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn băng cá nhân của em nhé.”
Bạch Sương Hành cong môi cười, yên lặng một chốc rồi chợt nói: “Có từng xem ảo thuật bao giờ chưa?”
Cô bé mờ mịt lắc đầu, Giang Du ở một bên thì lén nhìn sang.
“Trên tay chẳng có gì hết nhé.”
Bạch Sương Hành xòe tay trái ra tỏ ý trong tay không hề có gì, sau đó chợt nắm tay trái thành nắm đấm rồi mở tay phải ra, nắm nắm trong không khí vài lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc lòng bàn tay phải áp vào nắm đấm bên tay trái, cô nhoẻn miệng cười: “Nhìn này.”
Giơ tay phải lên, xòe tay trái ra.
— Trong lòng bàn tay trái là hai miếng băng cá nhân nằm im lìm.
Vô lý, không biết từ đâu ra, cứ thế mà bất ngờ xuất hiện trong tay cô.
Tựa như một phép màu kỳ diệu vậy.
Cô bé quên luôn cả khóc, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ngay sau đó, Bạch Sương Hành xé mở một miếng băng cá nhân rồi nhẹ nhàng dán lên vết sẹo trên khuôn mặt nhỏ của em.
Động tác mềm mại như nước vậy.
Giang Miên kinh ngạc nhìn cô.
“Có từng đi khám bác sĩ chưa?”
Bạch Sương Hành đứng dậy, nhìn sang đứa nhỏ còn lại.
Giang Du là một cậu bé có tâm lý đề phòng rất mạnh, lúc đối mắt với cô, cả người cậu căng cứng hết cả.
Cậu bị tát một bạt tai thay em gái, da thịt mềm mại trên mặt bị móng tay cứa trầy lộ ra vết đỏ dữ tợn.
Bạch Sương Hành xé mở miếng băng cá nhân còn lại, cúi người xuống dán lên vết thương hở trên má cậu.
Chẳng biết là vì khó chịu hay thẹn thùng mà thằng bé vẫn luôn không nhìn cô, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Ừm… Sao biến ra được thế ạ?”
Cậu đang hỏi về nguyên lý hoạt động của trò ảo thuật.
Thực ra chỉ là một thủ thuật đơn giản thôi.
Sáng nay cô có mua băng cá nhân để dán vết thương trên mắt cá chân; ảo thuật chỉ ở mức cơ bản, lợi dụng góc nhìn của thị giác thôi.
Bạch Sương Hành chớp mắt.
“Ừm —”
Cô lẳng lặng cười rồi bất ngờ giơ tay phải lên xoa đầu cậu bé: “Cứ xem như là phước lành của thế gian ban cho em đi.”
Người bên dưới lập tức cứng đờ, tiếc là cậu đang cúi đầu nên Bạch Sương Hành không thấy được nét mặt.
“Ôi…”
Bà lão luôn đứng bên cạnh nhìn tỏ vẻ xót xa: “Hay là đưa tới bệnh viện để khám luôn đi.”
Văn Sở Sở vốn nhiệt tình, nghe vậy thì lập tức hưởng ứng: “Gần đây có bệnh viện nào không ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà lão chưa kịp lên tiếng thì dì đeo băng đỏ trên tay đã tiếp lời: “Cách đây chưa tới 2km. Cô muốn đưa tụi nó tới bệnh viện à? Chuyện này không cần phiền các cô cậu đâu, Ủy ban khu phố chúng tôi đưa đi cũng được.”
“Thế thì cảm ơn ạ.”
Bạch Sương Hành nghĩ tới chuyện gì đó nên chợt đổi chủ đề: “Chúng tôi mới chuyển tới nhà số 444, sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại.”
Giọng nói của cô bình thản, nói xong còn nghiêm túc quan sát vẻ mặt của bà dì nữa.
Nếu căn nhà đó thật sự có vấn đề thì chắc chắn đối phương sẽ lộ ra biểu cảm khác thường.
Tiếc là bà dì chỉ hơi ngạc nhiên trả lời: “Thế sao? Tôi còn nghĩ nhà đó không cho người ngoài thuê chứ.”
Dì ta cũng không rõ về nhà số 444.
Bạch Sương Hành hơi thất vọng, trong lúc vô tình quay đầu lại, cô chợt phát hiện bà lão bên cạnh đã biến sắc.
“Số 444 ư?”
Bà ta tỏ vẻ cảnh giác: “Các cô cậu tới đó làm gì?”
Từ Thanh Xuyên nhen nhóm chút hy vọng: “Sao thế ạ?”
Bà dì đeo băng đỏ nhìn anh ta một cái: “Điềm xấu thôi mà, số đó cũng xem như hiếm hoi rồi — Các cô cậu chắc không mê tín đâu nhỉ?”
“Không chỉ có thế thôi.”
Bà lão nói: “Người họ Bách Lý trong đó suốt ngày chẳng ra khỏi cửa, ai biết được làm gì trong tối chứ? Ở quê tôi ấy, kiểu người mờ ám không lộ diện như thế đều đang nghiên cứu —”
Bà ta nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: “Tà thuật.”
Văn Sở Sở: “Tà, tà thuật sao?”
“Các cô cậu phải cẩn thận đấy, dọn ra được thì dọn ngay đi.”
Bà lão trầm giọng nói: “Có khi trời tối mà đi ngang qua chỗ đó, tôi lại thấy bên ngoài cửa sổ của cô ta bốc ra một luồng khói đen, trông rất quỷ dị.”
Tà thuật.
Bạch Sương Hành nghĩ nhiều khi là vậy thật.
Thầy Bách Lý luôn đóng cửa không gặp ai, thái độ đối đãi với họ cũng không giống thầy trò mà tựa như muốn họ chết nhanh hơn.
Đạo sĩ đàng hoàng chắc không làm như thế đâu.
Người của Ủy ban khu phố đưa hai đứa nhỏ tới bệnh viện, ba người cảm ơn bà lão rồi cũng quay người về nhà số 444.
Từ khi nhìn thấy Giang Du, Giang Miên tới khi kết thúc mọi chuyện chỉ mất chưa đầy một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro