Yêu Cầu
2024-11-24 07:47:20
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
Trên đường về, Từ Thanh Xuyên hơi ngẩn người.
Bạch Sương Hành thấy anh ta không nói gì bèn tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Tại hơi không quen thôi.”
Từ Thanh Xuyên ngượng ngùng cười: “Tôi đã xem rất nhiều lời kể của người từng trải nghiệm Đêm Trắng rồi, bản thân tôi cũng từng vào, dù là ai, ở đâu thì mục tiêu vẫn chỉ là sống sót — Dù sao trong Đêm Trắng đâu đâu cũng là yêu ma quỷ quái mà, rất khó để quan tâm tới những người khác.”
Dường như đối với đa số mọi người, nhân vật trong Đêm Trắng tương đương với NPC giả lập trong trò chơi.
Không có ý nghĩa, không có giá trị, chỉ là một phần phụ trong thử thách thôi, tác dụng duy nhất là cung cấp những manh mối có lợi cho người khiêu chiến.
Thậm chí có mấy NPC còn bị người trong Đêm Trắng xem là khiên thịt để đảm bảo mình có thể qua cửa được.
Kiểu người dành thời gian cho “NPC” như Bạch Sương Hành và Văn Sở Sở không nhiều.
Văn Sở Sở nói mà chẳng nghĩ ngợi gì: “Sao có thể trơ mắt nhìn trẻ con bị đánh trước mặt mình được chứ.”
Cô ta hơi khựng lại: “… Dù cho chúng không có thật đi nữa.”
Bạch Sương Hành cười, chuyển ánh mắt từ cô ta sang Từ Thanh Xuyên: “Anh không phát hiện tất cả những thứ trước mắt chúng ta đều gần giống với hiện thực hay sao?”
“Nguyên nhân hình thành Đêm Trắng được đại chúng chấp nhận nhiều nhất là do sóng điện não.”
Cô nói: “Ý thức của một người chắc chắn không thể nào hình thành nên một bối cảnh khổng lồ như thế, chưa biết chừng chỗ này là sóng điện não của rất nhiều người bồi đắp nên đấy.”
Đúng là có cách lý giải này.
“Dù chỉ là ý thức —”
Bạch Sương Hành yên lặng một lát rồi khẽ nói: “Nhưng họ cũng có suy nghĩ, có cảm xúc, cũng cảm nhận được đau đớn, nói theo một cách nào đó thì chẳng khác gì với con người cả.”
Ý thức không phải một sinh vật sống, không có thực thể, không có tương lai, cũng không có hy vọng thay đổi số phận.
Trong suốt mười năm qua, ý thức của hai đứa nhỏ chỉ có thể tuần hoàn trong khoảng thời gian tối tăm không ánh sáng này, hàng ngày sống trong sự đánh đập và sỉ vả.
Hôm nay, sau mười năm, nếu họ có thể đối xử dịu dàng với chúng dù chỉ một chút, thì một phần ý thức, sóng điện não, hay linh hồn đó…
Dù nó là gì đi nữa, cũng sẽ nhận được sự an ủi ngắn ngủi.
Bạch Sương Hành nói xong thì mỉm cười: “Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian hết, anh nhìn đi, chúng ta đâu có bị trễ gì.”
Từ Thanh Xuyên quay lại nhìn cô.
Từ lúc mới gặp, anh ta đã nghĩ cô là một cô ấm nhà giàu điềm đạm nho nhã, lớn lên trong sự nuông chiều, không có bất cứ suy nghĩ gì phức tạp được.
Sau khi trải qua hết bài kiểm tra này tới bài kiểm tra khác, suy nghĩ của anh ta đối với Bạch Sương Hành dần dần thay đổi, nếu phải muốn nói thì có lẽ giống như một con dao được bọc bởi những cánh hoa mềm mại, dịu dàng yếu ớt nhưng lại rất sắc sảo.
Nhưng giờ… Từ Thanh Xuyên lại hơi không hiểu nổi cô.
Mặt trời đang mọc dần, ánh nắng như nước soi xuống khuôn mặt cô, từ làn mi, chóp mũi tới khóe miệng ửng hồng.
Lúc đi ngang qua bóng cây, ánh nắng bị che khuất, Bạch Sương Hành lẳng lặng ngước mi lên.
Lần đầu tiên cô tỏ vẻ ngại ngùng, hàng mi dài khẽ run lên, trong mắt có vài ánh sáng vàng:
“Dù chỉ là một linh hồn nho nhỏ… Chắc cũng mong được bảo vệ và an ủi.”
Sau một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Bạch Sương Hành lại dồn sự chú ý về lại Đêm Trắng.
Liên tục vài tiếng đồng hồ êm đềm trôi qua, tới tận 7 giờ tối, ba người cùng lúc nhận được tin nhắn của thầy Bách Lý, yêu cầu tập hợp trước cửa nhà số 444.
Kể cũng lạ, từ khi họ vào tới giờ, dù điện thoại vẫn còn giữ nguyên chức năng nghe gọi nhưng chỉ giới hạn liên lạc với người trong Đêm Trắng thôi.
Nếu gọi cho người thân hay bạn bè ngoài Đêm Trắng thì sẽ bị hiển thị là số rác.
Về tới số 444, chủ nhà đã chờ sẵn ở cửa.
“Về rồi à.”
Tên trung niên cười rất chất phác: “Gọi cô cậu tới đây là vì xế chiều có nhận được một đơn trừ tà. Sức khỏe của thầy không tốt nên tính để cô cậu đi xem sao.”
Văn Sở Sở nhanh miệng nói: “Đơn gì ạ?”
“Trong nhà số 513 có hiện tượng ma quỷ lộng hành.”
Chủ nhà lắc đầu: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ đành phiền cô cậu thôi.”
Bạch Sương Hành liếc hắn một cái: “Ông không đi cùng à?”
“Tôi á? Không không không, tôi không làm được đâu.”
Hắn lập tức xua tay: “Nói ra thì sợ cô cậu chê cười, lá gan tôi nhỏ lắm, thấy ma là ngất ngay, đi theo chị họ lâu thế rồi nhưng chẳng học được chiêu gì, chỉ có thể giúp chị ấy việc vặt thôi.”
“Tiếc nhỉ.”
Bạch Sương Hành khẽ cười, đổi chủ đề: “Nhưng mà… Nếu ma quỷ lộng hành thì sẽ có nguy cơ tiềm tàng, chắc thầy Bách Lý cũng sẽ bảo đảm an toàn cho chúng tôi mà đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Nụ cười của chủ nhà càng thêm nịnh nọt, hắn lấy từ trong túi ra mấy lá bùa màu vàng chóe: “Đây là bùa do thầy tự tay vẽ đấy, có thể đảm bảo cho cô cậu bình an.”
Từ Thanh Xuyên không nói gì mà cơ mặt giật giật.
Với ác ý của Đêm Trắng đối với họ, anh ta có lý do nghi ngờ nếu Bạch Sương Hành không hỏi thì chắc chắn người này sẽ không lấy bùa ra đưa cho họ.
Trên đường về, Từ Thanh Xuyên hơi ngẩn người.
Bạch Sương Hành thấy anh ta không nói gì bèn tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Tại hơi không quen thôi.”
Từ Thanh Xuyên ngượng ngùng cười: “Tôi đã xem rất nhiều lời kể của người từng trải nghiệm Đêm Trắng rồi, bản thân tôi cũng từng vào, dù là ai, ở đâu thì mục tiêu vẫn chỉ là sống sót — Dù sao trong Đêm Trắng đâu đâu cũng là yêu ma quỷ quái mà, rất khó để quan tâm tới những người khác.”
Dường như đối với đa số mọi người, nhân vật trong Đêm Trắng tương đương với NPC giả lập trong trò chơi.
Không có ý nghĩa, không có giá trị, chỉ là một phần phụ trong thử thách thôi, tác dụng duy nhất là cung cấp những manh mối có lợi cho người khiêu chiến.
Thậm chí có mấy NPC còn bị người trong Đêm Trắng xem là khiên thịt để đảm bảo mình có thể qua cửa được.
Kiểu người dành thời gian cho “NPC” như Bạch Sương Hành và Văn Sở Sở không nhiều.
Văn Sở Sở nói mà chẳng nghĩ ngợi gì: “Sao có thể trơ mắt nhìn trẻ con bị đánh trước mặt mình được chứ.”
Cô ta hơi khựng lại: “… Dù cho chúng không có thật đi nữa.”
Bạch Sương Hành cười, chuyển ánh mắt từ cô ta sang Từ Thanh Xuyên: “Anh không phát hiện tất cả những thứ trước mắt chúng ta đều gần giống với hiện thực hay sao?”
“Nguyên nhân hình thành Đêm Trắng được đại chúng chấp nhận nhiều nhất là do sóng điện não.”
Cô nói: “Ý thức của một người chắc chắn không thể nào hình thành nên một bối cảnh khổng lồ như thế, chưa biết chừng chỗ này là sóng điện não của rất nhiều người bồi đắp nên đấy.”
Đúng là có cách lý giải này.
“Dù chỉ là ý thức —”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Sương Hành yên lặng một lát rồi khẽ nói: “Nhưng họ cũng có suy nghĩ, có cảm xúc, cũng cảm nhận được đau đớn, nói theo một cách nào đó thì chẳng khác gì với con người cả.”
Ý thức không phải một sinh vật sống, không có thực thể, không có tương lai, cũng không có hy vọng thay đổi số phận.
Trong suốt mười năm qua, ý thức của hai đứa nhỏ chỉ có thể tuần hoàn trong khoảng thời gian tối tăm không ánh sáng này, hàng ngày sống trong sự đánh đập và sỉ vả.
Hôm nay, sau mười năm, nếu họ có thể đối xử dịu dàng với chúng dù chỉ một chút, thì một phần ý thức, sóng điện não, hay linh hồn đó…
Dù nó là gì đi nữa, cũng sẽ nhận được sự an ủi ngắn ngủi.
Bạch Sương Hành nói xong thì mỉm cười: “Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian hết, anh nhìn đi, chúng ta đâu có bị trễ gì.”
Từ Thanh Xuyên quay lại nhìn cô.
Từ lúc mới gặp, anh ta đã nghĩ cô là một cô ấm nhà giàu điềm đạm nho nhã, lớn lên trong sự nuông chiều, không có bất cứ suy nghĩ gì phức tạp được.
Sau khi trải qua hết bài kiểm tra này tới bài kiểm tra khác, suy nghĩ của anh ta đối với Bạch Sương Hành dần dần thay đổi, nếu phải muốn nói thì có lẽ giống như một con dao được bọc bởi những cánh hoa mềm mại, dịu dàng yếu ớt nhưng lại rất sắc sảo.
Nhưng giờ… Từ Thanh Xuyên lại hơi không hiểu nổi cô.
Mặt trời đang mọc dần, ánh nắng như nước soi xuống khuôn mặt cô, từ làn mi, chóp mũi tới khóe miệng ửng hồng.
Lúc đi ngang qua bóng cây, ánh nắng bị che khuất, Bạch Sương Hành lẳng lặng ngước mi lên.
Lần đầu tiên cô tỏ vẻ ngại ngùng, hàng mi dài khẽ run lên, trong mắt có vài ánh sáng vàng:
“Dù chỉ là một linh hồn nho nhỏ… Chắc cũng mong được bảo vệ và an ủi.”
Sau một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Bạch Sương Hành lại dồn sự chú ý về lại Đêm Trắng.
Liên tục vài tiếng đồng hồ êm đềm trôi qua, tới tận 7 giờ tối, ba người cùng lúc nhận được tin nhắn của thầy Bách Lý, yêu cầu tập hợp trước cửa nhà số 444.
Kể cũng lạ, từ khi họ vào tới giờ, dù điện thoại vẫn còn giữ nguyên chức năng nghe gọi nhưng chỉ giới hạn liên lạc với người trong Đêm Trắng thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu gọi cho người thân hay bạn bè ngoài Đêm Trắng thì sẽ bị hiển thị là số rác.
Về tới số 444, chủ nhà đã chờ sẵn ở cửa.
“Về rồi à.”
Tên trung niên cười rất chất phác: “Gọi cô cậu tới đây là vì xế chiều có nhận được một đơn trừ tà. Sức khỏe của thầy không tốt nên tính để cô cậu đi xem sao.”
Văn Sở Sở nhanh miệng nói: “Đơn gì ạ?”
“Trong nhà số 513 có hiện tượng ma quỷ lộng hành.”
Chủ nhà lắc đầu: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ đành phiền cô cậu thôi.”
Bạch Sương Hành liếc hắn một cái: “Ông không đi cùng à?”
“Tôi á? Không không không, tôi không làm được đâu.”
Hắn lập tức xua tay: “Nói ra thì sợ cô cậu chê cười, lá gan tôi nhỏ lắm, thấy ma là ngất ngay, đi theo chị họ lâu thế rồi nhưng chẳng học được chiêu gì, chỉ có thể giúp chị ấy việc vặt thôi.”
“Tiếc nhỉ.”
Bạch Sương Hành khẽ cười, đổi chủ đề: “Nhưng mà… Nếu ma quỷ lộng hành thì sẽ có nguy cơ tiềm tàng, chắc thầy Bách Lý cũng sẽ bảo đảm an toàn cho chúng tôi mà đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Nụ cười của chủ nhà càng thêm nịnh nọt, hắn lấy từ trong túi ra mấy lá bùa màu vàng chóe: “Đây là bùa do thầy tự tay vẽ đấy, có thể đảm bảo cho cô cậu bình an.”
Từ Thanh Xuyên không nói gì mà cơ mặt giật giật.
Với ác ý của Đêm Trắng đối với họ, anh ta có lý do nghi ngờ nếu Bạch Sương Hành không hỏi thì chắc chắn người này sẽ không lấy bùa ra đưa cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro