Long Ngạo Thiên Xuất Sư Không Vui (1)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
2024-07-11 06:06:34
Tin tức giáo chủ "Đại Quang Minh Giáo" muốn đánh Ngũ Phương Lôi Đài truyền ra, đám người xem náo nhiệt trong thành mãnh liệt mà đến. Quảng trường nơi có Ngũ Phương Lôi Đài người người tấp nập, trên nóc nhà xung quanh cũng đều chi chít đứng đầy người, lang rộng ra đến trên những con đường gần đó.
Dù sao lần này đến thành Giang Ninh, trừ tinh nhuệ Công Bình Đảng ra, đại biểu của các thể lực lớn nhỏ trong thiên hạ đều là các nhân vật lưỡi đao dính máu, tìm phú quý trong hung hiểm, chờ mong phong vân tụ hội sau đó tham dự vào, trong tình huống như vậy ai cũng không cam lòng người làm người đứng phía sau.
Ăn sáng xong tiểu hòa thượng Bình An biết được chuyện thì đã hơi trễ, đám người xem náo nhiệt như bão táp kéo tới bên này, trên giao lộ cùng trên nóc nhà người người chen chúc.
Cậu tuy nhỏ tuổi, nhưng võ nghệ không thấp, tự nhiên cũng có thể cứng rắn chen vào trong đám người, chẳng qua mặc dù có năng lực như vậy, tiểu hòa thượng lại không giống với tính cách ngang tàn của người tự xưng "Minh chủ võ lâm" Long tiểu ca kiểu kia, nên cậu đứng bên ngoài đám người nói:
"A Di Đà Phật"
"Nhường đường"
Sau đó vái chào vài cái lại chen vào, lại bị người bên trong mắng chửi vài câu "Ta giết ngươi đấy tiểu đầu hói" "Dồn cái gì!", sau đó cậu liền đánh mất nhuệ khí mà không chen vào nữa..
Cuối cùng cậu ở ven đường tìm được một cái cột cờ khá cao, sao đó như khỉ nhỏ mà leo đến trên đỉnh, đứng theo hướng quảng trường ở giữa nhìn ra xa. Cậu ở phía trên nhảy hai cái, nhỏ giọng hô: "Sư phụ, sư phụ.." Lâm Tông Ngô trong quảng trường ở giữa tự nhiên không có khả năng chú ý tới bên này, Bình An đứng trên cột cờ than thở, nhìn nhìn đám người mãnh liệt phía dưới, nghĩ thầm vị kia Long tiểu ca đặt cho mình ngoại hiệu mới kia thật có đạo lý, mình bây giờ thật là biến thành con khỉ rồi.
Cột cờ dưới chân trên treo cờ hiệu "Diêm La Vương" Chu Thương, lúc này cờ xí theo gió rêu rao, gần đó có thủ hạ Diêm La Vương thấy cậu leo lên trên cột cờ, liền ở phía dưới chửi ầm lên: "Tiểu quỷ, xuống cho ta!"
"Mau xuống đây! Nếu không đánh chết ngươi!"
"Ngươi từ nơi nào xuất hiện.."
"Kéo nó xuống cho ta!"
Vài nhân ảnh chen trong đám người gào thét, mặc dù có người ra lệnh nhưng lại không có người nào thực sự có can đảm leo lên cột cờ, có người muốn ném đồ vật đập cậu lại bị người xung quanh ngăn lại. Tiểu hòa thượng tính tình mặc dù tốt, nhưng đi theo Lâm Tông Ngô hành tẩu giang hồ, cũng không phải là người không có yêu không có hận, sư phụ đang ở đằng trước phá lôi đài của "Diêm La Vương", bản thân giẫm lên cờ của hắn thì đã sao. Cậu quay đầu lại hô to:
"Tiểu nạp Tôn! Ngộ! Không!"
Không biết vì cái gì sau khi dùng ngoại hiệu liền có cảm giác tự do thanh tịnh, ngày thường không dám nói lời nào không nghĩ có thể làm ra sự tình thế này.
Người bên dưới nghe không hiểu lắm, bắt đầu kêu loạn "Cái gì.." "Có gan thì đi xuống..", Bình An cười hắc hắc, ngay sau đó niệm "A Di Đà Phật" một tiếng, vì vừa rồi ở trên nhìn xuống dưới động ý xấu mà niệm kinh sám hối.
Bên ngoài một mảng ồn ào, trên Ngũ Phương Lôi Đài ngược lại đã kết thúc xã giao cơ bản, một cự hán dũng mãnh xách một cái chày phi thân lên đài, bắt đầu cùng Lâm Tông Ngô giao thiệp, giằng co.
Đại Hội Anh Hùng Giang Ninh lần này mới vừa tiến vào giai đoạn báo danh, năm thế lực trong thành của Công Bình Đảng dựng lên lôi đài, thể lệ cuộc thi cũng không phải theo trình tự đánh từng trận một để đọ sức. Ví dụ như Ngũ Phương Lôi Đài căn bản là lực lượng trung kiên dưới trướng "Diêm La Vương" áp trận, bất kỳ người nào chỉ cần đánh qua 3 vòng liền có thể đạt được thông qua, không chỉ nhận được trăm lượng bạc ròng, hơn nữa còn có thể có được một tấm mộc bài "Thiên hạ anh hào".
Dù sao lần này đến thành Giang Ninh, trừ tinh nhuệ Công Bình Đảng ra, đại biểu của các thể lực lớn nhỏ trong thiên hạ đều là các nhân vật lưỡi đao dính máu, tìm phú quý trong hung hiểm, chờ mong phong vân tụ hội sau đó tham dự vào, trong tình huống như vậy ai cũng không cam lòng người làm người đứng phía sau.
Ăn sáng xong tiểu hòa thượng Bình An biết được chuyện thì đã hơi trễ, đám người xem náo nhiệt như bão táp kéo tới bên này, trên giao lộ cùng trên nóc nhà người người chen chúc.
Cậu tuy nhỏ tuổi, nhưng võ nghệ không thấp, tự nhiên cũng có thể cứng rắn chen vào trong đám người, chẳng qua mặc dù có năng lực như vậy, tiểu hòa thượng lại không giống với tính cách ngang tàn của người tự xưng "Minh chủ võ lâm" Long tiểu ca kiểu kia, nên cậu đứng bên ngoài đám người nói:
"A Di Đà Phật"
"Nhường đường"
Sau đó vái chào vài cái lại chen vào, lại bị người bên trong mắng chửi vài câu "Ta giết ngươi đấy tiểu đầu hói" "Dồn cái gì!", sau đó cậu liền đánh mất nhuệ khí mà không chen vào nữa..
Cuối cùng cậu ở ven đường tìm được một cái cột cờ khá cao, sao đó như khỉ nhỏ mà leo đến trên đỉnh, đứng theo hướng quảng trường ở giữa nhìn ra xa. Cậu ở phía trên nhảy hai cái, nhỏ giọng hô: "Sư phụ, sư phụ.." Lâm Tông Ngô trong quảng trường ở giữa tự nhiên không có khả năng chú ý tới bên này, Bình An đứng trên cột cờ than thở, nhìn nhìn đám người mãnh liệt phía dưới, nghĩ thầm vị kia Long tiểu ca đặt cho mình ngoại hiệu mới kia thật có đạo lý, mình bây giờ thật là biến thành con khỉ rồi.
Cột cờ dưới chân trên treo cờ hiệu "Diêm La Vương" Chu Thương, lúc này cờ xí theo gió rêu rao, gần đó có thủ hạ Diêm La Vương thấy cậu leo lên trên cột cờ, liền ở phía dưới chửi ầm lên: "Tiểu quỷ, xuống cho ta!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mau xuống đây! Nếu không đánh chết ngươi!"
"Ngươi từ nơi nào xuất hiện.."
"Kéo nó xuống cho ta!"
Vài nhân ảnh chen trong đám người gào thét, mặc dù có người ra lệnh nhưng lại không có người nào thực sự có can đảm leo lên cột cờ, có người muốn ném đồ vật đập cậu lại bị người xung quanh ngăn lại. Tiểu hòa thượng tính tình mặc dù tốt, nhưng đi theo Lâm Tông Ngô hành tẩu giang hồ, cũng không phải là người không có yêu không có hận, sư phụ đang ở đằng trước phá lôi đài của "Diêm La Vương", bản thân giẫm lên cờ của hắn thì đã sao. Cậu quay đầu lại hô to:
"Tiểu nạp Tôn! Ngộ! Không!"
Không biết vì cái gì sau khi dùng ngoại hiệu liền có cảm giác tự do thanh tịnh, ngày thường không dám nói lời nào không nghĩ có thể làm ra sự tình thế này.
Người bên dưới nghe không hiểu lắm, bắt đầu kêu loạn "Cái gì.." "Có gan thì đi xuống..", Bình An cười hắc hắc, ngay sau đó niệm "A Di Đà Phật" một tiếng, vì vừa rồi ở trên nhìn xuống dưới động ý xấu mà niệm kinh sám hối.
Bên ngoài một mảng ồn ào, trên Ngũ Phương Lôi Đài ngược lại đã kết thúc xã giao cơ bản, một cự hán dũng mãnh xách một cái chày phi thân lên đài, bắt đầu cùng Lâm Tông Ngô giao thiệp, giằng co.
Đại Hội Anh Hùng Giang Ninh lần này mới vừa tiến vào giai đoạn báo danh, năm thế lực trong thành của Công Bình Đảng dựng lên lôi đài, thể lệ cuộc thi cũng không phải theo trình tự đánh từng trận một để đọ sức. Ví dụ như Ngũ Phương Lôi Đài căn bản là lực lượng trung kiên dưới trướng "Diêm La Vương" áp trận, bất kỳ người nào chỉ cần đánh qua 3 vòng liền có thể đạt được thông qua, không chỉ nhận được trăm lượng bạc ròng, hơn nữa còn có thể có được một tấm mộc bài "Thiên hạ anh hào".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro