Trong Thành Sơ Ký(3)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
2024-07-11 06:06:34
An Tích Phúc có liên hệ với thế hệ lão nhân bên trong Đại Quang Minh Giáo của triều Vĩnh Lạc, đột nhiên địch nhân cũng biến thành Chu Thương; mà "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam, "Đại Quang Minh Giáo chủ" Lâm Tông Ngô, "Hàn Nha" Trần Tước Phương những người này, ra tay trước đánh người cũng là đánh Chu Thương. Nhân phẩm của "Diêm La Vương" Chu Thương quả thực quá kém, suy nghĩ một chút ngược lại cũng cảm thấy thú vị.
An Tích Phúc lại là lắc đầu: "Sự tình khó nói.. Tuy rằng mặt ngoài bên trên mỗi người hô đánh, nhưng trên thực tế Chu Thương có nhân số gia tăng nhanh nhất. Chuyện này khó mà lý luận, chỉ có thể coi là.. Kém ở nhân tâm."
"An tướng quân đối với vị Lâm giáo chủ này, kỳ thật rất quen thuộc?"
"Khi còn bé đã từng nhìn thấy, sau khi thành niên đánh với nhau vài lần, đã trở thành địch nhân.. Ta thật ra được trưởng công chúa Vĩnh Lạc triều - Phương Bách Hoa nhận nuôi, sau này đi theo Vương soái, đối với ân ân oán oán của bọn họ, so người ngoài càng hiểu rõ hơn một ít.."
Ba người một đường đi tới phía trước, cũng thuận miệng trò chuyện về một vài việc vặt cá nhân cảm thấy hứng thú. Lúc này An Tích Phúc đã gần 40 tuổi, hắn cả đời này hối hả, trước kia từng có gia thất, sau này đều đã ly tán, lại không tiếp tục gia đình, lúc này nói đến "Vĩnh Lạc trưởng công chúa Phương Bách Hoa", lời nói bình tĩnh, đáy mắt lại hơi hơi chấn động, trong đáy mắt giống như hiện ra thân ảnh nữ tướng áo đỏ.
Lúc này đám người tụ tập trên đường phố, Giang Nam từng phát sinh cuộc khởi nghĩa kinh tâm động phách, cũng đã qua hai mươi năm.. trên quảng trường tiền phương, có đám người đông đúc tụ tập, đủ loại cờ xí trong sóng người theo gió phấp phới. Một đạo thân ảnh khổng lồ, giẫm lên Ngũ Phương Lôi Đài. Xung quanh tiếng người huyên náo, giống như đốt lên nước sôi.
"Tránh ra! Tránh ra! Nước sôi -- nước sôi a --"
Một bên quảng trường, tiểu hiệp Long Ngạo Thiên ăn mặc không chút thu hút nào lúc này đang nói khẩu âm Tây Nam cổ quái, nhún nhún mà chen vào trong đám người, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn tràng cảnh vây xem lộn, nghĩ thầm: "Lát nữa đánh nhau, chẳng lẽ là muốn giết chết thêm vài người.."
Nhưng vì tiếp cận trận náo nhiệt này, cậu cũng bất chấp, thật quá là loạn, bản thân liền chạy lên trên đầu người khác. Dù sao ở địa phương nguy hiểm như vậy mà cũng muốn đến xem náo nhiệt, nhận định đều không phải là người tốt lành, đều là dân liều mạng, giết chết thì giết chết đi, tất cả đều là đáng đời..
"Nước sôi! Tránh ra! Tránh ra a!"
Lòng bàn chân cậu dùng sức triển khai thân pháp, cơ thể giống như cá chạch nhún một cái cực nhanh đi về phía trước, như thế qua một lúc, rốt cục cậu cũng thoát khỏi đám người, đến chỗ lôi đài đầu tiên. Trong tai nghe được tiếng nói hùng hậu nhờ nội lực phát ra tren đỉnh đầu những người vây xem. Đạo nội lực hùng hậu ấy làm cho Long Ngạo Thiên kích động một trận trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn phía trên lôi đài là thân ảnh tôn phật Di Lặc.
Dì Hồng, dì Qua, cha, Trần thúc thúc.. Ta rốt cục nhìn thấy tên mập mạp đệ nhất thiên hạ rồi, nội công của hắn thật cao.
Minh chủ võ lâm đại nhân không hề phóng đại, hắn những năm gần đây trầm mê võ học có một cái mục tiêu, là dự định sẽ có một ngày vắt đầu cái tên mập mạp làm bóng đá, lúc này rốt cục thấy được chính chủ, thiếu chút nữa nước mắt doanh tròng. Kỹ càng nghe một chút bọn họ nói chuyện, chỉ nghe "Diêm La Vương" Chu Thương bên kia đang chỉ trích "giáo chủ Đại Quang Minh Giáo" Lâm Tông Ngô bối phận rất cao, không nên tại nơi này ỷ lớn hiếp nhỏ, mà Lâm giáo chủ thì tỏ vẻ hắn không phải đến khi phụ người, chỉ là thấy bọn họ thiết hạ lôi đài, đánh ba lần liền phát tấm biển, phát danh xưng, bởi vậy đi qua chất vấn bọn họ phát tấm biển cùng danh xưng có phải là chỉ là trên danh nghĩa, nếu là đọ sức chọn rể, dĩ nhiên ngươi tình ta nguyện, nếu như ngươi nói đánh lôi đài liền có thể xưng anh hùng, vậy thì nhân vật trong hậu trường lôi đài, phải có khiến người tin phục mới có tư cách đó được, bởi vì đây là lôi đài áp trận cho đại nhân vật nên phải đi ra để mọi người cân nhắc một phen. Những lời này nói được thật hoa mĩ, hơn nữa áp đảo một mảng lớn tạp âm, lại để cho Long Ngạo Thiên vì nội công của hắn cảm động một phen.
Uhmm, không hổ là kẻ địch cả đời của ta, nội công thật cao..
"Đừng ầm ĩ nữa!" Hắn ở trước đám người hưng phấn mà hô to.
"Hãy nghe ta khuyên một câu!"
"Đánh nhau đi!"
Cánh tay Long Ngạo Thiên như sợi mì vẫy loạn, câu nói to rõ, mọi người phía sau nhất thời cũng nghe thấy tiếng nói lan tới, cảm thấy hết sức có đạo lý.
"Đánh hắn, đánh hắn!"
"Đánh chết hắn!"
"Tên trọc! Tên trọc!"
Hò hét hết sức hỗn loạn.. Trên lôi đài, đạo thân ảnh khổng lồ quay đầu lại, chậm rãi liếc nhìn toàn trường, ngay sau đó mở miệng. "Yên! Yên lặng --"
Hai chữ này đi với nhau tạo ra tiết tấu kì lạ giống như Phạm âm trong chùa, trong nháy mắt tựa như hải triều đẩy ra áp đảo non nửa mọi tạp âm, nhất thời, mọi người ở sân bãi tiền phương đều không tự chủ được mà an tĩnh lại. Mắt thấy lực lượng một người lại khủng bố như thế, qua chốc lát, trong sân bãi thuộc về Đại Quang Minh Giáo một đội người nước mắt doanh tròng mà quỳ rạp xuống đất, lễ bái. Hừ! Có gì mà gì đặc biệt đâu chứ.. Long Ngạo Thiên cực kì tức giận, trên mặt đất tìm kiếm cục đá, chuẩn bị vụng trộm đập lên đầu đám người này. Nhưng sau khi tìm được cục đá, lo lắng vì trong sân người người tấp nập, ở trong lòng hung tợn mà phỉ nhổ vài cái, rốt cục vẫn không có thể hạ thủ thật..
An Tích Phúc lại là lắc đầu: "Sự tình khó nói.. Tuy rằng mặt ngoài bên trên mỗi người hô đánh, nhưng trên thực tế Chu Thương có nhân số gia tăng nhanh nhất. Chuyện này khó mà lý luận, chỉ có thể coi là.. Kém ở nhân tâm."
"An tướng quân đối với vị Lâm giáo chủ này, kỳ thật rất quen thuộc?"
"Khi còn bé đã từng nhìn thấy, sau khi thành niên đánh với nhau vài lần, đã trở thành địch nhân.. Ta thật ra được trưởng công chúa Vĩnh Lạc triều - Phương Bách Hoa nhận nuôi, sau này đi theo Vương soái, đối với ân ân oán oán của bọn họ, so người ngoài càng hiểu rõ hơn một ít.."
Ba người một đường đi tới phía trước, cũng thuận miệng trò chuyện về một vài việc vặt cá nhân cảm thấy hứng thú. Lúc này An Tích Phúc đã gần 40 tuổi, hắn cả đời này hối hả, trước kia từng có gia thất, sau này đều đã ly tán, lại không tiếp tục gia đình, lúc này nói đến "Vĩnh Lạc trưởng công chúa Phương Bách Hoa", lời nói bình tĩnh, đáy mắt lại hơi hơi chấn động, trong đáy mắt giống như hiện ra thân ảnh nữ tướng áo đỏ.
Lúc này đám người tụ tập trên đường phố, Giang Nam từng phát sinh cuộc khởi nghĩa kinh tâm động phách, cũng đã qua hai mươi năm.. trên quảng trường tiền phương, có đám người đông đúc tụ tập, đủ loại cờ xí trong sóng người theo gió phấp phới. Một đạo thân ảnh khổng lồ, giẫm lên Ngũ Phương Lôi Đài. Xung quanh tiếng người huyên náo, giống như đốt lên nước sôi.
"Tránh ra! Tránh ra! Nước sôi -- nước sôi a --"
Một bên quảng trường, tiểu hiệp Long Ngạo Thiên ăn mặc không chút thu hút nào lúc này đang nói khẩu âm Tây Nam cổ quái, nhún nhún mà chen vào trong đám người, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn tràng cảnh vây xem lộn, nghĩ thầm: "Lát nữa đánh nhau, chẳng lẽ là muốn giết chết thêm vài người.."
Nhưng vì tiếp cận trận náo nhiệt này, cậu cũng bất chấp, thật quá là loạn, bản thân liền chạy lên trên đầu người khác. Dù sao ở địa phương nguy hiểm như vậy mà cũng muốn đến xem náo nhiệt, nhận định đều không phải là người tốt lành, đều là dân liều mạng, giết chết thì giết chết đi, tất cả đều là đáng đời..
"Nước sôi! Tránh ra! Tránh ra a!"
Lòng bàn chân cậu dùng sức triển khai thân pháp, cơ thể giống như cá chạch nhún một cái cực nhanh đi về phía trước, như thế qua một lúc, rốt cục cậu cũng thoát khỏi đám người, đến chỗ lôi đài đầu tiên. Trong tai nghe được tiếng nói hùng hậu nhờ nội lực phát ra tren đỉnh đầu những người vây xem. Đạo nội lực hùng hậu ấy làm cho Long Ngạo Thiên kích động một trận trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn phía trên lôi đài là thân ảnh tôn phật Di Lặc.
Dì Hồng, dì Qua, cha, Trần thúc thúc.. Ta rốt cục nhìn thấy tên mập mạp đệ nhất thiên hạ rồi, nội công của hắn thật cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh chủ võ lâm đại nhân không hề phóng đại, hắn những năm gần đây trầm mê võ học có một cái mục tiêu, là dự định sẽ có một ngày vắt đầu cái tên mập mạp làm bóng đá, lúc này rốt cục thấy được chính chủ, thiếu chút nữa nước mắt doanh tròng. Kỹ càng nghe một chút bọn họ nói chuyện, chỉ nghe "Diêm La Vương" Chu Thương bên kia đang chỉ trích "giáo chủ Đại Quang Minh Giáo" Lâm Tông Ngô bối phận rất cao, không nên tại nơi này ỷ lớn hiếp nhỏ, mà Lâm giáo chủ thì tỏ vẻ hắn không phải đến khi phụ người, chỉ là thấy bọn họ thiết hạ lôi đài, đánh ba lần liền phát tấm biển, phát danh xưng, bởi vậy đi qua chất vấn bọn họ phát tấm biển cùng danh xưng có phải là chỉ là trên danh nghĩa, nếu là đọ sức chọn rể, dĩ nhiên ngươi tình ta nguyện, nếu như ngươi nói đánh lôi đài liền có thể xưng anh hùng, vậy thì nhân vật trong hậu trường lôi đài, phải có khiến người tin phục mới có tư cách đó được, bởi vì đây là lôi đài áp trận cho đại nhân vật nên phải đi ra để mọi người cân nhắc một phen. Những lời này nói được thật hoa mĩ, hơn nữa áp đảo một mảng lớn tạp âm, lại để cho Long Ngạo Thiên vì nội công của hắn cảm động một phen.
Uhmm, không hổ là kẻ địch cả đời của ta, nội công thật cao..
"Đừng ầm ĩ nữa!" Hắn ở trước đám người hưng phấn mà hô to.
"Hãy nghe ta khuyên một câu!"
"Đánh nhau đi!"
Cánh tay Long Ngạo Thiên như sợi mì vẫy loạn, câu nói to rõ, mọi người phía sau nhất thời cũng nghe thấy tiếng nói lan tới, cảm thấy hết sức có đạo lý.
"Đánh hắn, đánh hắn!"
"Đánh chết hắn!"
"Tên trọc! Tên trọc!"
Hò hét hết sức hỗn loạn.. Trên lôi đài, đạo thân ảnh khổng lồ quay đầu lại, chậm rãi liếc nhìn toàn trường, ngay sau đó mở miệng. "Yên! Yên lặng --"
Hai chữ này đi với nhau tạo ra tiết tấu kì lạ giống như Phạm âm trong chùa, trong nháy mắt tựa như hải triều đẩy ra áp đảo non nửa mọi tạp âm, nhất thời, mọi người ở sân bãi tiền phương đều không tự chủ được mà an tĩnh lại. Mắt thấy lực lượng một người lại khủng bố như thế, qua chốc lát, trong sân bãi thuộc về Đại Quang Minh Giáo một đội người nước mắt doanh tròng mà quỳ rạp xuống đất, lễ bái. Hừ! Có gì mà gì đặc biệt đâu chứ.. Long Ngạo Thiên cực kì tức giận, trên mặt đất tìm kiếm cục đá, chuẩn bị vụng trộm đập lên đầu đám người này. Nhưng sau khi tìm được cục đá, lo lắng vì trong sân người người tấp nập, ở trong lòng hung tợn mà phỉ nhổ vài cái, rốt cục vẫn không có thể hạ thủ thật..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro