Mạc Hàm - 16
2024-08-22 10:20:27
Chu Chính Ninh đã đưa ra quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời mình
Nhật ký của Từ Miểu kết thúc ở ngày bốn tháng tư, những trang sau hoàn toàn bỏ trống.
Diệp Phi thở dài khép nó lại.
Hơn một trăm năm trước, các phương diện của bệnh viện số bốn Chu Hải đều rất nổi tiếng.
Giai đoạn trước tuyên truyền đã rất nổi, sau án hỏa hoạn càng nổi hơn nữa, đặc biệt nhất là “phương pháp điều trị” của bọn họ.
Lúc đó người dân không có hiểu biết về mối liên quan giữa gen alpha và bệnh nhân tâm thần, làm cho dân chúng hoang mang, bọn họ nhắm đến điều này mà không ngừng tẩy não mọi người, tập trung vào sự lo lắng cho con cái và thiếu hiểu biết về alpha của phụ huynh, cuối cùng thuyết phục được một nhóm người chi trả khoản chi phí điều trị cao ngất ngưỡng, đưa người nhà của mình vào bệnh viện tiến hành “điều trị“.
Nhiều năm trước, ranh giới chuẩn đoán bệnh tâm thần vẫn còn tương đối mơ hồ, bọn họ lợi dụng khe hở này chuẩn đoán người bình thường thành bệnh nhân tâm thần, mà phòng điều trị dùng máy sốc điện ở lầu hai chính là “phương pháp điều trị” của bọn họ.
Nói là điều trị nhưng nó giống như “thuần hóa” hơn.
Có ba quy tắc có thể nhìn ra trong nhật ký của Từ Miểu, bọn trẻ bị đưa vào đều phải tiếp nhận giật điện, nhưng chỉ cần thừa nhận bản thân có bệnh thì sẽ không cần vào đó nữa, đổi sang phương pháp nhẹ nhàng hơn. Bệnh nhân không phải chịu ngược đãi, sớm được vào khu phục hồi rồi “khỏi bệnh xuất viện“. Nhưng nếu kiên quyết không khuất phục giống như Từ Miểu, bọn trẻ sẽ bị lôi đến phòng điều trị hết lần này đến lần khác.
Thậm chí chúng còn không thể gọi điện cho người thân tử tế, chỉ cần lúc nói chuyện lộ ra chút suy nghĩ không phù hợp, cuộc gọi sẽ lập tức kết thúc, còn phải đi trị liệu.
Diệp Phi tự hỏi, nếu bị đưa đến bệnh viện này thì anh có thể kiên trì đến mức đó như Từ Miểu không?
Câu trả lời là không.
Thậm chí anh còn cảm thấy mình chắc chắn sẽ là người đầu tiên chịu thua.
Toàn bộ bệnh viện bị phong bế, người thân tin rằng bạn bị bệnh, những nhân viên y tế giám sát từng hành vi, dưới loại hoàn cảnh bất lực này, trừ khi chạy trốn thì chỉ có thể lựa chọn khuất phục, không thì đợi chờ chính là nỗi đau đớn tra tấn vĩnh viễn.
Vậy nên Diệp Phi cảm thấy nó giống như “thuần hóa”, những người ở đây nắm trong tay thiết bị đáng sợ, thuần hóa từng người bình thường trở thành bệnh nhân.
Đáng sợ hơn, những tổn thương do điện giật gây ra cho não bộ là không thể phục hồi, đại đa số bệnh nhân ra khỏi số bốn Chu Hải đều mắc các bệnh tâm lý nghiêm trọng và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Dù cho đứa trẻ có mạnh mẽ thế nào, đoạn ký ức ấy vẫn trở thành một vết thương không thể xóa nhòa trong cuộc đời của chúng.
Từ khi số bốn Chu Hải bắt đầu thực hiện loại điều trị này, đến khi bị lửa lớn đốt thành tro bụi, những tội ác nơi đây cũng đã diễn ra trong ba năm.
Ba năm, sau xuất viện có những đứa trẻ nhiều lần trải qua trắc trở vẫn cố gắng sống tiếp, cũng có những đứa trẻ đã lựa chọn kết thúc cuộc sống của chính mình, và có những đứa trẻ đã vung tay đánh người đưa mình đi trị bệnh, để rồi bị đưa vào lại địa ngục trần gian bởi lý do không được điều trị đầy đủ.
Đến nỗi Từ Miểu...
Diệp Phi cảm thấy bản thân có thể đoán được kết cục của nó.
Nói thế nào đây, đứa trẻ này đủ ngoan cố, và cũng rất dũng cảm.
Nhậm Hoa Nhan vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Phi xem nhật ký với anh, em là người thông minh, cho dù không am hiểu lịch sử như Diệp Phi, cũng có thể đoán ra tình cảnh của Từ Miểu qua vài ba câu.
Em ngước mắt nhìn anh: “Anh Diệp, bây giờ chúng ta đến hầm điều trị ạ?”
Nhật ký của Từ Miểu có nói từng trộm được chìa khóa của bảo an, cũng viết rõ mình bị bác sĩ dẫn đến phòng điều trị ngầm.
Diệp Phi gật đầu, sờ lên tóc Nhậm Hoa Nhan:
“Việc tiếp theo để một mình anh làm là được rồi, dẫn em về trước đã.”
Nói xong, Diệp Phi ấn mở vòng tay, lần đầu sử dụng tính năng phòng trò chuyện của tiểu đội.
Anh gửi cho Chu Chính Ninh một tin nhắn thoại:
“Pudding Pudding!”
Chu Chính Ninh nhanh chóng trả lời: “Có đây!”
Diệp Phi nhìn thời gian:
“Được rồi, pudding em qua bên cạnh đón hai ông bà về phòng đi, lát nữa anh sẽ dẫn em gái qua đó, ba người ở chung chờ tin của anh.”
“Đã rõ!”
Chu Chính Ninh nghe giọng Diệp Phi thì biết mọi chuyện đã thuận lợi, nhanh chóng nhận nhiệm vụ nhỏ mà thầy Diệp giao.
Dặn dò xong anh lớn, Diệp Phi quay lại nhìn em gái nhỏ:
'”Tiểu đội của em cũng có thể trò chuyện nhỉ, báo một tiếng cho ông bà em, nói họ cứ tin pudding rồi mở cửa cho cậu ấy.”
Nhậm Hoa Nhan gật đầu làm theo.
Manh mối của phó bản đến bây giờ đã quá rõ ràng, tìm chìa khóa thông quan chỉ là vấn đề thời gian.
Nhậm Hoa Nhan nhẹ nhõm hơn chút, em ngoan ngoãn đi về theo Diệp Phi từ lầu năm. Trên đường cứ nhìn lén anh vài lần, muốn nói cảm ơn, nhưng nhớ ra hình như Diệp Phi không thích nghe mấy lời này nên do dự nuốt ngược vào trong.
Sau vài lần lặp lại, Diệp Phi đầu hàng trước. Anh khẽ cười: “Em gái tốt bụng của anh, muốn nói gì thì nói đi.”
Nhậm Hoa Nhan hơi xấu hổ, em chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân mình:
“Em muốn cảm ơn anh Diệp ạ. Anh với anh Chu là người tốt nhất mà em gặp được. Tất nhiên ý em không phải là đồng đội trước kia không tốt, nhưng các anh là tốt nhất.”
Diệp Phi hơi nhướng mày. Anh có thể tưởng tượng tình cảnh của gia đình ba người này.
Trong một ván bình thường cũng phải năm sáu người chơi, nếu cả ba là người già và trẻ nhỏ, tương đương với việc thâm hụt một nửa chiến lực, dưới tình huống này, những người chơi cùng phó bản chắc chắn sẽ chẳng hứng thú mấy.
Diệp Phi nhún vai: “Anh chỉ làm việc nên làm, không cần cảm ơn.”
“Nhưng anh đã cứu em với ông bà.” Nhậm Hoa Nhan ngẩng đầu nhìn anh.
Nghe được câu này, Diệp Phi hơi thu lại nụ cười. Anh rũ mắt, thấp giọng nói:
“Từ cứu này nghe nặng quá, đổi cái khác đi.”
“Dạ?” Nhậm Hoa Nhan không hiểu ý anh.
Diệp Phi sửng người một lúc, như mới lấy lại tinh thần.
Anh công môi với Nhậm Hoa Nhan lần nữa, xoa đỉnh đầu em:
“Không có gì, nếu muốn cảm ơn, vậy thì em giúp anh chút việc nữa đi?”
Nhậm Hoa Nhan không chút suy nghĩ: “Làm gì ạ?”
“Xem giúp anh tình hình dưới hầm, tiện thì xem chìa khóa đang ở đâu.”
Nhậm Hoa Nhan gật đầu làm theo. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt em tái nhợt như bị dọa sợ.
Diệp Phi hơi nhướng mày: “Sao vậy?”
Nhậm Hoa Nhan lắc đầu. Em nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế nỗi khiếp sợ của mình:
“Chìa khóa, chìa khóa ở...”
【Bíp-】
Nhậm Hoa Nhan chưa nói xong đã bị âm thanh thông báo chói tai cắt đứt.
Diệp Phi khẽ cau mày, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.
Cùng với âm thanh đó, thế giới như chìm vào im lặng thật lâu. Sau khi nó kéo dài, hành lang vang lên tiếng thông báo đầy tàn nhẫn:
【Mạng sống người chơi 160 Chu Chính Ninh đặt về zero】
【Xác nhận tử vong】
-
Nhận được tin của Diệp Phi, Chu Chính Ninh nhẩm theo một bài hát nhỏ, xác nhận hành lang an toàn rồi mới mở cửa sang phòng bên.
Hai ông bà lão cũng nhận được tin của Nhậm Hoa Nhan, Chu Chính Ninh giúp ông Lưu đẩy bà Trương về lại phòng của mình.
Mạc Hàm bên trong vẫn còn đang vẽ tranh, Chu Chính Ninh không biết đối phương lấy đâu ra nhiều cảm hứng như vậy, vẽ cả một ngày trời.
Sau khi vào, ông Lưu rót nước ấm cho bà Trương, nâng cốc giữ nhiệt thổi thật lâu, đến khi thấy nhiệt độ thích hợp mới đưa cho bà.
Ông nhìn bà Trương uống một ngụm, hỏi:
“Độ ấm như vậy được không?”
Bà Trương hơi ngẩng cẩm: “Ừm, cũng được.”
Chu Chính Ninh bên cạnh nhìn đến ngẩng người. Cậu gãi đầu, cảm thán nói:
“Tình cảm hai ông bà thật tốt, ông tốt với bà thật đấy ạ”
Từ lúc vào trò chơi Chu Chính Ninh đã để ý, bà trông rất cầu kỳ, thích bắt lỗi ông nhưng ông chưa bao giờ tức giận, làm gì cũng rất nghiêm túc và tỉ mỉ, quả thực là nâng niu trong lòng bàn tay.
Ông Lưu hơi xấu hổ khi nghe Chu Chính Ninh nhắc đến:
“Hồi trẻ theo đuổi khó lắm, không tốt với bà ấy thì ra thể thống gì.”
Bà Trương vỗ nhẹ vào tay ông rồi ghét bỏ nói:
“Ông ấy không đẹp, cũng không học hành đến nơi đến chốn, còn chẳng có tiền, vốn dĩ không thể nào thích được, nếu không phải vì ông ấy tốt với ta thì ai thèm gả cho ông ấy chứ.”
Chu Chính Ninh nghe xong còn đang suy nghĩ, cách nói chuyện này của bà Trương cũng sẽ không làm ông Lưu nổi giận. Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi hớn hở của ông, như đã thành thói quen rồi mới yên lòng.
Bà Trương bĩu môi thổi nước trong cốc giữ ấm, vừa mới chuẩn bị uống đã dừng lại.
Ông Lưu vội vàng hỏi: “Sao đấy?”
Bà buông cốc, sờ túi của mình:
“Giấy đăng ký kết hôn đâu?”
“Trong áo khoác tôi, bà quên à?”
“Vậy áo khoác ông đâu?”
“Ôi chao.”
Ông Lưu nhìn khắp nơi, nhận ra nó vốn không có trong phòng: “Chắc là ở phòng bên, tôi quên lấy rồi.”
“Giấy đăng ký kết hôn mà còn quên được, ông muốn tôi nói gì đây?”
Bà Trương nhíu mày hơi không hài lòng.
Chu Chính Ninh còn đang cảm thán, hai ông bà lão đến chỗ này còn mang theo giấy đăng ký kết hôn, nghe được lời này thì vội vàng nói:
“Ông ơi, ông dỗ bà ấy đi, ông đưa thẻ danh tính cho cháu, để cháu sang lấy giúp cho.”
Ông Lưu ngồi dậy từ trên giường: “Không cần không cần, ông đi là được rồi, có hai bước thôi.”
“Không có gì đâu ông.” Chu Chính Ninh ấn ông ngồi lại:
“Trong áo khoác ạ? Là cái vừa rồi vắt trên mép giường phải không ông.”
Ông Lưu chần chờ một lúc, không cưỡng lại được Chu Chính Ninh tốt bụng, cuối cùng đưa thẻ danh tính cho cậu:
“Ừm, cảm ơn cháu trai nhé.”
“Chuyện nhỏ ạ.”
Chu Chính Ninh xua tay, ngân nga kéo cửa qua phòng bên.
Phòng bệnh của bọn họ nằm sát nhau, đi qua cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy lúc ở hành lang Chu Chính Ninh có nghe thấy tiếng quái vật gào rống từ rất xa, nhưng cũng không có ý nghĩa gì.
Cậu nhẩm theo bài hát lấy áo khoác ông Lưu, đang chuẩn bị về lại phòng, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cuối hành lang đang đi về phía mình.
Động tác Chu Chính Ninh cứng đờ.
Tóc người nọ đã được chải chuốt, nhìn sáng sủa hơn không ít. Đối phương đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng còn nghiêm chỉnh thắt cà vạt, bên ngoài khoác áo blouse trông rất điềm tĩnh nhẹ nhàng.
Trang phục với phong thái này đặt ở bệnh viện càng khiến bệnh nhân an tâm.
Chu Chính Ninh nhìn gã ta, có dự cảm chẳng lành.
Cậu thử gọi: “Thầy Diệp?”
“Ừm, chào cậu.” Diệp Phi cười đáp lại.
Rất nhanh đã hỏi:
“Mạc Hàm đâu?”
Chu Chính Ninh lùi lại một bước.
Cậu cười gượng hai tiếng:
“Tôi không biết.”
“Ồ?” Diệp Phi đẩy mắt kính.
Dưới thấu kính, đôi mắt không bị tóc che khuất lộ ra hoàn toàn, con ngươi đen sẫm, quầng thâm đen dưới mắt cũng đã biến mất.
Người này vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc vì gã ta là Diệp Phi, xa lạ vì đây không phải Diệp Phi mà Chu Chính Ninh biết.
Chu Chính Ninh nhớ tới lời Diệp Phi đã nói với cậu.
Để phân biệt, vật thăng cấp sẽ có tính cách trái ngược hoàn toàn với bản thể gốc.
Người Mạc Hàm vẽ là “Bác sĩ“.
Một thằng khốn ngu ngốc nghĩ mình sẽ cứu được thế giới, cứu được tất cả mọi người.
Chu Chính Ninh sờ thẻ danh tính trong túi, muốn lập tức xoay người chuẩn bị quẹt cửa phòng trốn vào trong.
Nhưng cậu không biết là do mình quá chậm hay có nguyên nhân nào khác.
Ngay sau khi ý tưởng xuất hiện trong nháy mắt, thậm chí cậu còn chưa kịp lấy thẻ định danh đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Người vốn dĩ cách mấy bước chân bỗng xuất hiện sau lưng cậu, một tay vòng qua bóp lấy cổ Chu Chính Ninh:
“Sao không nghe lời, phải để tao ra tay mới chịu ư?”
Sức lực của bác sĩ cực kỳ mạnh, Chu Chính Ninh ngẩng cổ không thở nổi, cố gắng bẻ tay gã ta nhưng lại hoàn toàn không có sức lực.
Ngược lại cậu đang giãy giụa, bác sĩ dễ dàng cầm lấy thẻ định danh trong tay Chu Chính Ninh.
Cửa phòng bệnh mở ra theo lời chào của bộ cảm biến. Bác sĩ đá văng cửa, nhận ra bên trong không có người.
Gã ta nhướng mày:
“Không có?”
Ánh mắt gã ta dừng lại rồi nhìn sang cách vách, sau đó thả Chu Chính Ninh ra.
Chu Chính Ninh ngã xuống đất.
Cơn ngạt thở ngắn ngủi làm mặt cậu đỏ lên. Chu Chính Ninh mở miệng thở dốc, cậu chống người bò dậy, nhưng giây sau đã có người nhấc chân đạp lên vai cậu.
Chu Chính Ninh dán lên mặt đất lạnh lẽo lần nữa, cậu nghe thấy giọng nói của bác sĩ truyền tới từ phía trên:
“Hỏi lại lần nữa, Mạc Hàm đâu?”
Chu Chính Ninh không biết thứ đồ thăng cấp này tại sao phải tìm Mạc Hàm, cậu chỉ biết, gã này chắc chắn không làm ra chuyện gì tốt đẹp.
Chu Chính Ninh biết, Diệp Phi là người rất tốt.
Cậu cũng biết, bản thân rơi vào tay vật thăng cấp trái ngược hoàn toàn với Diệp Phi sẽ có hậu quả gì.
Bóng ma chết chóc bao phủ Chu Chính Ninh, may là ở phó bản trước đã chết không ít lần, vì vậy tâm trạng cậu bây giờ rất bình thản.
Chu Chính Ninh khẽ chạm vào túi áo khoác.
Có rất nhiều người khen Chu Chính Ninh tốt bụng, nhưng cũng có nhiều người nói cậu yếu đuối.
Cậu thật sự không phải người kiên cường mạnh mẽ gì, rơi vào tay kẻ xấu còn không ngăn được đối phương xông vào phòng bệnh.
Dù không thể đối đầu, nhưng cậu có sức mạnh và lòng kiên trì của chính mình, kể cả điều đó chẳng là gì trong mắt người khác.
Không thể ngăn cản, nhưng có thể kéo dài.
Lúc cái chết đến gần, Chu Chính Ninh đã đưa ra quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời mình.
Bác sĩ chú ý tới động tác của cậu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Gã ta nhìn thấy, Chu Chính Ninh không biết từ khi nào đã lấy ra thẻ định danh, không chút do dự nhét vào trong miệng.
Nuốt một tấm thẻ từ với con người rõ ràng quá khó khăn, các góc cứng của thẻ làm rách khoang miệng mềm mại, cơn đau khiến Chu Chính Ninh không kiềm được muốn nôn khan, nhưng cậu lại cố kiềm chế phản ứng sinh lý mãnh liệt đó, cứng rắn nuốt thẻ vào trong.
Bác sĩ sững người, sau đó gã ta cười lạnh, như trút giận mà đá thật mạnh vào bụng cậu:
“Tuyệt đấy nhãi ranh, người trong phòng này cứu tổ tiên nhà mày à?”
Bác sĩ đá mấy cú, vốn là muốn cậu nôn thẻ ra, nhưng sau đó cũng dừng lại rất nhanh, lẩm bẩm:
“Nuốt thì nuốt đi, muốn nó nôn ra... Không được, quá ghê tởm.”
Chu Chính Ninh cuộn tròn trên mặt đất lạnh lẽo, cậu không nghe rõ tên bác sĩ kia nói gì.
Tóm lại là, cậu bị bác sĩ túm lấy cổ áo đẩy lên ván cửa phòng.
Cánh cửa vì va chạm mạnh mà phát ra tiếng động, mặt Chu Chính Ninh bị áp lên cửa, nghe thấy giọng nói của bà bên trong, còn nghe thấy giọng nói mang ý cười của bác sĩ, gã ta gọi lớn:
“Bên trong không chỉ có Mạc Hàm nhỉ? Này, người trong đó, nếu muốn đầu pudding này sống thì mở ra nhanh. Yên tâm, tao không giết chúng mày, tao chỉ cần Mạc Hàm thôi.”
Năng lực của Mạc Hàm mạnh như vậy, cậu không biết thứ đồ thăng cấp này muốn làm gì, Chu Chính Ninh chỉ biết bọn họ nhất định không để gã ta thành công.
Chu Chính Ninh mở miệng, muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh.
“Đừng...”
Cậu dùng hết sức lực, giọng nói khản đặc:
“Đừng mở cửa!!!”
“Thằng ranh con...”
Bác sĩ hoàn toàn bị chọc giận.
Gã ta nhướng mày nhìn Chu Chính Ninh, sau đó ấn đầu cậu đâm vào góc tường xi măng. Cùng lúc đó, lòng bàn tay gã cũng tỏa ra sương đen dày đặc, sương đen quấn quanh nửa khuôn mặt Chu Chính Ninh, phát ra âm thanh như có vật gì bị ăn mòn.
Bức tường trắng nhuộm đỏ vết máu, chốc lát, gã nhìn thấy cánh tay của nhãi con này rũ xuống.
Cái gì, dễ chết thế?
Bác sĩ hơi mất hứng, gã ta ném Chu Chính Ninh đi, ngại bẩn mà phủi tay.
Sau đó gã ta lùi lại một bước, nhấc chân đá vào ván cửa.
Cánh cửa không chịu được lực mạnh mà rung lắc dữ dội, như thể giây tiếp theo sẽ bị phá nát.
“Thật là ngốc đến đáng yêu, thực sự nghĩ rằng chỉ cần nuốt tấm thẻ là tao không vào được sao? Phí công vô ích.”
Bác sĩ thở dài, lần nữa đá vào ván cửa.
Nhưng cánh cửa vừa rung lắc dữ dội bây giờ lại hoàn toàn bất động, đứng vững tại chỗ như một bức tường không thể phá vỡ.
Thử lại vài lần, vẫn vậy.
Bác sĩ lùi về sau hai bước, cảm thấy kì lạ, theo thói quen sờ cằm.
Vật thăng cấp chỉ tồn tại ở phó bản này, gã ta không phải người chơi, cũng không phải NPC.
Vì vậy cũng sẽ không nghe thấy, ngay lúc này đây, một tiếng thông báo vang vọng xung quanh phó bản.
【Người chơi 160 Chu Chính Ninh sử dụng năng lực: Tăng cường sáu mặt · Phòng thủ/May mắn】
【Khuếch đại hiệu ứng: Hai mặt ·20%】
【Bíp-】
【Mạng sống người chơi 160 Chu Chính Ninh đặt về zero】
【Xác nhận tử vong】
Nhật ký của Từ Miểu kết thúc ở ngày bốn tháng tư, những trang sau hoàn toàn bỏ trống.
Diệp Phi thở dài khép nó lại.
Hơn một trăm năm trước, các phương diện của bệnh viện số bốn Chu Hải đều rất nổi tiếng.
Giai đoạn trước tuyên truyền đã rất nổi, sau án hỏa hoạn càng nổi hơn nữa, đặc biệt nhất là “phương pháp điều trị” của bọn họ.
Lúc đó người dân không có hiểu biết về mối liên quan giữa gen alpha và bệnh nhân tâm thần, làm cho dân chúng hoang mang, bọn họ nhắm đến điều này mà không ngừng tẩy não mọi người, tập trung vào sự lo lắng cho con cái và thiếu hiểu biết về alpha của phụ huynh, cuối cùng thuyết phục được một nhóm người chi trả khoản chi phí điều trị cao ngất ngưỡng, đưa người nhà của mình vào bệnh viện tiến hành “điều trị“.
Nhiều năm trước, ranh giới chuẩn đoán bệnh tâm thần vẫn còn tương đối mơ hồ, bọn họ lợi dụng khe hở này chuẩn đoán người bình thường thành bệnh nhân tâm thần, mà phòng điều trị dùng máy sốc điện ở lầu hai chính là “phương pháp điều trị” của bọn họ.
Nói là điều trị nhưng nó giống như “thuần hóa” hơn.
Có ba quy tắc có thể nhìn ra trong nhật ký của Từ Miểu, bọn trẻ bị đưa vào đều phải tiếp nhận giật điện, nhưng chỉ cần thừa nhận bản thân có bệnh thì sẽ không cần vào đó nữa, đổi sang phương pháp nhẹ nhàng hơn. Bệnh nhân không phải chịu ngược đãi, sớm được vào khu phục hồi rồi “khỏi bệnh xuất viện“. Nhưng nếu kiên quyết không khuất phục giống như Từ Miểu, bọn trẻ sẽ bị lôi đến phòng điều trị hết lần này đến lần khác.
Thậm chí chúng còn không thể gọi điện cho người thân tử tế, chỉ cần lúc nói chuyện lộ ra chút suy nghĩ không phù hợp, cuộc gọi sẽ lập tức kết thúc, còn phải đi trị liệu.
Diệp Phi tự hỏi, nếu bị đưa đến bệnh viện này thì anh có thể kiên trì đến mức đó như Từ Miểu không?
Câu trả lời là không.
Thậm chí anh còn cảm thấy mình chắc chắn sẽ là người đầu tiên chịu thua.
Toàn bộ bệnh viện bị phong bế, người thân tin rằng bạn bị bệnh, những nhân viên y tế giám sát từng hành vi, dưới loại hoàn cảnh bất lực này, trừ khi chạy trốn thì chỉ có thể lựa chọn khuất phục, không thì đợi chờ chính là nỗi đau đớn tra tấn vĩnh viễn.
Vậy nên Diệp Phi cảm thấy nó giống như “thuần hóa”, những người ở đây nắm trong tay thiết bị đáng sợ, thuần hóa từng người bình thường trở thành bệnh nhân.
Đáng sợ hơn, những tổn thương do điện giật gây ra cho não bộ là không thể phục hồi, đại đa số bệnh nhân ra khỏi số bốn Chu Hải đều mắc các bệnh tâm lý nghiêm trọng và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Dù cho đứa trẻ có mạnh mẽ thế nào, đoạn ký ức ấy vẫn trở thành một vết thương không thể xóa nhòa trong cuộc đời của chúng.
Từ khi số bốn Chu Hải bắt đầu thực hiện loại điều trị này, đến khi bị lửa lớn đốt thành tro bụi, những tội ác nơi đây cũng đã diễn ra trong ba năm.
Ba năm, sau xuất viện có những đứa trẻ nhiều lần trải qua trắc trở vẫn cố gắng sống tiếp, cũng có những đứa trẻ đã lựa chọn kết thúc cuộc sống của chính mình, và có những đứa trẻ đã vung tay đánh người đưa mình đi trị bệnh, để rồi bị đưa vào lại địa ngục trần gian bởi lý do không được điều trị đầy đủ.
Đến nỗi Từ Miểu...
Diệp Phi cảm thấy bản thân có thể đoán được kết cục của nó.
Nói thế nào đây, đứa trẻ này đủ ngoan cố, và cũng rất dũng cảm.
Nhậm Hoa Nhan vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Phi xem nhật ký với anh, em là người thông minh, cho dù không am hiểu lịch sử như Diệp Phi, cũng có thể đoán ra tình cảnh của Từ Miểu qua vài ba câu.
Em ngước mắt nhìn anh: “Anh Diệp, bây giờ chúng ta đến hầm điều trị ạ?”
Nhật ký của Từ Miểu có nói từng trộm được chìa khóa của bảo an, cũng viết rõ mình bị bác sĩ dẫn đến phòng điều trị ngầm.
Diệp Phi gật đầu, sờ lên tóc Nhậm Hoa Nhan:
“Việc tiếp theo để một mình anh làm là được rồi, dẫn em về trước đã.”
Nói xong, Diệp Phi ấn mở vòng tay, lần đầu sử dụng tính năng phòng trò chuyện của tiểu đội.
Anh gửi cho Chu Chính Ninh một tin nhắn thoại:
“Pudding Pudding!”
Chu Chính Ninh nhanh chóng trả lời: “Có đây!”
Diệp Phi nhìn thời gian:
“Được rồi, pudding em qua bên cạnh đón hai ông bà về phòng đi, lát nữa anh sẽ dẫn em gái qua đó, ba người ở chung chờ tin của anh.”
“Đã rõ!”
Chu Chính Ninh nghe giọng Diệp Phi thì biết mọi chuyện đã thuận lợi, nhanh chóng nhận nhiệm vụ nhỏ mà thầy Diệp giao.
Dặn dò xong anh lớn, Diệp Phi quay lại nhìn em gái nhỏ:
'”Tiểu đội của em cũng có thể trò chuyện nhỉ, báo một tiếng cho ông bà em, nói họ cứ tin pudding rồi mở cửa cho cậu ấy.”
Nhậm Hoa Nhan gật đầu làm theo.
Manh mối của phó bản đến bây giờ đã quá rõ ràng, tìm chìa khóa thông quan chỉ là vấn đề thời gian.
Nhậm Hoa Nhan nhẹ nhõm hơn chút, em ngoan ngoãn đi về theo Diệp Phi từ lầu năm. Trên đường cứ nhìn lén anh vài lần, muốn nói cảm ơn, nhưng nhớ ra hình như Diệp Phi không thích nghe mấy lời này nên do dự nuốt ngược vào trong.
Sau vài lần lặp lại, Diệp Phi đầu hàng trước. Anh khẽ cười: “Em gái tốt bụng của anh, muốn nói gì thì nói đi.”
Nhậm Hoa Nhan hơi xấu hổ, em chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân mình:
“Em muốn cảm ơn anh Diệp ạ. Anh với anh Chu là người tốt nhất mà em gặp được. Tất nhiên ý em không phải là đồng đội trước kia không tốt, nhưng các anh là tốt nhất.”
Diệp Phi hơi nhướng mày. Anh có thể tưởng tượng tình cảnh của gia đình ba người này.
Trong một ván bình thường cũng phải năm sáu người chơi, nếu cả ba là người già và trẻ nhỏ, tương đương với việc thâm hụt một nửa chiến lực, dưới tình huống này, những người chơi cùng phó bản chắc chắn sẽ chẳng hứng thú mấy.
Diệp Phi nhún vai: “Anh chỉ làm việc nên làm, không cần cảm ơn.”
“Nhưng anh đã cứu em với ông bà.” Nhậm Hoa Nhan ngẩng đầu nhìn anh.
Nghe được câu này, Diệp Phi hơi thu lại nụ cười. Anh rũ mắt, thấp giọng nói:
“Từ cứu này nghe nặng quá, đổi cái khác đi.”
“Dạ?” Nhậm Hoa Nhan không hiểu ý anh.
Diệp Phi sửng người một lúc, như mới lấy lại tinh thần.
Anh công môi với Nhậm Hoa Nhan lần nữa, xoa đỉnh đầu em:
“Không có gì, nếu muốn cảm ơn, vậy thì em giúp anh chút việc nữa đi?”
Nhậm Hoa Nhan không chút suy nghĩ: “Làm gì ạ?”
“Xem giúp anh tình hình dưới hầm, tiện thì xem chìa khóa đang ở đâu.”
Nhậm Hoa Nhan gật đầu làm theo. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt em tái nhợt như bị dọa sợ.
Diệp Phi hơi nhướng mày: “Sao vậy?”
Nhậm Hoa Nhan lắc đầu. Em nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế nỗi khiếp sợ của mình:
“Chìa khóa, chìa khóa ở...”
【Bíp-】
Nhậm Hoa Nhan chưa nói xong đã bị âm thanh thông báo chói tai cắt đứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phi khẽ cau mày, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.
Cùng với âm thanh đó, thế giới như chìm vào im lặng thật lâu. Sau khi nó kéo dài, hành lang vang lên tiếng thông báo đầy tàn nhẫn:
【Mạng sống người chơi 160 Chu Chính Ninh đặt về zero】
【Xác nhận tử vong】
-
Nhận được tin của Diệp Phi, Chu Chính Ninh nhẩm theo một bài hát nhỏ, xác nhận hành lang an toàn rồi mới mở cửa sang phòng bên.
Hai ông bà lão cũng nhận được tin của Nhậm Hoa Nhan, Chu Chính Ninh giúp ông Lưu đẩy bà Trương về lại phòng của mình.
Mạc Hàm bên trong vẫn còn đang vẽ tranh, Chu Chính Ninh không biết đối phương lấy đâu ra nhiều cảm hứng như vậy, vẽ cả một ngày trời.
Sau khi vào, ông Lưu rót nước ấm cho bà Trương, nâng cốc giữ nhiệt thổi thật lâu, đến khi thấy nhiệt độ thích hợp mới đưa cho bà.
Ông nhìn bà Trương uống một ngụm, hỏi:
“Độ ấm như vậy được không?”
Bà Trương hơi ngẩng cẩm: “Ừm, cũng được.”
Chu Chính Ninh bên cạnh nhìn đến ngẩng người. Cậu gãi đầu, cảm thán nói:
“Tình cảm hai ông bà thật tốt, ông tốt với bà thật đấy ạ”
Từ lúc vào trò chơi Chu Chính Ninh đã để ý, bà trông rất cầu kỳ, thích bắt lỗi ông nhưng ông chưa bao giờ tức giận, làm gì cũng rất nghiêm túc và tỉ mỉ, quả thực là nâng niu trong lòng bàn tay.
Ông Lưu hơi xấu hổ khi nghe Chu Chính Ninh nhắc đến:
“Hồi trẻ theo đuổi khó lắm, không tốt với bà ấy thì ra thể thống gì.”
Bà Trương vỗ nhẹ vào tay ông rồi ghét bỏ nói:
“Ông ấy không đẹp, cũng không học hành đến nơi đến chốn, còn chẳng có tiền, vốn dĩ không thể nào thích được, nếu không phải vì ông ấy tốt với ta thì ai thèm gả cho ông ấy chứ.”
Chu Chính Ninh nghe xong còn đang suy nghĩ, cách nói chuyện này của bà Trương cũng sẽ không làm ông Lưu nổi giận. Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi hớn hở của ông, như đã thành thói quen rồi mới yên lòng.
Bà Trương bĩu môi thổi nước trong cốc giữ ấm, vừa mới chuẩn bị uống đã dừng lại.
Ông Lưu vội vàng hỏi: “Sao đấy?”
Bà buông cốc, sờ túi của mình:
“Giấy đăng ký kết hôn đâu?”
“Trong áo khoác tôi, bà quên à?”
“Vậy áo khoác ông đâu?”
“Ôi chao.”
Ông Lưu nhìn khắp nơi, nhận ra nó vốn không có trong phòng: “Chắc là ở phòng bên, tôi quên lấy rồi.”
“Giấy đăng ký kết hôn mà còn quên được, ông muốn tôi nói gì đây?”
Bà Trương nhíu mày hơi không hài lòng.
Chu Chính Ninh còn đang cảm thán, hai ông bà lão đến chỗ này còn mang theo giấy đăng ký kết hôn, nghe được lời này thì vội vàng nói:
“Ông ơi, ông dỗ bà ấy đi, ông đưa thẻ danh tính cho cháu, để cháu sang lấy giúp cho.”
Ông Lưu ngồi dậy từ trên giường: “Không cần không cần, ông đi là được rồi, có hai bước thôi.”
“Không có gì đâu ông.” Chu Chính Ninh ấn ông ngồi lại:
“Trong áo khoác ạ? Là cái vừa rồi vắt trên mép giường phải không ông.”
Ông Lưu chần chờ một lúc, không cưỡng lại được Chu Chính Ninh tốt bụng, cuối cùng đưa thẻ danh tính cho cậu:
“Ừm, cảm ơn cháu trai nhé.”
“Chuyện nhỏ ạ.”
Chu Chính Ninh xua tay, ngân nga kéo cửa qua phòng bên.
Phòng bệnh của bọn họ nằm sát nhau, đi qua cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy lúc ở hành lang Chu Chính Ninh có nghe thấy tiếng quái vật gào rống từ rất xa, nhưng cũng không có ý nghĩa gì.
Cậu nhẩm theo bài hát lấy áo khoác ông Lưu, đang chuẩn bị về lại phòng, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cuối hành lang đang đi về phía mình.
Động tác Chu Chính Ninh cứng đờ.
Tóc người nọ đã được chải chuốt, nhìn sáng sủa hơn không ít. Đối phương đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng còn nghiêm chỉnh thắt cà vạt, bên ngoài khoác áo blouse trông rất điềm tĩnh nhẹ nhàng.
Trang phục với phong thái này đặt ở bệnh viện càng khiến bệnh nhân an tâm.
Chu Chính Ninh nhìn gã ta, có dự cảm chẳng lành.
Cậu thử gọi: “Thầy Diệp?”
“Ừm, chào cậu.” Diệp Phi cười đáp lại.
Rất nhanh đã hỏi:
“Mạc Hàm đâu?”
Chu Chính Ninh lùi lại một bước.
Cậu cười gượng hai tiếng:
“Tôi không biết.”
“Ồ?” Diệp Phi đẩy mắt kính.
Dưới thấu kính, đôi mắt không bị tóc che khuất lộ ra hoàn toàn, con ngươi đen sẫm, quầng thâm đen dưới mắt cũng đã biến mất.
Người này vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc vì gã ta là Diệp Phi, xa lạ vì đây không phải Diệp Phi mà Chu Chính Ninh biết.
Chu Chính Ninh nhớ tới lời Diệp Phi đã nói với cậu.
Để phân biệt, vật thăng cấp sẽ có tính cách trái ngược hoàn toàn với bản thể gốc.
Người Mạc Hàm vẽ là “Bác sĩ“.
Một thằng khốn ngu ngốc nghĩ mình sẽ cứu được thế giới, cứu được tất cả mọi người.
Chu Chính Ninh sờ thẻ danh tính trong túi, muốn lập tức xoay người chuẩn bị quẹt cửa phòng trốn vào trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cậu không biết là do mình quá chậm hay có nguyên nhân nào khác.
Ngay sau khi ý tưởng xuất hiện trong nháy mắt, thậm chí cậu còn chưa kịp lấy thẻ định danh đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Người vốn dĩ cách mấy bước chân bỗng xuất hiện sau lưng cậu, một tay vòng qua bóp lấy cổ Chu Chính Ninh:
“Sao không nghe lời, phải để tao ra tay mới chịu ư?”
Sức lực của bác sĩ cực kỳ mạnh, Chu Chính Ninh ngẩng cổ không thở nổi, cố gắng bẻ tay gã ta nhưng lại hoàn toàn không có sức lực.
Ngược lại cậu đang giãy giụa, bác sĩ dễ dàng cầm lấy thẻ định danh trong tay Chu Chính Ninh.
Cửa phòng bệnh mở ra theo lời chào của bộ cảm biến. Bác sĩ đá văng cửa, nhận ra bên trong không có người.
Gã ta nhướng mày:
“Không có?”
Ánh mắt gã ta dừng lại rồi nhìn sang cách vách, sau đó thả Chu Chính Ninh ra.
Chu Chính Ninh ngã xuống đất.
Cơn ngạt thở ngắn ngủi làm mặt cậu đỏ lên. Chu Chính Ninh mở miệng thở dốc, cậu chống người bò dậy, nhưng giây sau đã có người nhấc chân đạp lên vai cậu.
Chu Chính Ninh dán lên mặt đất lạnh lẽo lần nữa, cậu nghe thấy giọng nói của bác sĩ truyền tới từ phía trên:
“Hỏi lại lần nữa, Mạc Hàm đâu?”
Chu Chính Ninh không biết thứ đồ thăng cấp này tại sao phải tìm Mạc Hàm, cậu chỉ biết, gã này chắc chắn không làm ra chuyện gì tốt đẹp.
Chu Chính Ninh biết, Diệp Phi là người rất tốt.
Cậu cũng biết, bản thân rơi vào tay vật thăng cấp trái ngược hoàn toàn với Diệp Phi sẽ có hậu quả gì.
Bóng ma chết chóc bao phủ Chu Chính Ninh, may là ở phó bản trước đã chết không ít lần, vì vậy tâm trạng cậu bây giờ rất bình thản.
Chu Chính Ninh khẽ chạm vào túi áo khoác.
Có rất nhiều người khen Chu Chính Ninh tốt bụng, nhưng cũng có nhiều người nói cậu yếu đuối.
Cậu thật sự không phải người kiên cường mạnh mẽ gì, rơi vào tay kẻ xấu còn không ngăn được đối phương xông vào phòng bệnh.
Dù không thể đối đầu, nhưng cậu có sức mạnh và lòng kiên trì của chính mình, kể cả điều đó chẳng là gì trong mắt người khác.
Không thể ngăn cản, nhưng có thể kéo dài.
Lúc cái chết đến gần, Chu Chính Ninh đã đưa ra quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời mình.
Bác sĩ chú ý tới động tác của cậu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Gã ta nhìn thấy, Chu Chính Ninh không biết từ khi nào đã lấy ra thẻ định danh, không chút do dự nhét vào trong miệng.
Nuốt một tấm thẻ từ với con người rõ ràng quá khó khăn, các góc cứng của thẻ làm rách khoang miệng mềm mại, cơn đau khiến Chu Chính Ninh không kiềm được muốn nôn khan, nhưng cậu lại cố kiềm chế phản ứng sinh lý mãnh liệt đó, cứng rắn nuốt thẻ vào trong.
Bác sĩ sững người, sau đó gã ta cười lạnh, như trút giận mà đá thật mạnh vào bụng cậu:
“Tuyệt đấy nhãi ranh, người trong phòng này cứu tổ tiên nhà mày à?”
Bác sĩ đá mấy cú, vốn là muốn cậu nôn thẻ ra, nhưng sau đó cũng dừng lại rất nhanh, lẩm bẩm:
“Nuốt thì nuốt đi, muốn nó nôn ra... Không được, quá ghê tởm.”
Chu Chính Ninh cuộn tròn trên mặt đất lạnh lẽo, cậu không nghe rõ tên bác sĩ kia nói gì.
Tóm lại là, cậu bị bác sĩ túm lấy cổ áo đẩy lên ván cửa phòng.
Cánh cửa vì va chạm mạnh mà phát ra tiếng động, mặt Chu Chính Ninh bị áp lên cửa, nghe thấy giọng nói của bà bên trong, còn nghe thấy giọng nói mang ý cười của bác sĩ, gã ta gọi lớn:
“Bên trong không chỉ có Mạc Hàm nhỉ? Này, người trong đó, nếu muốn đầu pudding này sống thì mở ra nhanh. Yên tâm, tao không giết chúng mày, tao chỉ cần Mạc Hàm thôi.”
Năng lực của Mạc Hàm mạnh như vậy, cậu không biết thứ đồ thăng cấp này muốn làm gì, Chu Chính Ninh chỉ biết bọn họ nhất định không để gã ta thành công.
Chu Chính Ninh mở miệng, muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh.
“Đừng...”
Cậu dùng hết sức lực, giọng nói khản đặc:
“Đừng mở cửa!!!”
“Thằng ranh con...”
Bác sĩ hoàn toàn bị chọc giận.
Gã ta nhướng mày nhìn Chu Chính Ninh, sau đó ấn đầu cậu đâm vào góc tường xi măng. Cùng lúc đó, lòng bàn tay gã cũng tỏa ra sương đen dày đặc, sương đen quấn quanh nửa khuôn mặt Chu Chính Ninh, phát ra âm thanh như có vật gì bị ăn mòn.
Bức tường trắng nhuộm đỏ vết máu, chốc lát, gã nhìn thấy cánh tay của nhãi con này rũ xuống.
Cái gì, dễ chết thế?
Bác sĩ hơi mất hứng, gã ta ném Chu Chính Ninh đi, ngại bẩn mà phủi tay.
Sau đó gã ta lùi lại một bước, nhấc chân đá vào ván cửa.
Cánh cửa không chịu được lực mạnh mà rung lắc dữ dội, như thể giây tiếp theo sẽ bị phá nát.
“Thật là ngốc đến đáng yêu, thực sự nghĩ rằng chỉ cần nuốt tấm thẻ là tao không vào được sao? Phí công vô ích.”
Bác sĩ thở dài, lần nữa đá vào ván cửa.
Nhưng cánh cửa vừa rung lắc dữ dội bây giờ lại hoàn toàn bất động, đứng vững tại chỗ như một bức tường không thể phá vỡ.
Thử lại vài lần, vẫn vậy.
Bác sĩ lùi về sau hai bước, cảm thấy kì lạ, theo thói quen sờ cằm.
Vật thăng cấp chỉ tồn tại ở phó bản này, gã ta không phải người chơi, cũng không phải NPC.
Vì vậy cũng sẽ không nghe thấy, ngay lúc này đây, một tiếng thông báo vang vọng xung quanh phó bản.
【Người chơi 160 Chu Chính Ninh sử dụng năng lực: Tăng cường sáu mặt · Phòng thủ/May mắn】
【Khuếch đại hiệu ứng: Hai mặt ·20%】
【Bíp-】
【Mạng sống người chơi 160 Chu Chính Ninh đặt về zero】
【Xác nhận tử vong】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro