Mạc Hàm - 17
2024-08-22 10:20:27
Cứ làm những gì anh muốn đi
Tâm trí Diệp Phi trống rỗng.
Trong đầu chỉ toàn âm thanh thông báo vừa nghe được.
Làm ơn, không phải.
Cả ba nội quy bệnh viện đều ghi rằng sau chín giờ không được mở cửa, nói cách khác, vật thăng cấp cũng cần phải tuân theo quy tắc “sau chín giờ” và “mở cửa” này.
Nghĩa là, nếu bọn chúng muốn nuốt chửng NPC gốc thì chỉ có thể để người bên trong mở. Hoặc làm vỡ cửa sổ như anh vừa thấy lúc nãy.
Nhưng bọn Diệp Phi đang ở lầu ba, vật thăng cấp sao có thể bò lên đó được.
Chủ động mở cửa? Pudding không ngốc như vậy.
Bọn chúng cơ bản là không lừa được ai, cũng không thể tự phá cửa, trừ phi...
Trừ phi...
Diệp Phi không suy nghĩ được gì nữa mà vọt thẳng xuống lầu ba.
Anh chạm mắt với một cá thể ở hành lang.
Ánh sáng lập loè phát ra trên đỉnh đầu.
Bóng hình dưới chân họ bị kéo dài do ánh đèn chiếu đến.
Một người ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt vênh váo.
Một người đầu tóc lộn xộn, mặt mũi bết bát.
Bọn họ dường như giống nhau hoàn toàn, nhưng lại khác nhau ở mọi điểm.
Đối diện Diệp Phi là dáng người mà anh quen thuộc nhất.
Trong nháy mắt lập tức sinh ra nghi ngờ, có lẽ ký ức của anh không đúng lắm, có lẽ anh mới thật sự là hàng giả.
Diệp Phi hơi cuộn ngón tay lại.
Sau chút hốt hoảng ngắn ngủi, tầm mắt anh chuyển từ trên người “Bác sĩ” xuống người đang nằm bò dưới chân.
Một nửa mái đầu vàng của Chu Chính Ninh bị thiêu rụi, nửa khuôn mặt cũng đã biến mất, miệng vết thương bị sương đen quấn quanh đang không ngừng ăn mòn máu thịt còn sót lại của cậu.
Rõ ràng trong lòng vừa nãy rối tung rối mù, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, Diệp Phi cảm nhận chính mình lại vô cùng bình tĩnh.
Bản thân anh đã sống lâu như vậy, chứng kiến không biết bao nhiêu cái chết, sao có thể xúc động vì người bên cạnh đã mất được. Đúng, tất cả mọi người ở thế gian đều sẽ chết.
Anh phải nhận ra điều này sớm hơn.
Trên đời này, người duy nhất không chết chỉ có mình anh.
“Tao còn chưa đi tìm mày, vậy mà đã tự tìm tới cửa rồi à.”
Sau một hồi đấu tranh, tên bác sĩ đối diện lên tiếng trước.
Khoé môi đang cười của gã là độ cong mà Diệp Phi vô cùng quen thuộc, giọng điệu bất cần giống anh như đúc:
“Nhìn bộ dạng này của mày đi, chẳng ra làm sao.”
Diệp Phi tự biết rõ bản thân mình, anh khẽ cười:
“Đúng thật là chẳng ra gì.”
Bác sĩ gật đầu:
“Vậy thì không bằng để tao nuốt chửng mày, thay mày sống?”
Câu này khiến Diệp Phi buồn cười:
“Sao hả? Chỉ là một thứ đồ thăng cấp mà thôi, còn muốn sống thay tao?”
“Thay? Không, tao là mày. Hơn nữa mày hẳn cũng biết mà, tao mạnh hơn mày nhiều.”
“Tao thừa nhận.”
Diệp Phi gật đầu, khẽ thở dài:
“Thành thật mà nói, sống sót chẳng có nghĩa lý gì, nếu được, tao còn mong có ai đó có thể giết được tao, hoặc là sống thay tao.”
Diệp Phi hơi dừng lại rồi bước về phía bác sĩ.
Anh hạ giọng:
“Nhưng người đó không phải là mày.”
“?” Nụ cười của bác sĩ hơi khựng lại.
“Mày giết bạn nhỏ của tao.”
Không biết từ lúc nào mà trong tay Diệp Phi đã xuất hiện một mảnh vỡ thuỷ tinh, anh dùng nó rạch vào tay mình, máu đỏ chảy ra từ miệng vết thương, nhưng chúng không rơi xuống đất mà từng giọt từng giọt lơ lửng trên không trung.
Con ngươi Diệp Phi loé lên một luồng sáng đỏ thẫm:
“Vậy thì... hãy biến mất đi.”
Trong phòng bệnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ẩu đả không ngừng, thỉnh thoảng lại có tiếng ai đó rên rỉ và tiếng vật nặng rơi xuống rất lớn.
Mạc Hàm ngồi trên giường, không vẽ tranh nữa, có vẻ hơi bất an, bởi vì cậu vẫn luôn cúi đầu nghịch ngón tay mình.
Bà Trương ngồi trên xe lăn, vô thức siết chặt áo choàng trên người.
Ông Lưu cũng lo lắng đi tới đi lui trong phòng, dáng người hơi còng, lúc đi còn run rẩy nhẹ.
Ông nhìn ván cửa thỉnh thoảng động đậy mấy lần, cuối cùng nghiến răng:
“Không được, tôi phải ra ngoài giúp chúng nó.”
Bà mở to mắt:
“Tụi trẻ có thể tự đối phó, ông già này, ra ngoài chẳng phải là đang chịu chết ư? Không làm vướng bận người khác là tốt rồi.”
“Nhưng tôi không thể để bọn trẻ gánh vác được, chúng đã làm quá nhiều thứ cho chúng ta.”
Lần đầu tiên ông Trương phản bác lại lời bà.
Ông ngượng ngùng:
“Hơn nữa, mặc dù tôi không giỏi bằng bà và Hoa Nhan, nhưng tôi cũng có thể giúp được gì đó chứ.”
Ngoài cửa.
Bác sĩ quỳ rạp xuống đất lau vết máu ngay khoé môi, ngước mắt cười với người đối diện.
Diệp Phi ngã gục xuống đất, cơ thể bốc cháy trong làn sương đen dày đặc, làn sương dần ăn mòn da thịt anh, nhưng dưới tác dụng của chữa trị tuyệt đối, miệng vết thương rất nhanh đã được lấp đầy bằng một tấm da mới.
Diệp Phi chống tay lên sàn, anh giơ tay lau máu mũi, quay đầu phun ra một ngụm máu, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
“Mệt thật.” Diệp Phi lẩm bẩm, liếc mắt đánh giá kẻ đối diện:
“Rốt cuộc từ đâu chui ra vậy, nhìn khó chịu thật chứ.”
Diệp Phi cúi đầu rạch cánh tay mình lần nữa, dòng máu nóng chảy ra ngưng tụ thành một con dao găm sôi sục.
Dao găm loé lên trong mắt Diệp Phi rồi lao thẳng về phía bác sĩ. Nhưng nó chưa kịp chạm đến đã bị làn sương mù đen dày đặc quấn quanh, tiêu tan trong nháy mắt.
“Ha, xảo quyệt, dùng năng lực của tên đó thì quá gian lận.”
Diệp Phi cau mày nhìn lưỡi dao máu bị cắn nuốt.
Vẻ mặt anh vô cảm, lúc bác sĩ lao đến, Diệp Phi lẩm bẩm:
“Tình huống gì đây, không thể đánh thắng được.”
Dòng máu trước mặt Diệp Phi ngưng tụ thành một bức tường mỏng, muốn chặn lại đòn tấn công của tên bác sĩ kia. Nhưng căn bản cũng không chống cự được bao lâu dưới sức mạnh của sương đen, bác sĩ đã nhanh chóng lao tới trước mặt, nhấc anh lên rồi quăng mạnh xuống đất.
Sàn gạch trắng xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Diệp Phi ho ra một cục máu đông, bị gãy không ít xương, chốc lát không đứng dậy được.
Anh bàng hoàng nhìn lên trần nhà, bình tĩnh chờ đợi đòn tấn công tiếp theo của bác sĩ, cũng là đang chờ chữa trị tuyệt đối nối liền các mảnh xương gãy lại với nhau.
Nhưng ngay lúc đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng mở khoá cửa, trước mắt anh dường như xuất hiện một bóng người.
【Người chơi 576 Lưu Sơn sử dụng năng lực: Núi phòng thủ】
Diệp Phi hơi sửng sốt.
Anh khó khăn quay đầu lại, trên hành lang trừ anh và bác sĩ ra, chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một người.
Lưng người nọ vừa còng vừa run, nhưng che chắn cho Diệp Phi lại vô cùng vững chắc.
Trước mặt ông mọc lên một ngọn núi nhỏ, ngọn núi chặn lại một vùng sáng lớn bao lấy Diệp Phi trong bóng tối.
“Cái gì...”
Diệp Phi hơi nheo mắt lại, nói nhỏ.
Ông Lưu không nghe thấy giọng của anh, ông cắn răng:
“Cháu trai, mau về phòng đi, ở đây cứ để ông chống đỡ.”
“Ông không ngăn được đâu, ông sẽ chết.”
Diệp Phi thẳng thắn, anh hơi cụp mắt, bóng mi rũ xuống khiến đôi mắt đỏ càng thêm đậm màu:
“Ông tránh ra đi, cháu còn đánh được.”
“Nói lời ngu ngốc gì đó?”
Ông Lưu quay đầu nhìn anh, cùng lúc đó, sương đen dày đặc quấn quanh ngọn núi phòng thủ, đất đá bên trên lập tức vỡ vụn.
“Mẹ nó...”
Diệp Phi híp mắt.
Môi anh hơi động đậy chửi mắng, tiếng ồn xunh quanh quá nhiều, chính anh cũng không nghe rõ được.
Ngay lúc sương mù đen đã hoàn toàn phá huỷ núi phòng thủ, Diệp Phi vội vàng tóm lấy ông Lưu, ấn ông xuống đất.
Anh che chắn cho ông lão, chờ đợi sương đen bao trùm cơ thể mình rồi nhắm mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn như dự đoán vẫn không đến.
Giữa âm thanh ồn ào náo loạn, anh nghe thấy tiếng gọi của ai đó truyền tới:
“Ông ơi!! Anh Diệp ơi!!”
Diệp Phi ngẩn người một lúc, sau đó mới nhận ra là đang gọi mình. Anh mở mắt, nhìn thấy bé y tá chạy tới từ phía xa hành lang.
Anh nhướng mày nhìn em, song rất nhanh đã chú ý đến bên cạnh mình xuất hiện thêm bóng dáng ai đó.
Diệp Phi dõi theo hình bóng bị kéo dài do ánh đèn buông xuống, người nọ tay cầm lưỡi hái chắn trước mặt anh.
Mái tóc dài ngang lưng buộc bừa lên, ngay cả sườn mặt cũng làm anh nhớ đến diện mạo khó quên.
Diệp Phi khẽ nhướng mày nhìn hắn:
“Là cậu?”
Giản Linh Tây cũng nhìn lại.
Biểu cảm và ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm của Diệp Phi, rồi lại nhìn thấy vài giọt máu đang trôi nổi cạnh anh, khẽ gật đầu:
“Anh mệt rồi.”
Lưỡi hái Huyết Nguyệt vẽ ra một dư ảnh màu đỏ trong không khí, Giản Linh Tây đẩy mắt kính, trầm giọng nói:
“Nghỉ ngơi đi.”
...
Tiếng ồn ào hỗn loạn.
Tiếng vũ khí va chạm vào nhau vang dội, có người tức giận la mắng, nhưng Diệp Phi không nghe rõ lắm.
Anh ngồi dựa vào ven tường trên hành lang, hình ảnh mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng.
Sau đó anh nhìn qua thi thể của Chu Chính Ninh bên cạnh, nửa khuôn mặt của đứa trẻ này đều bị ăn mòn, Diệp Phi dịch tới vỗ nhẹ vào bên má còn lại của cậu, cảm giác lạnh lẽo lập tức truyền đến.
Diệp Phi khép lại đôi mắt của Chu Chính Ninh, hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh.
Thôi xong.
Anh vẫn đang còn ở hành lang lầu ba, nhưng lúc này, một số bóng đèn ở đây đã bị đập vỡ, trên sàn gạch trắng nhuộm đầy vết bẩn và vết máu. Hai cánh cửa phòng bệnh cạnh anh bị mở ra, bên trong trống rỗng, không có người.
Đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Phi vỗ mạnh hai cái vào đầu.
Ký ức anh rối tung.
Anh chỉ nhớ mình không đánh lại vật thăng cấp, thứ đó quả nhiên không bị hạn chế sử dụng năng lực, dùng ăn mòn tuyệt đối bừa bãi như bắn pháo hoa.
Vậy nên, anh bây giờ là bị nó giết một lần rồi sống lại ư?
Diệp Phi không nhớ ra.
Đầu anh hoàn toàn không nghĩ được gì, sau một lúc bình tĩnh mới nghe thấy giọng nói của ai đó:
“Thầy Diệp.”
Nghe được cách gọi này, Diệp Phi ngẩn người một lúc rồi vô thức cúi đầu nhìn Chu Chính Ninh bên cạnh.
Bạn nhỏ vẫn còn nhắm mắt, không còn sống, sẽ không phát ra tiếng.
Diệp Phi hơi ngừng lại, chợt nhận ra đây không phải giọng của pudding.
Anh ngước lên đối mặt với chủ nhân của nó:
“Rắn nhỏ.”
Áo blouse trắng trên người Giản Linh Tây đã xuất hiện vài vệt máu.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Phi, rồi nhìn Chu Chính Ninh dưới đất, rất nhanh đã chuyển tầm mắt, giọng nói trầm thấp:
“Ở đây cứ giao cho tôi, bé gái và hai ông bà đang chờ anh ở cửa bệnh viện.”
Diệp Phi lơ mơ, anh gật đầu:
“Một Diệp Phi khác...?”
“Đi đi, yên tâm, tôi sẽ giết nó.”
Giản Linh Tây cầm Lưỡi hái Huyết Nguyệt dựa vào bên kia tường, sau đó nhấc chân đi về cuối hành lang.
Tuy không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên, Giản Linh Tây lại giúp Diệp Phi lần nữa.
Diệp Phi muốn nói gì đó, không nhịn được mà ho khan.
Anh lấy hơi, ngước mắt dõi theo bóng lưng Giản Linh Tây:
“Mặc dù đã nói nhiều lần rồi, nhưng mà, cảm ơn cậu, rắn nhỏ.”
Giản Linh Tây dừng bước:
“Thầy Diệp không cần cảm ơn tôi.”
Đèn hành lang nhấp nháy, ánh sáng trên người Giản Linh Tây cũng lúc sáng lúc tối.
Hắn nhẹ cong khoé môi, giọng điệu dịu dàng không dễ nhận ra:
“Cứ làm những gì anh muốn đi.”
Còn lại, giao cho em.
Tâm trí Diệp Phi trống rỗng.
Trong đầu chỉ toàn âm thanh thông báo vừa nghe được.
Làm ơn, không phải.
Cả ba nội quy bệnh viện đều ghi rằng sau chín giờ không được mở cửa, nói cách khác, vật thăng cấp cũng cần phải tuân theo quy tắc “sau chín giờ” và “mở cửa” này.
Nghĩa là, nếu bọn chúng muốn nuốt chửng NPC gốc thì chỉ có thể để người bên trong mở. Hoặc làm vỡ cửa sổ như anh vừa thấy lúc nãy.
Nhưng bọn Diệp Phi đang ở lầu ba, vật thăng cấp sao có thể bò lên đó được.
Chủ động mở cửa? Pudding không ngốc như vậy.
Bọn chúng cơ bản là không lừa được ai, cũng không thể tự phá cửa, trừ phi...
Trừ phi...
Diệp Phi không suy nghĩ được gì nữa mà vọt thẳng xuống lầu ba.
Anh chạm mắt với một cá thể ở hành lang.
Ánh sáng lập loè phát ra trên đỉnh đầu.
Bóng hình dưới chân họ bị kéo dài do ánh đèn chiếu đến.
Một người ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt vênh váo.
Một người đầu tóc lộn xộn, mặt mũi bết bát.
Bọn họ dường như giống nhau hoàn toàn, nhưng lại khác nhau ở mọi điểm.
Đối diện Diệp Phi là dáng người mà anh quen thuộc nhất.
Trong nháy mắt lập tức sinh ra nghi ngờ, có lẽ ký ức của anh không đúng lắm, có lẽ anh mới thật sự là hàng giả.
Diệp Phi hơi cuộn ngón tay lại.
Sau chút hốt hoảng ngắn ngủi, tầm mắt anh chuyển từ trên người “Bác sĩ” xuống người đang nằm bò dưới chân.
Một nửa mái đầu vàng của Chu Chính Ninh bị thiêu rụi, nửa khuôn mặt cũng đã biến mất, miệng vết thương bị sương đen quấn quanh đang không ngừng ăn mòn máu thịt còn sót lại của cậu.
Rõ ràng trong lòng vừa nãy rối tung rối mù, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, Diệp Phi cảm nhận chính mình lại vô cùng bình tĩnh.
Bản thân anh đã sống lâu như vậy, chứng kiến không biết bao nhiêu cái chết, sao có thể xúc động vì người bên cạnh đã mất được. Đúng, tất cả mọi người ở thế gian đều sẽ chết.
Anh phải nhận ra điều này sớm hơn.
Trên đời này, người duy nhất không chết chỉ có mình anh.
“Tao còn chưa đi tìm mày, vậy mà đã tự tìm tới cửa rồi à.”
Sau một hồi đấu tranh, tên bác sĩ đối diện lên tiếng trước.
Khoé môi đang cười của gã là độ cong mà Diệp Phi vô cùng quen thuộc, giọng điệu bất cần giống anh như đúc:
“Nhìn bộ dạng này của mày đi, chẳng ra làm sao.”
Diệp Phi tự biết rõ bản thân mình, anh khẽ cười:
“Đúng thật là chẳng ra gì.”
Bác sĩ gật đầu:
“Vậy thì không bằng để tao nuốt chửng mày, thay mày sống?”
Câu này khiến Diệp Phi buồn cười:
“Sao hả? Chỉ là một thứ đồ thăng cấp mà thôi, còn muốn sống thay tao?”
“Thay? Không, tao là mày. Hơn nữa mày hẳn cũng biết mà, tao mạnh hơn mày nhiều.”
“Tao thừa nhận.”
Diệp Phi gật đầu, khẽ thở dài:
“Thành thật mà nói, sống sót chẳng có nghĩa lý gì, nếu được, tao còn mong có ai đó có thể giết được tao, hoặc là sống thay tao.”
Diệp Phi hơi dừng lại rồi bước về phía bác sĩ.
Anh hạ giọng:
“Nhưng người đó không phải là mày.”
“?” Nụ cười của bác sĩ hơi khựng lại.
“Mày giết bạn nhỏ của tao.”
Không biết từ lúc nào mà trong tay Diệp Phi đã xuất hiện một mảnh vỡ thuỷ tinh, anh dùng nó rạch vào tay mình, máu đỏ chảy ra từ miệng vết thương, nhưng chúng không rơi xuống đất mà từng giọt từng giọt lơ lửng trên không trung.
Con ngươi Diệp Phi loé lên một luồng sáng đỏ thẫm:
“Vậy thì... hãy biến mất đi.”
Trong phòng bệnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ẩu đả không ngừng, thỉnh thoảng lại có tiếng ai đó rên rỉ và tiếng vật nặng rơi xuống rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Hàm ngồi trên giường, không vẽ tranh nữa, có vẻ hơi bất an, bởi vì cậu vẫn luôn cúi đầu nghịch ngón tay mình.
Bà Trương ngồi trên xe lăn, vô thức siết chặt áo choàng trên người.
Ông Lưu cũng lo lắng đi tới đi lui trong phòng, dáng người hơi còng, lúc đi còn run rẩy nhẹ.
Ông nhìn ván cửa thỉnh thoảng động đậy mấy lần, cuối cùng nghiến răng:
“Không được, tôi phải ra ngoài giúp chúng nó.”
Bà mở to mắt:
“Tụi trẻ có thể tự đối phó, ông già này, ra ngoài chẳng phải là đang chịu chết ư? Không làm vướng bận người khác là tốt rồi.”
“Nhưng tôi không thể để bọn trẻ gánh vác được, chúng đã làm quá nhiều thứ cho chúng ta.”
Lần đầu tiên ông Trương phản bác lại lời bà.
Ông ngượng ngùng:
“Hơn nữa, mặc dù tôi không giỏi bằng bà và Hoa Nhan, nhưng tôi cũng có thể giúp được gì đó chứ.”
Ngoài cửa.
Bác sĩ quỳ rạp xuống đất lau vết máu ngay khoé môi, ngước mắt cười với người đối diện.
Diệp Phi ngã gục xuống đất, cơ thể bốc cháy trong làn sương đen dày đặc, làn sương dần ăn mòn da thịt anh, nhưng dưới tác dụng của chữa trị tuyệt đối, miệng vết thương rất nhanh đã được lấp đầy bằng một tấm da mới.
Diệp Phi chống tay lên sàn, anh giơ tay lau máu mũi, quay đầu phun ra một ngụm máu, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
“Mệt thật.” Diệp Phi lẩm bẩm, liếc mắt đánh giá kẻ đối diện:
“Rốt cuộc từ đâu chui ra vậy, nhìn khó chịu thật chứ.”
Diệp Phi cúi đầu rạch cánh tay mình lần nữa, dòng máu nóng chảy ra ngưng tụ thành một con dao găm sôi sục.
Dao găm loé lên trong mắt Diệp Phi rồi lao thẳng về phía bác sĩ. Nhưng nó chưa kịp chạm đến đã bị làn sương mù đen dày đặc quấn quanh, tiêu tan trong nháy mắt.
“Ha, xảo quyệt, dùng năng lực của tên đó thì quá gian lận.”
Diệp Phi cau mày nhìn lưỡi dao máu bị cắn nuốt.
Vẻ mặt anh vô cảm, lúc bác sĩ lao đến, Diệp Phi lẩm bẩm:
“Tình huống gì đây, không thể đánh thắng được.”
Dòng máu trước mặt Diệp Phi ngưng tụ thành một bức tường mỏng, muốn chặn lại đòn tấn công của tên bác sĩ kia. Nhưng căn bản cũng không chống cự được bao lâu dưới sức mạnh của sương đen, bác sĩ đã nhanh chóng lao tới trước mặt, nhấc anh lên rồi quăng mạnh xuống đất.
Sàn gạch trắng xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Diệp Phi ho ra một cục máu đông, bị gãy không ít xương, chốc lát không đứng dậy được.
Anh bàng hoàng nhìn lên trần nhà, bình tĩnh chờ đợi đòn tấn công tiếp theo của bác sĩ, cũng là đang chờ chữa trị tuyệt đối nối liền các mảnh xương gãy lại với nhau.
Nhưng ngay lúc đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng mở khoá cửa, trước mắt anh dường như xuất hiện một bóng người.
【Người chơi 576 Lưu Sơn sử dụng năng lực: Núi phòng thủ】
Diệp Phi hơi sửng sốt.
Anh khó khăn quay đầu lại, trên hành lang trừ anh và bác sĩ ra, chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một người.
Lưng người nọ vừa còng vừa run, nhưng che chắn cho Diệp Phi lại vô cùng vững chắc.
Trước mặt ông mọc lên một ngọn núi nhỏ, ngọn núi chặn lại một vùng sáng lớn bao lấy Diệp Phi trong bóng tối.
“Cái gì...”
Diệp Phi hơi nheo mắt lại, nói nhỏ.
Ông Lưu không nghe thấy giọng của anh, ông cắn răng:
“Cháu trai, mau về phòng đi, ở đây cứ để ông chống đỡ.”
“Ông không ngăn được đâu, ông sẽ chết.”
Diệp Phi thẳng thắn, anh hơi cụp mắt, bóng mi rũ xuống khiến đôi mắt đỏ càng thêm đậm màu:
“Ông tránh ra đi, cháu còn đánh được.”
“Nói lời ngu ngốc gì đó?”
Ông Lưu quay đầu nhìn anh, cùng lúc đó, sương đen dày đặc quấn quanh ngọn núi phòng thủ, đất đá bên trên lập tức vỡ vụn.
“Mẹ nó...”
Diệp Phi híp mắt.
Môi anh hơi động đậy chửi mắng, tiếng ồn xunh quanh quá nhiều, chính anh cũng không nghe rõ được.
Ngay lúc sương mù đen đã hoàn toàn phá huỷ núi phòng thủ, Diệp Phi vội vàng tóm lấy ông Lưu, ấn ông xuống đất.
Anh che chắn cho ông lão, chờ đợi sương đen bao trùm cơ thể mình rồi nhắm mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn như dự đoán vẫn không đến.
Giữa âm thanh ồn ào náo loạn, anh nghe thấy tiếng gọi của ai đó truyền tới:
“Ông ơi!! Anh Diệp ơi!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phi ngẩn người một lúc, sau đó mới nhận ra là đang gọi mình. Anh mở mắt, nhìn thấy bé y tá chạy tới từ phía xa hành lang.
Anh nhướng mày nhìn em, song rất nhanh đã chú ý đến bên cạnh mình xuất hiện thêm bóng dáng ai đó.
Diệp Phi dõi theo hình bóng bị kéo dài do ánh đèn buông xuống, người nọ tay cầm lưỡi hái chắn trước mặt anh.
Mái tóc dài ngang lưng buộc bừa lên, ngay cả sườn mặt cũng làm anh nhớ đến diện mạo khó quên.
Diệp Phi khẽ nhướng mày nhìn hắn:
“Là cậu?”
Giản Linh Tây cũng nhìn lại.
Biểu cảm và ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm của Diệp Phi, rồi lại nhìn thấy vài giọt máu đang trôi nổi cạnh anh, khẽ gật đầu:
“Anh mệt rồi.”
Lưỡi hái Huyết Nguyệt vẽ ra một dư ảnh màu đỏ trong không khí, Giản Linh Tây đẩy mắt kính, trầm giọng nói:
“Nghỉ ngơi đi.”
...
Tiếng ồn ào hỗn loạn.
Tiếng vũ khí va chạm vào nhau vang dội, có người tức giận la mắng, nhưng Diệp Phi không nghe rõ lắm.
Anh ngồi dựa vào ven tường trên hành lang, hình ảnh mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng.
Sau đó anh nhìn qua thi thể của Chu Chính Ninh bên cạnh, nửa khuôn mặt của đứa trẻ này đều bị ăn mòn, Diệp Phi dịch tới vỗ nhẹ vào bên má còn lại của cậu, cảm giác lạnh lẽo lập tức truyền đến.
Diệp Phi khép lại đôi mắt của Chu Chính Ninh, hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh.
Thôi xong.
Anh vẫn đang còn ở hành lang lầu ba, nhưng lúc này, một số bóng đèn ở đây đã bị đập vỡ, trên sàn gạch trắng nhuộm đầy vết bẩn và vết máu. Hai cánh cửa phòng bệnh cạnh anh bị mở ra, bên trong trống rỗng, không có người.
Đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Phi vỗ mạnh hai cái vào đầu.
Ký ức anh rối tung.
Anh chỉ nhớ mình không đánh lại vật thăng cấp, thứ đó quả nhiên không bị hạn chế sử dụng năng lực, dùng ăn mòn tuyệt đối bừa bãi như bắn pháo hoa.
Vậy nên, anh bây giờ là bị nó giết một lần rồi sống lại ư?
Diệp Phi không nhớ ra.
Đầu anh hoàn toàn không nghĩ được gì, sau một lúc bình tĩnh mới nghe thấy giọng nói của ai đó:
“Thầy Diệp.”
Nghe được cách gọi này, Diệp Phi ngẩn người một lúc rồi vô thức cúi đầu nhìn Chu Chính Ninh bên cạnh.
Bạn nhỏ vẫn còn nhắm mắt, không còn sống, sẽ không phát ra tiếng.
Diệp Phi hơi ngừng lại, chợt nhận ra đây không phải giọng của pudding.
Anh ngước lên đối mặt với chủ nhân của nó:
“Rắn nhỏ.”
Áo blouse trắng trên người Giản Linh Tây đã xuất hiện vài vệt máu.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Phi, rồi nhìn Chu Chính Ninh dưới đất, rất nhanh đã chuyển tầm mắt, giọng nói trầm thấp:
“Ở đây cứ giao cho tôi, bé gái và hai ông bà đang chờ anh ở cửa bệnh viện.”
Diệp Phi lơ mơ, anh gật đầu:
“Một Diệp Phi khác...?”
“Đi đi, yên tâm, tôi sẽ giết nó.”
Giản Linh Tây cầm Lưỡi hái Huyết Nguyệt dựa vào bên kia tường, sau đó nhấc chân đi về cuối hành lang.
Tuy không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên, Giản Linh Tây lại giúp Diệp Phi lần nữa.
Diệp Phi muốn nói gì đó, không nhịn được mà ho khan.
Anh lấy hơi, ngước mắt dõi theo bóng lưng Giản Linh Tây:
“Mặc dù đã nói nhiều lần rồi, nhưng mà, cảm ơn cậu, rắn nhỏ.”
Giản Linh Tây dừng bước:
“Thầy Diệp không cần cảm ơn tôi.”
Đèn hành lang nhấp nháy, ánh sáng trên người Giản Linh Tây cũng lúc sáng lúc tối.
Hắn nhẹ cong khoé môi, giọng điệu dịu dàng không dễ nhận ra:
“Cứ làm những gì anh muốn đi.”
Còn lại, giao cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro