Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 477.2
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu nói: "Nữ chính đa phần cũng sẽ không đồng ý!"
"Tại sao?" Nhã Tuệ tới gần, hỏi khẽ.
Nảy giờ Lãnh Mặc Hàn không nói gì, tất cả mọi người xem anh như không khí, đang lúc này, anh cũng tò mò nhìn Tiểu Nhu.
"Nữ chính sẽ nói, thật xin lỗi, em vẫn yêu người cũ! Cô ấy sẽ nói, nếu như bây giờ em chọn lựa anh, chính là không tôn trọng anh!" Tròng mắt to của Tiểu Nhu lóe lên, bắt chước nữ chính, cực kì đau lòng nói.
Nhã Tuệ hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
"Cô. . . . . ." Trần Mạn Hồng cảm thấy tức giận cầm đũa lên, gõ mạnh xuống đầu của Tiểu Nhu, mới kêu to: "Không biết xấu hổ! Hôm nay hiếm khi bà cô vễnh tai nghe cô nói chuyện, không ngờ cô cho tôi nghe một câu như vậy! ! Cái gì gọi là người cũ? Hiện tại người cũ sắp kết hôn cùng một phụ nữ khác! ! Người đó là cặn bã! Không phải anh ấy! ! Cô biết cái rắm! Lúc nảy nếu như không phải bởi vì cô ở trước mặt của Khả Hinh, nhắc tới Tổng Giám đốc Tưởng, cô ấy mới đau lòng như vậy sao? Thật vất vả trở lại bình thường, cô lại kể phim thần tượng! Cô có bản lãnh, thì diễn với heo nhà cô đi!"
"Không nên nói heo nhà tôi như vậy. . . . . ." Tiểu Nhu mếu máo, bị tổn thương cúi đầu, ủy khuất nói: "Hôm nay ba tôi mới đem 1000 con heo lên xe, nơi đó có nhiều heo mẹ đều do tôi đở đẻ."
Nhã Tuệ thở dài.
Trần Mạn Hồng tức giận lại dùng đôi đũa, gõ đầu cô một cái, nói: "Cái thứ không biết xấu hổ! ! Còn 1000 con heo! Nếu như trong nhà của cô có 1000 con heo, tôi quỳ xuống lạy cô!"
Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, lầu bầu nói: "Nhà chúng tôi . . . . . Chỉ có hơn 10 ngàn con heo. . . . . ."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Trần Mạn Hồng cười muốn chết rồi, cười đến chảy nước mắt, nói: "Cô nói trong nhà cô có hơn 10 ngàn con heo! ! Nhưng ngày hôm qua cô vì 100 đồng tiền làm thêm giờ, khóc một buổi tối! !"
Sắc mặt của Trần Mạn Hồng thu lại, nhìn Tiểu Nhu lạnh lùng gọi: "Nếu như trong nhà của cô có hơn 10 ngàn con heo, cô khóc vì 100 đồng tiền làm thêm giờ làm gì? Cô chặt chân con heo cũng có 100 đồng! !"
"Đừng nói lời tàn nhẫn như vậy!" Tiểu Nhu rất ưa thích heo con.
"Cút ra ngoài! !" Mỗi lần Trần Mạn Hồng vừa nghe cô nói chuyện, đã cảm thấy thắt tim, kêu to: "Cút ra ngoài, mang hạt giống bắp cải, hạt giống hư hỏng gì đó mà cô đưa qua, trồng cho tôi! ! Xem có thể giúp đầu óc cô phát triển hay không!"
Tiểu Nhu mếu máo muốn đứng lên.
Lãnh Mặc Hàn lại kéo nhẹ cô ngồi xuống, im lặng gắp một khối thịt muối cho cô. Tiểu Nhu thật vui vẻ nhìn anh.
"Sau này đừng nói dối. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Phốc! Mọi người đều bật cười, Trần Mạn Hồng cũng cười.
"Mọi người nói. . . . . ." Nhã Tuệ vẫn lo lắng nhất chuyện lớn cả đời của Khả Hinh, dịu dàng nói: "Cậu chủ Tô, có thể cầu hôn Khả Hinh thật hay không?"
Tất cả mọi người không lên tiếng, cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang nhỏ.
Trang Hạo Nhiên im lặng ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang nhỏ.
Trong gian phòng nho nhỏ, một chiếc đèn bàn sáng lên, đây là ánh sáng sau khi Khả Hinh bị thương khôi phục, rất ưa thích.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn đọc sách, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh cầm trà bánh đi tới, đặt nhẹ ở trước mặt của mình. . . . . . Anh cười nói: "Không cần phiền."
"Anh thích uống trà lài. . . . . . đúng lúc nhà em có . . . . ." Đường Khả Hinh cẩn thận rót cho anh một ly trà Hoa Lài, mỉm cười đẩy nhẹ đến trước mặt của anh.
Tô Thụy Kỳ vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.
Đường Khả Hinh quay đầu, dịu dàng nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ chậm rãi đứng lên, đến gần trước mặt cô, nhẹ vươn tay, vỗ vỗ má trái cô, hết sức dịu dàng.
Đường Khả Hinh có chút đau lòng, có chút xấu hổ cúi đầu.
"Lạnh quá. . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút cảm giác lạnh, nhưng bởi vì uống rượu, ra ngoài hóng gió một chút, mùi rượu bay đi, đi tới cái sân nhỏ bên ngoài, nhìn cây hoa anh đào bên kia, ở dưới ánh đèn đường màu trắng, màu hồng bồng bềnh, thật lãng mạn, thật xinh đẹp. . . . . . Anh cười, khẽ thở dài một cái, quay đầu, cũng lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống giống như muốn hôn cô. . . . . .
Anh lập tức quay đầu đi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, lập tức đi vào trong nhà!
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút hiểu ý anh, mỉm cười nói: "Chuyện gì?"
Tay của Tô Thụy Kỳ phủ nhẹ trên băng gạc, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng, nói: "Chúng tôi là bác sĩ, bước mở băng gạc cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tất cả quá khứ đều đi qua."
Đường Khả Hinh im lặng.
Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt Khả Hinh lạnh nhạt, có chút đau lòng, nói: "Chẳng lẽ em thật không quan tâm? Chán nản, không có mong đợi mặt của em?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi: "Mong đợi cái gì?"
"Mong đợi bây giờ nó đã hoàn hảo không chút tổn hại, giống như lúc em mười chín tuổi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ thật lòng nói.
Đường Khả Hinh cúi đầu, không biết nói gì.
"Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của cô nói: "Anh vất vả chữa trị khỏi khuôn mặt cho em là vì để cho em vui vẻ. . . . . . Anh hi vọng em vui vẻ. . . . .Anh hi vọng em giống như nghênh đón cuộc sống mới, chờ đợi má trái của em. . . . . Anh quá tham lam phải không?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh, lắc đầu một cái.
"Vậy em đừng trốn tránh nữa, đã đến lúc tháo băng gạc cho em, để cho mình sống lại. . . . . . Xem quà tặng của Thượng Đế dành cho em!" Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, kiên định, tự tin nói!
"Tại sao?" Nhã Tuệ tới gần, hỏi khẽ.
Nảy giờ Lãnh Mặc Hàn không nói gì, tất cả mọi người xem anh như không khí, đang lúc này, anh cũng tò mò nhìn Tiểu Nhu.
"Nữ chính sẽ nói, thật xin lỗi, em vẫn yêu người cũ! Cô ấy sẽ nói, nếu như bây giờ em chọn lựa anh, chính là không tôn trọng anh!" Tròng mắt to của Tiểu Nhu lóe lên, bắt chước nữ chính, cực kì đau lòng nói.
Nhã Tuệ hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
"Cô. . . . . ." Trần Mạn Hồng cảm thấy tức giận cầm đũa lên, gõ mạnh xuống đầu của Tiểu Nhu, mới kêu to: "Không biết xấu hổ! Hôm nay hiếm khi bà cô vễnh tai nghe cô nói chuyện, không ngờ cô cho tôi nghe một câu như vậy! ! Cái gì gọi là người cũ? Hiện tại người cũ sắp kết hôn cùng một phụ nữ khác! ! Người đó là cặn bã! Không phải anh ấy! ! Cô biết cái rắm! Lúc nảy nếu như không phải bởi vì cô ở trước mặt của Khả Hinh, nhắc tới Tổng Giám đốc Tưởng, cô ấy mới đau lòng như vậy sao? Thật vất vả trở lại bình thường, cô lại kể phim thần tượng! Cô có bản lãnh, thì diễn với heo nhà cô đi!"
"Không nên nói heo nhà tôi như vậy. . . . . ." Tiểu Nhu mếu máo, bị tổn thương cúi đầu, ủy khuất nói: "Hôm nay ba tôi mới đem 1000 con heo lên xe, nơi đó có nhiều heo mẹ đều do tôi đở đẻ."
Nhã Tuệ thở dài.
Trần Mạn Hồng tức giận lại dùng đôi đũa, gõ đầu cô một cái, nói: "Cái thứ không biết xấu hổ! ! Còn 1000 con heo! Nếu như trong nhà của cô có 1000 con heo, tôi quỳ xuống lạy cô!"
Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, lầu bầu nói: "Nhà chúng tôi . . . . . Chỉ có hơn 10 ngàn con heo. . . . . ."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Trần Mạn Hồng cười muốn chết rồi, cười đến chảy nước mắt, nói: "Cô nói trong nhà cô có hơn 10 ngàn con heo! ! Nhưng ngày hôm qua cô vì 100 đồng tiền làm thêm giờ, khóc một buổi tối! !"
Sắc mặt của Trần Mạn Hồng thu lại, nhìn Tiểu Nhu lạnh lùng gọi: "Nếu như trong nhà của cô có hơn 10 ngàn con heo, cô khóc vì 100 đồng tiền làm thêm giờ làm gì? Cô chặt chân con heo cũng có 100 đồng! !"
"Đừng nói lời tàn nhẫn như vậy!" Tiểu Nhu rất ưa thích heo con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cút ra ngoài! !" Mỗi lần Trần Mạn Hồng vừa nghe cô nói chuyện, đã cảm thấy thắt tim, kêu to: "Cút ra ngoài, mang hạt giống bắp cải, hạt giống hư hỏng gì đó mà cô đưa qua, trồng cho tôi! ! Xem có thể giúp đầu óc cô phát triển hay không!"
Tiểu Nhu mếu máo muốn đứng lên.
Lãnh Mặc Hàn lại kéo nhẹ cô ngồi xuống, im lặng gắp một khối thịt muối cho cô. Tiểu Nhu thật vui vẻ nhìn anh.
"Sau này đừng nói dối. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Phốc! Mọi người đều bật cười, Trần Mạn Hồng cũng cười.
"Mọi người nói. . . . . ." Nhã Tuệ vẫn lo lắng nhất chuyện lớn cả đời của Khả Hinh, dịu dàng nói: "Cậu chủ Tô, có thể cầu hôn Khả Hinh thật hay không?"
Tất cả mọi người không lên tiếng, cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang nhỏ.
Trang Hạo Nhiên im lặng ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang nhỏ.
Trong gian phòng nho nhỏ, một chiếc đèn bàn sáng lên, đây là ánh sáng sau khi Khả Hinh bị thương khôi phục, rất ưa thích.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn đọc sách, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh cầm trà bánh đi tới, đặt nhẹ ở trước mặt của mình. . . . . . Anh cười nói: "Không cần phiền."
"Anh thích uống trà lài. . . . . . đúng lúc nhà em có . . . . ." Đường Khả Hinh cẩn thận rót cho anh một ly trà Hoa Lài, mỉm cười đẩy nhẹ đến trước mặt của anh.
Tô Thụy Kỳ vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.
Đường Khả Hinh quay đầu, dịu dàng nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ chậm rãi đứng lên, đến gần trước mặt cô, nhẹ vươn tay, vỗ vỗ má trái cô, hết sức dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh có chút đau lòng, có chút xấu hổ cúi đầu.
"Lạnh quá. . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút cảm giác lạnh, nhưng bởi vì uống rượu, ra ngoài hóng gió một chút, mùi rượu bay đi, đi tới cái sân nhỏ bên ngoài, nhìn cây hoa anh đào bên kia, ở dưới ánh đèn đường màu trắng, màu hồng bồng bềnh, thật lãng mạn, thật xinh đẹp. . . . . . Anh cười, khẽ thở dài một cái, quay đầu, cũng lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống giống như muốn hôn cô. . . . . .
Anh lập tức quay đầu đi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, lập tức đi vào trong nhà!
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút hiểu ý anh, mỉm cười nói: "Chuyện gì?"
Tay của Tô Thụy Kỳ phủ nhẹ trên băng gạc, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng, nói: "Chúng tôi là bác sĩ, bước mở băng gạc cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tất cả quá khứ đều đi qua."
Đường Khả Hinh im lặng.
Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt Khả Hinh lạnh nhạt, có chút đau lòng, nói: "Chẳng lẽ em thật không quan tâm? Chán nản, không có mong đợi mặt của em?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi: "Mong đợi cái gì?"
"Mong đợi bây giờ nó đã hoàn hảo không chút tổn hại, giống như lúc em mười chín tuổi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ thật lòng nói.
Đường Khả Hinh cúi đầu, không biết nói gì.
"Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của cô nói: "Anh vất vả chữa trị khỏi khuôn mặt cho em là vì để cho em vui vẻ. . . . . . Anh hi vọng em vui vẻ. . . . .Anh hi vọng em giống như nghênh đón cuộc sống mới, chờ đợi má trái của em. . . . . Anh quá tham lam phải không?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh, lắc đầu một cái.
"Vậy em đừng trốn tránh nữa, đã đến lúc tháo băng gạc cho em, để cho mình sống lại. . . . . . Xem quà tặng của Thượng Đế dành cho em!" Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, kiên định, tự tin nói!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro