Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
CẦM THÚ ĐỀU NHƯ VẬY!
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Mặt của em . . . . . Thật có thể khôi phục như cũ sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ, nghi ngờ hỏi.
Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếu như em mong đợi, ba ngày sau, anh cùng em đến bệnh viện, tự mình tháo băng gạc, chứng kiến phút giây kỳ diệu. . . . . . Được không?"
Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng chợt lóe, tay không nhịn được khẽ vuốt má trái, nhớ tới vết sẹo ba năm này, mặc dù mang đến cho mình tổn thương và đau khổ, nhưng vẫn cùng với mình, vượt qua vô số ngày cô đơn. . . . . .
Tô Thụy Kỳ vươn tay, vuốt nhẹ má trái cô, ôn nhu nói: "Thế nào? Sẽ nhớ nhung vết sẹo kia sao?"
Đường Khả Hinh cười khổ.
Tô Thụy Kỳ nhìn cô, dịu dàng cười nói: "Phụ nữ vốn là như vậy ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh.
"Mặc kệ vật này, vừa tổn thương vừa đau khổ, nhưng theo em đã lâu, lúc biến mất vẫn sẽ không nở, dễ dàng mềm lòng. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh cười nói.
Giống như câu nói có hàm ý khác.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc ngắn trên trán cô, dịu dàng nói: "Yên tâm, anh không có ý gì khác. Anh tin tưởng trải qua lần này, mỗi người chúng ta đều phải hiểu đạo lý hơn, bao gồm cả em. . . . . . Chỉ là, anh có chuyện rất nghi ngờ cũng muốn hỏi em. . . . . ."
"Hả?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ nhìn ánh mắt trong veo của Đường Khả Hinh, hơi do dự một lát, mới nói: "Lúc ấy thân thể của em không tốt, đưa vào bệnh viện, anh phát hiện lưng của em có vết thương, nhưng bởi vì đêm hôm đó, mưa gió sấm sét liên tục, không biết bị người cố ý hay vô ý, cái vị trí gắn cameras lại chạm điện không hoạt động. Anh và Tổng Giám đốc Trang đang nhờ Cục trưởng Cục cảnh sát điều tra chuyện này. Trong quá trình này, chúng tôi mới biết, em vì ngăn một đao cho Tổng Giám đốc Tưởng, mới bị thương vào bệnh viện. . . . . ."
Trái tim Đường Khả Hinh bị người hung ác đâm vào một đao, cái đêm mưa gió sấm sét đáng sợ đó làm cho cả người cô run rẩy rét lạnh, giống như ma quỷ lại muốn đưa móng vuốt đáng sợ chụp vào mình, một tiếng thét to, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, tay run run nắm chặt mặt bàn, thở gấp gáp, hai mắt mất hồn tán loạn, sắp ngã xuống.
"Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên lo lắng nhìn vẻ mặt cô giống như bị tạt axít ba năm trước, anh lập tức vươn tay ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh đang run rẩy, đau lòng nói: "Được rồi, chúng ta không nói nữa, chỉ là hôm nay ông nội có nói tới chuyện này, cảnh sát hơi sốt ruột, nên anh. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, bồi hồi nhớ tới chuyện cũ giữa sống và chết, hai mắt run rẩy nước mắt. . . . . .
"Khả Hinh! Nhã Tuệ bảo mang canh cho cô !" Tiểu Nhu nhảy nhót đi lên, đi vào gian phòng, nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, con ngươi trừng to, hoảng sợ.
Đường Khả Hinh vội vàng tránh khỏi trong ngực Tô Thụy Kỳ, có chút lúng túng lau nước mắt. Tô Thụy Kỳ cũng có chút lúng túng mỉm cười đứng ở một bên.
"Thật, thật, thật xin lỗi! Tôi. . . . . . Không quấy rầy mọi người. Mọi người từ từ ha. . . . . ." Tiểu Nhu đỏ mặt xoay người, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Mọi người nghe được Tiểu Nhu chạy rầm rầm rầm xuống cầu thang, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười nói: "Xuống nhanh như vậy, sẽ không thật sự cầu hôn chứ?"
Tiểu Nhu là cái đuôi nhỏ của Khả Hinh, sợ người ta trêu chọc cô, ngược lại rất trọng tình nghĩa, cắn chặt môi dưới, không nói lời nào, ngồi trở lại vị trí.
Ánh mắt của Trần Mạn Hồng nhíu lại, nhìn bộ dáng Tiểu Nhu, cố ý nói: "Nhìn bộ dáng cô như vậy, hai người bọn họ ở phía trên, khẳng định có hi vọng."
"Thật à?" Ánh mắt của Tô Lạc Hoành trừng to, vui vẻ cười nói: "Chẳng lẽ, thư ký Hoàn Á chúng ta muốn làm cháu dâu của Thủ tướng à? Đây chính là một chuyện rất vinh quang nha! Mọi người cũng không biết, Tiêu Đồng bởi vì không ai thèm lấy, tôi cũng có chút lo lắng cho cô."
Tiêu Đồng nằm cũng bị trúng đạn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành nói: "Tôi xúc phạm anh hả? Tôi không ai thèm lấy, liên quan gì tới anh?"
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành, kéo nhẹ bả vai Tiêu Đồng, cười nói: "Nói đúng lắm! Tại sao Tiêu Đồng của tôi không ai thèm lấy? Cô ấy rất hiểu chuyện, rất xinh đẹp, rất cao ráo, rất có tài, cũng ưu tú như Khả Hinh, hơn nữa cô ấy nghe lời hơn Khả Hinh!".
Đường Khả Hinh mới vừa đi xuống lầu, nghe được câu này, liền không nhịn được nhìn Trang Hạo Nhiên, cố ý nói: "Tại sao tôi mới rời khỏi một lát, thì nói xấu tôi rồi hả ?"
Mọi người cùng nhau cười nhìn Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ cùng đi xuống lầu, Lâm Sở Nhai nói: "Đúng vậy! Lão đại mới vừa nói cô không giống như Tiêu Đồng."
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Lâm Sở Nhai, cười nói: "Cái thứ không biết xấu hổ! ! Tôi đã nói như vậy lúc nào?"
"Dám làm không dám nhận!" Lâm Sở Nhai chỉ vào Trang Hạo Nhiên tức giận nói.
"Khả Hinh! !" Tiểu Nhu cầm đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bày tỏ rất trung thành nói: "Cô yên tâm, tôi không có nói chuyện cô và Cậu chủ Tô ôm nhau lúc nảy. . . . . ."
Tròng mắt cô trừng to! !
Tất cả mọi người đều nhìn về cô, phốc một tiếng bật cười.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.
"Cho nên tôi nói! !" Vẻ mặt Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu, nói: "Cô bảo tôi làm sao tin tưởng vào thứ người như thế! ? Tại sao không nổi giận với thứ người như thế? Đầu óc như đậu hủ, cho tới bây giờ cũng sẽ không phát triển! ! Còn nói đỡ đẻ cho heo! Chậc!"
Tiểu Nhu rất ảo não cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng đứng ở một bên, Tô Thụy Kỳ ngược lại tự nhiên thanh thản đỡ nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, nhìn mọi người nói: "Cám ơn các vị hôm nay tới trò chuyện với Khả Hinh. Phải biết bốn tháng này, tôi buồn bực muốn hỏng, mặc kệ trêu chọc cô ấy thế nào, cũng không trông thấy cô ấy cười."
Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ càng dịu dàng nhìn cô, ngượng ngùng mỉm cười. Nhìn bọn họ, rất giống như vợ chồng.
Trên bàn ăn, tất cả mọi người cũng có chút hiểu ý nở nụ cười, Trang Hạo Nhiên lại im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi ở một bên, cười nhạt.
"Mọi người từ từ ăn, tôi có chuyện cũng đã nói xong rồi, phải đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
"Anh ngồi một chút nữa đi. . . . . . đi liền như vậy, chúng tôi còn chưa cám ơn anh đấy. . . . . ." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, nhìn Tô Thụy Kỳ nói.
"Không cần, mọi người từ từ ăn thôi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ lại khách khí nở nụ cười nói tạm biệt mọi người, sau đó dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Đưa anh đi ra ngoài."
"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, liền cùng với Tô Thụy Kỳ đi ra ngoài.
Mọi người cùng nhau nhìn hai người đi ra ngoài, nam trẻ tuổi tài cao, nữ dịu dàng động lòng người, cỡ nào trời đất tạo nên.
"Quả thật là một đôi! Khả Hinh chúng ta nhất định sẽ là cháu dâu của Thủ tướng!" Lâm Sở Nhai nói rất chắc chắn.
"Có thật không?" Nhã Tuệ rất vui vẻ chuyện này, nói: "Cậu chủ Tô, là người đàn ông tôi đã gặp, thích hợp với Khả Hinh nhất."
Trang Hạo Nhiên cầm đôi đũa, ăn một miếng cà cuối cùng, không nói gì.
Thời gian từng giờ trôi qua.
Tối nay, tất cả mọi người ăn ngon, tận hứng, trò chuyện thật vui vẻ, sau đó mấy phụ nữ Khả Hinh và Nhã Tuệ đều đi phòng bếp hỗ trợ, sau đó Trang Hạo Nhiên kéo tứ đại cầm thú lên lầu hai, sau khi ầm ĩ ở phòng khách, vào trong phòng đọc sách đóng cửa lại, sau đó chính mình vẻ mặt nghiêm túc gọi bọn họ. . . . . ."Ngồi đi!"
Bốn người Lâm Sở Nhai đồng thời dừng tại chỗ, im lặng không hiểu nhìn anh.
"Tôi nói các người ngồi đi!" Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, rất nghiêm túc, nói.
Mấy người nhìn nhau, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống chung trên ghế sa lon ở đầu kia, lại nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Làm gì ? Thần bí như vậy!"
Trang Hạo Nhiên nghiêm túc đi tới ghế sa lon một người, ngồi xuống, giống như lãnh đạo tối cao, nhìn mọi người, nói: "Hôm nay tôi gọi mọi người đi vào, không vì cái gì khác, chỉ có chuyện muốn thương lượng với mọi người một chút thôi."
Mấy người Tô Lạc Hoành cau mày, nhìn anh.
Thái độ Trang Hạo Nhiên mới vừa nghiêm túc, lại thả lỏng, khuôn mặt đẹp trai liền nhăn lại, có chút gào khóc nhìn mọi người nói: "Tôi thật sự là không biết, Cậu chủ Tô sẽ cùng Khả Hinh phát triển, hơn nữa phát triển nhanh như vậy. . . . . ."
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Mọi người cùng nhau im lặng nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn là người lạnh lẽo, cũng cau mày, híp mắt nhìn anh.
"Nếu như hai người bọn họ đúng như vậy, hôm nay tôi cũng sẽ không như vậy! Tôi không sợ bất cứ ai, nhưng tôi có chút sợ Tô Thụy Kỳ . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Anh nói chuyện cứ ngắt khúc ngắt khúc? Anh xước mía à?" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn anh, ngạc nhiên nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn mọi người, có chút thấp thỏm nói: "Tôi hôm nay. . . . . . lúc. . . . . . Lúc đón Khả Hinh trở về, tôi..tôi, tôi. . . . . ."
Mọi người cùng nhau nín thở nhìn anh.
"Tôi đột nhiên rất nhớ Tinh Xuyên!" Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Anh nhớ cô ấy à? Đây là tin tức sao?" Tào Anh Kiệt ngạc nhiên nói.
"Một mình cậu kết hôn, cậu biết cái gì?" Trang Hạo Nhiên lập tức không nhịn được, giống như xổ ra lời châu ngọc, nói: "Trên đường về, tôi không biết xảy ra chuyện gì, tôi hôn con bé chết tiệt kia! !"
". . . . . . . . . ." Bốn người lập tức như bị điểm huyệt, tất cả đều trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên! !
"Anh bị ong mật đốt à ?" Tô Lạc Hoành gấp gáp kêu lên! !
"Cậu làm sao biết?" Trang Hạo Nhiên rất vui vẻ vì có người suy nghĩ giống mình! !
"Con mẹ nó, chỉ có anh mới tin tưởng anh ấy bị ong mật đốt thôi !" Lâm Sở Nhai kích động kêu lên: "Hàng này khẳng định là nổi lên thú tính, sau đó cưỡng bức người ta."
"Tôi không có cưỡng bức cô ấy! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp kêu lên, nói: "Chỉ hôn! ! Hiểu? Chỉ hôn thôi! !"
"Anh cũng quá hèn hạ đi? Có phải nói với Khả Hinh, không được, tôi không chịu nổi, hôn trước rồi nói, sau đó tát tai tôi hay không!" Lâm Sở Nhai nhìn nói nhanh! !
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn Lâm Sở Nhai, không nhịn được kêu to: "Làm sao cậu biết?"
Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt nhìn anh, đồng thời kêu to: "Chúng tôi chính là như vậy! ! Cầm thú đều như vậy! ! !"
Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếu như em mong đợi, ba ngày sau, anh cùng em đến bệnh viện, tự mình tháo băng gạc, chứng kiến phút giây kỳ diệu. . . . . . Được không?"
Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng chợt lóe, tay không nhịn được khẽ vuốt má trái, nhớ tới vết sẹo ba năm này, mặc dù mang đến cho mình tổn thương và đau khổ, nhưng vẫn cùng với mình, vượt qua vô số ngày cô đơn. . . . . .
Tô Thụy Kỳ vươn tay, vuốt nhẹ má trái cô, ôn nhu nói: "Thế nào? Sẽ nhớ nhung vết sẹo kia sao?"
Đường Khả Hinh cười khổ.
Tô Thụy Kỳ nhìn cô, dịu dàng cười nói: "Phụ nữ vốn là như vậy ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh.
"Mặc kệ vật này, vừa tổn thương vừa đau khổ, nhưng theo em đã lâu, lúc biến mất vẫn sẽ không nở, dễ dàng mềm lòng. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh cười nói.
Giống như câu nói có hàm ý khác.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc ngắn trên trán cô, dịu dàng nói: "Yên tâm, anh không có ý gì khác. Anh tin tưởng trải qua lần này, mỗi người chúng ta đều phải hiểu đạo lý hơn, bao gồm cả em. . . . . . Chỉ là, anh có chuyện rất nghi ngờ cũng muốn hỏi em. . . . . ."
"Hả?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ nhìn ánh mắt trong veo của Đường Khả Hinh, hơi do dự một lát, mới nói: "Lúc ấy thân thể của em không tốt, đưa vào bệnh viện, anh phát hiện lưng của em có vết thương, nhưng bởi vì đêm hôm đó, mưa gió sấm sét liên tục, không biết bị người cố ý hay vô ý, cái vị trí gắn cameras lại chạm điện không hoạt động. Anh và Tổng Giám đốc Trang đang nhờ Cục trưởng Cục cảnh sát điều tra chuyện này. Trong quá trình này, chúng tôi mới biết, em vì ngăn một đao cho Tổng Giám đốc Tưởng, mới bị thương vào bệnh viện. . . . . ."
Trái tim Đường Khả Hinh bị người hung ác đâm vào một đao, cái đêm mưa gió sấm sét đáng sợ đó làm cho cả người cô run rẩy rét lạnh, giống như ma quỷ lại muốn đưa móng vuốt đáng sợ chụp vào mình, một tiếng thét to, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, tay run run nắm chặt mặt bàn, thở gấp gáp, hai mắt mất hồn tán loạn, sắp ngã xuống.
"Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên lo lắng nhìn vẻ mặt cô giống như bị tạt axít ba năm trước, anh lập tức vươn tay ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh đang run rẩy, đau lòng nói: "Được rồi, chúng ta không nói nữa, chỉ là hôm nay ông nội có nói tới chuyện này, cảnh sát hơi sốt ruột, nên anh. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, bồi hồi nhớ tới chuyện cũ giữa sống và chết, hai mắt run rẩy nước mắt. . . . . .
"Khả Hinh! Nhã Tuệ bảo mang canh cho cô !" Tiểu Nhu nhảy nhót đi lên, đi vào gian phòng, nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, con ngươi trừng to, hoảng sợ.
Đường Khả Hinh vội vàng tránh khỏi trong ngực Tô Thụy Kỳ, có chút lúng túng lau nước mắt. Tô Thụy Kỳ cũng có chút lúng túng mỉm cười đứng ở một bên.
"Thật, thật, thật xin lỗi! Tôi. . . . . . Không quấy rầy mọi người. Mọi người từ từ ha. . . . . ." Tiểu Nhu đỏ mặt xoay người, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Mọi người nghe được Tiểu Nhu chạy rầm rầm rầm xuống cầu thang, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười nói: "Xuống nhanh như vậy, sẽ không thật sự cầu hôn chứ?"
Tiểu Nhu là cái đuôi nhỏ của Khả Hinh, sợ người ta trêu chọc cô, ngược lại rất trọng tình nghĩa, cắn chặt môi dưới, không nói lời nào, ngồi trở lại vị trí.
Ánh mắt của Trần Mạn Hồng nhíu lại, nhìn bộ dáng Tiểu Nhu, cố ý nói: "Nhìn bộ dáng cô như vậy, hai người bọn họ ở phía trên, khẳng định có hi vọng."
"Thật à?" Ánh mắt của Tô Lạc Hoành trừng to, vui vẻ cười nói: "Chẳng lẽ, thư ký Hoàn Á chúng ta muốn làm cháu dâu của Thủ tướng à? Đây chính là một chuyện rất vinh quang nha! Mọi người cũng không biết, Tiêu Đồng bởi vì không ai thèm lấy, tôi cũng có chút lo lắng cho cô."
Tiêu Đồng nằm cũng bị trúng đạn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành nói: "Tôi xúc phạm anh hả? Tôi không ai thèm lấy, liên quan gì tới anh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành, kéo nhẹ bả vai Tiêu Đồng, cười nói: "Nói đúng lắm! Tại sao Tiêu Đồng của tôi không ai thèm lấy? Cô ấy rất hiểu chuyện, rất xinh đẹp, rất cao ráo, rất có tài, cũng ưu tú như Khả Hinh, hơn nữa cô ấy nghe lời hơn Khả Hinh!".
Đường Khả Hinh mới vừa đi xuống lầu, nghe được câu này, liền không nhịn được nhìn Trang Hạo Nhiên, cố ý nói: "Tại sao tôi mới rời khỏi một lát, thì nói xấu tôi rồi hả ?"
Mọi người cùng nhau cười nhìn Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ cùng đi xuống lầu, Lâm Sở Nhai nói: "Đúng vậy! Lão đại mới vừa nói cô không giống như Tiêu Đồng."
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Lâm Sở Nhai, cười nói: "Cái thứ không biết xấu hổ! ! Tôi đã nói như vậy lúc nào?"
"Dám làm không dám nhận!" Lâm Sở Nhai chỉ vào Trang Hạo Nhiên tức giận nói.
"Khả Hinh! !" Tiểu Nhu cầm đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bày tỏ rất trung thành nói: "Cô yên tâm, tôi không có nói chuyện cô và Cậu chủ Tô ôm nhau lúc nảy. . . . . ."
Tròng mắt cô trừng to! !
Tất cả mọi người đều nhìn về cô, phốc một tiếng bật cười.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.
"Cho nên tôi nói! !" Vẻ mặt Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu, nói: "Cô bảo tôi làm sao tin tưởng vào thứ người như thế! ? Tại sao không nổi giận với thứ người như thế? Đầu óc như đậu hủ, cho tới bây giờ cũng sẽ không phát triển! ! Còn nói đỡ đẻ cho heo! Chậc!"
Tiểu Nhu rất ảo não cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng đứng ở một bên, Tô Thụy Kỳ ngược lại tự nhiên thanh thản đỡ nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, nhìn mọi người nói: "Cám ơn các vị hôm nay tới trò chuyện với Khả Hinh. Phải biết bốn tháng này, tôi buồn bực muốn hỏng, mặc kệ trêu chọc cô ấy thế nào, cũng không trông thấy cô ấy cười."
Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ càng dịu dàng nhìn cô, ngượng ngùng mỉm cười. Nhìn bọn họ, rất giống như vợ chồng.
Trên bàn ăn, tất cả mọi người cũng có chút hiểu ý nở nụ cười, Trang Hạo Nhiên lại im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi ở một bên, cười nhạt.
"Mọi người từ từ ăn, tôi có chuyện cũng đã nói xong rồi, phải đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
"Anh ngồi một chút nữa đi. . . . . . đi liền như vậy, chúng tôi còn chưa cám ơn anh đấy. . . . . ." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, nhìn Tô Thụy Kỳ nói.
"Không cần, mọi người từ từ ăn thôi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ lại khách khí nở nụ cười nói tạm biệt mọi người, sau đó dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Đưa anh đi ra ngoài."
"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, liền cùng với Tô Thụy Kỳ đi ra ngoài.
Mọi người cùng nhau nhìn hai người đi ra ngoài, nam trẻ tuổi tài cao, nữ dịu dàng động lòng người, cỡ nào trời đất tạo nên.
"Quả thật là một đôi! Khả Hinh chúng ta nhất định sẽ là cháu dâu của Thủ tướng!" Lâm Sở Nhai nói rất chắc chắn.
"Có thật không?" Nhã Tuệ rất vui vẻ chuyện này, nói: "Cậu chủ Tô, là người đàn ông tôi đã gặp, thích hợp với Khả Hinh nhất."
Trang Hạo Nhiên cầm đôi đũa, ăn một miếng cà cuối cùng, không nói gì.
Thời gian từng giờ trôi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối nay, tất cả mọi người ăn ngon, tận hứng, trò chuyện thật vui vẻ, sau đó mấy phụ nữ Khả Hinh và Nhã Tuệ đều đi phòng bếp hỗ trợ, sau đó Trang Hạo Nhiên kéo tứ đại cầm thú lên lầu hai, sau khi ầm ĩ ở phòng khách, vào trong phòng đọc sách đóng cửa lại, sau đó chính mình vẻ mặt nghiêm túc gọi bọn họ. . . . . ."Ngồi đi!"
Bốn người Lâm Sở Nhai đồng thời dừng tại chỗ, im lặng không hiểu nhìn anh.
"Tôi nói các người ngồi đi!" Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, rất nghiêm túc, nói.
Mấy người nhìn nhau, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống chung trên ghế sa lon ở đầu kia, lại nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Làm gì ? Thần bí như vậy!"
Trang Hạo Nhiên nghiêm túc đi tới ghế sa lon một người, ngồi xuống, giống như lãnh đạo tối cao, nhìn mọi người, nói: "Hôm nay tôi gọi mọi người đi vào, không vì cái gì khác, chỉ có chuyện muốn thương lượng với mọi người một chút thôi."
Mấy người Tô Lạc Hoành cau mày, nhìn anh.
Thái độ Trang Hạo Nhiên mới vừa nghiêm túc, lại thả lỏng, khuôn mặt đẹp trai liền nhăn lại, có chút gào khóc nhìn mọi người nói: "Tôi thật sự là không biết, Cậu chủ Tô sẽ cùng Khả Hinh phát triển, hơn nữa phát triển nhanh như vậy. . . . . ."
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Mọi người cùng nhau im lặng nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn là người lạnh lẽo, cũng cau mày, híp mắt nhìn anh.
"Nếu như hai người bọn họ đúng như vậy, hôm nay tôi cũng sẽ không như vậy! Tôi không sợ bất cứ ai, nhưng tôi có chút sợ Tô Thụy Kỳ . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Anh nói chuyện cứ ngắt khúc ngắt khúc? Anh xước mía à?" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn anh, ngạc nhiên nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn mọi người, có chút thấp thỏm nói: "Tôi hôm nay. . . . . . lúc. . . . . . Lúc đón Khả Hinh trở về, tôi..tôi, tôi. . . . . ."
Mọi người cùng nhau nín thở nhìn anh.
"Tôi đột nhiên rất nhớ Tinh Xuyên!" Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Anh nhớ cô ấy à? Đây là tin tức sao?" Tào Anh Kiệt ngạc nhiên nói.
"Một mình cậu kết hôn, cậu biết cái gì?" Trang Hạo Nhiên lập tức không nhịn được, giống như xổ ra lời châu ngọc, nói: "Trên đường về, tôi không biết xảy ra chuyện gì, tôi hôn con bé chết tiệt kia! !"
". . . . . . . . . ." Bốn người lập tức như bị điểm huyệt, tất cả đều trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên! !
"Anh bị ong mật đốt à ?" Tô Lạc Hoành gấp gáp kêu lên! !
"Cậu làm sao biết?" Trang Hạo Nhiên rất vui vẻ vì có người suy nghĩ giống mình! !
"Con mẹ nó, chỉ có anh mới tin tưởng anh ấy bị ong mật đốt thôi !" Lâm Sở Nhai kích động kêu lên: "Hàng này khẳng định là nổi lên thú tính, sau đó cưỡng bức người ta."
"Tôi không có cưỡng bức cô ấy! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp kêu lên, nói: "Chỉ hôn! ! Hiểu? Chỉ hôn thôi! !"
"Anh cũng quá hèn hạ đi? Có phải nói với Khả Hinh, không được, tôi không chịu nổi, hôn trước rồi nói, sau đó tát tai tôi hay không!" Lâm Sở Nhai nhìn nói nhanh! !
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn Lâm Sở Nhai, không nhịn được kêu to: "Làm sao cậu biết?"
Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt nhìn anh, đồng thời kêu to: "Chúng tôi chính là như vậy! ! Cầm thú đều như vậy! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro