Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Hiểu sai ý
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Cuộc họp vẫn diễn ra, nhằm vào thị trường rượu đỏ, Đường Khả Hinh tiếp
tục đưa ra ý kiến tập đoàn Hoàn Cầu nên thành lập nhiều công ty rượu đỏ
đại diện, tiến một bước khống chế thị trường rượu đỏ, không để cho các
thương gia rượu đỏ có cơ hội tăng giá rượu đỏ quá mức, khiến cho thị
trường tạo thành bọt bong bóng, trong khi chờ các kiến nghị khác. . . . . .
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi tiếp nhận ba dự án cô đề xuất, sau đó cho phép cô lấy thân phận của Giám sát viên, tham gia vào dự án, đồng thời có quyền quyết định đối với dự án đang triển khai.
Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi!
Rốt cuộc ánh mắt của quản lý bộ Rượu Tiêu Chấn Nam âm trầm nhìn Đường Khả Hinh! !
“Cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc! Cám ơn mọi người !” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi khép văn kiện lại, nhìn mọi người mỉm cười nói.
Mọi người cũng đồng thời đứng lên, hướng hai vị Tổng Giám đốc cung kính khom lưng gật đầu.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hai người đồng thời đứng dậy, cùng đoàn người Laurence, Vitas đi ra phòng họp.
“Khả Hinh! ! Làm tốt lắm! !” Tiêu Đồng vừa dọn dẹp tài liệu, vừa tự hào nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Mới vừa rồi biểu hiện quá tuyệt vời!”
Tâm trạng Đường Khả Hinh cũng kích động nhìn Tiêu Đồng chậm rãi mỉm cười.
“Đi thôi! ! Đã đến giờ nghỉ trưa, tôi cũng sắp chết đói rồi! Tối hôm qua uống rượu, vẫn còn ở trong bụng của tôi, cồn cào tôi không chịu nổi.” Tô Lạc Hoành mỉm cười đứng dậy, để cho thư ký dọn dẹp tài liệu cho mình, sau đó bọn Tiêu Đồng cùng đứng dậy đi khỏi.
Tiêu Chấn Nam và Trưởng bộ phận mua hàng Lưu Hoành nhìn một đám người, tất cả đều cười nói đi ra ngoài, vẻ mặt tức giận ngồi ở một bên.
“Một con bé chết tiệt, lại dám ở trong cuộc họp này, đưa ra đề nghị?” Lưu Hoành tức giận nói: “Mới vừa rồi nếu như không phải cô ta chặn ngang, kế hoạch của chúng ta đã thành công!”
Tiêu Chấn Nam lại lạnh lùng quay đầu, nhìn anh ta nói: “Anh thật khờ, vẫn không có nhìn ra à?”
“Cái gì?” Lưu Hoành không hiểu nhìn Tiêu Chấn Nam, hỏi: “Anh nhìn ra cái gì?”
Tiêu Chấn Nam tức giận gõ mặt bàn, mới nhìn Lưu Hoành tức giận nói: “Tưởng tổng và Trang tổng hai người cùng hát đôi ! !”.
“Có ý gì?” Lưu Hoành giật mình nhìn anh ta.
“Đoạn thời gian trước tôi nghe nói Tưởng tổng có dị nghị đối với đơn giá niêm yết rượu đỏ mới, còn đặc biệt gọi mấy người đến hỏi chuyện, tôi vẫn luôn thấp thỏm chuyện này, nhưng cuộc họp hôm nay, tôi đã nhìn ra, hai người này, một chính diện, một phản diện, diễn xiếc cho chúng ta nhìn, cuối cùng để một con bé chết tiệt kia ra ngoài đối phó chúng ta !” Tiêu Chấn Nam tức giận tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt lóe lên, tức giận nói: “Đoán chừng lão già lớn tuổi Laurence đáng chết, muốn tìm người nối nghiệp!”
“Một con bé, có thể làm gì?” Lưu Hoành không cho là đúng nói.
“Không nên đánh giá thấp năng lực cô ta, nghe nói cô thành công thuyết phục Thủ tướng và Ủy viên Trương, làm không ít chuyện! Tôi cuối cùng cảm thấy cô ta có chút không ổn!” Tiêu Chấn Nam lạnh lùng nói.
“Điều tra cô ta một chút! !” Lưu Hoành lập tức nói.
“Không! !” Hai mắt Tiêu Chấn Nam lại lóe lên một chút ánh sáng lạnh lẽo, nói: “Tôi tự có biện pháp đối phó cô ta! !”
Đoàn người Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đi tới thang máy.
“Tiệc thử rượu mới trong vòng một có phải tổ chức ở khách sạn chúng ta hay không?” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, lạnh lùng gật đầu nói: “Đúng vậy! !”
Trang Hạo Nhiên trầm mặt không lên tiếng.
“Lần này Laffey xảy ra sự kiện bọt bong bóng, có không ít người tiêu dùng đều là khách VIP của nhà cậu, tiệc thử rượu lần này, nếu sợ anh ta quá cực khổ, cũng không cần anh ta tham gia.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, mới xoay người nhìn Tiêu Đồng, căn dặn: “Tiêu Đồng! ! Ba ngày sau khách sạn chúng ta tổ chức tiệc thử rượu, cô đi tìm Bác Dịch một chút.”
“À?” Vẻ mặt Tiêu Đồng đau khổ nhìn anh nói: “Không thể nào? Tôi à?”
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô.
Tiêu Đồng thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ, thỏa hiệp, nói: “Được rồi.”
“Tại sao cô sợ anh ấy như vậy?” Tô Lạc Hoành nhìn cô, cười hỏi.
“Anh đi liên lạc với anh ấy thử xem? Anh ấy và Lãnh Phó tổng là loại người giống nhau! Lãnh Phó tổng cũng may, anh ấy chỉ là người không thích nói chuyện, tuy nhiên thương lượng rất tốt! Nhưng anh ấy thì khác! Khó nói! ! Thật không nói chuyện được!” Tiêu Đồng nhớ tới lúc trước có chuyện yêu cầu anh, nhìn bộ dáng của anh, cả người mình xương cũng mềm.
“Người này không dễ ở chung sao?” Đường Khả Hinh biết Bác Dịch, từng là người Hoa giành được giải thưởng rượu đỏ lớn nhất trên thế giới.
“Nếu không, cô thử xem?” Tiêu Đồng trêu chọc cô.
“Tiền lương cho cô, cô phải đi!” Trang Hạo Nhiên xoay người tiếp tục bước đi.
Tiêu Đồng dừng bước lại, trừng anh! !
Đường Khả Hinh nhịn cười ôm tài liệu bước đi.
Đoàn người đi tới trước thang máy, Tưởng Thiên Lỗi muốn tiếp tục đi lên lầu họp, Trang Hạo Nhiên vừa muốn đi xuống đại sảnh Hoàn Á.
Tiêu Đồng và Đông Anh lập tức tiến lên, chia ra hai bên ấn phím thang máy.
Tưởng Thiên Lỗi đứng tới trước thang máy, rốt cuộc chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng đứng ở trong đám người, nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở giữa hai người, im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bảng điện tử thang máy, con số đi lên từng điểm từng điểm.
“Hôm nay biểu hiện rất tốt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi xoay người nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Nhưng lần sau đi họp, đừng tới trễ. Nếu không, không biết Tổng Giám đốc Trang lại muốn em đứng bao lâu.”
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, có lẽ đêm qua vẫn chưa tỉnh rượu, cảm xúc còn chưa khôi phục, nhàn nhạt đứng đó.
“Cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng nhắc nhở, em sẽ chú ý.” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, nhìn anh nhẹ khom người, cám ơn.
Tưởng Thiên Lỗi liền nhàn nhạt mỉm cười, xoay người thấy cửa thang máy mở ra, anh dẫn đoàn người đi vào.
Bên ngoài thang máy, mọi người rối rít nhìn về phía anh cung kính gật đầu chào.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa thang máy, hai mắt vẫn dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, luôn lơ đãng lộ ra thâm tình nồng đậm.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Một cửa thang máy đóng lại, một cửa thang máy mở ra, Trang Hạo Nhiên đi trước một bước vào bên trong thang máy, lặng lẽ xoay người, nhìn bên ngoài, đám người Tiêu Đồng và Tô Lạc Hoành cùng đi vào, Đường Khả Hinh do dự một lát, mới chậm rãi bước vào thang máy, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đưa tay muốn nhấn lầu một. . . . . .
Một ngón tay thon dài khác cũng đặt nhẹ lầu một, không cẩn thận chụm chung một chỗ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, vội vàng rút tay về.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lặng lẽ nhấn lầu một.
“Lão đại! ! Hôm nay Khả Hinh biểu hiện tốt chứ?” Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ hỏi.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp lời.
Đường Khả Hinh nghe câu nói nhẹ nhàng này, cũng không lên tiếng, chậm rãi cúi đầu.
Không khí thật rất không đúng.
Tiêu Đồng và Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, cũng không dám lên tiếng.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, cho đến lầu một mở ra, mấy người cùng đi ra khỏi thang máy, lại chuyển người đi tới Hoàn Á.
Trong quá trình này, Trang Hạo Nhiên vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, Đường Khả Hinh cũng vẫn im lặng.
Cho đến khi trở lại văn phòng Tổng Giám đốc.
Trang Hạo Nhiên mới xoay người, nhìn Tiêu Đồng nói: “Lập tức đem tài liệu thưởng thức rượu đỏ thế giới 12 năm trước cho tôi nhìn một chút, bao gồm danh sách khách chủ yếu.”
“Vâng!” Tiêu Đồng nghe xong, lập tức xoay người, đi tới phòng thư kí.
“Lão đại! !” Tô Lạc Hoành cười đi lên trước, nhìn anh hỏi: “Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, anh không cần nghỉ ngơi một chút à?”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Không cần.” Trang Hạo Nhiên đã đi về phòng làm việc, không nói hai lời, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Tô Lạc Hoành dừng bước lại, nhìn người này, ngạc nhiên nói: “Người tức giận quá lớn vậy?”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn cánh cửa kia. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Lạc Hoành nhìn cô, có chút không nhịn được cười hỏi: “Các người. . . . . . Gây gổ à ?”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Tô Lạc Hoành, bật cười nói: “Không có! Làm sao có thể?”
“Tối hôm qua anh ấy còn an ủi Sở Nhai thật tốt! Còn nói, tomorrow is a new day! Hôm nay là thế nào?” Tô Lạc Hoành thật sự không hiểu đi về phòng làm việc của mình. . . . . .
“Lâm Phó tổng thật không có chuyện chứ?” Đường Khả Hinh vẫn có chút đau lòng hỏi.
“Thật không có chuyện! Có thể lão đại đau lòng vì Sở Nhai chứ? Trong mấy người chúng tôi, hai người bọn họ gian tình nhiều nhất!” Tô Lạc Hoành cũng không biết mình nói cái gì, một mình đi khỏi.
Đường Khả Hinh lại nghe câu nói sau cùng, nhớ tới tối hôm qua Trang Hạo Nhiên rất tức giận một câu: Đường Khả Hinh, không nên nói bạn bè của anh như vậy, trái tim của cô nhẹ buộc chặt, liền chậm rãi đi về phía trước cửa phòng làm việc, do dự một lát, mới vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong không có một chút tiếng động.
Đường Khả Hinh đợi trong chốc lát, ngay lập tức vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Đi vào. . . . . .” Rốt cuộc tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, liền đẩy nhẹ cửa chính phòng làm việc, thấy bóng dáng to lớn cao ngạo của Trang Hạo Nhiên, đứng ở trước cửa sổ sát đất sáng ngời, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, cởi tây trang màu trắng xuống, giắt trên giá áo cổ xưa bên cạnh, vừa cởi cúc áo tay áo, vừa quay đầu, thấy Đường Khả Hinh, anh hai mắt lóe lên, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Nghe nói tối hôm qua anh uống nhiều rượu, cần pha cho anh một ly trà sâm không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, quan tâm hỏi.
“Không cần.” Trang Hạo Nhiên xắn hai ống tay áo sơ mi tay, đi về phía trước bàn làm việc, hơi có vẻ mệt mỏi ngồi xuống, vẻ lạnh lùng xem tài liệu.
Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ anh như vậy, nhớ tới đêm qua anh nói: “Chỉ dựa vào trí khôn và yếu ớt trong lòng em, muốn vào cũng không vào được!”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, nhất thời để bút máy xuống, tựa vào trên ghế da thở dốc một hơi.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi tiếp nhận ba dự án cô đề xuất, sau đó cho phép cô lấy thân phận của Giám sát viên, tham gia vào dự án, đồng thời có quyền quyết định đối với dự án đang triển khai.
Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi!
Rốt cuộc ánh mắt của quản lý bộ Rượu Tiêu Chấn Nam âm trầm nhìn Đường Khả Hinh! !
“Cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc! Cám ơn mọi người !” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi khép văn kiện lại, nhìn mọi người mỉm cười nói.
Mọi người cũng đồng thời đứng lên, hướng hai vị Tổng Giám đốc cung kính khom lưng gật đầu.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hai người đồng thời đứng dậy, cùng đoàn người Laurence, Vitas đi ra phòng họp.
“Khả Hinh! ! Làm tốt lắm! !” Tiêu Đồng vừa dọn dẹp tài liệu, vừa tự hào nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Mới vừa rồi biểu hiện quá tuyệt vời!”
Tâm trạng Đường Khả Hinh cũng kích động nhìn Tiêu Đồng chậm rãi mỉm cười.
“Đi thôi! ! Đã đến giờ nghỉ trưa, tôi cũng sắp chết đói rồi! Tối hôm qua uống rượu, vẫn còn ở trong bụng của tôi, cồn cào tôi không chịu nổi.” Tô Lạc Hoành mỉm cười đứng dậy, để cho thư ký dọn dẹp tài liệu cho mình, sau đó bọn Tiêu Đồng cùng đứng dậy đi khỏi.
Tiêu Chấn Nam và Trưởng bộ phận mua hàng Lưu Hoành nhìn một đám người, tất cả đều cười nói đi ra ngoài, vẻ mặt tức giận ngồi ở một bên.
“Một con bé chết tiệt, lại dám ở trong cuộc họp này, đưa ra đề nghị?” Lưu Hoành tức giận nói: “Mới vừa rồi nếu như không phải cô ta chặn ngang, kế hoạch của chúng ta đã thành công!”
Tiêu Chấn Nam lại lạnh lùng quay đầu, nhìn anh ta nói: “Anh thật khờ, vẫn không có nhìn ra à?”
“Cái gì?” Lưu Hoành không hiểu nhìn Tiêu Chấn Nam, hỏi: “Anh nhìn ra cái gì?”
Tiêu Chấn Nam tức giận gõ mặt bàn, mới nhìn Lưu Hoành tức giận nói: “Tưởng tổng và Trang tổng hai người cùng hát đôi ! !”.
“Có ý gì?” Lưu Hoành giật mình nhìn anh ta.
“Đoạn thời gian trước tôi nghe nói Tưởng tổng có dị nghị đối với đơn giá niêm yết rượu đỏ mới, còn đặc biệt gọi mấy người đến hỏi chuyện, tôi vẫn luôn thấp thỏm chuyện này, nhưng cuộc họp hôm nay, tôi đã nhìn ra, hai người này, một chính diện, một phản diện, diễn xiếc cho chúng ta nhìn, cuối cùng để một con bé chết tiệt kia ra ngoài đối phó chúng ta !” Tiêu Chấn Nam tức giận tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt lóe lên, tức giận nói: “Đoán chừng lão già lớn tuổi Laurence đáng chết, muốn tìm người nối nghiệp!”
“Một con bé, có thể làm gì?” Lưu Hoành không cho là đúng nói.
“Không nên đánh giá thấp năng lực cô ta, nghe nói cô thành công thuyết phục Thủ tướng và Ủy viên Trương, làm không ít chuyện! Tôi cuối cùng cảm thấy cô ta có chút không ổn!” Tiêu Chấn Nam lạnh lùng nói.
“Điều tra cô ta một chút! !” Lưu Hoành lập tức nói.
“Không! !” Hai mắt Tiêu Chấn Nam lại lóe lên một chút ánh sáng lạnh lẽo, nói: “Tôi tự có biện pháp đối phó cô ta! !”
Đoàn người Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đi tới thang máy.
“Tiệc thử rượu mới trong vòng một có phải tổ chức ở khách sạn chúng ta hay không?” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, lạnh lùng gật đầu nói: “Đúng vậy! !”
Trang Hạo Nhiên trầm mặt không lên tiếng.
“Lần này Laffey xảy ra sự kiện bọt bong bóng, có không ít người tiêu dùng đều là khách VIP của nhà cậu, tiệc thử rượu lần này, nếu sợ anh ta quá cực khổ, cũng không cần anh ta tham gia.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, mới xoay người nhìn Tiêu Đồng, căn dặn: “Tiêu Đồng! ! Ba ngày sau khách sạn chúng ta tổ chức tiệc thử rượu, cô đi tìm Bác Dịch một chút.”
“À?” Vẻ mặt Tiêu Đồng đau khổ nhìn anh nói: “Không thể nào? Tôi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô.
Tiêu Đồng thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ, thỏa hiệp, nói: “Được rồi.”
“Tại sao cô sợ anh ấy như vậy?” Tô Lạc Hoành nhìn cô, cười hỏi.
“Anh đi liên lạc với anh ấy thử xem? Anh ấy và Lãnh Phó tổng là loại người giống nhau! Lãnh Phó tổng cũng may, anh ấy chỉ là người không thích nói chuyện, tuy nhiên thương lượng rất tốt! Nhưng anh ấy thì khác! Khó nói! ! Thật không nói chuyện được!” Tiêu Đồng nhớ tới lúc trước có chuyện yêu cầu anh, nhìn bộ dáng của anh, cả người mình xương cũng mềm.
“Người này không dễ ở chung sao?” Đường Khả Hinh biết Bác Dịch, từng là người Hoa giành được giải thưởng rượu đỏ lớn nhất trên thế giới.
“Nếu không, cô thử xem?” Tiêu Đồng trêu chọc cô.
“Tiền lương cho cô, cô phải đi!” Trang Hạo Nhiên xoay người tiếp tục bước đi.
Tiêu Đồng dừng bước lại, trừng anh! !
Đường Khả Hinh nhịn cười ôm tài liệu bước đi.
Đoàn người đi tới trước thang máy, Tưởng Thiên Lỗi muốn tiếp tục đi lên lầu họp, Trang Hạo Nhiên vừa muốn đi xuống đại sảnh Hoàn Á.
Tiêu Đồng và Đông Anh lập tức tiến lên, chia ra hai bên ấn phím thang máy.
Tưởng Thiên Lỗi đứng tới trước thang máy, rốt cuộc chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng đứng ở trong đám người, nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở giữa hai người, im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bảng điện tử thang máy, con số đi lên từng điểm từng điểm.
“Hôm nay biểu hiện rất tốt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi xoay người nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Nhưng lần sau đi họp, đừng tới trễ. Nếu không, không biết Tổng Giám đốc Trang lại muốn em đứng bao lâu.”
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, có lẽ đêm qua vẫn chưa tỉnh rượu, cảm xúc còn chưa khôi phục, nhàn nhạt đứng đó.
“Cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng nhắc nhở, em sẽ chú ý.” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, nhìn anh nhẹ khom người, cám ơn.
Tưởng Thiên Lỗi liền nhàn nhạt mỉm cười, xoay người thấy cửa thang máy mở ra, anh dẫn đoàn người đi vào.
Bên ngoài thang máy, mọi người rối rít nhìn về phía anh cung kính gật đầu chào.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa thang máy, hai mắt vẫn dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, luôn lơ đãng lộ ra thâm tình nồng đậm.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Một cửa thang máy đóng lại, một cửa thang máy mở ra, Trang Hạo Nhiên đi trước một bước vào bên trong thang máy, lặng lẽ xoay người, nhìn bên ngoài, đám người Tiêu Đồng và Tô Lạc Hoành cùng đi vào, Đường Khả Hinh do dự một lát, mới chậm rãi bước vào thang máy, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đưa tay muốn nhấn lầu một. . . . . .
Một ngón tay thon dài khác cũng đặt nhẹ lầu một, không cẩn thận chụm chung một chỗ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, vội vàng rút tay về.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lặng lẽ nhấn lầu một.
“Lão đại! ! Hôm nay Khả Hinh biểu hiện tốt chứ?” Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ hỏi.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh nghe câu nói nhẹ nhàng này, cũng không lên tiếng, chậm rãi cúi đầu.
Không khí thật rất không đúng.
Tiêu Đồng và Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, cũng không dám lên tiếng.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, cho đến lầu một mở ra, mấy người cùng đi ra khỏi thang máy, lại chuyển người đi tới Hoàn Á.
Trong quá trình này, Trang Hạo Nhiên vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, Đường Khả Hinh cũng vẫn im lặng.
Cho đến khi trở lại văn phòng Tổng Giám đốc.
Trang Hạo Nhiên mới xoay người, nhìn Tiêu Đồng nói: “Lập tức đem tài liệu thưởng thức rượu đỏ thế giới 12 năm trước cho tôi nhìn một chút, bao gồm danh sách khách chủ yếu.”
“Vâng!” Tiêu Đồng nghe xong, lập tức xoay người, đi tới phòng thư kí.
“Lão đại! !” Tô Lạc Hoành cười đi lên trước, nhìn anh hỏi: “Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, anh không cần nghỉ ngơi một chút à?”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Không cần.” Trang Hạo Nhiên đã đi về phòng làm việc, không nói hai lời, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Tô Lạc Hoành dừng bước lại, nhìn người này, ngạc nhiên nói: “Người tức giận quá lớn vậy?”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn cánh cửa kia. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Lạc Hoành nhìn cô, có chút không nhịn được cười hỏi: “Các người. . . . . . Gây gổ à ?”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Tô Lạc Hoành, bật cười nói: “Không có! Làm sao có thể?”
“Tối hôm qua anh ấy còn an ủi Sở Nhai thật tốt! Còn nói, tomorrow is a new day! Hôm nay là thế nào?” Tô Lạc Hoành thật sự không hiểu đi về phòng làm việc của mình. . . . . .
“Lâm Phó tổng thật không có chuyện chứ?” Đường Khả Hinh vẫn có chút đau lòng hỏi.
“Thật không có chuyện! Có thể lão đại đau lòng vì Sở Nhai chứ? Trong mấy người chúng tôi, hai người bọn họ gian tình nhiều nhất!” Tô Lạc Hoành cũng không biết mình nói cái gì, một mình đi khỏi.
Đường Khả Hinh lại nghe câu nói sau cùng, nhớ tới tối hôm qua Trang Hạo Nhiên rất tức giận một câu: Đường Khả Hinh, không nên nói bạn bè của anh như vậy, trái tim của cô nhẹ buộc chặt, liền chậm rãi đi về phía trước cửa phòng làm việc, do dự một lát, mới vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong không có một chút tiếng động.
Đường Khả Hinh đợi trong chốc lát, ngay lập tức vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Đi vào. . . . . .” Rốt cuộc tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, liền đẩy nhẹ cửa chính phòng làm việc, thấy bóng dáng to lớn cao ngạo của Trang Hạo Nhiên, đứng ở trước cửa sổ sát đất sáng ngời, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, cởi tây trang màu trắng xuống, giắt trên giá áo cổ xưa bên cạnh, vừa cởi cúc áo tay áo, vừa quay đầu, thấy Đường Khả Hinh, anh hai mắt lóe lên, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Nghe nói tối hôm qua anh uống nhiều rượu, cần pha cho anh một ly trà sâm không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, quan tâm hỏi.
“Không cần.” Trang Hạo Nhiên xắn hai ống tay áo sơ mi tay, đi về phía trước bàn làm việc, hơi có vẻ mệt mỏi ngồi xuống, vẻ lạnh lùng xem tài liệu.
Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ anh như vậy, nhớ tới đêm qua anh nói: “Chỉ dựa vào trí khôn và yếu ớt trong lòng em, muốn vào cũng không vào được!”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, nhất thời để bút máy xuống, tựa vào trên ghế da thở dốc một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro