Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trà sâm

Hàn Trinh Trinh

2024-07-24 20:48:37

Đường Khả Hinh im lặng đi tới phòng thư kí, nhớ tới Trang Hạo Nhiên lạnh lùng mới vừa rồi, nét mặt của cô bình tĩnh, bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiếp nhận loại cảm giác này thật sâu.

“Văn kiện chết này ở đâu?” Tiêu Đồng lục tìm tài liệu Trang Hạo Nhiên muốn xem ở trong ngăn tủ.

“Tài liệu gì?” Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, nhìn Tiêu Đồng, ngạc nhiên hỏi.

“Chính là tài liệu thưởng thức rượu đỏ lão đại muốn tìm!” Tiêu Đồng quỳ gối trước tủ sau chỗ ngồi của mình, không ngừng lật tài liệu, nói: “Tôi nhớ rõ ràng trước kia tôi đặt ở trong ngăn kéo, tại sao lạc mất?”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền vội vàng chạy tới, tìm nói: “Tôi tìm cho chị.”

“Không cần! Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi lại tìm thử một chút!” Tiêu Đồng hơi phiền não nói: “Chuyện phía sau rượu đỏ, vốn do cái tên Sở Nhai phụ trách, nhưng hôm nay anh ấy xin nghỉ, nói uống rượu cả buổi tối nhức đầu, cũng rất đáng thương, lão đại làm phần công việc kia cho anh ấy! Vốn là ngày hôm nay lão đại có rất nhiều chuyện. Ôi, đồng hai người đàn ông đáng thương!”

Đường Khả Hinh lặng lẽ nghe lời này, suy nghĩ một lát, rốt cuộc chậm rãi đứng lên, nhớ tới bộ dáng Trang Hạo Nhiên lúc nảy quả thật có chút tiều tụy, liền nhẹ nhàng đi ra phòng thư kí, đi tới phòng giải khát.

Lúc này, sắp gần trưa, phòng giải khát đang náo nhiệt.

Đường Khả Hinh mỉm cười đi vào, đi tới trước ngăn tủ chuyên dụng, lấy bình thủy tinh ra, đặt ở trên bàn nhỏ, lại xoay người từ trong tủ lạnh lấy sâm ra, dùng muỗng múc mấy muỗng. Bỏ vào trong bình thủy tinh, nấu nước nóng, đôi tay đặt nhẹ lên nắp bình nước nóng, dịu dàng đứng một lúc, mới gọi điện thoại cho nhà hàng tây, muốn hai phần bánh ngọt dâu tây, chia ra đặt lên hai khay, lại nâng trà sâm nấu xong, nhẹ nhàng rót trước một ly, đặt vào trong khay. . . . . .

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn tài liệu, đáp: “Vào đi”.

An An mỉm cười cầm trà sâm cùng bánh ngọt dâu tây đi tới, trong trẻo gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc?”

Trang Hạo Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy thư ký An An nở nụ cười đi tới nói: “Nghe Tiêu Đồng nói tối hôm qua anh uống rượu rất nhiều, hôm nay khẳng định nhức đầu, phòng thư kí chúng ta tạm thời biểu lộ tấm lòng, cố ý đưa đồ ăn tới cho anh.”

“Ơ? Quá thần kỳ, cuối cùng tin tức giải trí của mọi người chuyển dời đến trên người tôi à?” Trang Hạo Nhiên để bút máy xuống, thấy An An để cái khay, một phần bánh ngọt dâu tây hết sức tinh xảo hấp dẫn, anh mỉm cười nhìn ly trà sâm kia, trà sâm thơm nồng, nhìn màu sắc của trà, pha vừa đúng, hơn nữa nước trong bình vừa sôi thì đôi tay phải đè chặt nắp bình, có thể phân biệt mức độ ngâm của nó, chỉ là lần này ngoài dự đoán của mọi người, phía trên còn có một lát chanh nho nhỏ nổi lên, từ màu sắc cho thấy, dùng trà ngâm qua. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không tin nổi ngẩng đầu, nhìn An An luôn chỉ biết ăn, không biết làm.

An An cũng có chút hả hê cười nói: “Tổng Giám đốc không nên xem thường người, phụ nữ trời sanh thuộc về phòng bếp, xác định chúng tôi có muốn làm hay không! !”

“Thật là quá ngoài dự đoán mọi người rồi.” Trang Hạo Nhiên cười nâng trà sâm, hớp một ngụm nhỏ trà sâm, chợt cảm thấy hương nồng đậm, làm cho người ta lập tức tỉnh thần, miếng chanh phiến truyền tới vị chua, lại hết sức thoải mái, anh hết sức cảm thán gật đầu, cười nói: “Không tệ!”

“Uống ngon chứ?” An An nghiêng mặt nhìn lão đại, vui vẻ hỏi.

“Rất tốt.” Trang Hạo Nhiên cười.

“Chúng tôi muốn thưởng! !” An An ngẩng mặt cười to, dù sao công lao này cũng không nhận, ngu sao mà không nhận.

“Nói đi.” Trang Hạo Nhiên đặt ly trà xuống, cầm cái muỗng nhỏ lên, múc muỗng bánh ngọt ăn, lúc này mới phát hiện ra mình đói bụng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Buổi trưa hôm nay, chúng tôi muốn đi phòng ăn biển dùng bữa tiệc lớn! ! Tổng Giám đốc đại nhân Chúng ta ký hóa đơn chứ?” An An cười to hỏi.

“Ừm! Đi đi!” Trang Hạo Nhiên cười.

“Cám ơn Tổng Giám đốc!” An An vui vẻ chạy đi, trước khi đi ra, lại nói: “Anh từ từ uống…, phòng giải khát vẫn còn!”

Trang Hạo Nhiên cười, lại nâng trà sâm hớp một ngụm nhỏ, cảm giác thật khiến người ta thoải mái.

Khách sạn Á Châu, khu biệt thự VIP.

Tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Sở Nhai mặc quần áo ngủ màu trắng, rất đau đầu nằm ở trên giường, gối đầu che kín đầu, đang tiếp tục ngủ thật say, nghe tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên, anh thở dốc một hơi, mới ném gối đầu, mắt buồn ngủ lim dim, mơ mơ màng màng đứng lên, đi ra ngoài, hỏi: “Ai vậy?”

Không có đáp.

Lâm Sở Nhai đi ra phòng khách u ám, nhìn nơi khe hở rèm cửa sổ dày nặng, xuyên qua một chút ánh sáng, anh híp mắt biết trời đã sáng, lười biếng mềm nhũn đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng mở cửa, lại tức giận hỏi: “Ai vậy?”

Cửa chợt mở ra.

Đường Khả Hinh cầm trà sâm và bánh ngọt, mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Lâm Sở Nhai.

“Ơ?” Lâm Sở Nhai nhìn Khả Hinh, có chút lúng túng gọi: “Khả Hinh à?”

“Ồ. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng sáng ngời nhìn Lâm Sở Nhai, mỉm cười nói nhỏ: “Lâm Phó tổng. . . . . . Vẫn chưa rời giường à?”

“A. . . . . .” Lâm Sở Nhai lập tức sửa lại tóc ngắn rối bù một chút, đứng ra một bên, có chút ngượng ngùng cười nói: “Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, cho nên. . . . . . Đi ngủ muộn một chút. Mau vào.”

“Được . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười cầm trà sâm đi vào phòng khách, dịu dàng nói: “Biết hôm qua anh uống nhiều rượu, cho nên đặc biệt rót trà sâm và chuẩn bị một phần bánh ngọt cho anh.”

“Làm sao không biết xấu hổ như vậy?” Lâm Sở Nhai mỉm cười đóng cửa lại, mở màn cửa sổ, phòng khách chợt sáng lên, mới nói: “Cô ngồi trước một lát, tôi rửa mặt, đổi bộ quần áo, lập tức đến ngay.”

“Tốt.” Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, mỉm cười nói xong, liền chậm rãi nhìn cả phòng khách theo phong cách Châu Âu, còn có cầu thang xoắn ốc màu trắng, bên cạnh có một bức tranh thật lớn, cô lẳng lặng liếc mắt nhìn cả phòng, rốt cuộc ánh mắt rơi vào trên bàn nhỏ bên ghế sa lon sợi hoa màu trắng, có một khung hình bằng vàng tinh khiết, cô liền tò mò đi sang ngồi, cầm khung hình lên, thấy bốn người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, kể cả Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu nâu, cùng nhau đứng ở trước tòa biệt thự nào đó, hướng về phía ống kính, vui vẻ ngẩng mặt cười. . . . . . Nụ cười hết sức rực rỡ.

Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn Trang Hạo Nhiên được bốn người bạn thân vây quanh, so với bốn người, vóc người anh cao hơn, đẹp trai một chút, lộ ra nụ cười thật nghiêm túc sáng lạn, có thể nhìn ra anh hết sức hết sức để ý những người bên cạnh, cô cũng không khỏi cười.

“Thật xin lỗi, đợi lâu.” Lâm Sở Nhai mặc áo len màu xanh dương, quần tây màu trắng, tháo mắt kính xuống, tắm rửa lau khô ráo đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh để khung hình xuống, thấy Lâm Sở Nhai tháo mắt kính xuống, lại có vẻ trẻ trung hơn so với tuổi thật của anh, thậm chí hai mắt hấp dẫn hơn một chút, cô không nhịn được bật cười nói: “Oa, Lâm Phó tổng lấy mắt kính xuống, rất đẹp trai?”

Lâm Sở Nhai nghe lời này, lập tức ngẩng mặt cười, ngồi ở trên ghế sa lon, mới nói: “Tôi cận thị quá lâu, không mang mắt kính không quen.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh mỉm cười nghiêng người tới trước, cầm lấy mắt kính trên bàn trà, đeo lên, mới nhìn thấy trà sâm thơm nồng và bánh ngọt trước mặt, anh vui mừng cười nói: “Oa, Tiểu Đường rất săn sóc, tôi muốn uống trà sâm đấy.”

Anh không nói hai lời, liền nâng ly trà sâm uống…, vừa uống vừa gật đầu, vui vẻ cười nói: “Uống ngon thật.”

Đường Khả Hinh nhìn Lâm Sở Nhai chăm chú, hiểu anh cười gượng, có chút bị thương lại rối trí, liền dịu dàng cười nói: “Anh từ từ uống…, nếu như muốn ăn cái gì, uống gì, tôi có thể làm sẽ làm cho anh.”

“Cám ơn nhiều. . . . . .” Lâm Sở Nhai vừa ăn bánh ngọt dâu tây, cười hỏi: “Tại sao có thời gian tới chỗ của tôi?”

“Tất cả mọi người rất quan tâm anh, Tổng Giám đốc cũng rất quan tâm anh . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại dịu dàng nói.

“Ôi! Chuyện nhỏ thôi?” Lâm Sở Nhai bật cười lại cầm ly trà, hớp một ngụm nhỏ.

Đường Khả Hinh thật lòng nhìn Lâm Sở Nhai, sâu kín nói: “Lâm phó tổng, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, đối với chuyện của Nhã Tuệ, tôi không thể giúp anh, càng. . . . . .”

“Không có việc gì, không có việc gì, cô lo lắng cho chị em là đúng.” Lâm Sở Nhai nhanh chóng cười nói.

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Lâm Sở Nhai dịu dàng nói: “Từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi đột nhiên rất kinh ngạc, kinh ngạc vì hai người các người nhìn giống như không thèm để ý, lại dùng một loại phương thức khác, tôn trọng lựa chọn của đối phương. . . . . .”

Lâm Sở Nhai cúi đầu nhìn bánh ngọt, im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn khối bánh ngọt, mỉm cười nói: “Thật ra tình yêu của phụ nữ giống như chiếc bánh ngọt xinh đẹp, vì đã trải qua tôi mới hiểu được, nó xinh đẹp mộng ảo, nhưng không thể thưởng thức lâu dài, không lý trí . . . . . . Quá chán ngán, cũng sẽ làm người ta sinh ra chán ghét. Trong mắt của tôi, Lâm phó tổng anh rất tốt, giống như Tổng Giám đốc, lúc tôi ở nước Anh, anh ấy vì phải tiếp bạn bè đã lâu không gặp, mà tạm thời buông bỏ tôi. . . . . . Anh biết lúc ấy tôi nghĩ như thế nào không?”

“Tức giận?” Lâm Sở Nhai nhìn cô cười nói.

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, thật lòng cười nói: “Tôi cảm thấy anh ấy rất có sức hấp dẫn. . . . . .”

Lâm Sở Nhai cau mày nhìn cô.

“Vì thế, tôi không tin Phó tổng anh yêu Nhã Tuệ, hoặc có thể nói, anh ăn bánh ngọt có quá ngọt hay không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, nói một câu hai nghĩa.

Lâm Sở Nhai suy nghĩ những lời này.

“Tình yêu lâu dài là chống lại một chút chia lìa, một chút hấp dẫn. . . . . . tôi nghĩ, Phó tổng anh có thể chống lại hấp dẫn như vậy hay không?” Đường Khả Hinh thật lòng nhìn anh, dịu dàng hỏi.

Lâm Sở Nhai im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, cúi xuống nhìn khối bánh ngọt, nói: “Tình yêu thật sự có rất nhiều kiến thức, không chỉ là một chút tim đập nhanh. Nếu muốn có một đoạn tình yêu trưởng thành thật cần thời gian thử thách. Nhã Tuệ may mắn có được một gia đình hạnh phúc, là người mềm yếu, thiếu hụt cảm giác an toàn, khác với tôi, sau khi cuộc đời trải qua xói mòn rồi tái sinh một lần nữa, đi qua con đường rất nhiều chông gai. Cuộc đời của phụ nữ rất mong manh, không chịu được bao nhiêu giày vò. Hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi ra tay giúp bạn bè tốt nhất trong cuộc đời tôi, mà nói lên ý kiến. Giống như anh và Tổng Giám đốc, bạn bè tình thâm, mặc dù cùng kiên cường, nhưng vẫn có chút điểm chung là bị thương.”

Lâm Sở Nhai khẽ mỉm cười.

“Trong tương lai. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Sở Nhai mỉm cười nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Lâm phó tổng vẫn là Phó tổng ưu tú nhất trong lòng tôi, trọng nghĩa nhất, đáng làm anh em và bạn bè nhất. Nếu anh đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai, như vậy. . . . . . Mỗi ngày buổi tối, đi ngủ sớm một chút. . . . . .”

Cô vươn tay, nâng nhẹ ly trà sâm, đưa về phía Lâm Sở Nhai một chút, mới cười nói: “Uống nhiều trà sâm một chút, tốt cho thân thể. . . . . . Tất cả mọi người rất quan tâm anh, bao gồm Tổng Giám đốc. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0