Ăn một bữa ngon
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Đầu của Tưởng Ly cũng ngả nghiêng theo, cứ thế dựa hẳn lên vai Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn hoàn toàn không biết gì. Anh ấy cúi mặt xuống, cằm và vai tạo thành một góc nghiêng vừa hay có thể giữ lấy đầu của Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm thấy vậy bèn vươn cánh tay ra, lẳng lặng kéo đầu Tưởng Ly về phía này, dựa lên vai mình.
Tưởng Ly mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, cọ cọ đầu tìm một tư thế thoải mái. Lục Đông Thâm nét mặt dịu dàng, ôm chặt lấy eo cô.
Tới trưa, bốn người dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống.
Đây cũng là một vùng núi, Dư Mao tìm một khoảng đất trống, thích hợp để cho ngựa ăn cỏ. Chẳng biết núi này tên là gì, Dư Mao nói, chỗ này quá nhiều dãy núi, đa phần đều đặt tên tùy ý. Cậu ta chỉ tay về phía dãy núi hướng Tây Nam, chỉ cho họ thấy: "Nhìn thấy dãy núi cao nhất kia không? Đó chính là Tịch Lĩnh."
Tưởng Ly duỗi cánh tay nhìn về phía cậu ta chỉ. Quả nhiên nơi đó cao hơn các dãy núi xung quanh, sống núi cũng liền mạch nối nhau, nhìn từ phía này, độ dốc có vẻ không lớn. Nhưng có lẽ trên Tịch Lĩnh, những con dốc ấy chính là những bờ vực ngàn mét không chừng.
Nhiêu Tôn cố đè mấy lọn tóc vểnh lên trên xuống, nhìn dãy núi còn cách bên này một đoạn đường, quyết định phải ăn một bữa ngon để giữ gìn thể lực.
Đại chiến ở trước mặt, có trạng thái tác chiến tốt là điều quan trọng nhất.
Đối với chuyện này, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều không có ý kiến gì với Nhiêu Tôn.
Thế nào gọi là ăn ngon?
Rượu là không thể uống, ăn no thỏe thuê là thích hợp nhất.
Họ có mang theo thịt bò.
Hầm thì mất thời gian, cách ăn thích hợp nhất chỉ có nướng.
Đối với chuyện nướng thịt, Lục Đông Thâm là người ngoài ngành. Một là bình thường anh chẳng bao giờ ăn đồ nướng, hai là chút kinh nghiệm nướng thịt trong rừng của anh đều dùng vào lần ăn thịt sói trước kia rồi. Thế nên chẳng thể nói được là ngon hay không, chỉ có tác dụng no bụng. Quan trọng hơn là, thật ra anh ít nhiều có phần bài xích.
Nhiêu Tôn dùng con dao nhỏ mang theo bên người cắt những miếng thịt bò tươi, lúc rửa thịt bò anh ấy liếc nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly quay lưng về phía họ, ngồi trên một phiến đá, nhìn về phía dãy núi nối liền không dứt ở phía xa, không biết đang nghĩ điều gì. Nhiêu Tôn thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng, không gọi cô mà chỉ cắm đầu giải quyết thịt bò.
Lục Đông Thâm nhìn thấy hết cảnh ấy, có phần đăm chiêu.
Dư Mao thì rất hiếu kỳ.
Ở trong mắt cậu ta, tác phong hành xử của ba người họ đều không giống với những người trong thôn. Cậu ta cảm thấy, đây chính là sự khác biệt giữa người thành phố và người miền quê. Cách nói chuyện, phương thức làm việc, thậm chí những trang thiết bị mang theo cũng đều rất thú vị.
Lục Đông Thâm tiến lên giúp đỡ, hỏi anh ấy có cần đốt lửa không.
Nhiêu Tôn nói không cần, cần nướng than, sau đó nói to một câu: "Thật ra tay nghề của tôi chẳng ra sao, phí phạm chỗ thịt bò ngon này rồi."
Dư Mao không hiểu: "Không đặt thẳng lên lửa để nướng sao?" Giống mẹ như cậu ta vẫn nướng khoai vậy.
Nhiêu Tôn cười nói: "Có một kiểu nướng truyền thống nhất cũng ngon nhất, nhưng tôi không biết làm, người biết cũng chưa chắc muốn làm."
Lục Đông Thâm cực kỳ nhạy bén, ngồi xuống một phiến đá, hỏi Nhiêu Tôn thế nào là cách nướng truyền thống. Nhiêu Tôn đang định lên tiếng thì thấy Tưởng Ly đứng dậy, phủi bụi trên quần, đi tới nhìn Nhiêu Tôn đang ngồi dưới đất tay cầm thịt bò, mặt tỏ rõ thái độ không vui.
Nhiêu Tôn ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười từ đầu tới cuối.
Đến Dư Mao cũng cảm thấy bầu không khí có phần bất thường, bèn lẳng lặng quay về xe ngựa ngồi, lôi lương khô trong túi vải ra.
Cứ như thế, hai người họ nhìn thẳng nhau khoảng nửa phút, Tưởng Ly lên tiếng, có phần bực bội: "Dư Mao!"
Dư Mao giật mình, tay run rẩy làm rơi cả bánh. Cậu ta đang định nhặt thì Tưởng Ly nói tiếp: "Đi nhặt một vài cành liễu đỏ tới đây, đừng mảnh quá, tốt nhất là to bằng ngón tay một người trưởng thành. Đừng gặm bánh nữa, để bụng ăn thịt bò."
Nướng thịt không phải sở trường của Dư Mao, nhưng bắt cậu ta tìm liễu đỏ thì cậu ta rành lắm. Nghe xong, cậu ta lập tức làm theo, rời xa chiến trường.
Lục Đông Thâm được phân công chuẩn bị than nướng.
Nhiêu Tôn không cần Tưởng Ly nói nhiều, lập tức đứng dậy rời đi.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy đã chuyển đá tới, độ lớn nhỏ gần như tương đương, cắm xuống lớp đất cỏ mềm, xếp thành hai hàng. Lục Đông Thâm nhìn là hiểu ngay, nếu để than củi lên giữa đá, thì rõ ràng đã làm thành lò nướng.
Chẳng mấy chốc, Dư Mao đã nhặt liễu đỏ về, đầy một nửa chiếc gùi. Lục Đông Thâm đổ ra nhìn, Dư Mao này cũng thật nghe lời, độ mảnh của cành liễu được nhặt đúng theo yêu cầu của Tưởng Ly.
Rửa sạch liễu đỏ, Tưởng Ly đích thân ra tay.
Cô lấy liễu đỏ làm xiên, xuyên qua thịt bò.
Nhiêu Tôn phát huy cá tính hào sảng trong việc thái thịt bò, miếng thịt không nhỏ, cũng không quá vuông vắn. Tưởng Ly không so đo, tay chân cực kỳ thành thục, Dư Mao đứng bên xem, vẫn rất hiếu kỳ.
Sau khi xiên thịt xong, than củi cũng đã cháy.
Ném thẳng xuống giữa hai hàng đá, Tưởng Ly lại rút cây dao Phần Lan ra, gõ lên than mấy cái, ngọn lửa liền bùng lên. Xiên thịt bò được được đặt bên trên, chẳng mấy chốc đã có mùi thơm.
Dần dần sau khi mỡ chảy ra, những tiếng xèo xèo vang lên, lửa lớn nướng cháy xém chuyển sang lửa nhỏ giữ vị. Lúc này ngoài mùi thơm của thịt bò còn có mùi của liễu đỏ.
Kiểu nướng gặp nhiều ở thành thị này mang vào rừng làm phương thức truyền thống sẽ có mùi vị độc đáo.
Tưởng Ly lại rắc một ít muối lên thịt bò, chỉ vậy mà thôi, không thêm gia vị gì khác. Hơn nữa khi đi rừng, có muối đã khá lắm rồi. Có thể chính vì vậy, mùi vị của thịt bò nướng lại càng thuần chất.
Dư Mao ngại không dám ăn, nhưng thấy thịt bò không ngừng bốc khói lại thèm nhỏ nước dãi. Tưởng Ly không nói không rằng lập tức nhét hai xiên vào tay cậu ta. Cậu ta gãi đầu nói: Vậy sao được, mọi người đã cho tôi tiền rồi...
"Bảo cậu ăn thì cậu cứ ăn đi, nhiều lời vậy làm gì?" Nhiêu Tôn nói một câu.
Dư Mao đã sớm thèm thuồng, thấy Nhiêu Tôn nói vậy cũng cho anh ấy thể diện, lập tức cúi đầu ăn luôn.
Cả đống xiên thịt to nướng cũng không quá mất công, mùi thơm trong không khí xộc vào mũi.
Lục Đông Thâm nếm một miếng nhỏ, thịt rất mềm, mùi nướng thơm phức, quyện lấy mùi liễu đỏ, giải phóng mùi ngấy của mỡ.
Tưởng Ly không ăn miếng nào, nướng xong cô lại quay về mỏm đá lớn kia ngồi. Dư Mao thấy vậy hỏi sau lưng cô: "Chị Tố không đói ạ?"
Tưởng Ly mặc kệ cậu ta.
Lục Đông Thâm nhìn Tưởng Ly, rồi lại quay về nhìn Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn quả thật ăn uống no nê, sau khi thấy biểu cảm của Lục Đông Thâm, anh ấy hất hàm về phía Tưởng Ly: "Cô ấy làm được đến bước này là được rồi."
Câu nói này không đầu không cuối nhưng Lục Đông Thâm nghe xong, trong lòng đã hiểu ra đại khái.
Lát sau, Lục Đông Thâm cầm hai xiên thịt tiến về phía trước.
Diện tích của phiến đá vừa hay đủ rộng cho hai người, ba thì lại quá chật.
Lục Đông Thâm chìa xiên thịt trong tay ra trước mặt Tưởng Ly, khẽ nói: "Không đói sao? Hay là nếm thử tài nghệ của em đi, xem có bị thụt lùi không?"
Tưởng Ly không nhận.
Cô co chân lên, cuộn tròn lại, rất lâu sau mới lên tiếng: "Anh hiểu ra rồi phải không?"
"Phải." Lục Đông Thâm không giấu giếm.
Tưởng Ly tựa cằm lên đầu gối, nhìn về phía xa.
Ánh nắng hắt xuống mặt cô, Lục Đông Thâm nhìn cô rồi giơ tay xoa đầu cô.
Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ luôn khiến người ta cảm thấy thân thiết, cô chính là như vậy. Cô chẳng bao giờ mua các sản phẩm chăm sóc da, đa phần cô đều tự làm từ các loài thực vật, hoa cỏ để làm ra loại kem dưỡng tốt nhất. Cho dù không đánh phấn, khuôn mặt nhỏ của cô đã trắng như trứng gà bóc rồi, nhìn còn trẻ hơn nhiều so với các cô gái cùng tuổi...
Nhiêu Tôn hoàn toàn không biết gì. Anh ấy cúi mặt xuống, cằm và vai tạo thành một góc nghiêng vừa hay có thể giữ lấy đầu của Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm thấy vậy bèn vươn cánh tay ra, lẳng lặng kéo đầu Tưởng Ly về phía này, dựa lên vai mình.
Tưởng Ly mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, cọ cọ đầu tìm một tư thế thoải mái. Lục Đông Thâm nét mặt dịu dàng, ôm chặt lấy eo cô.
Tới trưa, bốn người dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống.
Đây cũng là một vùng núi, Dư Mao tìm một khoảng đất trống, thích hợp để cho ngựa ăn cỏ. Chẳng biết núi này tên là gì, Dư Mao nói, chỗ này quá nhiều dãy núi, đa phần đều đặt tên tùy ý. Cậu ta chỉ tay về phía dãy núi hướng Tây Nam, chỉ cho họ thấy: "Nhìn thấy dãy núi cao nhất kia không? Đó chính là Tịch Lĩnh."
Tưởng Ly duỗi cánh tay nhìn về phía cậu ta chỉ. Quả nhiên nơi đó cao hơn các dãy núi xung quanh, sống núi cũng liền mạch nối nhau, nhìn từ phía này, độ dốc có vẻ không lớn. Nhưng có lẽ trên Tịch Lĩnh, những con dốc ấy chính là những bờ vực ngàn mét không chừng.
Nhiêu Tôn cố đè mấy lọn tóc vểnh lên trên xuống, nhìn dãy núi còn cách bên này một đoạn đường, quyết định phải ăn một bữa ngon để giữ gìn thể lực.
Đại chiến ở trước mặt, có trạng thái tác chiến tốt là điều quan trọng nhất.
Đối với chuyện này, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều không có ý kiến gì với Nhiêu Tôn.
Thế nào gọi là ăn ngon?
Rượu là không thể uống, ăn no thỏe thuê là thích hợp nhất.
Họ có mang theo thịt bò.
Hầm thì mất thời gian, cách ăn thích hợp nhất chỉ có nướng.
Đối với chuyện nướng thịt, Lục Đông Thâm là người ngoài ngành. Một là bình thường anh chẳng bao giờ ăn đồ nướng, hai là chút kinh nghiệm nướng thịt trong rừng của anh đều dùng vào lần ăn thịt sói trước kia rồi. Thế nên chẳng thể nói được là ngon hay không, chỉ có tác dụng no bụng. Quan trọng hơn là, thật ra anh ít nhiều có phần bài xích.
Nhiêu Tôn dùng con dao nhỏ mang theo bên người cắt những miếng thịt bò tươi, lúc rửa thịt bò anh ấy liếc nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly quay lưng về phía họ, ngồi trên một phiến đá, nhìn về phía dãy núi nối liền không dứt ở phía xa, không biết đang nghĩ điều gì. Nhiêu Tôn thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng, không gọi cô mà chỉ cắm đầu giải quyết thịt bò.
Lục Đông Thâm nhìn thấy hết cảnh ấy, có phần đăm chiêu.
Dư Mao thì rất hiếu kỳ.
Ở trong mắt cậu ta, tác phong hành xử của ba người họ đều không giống với những người trong thôn. Cậu ta cảm thấy, đây chính là sự khác biệt giữa người thành phố và người miền quê. Cách nói chuyện, phương thức làm việc, thậm chí những trang thiết bị mang theo cũng đều rất thú vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm tiến lên giúp đỡ, hỏi anh ấy có cần đốt lửa không.
Nhiêu Tôn nói không cần, cần nướng than, sau đó nói to một câu: "Thật ra tay nghề của tôi chẳng ra sao, phí phạm chỗ thịt bò ngon này rồi."
Dư Mao không hiểu: "Không đặt thẳng lên lửa để nướng sao?" Giống mẹ như cậu ta vẫn nướng khoai vậy.
Nhiêu Tôn cười nói: "Có một kiểu nướng truyền thống nhất cũng ngon nhất, nhưng tôi không biết làm, người biết cũng chưa chắc muốn làm."
Lục Đông Thâm cực kỳ nhạy bén, ngồi xuống một phiến đá, hỏi Nhiêu Tôn thế nào là cách nướng truyền thống. Nhiêu Tôn đang định lên tiếng thì thấy Tưởng Ly đứng dậy, phủi bụi trên quần, đi tới nhìn Nhiêu Tôn đang ngồi dưới đất tay cầm thịt bò, mặt tỏ rõ thái độ không vui.
Nhiêu Tôn ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười từ đầu tới cuối.
Đến Dư Mao cũng cảm thấy bầu không khí có phần bất thường, bèn lẳng lặng quay về xe ngựa ngồi, lôi lương khô trong túi vải ra.
Cứ như thế, hai người họ nhìn thẳng nhau khoảng nửa phút, Tưởng Ly lên tiếng, có phần bực bội: "Dư Mao!"
Dư Mao giật mình, tay run rẩy làm rơi cả bánh. Cậu ta đang định nhặt thì Tưởng Ly nói tiếp: "Đi nhặt một vài cành liễu đỏ tới đây, đừng mảnh quá, tốt nhất là to bằng ngón tay một người trưởng thành. Đừng gặm bánh nữa, để bụng ăn thịt bò."
Nướng thịt không phải sở trường của Dư Mao, nhưng bắt cậu ta tìm liễu đỏ thì cậu ta rành lắm. Nghe xong, cậu ta lập tức làm theo, rời xa chiến trường.
Lục Đông Thâm được phân công chuẩn bị than nướng.
Nhiêu Tôn không cần Tưởng Ly nói nhiều, lập tức đứng dậy rời đi.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy đã chuyển đá tới, độ lớn nhỏ gần như tương đương, cắm xuống lớp đất cỏ mềm, xếp thành hai hàng. Lục Đông Thâm nhìn là hiểu ngay, nếu để than củi lên giữa đá, thì rõ ràng đã làm thành lò nướng.
Chẳng mấy chốc, Dư Mao đã nhặt liễu đỏ về, đầy một nửa chiếc gùi. Lục Đông Thâm đổ ra nhìn, Dư Mao này cũng thật nghe lời, độ mảnh của cành liễu được nhặt đúng theo yêu cầu của Tưởng Ly.
Rửa sạch liễu đỏ, Tưởng Ly đích thân ra tay.
Cô lấy liễu đỏ làm xiên, xuyên qua thịt bò.
Nhiêu Tôn phát huy cá tính hào sảng trong việc thái thịt bò, miếng thịt không nhỏ, cũng không quá vuông vắn. Tưởng Ly không so đo, tay chân cực kỳ thành thục, Dư Mao đứng bên xem, vẫn rất hiếu kỳ.
Sau khi xiên thịt xong, than củi cũng đã cháy.
Ném thẳng xuống giữa hai hàng đá, Tưởng Ly lại rút cây dao Phần Lan ra, gõ lên than mấy cái, ngọn lửa liền bùng lên. Xiên thịt bò được được đặt bên trên, chẳng mấy chốc đã có mùi thơm.
Dần dần sau khi mỡ chảy ra, những tiếng xèo xèo vang lên, lửa lớn nướng cháy xém chuyển sang lửa nhỏ giữ vị. Lúc này ngoài mùi thơm của thịt bò còn có mùi của liễu đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiểu nướng gặp nhiều ở thành thị này mang vào rừng làm phương thức truyền thống sẽ có mùi vị độc đáo.
Tưởng Ly lại rắc một ít muối lên thịt bò, chỉ vậy mà thôi, không thêm gia vị gì khác. Hơn nữa khi đi rừng, có muối đã khá lắm rồi. Có thể chính vì vậy, mùi vị của thịt bò nướng lại càng thuần chất.
Dư Mao ngại không dám ăn, nhưng thấy thịt bò không ngừng bốc khói lại thèm nhỏ nước dãi. Tưởng Ly không nói không rằng lập tức nhét hai xiên vào tay cậu ta. Cậu ta gãi đầu nói: Vậy sao được, mọi người đã cho tôi tiền rồi...
"Bảo cậu ăn thì cậu cứ ăn đi, nhiều lời vậy làm gì?" Nhiêu Tôn nói một câu.
Dư Mao đã sớm thèm thuồng, thấy Nhiêu Tôn nói vậy cũng cho anh ấy thể diện, lập tức cúi đầu ăn luôn.
Cả đống xiên thịt to nướng cũng không quá mất công, mùi thơm trong không khí xộc vào mũi.
Lục Đông Thâm nếm một miếng nhỏ, thịt rất mềm, mùi nướng thơm phức, quyện lấy mùi liễu đỏ, giải phóng mùi ngấy của mỡ.
Tưởng Ly không ăn miếng nào, nướng xong cô lại quay về mỏm đá lớn kia ngồi. Dư Mao thấy vậy hỏi sau lưng cô: "Chị Tố không đói ạ?"
Tưởng Ly mặc kệ cậu ta.
Lục Đông Thâm nhìn Tưởng Ly, rồi lại quay về nhìn Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn quả thật ăn uống no nê, sau khi thấy biểu cảm của Lục Đông Thâm, anh ấy hất hàm về phía Tưởng Ly: "Cô ấy làm được đến bước này là được rồi."
Câu nói này không đầu không cuối nhưng Lục Đông Thâm nghe xong, trong lòng đã hiểu ra đại khái.
Lát sau, Lục Đông Thâm cầm hai xiên thịt tiến về phía trước.
Diện tích của phiến đá vừa hay đủ rộng cho hai người, ba thì lại quá chật.
Lục Đông Thâm chìa xiên thịt trong tay ra trước mặt Tưởng Ly, khẽ nói: "Không đói sao? Hay là nếm thử tài nghệ của em đi, xem có bị thụt lùi không?"
Tưởng Ly không nhận.
Cô co chân lên, cuộn tròn lại, rất lâu sau mới lên tiếng: "Anh hiểu ra rồi phải không?"
"Phải." Lục Đông Thâm không giấu giếm.
Tưởng Ly tựa cằm lên đầu gối, nhìn về phía xa.
Ánh nắng hắt xuống mặt cô, Lục Đông Thâm nhìn cô rồi giơ tay xoa đầu cô.
Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ luôn khiến người ta cảm thấy thân thiết, cô chính là như vậy. Cô chẳng bao giờ mua các sản phẩm chăm sóc da, đa phần cô đều tự làm từ các loài thực vật, hoa cỏ để làm ra loại kem dưỡng tốt nhất. Cho dù không đánh phấn, khuôn mặt nhỏ của cô đã trắng như trứng gà bóc rồi, nhìn còn trẻ hơn nhiều so với các cô gái cùng tuổi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro