Lấy gậy ông đập lưng ông
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Tưởng Ly đứng bên kia đang buồn bực, vừa nghe thấy Nhiêu Tôn nói câu
này, lập tức không nhịn được cười. Thế mà vẫn còn nhớ chuyện này, chắc
là dọc đường anh ấy đã suy nghĩ không ít, bây giờ bắt được cơ hội nên
lập tức tẩy trắng cho Nguyễn Kỳ.
Cô chống tay lên má: "Nhiêu Tôn, sự tích cực này của anh là từ đâu mà ra?"
"Cái gì mà từ đâu mà ra?" Nhiêu Tôn làm bộ nghiêm túc: "Anh chỉ cảm thấy chúng ta hiểu lầm một người là không hay, người ta là một cô gái trẻ, trong trắng cứ như thế bị em chà đạp rồi..."
"Này này này, nói gì đó hả? Ai chà đạp trong trắng của cô ấy?" Tưởng Ly câm nín: "Em thấy anh chà đạp cô ấy thì có."
Nhiêu Tôn bị cô bật, rất không vui, khẽ quát một tiếng: "Không ai quản lý em nữa phải không?"
Ngay sau đó Lục Đông Thâm vươn tay ôm lấy Tưởng Ly, cười nói: "Con gái con đứa, miệng đừng độc như vậy, nói trúng tâm sự của người khác chưa chắc là chuyện tốt đâu. Cũng may Tôn thiếu đây khoan hồng độ lượng, đổi lại là người khác chắc chắn diệt khẩu em rồi."
Tưởng Ly bị hai người họ chọc, sự bứt rứt trong lòng cũng tan đi không ít.
Nhiêu Tôn lười đấu võ miệng với Tưởng Ly, bèn cầm cành cây trong tay chọc xuống đất: "Lục Đông Thâm, vậy anh nói đi."
Việc đến nước này, sự thật đã bày ra rõ ràng.
Lục Đông Thâm nói: "Phải, đúng là đã đổ oan cho Nguyễn Kỳ."
Ban đầu nghi ngờ Nguyễn Kỳ là vì phát hiện ở trấn Thất Xá có người theo dõi. Người theo dõi đó có rất nhiều khả năng, nhưng khi phát hiện ra máy theo dõi thì tính chất đã thay đổi. Mục đích của đối phương rất đơn thuần, chính là muốn biết hành tung của họ, thông qua máy theo dõi thuận lợi tiến vào Tịch Lĩnh.
Nếu là Nguyễn Kỳ, cô ấy không cần khổ sở giấu mặt như vậy.
Máy theo dõi rất tinh vi, lại mua chuộc cả người của quán trọ, tâm tư của người này không đơn giản.
Nghe xong, Nhiêu Tôn nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly thấy vậy gào lên: "Nhìn gì mà nhìn?"
Nhiêu Tôn quay người lại đối mặt với cô, cười đầy ý thù địch: "Em không thấy xấu hổ à?"
"Xấu hổ gì?"
"Nói gì thì nói Nguyễn Kỳ cũng được coi là người thân thiết với em. Lúc trước Lục Đông Thâm nghi ngờ cô ấy, em cũng nghi ngờ theo, còn có quan niệm thị phi đúng sai hay không?" Nhiêu Tôn chép miệng: "Anh mà là em, sẽ chẳng còn mặt mũi gặp lại Nguyễn Kỳ nữa."
Tưởng Ly bực anh ấy: "Có gì mà mất mặt? Có giỏi thì anh tìm ra được cô ấy đi, em sẽ xin lỗi ngay trước mặt cô ấy."
Quả nhiên làm cho Nhiêu Tôn á khẩu.
Lục Đông Thâm bắn cho Nhiêu Tôn một ánh mắt "chẳng giúp được gì".
Tưởng Ly quay về chuyện chính: "Vậy cái máy theo dõi này phải làm sao? Hủy luôn?"
"Đây có lẽ là loại máy theo dõi nhỏ nhất trên thị trường rồi, có khả năng tự sửa, cũng tức là nếu có sự cố ngoài ý muốn gây rối hay gây gián đoạn, các số liệu bên trong cũng sẽ tự động được khôi phục." Lục Đông Thâm cẩn thận đặt lại chiếc máy theo dõi: "Nhưng có một điểm không tốt, lúc khôi phục sẽ có đèn hiển thị, giống như bây giờ. Có lẽ ban nãy em vô tình chạm phải, khiến số liệu tự khôi phục, nên chúng ta mới phát hiện ra."
Tưởng Ly cảm thán: "Đúng là bỏ ra một khoản đầu tư lớn đấy, chắc là người của Lục Môn phải không?"
Nhiêu Tôn ở bên nói: "Chắc đến tám, chín phần rồi. Nhưng người họ muốn đối phó là Lục Đông Thâm sắp tranh giành lợi ích với họ. Thế nên, công sức bỏ ra cũng đáng."
Lục Đông Thâm nhìn máy theo dõi im lặng một lúc, sau đó ấn ngón tay, móc lại chiếc khóa kim loại. Cái máy theo dõi kia cũng tắt đèn đúng lúc, xem ra số liệu đã được khôi phục. Anh nói: "Không cần hủy, tiếp tục mang theo nó."
Tưởng Ly sửng sốt.
Nhiêu Tôn nhìn anh chằm chằm: "Lục Đông Thâm, việc lấy gậy ông đập lưng ông anh chắc chắn được bao nhiêu?"
Lục Đông Thâm nhìn ánh lửa dần nhỏ đi trước mặt, nói: "Tôi không có đường lùi, đây là cách duy nhất. Bắt buộc phải xuất chiêu hiểm, đành liều một phen thôi."
Tưởng Ly hiểu ý của anh.
Bất thình lình, cô nhớ tới lời ông thầy bói nói: Qua thì sống, bằng không thì chết.
Trái tim cô chợt thắt lại.
Đầu cô bị Lục Đông Thâm xoa một cái, cô ngước lên nhìn anh. Anh cười khẽ, ra hiệu về phía lều: "Nhân lúc anh còn chưa buồn ngủ, em có vào ngủ không?"
Tưởng Ly nhớ lại hành động của anh ban nãy khi ở trong lều, mặt nóng bừng lên, gạt tay anh ra, đứng dậy chui vào lều.
Trước khi kéo cửa lều lên, cô tiện tai nghe thấy Lục Đông Thâm khẽ nói một câu: "Nhiêu Tôn, nói chuyện đi."
***
Trời vừa tờ mờ sáng, Tưởng Ly đã bị Lục Đông Thâm đánh thức.
Cô buồn ngủ muốn chết.
Suy nghĩ duy nhất chính là liều mạng co rụt vào trong túi ngủ, ngủ được thêm giây nào tốt giây ấy.
Lục Đông Thâm xoa đầu cô, rất kiên nhẫn: "Dậy đi, chúng ta còn phải đi gấp."
Cô biết là phải đi gấp, còn không thể lái xe, đúng là một chặng đường đau khổ.
Cô mơ màng mở mắt.
Quả nhiên, cô vẫn cuộn tròn người trong túi ngủ, nằm yên trong lòng anh. Chỉ là tối qua sau khi về lều, cô gục xuống ngủ luôn, anh về khi nào cô hoàn toàn không biết.
Cô ngồi thẳng dậy, đầu tóc rối bù xù.
Lục Đông Thâm cũng ngồi dậy, tươi cười bấu má cô: "Cho em một phút, một phút sau còn không ra khỏi lều anh sẽ đích thân tới giúp em tháo túi ngủ, tiện thể lột luôn lớp da của em ra đấy."
Tưởng Ly mơ mơ hồ hồ.
Sau khi Lục Đông Thâm ra khỏi lều, cô đột nhiên phản ứng lại, vội vàng bò ra khỏi túi ngủ.
Theo tuyến đường bình thường mà Dư Mao tính toán, từ thôn Tiểu Khê tới dưới chân Tịch Lĩnh cần đi trên một ngày.
Vào lúc mặt trời còn chưa bật ra khỏi đường chân trời, mấy người họ đã đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi. Xe chỉ có thể dừng trước cổng thôn Tiểu Khê, bốn người phải men theo con đường đất bên cạnh thôn đi về phía Nam tiến sâu vào núi, sau đó trèo núi vượt đèo. Thế nên, thôn Tiểu Khê là thôn hoang cũng tốt, chí ít không ai hỏi han về xe của họ.
Tuy rằng nói vậy, họ vẫn dừng xe lại ở một nơi khá kín đáo, rồi lại lấy lá cây dày và kín che chắn cẩn thận, đề phòng vạn nhất.
Đồ ăn, trang thiết bị và dược phẩm lần lượt được đựng trong các balo. Gánh nặng của Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn khá lớn, toàn bộ những đồ nặng đều được để vào balo của hai người họ. Chiếc balo leo núi của Tưởng Ly cũng không hề nhỏ, nhưng bên trong không có đồ nặng gì, thế nên người nhẹ như chim bay.
Dư Mao là đứa trẻ lớn lên trong núi, cậu ta không vào Tịch Lịch nên cũng không mang theo đồ gì, chỉ mang theo một chiếc túi vải, trong đó đựng lương khô mà thôi.
Ba người lên xe ngựa, Dư Mao tháo cương vòng qua cổ tay rồi cũng trèo lên xe ngựa, ngồi lên phía trước điều khiển.
Xe ngựa không lớn, trong ba người ngồi sau có hai người cao lớn, thế nên gần như đầu gối phải chạm vào đầu gối. Được nghỉ qua đêm, ngựa rất khỏe, đi mải miết cả đoạn đường. Dư Mao ngủ cũng rất ngon, miệng còn ngâm nga hát, chốc chốc lại nói một câu: "Mấy người thành phố như anh chị thật bị hưởng thụ, ngủ trong lều ngon thật đấy."
Câu nói này chỉ lọt được vào tai Lục Đông Thâm.
Bình thường anh dậy sớm đã quen, lúc này cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Tưởng Ly bên cạnh thì không ổn.
Sau khi trở về Thương Lăng, cô bắt đầu tự giải phóng bản thân, có lúc ngủ đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu mới dậy. Thế nên sau một đêm trằn trọc, dù ngồi xe ngựa đảo qua đảo lại, cô vẫn có thể nhắm mắt chợp một giấc.
Nhiêu Tôn ngồi sát trong cùng. Có lẽ vì tiếng ngáy của Dư Mao quá gần, nên lên xe ngựa là anh ấy ngủ gật, đầu ngoẹo ngoẹo. Hai hôm nay tóc anh ấy đã dài hơn một chút, cũng chưa kịp cắt tỉa gì đã phải vào núi, tỉnh dậy đỉnh đầu có hơi phản nghịch. Mái tóc lúc rửa mặt khó khăn lắm mới ẹp xuống được lúc này lại dựng lên, lắc lư theo cái đầu nặng trịnh của anh ấy.
Cô chống tay lên má: "Nhiêu Tôn, sự tích cực này của anh là từ đâu mà ra?"
"Cái gì mà từ đâu mà ra?" Nhiêu Tôn làm bộ nghiêm túc: "Anh chỉ cảm thấy chúng ta hiểu lầm một người là không hay, người ta là một cô gái trẻ, trong trắng cứ như thế bị em chà đạp rồi..."
"Này này này, nói gì đó hả? Ai chà đạp trong trắng của cô ấy?" Tưởng Ly câm nín: "Em thấy anh chà đạp cô ấy thì có."
Nhiêu Tôn bị cô bật, rất không vui, khẽ quát một tiếng: "Không ai quản lý em nữa phải không?"
Ngay sau đó Lục Đông Thâm vươn tay ôm lấy Tưởng Ly, cười nói: "Con gái con đứa, miệng đừng độc như vậy, nói trúng tâm sự của người khác chưa chắc là chuyện tốt đâu. Cũng may Tôn thiếu đây khoan hồng độ lượng, đổi lại là người khác chắc chắn diệt khẩu em rồi."
Tưởng Ly bị hai người họ chọc, sự bứt rứt trong lòng cũng tan đi không ít.
Nhiêu Tôn lười đấu võ miệng với Tưởng Ly, bèn cầm cành cây trong tay chọc xuống đất: "Lục Đông Thâm, vậy anh nói đi."
Việc đến nước này, sự thật đã bày ra rõ ràng.
Lục Đông Thâm nói: "Phải, đúng là đã đổ oan cho Nguyễn Kỳ."
Ban đầu nghi ngờ Nguyễn Kỳ là vì phát hiện ở trấn Thất Xá có người theo dõi. Người theo dõi đó có rất nhiều khả năng, nhưng khi phát hiện ra máy theo dõi thì tính chất đã thay đổi. Mục đích của đối phương rất đơn thuần, chính là muốn biết hành tung của họ, thông qua máy theo dõi thuận lợi tiến vào Tịch Lĩnh.
Nếu là Nguyễn Kỳ, cô ấy không cần khổ sở giấu mặt như vậy.
Máy theo dõi rất tinh vi, lại mua chuộc cả người của quán trọ, tâm tư của người này không đơn giản.
Nghe xong, Nhiêu Tôn nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly thấy vậy gào lên: "Nhìn gì mà nhìn?"
Nhiêu Tôn quay người lại đối mặt với cô, cười đầy ý thù địch: "Em không thấy xấu hổ à?"
"Xấu hổ gì?"
"Nói gì thì nói Nguyễn Kỳ cũng được coi là người thân thiết với em. Lúc trước Lục Đông Thâm nghi ngờ cô ấy, em cũng nghi ngờ theo, còn có quan niệm thị phi đúng sai hay không?" Nhiêu Tôn chép miệng: "Anh mà là em, sẽ chẳng còn mặt mũi gặp lại Nguyễn Kỳ nữa."
Tưởng Ly bực anh ấy: "Có gì mà mất mặt? Có giỏi thì anh tìm ra được cô ấy đi, em sẽ xin lỗi ngay trước mặt cô ấy."
Quả nhiên làm cho Nhiêu Tôn á khẩu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm bắn cho Nhiêu Tôn một ánh mắt "chẳng giúp được gì".
Tưởng Ly quay về chuyện chính: "Vậy cái máy theo dõi này phải làm sao? Hủy luôn?"
"Đây có lẽ là loại máy theo dõi nhỏ nhất trên thị trường rồi, có khả năng tự sửa, cũng tức là nếu có sự cố ngoài ý muốn gây rối hay gây gián đoạn, các số liệu bên trong cũng sẽ tự động được khôi phục." Lục Đông Thâm cẩn thận đặt lại chiếc máy theo dõi: "Nhưng có một điểm không tốt, lúc khôi phục sẽ có đèn hiển thị, giống như bây giờ. Có lẽ ban nãy em vô tình chạm phải, khiến số liệu tự khôi phục, nên chúng ta mới phát hiện ra."
Tưởng Ly cảm thán: "Đúng là bỏ ra một khoản đầu tư lớn đấy, chắc là người của Lục Môn phải không?"
Nhiêu Tôn ở bên nói: "Chắc đến tám, chín phần rồi. Nhưng người họ muốn đối phó là Lục Đông Thâm sắp tranh giành lợi ích với họ. Thế nên, công sức bỏ ra cũng đáng."
Lục Đông Thâm nhìn máy theo dõi im lặng một lúc, sau đó ấn ngón tay, móc lại chiếc khóa kim loại. Cái máy theo dõi kia cũng tắt đèn đúng lúc, xem ra số liệu đã được khôi phục. Anh nói: "Không cần hủy, tiếp tục mang theo nó."
Tưởng Ly sửng sốt.
Nhiêu Tôn nhìn anh chằm chằm: "Lục Đông Thâm, việc lấy gậy ông đập lưng ông anh chắc chắn được bao nhiêu?"
Lục Đông Thâm nhìn ánh lửa dần nhỏ đi trước mặt, nói: "Tôi không có đường lùi, đây là cách duy nhất. Bắt buộc phải xuất chiêu hiểm, đành liều một phen thôi."
Tưởng Ly hiểu ý của anh.
Bất thình lình, cô nhớ tới lời ông thầy bói nói: Qua thì sống, bằng không thì chết.
Trái tim cô chợt thắt lại.
Đầu cô bị Lục Đông Thâm xoa một cái, cô ngước lên nhìn anh. Anh cười khẽ, ra hiệu về phía lều: "Nhân lúc anh còn chưa buồn ngủ, em có vào ngủ không?"
Tưởng Ly nhớ lại hành động của anh ban nãy khi ở trong lều, mặt nóng bừng lên, gạt tay anh ra, đứng dậy chui vào lều.
Trước khi kéo cửa lều lên, cô tiện tai nghe thấy Lục Đông Thâm khẽ nói một câu: "Nhiêu Tôn, nói chuyện đi."
***
Trời vừa tờ mờ sáng, Tưởng Ly đã bị Lục Đông Thâm đánh thức.
Cô buồn ngủ muốn chết.
Suy nghĩ duy nhất chính là liều mạng co rụt vào trong túi ngủ, ngủ được thêm giây nào tốt giây ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm xoa đầu cô, rất kiên nhẫn: "Dậy đi, chúng ta còn phải đi gấp."
Cô biết là phải đi gấp, còn không thể lái xe, đúng là một chặng đường đau khổ.
Cô mơ màng mở mắt.
Quả nhiên, cô vẫn cuộn tròn người trong túi ngủ, nằm yên trong lòng anh. Chỉ là tối qua sau khi về lều, cô gục xuống ngủ luôn, anh về khi nào cô hoàn toàn không biết.
Cô ngồi thẳng dậy, đầu tóc rối bù xù.
Lục Đông Thâm cũng ngồi dậy, tươi cười bấu má cô: "Cho em một phút, một phút sau còn không ra khỏi lều anh sẽ đích thân tới giúp em tháo túi ngủ, tiện thể lột luôn lớp da của em ra đấy."
Tưởng Ly mơ mơ hồ hồ.
Sau khi Lục Đông Thâm ra khỏi lều, cô đột nhiên phản ứng lại, vội vàng bò ra khỏi túi ngủ.
Theo tuyến đường bình thường mà Dư Mao tính toán, từ thôn Tiểu Khê tới dưới chân Tịch Lĩnh cần đi trên một ngày.
Vào lúc mặt trời còn chưa bật ra khỏi đường chân trời, mấy người họ đã đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi. Xe chỉ có thể dừng trước cổng thôn Tiểu Khê, bốn người phải men theo con đường đất bên cạnh thôn đi về phía Nam tiến sâu vào núi, sau đó trèo núi vượt đèo. Thế nên, thôn Tiểu Khê là thôn hoang cũng tốt, chí ít không ai hỏi han về xe của họ.
Tuy rằng nói vậy, họ vẫn dừng xe lại ở một nơi khá kín đáo, rồi lại lấy lá cây dày và kín che chắn cẩn thận, đề phòng vạn nhất.
Đồ ăn, trang thiết bị và dược phẩm lần lượt được đựng trong các balo. Gánh nặng của Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn khá lớn, toàn bộ những đồ nặng đều được để vào balo của hai người họ. Chiếc balo leo núi của Tưởng Ly cũng không hề nhỏ, nhưng bên trong không có đồ nặng gì, thế nên người nhẹ như chim bay.
Dư Mao là đứa trẻ lớn lên trong núi, cậu ta không vào Tịch Lịch nên cũng không mang theo đồ gì, chỉ mang theo một chiếc túi vải, trong đó đựng lương khô mà thôi.
Ba người lên xe ngựa, Dư Mao tháo cương vòng qua cổ tay rồi cũng trèo lên xe ngựa, ngồi lên phía trước điều khiển.
Xe ngựa không lớn, trong ba người ngồi sau có hai người cao lớn, thế nên gần như đầu gối phải chạm vào đầu gối. Được nghỉ qua đêm, ngựa rất khỏe, đi mải miết cả đoạn đường. Dư Mao ngủ cũng rất ngon, miệng còn ngâm nga hát, chốc chốc lại nói một câu: "Mấy người thành phố như anh chị thật bị hưởng thụ, ngủ trong lều ngon thật đấy."
Câu nói này chỉ lọt được vào tai Lục Đông Thâm.
Bình thường anh dậy sớm đã quen, lúc này cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Tưởng Ly bên cạnh thì không ổn.
Sau khi trở về Thương Lăng, cô bắt đầu tự giải phóng bản thân, có lúc ngủ đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu mới dậy. Thế nên sau một đêm trằn trọc, dù ngồi xe ngựa đảo qua đảo lại, cô vẫn có thể nhắm mắt chợp một giấc.
Nhiêu Tôn ngồi sát trong cùng. Có lẽ vì tiếng ngáy của Dư Mao quá gần, nên lên xe ngựa là anh ấy ngủ gật, đầu ngoẹo ngoẹo. Hai hôm nay tóc anh ấy đã dài hơn một chút, cũng chưa kịp cắt tỉa gì đã phải vào núi, tỉnh dậy đỉnh đầu có hơi phản nghịch. Mái tóc lúc rửa mặt khó khăn lắm mới ẹp xuống được lúc này lại dựng lên, lắc lư theo cái đầu nặng trịnh của anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro