Không còn quan hệ nữa
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Là Cảnh Ninh yêu cầu được gặp Lục Đông Thâm.
Cảnh Ninh bị bắt với tội danh tiết lộ bí mật thương mại, nhưng vì cô tự ra đầu thú, thái độ thành khẩn, nên cũng được miễn giảm khi định khung hình phạt. Trước khi tới, Lục Đông Thâm có hỏi dò quản ngục, ấn tượng của quản ngục về cô rất sâu sắc, nói cô bình thường chỉ trầm mặc, đa phần ngồi đọc sách, cũng không chủ động gây chuyện, vì vậy người khác cũng chẳng chọc được tới cô.
Thần sắc của Cảnh Ninh vẫn tạm coi được, cô nói đùa với Lục Đông Thâm: "Ngày trước làm trợ lý của anh hôm nào cũng phải trang điểm, bây giờ mặt mộc nhìn trời lại rất tốt cho da."
Hiếm khi có một câu nói đùa, không giống tác phong bình thường của Cảnh Ninh, nhưng lại giống bản chất vốn có của Cảnh Ninh.
Cô chủ yếu muốn xin lỗi Lục Đông Thâm.
"Bao nhiêu lâu như vậy, tôi vẫn nợ anh một tiếng xin lỗi. Tuy rằng chuyện đến nước này, xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa."
Lục Đông Thâm không nói là chấp nhận hay không chấp nhận lời xin lỗi của cô, chỉ thấy tiếc cho sự lựa chọn cuối cùng của cô. Cảnh Ninh hỏi anh: "Thật ra anh đã sớm nghi ngờ tôi rồi phải không?"
"Phải."
Cảnh Ninh nhìn anh: "Tôi rất muốn biết, anh đã nghi ngờ tôi từ lúc nào?"
"Lúc ở Thương Lăng." Lục Đông Thâm nói: "Lần đầu tiên gặp Tưởng Ly."
Cảnh Ninh ban đầu sững người, sau đó trong đầu nhanh chóng hiện về hình ảnh ấy:
"Người đẹp, cô đang rất căng thẳng đấy."
"Cô nên học ông chủ của mình tác phong điềm tĩnh trước mọi việc Hay là, cô có bí mật gì không muốn ông chủ biết, nên mới căng thẳng như vậy?"
...
Cảnh Ninh bật cười, nụ cười đau khổ. Cô những tưởng mình che giấu rất tốt, cô những tưởng anh nghi ngờ từ lúc Tưởng Ly đại náo phòng họp.
"Đó là lần đầu tiên anh gặp Tưởng Ly, lời cô ấy nói anh liền tin sao?"
Lục Đông Thâm đáp thản nhiên: "Quan hệ giữa người và người có lúc dựa vào một cảm giác. Lúc đó cảm giác mách bảo tôi, Tưởng Ly đáng tin."
"Nhưng anh không hề vạch trần tôi." Cảnh Ninh ngước mắt nhìn anh: "Anh muốn cho tôi cơ hội hay muốn lợi dụng tôi, đưa thông tin sai lệch cho Lục Khởi Bạch?"
"Cả hai lý do." Lục Đông Thâm không giấu giếm: "Năng lực làm việc của cô rất giỏi, cô là một trợ lý tôi hài lòng nhất. Chỉ đáng tiếc, lòng cô không ở chỗ tôi. Cảnh Ninh, cô đáng lẽ nên có một tiền đồ rộng mở."
Cảnh Ninh mỉm cười, lát sau mới nói: "Anh quả nhiên không phải là một người dễ tin ai."
"Khi cô đã nếm thử máu tươi, giây phút bò ra khỏi cái chết, cô sẽ hiểu, tin tưởng một người cần dũng khí lớn đến nhường nào."
***
Sau khi vào tù, Lục Khởi Bạch rất ít gặp ai, ngoại trừ lần gặp trước với Cảnh Ninh và lần này với Lục Đông Thâm.
Nếu có thể, Lục Đông Thâm không muốn gặp Lục Khởi Bạch. Nói theo lời của Lục Đông Thâm thì: Cậu tuy không phải em ruột của tôi, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu nhà họ Lục. Đối với những người nhà họ Lục vung dao muốn đoạt mạng của tôi, sống chết không qua lại chính là sự khoan dung lớn nhất dành cho các người.
Nhưng Lục Khởi Bạch thì vẫn cố chấp vấn đề thắng thua. Anh ta không hiểu lúc trước ván cờ của mình đã để lộ sơ hở ở điểm nào, vì sao cuối cùng người chiến thắng lại là Lục Đông Thâm?
Lục Đông Thâm hiểu Lục Khởi Bạch, thứ anh ta quan tâm đâu chỉ là sự thắng thua trên bàn cờ?
"Thường vào những lúc con người nghĩ rằng mình đang nắm chắc thắng lợi cũng là lúc họ dễ lộ sơ hở nhất." Lục Đông Thâm nói nước đôi: "Lục Khởi Bạch, do cậu quá muốn thắng mà thôi."
"Lẽ nào anh không muốn thắng?" Lục Khởi Bạch cười khẩy.
"Muốn." Lục Đông Thâm khẽ đáp: "Nhưng, vì thắng lợi tôi có thể nhẫn nhịn, chịu đựng, chấp nhận giây phút đánh mất lợi ích thậm chí thân bại danh liệt nhất thời. Còn các người có thể không?"
Lục Khởi Bạch nhìn anh rất lâu: "Lục Đông Thâm, anh quả nhiên tàn nhẫn."
"Không hỏi thăm tình hình của Cảnh Ninh sao?" Lục Đông Thâm chuyển chủ đề, cất giọng trầm trầm: "Vì cô ấy, cậu chấp nhận buông tay, bây giờ đến dũng khí hỏi thăm một câu cũng không có ư?"
Lục Khởi Bạch im lặng mím môi.
"Lục Khởi Bạch, cậu không nên ích kỷ như vậy." Lục Đông Thâm nói: "Để thành công, cậu coi như đã hủy hoại cả đời người khác."
"Anh có tư cách nói tôi à?" Ánh mắt Lục Khởi Bạch đầy lạnh lẽo: "Lục Đông Thâm, vì thành công, anh há chẳng phải cũng bất chấp thủ đoạn? Nếu không anh lấy đâu ra địa vị ngày hôm nay? Anh nói tôi hủy hoại cả cuộc đời người khác, vậy mạng của Lục Bắc Thâm và chủ tịch Tần bị ai liên lụy?"
Câu nói này đủ sắc bén, chí ít thì chọc đúng chỗ hiểm trong trái tim Lục Đông Thâm. Từ đó có thể thấy Lục Khởi Bạch cố tình. Anh ta cố gắng khơi lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Lục Đông Thâm. Cho dù mình thua, anh cũng phải khiến Lục Đông Thâm biết anh chẳng chiến thắng được bao nhiêu trong cuộc chiến này.
Lục Đông Thâm khẽ nheo mắt lại, nhìn anh ta, ánh mắt tối như bị mây đen che phủ. Lát sau anh lên tiếng, tâm trạng không hề giận dữ: "Mọi chuyện có nhân ắt có quả, những người chủ động rơi vào hố cho tôi lợi dụng đều không được coi là người vô tội.""Thế ư?" Lục Khởi Bạch cười khẩy: "Ý anh là chủ tịch Tần chết cũng không vô tội?"
"Mẹ tôi vô tội, thế nên tôi chưa từng lợi dụng mẹ tôi. Cũng vì thế, kết cục của Lục Bắc Thâm cũng là do nó tự chuốc lấy." Lục Đông Thâm từ tốn phản kích.
Lục Khởi Bạch nhìn anh chằm chằm rồi nói: "Lục Đông Thâm, tôi quả thật muốn tận mắt chứng kiến giây phút anh sụp đổ sẽ như thế nào. Đáng tiếc, đến cả cái chết của Chủ tịch Tần cũng không thể khiến sắc mặt anh thay đổi. Tôi quả nhiên vẫn xem thường khả năng nhẫn nhịn của anh."
"Nếu có thể, tôi không hy vọng con cái nhà họ Lục có khả năng nhẫn nhịn này."
Con người làm bằng xương bằng thịt, có ai không biết đau khổ? Có ai không muốn rơi nước mắt khi không thể bước tiếp được nữa? Nhưng, con cái nhà họ Lục từ nhỏ đã được dạy dỗ không được phép yếu mềm, trái tim vốn dĩ có dòng máu nóng đã trở nên càng ngày càng lạnh lẽo sau bao cuộc tranh đoạt nhân tính.
Anh khao khát ấm áp, cũng mong có được ấm áp, thế nên anh mới yêu Tưởng Ly sâu sắc. Anh tin rằng Lục Khởi Bạch cũng vậy, muốn chạm tay vào ấm áp, nhưng lại dùng cách thức cực đoan nhất để hủy hoại đi ấm áp.
Trước khi đi, Lục Khởi Bạch gọi giật Lục Đông Thâm lại.
Nhưng cũng chỉ là gọi, những lời sau đó nghẹn lại trong cổ họng, anh ta im lặng rất lâu.
Lục Đông Thâm lên tiếng: "Cảnh Ninh mọi chuyện đều ổn, vì cô ấy chủ động nhận tội, thế nên được giảm án. Nhưng án tích vẫn lưu lại. Đợi cô ấy ra tù, tôi sẽ tìm cho cô ấy một công việc mới, rời xa ngành này, coi như làm lại từ đầu. Sau này cô ấy sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, cho dù là kết hôn sinh con cũng không còn liên quan gì tới Lục Khởi Bạch cậu nữa."
Lục Khởi Bạch cụp mắt xuống, rất lâu sau mới lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn anh."
***
Vào thu, tháng ngày như mọc cánh bay, trôi nhanh vô cùng.
Tết Trung thu chớp mắt đã tới.
So với một tết Trung thu gần dịp Quốc khánh như năm ngoái, năm nay diễn ra sớm hơn, cách Quốc khánh còn khoảng hơn nửa tháng nữa.
Tưởng Ly dậy sớm, Lục Đông Thâm có cuộc họp đột xuất nên phải tới công ty. Lúc tiễn anh ra cửa, Tưởng Ly không hài lòng, cái miệng dẩu lên tận trời. Lục Đông Thâm phì cười vì dáng vẻ của cô, hôn lên cái môi cong tớn của cô và nói: "Giải quyết xong việc công ty anh sẽ về, gạt hết mọi tiệc tùng tiếp khách."
Tưởng Ly tiện thể cắn lên môi anh, lúc buông ra thấy môi anh sưng đỏ, cô cứ cười khúc khích. Lục Đông Thâm giơ tay vò mạnh đầu cô, làm cho mái tóc cô rối bù lên mới chịu thôi.
Sau khi Lục Đông Thâm đi khỏi, Tưởng Ly vuốt lại tóc mai bị anh làm rối: "Dám về muộn, cho anh tàn phế luôn."
Cảnh Ninh bị bắt với tội danh tiết lộ bí mật thương mại, nhưng vì cô tự ra đầu thú, thái độ thành khẩn, nên cũng được miễn giảm khi định khung hình phạt. Trước khi tới, Lục Đông Thâm có hỏi dò quản ngục, ấn tượng của quản ngục về cô rất sâu sắc, nói cô bình thường chỉ trầm mặc, đa phần ngồi đọc sách, cũng không chủ động gây chuyện, vì vậy người khác cũng chẳng chọc được tới cô.
Thần sắc của Cảnh Ninh vẫn tạm coi được, cô nói đùa với Lục Đông Thâm: "Ngày trước làm trợ lý của anh hôm nào cũng phải trang điểm, bây giờ mặt mộc nhìn trời lại rất tốt cho da."
Hiếm khi có một câu nói đùa, không giống tác phong bình thường của Cảnh Ninh, nhưng lại giống bản chất vốn có của Cảnh Ninh.
Cô chủ yếu muốn xin lỗi Lục Đông Thâm.
"Bao nhiêu lâu như vậy, tôi vẫn nợ anh một tiếng xin lỗi. Tuy rằng chuyện đến nước này, xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa."
Lục Đông Thâm không nói là chấp nhận hay không chấp nhận lời xin lỗi của cô, chỉ thấy tiếc cho sự lựa chọn cuối cùng của cô. Cảnh Ninh hỏi anh: "Thật ra anh đã sớm nghi ngờ tôi rồi phải không?"
"Phải."
Cảnh Ninh nhìn anh: "Tôi rất muốn biết, anh đã nghi ngờ tôi từ lúc nào?"
"Lúc ở Thương Lăng." Lục Đông Thâm nói: "Lần đầu tiên gặp Tưởng Ly."
Cảnh Ninh ban đầu sững người, sau đó trong đầu nhanh chóng hiện về hình ảnh ấy:
"Người đẹp, cô đang rất căng thẳng đấy."
"Cô nên học ông chủ của mình tác phong điềm tĩnh trước mọi việc Hay là, cô có bí mật gì không muốn ông chủ biết, nên mới căng thẳng như vậy?"
...
Cảnh Ninh bật cười, nụ cười đau khổ. Cô những tưởng mình che giấu rất tốt, cô những tưởng anh nghi ngờ từ lúc Tưởng Ly đại náo phòng họp.
"Đó là lần đầu tiên anh gặp Tưởng Ly, lời cô ấy nói anh liền tin sao?"
Lục Đông Thâm đáp thản nhiên: "Quan hệ giữa người và người có lúc dựa vào một cảm giác. Lúc đó cảm giác mách bảo tôi, Tưởng Ly đáng tin."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng anh không hề vạch trần tôi." Cảnh Ninh ngước mắt nhìn anh: "Anh muốn cho tôi cơ hội hay muốn lợi dụng tôi, đưa thông tin sai lệch cho Lục Khởi Bạch?"
"Cả hai lý do." Lục Đông Thâm không giấu giếm: "Năng lực làm việc của cô rất giỏi, cô là một trợ lý tôi hài lòng nhất. Chỉ đáng tiếc, lòng cô không ở chỗ tôi. Cảnh Ninh, cô đáng lẽ nên có một tiền đồ rộng mở."
Cảnh Ninh mỉm cười, lát sau mới nói: "Anh quả nhiên không phải là một người dễ tin ai."
"Khi cô đã nếm thử máu tươi, giây phút bò ra khỏi cái chết, cô sẽ hiểu, tin tưởng một người cần dũng khí lớn đến nhường nào."
***
Sau khi vào tù, Lục Khởi Bạch rất ít gặp ai, ngoại trừ lần gặp trước với Cảnh Ninh và lần này với Lục Đông Thâm.
Nếu có thể, Lục Đông Thâm không muốn gặp Lục Khởi Bạch. Nói theo lời của Lục Đông Thâm thì: Cậu tuy không phải em ruột của tôi, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu nhà họ Lục. Đối với những người nhà họ Lục vung dao muốn đoạt mạng của tôi, sống chết không qua lại chính là sự khoan dung lớn nhất dành cho các người.
Nhưng Lục Khởi Bạch thì vẫn cố chấp vấn đề thắng thua. Anh ta không hiểu lúc trước ván cờ của mình đã để lộ sơ hở ở điểm nào, vì sao cuối cùng người chiến thắng lại là Lục Đông Thâm?
Lục Đông Thâm hiểu Lục Khởi Bạch, thứ anh ta quan tâm đâu chỉ là sự thắng thua trên bàn cờ?
"Thường vào những lúc con người nghĩ rằng mình đang nắm chắc thắng lợi cũng là lúc họ dễ lộ sơ hở nhất." Lục Đông Thâm nói nước đôi: "Lục Khởi Bạch, do cậu quá muốn thắng mà thôi."
"Lẽ nào anh không muốn thắng?" Lục Khởi Bạch cười khẩy.
"Muốn." Lục Đông Thâm khẽ đáp: "Nhưng, vì thắng lợi tôi có thể nhẫn nhịn, chịu đựng, chấp nhận giây phút đánh mất lợi ích thậm chí thân bại danh liệt nhất thời. Còn các người có thể không?"
Lục Khởi Bạch nhìn anh rất lâu: "Lục Đông Thâm, anh quả nhiên tàn nhẫn."
"Không hỏi thăm tình hình của Cảnh Ninh sao?" Lục Đông Thâm chuyển chủ đề, cất giọng trầm trầm: "Vì cô ấy, cậu chấp nhận buông tay, bây giờ đến dũng khí hỏi thăm một câu cũng không có ư?"
Lục Khởi Bạch im lặng mím môi.
"Lục Khởi Bạch, cậu không nên ích kỷ như vậy." Lục Đông Thâm nói: "Để thành công, cậu coi như đã hủy hoại cả đời người khác."
"Anh có tư cách nói tôi à?" Ánh mắt Lục Khởi Bạch đầy lạnh lẽo: "Lục Đông Thâm, vì thành công, anh há chẳng phải cũng bất chấp thủ đoạn? Nếu không anh lấy đâu ra địa vị ngày hôm nay? Anh nói tôi hủy hoại cả cuộc đời người khác, vậy mạng của Lục Bắc Thâm và chủ tịch Tần bị ai liên lụy?"
Câu nói này đủ sắc bén, chí ít thì chọc đúng chỗ hiểm trong trái tim Lục Đông Thâm. Từ đó có thể thấy Lục Khởi Bạch cố tình. Anh ta cố gắng khơi lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Lục Đông Thâm. Cho dù mình thua, anh cũng phải khiến Lục Đông Thâm biết anh chẳng chiến thắng được bao nhiêu trong cuộc chiến này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Thâm khẽ nheo mắt lại, nhìn anh ta, ánh mắt tối như bị mây đen che phủ. Lát sau anh lên tiếng, tâm trạng không hề giận dữ: "Mọi chuyện có nhân ắt có quả, những người chủ động rơi vào hố cho tôi lợi dụng đều không được coi là người vô tội.""Thế ư?" Lục Khởi Bạch cười khẩy: "Ý anh là chủ tịch Tần chết cũng không vô tội?"
"Mẹ tôi vô tội, thế nên tôi chưa từng lợi dụng mẹ tôi. Cũng vì thế, kết cục của Lục Bắc Thâm cũng là do nó tự chuốc lấy." Lục Đông Thâm từ tốn phản kích.
Lục Khởi Bạch nhìn anh chằm chằm rồi nói: "Lục Đông Thâm, tôi quả thật muốn tận mắt chứng kiến giây phút anh sụp đổ sẽ như thế nào. Đáng tiếc, đến cả cái chết của Chủ tịch Tần cũng không thể khiến sắc mặt anh thay đổi. Tôi quả nhiên vẫn xem thường khả năng nhẫn nhịn của anh."
"Nếu có thể, tôi không hy vọng con cái nhà họ Lục có khả năng nhẫn nhịn này."
Con người làm bằng xương bằng thịt, có ai không biết đau khổ? Có ai không muốn rơi nước mắt khi không thể bước tiếp được nữa? Nhưng, con cái nhà họ Lục từ nhỏ đã được dạy dỗ không được phép yếu mềm, trái tim vốn dĩ có dòng máu nóng đã trở nên càng ngày càng lạnh lẽo sau bao cuộc tranh đoạt nhân tính.
Anh khao khát ấm áp, cũng mong có được ấm áp, thế nên anh mới yêu Tưởng Ly sâu sắc. Anh tin rằng Lục Khởi Bạch cũng vậy, muốn chạm tay vào ấm áp, nhưng lại dùng cách thức cực đoan nhất để hủy hoại đi ấm áp.
Trước khi đi, Lục Khởi Bạch gọi giật Lục Đông Thâm lại.
Nhưng cũng chỉ là gọi, những lời sau đó nghẹn lại trong cổ họng, anh ta im lặng rất lâu.
Lục Đông Thâm lên tiếng: "Cảnh Ninh mọi chuyện đều ổn, vì cô ấy chủ động nhận tội, thế nên được giảm án. Nhưng án tích vẫn lưu lại. Đợi cô ấy ra tù, tôi sẽ tìm cho cô ấy một công việc mới, rời xa ngành này, coi như làm lại từ đầu. Sau này cô ấy sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, cho dù là kết hôn sinh con cũng không còn liên quan gì tới Lục Khởi Bạch cậu nữa."
Lục Khởi Bạch cụp mắt xuống, rất lâu sau mới lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn anh."
***
Vào thu, tháng ngày như mọc cánh bay, trôi nhanh vô cùng.
Tết Trung thu chớp mắt đã tới.
So với một tết Trung thu gần dịp Quốc khánh như năm ngoái, năm nay diễn ra sớm hơn, cách Quốc khánh còn khoảng hơn nửa tháng nữa.
Tưởng Ly dậy sớm, Lục Đông Thâm có cuộc họp đột xuất nên phải tới công ty. Lúc tiễn anh ra cửa, Tưởng Ly không hài lòng, cái miệng dẩu lên tận trời. Lục Đông Thâm phì cười vì dáng vẻ của cô, hôn lên cái môi cong tớn của cô và nói: "Giải quyết xong việc công ty anh sẽ về, gạt hết mọi tiệc tùng tiếp khách."
Tưởng Ly tiện thể cắn lên môi anh, lúc buông ra thấy môi anh sưng đỏ, cô cứ cười khúc khích. Lục Đông Thâm giơ tay vò mạnh đầu cô, làm cho mái tóc cô rối bù lên mới chịu thôi.
Sau khi Lục Đông Thâm đi khỏi, Tưởng Ly vuốt lại tóc mai bị anh làm rối: "Dám về muộn, cho anh tàn phế luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro