Mỗi ngày đều rất quan trọng
Ân Tầm
2024-07-23 14:54:01
Để lại một lời hung dữ, Tưởng Ly quay vào bận rộn việc của mình.
Phòng kính trở thành phòng làm việc.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tưởng Ly đã lệnh cho quản gia dẫn người ra vườn hái hoa, bình thường không cảm thấy gì, đến những ngày như thế này luôn phát hiện ra điểm lợi của cả một vườn hoa rộng lớn ấy.
Từ hoa hồng tới hoa sen, từ hoa quế tới quả thông, tổng cộng hơn 20 loại, toàn bộ đều là những nguyên liệu tươi nhất, sau khi hái về sẽ lần lượt được bỏ vào các dụng cụ đựng tương ứng đợi gia công.
Mà từ cách đây một tuần, Tưởng Ly đã bắt đầu đưa một số nguyên liệu vào gia công, trong đó cô có làm mứt dây xanh đỏ. Lấy vỏ quýt và đu đủ tươi rửa sạch, xắt sợi, lấy màu của nguyên liệu làm màu mứt, cho thêm nước đường đá vào ngâm, sau khi thành phẩm sẽ phơi khô mấy ngày.
Tới ngày Trung thu, mứt cũng đã được phơi đủ, vừa kịp ăn.
Ngoài ra, Tưởng Ly còn làm mật quế hoa, chuẩn bị một loại trà thanh mát.
Khi quản gia cầm di động tới phòng kính tìm Tưởng Ly, cô đang dùng gỗ cây bách làm khuôn. Nếu nhìn kỹ, trên khuôn còn được khắc hình một con thỏ, rất dễ thương.
Từng tiếng chuông di động đổ dồn, Tưởng Ly ngó đầu nhìn, rồi nói với quản gia: Không cần nhận, tất cả những cuộc gọi tìm tôi hôm nay đều lờ đi.
Quản gia cảm thấy rất kỳ, bèn nhìn tên người gọi tới: Nguyễn Kỳ.
Cái tên này không hề xa lạ, gần đây liên tục được nhắc đến trên các tờ báo lớn, nghe nói đây là bạn gái của Thái tử gia Hoa Lực. Vị Tôn thiếu ấy rất thương cô bạn gái của anh ấy, đi tới đâu là dẫn theo tới đó.
Bây giờ vì đã hợp tác với Lục Môn, Hoa Lực được mọi người hết sức chú ý, vì vậy cũng có người tinh mắt cảm giác thấy, cô bạn gái của Tôn thiếu có bóng lực cực kỳ giống Lục phu nhân.
Thế là bèn có tin đồn lan ra, nói từng có một dạo Tôn thiếu qua lại rất thân thiết với phu nhân của Lục Đông Thâm, cũng tức là Hạ Trú. Bên ngoài cũng có những lời bàn ra tán vào về họ, bây giờ lại tìm một cô bạn gái có bóng lưng tương đồng với Hạ Trú, là trùng hợp hay chưa dứt tình?
Về chuyện này, Tưởng Ly không bày tỏ gì, quản gia cũng không dám hỏi, sau khi đáp lại một tiếng “Vâng”, ông ấy nhìn chiếc khuôn trong tay cô, khen ngợi cô rất khéo.
Tưởng Ly dương dương tự đắc.
***
Nhiêu Tôn có vẻ nhàn nhã. Nói theo lời của anh thì: Anh tới đây một là để đầu tư, xây thêm gạch cho việc kinh doanh tại Trung Quốc, ngoài ra còn là để thoải mái hưởng thụ, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài hạn đi.
Thế nên trong dự án hợp tác này, Lục Đông Thâm và Thai Nghiệp Phàm thì bận bù đầu còn Nhiêu Tôn thì nhàn tản, chỉ đọc báo cáo, không tham gia bất cứ buổi họp mang tính chất thương mại hay đi vào chi tiết nào.
Hai hôm nay anh đều ngủ đến khi tự tỉnh giấc, sau đó cùng Nguyễn Kỳ đi chơi lung tung. Điều khó chịu duy nhất là họ đi tới đâu cũng có bóng mấy tay “chó săn”. Nguyễn Kỳ vì chuyện này rất phiền muộn. Nhiêu Tôn thì chẳng quá để tâm, ôm cô vào lòng và nói: “Chúng ta yêu nhau quang minh chính đại, có phải vụng trộm gì đâu, mặc kệ họ thích chụp gì thì chụp.”
Câu nói này khiến Nguyễn Kỳ cảm thấy thoải mái trong lòng. Liên quan tới những bài báo nhiều ngày gần đây, cô cũng biết, nhất là mấy lời đồn đại. Đương nhiên, cô tin rằng Tưởng Ly và Nhiêu Tôn là hai người đàng hoàng, chính trực, nhưng thực tâm vẫn muốn Nhiêu Tôn có chút động thái đáp lại những lời đồn đó.
Nguyễn Kỳ biết suy nghĩ này rất nhạt nhẽo, nhưng một chút tâm tư nhạt nhẽo ấy khiến cô không thể thoải mái được.
Cứ thế tới Trung thu.
Nguyễn Kỳ cũng ngủ tới khi tự tỉnh giấc, mở mắt ra, chuyện đầu tiên chính là gọi cho Tưởng Ly. Nhưng gọi mãi mà đối phương vẫn không có ý nghe máy.
Đến khi ngồi vào phòng ăn sáng, Nguyễn Kỳ đã gọi tới cuộc thứ năm rồi.
Khi bữa sáng được lần lượt bê lên, Nhiêu Tôn thấy cô lại định với lấy điện thoại, vội vàng ấn cả tay cô và di động xuống, hỏi: “Em bị ma nhập à? Mới sáng ra đã làm gì vậy?”
Nguyễn Kỳ chép miệng: “Gọi điện thoại cho Tưởng Ly đó. Hôm nay là Trung thu, mọi người cùng đón vui biết bao.”
“Trung thu là tết đoàn viên mà.” Nhiêu Tôn buông tay, uể oải dựa người ra sau ghế: “Cũng phải, “Đất lạ lẻ loi lòng khách lạ, gặp ngày tết đẹp nhớ người thân”.”
Nguyễn Kỳ bĩu môi, tiếp tục gọi lần thứ sáu.
Nhiêu Tôn nhướng mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Đợi Nguyễn Kỳ đặt điện thoại xuống, anh nói: “Có thể là không nghe thấy. Hạ Hạ thường xuyên không mang điện thoại bên người. Em ăn sáng đi đã, nếu không liên lạc được, chúng ta phóng thẳng qua đó luôn.”
Nguyễn Kỳ nắm chặt di động trong tay, hơi đổ người về phía trước nhìn Nhiêu Tôn: “Em đã gọi sáu cuộc điện thoại rồi. Cứ cho là cô ấy không nghe thấy thì trong nhà có bao nhiêu người làm, cũng không nghe thấy cả sao? Cũng phải nói với cô ấy một tiếng chứ. Cho dù đi đâu, bên cạnh cũng không thể không có ai cả mà.”
Nói như vậy, Nhiêu Tôn cũng cảm thấy có lý. Anh ngẫm nghĩ: “Có lẽ là cô ấy không muốn nghe.”
“Muốn có thế giới hai người?” Nguyễn Kỳ ngập ngừng: “Tưởng Ly là người thích náo nhiệt nhất, hôm nay là tết, với tính cách của cô ấy, đáng lẽ càng đông càng vui mới đúng chứ.”
Nhiêu Tôn trầm mặc không nói, có vẻ như đang đăm chiêu.
Nguyễn Kỳ nhìn chằm chằm gương mặt anh, bất thình lình nói: “Anh bảo, có khi nào cô ấy…”
Nhiêu Tôn ngước mắt nhìn cô. Cô không nói hết câu nhưng ý tứ thì anh đã hiểu. Một lúc sau anh nói: “Chắc là không đâu. Dù sao thì cô ấy có đấu vũ lực với Lục Đông Thâm vẫn là đấu không lại. Rắn mềm đều đã dùng cả, anh cũng không nghĩ ra được cô ấy còn có cách gì thuyết phục Lục Đông Thâm.”
Nghe xong câu này, Nguyễn Kỳ ngược lại không sốt ruột gọi điện nữa mà mỉm cười nói với Nhiêu Tôn: “Có dám đánh cược không?”“Cược gì?”
“Em cược Lục Đông Thâm chắc chắn sẽ bại trong tay Tưởng Ly.”
***
Trước khi hoàng hôn xuống, Lục Đông Thâm đã về nhà rồi.
Cởi bỏ áo sơ mi, anh thay lên người một bộ quần áo ở nhà thoải mái, lao thẳng ra phía vườn hoa. Tưởng Ly đang ngồi trong nhà kính rửa những cánh hoa từ xa đã nhìn thấy anh.
Giữa bóng hoa là bóng hình cao lớn của anh. Những vạt hoàng hôn mới xuất hiện nơi chân trời hắt xuống bả vai dài rộng của anh. Anh cũng đã nhìn thấy cô, cười với cô, trong nụ cười có sự ấm áp và hạnh phúc.
Trái tim Tưởng Ly rung rinh, chao đảo, cô bảo quản gia đang đứng bên giúp đỡ đi chỗ khác.
Có điều, trước khi quản gia ra khỏi phòng kính, Tưởng Ly còn dặn với một câu: “Đừng quên, tới lúc đó để người vào.”
Quản gia phanh lại, xoa tay có phần căng thẳng, hạ thấp giọng hỏi Tưởng Ly: “Làm vậy… có ổn thật không ạ? Anh Lục không giận chứ?”
“Có thể.” Tưởng Ly ngước mắt nhìn quản gia: “Nhưng ông muốn giương mắt nhìn anh ấy bị người ta dèm pha thậm chí bị người ta kéo xuống khỏi vị trí của mình sao?”
“Đương nhiên là không muốn…”
“Vậy thì cứ làm theo tôi.”
Quản gia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Khi ra cửa, bước ngang qua Lục Đông Thâm, quản gia vội vàng chào hỏi, rồi cúi gằm xuống vội vã bỏ đi.
Lục Đông Thâm cảm thấy kỳ lạ, bình thường quản gia là một người khá điềm đạm, bình tĩnh, chưa bao giờ thấy ông qua loa như vậy.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Tưởng Ly thản nhiên giải thích không chút sơ hở: “Làm sai chuyện, phá hỏng việc thế nên chột dạ thôi.” Nói rồi, cô trải những cánh hoa đã rửa sạch lên một chiếc giá phơi, quay người lại ôm chầm lấy Lục Đông Thâm: “Anh cũng nghe lời thật đấy, về sớm như vậy.”
“Một ngày mà bà Lục coi trọng như thế, sao anh dám xem nhẹ?” Lục Đông Thâm hưởng thụ vòng ôm của người đẹp.
“Hôm nay đâu chỉ là ngày tết quan trọng?” Tưởng Ly nói, nhìn thẳng vào mắt anh, vội bổ sung thêm một câu: “Mỗi một ngày bên anh đều rất quan trọng.”
Phòng kính trở thành phòng làm việc.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tưởng Ly đã lệnh cho quản gia dẫn người ra vườn hái hoa, bình thường không cảm thấy gì, đến những ngày như thế này luôn phát hiện ra điểm lợi của cả một vườn hoa rộng lớn ấy.
Từ hoa hồng tới hoa sen, từ hoa quế tới quả thông, tổng cộng hơn 20 loại, toàn bộ đều là những nguyên liệu tươi nhất, sau khi hái về sẽ lần lượt được bỏ vào các dụng cụ đựng tương ứng đợi gia công.
Mà từ cách đây một tuần, Tưởng Ly đã bắt đầu đưa một số nguyên liệu vào gia công, trong đó cô có làm mứt dây xanh đỏ. Lấy vỏ quýt và đu đủ tươi rửa sạch, xắt sợi, lấy màu của nguyên liệu làm màu mứt, cho thêm nước đường đá vào ngâm, sau khi thành phẩm sẽ phơi khô mấy ngày.
Tới ngày Trung thu, mứt cũng đã được phơi đủ, vừa kịp ăn.
Ngoài ra, Tưởng Ly còn làm mật quế hoa, chuẩn bị một loại trà thanh mát.
Khi quản gia cầm di động tới phòng kính tìm Tưởng Ly, cô đang dùng gỗ cây bách làm khuôn. Nếu nhìn kỹ, trên khuôn còn được khắc hình một con thỏ, rất dễ thương.
Từng tiếng chuông di động đổ dồn, Tưởng Ly ngó đầu nhìn, rồi nói với quản gia: Không cần nhận, tất cả những cuộc gọi tìm tôi hôm nay đều lờ đi.
Quản gia cảm thấy rất kỳ, bèn nhìn tên người gọi tới: Nguyễn Kỳ.
Cái tên này không hề xa lạ, gần đây liên tục được nhắc đến trên các tờ báo lớn, nghe nói đây là bạn gái của Thái tử gia Hoa Lực. Vị Tôn thiếu ấy rất thương cô bạn gái của anh ấy, đi tới đâu là dẫn theo tới đó.
Bây giờ vì đã hợp tác với Lục Môn, Hoa Lực được mọi người hết sức chú ý, vì vậy cũng có người tinh mắt cảm giác thấy, cô bạn gái của Tôn thiếu có bóng lực cực kỳ giống Lục phu nhân.
Thế là bèn có tin đồn lan ra, nói từng có một dạo Tôn thiếu qua lại rất thân thiết với phu nhân của Lục Đông Thâm, cũng tức là Hạ Trú. Bên ngoài cũng có những lời bàn ra tán vào về họ, bây giờ lại tìm một cô bạn gái có bóng lưng tương đồng với Hạ Trú, là trùng hợp hay chưa dứt tình?
Về chuyện này, Tưởng Ly không bày tỏ gì, quản gia cũng không dám hỏi, sau khi đáp lại một tiếng “Vâng”, ông ấy nhìn chiếc khuôn trong tay cô, khen ngợi cô rất khéo.
Tưởng Ly dương dương tự đắc.
***
Nhiêu Tôn có vẻ nhàn nhã. Nói theo lời của anh thì: Anh tới đây một là để đầu tư, xây thêm gạch cho việc kinh doanh tại Trung Quốc, ngoài ra còn là để thoải mái hưởng thụ, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài hạn đi.
Thế nên trong dự án hợp tác này, Lục Đông Thâm và Thai Nghiệp Phàm thì bận bù đầu còn Nhiêu Tôn thì nhàn tản, chỉ đọc báo cáo, không tham gia bất cứ buổi họp mang tính chất thương mại hay đi vào chi tiết nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai hôm nay anh đều ngủ đến khi tự tỉnh giấc, sau đó cùng Nguyễn Kỳ đi chơi lung tung. Điều khó chịu duy nhất là họ đi tới đâu cũng có bóng mấy tay “chó săn”. Nguyễn Kỳ vì chuyện này rất phiền muộn. Nhiêu Tôn thì chẳng quá để tâm, ôm cô vào lòng và nói: “Chúng ta yêu nhau quang minh chính đại, có phải vụng trộm gì đâu, mặc kệ họ thích chụp gì thì chụp.”
Câu nói này khiến Nguyễn Kỳ cảm thấy thoải mái trong lòng. Liên quan tới những bài báo nhiều ngày gần đây, cô cũng biết, nhất là mấy lời đồn đại. Đương nhiên, cô tin rằng Tưởng Ly và Nhiêu Tôn là hai người đàng hoàng, chính trực, nhưng thực tâm vẫn muốn Nhiêu Tôn có chút động thái đáp lại những lời đồn đó.
Nguyễn Kỳ biết suy nghĩ này rất nhạt nhẽo, nhưng một chút tâm tư nhạt nhẽo ấy khiến cô không thể thoải mái được.
Cứ thế tới Trung thu.
Nguyễn Kỳ cũng ngủ tới khi tự tỉnh giấc, mở mắt ra, chuyện đầu tiên chính là gọi cho Tưởng Ly. Nhưng gọi mãi mà đối phương vẫn không có ý nghe máy.
Đến khi ngồi vào phòng ăn sáng, Nguyễn Kỳ đã gọi tới cuộc thứ năm rồi.
Khi bữa sáng được lần lượt bê lên, Nhiêu Tôn thấy cô lại định với lấy điện thoại, vội vàng ấn cả tay cô và di động xuống, hỏi: “Em bị ma nhập à? Mới sáng ra đã làm gì vậy?”
Nguyễn Kỳ chép miệng: “Gọi điện thoại cho Tưởng Ly đó. Hôm nay là Trung thu, mọi người cùng đón vui biết bao.”
“Trung thu là tết đoàn viên mà.” Nhiêu Tôn buông tay, uể oải dựa người ra sau ghế: “Cũng phải, “Đất lạ lẻ loi lòng khách lạ, gặp ngày tết đẹp nhớ người thân”.”
Nguyễn Kỳ bĩu môi, tiếp tục gọi lần thứ sáu.
Nhiêu Tôn nhướng mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Đợi Nguyễn Kỳ đặt điện thoại xuống, anh nói: “Có thể là không nghe thấy. Hạ Hạ thường xuyên không mang điện thoại bên người. Em ăn sáng đi đã, nếu không liên lạc được, chúng ta phóng thẳng qua đó luôn.”
Nguyễn Kỳ nắm chặt di động trong tay, hơi đổ người về phía trước nhìn Nhiêu Tôn: “Em đã gọi sáu cuộc điện thoại rồi. Cứ cho là cô ấy không nghe thấy thì trong nhà có bao nhiêu người làm, cũng không nghe thấy cả sao? Cũng phải nói với cô ấy một tiếng chứ. Cho dù đi đâu, bên cạnh cũng không thể không có ai cả mà.”
Nói như vậy, Nhiêu Tôn cũng cảm thấy có lý. Anh ngẫm nghĩ: “Có lẽ là cô ấy không muốn nghe.”
“Muốn có thế giới hai người?” Nguyễn Kỳ ngập ngừng: “Tưởng Ly là người thích náo nhiệt nhất, hôm nay là tết, với tính cách của cô ấy, đáng lẽ càng đông càng vui mới đúng chứ.”
Nhiêu Tôn trầm mặc không nói, có vẻ như đang đăm chiêu.
Nguyễn Kỳ nhìn chằm chằm gương mặt anh, bất thình lình nói: “Anh bảo, có khi nào cô ấy…”
Nhiêu Tôn ngước mắt nhìn cô. Cô không nói hết câu nhưng ý tứ thì anh đã hiểu. Một lúc sau anh nói: “Chắc là không đâu. Dù sao thì cô ấy có đấu vũ lực với Lục Đông Thâm vẫn là đấu không lại. Rắn mềm đều đã dùng cả, anh cũng không nghĩ ra được cô ấy còn có cách gì thuyết phục Lục Đông Thâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe xong câu này, Nguyễn Kỳ ngược lại không sốt ruột gọi điện nữa mà mỉm cười nói với Nhiêu Tôn: “Có dám đánh cược không?”“Cược gì?”
“Em cược Lục Đông Thâm chắc chắn sẽ bại trong tay Tưởng Ly.”
***
Trước khi hoàng hôn xuống, Lục Đông Thâm đã về nhà rồi.
Cởi bỏ áo sơ mi, anh thay lên người một bộ quần áo ở nhà thoải mái, lao thẳng ra phía vườn hoa. Tưởng Ly đang ngồi trong nhà kính rửa những cánh hoa từ xa đã nhìn thấy anh.
Giữa bóng hoa là bóng hình cao lớn của anh. Những vạt hoàng hôn mới xuất hiện nơi chân trời hắt xuống bả vai dài rộng của anh. Anh cũng đã nhìn thấy cô, cười với cô, trong nụ cười có sự ấm áp và hạnh phúc.
Trái tim Tưởng Ly rung rinh, chao đảo, cô bảo quản gia đang đứng bên giúp đỡ đi chỗ khác.
Có điều, trước khi quản gia ra khỏi phòng kính, Tưởng Ly còn dặn với một câu: “Đừng quên, tới lúc đó để người vào.”
Quản gia phanh lại, xoa tay có phần căng thẳng, hạ thấp giọng hỏi Tưởng Ly: “Làm vậy… có ổn thật không ạ? Anh Lục không giận chứ?”
“Có thể.” Tưởng Ly ngước mắt nhìn quản gia: “Nhưng ông muốn giương mắt nhìn anh ấy bị người ta dèm pha thậm chí bị người ta kéo xuống khỏi vị trí của mình sao?”
“Đương nhiên là không muốn…”
“Vậy thì cứ làm theo tôi.”
Quản gia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Khi ra cửa, bước ngang qua Lục Đông Thâm, quản gia vội vàng chào hỏi, rồi cúi gằm xuống vội vã bỏ đi.
Lục Đông Thâm cảm thấy kỳ lạ, bình thường quản gia là một người khá điềm đạm, bình tĩnh, chưa bao giờ thấy ông qua loa như vậy.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Tưởng Ly thản nhiên giải thích không chút sơ hở: “Làm sai chuyện, phá hỏng việc thế nên chột dạ thôi.” Nói rồi, cô trải những cánh hoa đã rửa sạch lên một chiếc giá phơi, quay người lại ôm chầm lấy Lục Đông Thâm: “Anh cũng nghe lời thật đấy, về sớm như vậy.”
“Một ngày mà bà Lục coi trọng như thế, sao anh dám xem nhẹ?” Lục Đông Thâm hưởng thụ vòng ôm của người đẹp.
“Hôm nay đâu chỉ là ngày tết quan trọng?” Tưởng Ly nói, nhìn thẳng vào mắt anh, vội bổ sung thêm một câu: “Mỗi một ngày bên anh đều rất quan trọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro