Bút Vẫn Còn Bên...
2024-11-18 01:01:12
Hà Quân Tửu từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi Lisa về lịch trình tiếp theo.
Sau khi báo cáo xong, Lisa có chút lo lắng rời văn phòng, tìm được Phó Như Tuyết, hôm nay cô lấy hết can đảm trực tiếp sắp xếp hành trình Hà tổng.
Lisa đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng Hà tổng chẳng nói gì, không biết có ý gì.
Hà Vân rất cao hứng, cô còn đang lo lắng không tìm được lý do gặp Hà Quân Tửu!
Không ngờ lý do tự mọc chân chạy tới ~
Cô gật đầu: "Chị Lisa yên tâm, em sẽ mang cà phê cho Hà tổng ngay bây giờ, nhân tiện hỏi xem anh ấy có ý gì."
Cô bưng cốc cà phê gõ cửa phòng Hà Quân Tửu, đôi mắt long lanh đầy ý xuân, Hà Quân Tửu dung túng ôm cô ngồi lên đùi mình, cô nũng nịu gọi anh: "Hà tổng ~~~"
Khóe môi cong lên, anh đặt tay lên eo cô: "Hửm?"
Cô cắn môi anh: "Tới đi anh ~~~"
Anh thấp giọng cười, ngón tay xoa xoa trên chân cô: "Không mặc à?"
"Hả?"
Cô có chút xấu hổ, Hà Quân Tửu, tên khốn kiếp, ở nhà không cho cô mặc quần lót, nhìn thấy là cởi ra ngay, thật đáng sợ.
Chẳng lẽ ở công ty cũng không mặc!
Hà Vân bị ý tưởng này kích động, cô vặn mông cọ cọ vào chân anh: "Em cởi ra ngay."
Hà Quân Tửu rút tay ra, bình tĩnh nói với cô: "Năm phút nữa anh có cuộc họp."
Hà Vân: ". . ."
Quần lót cởi được một nửa rồi, nên kéo lên không?
Cô ôm lấy cổ anh thì thầm không chịu buông ra: "Năm phút là đủ rồi ~~"
". . ."
Dạo đầu cũng không đủ.
Hà Quân Tửu xoa cằm cô: “Có hai tiếng nghỉ trưa.”
"Không ~~~ em muốn bây giờ ~~~"
Họp hành gì! Công việc gì! Nào quan trọng bằng cô! ! !
Cô phải tranh thủ tình cảm!!!
Khi còn bé, cô muốn chơi Lego, cô ôm chân ông lão trong văn phòng không cho ông đi họp, ông lão không nói lời nào, ngồi xổm dưới đất chơi Lego với cô cả ngày.
Cô không thèm hiểu chuyện!!
Cô muốn là phải được!!
Cô muốn Hà Quân Tửu yêu thương cô, phá lệ vì cô! Liều lĩnh vì cô!
Cô thực sự đang làm điều đó.
Cô kéo cổ áo để cho anh thấy khe núi trập trùng, mông không ngừng cọ sát vào quần anh.
Quá dâm đãng.
Hà Quân Tửu đang xoay chiếc bút trong tay, chiếc bút đặt làm riêng có khắc tên của anh.
Ánh mắt anh rơi xuống đôi môi kiều diễm của cô, tay anh luồn xuống dưới váy cô, chạm vào cánh hoa ướt át.
Quả nhiên đã ướt sũng.
Chiếc quần lót ướt đẫm, nước tràn ra khỏi hai cánh hoa núng nính.
Đầu ngón tay của Hà Quân Tửu xoa nhẹ, xoa khe hở giữa hai cánh hoa và ấn vào cửa huyệt.
Ưm ------- thật tuyệt.
Hà Vân kẹp chặt ngón tay anh, cắn môi thở dốc.
Ánh mắt Hà Quân Tửu sâu thẳm, một vật lạnh lẽo tiến vào hạ thân cô, ánh mắt cô lóe lên chút nghi ngờ, sau đó cô kẹp chặt tay anh, muốn đẩy anh ra.
Làm sao lay chuyển được anh!
Anh cực kỳ nghiêm túc đẩy bút vào, nhẹ nhàng xâm nhập hoa huyệt cô: "Còn muốn không?"
Cứu mạng! !
Tại sao anh lại biến thái như vậy!
Anh thực sự đã nhét thứ gì đó vào âm hộ cô!
Ôi ôi ôi!!!
Anh chơi cô bằng một cây bút!!!
Hà Vân nín thở kẹp anh, sau đó phun ra nuốt vào đầu bút máy
Chiếc bút anh dùng để ký tên hàng ngày đang ra vào cơ thể cô.
Hà Quân Tửu thưởng thức dáng vẻ động tình của cô, nước của cô chảy trên tay anh, ngày càng chảy nhiều hơn, hoa huyệt run rẩy cắn bút máy không thả.
Cô thật sự sắp chết, Hà Quân Tửu cắm bút vào cô, anh biết cách chơi thật đấy ------
Cắm cô thêm mấy cái, đến giờ rồi -----
Cửa bị gõ nhẹ, Hà Quân Tửu dừng tay, bút còn ở trong người cô: “Chuyện gì?”
"Hà tổng, cuộc họp bắt đầu lúc mười giờ."
Kim phút trên bàn đã vượt qua số 58 và kim giây đang tích tắc chuyển động.
Hà Quân Tửu rút tay ra, mặc quần lót cho cô, kéo thẳng cổ áo cô: “Mười hai giờ tới tìm anh.”
Bút máy, vẫn còn trong âm hộ cô!
Nhưng Hà Quân Tửu dường như đã quên mất điều đó, anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Hai chân cô kẹp chặt, sợ bút rơi ra: "Chờ một chút ------- "
Cô níu vai anh, thì thầm vào tai anh: "Bút vẫn còn trong đó!!!!"
Hà Quân Tửu đưa cô đến cửa, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Buổi trưa anh lấy ra cho em.”
Môi anh lướt qua vành tai cô, vành tai cô đỏ bừng.
Sau khi báo cáo xong, Lisa có chút lo lắng rời văn phòng, tìm được Phó Như Tuyết, hôm nay cô lấy hết can đảm trực tiếp sắp xếp hành trình Hà tổng.
Lisa đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng Hà tổng chẳng nói gì, không biết có ý gì.
Hà Vân rất cao hứng, cô còn đang lo lắng không tìm được lý do gặp Hà Quân Tửu!
Không ngờ lý do tự mọc chân chạy tới ~
Cô gật đầu: "Chị Lisa yên tâm, em sẽ mang cà phê cho Hà tổng ngay bây giờ, nhân tiện hỏi xem anh ấy có ý gì."
Cô bưng cốc cà phê gõ cửa phòng Hà Quân Tửu, đôi mắt long lanh đầy ý xuân, Hà Quân Tửu dung túng ôm cô ngồi lên đùi mình, cô nũng nịu gọi anh: "Hà tổng ~~~"
Khóe môi cong lên, anh đặt tay lên eo cô: "Hửm?"
Cô cắn môi anh: "Tới đi anh ~~~"
Anh thấp giọng cười, ngón tay xoa xoa trên chân cô: "Không mặc à?"
"Hả?"
Cô có chút xấu hổ, Hà Quân Tửu, tên khốn kiếp, ở nhà không cho cô mặc quần lót, nhìn thấy là cởi ra ngay, thật đáng sợ.
Chẳng lẽ ở công ty cũng không mặc!
Hà Vân bị ý tưởng này kích động, cô vặn mông cọ cọ vào chân anh: "Em cởi ra ngay."
Hà Quân Tửu rút tay ra, bình tĩnh nói với cô: "Năm phút nữa anh có cuộc họp."
Hà Vân: ". . ."
Quần lót cởi được một nửa rồi, nên kéo lên không?
Cô ôm lấy cổ anh thì thầm không chịu buông ra: "Năm phút là đủ rồi ~~"
". . ."
Dạo đầu cũng không đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Quân Tửu xoa cằm cô: “Có hai tiếng nghỉ trưa.”
"Không ~~~ em muốn bây giờ ~~~"
Họp hành gì! Công việc gì! Nào quan trọng bằng cô! ! !
Cô phải tranh thủ tình cảm!!!
Khi còn bé, cô muốn chơi Lego, cô ôm chân ông lão trong văn phòng không cho ông đi họp, ông lão không nói lời nào, ngồi xổm dưới đất chơi Lego với cô cả ngày.
Cô không thèm hiểu chuyện!!
Cô muốn là phải được!!
Cô muốn Hà Quân Tửu yêu thương cô, phá lệ vì cô! Liều lĩnh vì cô!
Cô thực sự đang làm điều đó.
Cô kéo cổ áo để cho anh thấy khe núi trập trùng, mông không ngừng cọ sát vào quần anh.
Quá dâm đãng.
Hà Quân Tửu đang xoay chiếc bút trong tay, chiếc bút đặt làm riêng có khắc tên của anh.
Ánh mắt anh rơi xuống đôi môi kiều diễm của cô, tay anh luồn xuống dưới váy cô, chạm vào cánh hoa ướt át.
Quả nhiên đã ướt sũng.
Chiếc quần lót ướt đẫm, nước tràn ra khỏi hai cánh hoa núng nính.
Đầu ngón tay của Hà Quân Tửu xoa nhẹ, xoa khe hở giữa hai cánh hoa và ấn vào cửa huyệt.
Ưm ------- thật tuyệt.
Hà Vân kẹp chặt ngón tay anh, cắn môi thở dốc.
Ánh mắt Hà Quân Tửu sâu thẳm, một vật lạnh lẽo tiến vào hạ thân cô, ánh mắt cô lóe lên chút nghi ngờ, sau đó cô kẹp chặt tay anh, muốn đẩy anh ra.
Làm sao lay chuyển được anh!
Anh cực kỳ nghiêm túc đẩy bút vào, nhẹ nhàng xâm nhập hoa huyệt cô: "Còn muốn không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứu mạng! !
Tại sao anh lại biến thái như vậy!
Anh thực sự đã nhét thứ gì đó vào âm hộ cô!
Ôi ôi ôi!!!
Anh chơi cô bằng một cây bút!!!
Hà Vân nín thở kẹp anh, sau đó phun ra nuốt vào đầu bút máy
Chiếc bút anh dùng để ký tên hàng ngày đang ra vào cơ thể cô.
Hà Quân Tửu thưởng thức dáng vẻ động tình của cô, nước của cô chảy trên tay anh, ngày càng chảy nhiều hơn, hoa huyệt run rẩy cắn bút máy không thả.
Cô thật sự sắp chết, Hà Quân Tửu cắm bút vào cô, anh biết cách chơi thật đấy ------
Cắm cô thêm mấy cái, đến giờ rồi -----
Cửa bị gõ nhẹ, Hà Quân Tửu dừng tay, bút còn ở trong người cô: “Chuyện gì?”
"Hà tổng, cuộc họp bắt đầu lúc mười giờ."
Kim phút trên bàn đã vượt qua số 58 và kim giây đang tích tắc chuyển động.
Hà Quân Tửu rút tay ra, mặc quần lót cho cô, kéo thẳng cổ áo cô: “Mười hai giờ tới tìm anh.”
Bút máy, vẫn còn trong âm hộ cô!
Nhưng Hà Quân Tửu dường như đã quên mất điều đó, anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Hai chân cô kẹp chặt, sợ bút rơi ra: "Chờ một chút ------- "
Cô níu vai anh, thì thầm vào tai anh: "Bút vẫn còn trong đó!!!!"
Hà Quân Tửu đưa cô đến cửa, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Buổi trưa anh lấy ra cho em.”
Môi anh lướt qua vành tai cô, vành tai cô đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro