Không Phải Để T...
2024-11-18 01:01:12
Hà Vân giả vờ bình tĩnh và bước ra ngoài, vì sợ bị người khác chú ý sự khác thường của mình.
Mặt cô hơi đỏ, cô thích Hà Quân Tửu, nhưng anh chơi hăng quá.
Cắm một cây bút vào âm hộ cô, chết tiệt thật.
Cô ngồi trở lại bàn làm việc, dì Lisa đi theo Hà Quân Tửu đến cuộc họp, trong văn phòng tổng giám đốc lác đác người, cô không để ý đến họ, họ cũng không để ý đến cô.
Qua quá trình dạy dỗ của Hà Quân Tửu, Hà Vân đã hiểu ra một sự thật.
Giao điểm giữa bất kỳ hai người nào trên thế giới này chỉ là một tia chớp nhất thời, và hai đường thẳng sẽ ngày càng xa hơn sau khi chúng giao nhau.
Ngoài quan hệ họ hàng cha mẹ ra, ít có mối quan hệ nào có thể kéo dài hơn năm năm, bạn bè thuở nhỏ khi lớn lên rất ít khi liên lạc, đồng nghiệp ở công ty nghỉ làm hai năm, thậm chí còn không nhớ nổi tên của họ. Tình nhân gắn bó như keo như sơn có thể chia tay bất cứ lúc nào, cả đời không nhìn mặt nhau. Lần chia tay này có lẽ sẽ không gặp lại, cho nên đừng quá để ý đến những người không quan trọng.
Ví dụ như lần này cô đến đây, mục đích chính là Hà Quân Tửu, cô nịnh nọt dì Lisa là để lấy lòng Hà Quân Tửu, về phần những cô gái nhỏ khác trong văn phòng tổng giám đốc, cô cũng không quá để ý. Họ nói sau lưng cô những gì, cô biết hết nhưng không thèm để ý, bởi vì bọn họ đều là người không liên quan.
“Chẳng phải chỉ dựa vào bán thịt thôi sao.” Một giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai cô.
Tâm trạng cô sẽ không bị xáo trộn chút nào, cô đang tìm kiếm địa điểm thích hợp để xem cực quang ở Đan Mạch.
Hà Quân Tửu nói rằng anh sẽ đưa cô đi xem cực quang vào mùa đông, cô muốn tìm hiểu xem nên ăn gì và chơi như thế nào.
"Nói cô đấy! Đừng giả vờ như không nghe thấy!" Cô gái tên Opal chỉ vào mũi cô mắng, nhưng cô mắt điếc tai ngơ không thèm phản bác.
“Ngày nào cũng mang cà phê vào phòng Hà tổng bợ đỡ săn đón, không muốn trèo cao là gì?" Dáng vẻ tức giận bất bình
Hà Vân cười tủm tỉm: "Đúng vậy."
Ngày nào cô cũng tìm Hà Quân Tửu nịnh nọt xum xoe, không phải sao?
Có điều không phải để trèo cao.
"Vì tôi vốn đã cao rồi." Cô cười lộ đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, Opal tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cô có bản lĩnh kiên định, lâu ngày sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu của người khác, đúng sai là chuyện của họ, người họ muốn nói gì thì nói.
Cô thầm nghĩ, cô chịu bán thịt cho Hà Quân Tửu, Hà Quân Tửu cũng mua.
Hai người anh tình em nguyện, tự do mua bán.
Dù cô biết rằng khả năng cao là không thể thay đổi lịch sử, Hà Quân Tửu sẽ gặp được định mệnh của mình.
Có thể anh sẽ ăn xong chùi mép, vứt bỏ cô, cố gắng phủ nhận mối quan hệ của họ và xóa bỏ quá khứ này.
Nhưng có một sự thật là cô đã ngủ với Hà Quân Tửu, và cô đã đạt được ý nguyện.
Một ngày nào đó, cô trở về là được rồi.
Cô vẫn còn rất nhiều tiền, cô sẽ dùng số tiền Hà Quân Tửu để lại cho cô để tìm một vài anh chàng đẹp trai "trym to" lão luyện.
Chơi bời trăng hoa, tận hưởng cuộc sống.
Cô sẽ không quanh quẩn bên anh như một con chó cái.
Cô suy nghĩ rất lý trí, nhưng đôi tay hơi run để lộ nỗi bất an trong cô.
Đúng vậy, cô yêu Hà Quân Tửu, cô có thể từ bỏ tất cả để ở lại nơi này.
Hà Quân Tửu có yêu cô không?
Có lẽ anh chỉ bị cô mê hoặc nhất thời, có lẽ anh chỉ thích thân thể của cô, thể hiện vài phần nhiệt tình đối với cô.
Con người luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lần đầu tiên đến đây, cô đã nghĩ chỉ cần gặp anh là được rồi
Sau đó cô nghĩ, ngủ với anh sẽ rất tuyệt.
Còn hiện tại cô nghĩ, lấy được trái tim anh thì tốt biết mấy.
Tình yêu là sự chiếm hữu, đối với Hà Quân Tửu, cô tràn đầy tính chiếm hữu, cô không cho phép bất cứ ai chia cắt anh và cô, cô muốn từ đầu đến chân người đàn ông này, tất cả đều thuộc về cô.
Mặt cô hơi đỏ, cô thích Hà Quân Tửu, nhưng anh chơi hăng quá.
Cắm một cây bút vào âm hộ cô, chết tiệt thật.
Cô ngồi trở lại bàn làm việc, dì Lisa đi theo Hà Quân Tửu đến cuộc họp, trong văn phòng tổng giám đốc lác đác người, cô không để ý đến họ, họ cũng không để ý đến cô.
Qua quá trình dạy dỗ của Hà Quân Tửu, Hà Vân đã hiểu ra một sự thật.
Giao điểm giữa bất kỳ hai người nào trên thế giới này chỉ là một tia chớp nhất thời, và hai đường thẳng sẽ ngày càng xa hơn sau khi chúng giao nhau.
Ngoài quan hệ họ hàng cha mẹ ra, ít có mối quan hệ nào có thể kéo dài hơn năm năm, bạn bè thuở nhỏ khi lớn lên rất ít khi liên lạc, đồng nghiệp ở công ty nghỉ làm hai năm, thậm chí còn không nhớ nổi tên của họ. Tình nhân gắn bó như keo như sơn có thể chia tay bất cứ lúc nào, cả đời không nhìn mặt nhau. Lần chia tay này có lẽ sẽ không gặp lại, cho nên đừng quá để ý đến những người không quan trọng.
Ví dụ như lần này cô đến đây, mục đích chính là Hà Quân Tửu, cô nịnh nọt dì Lisa là để lấy lòng Hà Quân Tửu, về phần những cô gái nhỏ khác trong văn phòng tổng giám đốc, cô cũng không quá để ý. Họ nói sau lưng cô những gì, cô biết hết nhưng không thèm để ý, bởi vì bọn họ đều là người không liên quan.
“Chẳng phải chỉ dựa vào bán thịt thôi sao.” Một giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai cô.
Tâm trạng cô sẽ không bị xáo trộn chút nào, cô đang tìm kiếm địa điểm thích hợp để xem cực quang ở Đan Mạch.
Hà Quân Tửu nói rằng anh sẽ đưa cô đi xem cực quang vào mùa đông, cô muốn tìm hiểu xem nên ăn gì và chơi như thế nào.
"Nói cô đấy! Đừng giả vờ như không nghe thấy!" Cô gái tên Opal chỉ vào mũi cô mắng, nhưng cô mắt điếc tai ngơ không thèm phản bác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày nào cũng mang cà phê vào phòng Hà tổng bợ đỡ săn đón, không muốn trèo cao là gì?" Dáng vẻ tức giận bất bình
Hà Vân cười tủm tỉm: "Đúng vậy."
Ngày nào cô cũng tìm Hà Quân Tửu nịnh nọt xum xoe, không phải sao?
Có điều không phải để trèo cao.
"Vì tôi vốn đã cao rồi." Cô cười lộ đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, Opal tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cô có bản lĩnh kiên định, lâu ngày sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu của người khác, đúng sai là chuyện của họ, người họ muốn nói gì thì nói.
Cô thầm nghĩ, cô chịu bán thịt cho Hà Quân Tửu, Hà Quân Tửu cũng mua.
Hai người anh tình em nguyện, tự do mua bán.
Dù cô biết rằng khả năng cao là không thể thay đổi lịch sử, Hà Quân Tửu sẽ gặp được định mệnh của mình.
Có thể anh sẽ ăn xong chùi mép, vứt bỏ cô, cố gắng phủ nhận mối quan hệ của họ và xóa bỏ quá khứ này.
Nhưng có một sự thật là cô đã ngủ với Hà Quân Tửu, và cô đã đạt được ý nguyện.
Một ngày nào đó, cô trở về là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vẫn còn rất nhiều tiền, cô sẽ dùng số tiền Hà Quân Tửu để lại cho cô để tìm một vài anh chàng đẹp trai "trym to" lão luyện.
Chơi bời trăng hoa, tận hưởng cuộc sống.
Cô sẽ không quanh quẩn bên anh như một con chó cái.
Cô suy nghĩ rất lý trí, nhưng đôi tay hơi run để lộ nỗi bất an trong cô.
Đúng vậy, cô yêu Hà Quân Tửu, cô có thể từ bỏ tất cả để ở lại nơi này.
Hà Quân Tửu có yêu cô không?
Có lẽ anh chỉ bị cô mê hoặc nhất thời, có lẽ anh chỉ thích thân thể của cô, thể hiện vài phần nhiệt tình đối với cô.
Con người luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lần đầu tiên đến đây, cô đã nghĩ chỉ cần gặp anh là được rồi
Sau đó cô nghĩ, ngủ với anh sẽ rất tuyệt.
Còn hiện tại cô nghĩ, lấy được trái tim anh thì tốt biết mấy.
Tình yêu là sự chiếm hữu, đối với Hà Quân Tửu, cô tràn đầy tính chiếm hữu, cô không cho phép bất cứ ai chia cắt anh và cô, cô muốn từ đầu đến chân người đàn ông này, tất cả đều thuộc về cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro