Cô Không Mặc Nộ...
2024-11-18 01:01:12
Tất nhiên, hôm sau cô lại ngủ quên.
Một lần còn lạ, hai lần đã quen, cô ngồi ở bàn ăn, bình tĩnh ăn tổ yến đắt đỏ.
Hôm qua cô đã "làm ướt giường", máu kinh loang lổ mảng lớn trên drap giường.
Cô nghe bảo Hà Quân Tửu không nói gì cả.
Đây chắc hẳn là Hà Quân Tửu thiên vị cô, cô bỗng nhớ đến sự cố kinh nguyệt năm mười ba tuổi, drap trải giường của ông lão cũng bị bẩn.
Kỳ kinh nguyệt sắp hết rồi, cô phải nghĩ cách lừa Hà Quân Tửu lên giường mới được.
Bây giờ Hà Quân Tửu đùa giỡn với cô như vậy, rõ ràng là ham muốn cô, cô biết rất rõ đám công tử nhà giàu này, ai cũng muốn chơi, nhưng khi thật sự chơi thì nào phải có báo cáo kiểm tra sức khỏe, nào phải điều tra gia cảnh, còn phải mang bao, thậm chí hận không thể mang hai cái.
Hà Quân Tửu --
Cô không nói điêu.
Ông lão không có thói quen đưa người về nhà, nhưng ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Cô biết ông lão có một người bạn tâm giao.
Chỉ nghĩ thôi đã nổi điên.
Khóe môi chứa ý cười, cô chậm rãi thưởng thức tổ yến, nhưng trong lòng lại suy tính xem làm thế nào để ngủ với anh.
Ngủ thật, không mang bao, bắn bên trong, xin giống của anh mang thai một đứa trẻ.
Cô có chút lo lắng, không biết Hà Quân Tửu có điều tra lý lịch của cô không, nếu có, lời nói dối của cô rất dễ bị bại lộ, cô phải giải thích thế nào với Hà Quân Tửu về thân phận không rõ của mình.
Em là vợ tương lai của anh, du hành thời gian đến đây tìm anh.
Cô đã sống với Hà Quân Tửu mười ba năm, thật giả lẫn lộn, cô nói cô là vợ tương lai của anh chứ không phải con gái nuôi, anh vốn không tài nào biết được.
Có điều như vậy thì Hà Quân Tửu sẽ thế nào?
Để quyến rũ Hà Quân Tửu, cô đã dốc toàn lực và giở nhiều chiêu trò cho anh chơi đùa.
Cô không tin anh có thể buông tay.
Hà Vân nghĩ, cô sẽ bỏ thêm một số nguyên liệu để hoàn toàn trở thành ma túy của Hà Quân Tửu, khiến anh dù muốn cũng không thể bỏ được.
Dù sao cô cũng không phải đến đi làm, cô đến là để dụ dỗ Hà Quân Tửu.
Bây giờ ở công ty Hà Quân Tửu, vốn không cần cô phải làm gì.
Cô đến trung tâm thương mại và cẩn thận chọn một số đồ lót, mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt với áo len dệt kim bên ngoài, tập từng động tác trước gương rồi đến văn phòng của anh để đưa cà phê cho anh.
Lần này cà phê đến hơi muộn, vừa ngẩng đầu Hà Quân Tửu lập tức nhìn thấy khe ngực nửa kín nửa hở của cô.
Cô cố ý kéo áo len rộng ra trước khi bước vào cửa, chiếc váy hai dây trễ vai để lộ nửa bầu ngực, trên đó có vết đỏ tươi khả nghi.
Hương thơm nồng nàn, cô có vẻ rất thích loại nước hoa này.
Hà Quân Tửu bình tĩnh nhìn cô đi tới, đặt cà phê lên bàn.
Anh không nói gì, ánh mắt rơi vào văn kiện, nhưng không đọc một chữ nào.
Anh đang đợi cô đến, để xem cô sẽ giở trò gì nữa.
Cô cố tình dụ dỗ bằng nhiều thủ đoạn, Hà Quân Tửu tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thực tế là say mê không lối thoát.
Quả nhiên, con chó nhỏ cũng không thành thật đi ra ngoài, mà mang theo làn gió thơm ngát đến trước mặt anh, cánh tay đặt trên ngực anh, nhỏ giọng gọi anh: "Cục cưng ----- anh đang nhìn cái gì?"
Kế hoạch khối kinh doanh N3.
Giọng nói trong trẻo vang lên đầy lạnh nhạt: "Gọi Hà tổng."
Ồ.
Cô thầm cong môi, nhưng vẻ mặt lại ngoan ngoãn nghe lời: "Hà tổng ~~~"
Văn phòng play, chẳng phải kích thích hơn sao.
Trông Hà Quân Tửu khá tiết chế, nhưng thực tế còn chịu chơi hơn cả cô.
Cô ngồi lên đùi anh, "Để em xem thử ~~~"
Mông cọ tới cọ lui trên người anh, người trong lòng cố ý quậy tưng bừng, đôi gò bồng đào căng đầy dúi vào mặt anh.
Hà Quân Tửu mỉm cười: "Đi xuống."
Cô bám lấy anh giở trò đồi bại, rõ ràng cả người cứng ngắc, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh!
"Hà tổng, dạy em đi ~~~~"
Giọng cô mềm như tơ lụa, quấn lấy cổ họng anh, hơn mười phút trôi qua Hà Quân Tửu không có dự định gì, cũng không vội đuổi cô đi, trên tay còn cầm bút, vẻ mặt không hề lung lay khi bị cô trêu chọc, mặc kệ bộ ngực đang đưa vào miệng anh, mặc kệ đôi môi hé mở muốn được hôn, mặc kệ cặp mông uốn éo và dâm đãng của cô.
"Dạy em cái gì."
Anh có chút lãnh đạm, khiến cô thầm nguyền rủa anh trong lòng, sau đó cô vòng tay qua cổ anh, dùng sức cúi đầu, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Để xem anh còn cứng miệng đến khi nào.
Mmmmm ------ không cứng, rất mềm, hôn rất tuyệt.
Chú cún con chồm lên gặm và hôn không ngừng.
Hà Quân Tửu không đẩy cô, không ôm cô, mặc cho cô quậy, anh chỉ hừ nhẹ bằng giọng mũi, bản thân cô cũng thở hổn hển, cô kéo cổ áo xuống, ngực sữa áp vào môi anh, ánh mắt long lanh mời gọi: "Hà tổng, ăn em đi ~"
Hương nước hoa ngọt ngào mãnh liệt và quyến rũ, pha trộn với trầm hương.
Hà Quân Tửu khẽ cau mày, không chút động đậy: "Đừng quậy."
Cô phải quậy đục nước!
Cô ưỡn ngực, dâng nhũ thịt đến miệng anh, cọ cọ môi anh: "Hà tổng ăn một miếng đi, ngứa quá ~~~"
Bầu nhũ non nớt cọ xát vào miệng và mũi anh, mềm mại và béo ngậy.
Thật sự quá dâm.
Hà Quân Tửu không phải Liễu Hạ Huệ, vì vậy anh bắt đầu phản kích, anh thích nhìn cô tán tỉnh và dâm đãng trước mặt anh, vì vậy anh ngay lập tức mở miệng và ngậm lấy nhũ hoa cô chủ động nhét vào miệng anh, nhũ hoa cương cứng run rẩy trong miệng, cô vòng tay qua cổ anh, cố nhét càng nhiều nhũ thịt vào miệng anh: “Hà tổng, cắn em đi, sướng quá------- ăn nhũ thịt em đi ----- hút sữa em đi------”
"···"
Hà Quân Tửu hít một hơi thật sâu, kẹp chặt eo cô và chạm vào mông cô.
Đáng ngạc nhiên là anh chạm vào da thịt mềm mại, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Quá dâm------
Cô không mặc đồ lót.
Hà Quân Tửu tùy ý nhào nặn, chơi một lúc, anh phát hiện không phải cô không mặc quần lót, mà là cô đang mặc một chiếc quần lọt khe, chỉ có một sợi dây mỏng manh mắc vào khe mông, sợi chỉ của băng vệ sinh tampon rũ xuống giữa hai chân, mật dịch chảy ra làm ướt cả đùi trong.
Ngón tay Hà Quân Tửu vừa chạm tới lối vào hoa huyệt, cô bắt đầu run rẩy nhỏ giọng kêu rên, chưa được bao lâu cô đã cắn đầu ngón tay anh rồi phun nước, anh nhẹ nhàng kéo sợi chỉ trêu chọc, cô níu lấy quần áo anh, nhũ thịt xinh đẹp run rẩy trước mặt anh, nếu cô không có kinh nguyệt, Hà Quân Tửu sẽ lập tức đè cô xuống bàn và chơi chết cô.
Thực sự quyến rũ.
Hạ Quân Cửu giúp cô giải nhiệt vài lần, nhìn cô thở hổn hển, sau đó anh lấy khăn giấy lau tay cho cô.
"Ra ngoài đi."
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn, anh vẫn còn hai cuộc họp qua điện thoại, mặc dù nó không có gì quan trọng------ song anh không muốn mê muội mất cả lý trí và chìm đắm trong những ham muốn xác thịt.
Thật nhẫn tâm!
Hà Vân âm thầm than thở, anh thật tàn nhẫn, rút "chym vô tình"------ như thể người vừa rồi vui vẻ không phải anh.
Một người sướng có nghĩa lý gì?
Cô nhìn anh dửng dưng phớt lờ cô, nhấp một ngụm cà phê, nhấc máy, như bảo cô cút đi.
Hà Vân quỳ xuống dưới chân anh, và chạm vào quần anh.
Trên quần anh có chút ẩm ướt, đó là dâm thủy của cô.
Hà Quân Tửu nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ý tứ uy hiếp rõ ràng, ba chữ to sáng ngời: Cút ra ngoài.
Người bên kia điện thoại đang cung kính chào hỏi anh, anh nhẹ giọng đáp lại, còn Hà Vân thì đã dùng tay kia mở khóa quần của anh ra.
Một tay của anh làm sao chặn được hai tay cô?
Hà Quân Tửu mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn, khi anh tay không đối phó cô, cô đã cúi đầu ngậm côn thịt anh.
Anh nặng nề rùng mình, cảm giác hồi hộp của văn phòng play và sự vô đạo đức khi họp qua điện thoại, như thể ai đó đã chứng kiến cảnh anh bị "thổi kèn", anh thở hổn hển, gần như hóa đá.
Âm thanh từ điện thoại phát ra không xa không gần, mơ hồ truyền đến bên tai, nhưng một chữ anh cũng không nghe thấy.
Một lần còn lạ, hai lần đã quen, cô ngồi ở bàn ăn, bình tĩnh ăn tổ yến đắt đỏ.
Hôm qua cô đã "làm ướt giường", máu kinh loang lổ mảng lớn trên drap giường.
Cô nghe bảo Hà Quân Tửu không nói gì cả.
Đây chắc hẳn là Hà Quân Tửu thiên vị cô, cô bỗng nhớ đến sự cố kinh nguyệt năm mười ba tuổi, drap trải giường của ông lão cũng bị bẩn.
Kỳ kinh nguyệt sắp hết rồi, cô phải nghĩ cách lừa Hà Quân Tửu lên giường mới được.
Bây giờ Hà Quân Tửu đùa giỡn với cô như vậy, rõ ràng là ham muốn cô, cô biết rất rõ đám công tử nhà giàu này, ai cũng muốn chơi, nhưng khi thật sự chơi thì nào phải có báo cáo kiểm tra sức khỏe, nào phải điều tra gia cảnh, còn phải mang bao, thậm chí hận không thể mang hai cái.
Hà Quân Tửu --
Cô không nói điêu.
Ông lão không có thói quen đưa người về nhà, nhưng ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Cô biết ông lão có một người bạn tâm giao.
Chỉ nghĩ thôi đã nổi điên.
Khóe môi chứa ý cười, cô chậm rãi thưởng thức tổ yến, nhưng trong lòng lại suy tính xem làm thế nào để ngủ với anh.
Ngủ thật, không mang bao, bắn bên trong, xin giống của anh mang thai một đứa trẻ.
Cô có chút lo lắng, không biết Hà Quân Tửu có điều tra lý lịch của cô không, nếu có, lời nói dối của cô rất dễ bị bại lộ, cô phải giải thích thế nào với Hà Quân Tửu về thân phận không rõ của mình.
Em là vợ tương lai của anh, du hành thời gian đến đây tìm anh.
Cô đã sống với Hà Quân Tửu mười ba năm, thật giả lẫn lộn, cô nói cô là vợ tương lai của anh chứ không phải con gái nuôi, anh vốn không tài nào biết được.
Có điều như vậy thì Hà Quân Tửu sẽ thế nào?
Để quyến rũ Hà Quân Tửu, cô đã dốc toàn lực và giở nhiều chiêu trò cho anh chơi đùa.
Cô không tin anh có thể buông tay.
Hà Vân nghĩ, cô sẽ bỏ thêm một số nguyên liệu để hoàn toàn trở thành ma túy của Hà Quân Tửu, khiến anh dù muốn cũng không thể bỏ được.
Dù sao cô cũng không phải đến đi làm, cô đến là để dụ dỗ Hà Quân Tửu.
Bây giờ ở công ty Hà Quân Tửu, vốn không cần cô phải làm gì.
Cô đến trung tâm thương mại và cẩn thận chọn một số đồ lót, mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt với áo len dệt kim bên ngoài, tập từng động tác trước gương rồi đến văn phòng của anh để đưa cà phê cho anh.
Lần này cà phê đến hơi muộn, vừa ngẩng đầu Hà Quân Tửu lập tức nhìn thấy khe ngực nửa kín nửa hở của cô.
Cô cố ý kéo áo len rộng ra trước khi bước vào cửa, chiếc váy hai dây trễ vai để lộ nửa bầu ngực, trên đó có vết đỏ tươi khả nghi.
Hương thơm nồng nàn, cô có vẻ rất thích loại nước hoa này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Quân Tửu bình tĩnh nhìn cô đi tới, đặt cà phê lên bàn.
Anh không nói gì, ánh mắt rơi vào văn kiện, nhưng không đọc một chữ nào.
Anh đang đợi cô đến, để xem cô sẽ giở trò gì nữa.
Cô cố tình dụ dỗ bằng nhiều thủ đoạn, Hà Quân Tửu tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thực tế là say mê không lối thoát.
Quả nhiên, con chó nhỏ cũng không thành thật đi ra ngoài, mà mang theo làn gió thơm ngát đến trước mặt anh, cánh tay đặt trên ngực anh, nhỏ giọng gọi anh: "Cục cưng ----- anh đang nhìn cái gì?"
Kế hoạch khối kinh doanh N3.
Giọng nói trong trẻo vang lên đầy lạnh nhạt: "Gọi Hà tổng."
Ồ.
Cô thầm cong môi, nhưng vẻ mặt lại ngoan ngoãn nghe lời: "Hà tổng ~~~"
Văn phòng play, chẳng phải kích thích hơn sao.
Trông Hà Quân Tửu khá tiết chế, nhưng thực tế còn chịu chơi hơn cả cô.
Cô ngồi lên đùi anh, "Để em xem thử ~~~"
Mông cọ tới cọ lui trên người anh, người trong lòng cố ý quậy tưng bừng, đôi gò bồng đào căng đầy dúi vào mặt anh.
Hà Quân Tửu mỉm cười: "Đi xuống."
Cô bám lấy anh giở trò đồi bại, rõ ràng cả người cứng ngắc, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh!
"Hà tổng, dạy em đi ~~~~"
Giọng cô mềm như tơ lụa, quấn lấy cổ họng anh, hơn mười phút trôi qua Hà Quân Tửu không có dự định gì, cũng không vội đuổi cô đi, trên tay còn cầm bút, vẻ mặt không hề lung lay khi bị cô trêu chọc, mặc kệ bộ ngực đang đưa vào miệng anh, mặc kệ đôi môi hé mở muốn được hôn, mặc kệ cặp mông uốn éo và dâm đãng của cô.
"Dạy em cái gì."
Anh có chút lãnh đạm, khiến cô thầm nguyền rủa anh trong lòng, sau đó cô vòng tay qua cổ anh, dùng sức cúi đầu, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Để xem anh còn cứng miệng đến khi nào.
Mmmmm ------ không cứng, rất mềm, hôn rất tuyệt.
Chú cún con chồm lên gặm và hôn không ngừng.
Hà Quân Tửu không đẩy cô, không ôm cô, mặc cho cô quậy, anh chỉ hừ nhẹ bằng giọng mũi, bản thân cô cũng thở hổn hển, cô kéo cổ áo xuống, ngực sữa áp vào môi anh, ánh mắt long lanh mời gọi: "Hà tổng, ăn em đi ~"
Hương nước hoa ngọt ngào mãnh liệt và quyến rũ, pha trộn với trầm hương.
Hà Quân Tửu khẽ cau mày, không chút động đậy: "Đừng quậy."
Cô phải quậy đục nước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ưỡn ngực, dâng nhũ thịt đến miệng anh, cọ cọ môi anh: "Hà tổng ăn một miếng đi, ngứa quá ~~~"
Bầu nhũ non nớt cọ xát vào miệng và mũi anh, mềm mại và béo ngậy.
Thật sự quá dâm.
Hà Quân Tửu không phải Liễu Hạ Huệ, vì vậy anh bắt đầu phản kích, anh thích nhìn cô tán tỉnh và dâm đãng trước mặt anh, vì vậy anh ngay lập tức mở miệng và ngậm lấy nhũ hoa cô chủ động nhét vào miệng anh, nhũ hoa cương cứng run rẩy trong miệng, cô vòng tay qua cổ anh, cố nhét càng nhiều nhũ thịt vào miệng anh: “Hà tổng, cắn em đi, sướng quá------- ăn nhũ thịt em đi ----- hút sữa em đi------”
"···"
Hà Quân Tửu hít một hơi thật sâu, kẹp chặt eo cô và chạm vào mông cô.
Đáng ngạc nhiên là anh chạm vào da thịt mềm mại, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Quá dâm------
Cô không mặc đồ lót.
Hà Quân Tửu tùy ý nhào nặn, chơi một lúc, anh phát hiện không phải cô không mặc quần lót, mà là cô đang mặc một chiếc quần lọt khe, chỉ có một sợi dây mỏng manh mắc vào khe mông, sợi chỉ của băng vệ sinh tampon rũ xuống giữa hai chân, mật dịch chảy ra làm ướt cả đùi trong.
Ngón tay Hà Quân Tửu vừa chạm tới lối vào hoa huyệt, cô bắt đầu run rẩy nhỏ giọng kêu rên, chưa được bao lâu cô đã cắn đầu ngón tay anh rồi phun nước, anh nhẹ nhàng kéo sợi chỉ trêu chọc, cô níu lấy quần áo anh, nhũ thịt xinh đẹp run rẩy trước mặt anh, nếu cô không có kinh nguyệt, Hà Quân Tửu sẽ lập tức đè cô xuống bàn và chơi chết cô.
Thực sự quyến rũ.
Hạ Quân Cửu giúp cô giải nhiệt vài lần, nhìn cô thở hổn hển, sau đó anh lấy khăn giấy lau tay cho cô.
"Ra ngoài đi."
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn, anh vẫn còn hai cuộc họp qua điện thoại, mặc dù nó không có gì quan trọng------ song anh không muốn mê muội mất cả lý trí và chìm đắm trong những ham muốn xác thịt.
Thật nhẫn tâm!
Hà Vân âm thầm than thở, anh thật tàn nhẫn, rút "chym vô tình"------ như thể người vừa rồi vui vẻ không phải anh.
Một người sướng có nghĩa lý gì?
Cô nhìn anh dửng dưng phớt lờ cô, nhấp một ngụm cà phê, nhấc máy, như bảo cô cút đi.
Hà Vân quỳ xuống dưới chân anh, và chạm vào quần anh.
Trên quần anh có chút ẩm ướt, đó là dâm thủy của cô.
Hà Quân Tửu nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ý tứ uy hiếp rõ ràng, ba chữ to sáng ngời: Cút ra ngoài.
Người bên kia điện thoại đang cung kính chào hỏi anh, anh nhẹ giọng đáp lại, còn Hà Vân thì đã dùng tay kia mở khóa quần của anh ra.
Một tay của anh làm sao chặn được hai tay cô?
Hà Quân Tửu mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn, khi anh tay không đối phó cô, cô đã cúi đầu ngậm côn thịt anh.
Anh nặng nề rùng mình, cảm giác hồi hộp của văn phòng play và sự vô đạo đức khi họp qua điện thoại, như thể ai đó đã chứng kiến cảnh anh bị "thổi kèn", anh thở hổn hển, gần như hóa đá.
Âm thanh từ điện thoại phát ra không xa không gần, mơ hồ truyền đến bên tai, nhưng một chữ anh cũng không nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro