Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 5
Tiểu Thụ
2024-07-11 01:17:49
Xét về bản chất thì Nam Nhược vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người tích cực và lạc quan.
Khi gặp chuyện, cô thường suy nghĩ theo hướng tích cực, đồng thời tin rằng mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Chẳng hạn như, Nam Nhược tin rằng mình có thể dạy Kha Tư Viễn.
Nhưng mà, chẳng phải con người đều sẽ trưởng thành sau khi bị vả mặt hết lần này đến lần khác sao?
Bây giờ Nam Nhược đã không còn lạc quan như vậy nữa rồi.
Cô đã không còn ôm ấp bất cứ hy vọng nào về việc dạy dỗ Kha Tư Viễn nữa.
Cô cũng chẳng kỳ vọng rằng mình sẽ dựa vào năng lực của bản thân để tìm được một người đàn ông phù hợp.
Nam Nhược đã từng được nhiều người bạn nói rằng trông cô không giống một người thuộc thế hệ sau năm 1995.
Cô không mấy hứng thú với việc đi mua sắm ở trung tâm thương mại mà lại thích đọc sách ở hiệu sách hơn. Nam Nhược hoàn toàn không đến các quán bar và hộp đêm mà lại thích đến nhà hát để xem trình diễn. Cô chẳng thích thú cho lắm với việc ngồi xem livestream hay là các đoạn video ngắn mà lại thích ở nhà xem phim hơn. Nam Nhược cũng không biết gì về hàng hiệu xa xỉ, bởi cô tôn thờ chủ nghĩa thực dụng và lối sống tối giản.
Một Nam Nhược như thế, do đó các mối quan hệ xã giao của cô thực sự rất hẹp.
Việc muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn ở hiệu sách, rạp hát hay là rạp chiếu phim là điều không hề thực tế chút nào. Có lẽ khả năng cao là Nam Nhược sẽ chỉ gặp được badboy, trapboy hoặc playboy mà thôi.
Nếu nhất quyết phải đi xem mắt thì Nam Nhược thà rằng tự mình tìm kiếm còn hơn nhận lời giới thiệu từ mẹ mình. Vì vậy, cô cứ lần lượt tiếp nhận tin nhắn WeChat của những người khác giới do các bạn bè mình giới thiệu hết đợt này tới đợt khác, đồng thời cô cũng đã hẹn gặp một vài người rồi.
Tuy nhiên, bọn họ đều không ổn chút nào.
Lúc đầu Nam Nhược vẫn còn cảm thấy gượng gạo và hồi hộp. Nhưng dần dà, sau khi gặp gỡ nhiều người hơn, cô cũng đã hiểu rõ một số phương pháp nhận biết con người: Đó là nhìn vào quần áo và đôi mắt của họ. Người mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng với áo ba lỗ là kiểu trai thẳng điển hình thuộc ngành Khoa học và Công nghệ, lời nói của họ có thể khiến người ta sặc chết. Người mặc quần tây phối với giày chạy bộ thường là nhân viên bán hàng trên thị trường, cách nói năng cực kỳ sến sẩm. Thỉnh thoảng Nam Nhược cũng gặp được một người không tệ lắm nhưng hình như đối phương lại dùng ánh mắt để lột sạch quần áo của Nam Nhược.
Có lẽ Nam Nhược không phải là một người đẹp mỹ miều, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc. Nhưng cô lại có ngũ quan hài hòa, đôi mắt cong cong và đôi môi ngậm cười. Khi không cười, trông Nam Nhược bình đạm tựa hoa cúc, thế mà lúc cười rộ lên thì lại giống như vầng trăng lưỡi liềm. Nền giáo dục tốt cùng với kiến thức do việc đọc sách mang lại đã cho Nam Nhược thêm vài phần khí chất của người có học thức. Vì vậy, Châu Gia Du đã nói với cô rằng: “Đừng nói là cô ấy không giống lứa sau năm 1995 nữa, thậm chí cô ấy còn chả giống những người sau năm 1980 đâu. Trông cô Nam y hệt lứa sau những năm 10, là năm 1910 đấy nhé, người của thời dân quốc á.”
Nam Nhược cười khổ, xem đó là lời khen ngợi của Châu Gia Du dành cho mình.
Thứ bảy tuần này, Nam Nhược lại có một cuộc hẹn với một người đàn ông vừa mới kết bạn trên WeChat, Châu Gia Du đã giới thiệu cho cô.
[Châu Gia Du: Cô cứ nói chuyện trước xem sao, nếu không ổn thì đừng gặp làm gì.]
[Nam Nhược: Không sao đâu. Mắt thấy mới là thật mà. Tôi vẫn nên gặp mặt để nói chuyện trực tiếp thì sẽ đáng tin hơn.] Sau khi đi xem mắt nhiều lần như vậy, Nam Nhược đã biết rõ rằng: Mọi thứ trên mạng đều là lừa gạt, dù sao thì cũng có lúc, ngay cả tận mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật cơ mà.
[Châu Gia Du: Ha ha, cô Tiểu Nam đã đúc kết được kinh nghiệm rồi đấy à.]
Hiện giờ đối phương đang làm việc trong ngành chip, là người bản xứ ở thành phố Dư, đến New Zealand để học bằng thạc sĩ, cũng được xem là một du học sinh về nước. Đó là người bạn của bạn bè của Châu Gia Du. Châu Gia Du đã từng gặp đối phương mấy lần rồi, cảm thấy người đó ổn áp nên mới giới thiệu cho Nam Nhược.
[Nam Nhược: Người này cũng khá ổn, đúng không?]
Thực ra Nam Nhược rất muốn biết vì sao Châu Gia Du lại không ưng đối phương.
[Châu Gia Du: Người này không thích hợp với tôi.]
Dường như Châu Gia Du đã đọc được suy nghĩ của Nam Nhược: [Châu Gia Du: Cô hiểu tôi mà, nếu kiếm được một nghìn nhân dân tệ thì tôi sẽ tiêu luôn hai nghìn. Nhưng người đó không như thế, cũng thích tiết kiệm tiền giống như cô vậy.]
Nói xong, cô ấy còn gửi một icon nụ cười hư hỏng.
Nam Nhược đã hiểu ý của Châu Gia Du nên cũng gửi lại icon là nụ cười ha ha.
Nam Nhược rất thích Châu Gia Du. Hoặc là thay vì nói thích cô ấy, chi bằng hãy nói là cô hâm mộ đi. Nam Nhược cảm thấy hâm mộ vì mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, Châu Gia Du vẫn có thể không dấn thân vào thị trường tình yêu và hôn nhân. Mọi người đều bảo rằng không nên kết bạn ở nơi làm việc nhưng cô lại cảm thấy Châu Gia Du là một người cực kỳ tốt bụng và thú vị, lòng tự tôn cũng rất cao. Nam Nhược nghĩ một người như vậy rất thích hợp để kết bạn.
Vào lúc hai giờ chiều ngày thứ bảy, đối phương và Nam Nhược đã hẹn nhau tại một quán cà phê dưới chân núi Mai Sơn ở thành phố Dư. Vị trí dựa vào núi Mai Sơn, phong cảnh đẹp đẽ, không gian yên tĩnh, thích hợp để hàn huyên.
Nam Nhược đến sớm hơn hai mươi phút so với thời gian đã hẹn. Cô mặc một chiếc váy dài có dây đeo, hoa văn li ti màu vàng nhạt cùng với phần cổ hở rộng một cách vừa phải, áo len dệt kim mỏng manh có màu trắng, còn mái tóc dài thì được vén lên rồi búi gọn sau đầu.
Quán cà phê cũng không nhỏ, xung quanh đều là cửa sổ, rèm vải kiểu Nhật Bản được cuộn lên một đoạn bằng hai phần ba, chúng che khuất ánh nắng sau giờ ngọ. Toàn bộ không gian bên trong đều sáng sủa nhưng không hề chói mắt.
Những chiếc bàn tròn bằng gỗ cùng với một chiếc bàn và hai chiếc ghế được bày biện dọc theo cửa sổ. Quầy bar được làm bằng một khối gỗ thật dài, đặt vài chiếc ghế chân cao bằng gỗ.
Một số búp bê hoạt hình cổ điển của Nhật Bản được xếp ở các góc, có thể nhìn ra ông chủ là một người rất yêu thích văn hóa Nhật Bản.
Nam Nhược nhìn lướt xung quanh một vòng, sau đó phát hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi vải lanh màu đen đang ngồi ở chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ và quay lưng về phía cô. Anh là người đàn ông duy nhất mặc áo sơ mi màu đen trong cả quán cà phê này.
Đây là điều mà hai người họ đã giao hẹn.
Nam Nhược không thích gửi ảnh cho đối phương trên WeChat, mặc dù cô biết việc xem mắt cũng giống như hành động mua bán song phương nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để giữ lại cho mình một chút thể diện. Lần này, người đàn ông thực sự có vẻ ổn áp như Châu Gia Du đã nói. Anh cũng không hề gửi bất kỳ bức ảnh nào của chính mình, vậy nên bọn họ đã hẹn nhau rằng bên nam sẽ mặc áo đen, còn bên nữ sẽ mặc áo trắng.
Nam Nhược vô thức bị bóng lưng này thu hút nên cô đã chậm rãi đi về phía anh. Cô phát hiện bờ vai của anh rất rộng nhưng không hề phát tướng. Anh chỉ cần ngồi ở đó mà cô đã có thể biết rằng: Người đàn ông này cao lớn chứ không thấp chút nào, trên người anh lại còn toát ra khí chất sâu lắng và quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Điều này hơi khác biệt so với những gì cô nghĩ. Nói cách khác, sau nhiều lần xem mắt như vậy, Nam Nhược không dám nghĩ rằng có một ngày nào đó, mình sẽ gặp được một người đàn ông tốt thực sự.
Quả nhiên đúng như lời Châu Gia Du nói, đối phương đúng là rất ưu tú.
“Xin chào, cho hỏi đây là anh Khương Kỳ đúng không?” Nam Nhược bước tới bên cạnh người đàn ông rồi cất tiếng hỏi.
Khi đứng bên cạnh người đàn ông này, Nam Nhược cảm nhận được khí chất trên người anh càng mạnh mẽ hơn nữa. Đối với cô, anh có một loại cảm giác áp bách cùng với sức hấp dẫn chí mạng.
“Không phải.” Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của Nam Nhược thì quay đầu lại, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa tự nhiên.
Mà trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, Nam Nhược đã nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Cô trở nên ngây dại.
Người đàn ông đang ở trước mặt cô lại là ba của học sinh Kha Tư Viễn – người khiến cô cảm thấy đau đầu nhất, là vị phụ huynh mà cô không bao giờ liên lạc được, đồng thời cũng là người mà cô đã mắng rất lâu trên cầu thang trong lần trước.
Khi gặp chuyện, cô thường suy nghĩ theo hướng tích cực, đồng thời tin rằng mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Chẳng hạn như, Nam Nhược tin rằng mình có thể dạy Kha Tư Viễn.
Nhưng mà, chẳng phải con người đều sẽ trưởng thành sau khi bị vả mặt hết lần này đến lần khác sao?
Bây giờ Nam Nhược đã không còn lạc quan như vậy nữa rồi.
Cô đã không còn ôm ấp bất cứ hy vọng nào về việc dạy dỗ Kha Tư Viễn nữa.
Cô cũng chẳng kỳ vọng rằng mình sẽ dựa vào năng lực của bản thân để tìm được một người đàn ông phù hợp.
Nam Nhược đã từng được nhiều người bạn nói rằng trông cô không giống một người thuộc thế hệ sau năm 1995.
Cô không mấy hứng thú với việc đi mua sắm ở trung tâm thương mại mà lại thích đọc sách ở hiệu sách hơn. Nam Nhược hoàn toàn không đến các quán bar và hộp đêm mà lại thích đến nhà hát để xem trình diễn. Cô chẳng thích thú cho lắm với việc ngồi xem livestream hay là các đoạn video ngắn mà lại thích ở nhà xem phim hơn. Nam Nhược cũng không biết gì về hàng hiệu xa xỉ, bởi cô tôn thờ chủ nghĩa thực dụng và lối sống tối giản.
Một Nam Nhược như thế, do đó các mối quan hệ xã giao của cô thực sự rất hẹp.
Việc muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn ở hiệu sách, rạp hát hay là rạp chiếu phim là điều không hề thực tế chút nào. Có lẽ khả năng cao là Nam Nhược sẽ chỉ gặp được badboy, trapboy hoặc playboy mà thôi.
Nếu nhất quyết phải đi xem mắt thì Nam Nhược thà rằng tự mình tìm kiếm còn hơn nhận lời giới thiệu từ mẹ mình. Vì vậy, cô cứ lần lượt tiếp nhận tin nhắn WeChat của những người khác giới do các bạn bè mình giới thiệu hết đợt này tới đợt khác, đồng thời cô cũng đã hẹn gặp một vài người rồi.
Tuy nhiên, bọn họ đều không ổn chút nào.
Lúc đầu Nam Nhược vẫn còn cảm thấy gượng gạo và hồi hộp. Nhưng dần dà, sau khi gặp gỡ nhiều người hơn, cô cũng đã hiểu rõ một số phương pháp nhận biết con người: Đó là nhìn vào quần áo và đôi mắt của họ. Người mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng với áo ba lỗ là kiểu trai thẳng điển hình thuộc ngành Khoa học và Công nghệ, lời nói của họ có thể khiến người ta sặc chết. Người mặc quần tây phối với giày chạy bộ thường là nhân viên bán hàng trên thị trường, cách nói năng cực kỳ sến sẩm. Thỉnh thoảng Nam Nhược cũng gặp được một người không tệ lắm nhưng hình như đối phương lại dùng ánh mắt để lột sạch quần áo của Nam Nhược.
Có lẽ Nam Nhược không phải là một người đẹp mỹ miều, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc. Nhưng cô lại có ngũ quan hài hòa, đôi mắt cong cong và đôi môi ngậm cười. Khi không cười, trông Nam Nhược bình đạm tựa hoa cúc, thế mà lúc cười rộ lên thì lại giống như vầng trăng lưỡi liềm. Nền giáo dục tốt cùng với kiến thức do việc đọc sách mang lại đã cho Nam Nhược thêm vài phần khí chất của người có học thức. Vì vậy, Châu Gia Du đã nói với cô rằng: “Đừng nói là cô ấy không giống lứa sau năm 1995 nữa, thậm chí cô ấy còn chả giống những người sau năm 1980 đâu. Trông cô Nam y hệt lứa sau những năm 10, là năm 1910 đấy nhé, người của thời dân quốc á.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Nhược cười khổ, xem đó là lời khen ngợi của Châu Gia Du dành cho mình.
Thứ bảy tuần này, Nam Nhược lại có một cuộc hẹn với một người đàn ông vừa mới kết bạn trên WeChat, Châu Gia Du đã giới thiệu cho cô.
[Châu Gia Du: Cô cứ nói chuyện trước xem sao, nếu không ổn thì đừng gặp làm gì.]
[Nam Nhược: Không sao đâu. Mắt thấy mới là thật mà. Tôi vẫn nên gặp mặt để nói chuyện trực tiếp thì sẽ đáng tin hơn.] Sau khi đi xem mắt nhiều lần như vậy, Nam Nhược đã biết rõ rằng: Mọi thứ trên mạng đều là lừa gạt, dù sao thì cũng có lúc, ngay cả tận mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật cơ mà.
[Châu Gia Du: Ha ha, cô Tiểu Nam đã đúc kết được kinh nghiệm rồi đấy à.]
Hiện giờ đối phương đang làm việc trong ngành chip, là người bản xứ ở thành phố Dư, đến New Zealand để học bằng thạc sĩ, cũng được xem là một du học sinh về nước. Đó là người bạn của bạn bè của Châu Gia Du. Châu Gia Du đã từng gặp đối phương mấy lần rồi, cảm thấy người đó ổn áp nên mới giới thiệu cho Nam Nhược.
[Nam Nhược: Người này cũng khá ổn, đúng không?]
Thực ra Nam Nhược rất muốn biết vì sao Châu Gia Du lại không ưng đối phương.
[Châu Gia Du: Người này không thích hợp với tôi.]
Dường như Châu Gia Du đã đọc được suy nghĩ của Nam Nhược: [Châu Gia Du: Cô hiểu tôi mà, nếu kiếm được một nghìn nhân dân tệ thì tôi sẽ tiêu luôn hai nghìn. Nhưng người đó không như thế, cũng thích tiết kiệm tiền giống như cô vậy.]
Nói xong, cô ấy còn gửi một icon nụ cười hư hỏng.
Nam Nhược đã hiểu ý của Châu Gia Du nên cũng gửi lại icon là nụ cười ha ha.
Nam Nhược rất thích Châu Gia Du. Hoặc là thay vì nói thích cô ấy, chi bằng hãy nói là cô hâm mộ đi. Nam Nhược cảm thấy hâm mộ vì mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, Châu Gia Du vẫn có thể không dấn thân vào thị trường tình yêu và hôn nhân. Mọi người đều bảo rằng không nên kết bạn ở nơi làm việc nhưng cô lại cảm thấy Châu Gia Du là một người cực kỳ tốt bụng và thú vị, lòng tự tôn cũng rất cao. Nam Nhược nghĩ một người như vậy rất thích hợp để kết bạn.
Vào lúc hai giờ chiều ngày thứ bảy, đối phương và Nam Nhược đã hẹn nhau tại một quán cà phê dưới chân núi Mai Sơn ở thành phố Dư. Vị trí dựa vào núi Mai Sơn, phong cảnh đẹp đẽ, không gian yên tĩnh, thích hợp để hàn huyên.
Nam Nhược đến sớm hơn hai mươi phút so với thời gian đã hẹn. Cô mặc một chiếc váy dài có dây đeo, hoa văn li ti màu vàng nhạt cùng với phần cổ hở rộng một cách vừa phải, áo len dệt kim mỏng manh có màu trắng, còn mái tóc dài thì được vén lên rồi búi gọn sau đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quán cà phê cũng không nhỏ, xung quanh đều là cửa sổ, rèm vải kiểu Nhật Bản được cuộn lên một đoạn bằng hai phần ba, chúng che khuất ánh nắng sau giờ ngọ. Toàn bộ không gian bên trong đều sáng sủa nhưng không hề chói mắt.
Những chiếc bàn tròn bằng gỗ cùng với một chiếc bàn và hai chiếc ghế được bày biện dọc theo cửa sổ. Quầy bar được làm bằng một khối gỗ thật dài, đặt vài chiếc ghế chân cao bằng gỗ.
Một số búp bê hoạt hình cổ điển của Nhật Bản được xếp ở các góc, có thể nhìn ra ông chủ là một người rất yêu thích văn hóa Nhật Bản.
Nam Nhược nhìn lướt xung quanh một vòng, sau đó phát hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi vải lanh màu đen đang ngồi ở chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ và quay lưng về phía cô. Anh là người đàn ông duy nhất mặc áo sơ mi màu đen trong cả quán cà phê này.
Đây là điều mà hai người họ đã giao hẹn.
Nam Nhược không thích gửi ảnh cho đối phương trên WeChat, mặc dù cô biết việc xem mắt cũng giống như hành động mua bán song phương nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để giữ lại cho mình một chút thể diện. Lần này, người đàn ông thực sự có vẻ ổn áp như Châu Gia Du đã nói. Anh cũng không hề gửi bất kỳ bức ảnh nào của chính mình, vậy nên bọn họ đã hẹn nhau rằng bên nam sẽ mặc áo đen, còn bên nữ sẽ mặc áo trắng.
Nam Nhược vô thức bị bóng lưng này thu hút nên cô đã chậm rãi đi về phía anh. Cô phát hiện bờ vai của anh rất rộng nhưng không hề phát tướng. Anh chỉ cần ngồi ở đó mà cô đã có thể biết rằng: Người đàn ông này cao lớn chứ không thấp chút nào, trên người anh lại còn toát ra khí chất sâu lắng và quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Điều này hơi khác biệt so với những gì cô nghĩ. Nói cách khác, sau nhiều lần xem mắt như vậy, Nam Nhược không dám nghĩ rằng có một ngày nào đó, mình sẽ gặp được một người đàn ông tốt thực sự.
Quả nhiên đúng như lời Châu Gia Du nói, đối phương đúng là rất ưu tú.
“Xin chào, cho hỏi đây là anh Khương Kỳ đúng không?” Nam Nhược bước tới bên cạnh người đàn ông rồi cất tiếng hỏi.
Khi đứng bên cạnh người đàn ông này, Nam Nhược cảm nhận được khí chất trên người anh càng mạnh mẽ hơn nữa. Đối với cô, anh có một loại cảm giác áp bách cùng với sức hấp dẫn chí mạng.
“Không phải.” Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của Nam Nhược thì quay đầu lại, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa tự nhiên.
Mà trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, Nam Nhược đã nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Cô trở nên ngây dại.
Người đàn ông đang ở trước mặt cô lại là ba của học sinh Kha Tư Viễn – người khiến cô cảm thấy đau đầu nhất, là vị phụ huynh mà cô không bao giờ liên lạc được, đồng thời cũng là người mà cô đã mắng rất lâu trên cầu thang trong lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro