Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Dạm Ngõ
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
“Nào, trứng gà chiên, Tráng Tráng một cái, Tiểu Vãn một cái.”
Mẹ Mạnh- Lý Lan Hương từ trong phòng bếp đi ra, đeo tạp dề màu xám, trong tay cầm xẻng nấu ăn, bên trên có 2 cái trứng chiên vàng ươm ngon lành, vì sợ bị rớt, mẹ Mạnh còn cẩn thận dùng đũa dằn xuống.
Trong sân nhà họ Mạnh, cả nhà quây quần xung quanh cái bàn lớn, bà nội Mạnh ngồi ở ghế trên cùng, bên trái là cha Mạnh- Mạnh Ái Quốc, vị trí bên cạnh là cho mẹ Mạnh.
Bên phải là con trai cả nhà họ Mạnh- Mạnh Diên Xuân, cùng vợ là Đổng Hàm Vận, dịch xuống chút nữa là con trai của họ, mới 3 tuổi, Mạnh Tráng Tráng.
Mạnh Vãn Thu ngồi giữa mẹ mình và cháu trai, đang bưng chén canh gà thơm nức mũi uống, bởi vì lúc nhỏ quá ngốc, người nhà đều có thói quen chăm sóc cho cô, cho nên việc Mạnh Vãn Thu ăn trước cũng không bị trách mắng.
“Mẹ, sao không làm trứng lòng đào ngâm rượu cho tiểu Vãn, cô ấy thích ăn cái đó.”
Người nói là chị dâu Đổng Hàm Vận, cô ấy luôn chiều chuộng Mạnh Vãn Thu, còn chiều hơn so với con trai mình.
Mẹ Mạnh sua khi rửa tay rồi mới ngồi xuống, lau khô tay vào tạp dề: “Con bé nói trẻ con không thể uống rượu, làm hai phần thì phiền phức, nên làm trứng chiên luôn.”
Sau khi nghe xong, Đổng Hàm Vận trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó nói với mẹ Mạnh: “Không sao, lần sau con làm.”
Mạnh Tráng Tráng ngồi trên ghế, thấy mẹ trừng mắt nhìn mình, mắt mở to vô tội, không hiểu nhìn về phía cha mình, “Cha, vì sao mẹ lại trừng con?”
Mạnh Diên Xuân qua loa xoa đầu cậu bé, liếc nhìn vợ mình, “Không có việc gì, mẹ con là thương con thôi.”
Vợ anh ấy và em gái có mối quan hệ tốt cũng không phải ngày một ngày hai, có đôi khi anh ấy hoài nghi, có phải vì em gái tiểu Vãn mà vợ anh ấy mới đồng ý lấy anh ấy hay không.
“Được, ăn cơm đi!” Bà nội Mạnh lên tiếng xong, cả nhà mới bắt đầu động đũa.
Trên bàn ăn của nhà họ Mạnh cũng không nói lời nào hàm hồ, những chuyện phát sinh trong thôn, cũng đều cảm thấy hứng thú.
“Haizz, cha có biết chuyện của thanh niên trí thức Bùi không?” Mạnh Diên Xuân gắp cho bà nội miếng thịt gà, sau đó gắp cho cha mẹ, cho vợ, em gái, con trai, sau đó mới đến cho mình.
Trong thôn, điều kiện nhà họ cũng tính là không tệ, cha anh ấy là quân nhân xuất ngũ, mỗi tháng đều có trợ cấp, bà nội anh ấy là giáo viên về hưu, có lương hưu, một tháng cũng có thể ăn bữa thịt.
Nhưng thịt đó cũng chỉ mỗi người được hai ba miếng, không có nhiều. Nhưng từ sau khi Mạnh Vãn Thu tỉnh táo lại, một tháng vẫn lẻn ra ngoài vài lần, mỗi lần sẽ mang về một ít thú hoang.
Thỏ hoang, gà rừng gì đó, tuy rằng mỗi lần đều bị bà nội mắng, nhưng là vì có thể cho người nhà ăn no, Mạnh Vãn Thu mỗi lần đều dũng cảm nhận sai, nhưng chết cũng không hối cải.
Đồng thời, người trong nhà cũng không thấy ngạc nhiên với thân thủ của Mạnh Vãn Thu, cái này ít nhiều cũng do bà nội Mạnh, không biết nói những gì nhồi vào não bọn họ.
“Biế, nói đến cũng là thanh niên trí thức Bùi xui xẻo, vốn dĩ chuyện này là ván đã đóng thuyền, kết quả không biết thanh niên trí thức kia làm cái gì, mà lại biến thành hắn ta được.” Mạnh Ái Quốc lắc đầu, thực sự đồng cảm với Bùi Hành Chi.
“Hả, vậy là không giống với người trong thôn đồn đại sao!” Mạnh Diên Xuân tiếp tục nói.
“Đồ ngốc, Giang Hà là ai chứ, sao ông ta có thể vì chuyện riêng của con gái mà để làm liên lụy đến bản thân.”
“Nào, trứng gà chiên, Tráng Tráng một cái, Tiểu Vãn một cái.”
Mẹ Mạnh- Lý Lan Hương từ trong phòng bếp đi ra, đeo tạp dề màu xám, trong tay cầm xẻng nấu ăn, bên trên có 2 cái trứng chiên vàng ươm ngon lành, vì sợ bị rớt, mẹ Mạnh còn cẩn thận dùng đũa dằn xuống.
Trong sân nhà họ Mạnh, cả nhà quây quần xung quanh cái bàn lớn, bà nội Mạnh ngồi ở ghế trên cùng, bên trái là cha Mạnh- Mạnh Ái Quốc, vị trí bên cạnh là cho mẹ Mạnh.
Bên phải là con trai cả nhà họ Mạnh- Mạnh Diên Xuân, cùng vợ là Đổng Hàm Vận, dịch xuống chút nữa là con trai của họ, mới 3 tuổi, Mạnh Tráng Tráng.
Mạnh Vãn Thu ngồi giữa mẹ mình và cháu trai, đang bưng chén canh gà thơm nức mũi uống, bởi vì lúc nhỏ quá ngốc, người nhà đều có thói quen chăm sóc cho cô, cho nên việc Mạnh Vãn Thu ăn trước cũng không bị trách mắng.
“Mẹ, sao không làm trứng lòng đào ngâm rượu cho tiểu Vãn, cô ấy thích ăn cái đó.”
Người nói là chị dâu Đổng Hàm Vận, cô ấy luôn chiều chuộng Mạnh Vãn Thu, còn chiều hơn so với con trai mình.
Mẹ Mạnh sua khi rửa tay rồi mới ngồi xuống, lau khô tay vào tạp dề: “Con bé nói trẻ con không thể uống rượu, làm hai phần thì phiền phức, nên làm trứng chiên luôn.”
Sau khi nghe xong, Đổng Hàm Vận trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó nói với mẹ Mạnh: “Không sao, lần sau con làm.”
Mạnh Tráng Tráng ngồi trên ghế, thấy mẹ trừng mắt nhìn mình, mắt mở to vô tội, không hiểu nhìn về phía cha mình, “Cha, vì sao mẹ lại trừng con?”
Mạnh Diên Xuân qua loa xoa đầu cậu bé, liếc nhìn vợ mình, “Không có việc gì, mẹ con là thương con thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ anh ấy và em gái có mối quan hệ tốt cũng không phải ngày một ngày hai, có đôi khi anh ấy hoài nghi, có phải vì em gái tiểu Vãn mà vợ anh ấy mới đồng ý lấy anh ấy hay không.
“Được, ăn cơm đi!” Bà nội Mạnh lên tiếng xong, cả nhà mới bắt đầu động đũa.
Trên bàn ăn của nhà họ Mạnh cũng không nói lời nào hàm hồ, những chuyện phát sinh trong thôn, cũng đều cảm thấy hứng thú.
“Haizz, cha có biết chuyện của thanh niên trí thức Bùi không?” Mạnh Diên Xuân gắp cho bà nội miếng thịt gà, sau đó gắp cho cha mẹ, cho vợ, em gái, con trai, sau đó mới đến cho mình.
Trong thôn, điều kiện nhà họ cũng tính là không tệ, cha anh ấy là quân nhân xuất ngũ, mỗi tháng đều có trợ cấp, bà nội anh ấy là giáo viên về hưu, có lương hưu, một tháng cũng có thể ăn bữa thịt.
Nhưng thịt đó cũng chỉ mỗi người được hai ba miếng, không có nhiều. Nhưng từ sau khi Mạnh Vãn Thu tỉnh táo lại, một tháng vẫn lẻn ra ngoài vài lần, mỗi lần sẽ mang về một ít thú hoang.
Thỏ hoang, gà rừng gì đó, tuy rằng mỗi lần đều bị bà nội mắng, nhưng là vì có thể cho người nhà ăn no, Mạnh Vãn Thu mỗi lần đều dũng cảm nhận sai, nhưng chết cũng không hối cải.
Đồng thời, người trong nhà cũng không thấy ngạc nhiên với thân thủ của Mạnh Vãn Thu, cái này ít nhiều cũng do bà nội Mạnh, không biết nói những gì nhồi vào não bọn họ.
“Biế, nói đến cũng là thanh niên trí thức Bùi xui xẻo, vốn dĩ chuyện này là ván đã đóng thuyền, kết quả không biết thanh niên trí thức kia làm cái gì, mà lại biến thành hắn ta được.” Mạnh Ái Quốc lắc đầu, thực sự đồng cảm với Bùi Hành Chi.
“Hả, vậy là không giống với người trong thôn đồn đại sao!” Mạnh Diên Xuân tiếp tục nói.
“Đồ ngốc, Giang Hà là ai chứ, sao ông ta có thể vì chuyện riêng của con gái mà để làm liên lụy đến bản thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro