Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Dạm Ngõ
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Mạnh Ái Quốc liếc con trai một cái, cảm thấy anh ấy chỉ được cái to xác mà không có đầu óc.
“Ha ha, phải không?” Mạnh Diên Xuân gãi gãi đầu, hơi xấu hổ.
Mạnh Vãn Thu trong miệng nhai thịt gà, cười nhạo anh ấy. Nhìn thấy cô cười, cái đuôi nhỏ Tráng Tráng của Mạnh Vãn Thu miệng đầy ắp đồ ăn cũng cười theo.
Đổng Hàm Vận trừng mắt liếc chồng một cái, quay đầu nói chuyện với cha mẹ Mạnh về chuyện hôn sự của Mạnh Vãn Thu.
“Cha mẹ, lần trước mợ nói chuyện hôn nhân của tiểu Vãn thế nào? Đáng tin không?”
Lời này vừa nói ra, cha mẹ Mạnh lập tức sầm mặt, một lát sau, mẹ Mạnh mới cau mày, buồn bực mà nói: “Đừng nói nữa, ta cùng cha con đi coi một chút, người nhà đó, người nhà đó…”
“Con trai nhà đó là kẻ ngốc nghếch.” Cha Mạnh lạnh lùng mà bổ sung.
Lần này đến gia đình đó, xém chút nữa khiến cha Mạnh tức chết.
Người nhà họ cố ý gạt vợ chồng họ, sửa soạn cho con trai sạch sẽ, gọn gàng, nhưng vừa nhìn thấy đối phương, cha Mạnh đã biết là không phù hợp rồi.
Nhưng ông không nói ra, chỉ là trong lòng đã từ bỏ ý định kết thân với gia đình nhà này.
Miễn cưỡng ăn xong bữa cơm, người nhà họ liền nói đến chuyện muốn định đoạt hôn sự.
Cha Mạnh không đồng ý, khéo léo từ chối, kết quả bên họ lại giận ngược lại, nói nhà họ nguyện ý cưới con gái ngốc của nhà ông, là nể mặt nhà họ Mạnh.
Kêu cha Mạnh đừng có yêu cầu quá cao, bằng không về sau thành gái lỡ thì, càng không ai muốn cưới.
Lúc ấy hai nhà họ thiếu chút nữa là đánh nhau, sau cùng vẫn là cha Mạnh là bí thư thôn, nhận thức sâu xa, mới khuyên người nhà bỏ qua.
Nhưng việc này qua đí, vẫn khiến cha mẹ Mạnh ghê tởm vô cùng, cũng bất mãn với mợ của con, tìm nhà kiểu gì vậy, đây là mợ ruột của con sao?
Muốn đẩy con vào hố lửa sao, ai không biết lại tưởng mẹ kế cay độc nhà ai.
Nghe cha Mạnh nói xong, Đổng Hàm Vận tức giận chửi mắng nhà đó vài câu, còn muốn kêu chồng Mạnh Diên Xuân đi tính sổ với nhà họ, nhưng lại bị bà nội Mạnh cản lại.
“Được rồi, ồn ào làm gì, không được thì tìm chỗ khác, giờ đi tìm họ, không phỉa chúng ta biến thành vô lý sao.” Bà nội Mạnh thở dài, an tủi Đổng Hàm Vận đang tức giận đến run rẩy.
“Ai yo, ai yo, chị dâu đừng tức giận, sinh ra nhiều nếp nhăn.” Mạnh Vãn Thu buông chén đũa, nghiêng người ôm một cánh tay Đổng Hàm Vận , vừa làm nũng vừa an ủi cô ấy.
“Được, không tức giận, tiểu Vãn của chúng ta tốt như vậy, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía sau.”
“Chính là, cùng lắm thì vẫn luôn nuôi dưỡng em gái, nhà ta cũng không phải không nuôi nổi.”
Mạnh Ái Quốc liếc con trai một cái, cảm thấy anh ấy chỉ được cái to xác mà không có đầu óc.
“Ha ha, phải không?” Mạnh Diên Xuân gãi gãi đầu, hơi xấu hổ.
Mạnh Vãn Thu trong miệng nhai thịt gà, cười nhạo anh ấy. Nhìn thấy cô cười, cái đuôi nhỏ Tráng Tráng của Mạnh Vãn Thu miệng đầy ắp đồ ăn cũng cười theo.
Đổng Hàm Vận trừng mắt liếc chồng một cái, quay đầu nói chuyện với cha mẹ Mạnh về chuyện hôn sự của Mạnh Vãn Thu.
“Cha mẹ, lần trước mợ nói chuyện hôn nhân của tiểu Vãn thế nào? Đáng tin không?”
Lời này vừa nói ra, cha mẹ Mạnh lập tức sầm mặt, một lát sau, mẹ Mạnh mới cau mày, buồn bực mà nói: “Đừng nói nữa, ta cùng cha con đi coi một chút, người nhà đó, người nhà đó…”
“Con trai nhà đó là kẻ ngốc nghếch.” Cha Mạnh lạnh lùng mà bổ sung.
Lần này đến gia đình đó, xém chút nữa khiến cha Mạnh tức chết.
Người nhà họ cố ý gạt vợ chồng họ, sửa soạn cho con trai sạch sẽ, gọn gàng, nhưng vừa nhìn thấy đối phương, cha Mạnh đã biết là không phù hợp rồi.
Nhưng ông không nói ra, chỉ là trong lòng đã từ bỏ ý định kết thân với gia đình nhà này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miễn cưỡng ăn xong bữa cơm, người nhà họ liền nói đến chuyện muốn định đoạt hôn sự.
Cha Mạnh không đồng ý, khéo léo từ chối, kết quả bên họ lại giận ngược lại, nói nhà họ nguyện ý cưới con gái ngốc của nhà ông, là nể mặt nhà họ Mạnh.
Kêu cha Mạnh đừng có yêu cầu quá cao, bằng không về sau thành gái lỡ thì, càng không ai muốn cưới.
Lúc ấy hai nhà họ thiếu chút nữa là đánh nhau, sau cùng vẫn là cha Mạnh là bí thư thôn, nhận thức sâu xa, mới khuyên người nhà bỏ qua.
Nhưng việc này qua đí, vẫn khiến cha mẹ Mạnh ghê tởm vô cùng, cũng bất mãn với mợ của con, tìm nhà kiểu gì vậy, đây là mợ ruột của con sao?
Muốn đẩy con vào hố lửa sao, ai không biết lại tưởng mẹ kế cay độc nhà ai.
Nghe cha Mạnh nói xong, Đổng Hàm Vận tức giận chửi mắng nhà đó vài câu, còn muốn kêu chồng Mạnh Diên Xuân đi tính sổ với nhà họ, nhưng lại bị bà nội Mạnh cản lại.
“Được rồi, ồn ào làm gì, không được thì tìm chỗ khác, giờ đi tìm họ, không phỉa chúng ta biến thành vô lý sao.” Bà nội Mạnh thở dài, an tủi Đổng Hàm Vận đang tức giận đến run rẩy.
“Ai yo, ai yo, chị dâu đừng tức giận, sinh ra nhiều nếp nhăn.” Mạnh Vãn Thu buông chén đũa, nghiêng người ôm một cánh tay Đổng Hàm Vận , vừa làm nũng vừa an ủi cô ấy.
“Được, không tức giận, tiểu Vãn của chúng ta tốt như vậy, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía sau.”
“Chính là, cùng lắm thì vẫn luôn nuôi dưỡng em gái, nhà ta cũng không phải không nuôi nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro