Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Đêm Tân Hôn
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Nghĩ đến đây, Bùi Hành Chi cảm thấy cơ thể nóng bừng từ đầu đến chân, cổ họng càng lúc càng khô khốc.
Mạnh Vãn Thu thấy anh vẫn không động đậy, đoán là anh không biết làm, chẳng lẽ lại phải để cô chủ động, nhưng thực ra cô cũng không biết nhiều lắm.
Cắn môi, Mạnh Vãn Thu đặt tay lên vai Bùi Hành Chi, vòng tay qua cổ anh, cô cảm nhận được sự cứng đờ trong cơ thể anh ngay khi cô chạm vào anh.
Quả nhiên, anh ấy chắc chắn là không biết, xem ra cô thật sự phải chủ động.
Mạnh Vãn Thu từ từ nâng chân lên, ngồi vắt ngang qua đùi của Bùi Hành Chi.
Giờ đây hai người mặt đối mặt, mũi chạm vào hương thơm của đối phương, hơi thở bắt đầu hòa quyện vào nhau.
Lồng ngực của Bùi Hành Chi phập phồng dữ dội hơn, hơi thở trở nên gấp gáp, thậm chí thổi bay những lọn tóc xoăn trước ngực của Mạnh Vãn Thu.
Cảm nhận được sự thay đổi của Bùi Hành Chi, Mạnh Vãn Thu âm thầm thở dài một hơi, xem ra anh ấy thực sự rất căng thẳng.
Cô từng nghe nói, khi làm chuyện này, phải biết cách xoa dịu người kia, như vậy cả hai mới có thể thoải mái. Nhưng cô cũng không biết làm sao để an ủi anh ấy.
Nghĩ ngợi, Mạnh Vãn Thu thử đặt môi mình lên mặt đối phương.
Từ trán, giữa lông mày, sống mũi, cuối cùng là đôi môi mềm mại.
Nhưng vẫn không có tác dụng, anh càng trở nên căng thẳng hơn, Mạnh Vãn Thu cảm thấy hơi nóng từ người anh như muốn làm cô đổ mồ hôi.
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên giọng nói khàn khàn và trầm thấp của Bùi Hành Chi: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ôm lấy cổ của Bùi Hành Chi, ngồi trên đùi anh, Mạnh Vãn Thu nghiêng đầu suy nghĩ, “Ừm, hình như còn hai tháng nữa là tới sinh nhật em.”
“Bao nhiêu tuổi?”
Giọng của Bùi Hành Chi càng thêm khàn khàn, như thể cổ họng bị đốt cháy.
“Mười tám tuổi.”
“Chắc chắn không?”
“Tất nhiên rồi.”
Mạnh Vãn Thu cảm nhận được Bùi Hành Chi thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết anh hỏi cô điều này làm gì, đang định tiếp tục chuyện lúc nãy thì bất chợt cảm nhận được đôi tay nóng bỏng của anh đặt lên eo mình.
Giây tiếp theo, mọi thứ chao đảo.
Toàn thân Mạnh Vãn Thu nằm gọn trên giường, người đã được đắp chăn kỹ lưỡng.
Cô cố gắng thoát ra nhưng phát hiện chăn bị Bùi Hành Chi đè chặt.
“Em chưa đủ tuổi, chuyện này để sau.”
Mạnh Vãn Thu trừng mắt nhìn anh, không tin nổi: “Đó là từ đâu ra?”
Tha thứ cho Mạnh Vãn Thu vì cô là một cô gái cổ điển, phụ nữ trong gia đình cô không bao giờ nói về chuyện này, trong làng các cô gái cũng thường đính hôn khi mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Cô luôn nghĩ nơi này cũng giống như kiếp trước.
“Lời của các chuyên gia.”
“Chuyên gia là ai, để em đi tìm họ?”
Nghĩ đến đây, Bùi Hành Chi cảm thấy cơ thể nóng bừng từ đầu đến chân, cổ họng càng lúc càng khô khốc.
Mạnh Vãn Thu thấy anh vẫn không động đậy, đoán là anh không biết làm, chẳng lẽ lại phải để cô chủ động, nhưng thực ra cô cũng không biết nhiều lắm.
Cắn môi, Mạnh Vãn Thu đặt tay lên vai Bùi Hành Chi, vòng tay qua cổ anh, cô cảm nhận được sự cứng đờ trong cơ thể anh ngay khi cô chạm vào anh.
Quả nhiên, anh ấy chắc chắn là không biết, xem ra cô thật sự phải chủ động.
Mạnh Vãn Thu từ từ nâng chân lên, ngồi vắt ngang qua đùi của Bùi Hành Chi.
Giờ đây hai người mặt đối mặt, mũi chạm vào hương thơm của đối phương, hơi thở bắt đầu hòa quyện vào nhau.
Lồng ngực của Bùi Hành Chi phập phồng dữ dội hơn, hơi thở trở nên gấp gáp, thậm chí thổi bay những lọn tóc xoăn trước ngực của Mạnh Vãn Thu.
Cảm nhận được sự thay đổi của Bùi Hành Chi, Mạnh Vãn Thu âm thầm thở dài một hơi, xem ra anh ấy thực sự rất căng thẳng.
Cô từng nghe nói, khi làm chuyện này, phải biết cách xoa dịu người kia, như vậy cả hai mới có thể thoải mái. Nhưng cô cũng không biết làm sao để an ủi anh ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ ngợi, Mạnh Vãn Thu thử đặt môi mình lên mặt đối phương.
Từ trán, giữa lông mày, sống mũi, cuối cùng là đôi môi mềm mại.
Nhưng vẫn không có tác dụng, anh càng trở nên căng thẳng hơn, Mạnh Vãn Thu cảm thấy hơi nóng từ người anh như muốn làm cô đổ mồ hôi.
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên giọng nói khàn khàn và trầm thấp của Bùi Hành Chi: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ôm lấy cổ của Bùi Hành Chi, ngồi trên đùi anh, Mạnh Vãn Thu nghiêng đầu suy nghĩ, “Ừm, hình như còn hai tháng nữa là tới sinh nhật em.”
“Bao nhiêu tuổi?”
Giọng của Bùi Hành Chi càng thêm khàn khàn, như thể cổ họng bị đốt cháy.
“Mười tám tuổi.”
“Chắc chắn không?”
“Tất nhiên rồi.”
Mạnh Vãn Thu cảm nhận được Bùi Hành Chi thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết anh hỏi cô điều này làm gì, đang định tiếp tục chuyện lúc nãy thì bất chợt cảm nhận được đôi tay nóng bỏng của anh đặt lên eo mình.
Giây tiếp theo, mọi thứ chao đảo.
Toàn thân Mạnh Vãn Thu nằm gọn trên giường, người đã được đắp chăn kỹ lưỡng.
Cô cố gắng thoát ra nhưng phát hiện chăn bị Bùi Hành Chi đè chặt.
“Em chưa đủ tuổi, chuyện này để sau.”
Mạnh Vãn Thu trừng mắt nhìn anh, không tin nổi: “Đó là từ đâu ra?”
Tha thứ cho Mạnh Vãn Thu vì cô là một cô gái cổ điển, phụ nữ trong gia đình cô không bao giờ nói về chuyện này, trong làng các cô gái cũng thường đính hôn khi mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Cô luôn nghĩ nơi này cũng giống như kiếp trước.
“Lời của các chuyên gia.”
“Chuyên gia là ai, để em đi tìm họ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro