Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Dụ Hoặc
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Mạnh Vãn Thu lúc này đã không còn buồn ngủ, cô nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Chi.
Anh nằm ngửa, mắt nhắm lại, sống mũi cao nổi bật, cô còn nhớ khi vừa chạm vào đây, hơi thở nóng bỏng của anh khiến cô bất giác toát mồ hôi.
Bất chợt, Mạnh Vãn Thu nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Bùi Hành Chi.
Khi nãy, lúc anh giữ eo cô, sức anh mạnh đến mức cô không kịp phản ứng đã bị đè xuống.
Nhưng trước đó, anh lại tức giận đến mức run rẩy, thậm chí không nhấc nổi thùng nước tắm.
Tình trạng lúc tốt lúc xấu của Bùi Hành Chi khiến Mạnh Vãn Thu băn khoăn, không biết rốt cuộc sức khỏe anh ra sao.
Nếu không có vấn đề gì thì tốt nhất, nhưng nếu có thì cô cũng có thể chữa trị cho anh sớm hơn.
Dù đã đồng ý đợi đến khi cô trưởng thành mới làm chuyện đó, nhưng lỡ đâu đây là cái cớ của Bùi Hành Chi để che giấu tình trạng sức khỏe của mình thì sao.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Mạnh Vãn Thu lặng lẽ đưa tay ra, từ từ chạm vào Bùi Hành Chi.
Vừa chạm vào ngón tay của Bùi Hành Chi, cô đã bị anh đẩy mạnh ra, lần này làm cô giật mình kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
Hai tay Mạnh Vãn Thu bị Bùi Hành Chi giữ trên đầu, anh đè lên người cô, một tay chống đỡ cơ thể, giữa họ chỉ cách một tấm chăn và chưa đến một nắm tay, cả hai đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương.
Mạnh Vãn Thu khó chịu vùng vẫy, cô không thích tư thế bị kiểm soát hoàn toàn này, khiến cô không thấy an toàn.
Sự giãy giụa của cô khiến anh hiểu nhầm, anh khẽ siết tay mạnh hơn, giọng trầm hỏi, "Em muốn làm gì, đã nói là đợi đến khi em trưởng thành, đừng khiêu khích anh."
Mạnh Vãn Thu thật sự không thích tư thế này, "Được rồi, em không cố ý."
"Đừng động đậy, không thì anh sẽ trói em lại." Bùi Hành Chi ghé sát tai cô, thì thầm cảnh cáo.
Mạnh Vãn Thu bĩu môi, với sức của anh mà còn định trói cô, nếu không phải vì sợ làm anh bị thương, cô đã ra tay xử lý anh từ lâu rồi.
"Mau thả em ra, tay đau rồi."
Cuối cùng, Bùi Hành Chi mới buông cô ra, quay người nằm xuống bên cạnh, trong bóng tối, anh quay lưng ra ngoài, bắt đầu thở nhẹ.
Cô lườm bóng lưng anh một cái rồi cũng quay lưng lại.
Hừ, không cho cô bắt mạch, vậy thì anh sẽ phải uống thuốc.
Nghe động tĩnh phía sau, Bùi Hành Chi khẽ run rẩy mí mắt, cố gắng kiềm nén sự nóng bức trong cơ thể, nhưng hơi thở của Mạnh Vãn Thu vẫn không ngừng lan tỏa quanh anh, che mũi lại cũng không tác dụng.
Nơi vốn đã nhạy cảm giờ càng tỏ ra "kiêu ngạo", anh không dám nằm ngửa nữa.
Trong bóng tối, Bùi Hành Chi xoa xoa tai nóng đỏ, muốn mượn nó để giải nhiệt, không biết bao lâu sau, mí mắt anh mới nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Vãn Thu lúc này đã không còn buồn ngủ, cô nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Chi.
Anh nằm ngửa, mắt nhắm lại, sống mũi cao nổi bật, cô còn nhớ khi vừa chạm vào đây, hơi thở nóng bỏng của anh khiến cô bất giác toát mồ hôi.
Bất chợt, Mạnh Vãn Thu nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Bùi Hành Chi.
Khi nãy, lúc anh giữ eo cô, sức anh mạnh đến mức cô không kịp phản ứng đã bị đè xuống.
Nhưng trước đó, anh lại tức giận đến mức run rẩy, thậm chí không nhấc nổi thùng nước tắm.
Tình trạng lúc tốt lúc xấu của Bùi Hành Chi khiến Mạnh Vãn Thu băn khoăn, không biết rốt cuộc sức khỏe anh ra sao.
Nếu không có vấn đề gì thì tốt nhất, nhưng nếu có thì cô cũng có thể chữa trị cho anh sớm hơn.
Dù đã đồng ý đợi đến khi cô trưởng thành mới làm chuyện đó, nhưng lỡ đâu đây là cái cớ của Bùi Hành Chi để che giấu tình trạng sức khỏe của mình thì sao.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Mạnh Vãn Thu lặng lẽ đưa tay ra, từ từ chạm vào Bùi Hành Chi.
Vừa chạm vào ngón tay của Bùi Hành Chi, cô đã bị anh đẩy mạnh ra, lần này làm cô giật mình kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
Hai tay Mạnh Vãn Thu bị Bùi Hành Chi giữ trên đầu, anh đè lên người cô, một tay chống đỡ cơ thể, giữa họ chỉ cách một tấm chăn và chưa đến một nắm tay, cả hai đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Vãn Thu khó chịu vùng vẫy, cô không thích tư thế bị kiểm soát hoàn toàn này, khiến cô không thấy an toàn.
Sự giãy giụa của cô khiến anh hiểu nhầm, anh khẽ siết tay mạnh hơn, giọng trầm hỏi, "Em muốn làm gì, đã nói là đợi đến khi em trưởng thành, đừng khiêu khích anh."
Mạnh Vãn Thu thật sự không thích tư thế này, "Được rồi, em không cố ý."
"Đừng động đậy, không thì anh sẽ trói em lại." Bùi Hành Chi ghé sát tai cô, thì thầm cảnh cáo.
Mạnh Vãn Thu bĩu môi, với sức của anh mà còn định trói cô, nếu không phải vì sợ làm anh bị thương, cô đã ra tay xử lý anh từ lâu rồi.
"Mau thả em ra, tay đau rồi."
Cuối cùng, Bùi Hành Chi mới buông cô ra, quay người nằm xuống bên cạnh, trong bóng tối, anh quay lưng ra ngoài, bắt đầu thở nhẹ.
Cô lườm bóng lưng anh một cái rồi cũng quay lưng lại.
Hừ, không cho cô bắt mạch, vậy thì anh sẽ phải uống thuốc.
Nghe động tĩnh phía sau, Bùi Hành Chi khẽ run rẩy mí mắt, cố gắng kiềm nén sự nóng bức trong cơ thể, nhưng hơi thở của Mạnh Vãn Thu vẫn không ngừng lan tỏa quanh anh, che mũi lại cũng không tác dụng.
Nơi vốn đã nhạy cảm giờ càng tỏ ra "kiêu ngạo", anh không dám nằm ngửa nữa.
Trong bóng tối, Bùi Hành Chi xoa xoa tai nóng đỏ, muốn mượn nó để giải nhiệt, không biết bao lâu sau, mí mắt anh mới nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro