Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Phát Điên
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
“Sao anh đột nhiên lại thay đổi chủ ý?”
Ngoài cổng nhà họ Mạnh, Mạnh Vãn Thu nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Chi, đôi mắt tròn xoe đầy nghi hoặc, lúc trước cô nhắc đến chuyện muốn kết hôn, đối phương còn xém chút nữa tức giận mà ngất xỉu.
Lúc này mới qua nửa ngày thời gian, như thế nào liền thay đổi chủ ý.
Bùi Hành Chi hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Mạnh Vãn Thu gương mặt mập mạp, đột nhiên liền ngứa tay, đã lớn như vậy mà còn mũm mĩm như trẻ con vậy, xem ra nhà họ Mạnh nuôi dưỡng cô cũng thật tốt.
“Sau đó suy nghĩ, đề nghị của cô cũng không tệ, tôi liền đồng ý.” Bùi Hành Chi đơn giản mà trả lời, cũng không định nói chuyện của Giang Tú Tú cho cô.
Nghe thì có chút lạ, nhưng Mạnh Vãn Thu cũng không thèm để ý.
Có điều, nghĩ đến bộ dạng tức giận đến run người lúc đó của Bùi Hành Chi, cô cảm thấy lo lắng cho thân thể của anh, không phải tức giận mà hư thận rồi đó chứ.
Mạnh Vãn Thu nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá Bùi Hành Chi, cường điệu chú ý đến phần eo của đối phương, nhìn thì rất gầy gò, nhưng cơ bắp đều rắn chắc, không biết năng lực của anh thế nào, vẫn nên bắt mạch cho anh đi.
Bùi Hành Chi bị Mạnh Vãn Thu nhìn mà có chút nổi da gà, anh cảnh giác lùi về sau một bước, kết quả Mạnh Vãn Thu đột nhiên vươn một bàn tay ra.
“Làm gì thế?”
Người này muốn làm gì, không phải là nắm tay đó chứ, lá gan cũng to thật, bọn họ mới quen biết ngày đầu tiên mà.
Nhìn những ngón tay mập mạp, trắng mềm giống như gương mặt, giống hệt con búp bê mà hồi nhỏ bà nội khâu cho anh.
Mạnh Vãn Thu không nói gì, chỉ là đi qua chuẩn bị kéo tay Bùi Hành Chi, kết quả bị Bùi Hành Chi né tránh.
Nhìn động tác của Mạnh Vãn Thu, quả nhiên, người này chính là định nắm tay anh, sáng nay anh đã chú ý đến rồi, lá gan thật lớn, mới ngày đầu tiên gặp mặt mà đã dám đề cập chuyện kết hôn với anh, lại hai lần liên tiếp muốn nắm tay anh.
“Anh trốn cái gì chứ, tôi cũng không ăn thịt anh?” Mạnh Vãn Thu không hiểu Bùi Hành Chi vì sao muốn trốn, chẳng lẽ là ngại, không có mặt mũi nào cho cô biết.
Không phải chứ, nếu thân thể Bùi Hành Chi thật sự có vấn đề, vậy thì hạnh phúc về sau của cô phải làm sao đây.
Mạnh Vãn Thu vẫn khá tò mò với chuyện đó, trước kia khi làm nhiệm vụ, lúc ngẫu nhiên đi qua nơi hoa liễu, đều nghe được những âm thanh đó của nam nữ.
Nghe người ta nói sẽ thự sự thoải mái, nhưng Bùi Hành Chi không được nói, vậy không phải là cô thiếu nhiều lạc thú sao.
Bùi Hành Chi không trả lời Mạnh Vãn Thu, chỉ yên lặng móc ra hộp gỗ, đặt trong lòng bàn tay Mạnh Vãn Thu, nhàn nhạt giải thích, “Sính lễ, nhận lấy.”
Mạnh Vãn Thu nao nao, giương mắt nhìn gương mặt thâm thúy đẹp trai của Bùi Hành Chi, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc, làm trong lòng cô hơi xúc động.
Đến bây giờ Mạnh Vãn Thu vẫn không tin là thật, mặc dù ban nãy cha mẹ đã quyết định hôn sự cho bọn họ xong xuôi, nhưng trong lòng Mạnh Vãn Thu không có chút dao động nào, suy nghĩ duy nhất của cô là, rốt cuộc có thể khiến cha mẹ không lo lắng, rốt cuộc có thể thoải mái ra ngoài rồi.
“Sao anh đột nhiên lại thay đổi chủ ý?”
Ngoài cổng nhà họ Mạnh, Mạnh Vãn Thu nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Chi, đôi mắt tròn xoe đầy nghi hoặc, lúc trước cô nhắc đến chuyện muốn kết hôn, đối phương còn xém chút nữa tức giận mà ngất xỉu.
Lúc này mới qua nửa ngày thời gian, như thế nào liền thay đổi chủ ý.
Bùi Hành Chi hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Mạnh Vãn Thu gương mặt mập mạp, đột nhiên liền ngứa tay, đã lớn như vậy mà còn mũm mĩm như trẻ con vậy, xem ra nhà họ Mạnh nuôi dưỡng cô cũng thật tốt.
“Sau đó suy nghĩ, đề nghị của cô cũng không tệ, tôi liền đồng ý.” Bùi Hành Chi đơn giản mà trả lời, cũng không định nói chuyện của Giang Tú Tú cho cô.
Nghe thì có chút lạ, nhưng Mạnh Vãn Thu cũng không thèm để ý.
Có điều, nghĩ đến bộ dạng tức giận đến run người lúc đó của Bùi Hành Chi, cô cảm thấy lo lắng cho thân thể của anh, không phải tức giận mà hư thận rồi đó chứ.
Mạnh Vãn Thu nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá Bùi Hành Chi, cường điệu chú ý đến phần eo của đối phương, nhìn thì rất gầy gò, nhưng cơ bắp đều rắn chắc, không biết năng lực của anh thế nào, vẫn nên bắt mạch cho anh đi.
Bùi Hành Chi bị Mạnh Vãn Thu nhìn mà có chút nổi da gà, anh cảnh giác lùi về sau một bước, kết quả Mạnh Vãn Thu đột nhiên vươn một bàn tay ra.
“Làm gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này muốn làm gì, không phải là nắm tay đó chứ, lá gan cũng to thật, bọn họ mới quen biết ngày đầu tiên mà.
Nhìn những ngón tay mập mạp, trắng mềm giống như gương mặt, giống hệt con búp bê mà hồi nhỏ bà nội khâu cho anh.
Mạnh Vãn Thu không nói gì, chỉ là đi qua chuẩn bị kéo tay Bùi Hành Chi, kết quả bị Bùi Hành Chi né tránh.
Nhìn động tác của Mạnh Vãn Thu, quả nhiên, người này chính là định nắm tay anh, sáng nay anh đã chú ý đến rồi, lá gan thật lớn, mới ngày đầu tiên gặp mặt mà đã dám đề cập chuyện kết hôn với anh, lại hai lần liên tiếp muốn nắm tay anh.
“Anh trốn cái gì chứ, tôi cũng không ăn thịt anh?” Mạnh Vãn Thu không hiểu Bùi Hành Chi vì sao muốn trốn, chẳng lẽ là ngại, không có mặt mũi nào cho cô biết.
Không phải chứ, nếu thân thể Bùi Hành Chi thật sự có vấn đề, vậy thì hạnh phúc về sau của cô phải làm sao đây.
Mạnh Vãn Thu vẫn khá tò mò với chuyện đó, trước kia khi làm nhiệm vụ, lúc ngẫu nhiên đi qua nơi hoa liễu, đều nghe được những âm thanh đó của nam nữ.
Nghe người ta nói sẽ thự sự thoải mái, nhưng Bùi Hành Chi không được nói, vậy không phải là cô thiếu nhiều lạc thú sao.
Bùi Hành Chi không trả lời Mạnh Vãn Thu, chỉ yên lặng móc ra hộp gỗ, đặt trong lòng bàn tay Mạnh Vãn Thu, nhàn nhạt giải thích, “Sính lễ, nhận lấy.”
Mạnh Vãn Thu nao nao, giương mắt nhìn gương mặt thâm thúy đẹp trai của Bùi Hành Chi, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc, làm trong lòng cô hơi xúc động.
Đến bây giờ Mạnh Vãn Thu vẫn không tin là thật, mặc dù ban nãy cha mẹ đã quyết định hôn sự cho bọn họ xong xuôi, nhưng trong lòng Mạnh Vãn Thu không có chút dao động nào, suy nghĩ duy nhất của cô là, rốt cuộc có thể khiến cha mẹ không lo lắng, rốt cuộc có thể thoải mái ra ngoài rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro